Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

68.

Cuộc sống như vậy trải qua rất lâu rất lâu, Phác Hiếu Mẫn cũng phát hiện bệnh ho khan của mình ngày càng nghiêm trọng, không thể nói là cảm lạnh, cũng không có triệu chứng của cảm lạnh. Một tràng ho khan đột nhiên tới sẽ khiến cho nàng khổ sở một hồi lâu, còn phải uống thật nhiều nước mới có thể tốt hơn. 

Phác Hiếu Mẫn không dám đem bệnh tình của nàng nói với ai khác, kể cả Phác Trí Nghiên. Ở trước mặt Phác Trí Nghiên cũng rất cố gắng nín nhịn cơn ho ập đến, coi như là muốn ho cũng ép cho mình không được ho, đến lúc Phác Trí Nghiên rời đi mới ho thật khổ sở. 

Không lâu sau, liền ho ra máu. Phác Hiếu Mẫn lấy khăn choàng xé thành từng miếng nhỏ, chỉ cần ho ra máu một lần, liền lấy một miếng lau. Khăn choàng màu đỏ, dính máu tự nhiên cũng chẳng ai biết. Phác Hiếu Mẫn rất sợ Phác Trí Nghiên cực kỳ nhạy cảm với mùi máu, nàng dùng một ly nước đựng đầy nước, sau đó đem nước vảy ra thảm, chỉ cần vừa ho ra máu, loại động tác này sẽ lặp lại rất nhiều lần, để loại trừ đi mùi máu tanh trong không khí. Còn những miếng khăn choàng bị thấm máu đều sẽ được Phác Hiếu Mẫn cột chặt vào một chiếc túi kín, ném xuống dưới giường mình.

Nhiều lần Phác Trí Nghiên tới không phát hiện ra điều khác thường, bất quá mấy lần gần đây nhất, mùi máu tanh kia cực kỳ rõ ràng.

"Mẫn, sao trong phòng ngươi luôn có mùi máu?" Phác Trí Nghiên không khỏi tò mò, quả nhiên sẽ nói những lời này.

"Không có ah, sao thế?" Phác Hiếu Mẫn nhìn xung quanh phòng mình, đem ánh mắt trở về nhìn Phác Trí Nghiên.

"Cảm giác có mùi vị máu mà thôi, không có gì." Phác Trí Nghiên giật giật khóe miệng, không có thì không có vậy.

"Nghiên, thật ra thì bên này cũng rất tốt, đãi ngộ cũng không tồi." Phác Hiếu Mẫn luôn cùng Phác Trí Nghiên nói những chuyện xảy ra hằng ngày, mà Phác Trí Nghiên cũng lẳng lặng lắng nghe nàng.

"Vậy thì tốt, ban đầu ta đã nói với ngươi nên đến đây mà đúng không." Phác Trí Nghiên cười nói, quyết định của mình quả nhiên không sai được, Phác Hiếu Mẫn sống tốt, mình cũng yên lòng. Chỉ còn mỗi Lý Cư Lệ, bây giờ cũng mở lòng được rồi, bất quá nàng thường lầm bầm làu bàu, làm người ta không khỏi lo lắng.

"Nghiên quả nhiên sẽ không sai." Phác Hiếu Mẫn sờ sờ gò má của Phác Trí Nghiên, loại nhiệt độ cơ thể khiến người ta hoảng hốt, nhưng nàng lại không có gì dị nghị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top