Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

41.

"Chủ nhân?" Một nữ nhân ghé đầu, thấy Phác Trí Nghiên co quắp dựa vào vách tường, muốn tiến lên nhưng vẫn chưa có sự đồng ý của Phác Trí Nghiên.

"Cút ra ngoài, đừng phiền ta." Phác Trí Nghiên phất tay một cái, động tác uống rượu vẫn không hề dừng lại, gãi gãi đầu tóc mình, tóc cũng bị đốt mất một ít.

"Chủ nhân, người say rồi, đừng uống rượu nữa." Nữ nhân kia thận rọng đi tới bên người Phác Trí Nghiên, lấy được rượu trong tay Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên lại không hề hay biết.

"Ta đã nói là cút ra ngoài hết đi." Phác Trí Nghiên đứng lên đá chân hướng vào bụng nữ nhân kia, nữ nhân bay một khoảng xa lại còn đụng vào tường, ngã ở chỗ kia.

"IU?" Phác Trí Nghiên lần này tỉnh rượu, lắc lắc đầu, lập tức đi tới xem xét vết thương của nữ nhân kia, đem nữ nhân bế lên.

"Chủ nhân, đừng uống rượu được không?" Không ngờ rằng thứ đầu tiên nữ nhân đó đem tới cho Phác Trí Nghiên chính là một nụ cười, bị đá một cước, cũng không quan tâm.

"Đừng gọi ta như vậy, khoảng cách thật xa." Phác Trí Nghiên lắc đầu, sờ sờ mặt nàng, vẫn non nớt như trước kia vậy. Trí Ân, em đã chăm sóc ta bao lâu rồi? Đó là đoạn thời gian bao lâu?

"Nghiên, người vẫn thích cách xưng hô đó, luôn không thích gọi tên ta." Lý Trí Ân sờ sờ đuôi tóc có chút dấu vết bị thiêu rụi.

"Em vẫn ổn chứ?" Phác Trí Nghiên lúc này mới nghĩ đến, Lý Trí Ân mới vừa bị mình hung hăng đạp một phát.

"Không sao, không đau đâu." Lý Trí Ân gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười, chứng minh mình thật sự không sao, vẫn có thể nói có thể cười.

"Em đi ra ngoài trước đi, tâm tình ta không ổn định, ta sợ sẽ lại đả thương em." Phác Trí Nghiên cười yếu ớt nói. Lấy nắp chai rượu ấn trở lại, bày tỏ với Lý Trí Ân là mình sẽ không uống rượu nữa, chỉ là muốn được ở riêng một mình.

"..." Lý Trí Ân không có lời gì để nói, nàng không phải là người trong cuộc của chuyện này, nàng cái gì cũng không biết. Chỉ là lấy thân phận người yêu cũ của Phác Trí Nghiên vào xem Phác Trí Nghiên tình trạng thế nào mà thôi. Vứt đi cái thân phận này, nàng cũng chỉ là một người hầu nho nhỏ, có thể có quyền gì đi tìm hiểu toàn bộ sự tình?

Lý Trí Ân giúp Phác Trí Nghiên đem rượu đỏ đặt lại bên trong tủ, thuận tiện đóng kỹ hộc tủ thủy tinh, đầu cũng không rời khỏi căn phòng của Phác Trí Nghiên.

Nghiên, em bảo vệ người cả trăm năm nay, vì sao ngay cả một người kéo đàn violon cũng không bằng.


----

Đọc off cũng có thể vote, vậy thì các bạn ngại gì không vote cho mình nè ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top