Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20.


"Này, ngươi nói xem ta như vậy, có phải rất kỳ quái hay không?" Phác Trí Nghiên ngồi bên trong một căn phòng nhỏ gác chéo chân hỏi, tựa hồ như vẫn đang phiền não một chuyện.

"Ầy, đường đường là quý tộc quỷ hút máu, yêu một người phàm, ngươi cảm thấy cái này rất bình thường sao?" Phác Tố Nghiên uống thứ chất lỏng trong chén, vẫn nhìn ở bên trong chén. Bên trong đó tựa hồ như có cái gì đáng giá để nàng ta tham khảo, một Phác Trí Nghiên xinh đẹp đến mức không thật ngồi trước mặt nàng nàng cũng không để trong mắt.

"Còn sao nữa, ngươi cùng Lý Cư Lệ không phải cũng vậy à." Phác Trí Nghiên chà ngón tay vào nhau. Nữ nhân nhà thật muốn ăn đánh, nói chuyện cũng không nhìn ánh mắt đối phương một cái.

"Nhớ năm xưa ta ở dưới chân ngươi nức nở mấy trăm năm, ngươi mới cho thu nhận." Phác Tố Nghiên khinh bỉ nhìn một cái, vẫn là đem ánh mắt thả lại trong chén.

"Ta đem nữ nhân của ngươi cứu về, ngươi liền lớn lối rồi?" Phác Trí Nghiên cười khẽ mấy tiếng, đoạt lấy cái chén của Phác Tố Nghiên, nhìn vào bên trong, nhìn giống nước cảm giác lại không phải nước, có mùi là lạ rất kỳ quái.

"Không không không, ta nào đâu có phách lối, quý tộc ta không chọc nổi. Ý là, Đại Nhân người có thể trả 'tra la' lại cho ta không?" Phác Tố Nghiên chỉ vào cái chén trong tay Phác Trí Nghiên, hết thảy đều thận trọng.

"Vật này gọi là 'tra la'?" Phác Trí Nghiên xem bên trong cái chén, đây không phải nước đơn thuần thì là cái gì? Chẳng qua là có chút mùi cay cay.

"Đúng vậy, Tiểu Cư nói như thế." Phác Tố Nghiên gãi gãi đầu, thừa dịp Phác Trí Nghiên không chú ý đem cái ly đoạt về.

"Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy." Lý Cư Lệ liếc mắt hoa lệ.

Lý Cư Lệ vốn cũng là người bình thường, bởi vì ôn dịch lưu hành, mà chết dưới tay Ôn Thần (*), Phác Tố Nghiên mỗi ngày đều cầu khẩn Phác Trí Nghiên thu nhận Lý Cư Lệ. Khóc lóc mấy trăm năm, Phác Trí Nghiên mới mềm hạ tay tới thu nhận Lý Cư Lệ, giống hệt kết cục của truyện cổ tích, hai người cùng nhau sống những ngày vui vẻ hạnh phúc. Trong bóng tối, không thể ngủ, không thể khóc, chỉ có thể uống máu, chính là như vậy.

"Tiểu Cư, vì sao ta không thể gọi như vậy chứ..." Phác Tố Nghiên lập tức nhặng đến bên người Lý Cư Lệ. Phác Trí Nghiên nhìn thấy chỉ nói buồn nôn.

"Còn có, đó gọi là trà lá." Lý Cư Lệ đoạt lấy cái ly trong tay Phác Tố Nghiên, chỉ chỉ nước bên trong.

"Trá lá?" Phác Tố Nghiên bây giờ không hiểu phát âm trong miệng Lý Cư Lệ, nghe ra cũng không giống như là câu chữ thông thường nha, phát âm thật là độ khó cực kỳ cao.

"Không phải là trá lá, là trà lá." Lý Cư Lệ bất đắc dĩ nói, nàng làm thế nào thích một người ngốc như này chứ.

"Tra la?" Phác Tố Nghiên mặt nghi vấn, thứ nói ra từ miệng Lý Cư Lệ, cô thật học không nổi.

"Nước." Lý Cư Lệ đem chén trà thả lại trên tay Phác Tố Nghiên, tới chỗ Phác Trí Nghiên, ngồi xuống bên cạnh nó.

"Nước này thật là đắng, trá là trà trà la trá lá?" Phác Tố Nghiên khổ luyện phát âm, theo bước chân đi ra khỏi phòng, nhưng sợ rằng cô vĩnh viễn học không xong, dù sao cô vĩnh viễn có thời gian để học, có Lý Cư Lệ dạy cô, có Lý Cư Lệ theo cô.

