Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18.

Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, Phác Trí Nghiên cũng tự nhận là mình mang đến cho Phác Hiếu Mẫn quá nhiều phiền toái, cho nên cứ trở về trước đã.

Hôm nay Phác Hiếu Mẫn rời giường như mọi khi, hệt như lúc bình thường, không có thay đổi gì quá lớn, tất cả đều giống nhau. Giống như chuyện ngày hôm qua chưa từng có. Phác Hiếu Mẫn cầm đinh, đeo đàn lên lưng.

Hôm nay dậy sớm, tiền trên người cũng không có dư lại bao nhiêu, phải chăm chỉ kéo đàn hơn thôi. Phác Hiếu Mẫn vừa mới xuống lầu, có mấy người liền vọt lên.

"Phác Hiếu Mẫn, ngươi đi đâu?"

"Hiếu Mẫn, ra ngoài cũng phải nói với chúng ta một chút đã." Một nam một nữ tiến lên, người trước là nữ, người sau là nam. Rõ ràng nam nhân hơi lo lắng hành tung của Phác Hiếu Mẫn, nữ nhân thì có thể chỉ là làm bộ thôi, thấy là ghét rồi, dối trá thành như vậy mà còn phải giả bộ.

"Không, ta phải đi làm việc." Phác Hiếu Mẫn vòng qua hai người bọn họ, hai người bọn họ không còn tiến lên truy vấn thêm nữa. Phác Hiếu Mẫn dừng lại chốc lát, nữ nhân kia lại đang lẩm bẩm, dù sao cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

"Chị gái violon!!!" Phổ Đảo chạy tới, vừa lúc ở đầu kia con phố nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn ra khỏi cửa, liền chạy tới chỗ nàng, thở hổn hển, có chuyện gì sao...

"..." Phác Hiếu Mẫn dừng bước, ở trên cao nhìn xuống Phổ Đảo, xem ra Phổ Đảo thực sự đang cản đường nàng.

"Chị gái violon, chị... mấy ngày nay chị đi đâu vậy..." Phổ Đảo chống lấy đầu gối, chạy nhanh như vậy làm cái gì...

"Không." Phác Hiếu Mẫn liếc Phổ Đảo một cái, xuyên thẳng hướng đầu kia của con sông.

Phổ Đảo một mực theo đuôi phía sau, hỏi một đống vấn đề mà Phác Hiếu Mẫn sẽ không trả lời lấy một chữ.


"Chị, cái người ngày đó hại chị khóc là ai?" Phổ Đảo đi nhanh đuổi theo bước chân của Phác Hiếu mẫn, ở bên người Phác Hiếu Mẫn hỏi.

"Chẳng có gì." Tim Phác Hiếu Mẫn đập có hơi nhanh, có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Rõ ràng ngay cả có chút gì đó, mình lại có thể không quan tâm, làm như là cái gì cũng chưa từng xảy ra.

"Chẳng có gì sao? Em rõ ràng thấy chị khóc." Phổ Đảo bây giờ không muốn nói những lời này kích thích Phác Hiếu Mẫn, nhưng mà cô thật sự rất muốn hỏi rõ ràng. Một chút chuyện Phác Hiếu Mẫn cũng không nói cho cô biết, cái này gọi gì là bạn bè chứ.

"Đừng hỏi, ngươi rất phiền, nếu cứ phiền ta như vậy thì mau tránh ra." Phác Hiếu Mẫn đặt violon xuống, mặt không chút biểu tình liếc Phổ Đảo một cái, lấy đàn ra chuẩn bị trình diễn.

"Người đó khẳng định đối với chị rất quan trọng, chị nhất định không hy vọng em làm hại cô ta." Phổ Đảo loáng thoáng nhìn thấy người đó. Cũng là một nữ nhân không phải sao, có ma lực gì có thể hấp dẫn Băng Sơn tỷ tỷ này đây?

"..." Phác Hiếu Mẫn coi như cái gì cũng không nghe, tiếp tục động tác tay của mình.

Phổ Đảo chen vào ở khúc giữa, hợp dây đàn ăn ý cùng Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn rất khiếp sợ cô ta cư nhiên đạt đến loại trình độ này rồi, trên mặt vẫn là không để lộ ra nửa điểm.

Tới rồi lui, tạo thành thứ âm nhạc tuyệt vời. Có thể nói là hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên đường phố. Hai nữ nhân dáng vóc xinh đẹp đang kéo violon rất dễ nghe. Âm nhạc thật tuyệt vời, không thấy sao? Đôi lúc cũng nên để đôi mắt mình có chút phúc lợi mới đúng.

Tiếng đàn du dương vang vọng cả đường phố hẻm nhỏ, lỗ tai mỗi người cũng giữ lấy âm nhạc không buông. Có vài người dừng bước lại thưởng thức âm nhạc dễ nghe này, miệng không khỏi nâng lên nụ cười đẹp mắt. Lễ rửa tội của âm nhạc, từ sáng sớm mỗi ngày bắt đầu, tâm tình của tất cả mọi người trên đường lớn đều rất tốt.

"Này, phổ này ngươi lấy về, ngày mai tới cùng ta hợp tấu."

Phác Hiếu Mẫn lấy tờ phổ cho Phổ Đảo, âm phù phía trên tờ phổ này so với lần trước tựa hồ ít hơn hẳn, độ khó xem ra tăng lên không ít. Phổ Đảo đơn giản là háo hức muốn thử, bất quá bây giờ đang ở trước mặt Phác Hiếu Mẫn kéo không được thì không phải thành quan công đùa bỡn trước mặt đại đao sao. Thế thì sẽ cười vỡ bụng người ta mất.

"Cảm ơn chị." Phổ Đảo cho Phác Hiếu Mẫn một nụ cười, đáng tiếc Phác Hiếu Mẫn làm như không nhìn thấy, lơ là một chút cũng không cảm kích.

Phổ Đảo dần dần cũng quen cái loại tự động lơ là này của Phác Hiếu Mẫn, nàng vẫn là đang quan tâm mình, chẳng qua là giả bộ không quan tâm, Phổ Đảo một mực nghĩ như vậy.

Phác Hiếu Mẫn cũng kéo liên tiếp rất nhiều bài hát, mệt quá liền đổi cho Phổ Đảo kéo tiếp. Tay của hai người đều có chút sưng hồng, bất quá đã là thói quen rồi, tay còn dày hơn cái này cả một cái kén thì sợ gì chứ.

Rất nhanh lại là đêm khuya, Phổ Đảo hôm nay ở chỗ đầu đường từ giã Phác Hiếu Mẫn như mọi khi, nhìn Phác Hiếu Mẫn bước chầm chậm trở về nhà.

Tại sao lại không nói với em người đó đối với chị quan trọng đến chừng nào, chị có biết là chị đối với em cũng rất quan trọng hay không? Mỗi này có thể nhìn chị an toàn trở về nhà, là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời em.



Xuất hiện người thứ ba rồi các bạn ạ =))) cao trào nổi lên rồi =)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top