Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

37.

Phác Hiếu Mẫn biết bà già kia nói gì cũng sẽ ngăn cản tình yêu của nàng và Phác Trí Nghiên, có một ý nghĩ quyết tâm muốn chạy ra khỏi thành, vĩnh viễn không quay trở lại.

Cứ thế đã đi đến cổng thành, nói với binh lính là muốn đi tìm cây rìu lần trước để quên đem về, ai ngờ binh lính lại không cho ra khỏi thành, điều này cũng thật lạ. Phác Hiếu Mẫn nghĩ thầm, không phải bình thường cũng sẽ cho ra thành sao?

Bọn binh lịnh tựa hồ có cái gì ẩn ý, người người đem ánh mắt nhắm lại, làm bộ làm việc bận rộn, sau đó kỳ quái hơn chính là, thu thu binh khí của mình rồi cứ như vậy đi luôn, Phác Hiếu Mẫn nhìn thân ảnh từng người từng người rời đi của bọn lính. Chuẩn bị phải giao ban à? Vừa đúng có thể thừa cơ hội này đi ra ngoài không phải sao?

Phác Hiếu Mẫn không bị nghi ngờ, xoay người liền muốn đi ra khỏi thành, một thân ảnh màu đen vừa lúc bị Phác Hiếu Mẫn nhìn thấy.

"Mẫn, em muốn đi đâu?" Phác Trí Nghiên hỏi, tối nay đáng lẽ Phác Hiếu Mẫn vẫn chưa xong việc mới đúng, vốn là muốn đi nghe nàng đàn một chút, ai ngờ lại gặp được ở gần tường thành.

"Đi... đi ra khỏi thành." Phác Hiếu Mẫn có chút cà lăm, nhất định đã để cho Phác Trí Nghiên nhìn ra sơ hở.

"Mẫn, nói cho ta biết có chuyện gì." Phác Trí Nghiên sờ sờ tóc Phác Hiếu Mẫn, cả ngày hôm nay đã đi những đâu? Y phục lại lộ ra chút rách nát.

"Ta nói cho ngươi biết! Quỷ hút máu! Mỗi năm đều phải hiến tế vậy là đủ lắm rồi! Chúng ta không muốn mất bất kỳ một con người một con ngựa để hiến làm thức ăn cho các ngươi! Hôm nay chúng ta sẽ phải tiêu diệt các ngươi!" Đột nhiên có người giơ cây đuốc, từ bên trong thành thông qua tường thành chạy tới bên ngoài thành, âm thanh hệt như thiên quân vạn mã, đã có chuyện gì xảy ra?

"Lửa..." Phác Trí Nghiên che kín ánh mắt, nó luôn cảm thấy ánh mắt của mình sắp mù luôn rồi, cái gì cũng giống như không thấy được, thật là nóng, thật là nóng!!!

"Nghiên!!!" Hốc mắt Phác Hiếu Mẫn ngập nước, một thân Phác Trí Nghiên trước mắt nàng cũng trở nên mơ hồ, nàng chỉ có thể nhìn thấy một nữ nhân lấy tay che chắn hai mắt mình, cố hết sức đứng ở đằng kia. Nghiên, đau lắm sao?

"Mẫn, nói cho ta biết, em bây giờ đang làm cái gì?" Phác Trí Nghiên che kín ánh mắt, nó có thể xác định được nàng vẫn còn ở trước mặt mình.

"Nghiên, ta cái gì cũng không làm, ngươi... ngươi phải tin tưởng ta !!!" Phác Hiếu Mẫn gấp đến mức không khóc nổi, không có nước mắt nào đủ để nàng ứng phó với màn đại chất vấn này. Nàng đã làm cái gì, nàng đã làm cái gì, nàng đã làm cái gì hại người nàng yêu thương.

"Mẫn, thành thật trả lời ta." Phác Trí Nghiên cảm thấy thân thể cứ không ngừng nóng lên, thậm chí còn nóng hơn so với lúc chạm vào thân thể Phác Hiếu Mẫn, nhiệt độ của lửa quá cao, nó không thể chịu nổi.

"Nghiên...!!! Ta không có hại ngươi!!!" Phác Hiếu Mẫn xoay người nhìn lại, tất cả mọi người đều cầm cây đuốc, đang đến gần hai người bọn họ, là ai nói con người có thể tin tưởng lẫn nhau đây.

"Mẫn, vì sao lại không thành thực nói với ta." Phác Trí Nghiên phát hiện ánh lửa tựa hồ càng ngày càng nhích lại gần mình, lại lảo đảo lui về phía sau mấy bước, sắp ngã vào trong đống tuyết.

