Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16.

Phác Trí Nghiên nhìn gò má của Phác Hiếu Mẫn đang ngủ say, một con người thật đẹp. Tự mình sống trong bóng tối, nàng có phải là, vĩnh viễn cũng không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt mình?

Bất kể là âm nhạc của nàng, hoặc là những thứ khác cũng tốt, Phác Trí Nghiên có kiểu ý tưởng đó, ý tưởng rằng phải đối với nàng thật tốt.

Nó là quỷ hút máu, một quỷ hút máu vô tình, nó chưa từng đối tốt với một ai, lấy đồ cho nàng ăn, giúp nàng lấy đồ trở về, thậm chí còn đem nàng tới nhà mình.

"Phác Hiếu Mẫn, em hãy cứ ngủ một chút đi đã, đợi lát nữa ta đưa em về nhà." Phác Trí Nghiên biết Phác Hiếu Mẫn nhất định không nghe mình nói cái gì, ít nhất nói một lời an lòng, để nàng biết được mình nhất định sẽ đưa nàng về nhà.

Phác Trí Nghiên đưa tay đặt vào phía sau cổ Phác Hiếu Mẫn, một tay kia đặt vào phía sau đầu gối. Bế Phác Hiếu Mẫn lên, không cần hao tổn quá nhiều sức lực, sức lực nó vốn rất lớn. Đem Phác Hiếu Mẫn nhẹ nhàng đặt xuống giường, lấy chăn lông bên cạnh đắp lên người Phác Hiếu Mẫn.

"Đến đây với ta." Phác Hiếu Mẫn nói mơ hồ, có lẽ là say rượu mất đi lý trí, Phác Trí Nghiên không để ý đến.

"Đã nói là đến đây với ta mà, cô vẫn giống như những người khác vậy, cô vốn dĩ không hề khác biệt với những người khác." Phác Hiếu Mẫn khóc, còn khóc rất lớn, thẳng tay nắm lấy tay Phác Trí Nghiên. Nhưng mà ánh mắt vẫn nhắm chặt lại, khóe mắt điên cuồng trào ra vài giọt lệ, giống như là khổ sở cầu xin.

"Được được được, ta ở cùng em." Phác Trí Nghiên vẫn rất hoài nghi là say thật hay say giả, đây không phải là gạt người ta lên giường thì là cái gì...

Mặc dù trong lòng Phác Trí Nghiên nghĩ vậy, nhưng vẫn không có cách nào để Phác Hiếu Mẫn cứ khóc thế được. Chỉ có cách lên giường bồi Phác Hiếu Mẫn thôi. Phác Trí Nghiên vừa mới lên giường, Phác Hiếu Mẫn liền chui vào trong vòng tay Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài ôm lấy nàng.

"Có lạnh không?" Phác Trí Nghiên rất sợ thân thể mình sẽ làm Phác Hiếu Mẫn lạnh, đối với một người say mà hỏi một câu như vậy.

"..." Đương nhiên một người say rượu sẽ không trả lời, thằng người Phác Trí Nghiên mà chui vào, tiếng khóc thút thít cũng theo đó dừng lại.

"Ta giúp em đắp chăn nhé." Phác Trí Nghiên hoàn toàn không có lời gì để nói, một tay kéo chăn đắp lên người Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn tìm được vị trí ngủ tốt, từ từ ngủ thiếp đi, cái người này bất kể lúc nào cũng ngủ, thật là...

"Này, ngươi... không, không ngủ sao?" Phác Hiếu Mẫn ngủ không bao lâu, lại xuất hiện một câu thế này, điều này làm cho Phác Trí Nghiên dám chắc cái người này căn bản không hề say.

"Quỷ hút máu sẽ không ngủ." Phác Trí Nghiên nhẹ nhàng nói, vuốt nhẹ theo tóc của Phác Hiếu Mẫn. Quỷ hút máu rất mệt rất mệt, nhưng lại không có cách nào để ngủ, cả đêm lang thang trong giấc mộng trong tưởng tượng, đây là cuộc sống của quỷ hút máu.

Nàng có thể hỏi mình, lại không thể có ý thức nghe câu trả lời của mình sao? Phác Trí Nghiên không nói, tốt nhất là cái gì cũng không nói, cái gì cũng không muốn.

