Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24.


Trải qua một phen miệng lưỡi kể lể của Phổ Đảo, người chỉ huy từ bên ngoài kia ấn tượng đối với Phác Hiếu Mẫn là vô vùng vô cùng tốt. Phổ Đảo căn bản là đem Phác Hiếu Mẫn hóa nữ thần, không có ý định để cái bậc thang cho Phác Hiếu Mẫn bước xuống. Phác Hiếu Mẫn bị Phổ Đảo dắt mũi đi, ngốc nghếch đi tới hiện trường hôn lễ - giáo đường.

Giáo đường trang trí khí phái, quá mức còn sang trọng hơn nhà của một số quý tộc rất nhiều. Kiến thức Gothic hoàn hảo, màu trắng để làm nền, phòng ngói cũng tỏa đỏ như màu của trái quất, lúc ánh mặt trời chiếu diệu, cả toàn giáo đường sẽ lộ vẻ lóng lánh vô cùng, làm người ta không cách nào sao láng đi được. Nội thất trong giáo đường có rất nhiều đồ trang trí thiên nga, bên trong thậm chí có một đài phun nước. Có thể thấy được giáo đường này là nơi không phải người bình thường tùy tiện có thể đến. Diện thích đã gần bằng hai mươi mất gian phòng lớn nhỏ của người bình thường rồi. Trên cửa sổ có một diện tích lớn hoa tô điểm lên các cửa sổ thủy tinh, làm cho cả giáo đường xem ra tươi sáng hơn rất nhiều.

Khi ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào giáo đường, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đầy hoa, có rất nhiều bóng hoa phóng đại chiếu xuống thảm đỏ. Giáo đường trong nháy mắt giống như là biến thành một ảo mộng tiên cảnh, xinh đẹp khiến cho người ta không biết được đây là một giáo đường. Không gian sáng ngời bên trong phòng làm người ta thấy thoải mái. Có rất nhiều khung dài chống đỡ cái giáo đường này, đang ở giữa hoa và cửa sổ thủy tinh.

"Cái này, cái này... cái này." Phổ Đảo kinh ngạc nói không ra lời, tâm tình biểu lộ toàn biết ngay trên mặt, vừa nhìn là thấu rõ hết. Trợn mắt há mồm là từ để hình dung tốt nhất.

"..." Từ khi vừa tiến vào Phác Hiếu Mẫn liền than thở không dứt, chẳng qua là không có khoa trương giống Phổ Đảo vậy thôi. Trong lòng âm thầm bội phục công lực của loại kiến trúc này, còn có thẩm mỹ thiết kế tổng thể.

"Đây là nơi tiến hành hôn lễ, hai vị xem qua đi, hôn lễ sẽ bắt đầu đúng giờ vào buổi tối. Đến lúc đó ta sẽ thông báo cho hai vị, yêu cầu hai vị không được rời khỏi nhà thờ mới được." Sau khi nam nhân đó cười cười cùng hai người, liền rời đi.

"Bồ Đào, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Ta sẽ không kéo." Phác Hiếu Mẫn thật kích động muốn đem toàn bộ phổ vứt lên người nàng ta, tay phát run nắm chặt lấy phổ, giống như là sắp bóp nát nó vậy.

"Sẽ không kéo? Cái này đối với chị mà nói rất đơn giản mà?" Phổ Đảo xem mấy âm phù phía trên một chút, cũng không phải là lặp đi lặp lại một loại tiết tấu.

"Ta kéo không ra." Phác Hiếu Mẫn lo lắng đến sắp khóc, không có gì thì bảo nàng lấy gì để tiến hành khúc hôn lễ, tra tấn người à?

"Chị làm được mà!" Phổ Đảo kéo Phác Hiếu Mẫn đến một ban trong không có ai trong giáo đường chuẩn bị luyện tập, Phác Hiếu Mẫn bất đắc dĩ bị kéo mạnh đi.

"..." Dưới sự thúc giục của Phổ Đảo, Phác Hiếu Mẫn nhất đàn lên, đi theo nhịp điệu trên tờ phổ. Tiếng đàn chợt cao chợt thấp bao quanh toàn bộ giáo đường, nghe vào vẫn có chút buồn bã.

