Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

46.

"..." Phác Hiếu Mẫn giờ mới biết khoảng cách của một tòa thành với một tòa thành là xa nhường nào, đi trong tuyết còn xa hơn, đã thấy tường thành rồi, nhưng vẫn xa gần chết.

"Nghiên..." Phác Hiếu Mẫn ấp úng kêu, muốn nói chút gì đó, nhưng Nghiên vẫn không hề ở đây.

Bão tuyết bay tán loạn, thân thể mỏng manh của Phác Hiếu Mẫn đã không chịu được sức nặng của bản thân. Lâu nay dinh dưỡng không đầy đủ, Phác Hiếu Mẫn có thể mỗi ngày còn có sức sống thế này đã là rất tốt rồi. Thể lực ở trong bão tuyết tàn phá từ từ mất dần, lúc này Phác Hiếu Mẫn đã cong cong người, kéo thân thể hướng tới cửa thành, tới trước cửa thành màu đỏ.

Phác Hiếu Mẫn dùng sức gõ, cửa lớn không hề phát ra bất kỳ một chút tiếng vang nào. Trên thành có binh lính canh gác, nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn thì đều đem ánh mắt lảng tránh, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.

"..." Phác Hiếu Mẫn lạnh lùng nhìn binh lính trên thành một cái, bọn lính không có bất kỳ phản ứng nào, còn ngồi xuống ăn thức ăn nóng, những người này cũng chính là đám binh lính coi như là khá có quen biết với Phác Hiếu Mẫn, lần này cũng đến phiên bọn họ thủ cửa thành.

"Hiếu Mẫn... Chúng ta cũng không phải là cố ý muốn như vậy đâu..." Có tên lính không nhịn được, nằm ở trên gậy trúc nói với Phác Hiếu Mẫn ở phía dưới, trong miệng phả ra một tràng lại một tràng khói mù.

"Thật sự rất giả dối." Phác Hiếu Mẫn nhẹ môi khẽ nhúc nhích, không có chút tâm tình nào để kể lể.

"Hiếu Mẫn, đừng đợi ở chỗ này, mau chóng rời đi đi, này, phải đón được nha, cho cô một ít thức ăn nóng." Binh lính ngồi xổm người xuống, cầm mấy củ khoai lang ở dưới đất lên, ném xuống cho Phác Hiếu Mẫn ở dưới. Phác Hiếu Mẫn hoàn toàn không tiếp nhận, từng cái một, hơn nữa còn dùng lực mạnh ném trở về trên thành, lần này trên thành tất cả đều là khoai lang, khoai lang đều dính cả phía trên, binh lính đều sững sờ nhìn.

"Không cần." Phác Hiếu Mẫn nắm chặt tay, ngày như thế này nếu tiếp tục ở bên ngoài sẽ bị chết rét, Phác Hiếu Mẫn trước tiên dựa vào cửa thành nghỉ ngơi một hồi, ít nhất vẫn có thể ngăn cản gió rét, mí mắt trầm xuống, không quá mấy hồi, Phác Hiếu Mẫn lại dựa vào cửa thành ngủ thiếp đi!!!?

Trên mặt Phác Hiếu Mẫn từ từ kết lại một lớp băng sương, tóc cũng đều bị hơi nước làm ướt, mí mắt cũng không mở ra nữa, Phác Hiếu Mẫn một mực tựa sát vào cửa thành, nơi này coi như là chỗ ấm áp, có thể chống đỡ giá rét.

"Mẫn." Phác Trí Nghiên vốn muốn bỏ cuộc trở về nhà, lần này thì hay rồi, Phác Hiếu Mẫn lại tựa vào cửa thành chỗ này.

Do dự hồi lâu, vẫn là tiến lên xem xem cái người bất động này, Phác Trí Nghiên đem ngón tay đặt kề mũi Phác Hiếu Mẫn, hơi thở thật yếu ớt, gần đây đã trải qua bao nhiêu khổ sở? Phác Trí Nghiên trước cởi xuống áo da trên người mình, đắp lên người Phác Hiếu Mẫn, một tay ôm lấy Phác Hiếu Mẫn, lao thẳng về nhà mình.

"Mẫn, em sẽ không chết, hãy cố nhẫn nhịn." Phác Trí Nghiên nói.



---

Hôm nay nữa là hết 10 ngày nghỉ lễ của mình, có thời gian rảnh mình sẽ trở lại với các bạn, đến lúc đó mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top