Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là giáng sinh, nhà nhà đều tràn ngập không khí rộn ràng ấm cúng, trước nhà treo đa dạng loại đồ trang trí, đèn led rực sáng một vùng trời, mùi vị cây thông thoang thoảng đều khiến người ta cao hứng, quên đi lạnh rát da thịt hiện hữu, đắm chìm trong hoan hỉ cùng gia đình, cùng tình nhân.

Tiểu khu nơi Ưng Tôn Chi, đâu đâu cũng sáng đèn, đâu đâu vang vang cũng có tiếng cười nói, lạc lõng duy nhất căn hộ của cô, không đèn không tiếng, vô vị vô hoan như bao ngày.

Ưng Tôn Chi nhấp trà, thong thả ghế tựa sau kính cửa dày, chặn đi lạnh lẽo cùng náo nhiệt, vô vị ngắm nhìn khoảng sân đầy tuyết rơi, không sách không bài, chỉ đơn giản ngồi đó tận hưởng yên tỉnh nhạt nhòa, cô đối với loại ngày lễ này không quá hứng thú, cũng không mong chờ, nếu còn là lúc nhỏ, Ưng Tôn Chi còn có thể vui vẻ, vì đây là một trong những ngày hiếm hoi bản thân cùng đại huynh được nghỉ ngơi, được bước ra dinh thự, được như những đứa trẻ bình thường mà tận hưởng tuyết giáng sinh, nhưng hiện tại ngày này cũng chỉ như bao ngày, chỉ có điều không náo nhiệt hơn mà thôi.

Đâu ngoài kia, có một gấu bông lớn, bị tuyết phủ gần như không thấy dạng, Ưng Tôn Chi nhớ hình như quên mất có sự hiện diện của thứ này, là tàn dư còn lại của người kia.

Nhớ cái này tất nhiên sẽ nhớ được cái kia, Ưng Tôn Chi đếm ra hình như đã hơn một tuần chưa nhìn thấy Mặc Hy, kể cả khi Ưng Tôn Chi hiện tại đã khỏe mạnh, đối phương cũng hình như chưa muốn trở về.

Ưng Tôn Chi hiện tại cũng không còn quá nhiều để ý chuyện ngày đó, chỉ có hơi thất vọng, hiểu lầm, cái đó Ưng Tôn Chi cũng từ đầu đã biết.

Dù là như thế Ưng Tôn Chi vẫn không có ý định tìm Mặc Hy trở về.

Ưng Tôn Chi xác thực ngày hôm bản thân đúng là có một chút không khống chế được tâm tình, thành thật thì đó cũng chính là lần đầu cô nổi nóng thành ra vậy.

Sao không thể nổi nóng, khi mà bắt đầu dụng tâm, muốn bước lại gần, thì bản thân lại dẫm phải phân.

Ưng Tôn Chi chưa một lần tin tưởng nổi Mặc Hy, sau lần này cũng chẳng nổi tin nữa, mỗi lần cô thực sự muốn thân cận, lại từ đâu xuất hiện một cái "bạn cũ", như một gáo nước lạnh tát thẳng mặt.

Ưng Tôn Chi sau hôm nay cũng đã có thể thành thật ít nhất trong lòng cũng có Mặc Hy, nhưng để ý thì sao?

Đám ruồi nhặn kia thật sự khiến Ưng Tôn Chi không muốn bước tới gần thêm nữa.

Ưng Tôn Chi lắc đầu, không muốn nghĩ đến nữa, xoa mi, tiếp tục tận hưởng trà do chính mình pha, lưng tựa ghế, nhìn bên ngoài hiên sân trắng như mây tuyết rơi đồng màu phát lệ thêm chút đủ loại sắc màu ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, kèm theo tai vài ba câu hát Merry Christmas xưa cũ.

Ánh mắt Ưng Tôn Chi không giấu được trầm ngâm, những thứ này quen thuộc, đưa lối cho ký ức xưa cũ nào đó, có lẽ là khi còn nhỏ, lúc còn chưa phải biết thứ, còn có thể vô tư, cùng phụ thân ngắm tuyết, cùng mẫu thân đan áo tặng mọi người, rồi là nắm tay đại huynh đếm từng hoa tuyết rơi qua ô cửa, hay là cùng cả nhà ăn một bên cạnh cây giáng sinh mà nàng cất công chuẩn bị.

