Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11.

Mình trở lại rồi đây ~~~~

Đáng nhẽ ra mình dự định sẽ đăng truyện sớm hơn một chút, nhưng mà vì mình quên mất mật khẩu wattpad, giờ nhớ lại mới đăng truyện được.





Phác Hiếu Mẫn lấy ra hai tờ giấy cùng một cây viết , ban ngày tính ra cũng khá sáng, bất quá không có ánh sáng chiếu vào thì Phác Hiếu Mẫn cũng phải chịu, chỉ có thể viết phổ như thế này. Phác Hiếu Mẫn đem một trang khác đặt ngang lại, đặt ở trên một trang giấy khác.

Phác Hiếu Mẫn kiểm soát cây bút, vẽ tuyến ở phía dưới cùng của tờ giấy phía trên, có chút giống như là dùng thước kẻ thẳng tắp, Phác Hiếu Mẫn vẽ rất nhiều đường, bản thân cũng có chút tổn thất, mỗi khoảng cách giữa mỗi đường đều rất vừa vặn. Sau khi kẻ xong năm đường thẳng tắp nối liền nhau, Phác Hiếu Mẫn cách một khoảng với cự ly tương đối lớn, lặp lại động tác kẻ tuyến, cho đến khi cả trang giấy không còn chỗ trống để tiếp tục vẽ, Phác Hiếu Mẫn mới đưa ra một tờ giấy khác.

"Viết phổ ?" Phác Trí Nghiên chỉ chỉ vào vòng tròn trắng và vòng tròn đen trên mặt giấy, rất rõ ràng toàn bộ nó nhìn đều không hiểu, Phác Hiếu Mẫn còn vẽ rất mạnh mẽ, mình liền vô lực nôn ra cả cái rãnh luôn.

"Ừ." Phác Hiếu Mẫn cong cong khóe miệng, oh, là mỉm cười.

"Em cười thật là đẹp mắt." Phác Trí Nghiên cuộn tay, không thể không nghi ngờ, cười lên đẹp mắt đến thế, vậy mà còn không thường cười nhiều một chút, khẳng định nghiêng nước nghiêng thành, nam nhân cầu hôn xếp hàng ra đến tận bên ngoài luôn quá.

"Không thích cười." Phác Hiếu Mẫn ý thức được nụ cười của mình quá dễ dàng, lập tức đổi sang khuôn mặt kiền tịnh (*) đến không có chút biểu lộ, chuyên tâm trên giấy, không hề liếc về phía Phác Trí Nghiên lấy một cái.

Nàng đang quan sát Phác Trí Nghiên, đôi mắt hạt hạnh nhân, thiêu đốt bức người và cảm giác lạnh lùng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Vì sao?" Móng tay Phác Trí Nghiên gõ gõ trên bàn sách theo một quy luật, có tiết tấu, nhưng lại rất cứng nhắc.

"Giống như ngươi thôi, không thích cười, vậy thì không tại vì sao nữa rồi." Nó cũng là một người không thích cười đó nha, dựa vào cái gì mà nói người ta thế này thế nọ, Phác Hiếu Mẫn chu chu miệng.

"Sao em biết ta không thích cười." Phác Trí Nghiên chống đầu, nhất định là đoán đại thôi, bất quá đoán đại cũng đoán trúng thật...

"Ta với ngươi gặp mặt nhiều ngày như vậy, ngươi từng cười qua một lần cho ta xem sao?" Phác Hiếu Mẫn căn bản là cười không ra, nó là có cười lại không cười.

"Có một lần ta đang nhìn trăng sáng, em len lén nhìn ta, ta nhớ khi đó ta có cười." Phác Trí Nghiên nhớ loáng thoáng. Ây dà, mười mấy ngày trước thì phải, nó vốn là người không thích cười, nhớ lại mình lúc đó cười chuyện con ngựa gì thế không biết...

Không đáng bình luận.

"Quên rồi." Phác Hiếu Mẫn nhếch miệng, xem có vẻ đơn giản lại như có lệ. Ừ đúng, nó ngày đó hình như có cười. Bị nắm đuôi rồi, Phác Hiếu Mẫn xem như chuyện gì cũng không có, cúi đầu có vẻ rất chuyên tâm.

"Lời nói dối bị đâm thủng liền nói quên rồi, chưa từng xem qua loại vô lại này." Phác Trí Nghiên dùng đầu ngón tay nắm nhẹ cằm Phác Hiếu Mẫn, cười khẽ mấy tiếng, tiếng cười trầm thấp kia thật ra thì còn có chút... sang sảng?

"Nhàm chán quá, ta muốn viết phổ." Phác Hiếu Mẫn cảm thấy luống cuống đối với cái loại tự hành động này của Phác Trí Nghiên, không thể làm gì khác hơn là tránh ánh mắt, làm bộ bên tay rất bận rộn với công việc, bóp cằm, là bạn bè sao?

"Sau khi phổ viết xong em sẽ kéo sao?" Phác Trí Nghiên dùng móng tay gõ gõ giấy, thì ra nàng đều là tự mình viết phổ tự mình kéo đàn, thật đúng là lợi hại.

"Ngươi sẽ nghe?" Phác Hiếu Mẫn ngẩng đầu nghi vấn một chút, nó nghe như thế nào? Nghe ở nơi nào? Nghe ở thời điểm nào?

"Ừ." Phác Trí Nghiên gật gật đầu, nhìn cái dáng vẻ Phác Hiếu Mẫn một bộ không dám tin kia, nếu không phải là tài đánh đàn của Phác Hiếu Mẫn, nó sẽ bị hấp dẫn tới đây sao.

"Ngươi nghe hiểu?" Phác Hiếu Mẫn chỉ chỉ lỗ tai , Phác Trí Nghiên không phải là đứa điếc nha. Mà Phác Hiếu Mẫn cũng hối hận tại sao nàng lại hỏi vấn đề này, nó rõ ràng không phải bị điếc tai nha.

"Có lẽ ta không biết tình cảnh bên trong bài hát của em, nhưng mà ta biết nó rất êm tai là được." Phác Trí Nghiên chu chu miệng. Còn có một điểm, vĩnh viễn đều là ca khúc trầm mặc, hiện tại trầm mặc đến dọa người luôn rồi. Không phải là cũng mới hai mươi mấy tuổi, có bị thế giới xô đẩy thành ra như vậy luôn không.

"Ừm, cảm ơi ngươi nguyện ý nghe." Phác Hiếu Mẫn không biết Phác Trí Nghiên nghe ở đâu, nghe ở thời điểm nào, chẳng qua là nó thích âm nhạc của nàng. Ừm, thật chưa hề xem qua một quỷ hút máu có dạy dỗ như thế này. Ô đúng rồi, quỷ hút máu là lần đầu tiên nàng thấy thì phải...

"Ta cũng khá thích." Phác Trí Nghiên gãi gãi đầu , Phác Hiếu Mẫn bất kể là cá tính hoặc là âm nhạc, đều cùng người bất đồng, cùng người khác cũng bất đồng, kết giao bằng hữu có trở nên rất khó khăn không đây?

Phác Trí Nghiên biết cuộc sống của con người , loại bỏ quý tộc hoàng quyền các thứ, người có tính cách tốt bạn bè sẽ rất nhiều, tính cách không tốt liền không có một ai. Giống như chân lý mãi không đổi của tộc quỷ hút máu, giẫm trên đầu người khác, ngươi chính là vua, Phác Trí Nghiên chính là thuộc về dòng dõi hoàng quyền.

Loài người và quỷ hút máu có bất đồng rất lớn, cho dù trước đó quỷ hút máu từng là con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top