"Nghiên, ta bảo đảm ta không có ý muốn hại ngươi!!!" Phác Hiếu Mẫn đi tới mấy bước, phát hiện âm lượng của mình tựa hồ đã không đủ để Phác Trí Nghiên lui đến bên kia có thể nghe được. Phác Trí Nghiên đã từng khí chất là thế, cao cao tại thượng là thế.

"Vậy em nói cho ta biết, những thứ này là cái gì!!!" Phác Trí Nghiên rống to, yêu thương lẫn nhau, tin tưởng nhau chẳng lẽ là sai lầm chăng?

"Nghiên!!!!" Ánh mắt thật chua xót, ta khóc mệt quá, không còn nước mắt nữa.

"Giết nó!!!! Mọi người đem cây đuốc ném về phía nó!!!!" Một người giật dây nói mọi người đem cây đuốc ném thẳng vào người Phác Trí Nghiên.

Phác Hiếu Mẫn nghe tiếng, lập tức ngăn cản những người khác ở đây. Nhưng mà, đâu có ai sẽ nghe lời của Phác Hiếu Mẫn?

Từng cây từng cây đuốc, cây đuốc phát ra ánh lửa toàn bộ hướng tới Phác Trí Nghiên đầu kia mà ném. Thấy Phác Trí Nghiên ngã ngồi xuống đất, không có tiếp tục lui về phía sau. Lửa lớn tán loạn ở trên người Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên gào khóc, Phác Hiếu Mẫn nghe được so với ai khác còn rõ ràng hơn.

Phác Trí Nghiên cố gắng muốn dập tắt lửa trên người, lửa lại càng lúc càng lớn, lan tràn đến toàn thân Phác Trí Nghiên kêu đến mức không ra tiếng, chỉ có thể gầm ở trong họng, Phác Hiếu Mẫn ngồi dưới đất ôm lấy mặt.

Nhưng so với ai khác còn vui vẻ hơn đó là đám người sau lưng Phác Hiếu Mẫn, vô cùng náo nhiệt, xen lẫn là tiếng hoan hô trở về bên trong thành, nhân tiện đem cửa thành đóng lại, cũng không có bất cứ kẻ nào muốn để ý tới Phác Hiếu Mẫn.

Ta đã làm tổn thương quỷ hút máu duy nhất tin tưởng ta, phải không?

"Nghiên..." Chân Phác Hiếu Mẫn như nhũn ra đến không có cách nào chống đỡ sức nặng của thân thể, liền ngã một vòng bò đến bên người Phác Trí Nghiên, trên người bám rất nhiều tuyết, tất cả đều đống ở trên quần áo. Phác Hiếu Mẫn nhìn mặt tuyết nám đen một mảnh, nhất định là tuyết đã cứu Phác Trí Nghiên, nàng bây giờ ngay cả một mảnh tuyết cũng không đáng giá bằng, không hề bằng.

Phác Hiếu Mẫn vuốt ve gò má có chút nám đen của Phác Trí Nghiên, từng có lúc kiêu ngạo và lạnh lùng, bây giờ cái gì cũng nhìn không ra, chỉ nhìn ra một mảng nám đen lớn. Bởi vì bị hỏa thiêu mà lộ ra lỗ lớn lỗ lớn mảng da, da thịt trắng nõn của Phác Trí Nghiên bị lộ ra trong buổi đêm rét lạnh. Ánh mắt Phác Trí Nghiên cứ nhìn chằm vào Phác Hiếu Mẫn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao.

"Mẫn... hộc hộc ! Rời xa ta, hãy để ta... để ta suy nghĩ, nên dùng lý do gì, để tha thứ cho em." Phác Trí Nghiên nằm ở trong tuyết nói.


p/s: Các bạn ơi, các bạn đọc truyện thì cũng nhớ vote truyện cho mình với,truyện mình tự edit chứ cũng chẳng phải đi copy ở đâu, mà mỗi lần thấy lên truyện vote lẻ tẻ lẻ tẻ thiệt chán muốn xĩu luôn á :<<< Vote đi các bạn, cmt chia sẻ các thứ, để mình biết còn có người theo dõi mình, theo dõi truyện của mình mà còn edit thêm chứ, tui khổ quá mà :<<<

Nếu mình có ra truyện hơi lâu mong các bạn cũng thông cảm, vì mình năm cuối mà, phải có thời gian rảnh hẳn mình mới làm được. Truyện này gần 80 chap, mình làm lâu nhưng mình hứa không bỏ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top