Ưng Tôn Chi thở dài, mặc cho đôi tay lạnh buốt vuốt lên tóc mai, tay trước giờ luôn lạnh lẽo, thời tiết chuyển biến cỡ nào, mặc kệ nóng lạnh, đều một loại lạnh lẽo buốt giá, giống như niềm tin của cô về tất thảy mọi thứ ở thế giới này.

Ngay cả thân nhân cũng có thể lừa gạt, Ưng Tôn Chi có lẽ ngoài bản thân cũng chẳng còn tin tưởng ai được nữa.

...

Ưng Tôn Chi chợt đứng lên, đi đến cửa rồi mở ra, đem gấu bông phủ tuyết kia kéo vài trong nhà.

Chỉ vài phút ngắn ngủi đủ khiến toàn thân Ưng Tôn Chi run lên.

Lạnh quá.

Ưng Tôn Chi thở hắt, chà xát bàn tay chính mình.

Lúc trước cùng Mặc Hy cùng ra ngoài ngắm tuyết, cũng không đến nỗi thấu xương rát thịt như thế này. Đúng là thời tiết ngày càng tệ hại.

Hình như là năm trước.

Là năm duy nhất trong nhà, Ưng Tôn Chi có dựng cây thông. Hình như khi đó Ưng Tôn Chi gặp đối tác trở về nhà, chắc hẳn cũng đã hơn mười giờ, lúc bước đến nhà khách liền thấy trong có một cây thông lớn tầm một mét, có quả châu, có vài kiện vật đáng yêu chủ đề giáng sinh, có cánh sao ở chóp đỉnh, Ưng Tôn Chi khi đó thật sự kinh ngạc, ngây người mấy giây liền, bất quá nhìn thấy Mặc Hy ở dưới góc cây, ngốc ngốc nghếch nghếch chỉnh dây đèn led mà quên luôn cô tiến vào nhà, nhịn không được sau lớp khăn quàng, có một nụ cười.

Ưng Tôn Chi nghĩ đến chuyện đó, động tác phủi tuyết cho gấu lớn đứt quãng.

Nữ nhân đó, rốt cuộc sao chưa chịu về.

Mình ngày đó nói cút, nàng ta đi thật sao.

Ưng Tôn Chi nội tâm có chút gợn nhỏ nước, trời gian trôi đi, biến thành gợn nước lớn dần.

Ưng Tôn Chi xong rồi, ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục nhấm nháp trà nước nhạt nhòa, vô thần nhìn bên ngoài dần lui hết náo nhiệt, thay thế là tuyết rơi nặng nề, tiếp tục giữa không gian như vô tận, chỉ có điều bên cạnh có thêm gấu bông lớn bầu bạn cùng.

Đến tận khi hoàn toàn bên ngoài là đen khịt, bài ca tắt lịm, ánh sáng mất đi, chỉ còn mỗi tuyết động, chợtcửa ngoài mới có tiếng bước chân.

Ưng Tôn Chi vô thức xoay đầu, không giấu được vội vàng, ánh mắt cũng có vài phần mong chờ ẩn giấu.

"Em về rồi."

Âm thanh này, đúng là như mong đợi của Ưng Tôn Chi.

Mặc Hy bước vào trong nhà, cả người giấu trong những áo dày cui có cảm giác vô cùng chật vật, đầu có nón len dính tuyết, mặt chôn trong khăn quàng, lộ ra con mắt hướng về phía Ưng Tôn Chi.

"Còn biết đường trở về?"

Ưng Tôn Chi không vui ngữ khí, Mặc Hy nghe thấy, cũng chỉ biết cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi.

Con mắt Ưng Tôn Chi hơi nheo, nhìn ra Mặc Hy hình bộ dạng có chút nhợt nhạt, cũng không tiếp tục truy vấn.

Mặc Hy không nghe Ưng Tôn Chi nói nữa, nhìn vẻ mặt cũng không quá gắt gao như trước, nhận ra Ưng Tôn Chi chắc cũng đã nguôi giận đối với mình, Mặc Hy vẻ mặt phấn chấn lên chút ít, nhưng chỉ một chút, rồi lại chở về ảo não chán chường.

Gỡ ra nón len treo lên móc, Mặc Hy đi vào trong phòng tắm, rút đi ba bốn lớp y phục dày, đem thân thể tàn tụy đi qua nước ấm, phong trần toàn bộ đều theo nước trôi đi, nhưng buồn phiền của nàng mãi mãi cũng chẳng thể dịch chuyển.

