Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8.

Tiểu Trí xuất hiện rồi ~~~




Phác Trí Nghiên biết Phác Hiếu Mẫn rất kiêng kị cùng mình gặp mặt, nếu như nàng hét toáng cả lên thì phải làm sao đây.

"Ngươi phải làm cái gì?" Phác Hiếu Mẫn có chút lạnh nhạt, cũng không tránh thoát hay giãy dụa, tất cả đều không đến mức mà Phác Trí Nghiên dự liệu.

"Cái này cho em." Phác Trí Nghiên buông tay ra, ngồi ở bên cạnh Phác Hiếu Mẫn, cầm hai bình thủy tinh đưa cho Phác Hiếu Mẫn.

"Đây là cái gì?" Phác Hiếu Mẫn nhìn chất lỏng màu trắng bên trong bình, bình thủy tinh này nàng vẫn là lần đầu tiên sờ qua, không ngờ nó lại nặng như vậy, hơn nữa bình... còn có chút nhiệt nóng.

"Em buổi tối hình như đều sẽ uống cái này , còn nóng đấy , có lẽ em sẽ thích." Phác Trí Nghiên nhấc chân lên, tay tựa cằm, Phác Trí Nghiên biết Phác Hiếu Mẫn thường uống thứ này. Mặc dù nói không biết đó là cái gì , mùi vị tựa hồ như có chút không tốt , điều này làm cho Phác Trí Nghiên bỏ đi ý nghĩ muốn nếm thử.

"Ngươi làm sao lại biết ta buổi tối sẽ uống cái này ?" Rình xem trộm hay là biến thái ? Phác Hiếu Mẫn nhớ nàng cũng có chốt cửa sổ, lúc nàng viết phổ ngoài cửa sổ cũng không có ai mà.

"Em buổi tối cũng sẽ uống thứ trăng trắng, chắc là cái đó." Phác Trí Nghiên chỉ chỉ hai chai thủy tinh ở trong tay Phác Hiếu Mẫn, màu trăng trắng, chắc là cái đó nhỉ?

"Chưa từng uống nóng bao giờ, không biết mùi vị sẽ thế nào." Phác Hiếu Mẫn đem nỗi lòng cảnh giác tạm thời để xuống, Phác Trí Nghiên cũng không tính là cố ý muốn làm thương hại người của nàng , cố ý tổn thương còn phải cầm sữa tươi tới sao? Bất quá nếu lúc cần thiết, Phác Hiếu Mẫn vẫn sẽ cảnh giác.

"Không uống quá nóng sao? Vậy uống nhanh đi." Phác Trí Nghiên chỉ chỉ bình thủy tinh, buổi tối nàng uống đều là lạnh sao?

"..." Phác Hiếu Mẫn trầm mặc, nhìn sang Phổ Đảo phía bên kia, vẫn rất nghiêm túc đốn củi, rất an toàn, lúc quay đầu lại. Phác Hiếu Mẫn cho là Phác Trí Nghiên sẽ không nhìn thấy, không ngờ rằng lại cô đơn nhìn ánh trăng lưỡi liềm trên bầu trời. Gò má Phác Trí Nghiên thật là đẹp mắt , có chút tóc che kín khuôn mặt , vì nó đắp lên một bức màn che thần bí.

"Cám, cám ơn." Phác Hiếu Mẫn qua hồi lâu mới mở miệng , thì ra là nói tiếng cám ơn với Phác Trí Nghiên lại là chuyện rất khó khăn, đem việc Phác Trí Nghiên đối tốt với mình thành chuyện đương nhiên rồi sao?

"..." Phác Trí Nghiên cười cười hài lòng, không hề quay đầu lại nhìn Phác Hiếu Mẫn, nói với nàng không khách khí, ngược lại đưa ánh mắt kéo dài đặt ở bầu trời trăng sáng, so với ánh trăng sáng tròn trịa, Phác Trí Nghiên lại càng thích ánh trăng khuyết gần như vô hình hơn.

