Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19.

Phác Hiếu Mẫn y như thường lệ, những thủ tục cần thiết để đem lên lầu đã hoàn thành xong. Cầm bánh mì sữa tươi, lúc này mới phải trở lại gian phòng của mình, không ngờ là nó đã tới trước.

"Người kia là ai?" Phác Trí Nghiên không nhìn ra nữ nhân kia muốn làm chuyện gì xấu với Phác Hiếu Mẫn, nhưng mà không biết vì sao, chỉ là thấy rất ghét.

"Cùng nhau kéo đàn thôi." Phác Hiếu Mẫn liền nói ra lời thật lòng, dù sao cũng không sợ Phác Trí Nghiên biết, che che dấu dấu thì ai cũng không dễ chịu gì.

"Hai người nhất định phải kéo đàn đến tối muộn thế này?" Phác Trí Nghiên nhìn trăng sáng từ đầu kia đi ra, lại càng muốn từ một đầu bên kia Phác Hiếu Mẫn mau mau về nhà, thân thể nàng so với những người khác còn lợi hại hơn sao? Có thể chịu đựng nhiều mệt nhọc như vậy sao?

"Phải kiếm tiền." Phác Hiếu Mẫn cười khổ, nó là quý tộc, là quý tộc đấy, quý tộc của tộc quỷ hút máu, thế thì còn thiếu gì nữa chứ. Nó có thể có rượu thịt đến tận cửa, có có tình cảnh chết rét dọc đường không.

"Sẽ không mệt sao?" Mệt, hình như là điều loài người hay than vãn nhất, chỉ là tại đói quá mà thôi. Nếu nói mệt mỏi là cái gì, nó một chút cũng chưa từng thấu hiểu.

"Có thể ăn thì sẽ không mệt nữa." Phác Hiếu Mẫn ven vén tóc, Phác Trí Nghiên ở chỗ này nàng cũng không có cách mà viết phổ nữa, chỉ nói chuyện phiếm thôi vậy.

"Vậy sao? Vậy mỗi ngày ta cầm đồ tới cho em ăn, em cũng không cần đi ra ngoài làm việc nữa không phải sao?" Phác Trí Nghiên ngồi ở mép giường của Phác Hiếu Mẫn, ánh mắt có chút chân thành nhìn Phác Hiếu Mẫn.

"Phù (tiếng nhịn cười), ta vẫn phải làm việc mà, phải đưa tiền cho nữ nhân kia, cho nên không có cách nào khác." Phác Hiếu Mẫn cười phù thật đúng là bị cái loại ý nghĩ này đánh bại rồi.

Là có một khắc cảm động như vậy, khi ngươi nói ngươi muốn đem đồ cho ta ăn, mỗi ngày đều cầm đồ tới cho ta ăn, ngươi muốn đem ta nuôi mập mập mạp mạp sao?

"A còn có, cái này." Phác Trí Nghiên từ phía sau lấy ra một chai thủy tinh đây chính là thứ nước trăng trắng mà nữ nhân chúng ta hay uống, vẫn còn âm ấm nữa.

Phác Trí Nghiên vẫn luôn bảo quản nó thật tốt, rất sợ chai thủy tinh sẽ vì thân thể lạnh như băng của mình mà hạ nhiệt, biến thành lạnh như băng thì cùng thứ nàng uống buổi tối chẳng có gì khác biệt nữa.

"Cái này có tên đấy, gọi là sữa tươi, sữa bò tươi." Phác Hiếu Mẫn nhận lấy chai thủy tinh, đem chai thủy tinh đặt bên tai, gõ gõ, nó thật không biết cái này gọi là gì sao, phù (vẫn là tiếng nhịn cười đấy).

"Sữa tươi? Vậy em có biết rượu lần trước em uống tên là gì không?" Phác Trí Nghiên cười bí hiểm một tiếng, nó dám đánh cược nàng tuyệt đối không biết, thật chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào uống rượu đỏ lại dữ dội kiểu đó.