Vì lúc vào không đem theo áo Mặc Hy chỉ đành trần chuồn trở ra, đi đến tủ quần áo, ở đó có một tấm gương lớn, Mặc Hy hiện tại mới có thể nhìn kỹ được thân thể mình mới có bao nhiêu tiều tụy.

Ở đâu có thể lộ xương, hiện tại đều lộ ra một các rõ ràng, ở đâu có da thịt thì đều dần mất đi, đến cả gò má, cũng hóp lại thấy rõ, ngực cũng vài phần nhỏ lại, nhìn nàng hiện nay, so với một người thiếu ăn không khác mấy.

Đối với hình ảnh bản thân phản chiếu, Mặc Hy không quá bất ngờ, nhưng bản thân thay đổi quá nhiều, khiến nàng giấu không được thất vọng. Bàn tay Mặc Hy chạm lên thân thể, đầu ngón đi qua những gò xương lộ cao.

Ưng Tôn Chi nhìn thấy liệu còn thích không nhỉ?

Mặc Hy tự huyễn cười, chợt nhớ lại nam nhân khi đó cùng Ưng Tôn Chi, giấu không được thất bại lắc đầu.

Ưng Tôn Chi lúc trở vào, nhìn thấy Mặc Hy ngồi ở trên giường, y phục cũng đã đổi loại thường phục đáng yêu, từ xa nhìn có vẻ trong có sức sống hơn rất nhiều, nhưng khi đến gần, nhìn kỹ vẻ mặt của đối phương, Ưng Tôn Chi nhìn không được nheo mày.

"Những ngày qua ở đâu?"

Mặt mày Mặc Hy, hoàn toàn không tí sức sống, tái nhợt tiều tụy, gò má mềm căn cũng vài phần hóp lại không còn đâu vẻ rạng ngời tươi trẻ, hiện tại như một cành hoa úa, Ưng Tôn Chi tò mò, rốt cuộc những ngày qua đối phương đi đâu mà thê thảm như thế này.

"Em ở trọ."

Mặc Hy thành thật khai báo.

"Tại sao không đến nhà bằng hữu? Còn tỷ tỷ? Sao không đến đó."

Nghe Mặc Hy nói, Ưng Tôn Chi càng thấy vô lý. Ở trọ? Không phải Hứa Niêm Khâm yêu thương nàng ta lắm sao? Không phải có một bằng hữu nhiều năm sao? Hay không phai có rất nhiều "bạn bè" sao? Vì sao lại ở nhà trọ.

"Em không dám làm phiền họ."

Mặc Hy bình thản trả lời, ngữ khí vô thanh vô vị, ánh mắt cũng lười mở to, lưng chừng, bên trong ngoài mệt mỏi chán nản cũng chẳng còn gì thêm.

Ưng Tôn Chi đứng nhìn Mặc Hy một lúc, khó trách cảm giác xa lạ.

Ưng Tôn Chi trầm ngâm, bất chợt nhận thấy thân thể Mặc Hy hiện tại cũng gầy gò, mặt thân đều thê thảm, thật sự khiến Ưng Tôn Chi khó chịu.

"Đã ăn gì chưa?"

Ưng Tôn Chi đột nhiên quan tâm nói, nói xong lại thấy thật không ổn.

"Không cần, đồ ăn chắc cũng đã đổ hết rồi."

Mặc Hy thậm chí quá mệt để kinh ngạc, lắc đầu, hiện tại cũng đã là mười một giờ, đồ ăn lúc sớm chắc cũng đã đổ đi, Ưng Tôn Chi thói quen Mặc Hy biết rõ, cho dù hiện tại có đói cũng chẳng còn gì đâu.

Ưng Tôn Chi hơi khựng lại, chợt rồi quay đi, lúc sau quay lại cầm theo một ly sữa ấm.

"Cầm lấy."

Mặc Hy ngỡ ngàng nhìn ly sữa, nhưng vẫn hai tay nhận lấy.

Ưng Tôn Chi vẫn đứng đó, đảm bảo Mặc Hy uống sạch sẽ sữa.

"Nhớ đánh răng."

Để lại một câu căn dặn, Ưng Tôn Chi quay đầu cầm theo ly sữa rời đi.

Mặc Hy nhìn theo bóng lưng Ưng Tôn Chi, một tay ôm lấy lòng ngực, áp chế sao động trong lòng.

Chị đừng đối tốt em được không.

