Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Động Hư Vô

Đoàn đã đi được một ngày đường, hiện nay đã vào tới địa phận núi Lam Sơn, sắc trời vừa tối. Tất cả dừng lại khách sạn dưới chân núi nghỉ ngơi để sáng sớm mai bắt đầu công cuộc chinh phục.

Bóng tối bao trùm, Lãnh Mạc nhìn về phía núi xa xăm, một linh cảm bất an về chuyện đang chờ mình phía trước lóe lên trong đầu. Nàng tự cười bản thân mình suy nghĩ nhiều, nên ngủ sớm rồi mai sẽ là một cuộc hành trình dài.

Trong bóng đêm có người say ngủ, có người háo hức, bồn chồn. Nơi xa xăm nào đó tản mát ra khí tràng quỷ dị lạ thường. (Giống tui viết truyện kinh dị vậy =]])

Sáng sớm hôm sau mọi người đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ thám hiểm hang động. Hành lý để lại tại khách sạn, đoàn người bắt đầu theo con đường mòn vào núi.

Núi Lam Sơn khá rộng lớn, nét hoang vu chưa khám phá hết. Tàng cây xoã bóng, phong sương theo thời gian. Một vài động vật hiếu kì ngó nhìn đoàn người đang khuấy động sự yên tĩnh thường nhật ở nơi của chúng. Phong cảnh ở đây vừa mang nét kì bí vừa khiến người ta cảm thấy thư thái. Nếu không đi thám hiểm nơi đây là một điểm du lịch thật đặc sắc.

6 giờ 45 sáng, mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên nhưng trong rừng Lam Sơn không có một tia sáng nào đâm thủng được tán cây rậm rạp tìm tới được mặt đất.

------- 

Bắt đầu vào hang.

 Lãnh Mạc rọi đèn đi phía trước theo đúng lộ trình ngày trước đã từng đi.

Hang động có chút âm u, càng đi sâu vào càng mất đi ánh sáng. Trên trần và dọc đường đi, các khối thạch nhũ đủ hình hài đặc sắc, trơn bóng. Trần hang cao rộng, vài chỗ nước nhỏ giọt trượt theo thạch nhũ rơi xuống đọng thành vũng. Bị bước chân người đạp trúng, văng lên tạo thành tiếng lách tách.

Các du khách chầm chậm đi theo Lãnh Mạc, tranh thủ chụp hình, quay phim lại hành trình của nhóm. Thỉnh thoảng ánh đèn flash nhá lên làm kinh động những con dơi đang treo mình trên trần hang, khiến chúng náo loạn bay tứ tung. 

Lãnh Mạc dặn mọi người cẩn thận chú ý đừng để chúng va phải.

Nương theo ánh đèn chầm chậm tiến vào sâu hơn, hơi lạnh phả ra khiến người ta bất giác rùng mình. Lãnh Mạc chợt thấy nhịp tim mình bất ổn. Nàng đang lo lắng điều gì sao?

Trong hang rộng lớn, đoàn người đã di chuyển một quãng thời gian khá lâu. Tới một khu vực vòm hang rộng rãi, thông thoáng hơn, Lãnh Mạc vỗ tay ra hiệu:

- Chúng ta tạm nghỉ chốc lát, phía trước có ngã rẽ đi vào sâu hơn chia thành nhiều ngóc ngách, mọi người chú ý đừng để lạc mất nhau.

Có chút thấm mệt cũng không che giấu nổi sự hào hứng trên gương mặt những người tới đây. Lãnh mạc cùng đồng nghiệp ngồi chung một góc, ăn chút bánh đã sớm chuẩn bị đồng thời quan sát những vị khách của mình.

Chừng nửa giờ đoàn người thu dọn tiếp tục lên đường. Con đường bây giờ đã trở nên hẹp hơn, nền hang ẩm ướt. Lãnh Mạc dặn mọi người đi sát, nàng nói với 2 đồng nghiệp chú ý kiểm tra số người, có bất thường dùng bộ đàm liên lạc nhau ngay.

Tới một khúc rẽ chia làm ba hướng, Lãnh Mạc bần thần. Lần trước tới đây nàng nhớ rằng chỉ có hai ngã rẽ, sao giờ lại thành ba. Ngã rẽ thứ ba Lãnh Mạc chưa từng đi qua.. gần cửa ngã rẽ đất đá ngổn ngang, một ít bùn đất còn lầy lội. Có lẽ do mưa khiến vách hang sụp đổ lộ ra một nhánh hang nữa.