"Phát sinh chuyện gì sao?" Lý Cư Lệ dùng giọng bình thường nói.

Nhìn một chút người trước mắt, so với Phác Tố Nghiên xem ra có khí chất hơn, có học vấn, lãnh đạm, phong thái vương giả, nàng thế nào cứ hết lần này tới lần khác muốn Phác Tố Nghiên tới hành hạ mình.

"Ngươi cùng Phác Tố Nghiên, trước đây người làm thế nào mà thích nàng ta?" Phác Trí Nghiên làm động tác theo thói quen, chống đầu, tựa hồ rất mong đợi lời nói Lý Cư Lệ sắp nói ra.

"Trước đây? Tôi quên hết rồi, bất quá tôi chỉ biết là, nàng có một cảm giác khắp nơi đều bảo vệ tôi."

Đối với khi còn sống đã làm chuyện gì Lý Cư Lệ hoàn toàn không có ấn tượng, nghe Phác Tố Nghiên từng đề cập tới, từ người chết thu nhận thành quỷ hút máu, trí nhớ trên cõi đời sẽ hoàn toàn biến mất, giống hệt như một đứa con nít vậy.

"Bảo vệ khắp nơi? Còn gì nữa không?" Phác Trí Nghiên tự hỏi mình, khắp nơi bảo vệ, điểm này nó không có làm sao, sao Phác Hiếu Mẫn vẫn đối với nó một nửa cũng không thèm để ý tới.

"Có lúc sẽ không để ý cảm nhận của tôi, đi làm một chút chuyện mà ta không thể cho phép, cho dù chẳng qua là xuất phát từ tấm lòng tốt." Lý Cư Lệ nhếch miệng, cảm giác mình hình như là bị thẩm vấn.

"Ừm, cảm ơn." Phác Trí Nghiên gật đầu một cái, chuẩn bị rời đi. Có một ít chuyện, vẫn phải hỏi cái người trong cuộc Phác Tố Nghiên này mới có thể rõ ràng.

"Ừm." Lý Cư Lệ hơi cười, đưa mắt nhìn Phác Trí Nghiên đi ra khỏi phòng.

"Phác Tố Nghiên, ta hỏi ngươi, thời điểm ban đầu lúc ngươi thích Lý Cư Lệ, cảm giác như thế nào?" Phác Trí Nghiên đi tới trước cửa sổ, liền nhìn thấy Phác Tố Nghiên đang bưng chén trà đứng sững ở chỗ kia.

"Rất kỳ lạ, hơn nữa sẽ rất muốn cùng nàng gặp mặt, cho dù như thế nào cũng muốn đối tốt với nàng." Phác Tố Nghiên vẫn cúi thấp đầu nhìn chén trà kia, bên trong có cái bóng của ánh mắt nàng ta.

"Chúng ta không có tim, thích thật sự là phát ra từ nội tâm sao?" Phác Trí Nghiên sờ lồng ngực mình một cái, cho dù sờ lâu hơn nữa cũng sẽ không có tiếng tim đập, nó tự nói với mình như vậy.

"Ta cũng không biết định nghĩa của thích, chẳng qua là Lý Cư Lệ, nàng khiến cho ta rất muốn đối tốt với nàng, cứ như vậy mà thôi." Phác Tố Nghiên hé miệng, nàng ta dĩ nhiên biết quỷ hút máu không có tim. Ban đầu thấy Lý Cư Lệ như thế, chính là chỉ muốn hút máu của nàng mà thôi, không nghĩ tới thời gian khiến tình cảm ngày càng kỳ diệu, Phác Tố Nghiên thậm chí mỗi ngày đều muốn gặp được nàng, ở trước cửa sổ đứng cả ngày, ban đêm lập tức chạy đi tìm Lý Cư Lệ.

"Ừ, ta biết, gặp lại sao." Phác Trí Nghiên phất phất tay, vẫn là hỏi có kinh nghiệm.

"Xì, bị ngươi thích phải chính là người bị ngược, cũng không phải là đần mới để cho ngươi ngược mỗi ngày." Phác Tố Nghiên chu chu mỏ, nàng khẳng định đây là lần đầu tiên Phác Trí Nghiên chuyên tâm nghe lời mình. Phải lòng người ta rồi sao, ha ha.



(*) Ôn Thần: Chỉ dịch truyền nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top