Ưng Tôn Chi quay lại, Mặc Hy vẫn còn trong chăn.

Ưng Tôn Chi thở dài, hôm nay phá lệ thức khuya, con mắt đã không chịu mở nổi, thay đại một chiếc sơ mi rồi vùi mình trong chăn, hôm nay giường thật ấm, cũng thơm, không giống mấy ngày trước lạnh lẽo, Ưng Tôn Chi hưởng thụ, mặt vùi trong chăn hít thở hột hơi sâu, một chốc rồi mơ màng chìm mộng.

Bất quá trong sự chuyển giao giữa tỉnh táo và mộng mị đó, Ưng Tôn Chi lại cảm thấy thứ quen thuộc. 

Thứ mà khi cô chìm trong dằn vặt của bệnh tật đã chạm vào người cô, vuốt ve cô, phần nào xua đi khó chịu, thứ đó mềm mại, thứ đó ấm nóng, thứ đó chứa đựng thật nhiều chân thành.

Trong vô thức Ưng Tôn Chi thân thể đều thả lỏng, như tuyết nhìn thấy ánh dương hòa thành một cỗ nước ấm, Ưng Tôn Chi muốn nữa, muốn thứ đó cứ mãi ở trên má mình, cứ như thế sưởi ấm mình, xua đi mười lăm năm sống trong sợ hãi, trong một lớp tường thành dày cộp tránh xa hết thảy lừa lọc giả dối.

Huyết nhục che tất thảy nhân tình, danh lợi khiến người không từ mà lừa gạt nhau. Phụ thân lừa cô, đại huynh gạt cô, mẫu thân thông đồng bọn họ cũng...Ưng Tôn Chi chán ghét, Ưng Tôn Chi sợ hãi, mười lăm năm qua đều sợ, sợ một ngày sẽ giống bọn họ...

Sâu thẳm một Ưng Tôn Chi lãnh khốc tuyệt tình chỉ là một tiểu cô nương sợ hãi tất cả mọi thứ, co cụm trong một góc chỉ chờ được một ai đó ôm lấy, được vỗ về.

Giống như hiện tại...

Bất chợt, không những thứ kia mà còn là...một giọt tụ ẩm ướt chạm lên má Ưng Tôn Chi.

Nóng quá.

Không giống như bàn tay kia ấm áp dịu dàng, thứ này nóng quá, nóng đến tê rát gò má Ưng Tôn Chi. Rồi càng lúc lại càng nhiều, đến mức không thể dừng lại được.

Ưng Tôn Chi muốn chặn lại, muốn đem tất thảy thứ nước kia đừng rơi nữa, nhưng đều không thể.

Cuối cùng sót lại cũng chỉ là vài âm thanh vụn vặt.

"Tôn Chi em..."

"...yêu..."

"..."

...

Ưng Tôn Chi lúc tỉnh dậy, ngoài cảm nhận được lạnh lẽo muốn thấu xương cũng chẳng còn gì khác, hiện tại ngoài trời cơ bản đã trắng xóa trong tuyết.

Ưng Tôn Chi ngồi dậy, cơ thể nhịn không được run lên, ngón tay xoa thái dương nặng nề.

Đêm qua cô rất trễ mới thật sự ngủ đi. Không phải Ưng Tôn Chi không muốn ngủ, mà có người quấy nhiễu, có người cả đêm thút thít, có người ướt nhẹp lưng áo cô.

Hiện tại, dù không còn ướt nữa, nhưng vẫn khiến Ưng Tôn Chi khó chịu.

Ưng Tôn Chi nhìn bên cạnh vị trí, từ lâu đã trống rỗng.

Đôi mắt Ưng Tôn Chi hơi híp lại nhìn nơi trống rỗng đó thật lâu rồi mới bước xuống giường, như cũ thực hiện mọi khi vệ sinh cá nhân, rồi đi ra bếp. Trong suốt quá trình, có chút nhanh so với mọi khi.

Lúc đến bếp, Ưng Tôn Chi thật sự có chút mong chờ, mong chờ điều gì thì chỉ có cô biết rõ nhất.

Nhưng chẳng có ai hết.

Thật sự chẳng có ai cả.

Ưng Tôn Chi đứng đó, một lúc thật lâu, giống như có thể đứng mãi, như đang chờ đợi điều gì.

Một giọng nói, một nụ cười, một khuôn mặt, một thân ảnh thân quen.

Nhưng mãi, cũng chẳng có gì cả.

...