Vẫn còn cảm giác bất an trong lòng, Lãnh Mạc điều hướng đưa mọi người đi về ngã rẽ trong lộ trình trước đó mình từng đi qua. 

Trong nhóm khách một nữ nhân còn trẻ chỉ tầm hai mươi hỏi về hai ngã rẽ còn lại.

 Lãnh Mạc trả lời: 

- Hướng đi thẳng là đường cụt, còn hướng bên trái tôi lần đầu thấy, có lẽ nó sụp xuống do mưa, nhưng như vậy quá nguy hiểm để đi, biết đâu nó có thể đổ sụp lần nữa.

Nam nhân đứng cạnh nữ nhân kia cười Lãnh Mạc: 

- Ây da mấy người là hướng dẫn mà gan cũng nhỏ quá vậy. Chúng tôi trước nay đi qua bao nơi hiểm trở rồi, một cái hang động bé nhỏ lại làm khó nhau sao?

Lãnh Mạc vẫn như cũ nhàn nhạt đáp: 

- Chúng tôi luôn đặt an toàn của du khách lên trên hết, mọi người vui lòng tuân thủ theo lời người hướng dẫn như thoả thuận. 

Nam nhân kia vẫn nhìn Lãnh Mạc vẻ mặt khinh khỉnh: 

- Đúng là nữ nhân.

Đồng nghiệp thấy vậy định lên tiếng nhưng Lãnh Mạc đã ngăn lại, nàng lắc đầu nói với anh:

- Không có gì. Chú ý an toàn.

Đoàn người đồng tình với Lãnh Mạc, tiếp tục đi theo lộ trình đã định. Nam nhân ban nãy đi lùi lại kéo tay nữ nhân kia thì thầm: 

- Bọn họ chết nhát cả rồi anh với em chơi họ một phen, mình cùng nhau khám phá cái động bên lối rẽ đó..

- Nhưng mà...mọi người thì sao?

- Ai dà, em lo gì chứ, tuổi trẻ là phải thử thách, họ chưa già đã nhát gan như thế còn gì là cuộc sống thú vị.

- Nhưng phía sau có người hướng dẫn, chúng ta làm sao đi?

Nam nhân nháy mắt: 

- Đừng lo anh có cách rồi.

Đi được một đoạn nam nhân kia nhìn lên trần hang, đàn dơi đang treo lơ lửng trên đó tụ thành một đám mây đen. Đám dơi này lúc trước Lãnh Mạc đã cảnh báo mọi người hạ bớt đèn và đừng chụp ảnh, cố gắng đừng gây tiếng động lớn.

Tới một đoạn rẽ khuất, nhân lúc mọi người không chú ý nam nhân cúi nhặt một cục đá, tiện tay ném lên trần nhà. Đám dơi nghe động hoảng loạn bay tứ tung. Dù trước đây đã từng đi nhiều nơi mọi người vẫn bị một phen hốt hoảng, ánh đèn trong tay quơ loạn càng làm bầy dơi trở nên kích động.

Lãnh Mạc trấn tĩnh nói mọi người cúi thấp, giảm độ sáng đèn xuống.

Sau một trận náo loạn tan tác, đám dơi đã vơi đi hết, mọi người mới bình tĩnh tập hợp nhau lại.

 Lãnh Mạc nhìn quanh hỏi: 

- Mọi người không sao cả chứ?

Trừ một chút kinh sợ thì không ai có tổn thương gì. Đúng lúc này một người hoảng hốt kinh hô: 

- Mễ Mễ với Tiểu Cường không thấy nữa.

Mọi người bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Mạc nét mặt trầm xuống: 

- Tôi đi trước cũng không ai chạy qua, có lẽ họ quay lại đường cũ. Chúng ta cùng nhau quay lại xem sao. Mọi người bám sát nhau.

Trong đầu Lãnh Mạc chợt hiện ra hình ảnh ngã rẽ bên tay trái. Lúc nãy họ đòi đi hướng đó, hai người kia lẽ nào...

Cẩn thận đi ngược trở lại con đường đã qua, không khí im lặng chỉ còn tiếng giày chuyên dụng bước trên nền đá lộp cộp. Lãnh Mạc cẩn thận quan sát trên đường, vì nền hang ẩm ướt nên vẫn nhìn ra dấu giày, một lớn, một nhỏ. Có thể chắc chắn hai người họ đã đi ngược lại, hơn nữa còn là vội vàng chạy đi vì khoảng cách hai bước chân khá dài,  hoàn toàn không hỗn loạn, hẳn đã có tính toán trước...