"Này, quỷ hút máu cũng không có nhịp tim sao?" Phác Hiếu Mẫn nhớ tới lúc trước nó ở dưới sàn ôm lấy mình, nàng dán chặt ở trên ngực nó, lại không nghe được tiếng ngực đập.

"Em không say phải không?" Phác Trí Nghiên lần này bị lừa hoàn toàn, như vậy chẳng phải sẽ bị lộ ra rất nhiều lời đó sao...

"Đầu có hơi choáng, mặt có chút nóng." Phác Hiếu Mẫn hất hất đầu, thực ra thì vẫn chưa đến mức ngất xỉu, lúc này nàng có rất nhiều rất nhiều ký ức bị dấy lên. Nàng cũng muốn hỏi Phác Trí Nghiên, cho dù Phác Trí Nghiên không trả lời nàng cũng tốt.

"Quỷ hút máu không có tim." Phác Trí Nghiên cười nói, cho dù nàng có nhích lại gần lồng ngực của mình hơn nữa, nàng vẫn sẽ không nghe được tiếng tim đập. Quỷ hút máu và con người vốn chính là bất đồng.

"Vậy các người rất vô tình sao?" Phác Hiếu Mẫn mở miệng nói ra, mới phát giác được đây là một vấn đề vô cùng vô cùng ngu xuẩn, uống rượu cũng uống không được tỉnh táo rồi.

"Không có tâm thì làm sao có tình." Phác Trí Nghiên cười cười, đây là chuyện đương nhiên, loài người cũng không biết sao?

"Tại sao ngươi đem phổ của ta cầm về?" Phác Hiếu Mẫn phát giác mình hỏi càng lúc càng nhiều, nàng muốn biết tất cả về Phác Trí Nghiên, cố gắng để hiểu rõ quỷ hút máu. Có lẽ quỷ hút máu không làm người ta sợ hãi đến thế, trước đó đều là do mình ý thức mà chán ghét thôi.

"Phổ để lại trong nhà của một cậu bé, chớp mắt một cái liền đem về." Phác Trí Nghiên nói, đem chăn bị rơi xuống đắp cao lên, không để cho Phác Hiếu Mẫn bị lạnh.

"ngươi đi tìm từng nhà từng nhà một sao?" Phác Hiếu Mẫn hỏi, tờ phổ kia đáng để nó đi tìm từng nhà từng nhà một sao.

"Ừ, phổ đối với em rất quan trọng." Phác Trí Nghiên không giải thích quá nhiều, nói ngắn gọn là phổ đối với Phác Hiếu Mẫn rất quan trọng, cho nên mình phải đi lấy nó về.

"Cảm ơn." Phác Hiếu Mẫn nằm ở trong ngực Phác Trí Nghiên nói, giả dụ như hôm nay mình bị bọn họ cướp đồ không quan trọng, nó cũng sẽ dựa vào quan hệ của mình mà lấy nó về như vậy sao?

"Em không cần nói cảm ơn với ta, lấy nó về cũng không có là gì." Phác Trí Nghiên ngửi thấy thân thể của Phác Hiếu Mẫn, toàn bộ đều là mùi rượu, không phải là chỉ uống một chén thôi sao...

"Trên người có mùi gì sao?" Phác Hiếu Mẫn thấy Phác Trí Nghiên ngửi thân thể mình, tự nàng cũng ngửi thử, làm gì có mùi gì, mặc dù nàng mấy ngày mới tắm một lần. Bất quá cũng không có chảy mồ hôi, thật ra thì cũng không có mùi gì thối.

"Đều là mùi rượu, đợi lát nữa em trở về sẽ bị mắng đấy." Phác Trí Nghiên ngồi dậy, chỉ cần đến gần một chút là có thể nghe thấy mùi rượu nồng nặc, không tắm thì làm sao mà được.

"Không sao." Phác Hiếu Mẫn ngửi ngửi, vẫn không có mùi mà, thế nào mà nó lại nói là có mùi rượu được.

"Đi theo ta." Phác Trí Nghiên vẫn vẫn ngón tay, Phác Hiếu Mẫn không thể làm gì hơn là kéo chăn ra cùng xuống giường, đi theo bước chân của Phác Trí Nghiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top