"Ngươi... muốn uống không?" Phác Hiếu Mẫn dùng móng tay trái gõ gõ lên bình thủy tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Ừm, được thôi." Phác Trí Nghiên không phải nói hăng hái bừng bừng, nhưng mà lại đặt nghi vấn ở Phác Hiếu Mẫn. Phác Trí Nghiên tựa hồ không có biện pháp kháng cự, từ trong tay Phác Hiếu Mẫn nhận lấy bình thủy tinh, sau khi mở nắp bình ra, ngửi một chút, mùi nhàn nhạt, liền hướng trong miệng uống một hớp, ầy mẹ ơi... cái này là mùi quỷ gì.

Phác Trí Nghiên mới vừa uống vào trong miệng , liền phun ngay lập tức, đời nó chưa từng uống qua cái thứ kì quái này.

"Này, ngươi vẫn ổn chứ?" Phác Hiếu Mẫn từ trong tay Phác Trí Nghiên nhận lấy bình thủy tinh. Sữa tươi có đến mức khó uống vậy sao, không dám uống mà vẫn cố uống.... Phác Hiếu Mẫn vỗ vỗ lưng Phác Trí Nghiên, lạnh quá.

"Không sao." Phác Trí Nghiên chùi sạch môi, đánh chết cũng không cần uống cái thứ kia nữa. Phác Trí Nghiên thật không hiểu vì sao mà Phác Hiếu Mẫn có thể uống được cái chất lỏng trăng trắng kia.

"Lưng ngươi lạnh như băng, rất lạnh sao?" Thân thể lạnh như băng kia không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, ngay cả một tia nhiệt độ cũng không có, chỉ có làn da lạnh như băng.

"Không đâu." Phác Trí Nghiên lãnh đạm nói , nàng là người đầu tiên không kiêng kị điều gì mà đụng vào người nó.

"..." Phác Hiếu Mẫn không hiểu tâm tình của Phác Trí Nghiên, nàng rõ ràng cũng có quan tâm nó, nói tiếng cám ơn rất khó sao, nghĩ rồi lại nghĩ, Phác Hiếu Mẫn một hơi đem sữa tươi trong bình thủy tinh uống cạn sạch,chất lỏng ấm áp xong vào từ thực quản, dạ dày Phác Hiếu Mẫn rất ấm rất ấm, nhanh chóng đem nắp bình đậy lại, nặng nề đặt ở bên cạnh trên tảng đá, gõ, một tiếng thanh thúy vang lên.

"..." Phác Hiếu Mẫn nhận ra được tầm mắt Phác Trí Nghiên đã đổi phương hướng, ở ngay phía trước , không còn tiếp tục ngắm nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, nàng xem đích biểu lộ của ánh trăng, thật khiến cho người ta mê mẩn. Không đúng ... Phác Hiếu Mẫn thay cho những ý nghĩ của mình cảm thấy chút nghi vấn, cái gì mà mê mẩn?

"Phía trước có cái gì?" Phác Hiếu Mẫn liếc mắt nhìn Phác Trí Nghiên, lại nhìn về hướng mà Phác Trí Nghiên đang nhìn, ánh mắt Phác Trí Nghiên tựa hồ biến thành màu đỏ, là màu đỏ sẫm, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không nhìn ra được.

Đột nhiên, mấy con sói hoang vọt ra từ trong rừng cây, số lượng này thực là đấu không lại. Quả nhiên là ở chung với động vật, bầy sói từ từ bao vây hai người ngồi ở trên tảng đá lớn, mỗi con đều tỏa ra ánh mắt hung ác. Tựa như không hề sợ hãi, Phác Trí Nghiên từ trên tảng đá nhảy xuống, áo choàng đằng sau cũng phiêu động mấy cái, mặt Phác Hiếu Mẫn hoang mang nhìn tình cảnh này. Tình huống hiện giờ ý là muốn một chọi mười?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top