Trở lại nơi ngã ba, dấu giày tiếp tục hướng vào lối rẽ bên trái, điều Lãnh Mạc suy đoán cũng không muốn nhất đã xảy ra. Nhìn sơ qua hướng đi, ngách động này hẹp hơn, u ám và tối tăm hơn đoạn đường mọi người đi qua ban nãy.

- Họ sợ hãi quá rồi chạy nhầm đường sao? – Một người chợt hỏi.

Lãnh Mạc lắc đầu: 

- Chỉ e chuyện vừa nãy là do họ gây ra. Vết chân rất đều, không hỗn loạn, một đường chạy thẳng tới bên này.

Đoàn người trầm ngâm, lời Lãnh Mạc nói rất có lý, nếu lấy chuyện ban nãy và tính cách Tiểu Cường thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Hai đứa nhóc trẻ tuổi bồng bột gây chuyện thật khiến người ta tức chết.

Quan sát địa thế một lát, Lãnh Mạc quay ra nói với đoàn khách: 

- Hiện tại động nhỏ này không ai biết rõ, tôi cùng Tiểu Khương đi vào trong tìm họ. Vãn Hi, cậu ở lại với mọi người. Nếu qua hai giờ không thấy chúng tôi hãy rời khỏi đây gọi người tới giúp đỡ, đừng để trời tối mọi người đều không thể xuống núi.

Một người trong nhóm đứng lên: 

- Tôi là trưởng nhóm nên cũng có trách nhiệm, tôi sẽ theo hai người vào trong. Đừng lo tôi đã đi khám phá đây đó được gần mười năm rồi, kỹ năng có thể không bằng nhưng kinh nghiệm phong phú không kém cô cậu đâu.

Thoáng suy nghĩ, Lãnh Mạc gật đầu, có một người am hiểu, có kinh nghiệm địa thế có lẽ cũng tốt. Ba người kiểm tra lại bộ đàm, vật dụng cần thiết rồi hướng phía động nhỏ đi tới.

Càng vào sâu dưới chân càng dốc và trơn trượt, Lãnh Mạc lo lắng hai người họ có thể xảy ra chuyện trong địa hình ngày càng xấu đi này.

Đi được một quãng, Lãnh Mạc chợt ngừng lại mở to mắt, hai người còn lại cũng đứng sững lại nhìn nàng. 

- Hai người nghe thấy gì không?

Nghe Lãnh Mạc hỏi, tất cả đều dừng lại lắng tai nghe. Tiếng gió lạnh lùng thổi qua bên tai dư âm còn mang theo âm thanh mơ hồ, đứt quãng rì rầm không rõ. Lãnh Mạc cất tiếng gọi: 

- Tiểu Cường, Mễ Mễ ... có phải hai người không?

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng Lãnh Mạc vang vang dội lại từ vách động. Nàng bất giác đưa tay kiểm tra bộ đàm, từ lúc nào đã chỉ còn những tiếng rè rè vô nghĩa. Thử gọi người ở đầu dây bên kia cũng vô dụng. Bộ đàm của hai người còn lại đều chung một tình trạng.

Tình thế vô cùng khó đoán nhưng vì hai người trẻ còn phía trong dù sao vẫn buộc phải tiếp tục đi tới, cảm giác rờn rợn sau gáy vẫn không tan.

Ba người nương theo ánh đèn, men theo vách động đi sâu vào trong. Đường phía trước bất chợt rộng mở, họ vừa ra khỏi một cửa động, mở ra trước mắt một cảnh tượng hiếm có và tràn đầy hiểm nguy. 

Vách động cao vút, loáng thoáng có chút  ánh sáng lọt qua khe đá. Dây leo bao phủ xung quanh, vươn ra kín trần động trông như xúc tu những con bạch tuộc xanh khổng lồ ôm chặt lấy từng phiến đá.

Bên phải là vách đá dựng đứng trơn trượt, bên trái hiện ra một đáy vực sâu hun hút, có thể nhận ra đáy vực là một hồ nước đọng. Hồ nước phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt lên vách động, lung lay nhảy múa. Khung cảnh như không phải của cõi trần gian, đẹp và nguy hiểm đến quỷ mị.

Đến giờ Lãnh Mạc mới hiểu tại sao nơi đây được gọi là Động Hư Vô. Cái tên người dân trong vùng đã gọi từ trước khi có người đến khám phá nó.

Ba người chưa định thần trước cảnh tượng mình vừa trông thấy thì một tiếng động lớn cùng tiếng hét của nữ nhân đồng thời vang lên. 

