Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

71.

Nụ cười của ngươi mang theo cả sinh mệnh Phác Trí Nghiên ta, không sót lại dù chỉ một ít, thứ đọng lại chỉ có những vết thương, để cho ta chầm chậm trở về nơi ta vốn thuộc về. Nỗi đau cứ ăn mòn lấy ta, cho đến thời khắc cuối cùng liền cứ chết dần chết mòn như thế. Cho đến bây giờ, ngẫm nghĩ nhớ lại, vết thương ấy lại mơ hồ đau rát, đau đến tận xương tủy, đau đến không thiết sống nữa.

Ta nhớ lần gặp ngươi là vào một năm trước, là mùa xuân của một năm trước, không khí trên đường lúc đó còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, hoa nở cũng nở không hết, bởi vì nó vẫn chưa cảm nhận hết được hơi thở ấm áp của mùa xuân. Bất quá chỉ có chút hoa cũng có thể cảm nhận được mùa xuân đến, hoa cũng sớm nở rộ. 

Khi đó, trên các cành cây chỉ nhú ra chút mầm lá non. Giống hệt như ta với ngươi, cũng nảy mầm, qua một năm, ngươi xem, toàn bộ lá cây đều rụng, để lại thân cây trơ trọi. Giống hệt như ta với ngươi, cũng có thời điểm cãi vã chia ly, ngươi xem, hoa trong vườn lại nở bông rồi. Lá ở trên cây cũng sinh sôi trở lại, tựa như chưa từng có chuyện gì phát sinh, còn ngươi thì sao.

Ta hô hấp thật khẽ khàng, sợ rằng sẽ bỏ qua một tia hơi thở tồn tại của ngươi, chút sợ hãi đó thôi, bỏ lỡ rồi, không còn bắt được hơi thở của ngươi nữa. Cho dù trăm năm, ngàn năm, hay là cả vạn năm, ta đều hy vọng ngươi quay trở lại lần nữa, trở lại ở trong lồng ngực của ta.

"Phác Trí Nghiên, đừng ôm nữa." Ánh mắt Lý Cư Lệ cũng rất lãnh đạm, đều là người từng trải rồi.

"Ngươi đừng xía vào." Mặt Phác Trí Nghiên vô biểu tình nhìn vào mắt Lý Cư Lệ, đem ánh mắt cưng chiều thả vào thân thể lạnh băng trong vòng tay mình.

"Ngươi ôm bao lâu chăng nữa nàng cũng không tỉnh lại." Lý Cư Lệ nói ra vết thương trí mệnh của Phác Trí Nghiên, cũng chính là chạm vào ranh giới cuối cùng của Phác Trí Nghiên.

"Ai cần ngươi quản?" Phác Trí Nghiên vẫn còn nhẹ nhàng sờ vào da thịt của Phác Hiếu Mẫn, chìm đắm trong thế giới của hai người, đem Lý Cư Lệ gạt phăng ra bên ngoài.

"Ta chẳng qua chỉ muốn nói sự thật cho ngươi." Lý Cư Lệ cũng không hoàn toàn buông xuống Phác Tố Nghiên, chuyện đã qua lâu như vậy, hoa cũng lần nữa nở rộ rồi.

"Cút ngay có được không?" Ngữ điệu của Phác Trí Nghiên luôn bình thản như thế, Phác Hiếu Mẫn cũng không phải ngoại lệ.

"Tùy ngươi, chỉ là chút lời khuyên."Lý Cư Lệ khoát tay, nàng không phải là chưa từng mất đi người mình yêu thương nhất, chỉ là thời gian lâu dần, cũng nên buông bỏ thôi, cho dù tình ý vẫn nồng đậm như thế, sự thực sẽ nói cho ngươi biết nàng sẽ không tỉnh lại nữa.

"Ta rất xin lỗi, không có cách nào khiến cho nàng trở về bên ngươi." Phác Trí Nghiên cười mấy tiếng, bước chân Lý Cư Lệ cũng dừng lại.

"Ta biết không có cách nào tiến hành sơ ủng (*) lần hai, không phải là vấn đề của ngươi." Lý Cư Lệ mỉm cười nói, xoay người lại nhìn Phác Trí Nghiên.

(*) Sơ ủng: đại khái có nghĩa là biến người đã chết thành quỷ hút máu.

"Ngươi có biết vì sao ta không muốn để nàng biến thành quỷ hút máu không? Ta cùng lắm có thể ích kỷ một chút, không cần hỏi tới nàng liền đem nàng sơ ủng thành quỷ hút máu, một khi đã trở thành quỷ hút máu, nàng không thể oán thán ta nửa lời. Thực sự rất khó chịu, ta không muốn để nàng cùng ta trải qua cuộc sống thống khổ ở nơi này được." Phác Trí Nghiên đưa tay trái ra sờ vào gương mặt của Phác Hiếu Mẫn, nàng cũng giống nó một dạng, cơ thể đã sớm hoàn toàn mất đi thân nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top