Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27.


Hôn lễ bắt đầu, trên băng ghế dài ngồi đủ các kiểu các loại đại nhân vật. Mà những người làm cũng đều đứng ở bên người chủ nhân của bọn họ, ngoan ngoãn cúi đầu chờ đợi chủ nhân phân phó. Phía ngoài ánh trăng rọi vào, đánh sáng lên tấm thảm màu đỏ, là tiêu điểm mà toàn hội trường đang chú ý. Bên trong giáo đường chỉ đặt một vài cây nến nhỏ, cũng không có sáng rực gì cả.

Chỉ huy nhìn ra phía bên ngoài một chút, cô dâu chú rể cũng ở phía bên ngoài chuẩn bị xong phải đi vào trong. Bây giờ chỉ có thiếu âm nhạc thôi, chỉ huy tay bắt đầu ở trong không trung quơ múa. Phác Hiếu Mẫn nhìn mấy cái, cũng theo đó mà cầm đàn lên tấu nhạc. Cùng với cung của Phổ Đảo cũng không còn loạng choạng nữa, mà là bước đi chỉnh tề.

Ánh mắt Phác Hiếu Mẫn chỉ ở trên người chỉ huy, những thứ khác hết thảy đều không đáng để nàng chú ý, nàng chỉ cần ngoan ngoãn trình diễn xong cầm tiền về là được, ngay cả chú rể cô dâu đi đến chỗ nào rồi nàng cũng không biết. Âm nhạc nhanh nhẹ nhàng mà vang dội nấn ná ở bên trong giáo đường. Phác Hiếu Mẫn cố gắng tạo không khí thuộc về hôn lễ, chỉ huy nói vốn là đã kéo rất tốt rồi, nhưng mà Phác Hiếu Mẫn nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

"..." Đến màn độc tấu của Phác Hiếu Mẫn rồi, phần này Phác Hiếu Mẫn đã khổ luyện rất lâu. Bởi vì dù sao vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với loại phổ có rất nhiều âm phù này, theo không kịp tiết tấu cũng không sao, nàng có thể luyện từ từ. Cơ hồ là luyện cả một buổi chiều, nàng mới có thể hoàn toàn nắm bắt tiết tấu của phần độc tấu.

Phác Hiếu Mẫn đột nhiên đứng dậy độc tấu, mà những người khác cũng ngoan ngoãn dừng nhạc khí của mình lại để phối hợp. Phác Hiếu Mẫn có chút khẩn trương, thậm chí nghĩ tới cái nụ cười mà nữ nhân kia dành cho nàng. Nụ cười dấu dao chẳng phải chuyện tốt gì, quả nhiên, không phải chuyện tốt chính là không phải chuyện tốt.

Bất kỳ một nhà âm nhạc nào đều không hy vọng phát sinh, đó là trong lúc diễn tấu nhạc khí xuất hiện vấn đề. Đàn của Phác Hiếu Mẫn, bình thường chẳng sao lại xuất hiện vấn đề. Bịch một tiếng, dây đàn lại bị Phác Hiếu Mẫn kéo cho đứt? Phác Hiếu Mẫn dừng màn trình diễn lại, mờ mịt nhìn chiếc violon bị đứt dây. Còn có mấy chục con mắt đang xem buổi lễ.

Nhìn nữ nhân kia, trên mặt là nụ cười đắc ý, nữ nhân kia ngay sau đó cầm nhạc khí của mình lên, đứng lên tiếp tục giúp Phác Hiếu Mẫn hoàn thành độc tấu. Mà hôn lễ cũng không bị trì hoãn mà tiếp tục, chú rể cô dâu cũng có chút ngại ngùng đi tới trước mặt vị chủ hôn.

Phác Hiếu Mẫn vẫn rất mờ mịt, cứ ngẩn người ra. Hai tay cầm lấy đàn của mình, nàng vẫn luôn rất bảo quản đàn, dây đàn sao có thể đột nhiên đứt thế này được? Đây cũng là một cảnh cáo sao.

Nữ nhân kia hoàn mỹ đón lấy phần độc tấu của Phác Hiếu Mẫn, cho đến khi phần độc tấu kết thúc. Chú rể cô dâu cũng đeo nhẫn lên cho đối phương, nữ nhân kia lại hướng nàng mỉm cười.

Hôn lễ có chút không thuận lợi mà kết thúc, kế tiếp chính là thời gian tiếp rượu, bình thường sẽ tới chừng mười hai giờ khuya. Những người khác cũng rối rít cầm nhạc khí rời đi, chỉ còn dư lại Phác Hiếu Mẫn vẫn ngồi trên ghế. Một cử động cũng không có, Phổ Đảo có chút không đành lòng, lay lay bả vai Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn vẫn không đáp lại nàng ta bất kỳ gì.

"Ngươi về trước đi." Phác Hiếu Mẫn ngồi ở trên ghế, khóe mắt rõ ràng hiện ra giọt lệ, vì sao bọn họ phải đối đãi với nàng như vậy?

"Chị à.." Phổ Đảo còn muốn nói nhiều hơn, lại ứ lại ở cổ họng, âm thanh gì cũng không phát ra được. Phổ Đảo nhìn về đám nữ nhân ở phía xa kia, nụ cười chiến thắng.

"Về nghỉ ngơi trước đi." Phác Hiếu Mẫn phất tay một cái, lúc này mới chán chường cầm lên cây đàn của mình yên lặng rời đi, đến lời tạm biệt cũng chưa nói ra.

"..." Phổ Đảo không thể không nghe lời Phác Hiếu Mẫn. Nhìn Phác Hiếu Mẫn không bị lời lẽ của những nữ nhân kia công kích, an toàn rời đi, mình cũng ngay sau đó đi khỏi giáo đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top