Một tháng sau sinh hoạt Ưng Tôn Chi vẫn như cũ diễn ra, chỉ là không còn Mặc Hy nữa.

Buổi sáng không còn ai len lén hôn lên trán mình, không còn người đứng ở bếp, không còn người đối diện cùng dùng cơm, lúc đi làm vô thức quay đầu cũng chẳng còn ai ở đó đứng tiễn mình đi làm.

Nói chung cuộc sống hiện tại như bị khuyết mất một mảng, không biết là lớn hay không nhưng nó thật sự khiến Ưng Tôn Chi nhiều lúc bận lòng.

Nhưng chỉ là một chút thoáng qua.

Dù sao Ưng Tôn Chi vẫn đã chuẩn bị cho sự kiện lần này.

Chỉ không ngờ nó sớm vậy thôi.

Càng không ngờ người rời đi lại là đối phương.

Ưng Tôn Chi đem ra món cuối cùng, đặt ở trên bàn, sau đưa tay tháo ra tạp dề đôi ngồi xuống.

Do không còn Mặc Hy, nên bữa sáng tất yếu trở về nhiệm vụ của Ưng Tôn Chi. Nấu ăn đối với Ưng Tôn Chi không có gì quá khó khăn, động tay động chân chút là ổn thỏa cả thôi, dù sao ba năm trước đều là bản thân tự nấu tự ăn, hiện tại trở về thói quen cũ cũng không phải không thể.

Đũa động, đem món rau bỏ vào miệng.

Ưng Tôn Chi chậm rãi nhai, một lúc lại là cơm trắng, rồi các món còn lại

Động tác ăn có chút chậm chạp.

Nhưng chỉ chẳng để bao lâu, Ưng Tôn Chi đột nhiên đứng lên, cầm lên toàn bộ đồ ăn chính mình nấu đi đến thùng rác, toàn bộ ném xuống.

Động tác bạo phát, ánh mắt gắt gao tơ máu, mơ hồ bàn tay có cả gân xanh, so với thang lãnh cao thượng dáng vẻ, hiện tại chính là một trời một vực. Ưng Tôn Chi phì phò thở dốc, nhìn đống đồ ăn trộn lẫn đĩa vỡ nát, tâm tình càng thêm hỗn độn.

Ưng Tôn Chi vò đầu, răng diết lấy nhau.

Đúng là điên mất.

.

"Tớ phải làm sao đây, Tớ nhớ chị ấy quá. Có hay không chị ấy ăn uống đầy đủ, sẽ đi làm về sớm, sẽ ngồi đọc sách rồi ngủ sớm. Dù biết hơi dư thừa nhưng tớ vẫn muốn biết. Tớ tớ..."

Niêm Tư ở một bên ôm lấy hai hài tử mệt nhọc ngủ say, nhìn về nữ nhân khuôn mặt vì khóc mà đỏ bừng, chỉ biết thở dài.

"Tỷ tỷ nữa, tỷ tỷ sẽ rất giận, sẽ lo lắng. Tỷ tỷ nhiều thứ phải phải làm, lo lắng thêm chuyện của tớ không phải rất mệt sao..."

Mặc Hy tựa bên cửa sổ, ánh mắt nơi xa lạ mà vô cự.

"Hay trở về đi."

Mặc Hy nghe lời đó, nội tâm dữ dội kêu gào. Về, Mặc Hy muốn về chứ, Mặc Hy muốn gặp tỷ tỷ, muốn nhìn Ưng Tôn Chi. Muốn cuộc sống như thời gian trước cũng được, lúc mà nàng chưa biết tất cả là màn kịch đó

Nhưng hiện tại...

Đem tất cả nỗi đau cùng nỗi nhớ kia chôn lại, Mặc Hy không còn lựa chọn.

Tỷ tỷ đủ vì nàng mà đủ mệt rồi, Ưng Tôn Chi thì....

Trước mắt Mặc Hy mở ra năm đó khung cảnh, cũng là đầy tuyết như hiện tại, Ưng Tôn Chi đứng trước mặt nàng kêu nàng vào nhà của chị ấy đi.

Lần đầu tiên Ưng Tôn Chi ăn món ăn của nàng.

Lần đầu gác đầu trên đùi Tôn Chi, rồi cùng nhau ở sân sau, những ngày Ưng Tôn Chi đưa nàng đi ăn, những chiếc bánh của Tôn Chi cho nàng...

Kể cả lần đầu tiên Ưng Tôn Chi hôn nàng...