Phổ Đảo cũng cầm đàn lên, theo cảm giác của mình giúp Phác Hiếu Mẫn hợp tấu, tạp thành khúc tiến hành hôn lễ đặc biệt, có chút sung sướng có chút buồn bã.

"Chị, cho dù kéo cái gì cũng..." Phổ Đảo tạm thời để đàn xuống trước, lời Phác Hiếu Mẫn nói hình như là thật, kéo không ra được.

"Ta đã nói rồi, ta muốn đi." Phác Hiếu Mẫn lãnh đạm nói, rốt cuộc là người nào đem nàng kéo tới đây.

"Hai vị kéo thực sự rất tốt." Nam nhân kia lại xuất hiện phía sau hai người, không khỏi hù dọa người ta toát mồ hôi lạnh, còn kèm theo cả tiếng vỗ tay.

"..." Phổ Đảo cùng Phác Hiếu Mẫn không hẹn mà cùng xoay người sang chỗ khác, y phục màu xám tro chỉnh tề trên người, làm người ta đối với hắn có cảm giác cũng không tệ.

"Xem xem phổ một chút, là có thể kéo ra hoàn chỉnh, tiếng đàn buồn bã, tạo ra không khí long trọng hơn, như vậy thế nào sẽ kéo không tốt đây. So với mấy người được huấn luyện còn tốt hơn nhiều, xin hai vị tuyệt đối đừng rời đi mới phải. Nam nhân tuyệt đối có ý muốn giữ hai người lại.

"Không, ta sợ sẽ bị nói thành là nhà nào có người chết." Phác Hiếu Mẫn lắc đầu, ngồi chổm hổm dọn dẹp đồ trên đất.

"Ơ? Cái này... Đây không phải là đàn của gia tộc Guanreri sao?" Nam nhân vòng qua Phổ Đảo. Đi tới bên cạnh Phác Hiếu Mẫn ngồi chổm hổm xuống, nhìn chiếc violon trên tay Phác Hiếu Mẫn, muốn sờ lại không dám sờ, vô cùng ngạc nhiên.

"Đúng vậy, sao thế?" Phác Hiếu Mẫn nhìn chiếc violon của mình. Coi như là không có trầy xước không có gió sương gì, chiếc violon này nàng dùng cũng đã mấy năm. Chính là khi còn bé nam nhân kia đem tới cho các nàng, nàng một mực cất giữ đến bây giờ.

"Gia tộc Guanreri cực kỳ nổi danh trên đại lục đấy, không biết lời nói có uổng không." Vô số loại nhạc khí hắn cũng đã xem qua, có thể xem qua tốt như vậy thì vẫn là số ít.

"Vậy sao?" Phác Hiếu Mẫn cười rỗng hai tiếng, đem đàn thu vào bên trong túi, nam nhân kia mới thu hồi biểu lộ thèm thuồng ba thước kia.

"Xin tiểu thư nhất định phải lưu lại diễn xuất, bất kể bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẽ trả. Đàn của gia tộc Guanreri, trên đời cực kỳ ít, quý tộc thậm chí muốn mua cũng không mua được. Âm sắc rõ ràng thấu triệt, nếu có tiểu thư trình diễn, cuộc hôn lễ này tuyệt đối là hoàn mỹ nhất!"

Nam nhân nói ra một tràng lời dễ nghe nhất, Phác Hiếu Mẫn cũng muốn trực tiếp bỏ qua, coi thường. Bất quá khi nghe được bao nhiêu tiền cũng trả, Phác Hiếu Mẫn khó tránh khỏi động lòng. Tiền của mình còn dư lại không mấy, mấy ngày nay cũng không có người nào ném tiền...

"Được không?" Nam nhân kết lại một câu, hỏi ý Phác Hiếu Mẫn một chút.

"Ừ." Phác Hiếu Mẫn miễn cưỡng gật đầu một cái, mặc dù lấy tiền của người ta, nhưng lại không thể đảm bảo có thể tạo ra thứ âm nhạc tuyệt hảo nhất.

"Tốt! Tốt! Thật quá tốt! Xin mời đi theo ta, ta dẫn ngươi đi thay quần áo, còn ngươi nữa, cùng đi theo luôn đi." Nam nhân vỗ tay, sau đó hai nữ nhân đi cùng hắn ở phía sau tiến lên trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top