Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

"Tại sao em không tiếp tục đợi ở bên ngoài?" Phác Trí Nghiên từ ngoài cửa sổ đi vào.

Vừa bước đến cửa liền thấy Phác Trí Nghiên, Phác Hiếu Mẫn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ lại là từ cửa sổ thật?

"Ồn lắm." Phác Hiếu Mẫn không thích cái kiểu hoàn cảnh như thế này, cái tiếng người đinh tai nhức óc kia. Hằng năm cứ đến thời điểm này, nàng vẫn không thể nào chịu được, cho nên liền ngỏ ý muốn về nhà sớm, không ở bên ngoài uống rượu vui thú.

"Em không thích?" Phác Trí Nghiên đóng cửa sổ lại, âm thanh phía bên ngoài cửa sổ cũng giảm đi không ít, trong nhà cũng ấm áp hẳn lên.

"Ừm." Phác Hiếu Mẫn nói, ở trong này cái gì nàng cũng không làm được. Phác Trí Nghiên không thích lửa thì không thể đốt lửa, như vậy thì nàng có thể viết phổ được sao?

"Ta hỏi ngươi cái này, quỷ hút máu có tồn tại không?" Phác Hiếu Mẫn biết, rồi có một ngày nàng cũng sẽ nằm trên tế đàn đó, năm nào nàng cũng nghe được những tiếng gào khóc tuy lớn mà như không kia, Phác Hiếu Mẫn rất hoài nghi liệu ba người phụ nữ đó có thật sự bị hút sạch máu hay không?

"Em cảm thấy thế nào?" Phác Trí Nghiên ngồi ở mép giường, tay chống lên bàn, khoảng cách so với Phác Hiếu Mẫn thực là rất gần... rất gần.

"Tế điển từ trước đến nay đều truyền xuống như thế, ta cũng không biết." Phác Hiếu Mẫn lấy ra một tờ giấy, nương theo ánh sáng từ trăng chiếu xuống mà vẽ vài nét, lại cau mày, lúc không có ánh lửa như thế này vẽ lên cũng rõ là đẹp.

"Không phiền em làm việc, ta đi trước." Phác Trí Nghiên thấy Phác Hiếu Mẫn cố hết sức vẽ lên giấy, có lẽ mình ở đây chính là nguyên nhân tại sao nàng không thể thắp lửa.

"Không, không sao, lần sau gặp." Lời của Phác Hiếu Mẫn chợt thốt ra, rồi lại lập tức thu hồi.

Phác Trí Nghiên một chút cũng không phát hiện ra có cái gì kì lạ nhưng Phác Trí Nghiên vẫn chọn xoay người lại.

Phác Hiếu Mẫn đi ra khỏi phòng, Phác Hiếu Mẫn sẽ đi ra khỏi phòng thì đúng thật là hiếm thấy, theo lý mà nói Phác Hiếu Mẫn sẽ đợi ở trong phòng cả một buổi tối mới phải.

Phác Trí Nghiên quay đầu lại xem tờ giấy Phác Hiếu Mẫn vẽ một chút, vẫn là một thanh đàn violon, nữ nhân này yêu thích đàn violon nhiều như vậy cơ à.

Phác Trí Nghiên cầm bút lên, viết một hàng chữ ở phía dưới thanh đàn, rồi lại biến mất từ phía cửa sổ.

"..." Thừa dịp không có ai ở nhà, Phác Hiếu Mẫn đi tắm. Nếu không thì cũng phải ba ngày thì mới có thể tắm một lần, cả người nàng cũng sắp ngứa chết luôn rồi.

Phác Hiếu Mẫn dùng áo thay ra để bới mái tóc mình lên, để tóc có thể tiếp xúc với không khí và nhanh khô hơn một chút.

Quay về phòng, không thấy Phác Trí Nghiên đâu nữa, có thể thắp lửa viết phổ rồi.

Phác Hiếu Mẫn nghiêng đầu lau khô tóc, lấy hộp quẹt ra để đốt nến, nhìn thấy một hàng chữ phía dưới thanh đàn violon.

[Giả sử em tin tưởng sự tồn tại của ta, vậy thì vấn đề của em đã có được giải đáp rồi.]

"..." Phác Hiếu Mẫn nhìn hàng chữ thẳng tắp kia, bỗng nhiên nàng cảm thấy thật sợ hãi, lập tức đóng cửa sổ lại. Biết rõ rằng làm như vậy cũng vô dụng nhưng Phác Hiếu Mẫn vẫn còn ý thức được mà khóa nó. Nàng thề với trời rằng nàng sẽ không để Phác Trí Nghiên vào đây lần nào nữa, phổ cũng không có tâm trạng mà viết tiếp. Phác Hiếu Mẫn ôm đầu vào trong chăn, mang theo sự lo âu mà ngủ say mất.

"..." Một buổi tối qua đi, Phác Hiếu Mẫn muốn đi mở cửa sổ, nhưng mà cái hàng chữ thẳng tắp tối qua đã cảnh cáo nàng, càng nhắc nhở bản thân không được mở cửa sổ.

Thực ra Phác Hiếu Mẫn chỉ muốn đi xem trên đường có bao nhiêu người chết mà thôi, không thể mở cửa sổ, vậy thì đợi một lát xem sao...

Hôm nay cũng như bình thường, phải đi làm việc, Phác Hiếu Mẫn sờ sờ cái bụng, ổ bánh mì tối qua hình như vẫn chưa ăn... Ôi trời. Lại đặt nó lên bàn, cái này thì chẳng khác cái thứ cứng như đá kia mấy. Không còn cách nào khác, vì cũng không còn gì có thể ăn cả.

