Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

70.

"Ngươi là ai?" Phác Trí Nghiên vừa thấy được cảnh tượng này, có thể nói là bị dọa cho ngơ luôn rồi, lập tức đem Lý Thuận Khuê ném ra, ôm lấy Phác Hiếu Mẫn, lúc này Phác Hiếu Mẫn đang thở gấp rất khó khăn.

"Ngươi là ai?" Lý Thuận Khuê nhìn lại cửa phòng một chút, nàng ta có khóa kỹ cửa phòng, không có ai có thể mở ra được mới phải nhỉ?

"Phác Hiếu Mẫn là nữ nhân của ta." Phác Trí Nghiên nói, hào quang mạnh mẽ đến mức khiến cho Lý Thuận Khuê lùi về phía sau mấy bước.

"Vậy ngươi có biết Phác Hiếu Mẫn sắp chết không." Lý Thuận Khuê cười lạnh, lấy tay lau khóe miệng, ý vị mười phần khiêu khích.

"Cái gì?" Phác Trí Nghiên quay đầu liếc nhìn Phác Hiếu Mẫn đang dựa vào vách tường, trán đổ rất nhiều mồ hôi lạnh như băng, đôi môi trắng bệch, còn không ngừng ho khan.

"Xem ra là do thiếu hụt dưỡng khí, bụi bặm làm nhiễm trùng đường hô hấp rồi, chậc chậc." Lý Thuận Khuê muốn lại gần Phác Hiếu Mẫn, lại bị Phác Trí Nghiên một tay giữ lại, Lý Thuận Khuê dùng chút sức lực như một đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ đánh Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên không đau cũng không nhột, một phát vứt Lý Thuận Khuê vào vách tường, đôi môi của Lý Thuận Khuê cũng trắng bệch hệt như Phác Hiếu Mẫn, hai tai đỏ ửng như ánh hoàng hôn vừa dứt, qua không bao lâu, mắt Lý Thuận Khuê trắng dã, hơi thở cũng ngừng hẳn.

"Mẫn." Phác Trí Nghiên một mực gọi nàng, nó thật lo lắng Phác Hiếu Mẫn sẽ xảy ra chuyện.

Phác Hiếu Mẫn không có một tia tức giận, mồ hôi lạnh vã trên trán ngày càng nhiều, từ trán dần chảy xuống, chảy qua huyệt thái dương, chảy qua gò má, chảy tới cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống thảm.

Lần này Phác Trí Nghiên thực sự ngửi được mùi vị của máu trong căn phòng này, mùi vị đó có trên thảm, trên gối cũng có máu.

"Mẫn!!!" Phác Trí Nghiên ôm Phác Hiếu Mẫn lên giường, không biết làm như vậy liệu có giúp Phác Hiếu Mẫn dễ chịu hơn hay không, Phác Trí Nghiên rất nhanh nhận được câu trả lời, đó chính là Phác Hiếu Mẫn vẫn kịch liệt thở dốc, ho khan không ngừng, có lúc còn phun ra máu. Nói Phác Trí Nghiên vì điều này mà đau đớn cũng không đúng, nói đau lòng, nhưng Phác Trí Nghiên đâu có trái tim mà đau lòng đây.

"Nghiên... cho ngươi uống... ưm?" Phác Hiếu Mẫn cứng rắn nặn ra một nụ cười, tiếp tục ho ra máu, nhuộm đỏ cả vùng da bên khóe miệng nàng, hàm răng trắng tinh cũng nhuộm màu đỏ, mùi máu tanh càng ngày càng kinh khủng.

"Mẫn, không muốn, không muốn!!!" Phác Trí Nghiên liên tục lắc đầu, nó chỉ cần Phác Hiếu Mẫn lại có sức lực là tốt rồi, sắc mặt Phác Hiếu Mẫn rất trắng bạch, ngay cả chút huyết sắc cũng không có, mà nếu có huyết sắc, thì tất cả đều bị phun ra ngoài rồi.

"Nghiên, chúng ta đi ngắm sao đi có được không? Ngắm sao..." Phác Hiếu Mẫn cười nói, chỉ ra mảnh trời sao ngoài cửa sổ, sau đó, nàng không còn thở nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top