"Không phải gọi là rượu sao?" Phác Hiếu Mẫn ngơ ngác hỏi, nó nói đó là rượu, thì chắc phải gọi là rượu nhỉ?

"Rượu đỏ." Phác Trí Nghiên cười cười, chống đầu nhìn Phác Hiếu Mẫn, nữ nhân này nhất định phải ngây ngô như thế sao?

"Này, có chỗ nào khác nhau đâu." Phác Hiếu Mẫn đánh một cái lên tay Phác Trí Nghiên đang chống đầu kia, tay bị Phác Hiếu Mẫn đánh một cái, dĩ nhiên trọng tâm cũng không biết biết đặt chỗ nào, thiếu chút nữa rơi thẳng xuống đụng vào bàn đọc sách.

"Khác so với những loại rượu khác, đo đỏ thâm thẫm." Miệng Phác Trí Nghiên cong lên một nụ cười. Nào có giống nhau, rượu đỏ thì kêu là rượu đỏ thôi.

"Phác Trí Nghiên, mỗi ngày đều tới đây ngươi không thấy phiền sao?" Phác Hiếu Mẫn tò mò hỏi, nhà nàng và nhà nó, khoảng cách thật rất xa, có thể vì khoảng cách xa nên không thể đến mỗi ngày.

"Có thể nhìn thấy em, ta phiền gì chứ?" Phác Trí Nghiên cười nói, cái tay nắm được cằm của Phác Hiếu Mẫn, trong lòng sớm đã có ý nghĩ sẽ bị hất ra.

"Mỗi ngày nhìn thấy ta, sẽ không phiền sao, tất cả mọi người đều nói ta rất khó chung sống." Phác Hiếu Mẫn suy nghĩ tính cách của mình một chút, không chọc lông người đi đường cũng khó, mọi người khẳng định chẳng qua là nhìn trên tài năng âm nhạc mới không ra tay. Lạnh lùng cô độc, trầm mặc ít nói, cá tính này nàng thế nào cũng đổi không được.

"Vậy làm thế nào em ở chỗ đám trẻ kia tốt như thế?" Phác Trí Nghiên có chút ghét nàng đối với đám trẻ kia tốt như vậy, bọn trẻ có gì đáng giá để nàng đối với bọn chúng tốt chứ, nàng không hề biết tâm lý trong lòng mình. Những đứa trẻ kia cũng giống như là cái đinh trong mắt vậy, còn có nữ nhân kia, cũng vậy.

"Bởi vì chúng là trẻ con, ta rất thích." Đối với người mình thích tốt hơn một chút, không có lý sao? Đây chẳng phải là điều bình thường thôi sao? Quỷ hút máu không hiểu sao?

"Vậy em, có thích ta không?" Phác Trí Nghiên phủ lấy gò má Phác Hiếu Mẫn, vẫn hệt như ánh trăng không chút tỳ vết, một chút phong sương cũng sẽ không xuất hiện trên mặt nàng, nàng là hoàn mỹ nhất.

"..." Phác Hiếu Mẫn hất tay Phác Trí Nghiên ra, đem chú ý thả vào chỗ khác. Nàng có chút không quen lúc nàng mê hoặc như thế, thậm chí để cho người ta lâm vào mức không thể nào tự kiềm chế.

"Ta biết." Thật ra thì Phác Trí Nghiên đối với tình yêu không có khái niệm gì, rất đơn giản, bởi vì nó không có tim, chẳng qua là đối nói nàng, có nổi lên ý định phải đối tốt với nàng.

Sau khi Phác Trí Nghiên nói lời từ biệt với Phác Hiếu Mẫn, liền từ cửa sổ đi ra ngoài. Phác Hiếu Mẫn ngốc nghếch lẳng lặng đứng tại chỗ chỗ nhìn bóng đen nhảy ra ngoài kia.

"Ta biết, Ta sẽ biến em thành nữ nhân của ta." Phác Trí Nghiên âm thầm đọc một câu, khóe miệng cong lên một vòng cung đẹp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top