Phác Hiếu Mẫn nắm lấy ổ bánh mì đưa vào trong miệng mà cắn một miếng, sau đó lại bỏ bánh mì vào trong túi violon. Xoay người đi ra, đến phía bên ngoài. Ừm, giống hệt như tưởng tượng trong đầu Phác Hiếu Mẫn, trên đường không ít người nằm la liệt, toàn là những người tối qua, sau khi quỷ hút máu ghé đến thì họ uống tới mức say khướt.

Phác Hiếu Mẫn nghe được người ta kể lại, sau khi đem tế phẩm dâng cho quỷ hút máu, mọi người sẽ bắt đầu mở tiệc ăn mừng, sẽ có rất nhiều thức ăn cùng rượu ngon. Phác Hiếu Mẫn rất muốn ăn miễn phí, nhưng nàng không đủ kiên nhẫn để đợi trong cái hoàn cảnh ồn ào bẩn thỉu đó.

Những người này chiếm hết cả con đường, mặc dù là có cả nam lẫn nữ, nhưng mà vẫn được xếp chung một loại là 'ma men', nam ôm nữ quấn lấy nhau. Hình ảnh có chút chịu không nổi đập vào mắt, còn tướng ngủ lại rất khó coi, Phác Hiếu Mẫn nhìn mà không nói nên lời.

"..." Phác Hiếu Mẫn không như trước kia đứng trên chỗ thuộc về mình, mà là chọn một vị trí không có người nằm. Nàng từ từ trình diễn, ca khúc hệt như mấy ngày trước, bởi vì sự xuất hiện vào buổi tối của Phác Trí Nghiên, nàng vẫn không có cách nào viết phổ được, hừ...

Vì sao lại phải kéo nàng vào, nhớ tới Phác Trí Nghiên, nội tâm Phác Hiếu Mẫn có chút dựng lông. Phác Hiếu Mẫn đại khái có thể hiểu được hàm nghĩa của câu đó, nhưng nàng không hiểu tại sao Phác Trí Nghiên lại phải nói cho mình, rõ ràng cô ta có thể lựa chọn im lặng mà.

Với tiếng đàn của Phác Hiếu Mẫn, mọi người trên đường cũng bị đánh thức, bước đi lảo đảo, còn đụng cả vào tường. Nghiêng tới nghiêng lui bước từng bước về nhà, còn những gian hàng buổi sáng thì vẫn theo thường lệ mà bày sạp. Giống như tối qua chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cái thị trấn này thiếu mất ba người cũng không hề hấn gì.

Phác Hiếu Mẫn tỉnh táo nhìn hết một lượt, thiếu mất ba người phụ nữ cũng có thể thản nhiên như thế, nhất định phải chờ đến toàn bộ thị trấn này đều bị tiêu diệt thì mọi người mới lo lắng sao? Nhưng mà, thực tế vốn tàn khốc, tự mình lo lắng cũng vô ích, rõ ràng là vô ích!!

Đó chỉ là vì vô duyên vô cớ kiếm chút bận rộn, cần phải giả vờ ngụy trang hệt như những người khác, đó mới là vương đạo. Phác Hiếu Mẫn ngừng kéo đàn, thích giác bén nhạy phát huy tác dụng, một đầu khác hình như cũng có tiếng đàn, so với nàng thì càng nhiều người vây quanh đó, âm nhạc như đang bay nhảy.

So với tiếng đàn nặng nề của Phác Hiếu Mẫn thì nó còn nhẹ nhàng và thanh hơn nhiều, theo không khí mà bay lượn, giống như là đang truyền sức sống vậy, có rất nhiều người đi đường đến đó xúm lại. Phác Hiếu Mẫn cố kiễng chân xem thử, nhưng quá nhiều người, nàng nhìn không thấy.

Phác Hiếu Mẫn không có ý định muốn qua đó chen lấn cùng những người khác, lại cầm violon lên bắt đầu trình diễn, mọi người ở đầu kia có chút bị hấp dẫn mà kéo đến đây, tới cả những đứa trẻ nhỏ cũng chạy lại, ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn Phác Hiếu Mẫn trình diễn, hệt như Hoàng Anh rời cốc (*). Tiếng đàn uyển chuyển lan đến những con hẻm lớn nhỏ, âm nhạc cũng bay nhảy trong đầu mọi người.

Có lẽ tiếng đàn đầu kia có chút thay đổi, tăng phần bi thương. Lại là một loại cảm giác bất đồng khác, một con phố tràn ngập người đi đường, tất cả đều bị âm nhạc cảm hóa, mọi người đều hòa chung với nhịp điệu của âm nhạc.

Chợt, tiếng đàn phía bên kia ngừng lại, Phác Hiếu Mẫn có chút ngạc nhiên, nhưng nàng lại không ngừng trình diễn ca khúc của mình, sau đó liền thấy một cô gái cầm theo túi violon chạy đến, chen vào đám người phía trước đang xúm lại xem mà nhìn nàng chằm chằm. Phác Hiếu Mẫn cũng vậy, dùng cặp mắt hững hờ nhìn nữ nhân đó, so với lúc bình thường cũng chẳng có gì khác biệt. Sau đó liền đem ánh mắt dời đi, đặt lên người những người xem khác.

(*) Cốc: - Lũng, suối, dòng nước chảy giữa hai đồi núi.

                - Hang núi, hỏm núi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top