Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51.

"Nghiên, đưa ta đi ngắm sao có được không?"  Phác Hiếu Mẫn không hề lo lắng,  nàng cũng không muốn trở về nữa, vĩnh viễn ở lại bên cạnh Phác Trí Nghiên là tốt rồi, vĩnh viễn... một từ thật dối trá.

"Không được, thân thể sẽ không chịu được." Mày ngọc của Phác Trí Nghiên khẽ nhíu, đến ra khỏi phòng tắm cũng không có khí lực rồi, nếu còn đi ngắm sao, thân thể sẽ lạnh như thế nào còn chưa nói trước được.

"Ngươi ôm lấy ta là được." Phác Hiếu Mẫn dẩu môi, hiện tại nàng tựa như không có nó là không được, hoàn toàn không được.

"Thân thể của ta rất lạnh, ngươi sẽ đông cứng mất." Phác Trí Nghiên lắc lắc đầu, nàng cũng không phải không biết nhiệt độ cơ thể mình rất thấp đó chứ, không có bệnh cũng sinh bệnh.

"Thành thật mà nói, Nghiên, nhiệt độ cơ thể của ngươi tăng lên rồi." Phác Hiếu Mẫn lúc này mới nghĩ đến, nàng vẫn luôn muốn nói chuyện quan trọng này với Phác Trí Nghiên, thế nhưng lại quên mất...

"Nhiệt độ tăng?" Phác Trí Nghiên sờ sờ thân thể mình, nó dĩ nhiên không cảm nhận được, lộ ra chút hốt hoảng, bởi nó thành quỷ hút máu đã mấy trăm năm còn không có loại chuyện như vậy.

"Ừm, ấm áp hơn rồi, nhưng nhiệt độ còn rất thấp." Phác Hiếu Mẫn lấy tay cảm nhận nhiệt độ trên cổ của Phác Trí Nghiên, rõ ràng khác với lúc trước.

"..." Phác Trí Nghiên cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đã làm chuyện gì, bất quá ngay cả dấu vết để tìm kiếm cũng không có. Đúng rồi! Nó... đã ngủ?

"Đừng nói đến vấn đề này nữa, đúng rồi, ngươi có phải về thành không?" Phác Trí Nghiên nặn ra một nụ cười lúng túng, muốn đem cái đề tài lúc này một phát qua luôn.

"Trong thành... đang nổi loạn." Phác Hiếu Mẫn trốn vào áo lông, dùng áo lông bao toàn bộ thân mình.

"Tại sao lại không trở về?" Phác Trí Nghiên một mặt mờ mịt, bởi vì nó còn chưa hiểu rõ chuyện nội bộ trong thành, chỉ biết là loài người đang muốn thảm sát ma cà rồng mà thôi. Là vì chuyện của Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên bị công khai cho nên...?

"Sẽ chết." Phác Hiếu Mẫn ở phía trong áo lông lắc đầu một cái.

"Nói cách khác... ngươi phải chuyển sang thành khác sống?  Ta sẽ tìm ngươi mỗi ngày." Phác Trí Nghiên hé miệng, loài người ở trong nhà Phác Hiếu Mẫn, nàng chỉ có thể càng ngày càng trở nên yếu thế. Phác Trí Nghiên không hy vọng một ngày nào đó Phác Hiếu Mẫn sẽ yếu ớt đến mức đến cả giường cũng không bò dậy nổi.

"Nhưng mà ở trong thành đó ta không có bất kỳ người thân thích." Đầu óc Phác Hiếu Mẫn nhanh chống hoạt động, Phác Trí Nghiên nói "thành khác" có phải là cái thành gần thành của nàng nhất không, cũng chính là cái thành nơi Ma Y ở, ở đó nàng không có người quen biết, trừ Ma Y ra.

"Không sao cả, Ma Y có người quen biết, ta sẽ xin bằng hữu của hắn cấp cho một gian phòng." Lần này Phác Trí Nghiên giải quyết ổn thỏa vấn đề ở của Phác Hiếu Mẫn, mày ngọc cũng giãn ra đôi chút.

"Vậy..." Phác Hiếu Mẫn mò ra từ bên trong áo lông, gật đầu đáp ứng đến thành khác tránh nạn, hoặc là, trước lúc sinh mạng nàng kết thúc cũng ở đó.

"Violon sao?" Phác Trí Nghiên hỏi, violon đối với Phác Hiếu Mẫn là một thứ rất quan trọng, người còn thì đàn còn.

"Không cần, violon kia vốn là bảo vật của gia tộc, ta không có tư cách mang theo nó." Phác Hiếu Mẫn phất mặt khẽ cười, hy vọng sau khi đến thành kia, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

"Ừ, mấy ngày nữa ta dẫn ngươi qua bên đó." Phác Trí Nghiên mỉm cười nói, Mẫn của nó quả thực càng nhìn càng đẹp.

"Ạch..." Phác Tố Nghiên mới trở về từ nhà Ma Y cũng toát mồ hôi lạnh. Bên kia đó là!!!? Bên cạnh của Phác Trí Nghiên là!!!? Mẹ nó, mình hoa mắt chăng!?

"Đi ra." Lý Cư Lệ bảo Phác Tố Nghiên nhanh nhanh đóng cửa lại, bị Phác Trí Nghiên phát hiện cũng không tốt lắm, Lý Cư Lệ nhìn Phác Tố Nghiên đóng cửa một cách mờ mịt, tự mình đóng kín lại, tầm mắt của Phác Tố Nghiên vần nhằm về phía cửa.

"Phác Tố Nghiên, ta thắng cược." Lý Cư Lệ cười kiêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top