- Là Mễ Mễ - Nam nhân trung niên vội nói.

Lãnh Mạc xác định phương hướng dặn hai người phía sau cẩn thận, bước chân men theo vách đá nhanh chóng tiến tới nơi tiếng hét phát ra, vừa đi vừa gọi tên hai người. 

- Cứu...cứu chúng tôi..

Giọng nam nhân yếu ớt vang lên cách đó không xa. Ba người vừa chạy tới, khuôn mặt lập tức căng thẳng. 

Đang ở mép vực là Mễ Mễ nước mắt giàn dụa chật vật ôm lấy một tảng đá, trên mặt tái xanh chơi vơi sắp rơi xuống vực.

Cách đó vài bước chân, Tiểu Cường đang nằm trên nền đất, một phiến đá lớn đè xuống khiến chân anh ta kẹt giữa vách động không thể nhúc nhích.

- Chúng tôi...bị đá rơi..rơi trúng. Mễ Mễ tránh...tránh đá thì bị trượt chân.

Lãnh Mạc giao Tiểu Cường cho nam nhân trưởng nhóm khách, chân anh ta xem chừng đã gãy, cần đưa ra sơ cứu.

Nguy hiểm hơn là Mễ Mễ, có lẽ cô ấy không trụ được lâu nữa. Lãnh Mạc lấy ra dây cáp leo núi, cố định vào một phiến đá, đưa dây cho Tiểu Khương dặn dò: 

- Tôi sẽ đi xuống buộc dây vào cô ấy, cậu kéo cô ấy lên trước, phải tiến hành thật nhanh.

- Để tôi xuống cho, nguy hiểm như vậy..

- Không được, tôi nhẹ hơn cậu, việc này cần nhanh chóng, sau khi buộc dây xong hai người cùng nhau kéo cô ấy lên. Tôi có ở lại thì với tình trạng đường trơn trượt như vậy, sức hai người chúng tôi không thể kéo được cậu lên. Không bàn nữa, cô ấy sắp chịu không nổi rồi.

Tiểu Khương không nói được lời nào, Lãnh Mạc nhìn nam nhân gật đầu rồi bắt đầu theo dây trượt xuống.

Nơi Mễ Mễ bám vào là một tảng đá chìa ra, xung quanh không có điểm tựa cách nơi họ đứng khoảng ba mét.

Lãnh Mạc thân thủ nhanh nhẹn nhanh chóng trượt tới nơi, nàng vòng dây quấn quanh người Mễ Mễ. Hai tay Mễ Mễ đã không còn cảm giác nhưng sức sống mãnh liệt của người cận kề cái chết khiến cô vẫn cố gắng bám lấy hi vọng cuối cùng.

Lãnh Mạc gọi vọng lên ra hiệu cho Tiểu Khương. Hai nam nhân hợp sức kéo được Mễ Mễ lên, lúc này cô đã gần như kiệt sức khóc không ra tiếng.

Tiểu Khương vẫy vẫy ra hiệu cho Lãnh Mạc: 

- Chúng tôi kéo cô lên.

Đúng lúc này, Lãnh Mạc nhận ra phía trên ngay nơi họ đứng có một phiến đá lung lay dữ dội, vết nứt xuất hiện nhanh chóng, đất đá từ vết nứt đang rơi xuống. Nàng hét lớn: 

- Mau tránh ra, có đá lở..

Bị tiếng hét đột ngột, hai nam nhân giật mình ngước nhìn rồi nhanh chóng lui lại, kéo hai người vừa được cứu ra chỗ an toàn, đúng lúc phiến đá đổ sập xuống.

Lãnh Mạc bám chặt dây cáp, nép người sát vách vực, từng tảng đá lớn rào rào đổ xuống trượt qua sát sau lưng nàng. Lúc này phiến đá buộc sợi dây bị một tảng đá khác đập trúng, tiếng động lớn inh tai, hai tảng đá va chạm lập tức vỡ nát. Mép vực nơi Lãnh Mạc đang lơ lửng nối tiếp sụp xuống.

Cả người nàng rơi vào hư không thẳng xuống hồ nước sâu thẳm bên dưới trong tiếng hét bất lực của Tiểu Khương cùng nam nhân trung niên.

Chìm trong màn nước tăm tối, Lãnh Mạc cảm giác lồng ngực như bị ép vỡ toang, trước khi chìm vào bóng tối, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của mẹ và em trai. 

- Mẹ, Tử Văn.. xin lỗi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top