Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

50.

"Mẫn, ngươi không có khí lực?" Lần này Phác Trí Nghiên hỏi rất nghiêm túc, bởi vì nó phát hiện Phác Hiếu Mẫn nàng chỉ còn dư lại chút khí lực để cố nổi trên mặt nước. Nàng còn ngâm mình trong nước quá lâu, tay cũng đã thoát nước. Phác Trí Nghiên lúc này mới vội vàng đem Phác Hiếu Mẫn từ trong nước ôm ra, bên trong phòng tắm hơi nước bao phủ, nếu không nhanh dùng khăn xoa xoa một chút thì nhiệt độ cơ thể của Phác Hiếu Mẫn vẫn có thể tiếp tục giảm sút.

"Không có khí lực." Phác Hiếu Mẫn cười khúc khích, nàng bây giờ đến nâng tay lên cũng không nâng nổi, tự mình đi ra khỏi phòng tắm cũng là một quá trình chật vật, may là có Phác Trí Nghiên bế nàng ra.

"Thật xin lỗi, là ta quá mạnh tay." Phác Trí Nghiên lau qua một lần người của Phác Hiếu Mẫn, dùng chăn lông phủ thêm, lập tức ôm Phác Hiếu Mẫn hướng vào phòng, một khắc cũng không được chậm trễ.

"..." Phác Hiếu Mẫn cười ngốc nghếch, điều này lại càng khiến Phác Trí Nghiên một phen lo lắng, lấy tay đo hơi thở, vẫn may, hô hấp bình thường.

Phác Trí Nghiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới kéo ghế ngồi xuống. Phác Hiếu Mẫn mờ mịt ngồi trên giường của Phác Trí Nghiên, kéo chăn lông bó sát người mình hơn, liệu có phải là phòng của quỷ hút máu nên cũng tương đối lạnh chăng?

"Để ta giúp ngươi lau khô tóc." Phác Trí Nghiên lo rằng hiện tại Phác Hiếu Mẫn có thể không có chút sức lực, chủ động đề nghị nàng. 

Phác Hiếu Mẫn không trả lời, không khí trở nên trầm lặng.

Phác Trí Nghiên lấy ra từ trong tủ một cái khăn dài, dùng khăn lau qua lau lại trên đầu Phác Hiếu Mẫn, kỹ xảo rất thuần thục. 

"Nghiên, ngươi trước đây cũng đối tốt với con người vậy sao?" Phác Hiếu Mẫn ngẩng đầu nhìn thắng vào tầm mắt của Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên vẫn bận rộn lật mái tóc lau khô giúp nàng.

"Sao ngươi dám chắc ta trước đây đã đối tốt với con người?" Phác Trí Nghiên cười đáp. Kẻ ngốc này không biết đã bao nhiêu lần thách thức giới hạn tính khí của nó rồi.

"Ngươi hiểu rõ nhu cầu của con người, thậm chí có thể khiến con người ấm áp, quỷ hút máu không có trái tim sẽ không làm được." Phác Hiếu Mẫn ôm lấy đầu gối của mình, đến mái tóc dài rũ xuống cũng cực kỳ nhẹ nhàng. 

"Ngươi vẫn nên đừng biết nhiều về tâm tình của ta, ta vẫn sẽ đối với ngươi ôn nhu." Phác Trí Nghiên hạ âm lượng, giọng các nàng dường như hơi lớn, phòng của Phác Trí Nghiên rất lớn nên âm lượng vọng lại cũng không nhỏ.

"Cái gì?" Phác Hiếu Mẫn không nghe rõ Phác Trí Nghiên nói gì, quay đầu lại hỏi.

"Chỉ ôn nhu với mình ngươi." Phác Trí Nghiên cười nói, muốn Phác Hiếu Mẫn quay đầu trở lại, để mình tiếp tục lau tóc giúp nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top