Không dám, Mặc Hy thật sự không đủ can đảm nghĩ đến nữa, bởi vì càng nghĩ lồng ngực Mặc Hy lại càng khó chịu...

Mà đau như thế nàng lại không thể bước tiếp...

"Tớ sẽ không."

Niêm Tư nghe lời chắc chắn từ miệng Mặc Hy thốt ra, thật sự rất vui.

Đến lúc đứa nhỏ này cũng nên trưởng thành rồi.

...

"Em biết bản thân mình thật vô dụng, em biết bản thân thật nhơ nháp, em biết bản thân có cách nào cũng không thể ở cạnh chị."

"Là em đối với bản thân không biết gìn giữ, là em không thể giữ mình sạch sẽ. Em xin lỗi..."

"Chị nhớ ngày đó không, ngày mà chị lần đầu đưa em về ấy. Lúc đó cũng có tuyết, là lúc em lén ngồi bên góc nhà chị nặn người tuyết đó. Thật ra em từ lâu đã ở đó rồi, em chiều nào cũng ở đó, chờ đợi chị chở về, nhìn thấy chị vào trong nhà em sẽ rời đi ngay."

"Nhưng rồi, khi em biết tất cả đều là không phải, khi em biết tất cả đều là không phải, tất cả đều là chị cùng tỷ tỷ thông đồng lừa em. Em thất vọng lắm, em thật sự buồn. Khi đó cứ ngỡ rằng toàn bộ nỗ lực của em đều được chị nhìn thấy, là chị ghi nhận toàn bộ nỗ lực của em mà chấp thuận em, cho em trở thành một phần cuộc sống của chị. Nhưng..."

"Em thật sự không chút nào giá trị trong mắt chị sao Tôn Chi?"

Ưng Tôn Chi giấc mộng kia làm chi bừng tỉnh, toàn khuôn mặt đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, hơi thở dồn dập không thể khống chế được.

Vô thức Ưng Tôn Chi nhìn sang bị trí bên cạnh, tìm kiếm người trong mộng kia quấy nhiễu mình, nhưng hình như Ưng Tôn Chi đã quên đối phương từ lâu ngoài thực tế đã rời đi rồi.

Một giường trống rỗng hiện trong mắt Ưng Tôn Chi như xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô, bắt cô phải nhớ, hiện tại người kia đã thật sự không có trở về.

Ưng Tôn Chi bưng mặt lâm vào bế tắc.

Đã hai tháng rồi, nữ nhân đó không có về, ngày trước cùng làm đi chơi một ngày liền về, hiện tại là đã hai tháng rồi không có về.

Thật sự vì cô mắng, hay là biết cô muốn kết hôn nên bỏ đi rồi.

Ưng Tôn Chi liền rất nhanh bác bỏ, nữ nhân đó sẽ không đâu.

Bất quá từng cầu chữ kia kéo về làm thâm tâm Ưng Tôn Chi kéo lên hốt hoảng.

Đêm đó Mặc Hy ôm lấy cô, nước mắt đầm đìa lưng áo cô, nhưng lời kia cũng chính là đêm đó thốt ra với cô.

"Chết tiệt."

Ưng Tôn Chi hiện tại bế tắc chỉ biết mắng lên với bản thân không biết tiết chế, không đủ nhẫn tâm, thú nhận bản thân đúng sắp bị dày vò đến điên rồi, từ ngày Mặc Hy rời đi cũng đủ hai tháng, thì chính hai tháng đó Ưng Tôn Chi ăn không ngon ngủ không được, tất cả chỉ vì không quen nổi việc không có Mặc Hy bên cạnh, khẩu vị hoàn toàn không thể trở về như cũ nhớ như điên mấy món Mặc Hy nấu ra.

Đúng là điên rồi, thủ pháp ngày xưa mẫu thân dạy mình, hiện tại lại biến thành thứ hại mình.

Nhìn xuống cánh tay hiện tại mất đi mấy phần thịt, Ưng Tôn Chi càng thêm bực bội, những ngày qua thân thể cô vừa bị chuyện ăn uống, lại tiếp tục là bị khó ngủ. Nguyên nhân thì lại tiếp tục là thiếu Mặc Hy.

Nữ nhân đó được lắm, coi như lần này tôi hoàn toàn thua rồi.

Lần tới đừng mong bỏ đi.

P/s: Tội Ưng Tôn Chi 😏😏😏

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top