Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12- người tình bí mật

Sau chuyện lần đó, Dung Nhã cùng Gia Tuệ Mẫn triệt để bị phạt vệ sinh lớp học. Cả hai cũng vô vi như thường, chẳng có gì để bận tâm nhiều đến vậy.

Lớp học vắng lặng không một bóng người, Gia Tuệ Mẫn gọi cho Gia An Khuê báo một tiếng để nàng ấy không cần phải đến đón nàng.

"Con chắc con tự về được chứ ?" ngữ khí Gia An Khuê trong điện thoại phá lệ lo lắng.

Gia Tuệ Mẫn mềm nhẹ nói "Tiểu di không cần lo, Mẫn nhi tự biết chăm sóc mình mà... Ân, tuyết đã ngừng rơi, sẽ không có chuyện gì đâu tiểu di... Ân...".

Dung Nhã ở bên cạnh chờ Gia Tuệ Mẫn kết thúc cuộc gọi, nàng như có như không dựa sát vào người Gia Tuệ Mẫn mờ ám hỏi "Mẹ à, ta nên bắt đầu làm từ đâu đây ?".

Gia Tuệ Mẫn không nặng không nhẹ vỗ vỗ mặt Dung Nhã, nàng nói "Cậu thực sự quên uống thuốc rồi".

Dung Nhã ngược lại còn vùi đầu vào lòng Gia Tuệ Mẫn, úng thanh úng khí nói "Không phải mẹ nói sẽ mua thuốc cho Nhã nhi hay sao ?".

Gia Tuệ Mẫn mất kiên nhẫn lách người qua một bên, lập tức Dung Nhã suýt thì ngã xuống sàn, nàng hung hăng nói "Đồ đần không đáng yêu !!"

Gia Tuệ Mẫn cũng lạnh giọng đáp lại "Điên hết thuốc chữa".

Cả hai lập tức hừ lạnh quay mặt đi hướng khác, không muốn nhìn nhau nữa. Không khí lớp học yên ắng... Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, để lại một sắc trời xám xịt cùng mái hiên vươn đầy tuyết trắng.

Gia Tuệ Mẫn cùng Dung Nhã cũng nhanh chóng bắt tay vào dọn vệ sinh, áo khoác lẫn ba lô của hai người đặt cùng một góc, quấn quýt không rời.

Dung Nhã vóc người cao ngất, áo sơ mi trắng mỏng manh, quần tây đen tôn lên đôi chân dài miên man, ba ngàn tóc đen cột gọn sau đầu, tay áo xắn lên một nửa, phá lệ thành thục ưu nhã. Nét cười nàng ấm áp như sắp hòa tan tuyết lạnh, dung nhan nội liễm cũng vì thế mà bừng bừng sức sống. Nếu nói điểm không đúng thì chỉ có một thôi...

"Oa, đần à, cậu xem này !!"

Gia Tuệ Mẫn đều là bất đắc dĩ mà nhìn sàn kẻ nhàm chán nào đó, chỉ thấy đối phương cầm chổi ngược huơ múa ngay giữa lớp, như thể muốn nói "ta cầm đầu ở đây". Rất ra dáng của... thần kinh. Nàng hắc tuyến giăng đầy đầu "Cậu thôi đi có được không ?".

Dung Nhã thấy Gia Tuệ Mẫn đã chịu nhìn tới mình thì vui vẻ không thôi, nhàm chán huơ huơ chổi thêm chút nữa thì nói "Tôi không biết dùng cái này".

Được rồi, cả tên gọi cậu cũng không biết thì nói đến gì tới dùng. Gia Tuệ Mẫn giao cho Dung Nhã sắp xếp bàn cùng xóa bảng, còn bản thân thì quét dọn.

Không khí nhất thời một mảnh an tĩnh.

"Đần này, cậu thích ăn mỳ hải sản sao ?"

"Ừ"

"Nếu vậy cậu thích đọc sách lắm đúng không ?"

"Ừ"

"Chắc là cậu cũng thích tôi rồi ?"

"... Tôi không thích kẻ điên"

"Ai nói với cậu tôi bị điên, tôi không có điên !!"

"Hảo, không điên..."

"Hừ !"

Gia Tuệ Mẫn còn đang chuyên chú quét dọn thì eo bỗng bị kẻ khác ôm chặt, sau đó rồi bị kéo vào một vòng ôm ấm áp. Dung Nhã nửa đùa nửa thật nói "Yêu, tiểu nương tử nhà ai lại khả ái thế này, đi với gia nào..." còn cười phi thường gian xảo giống hệt như một cái gian phu dụ dỗ omega nhà lành.

Gia Tuệ Mẫn cũng hiếm khi đùa theo nàng "Nhìn gia ốm yếu thế này làm sao còn đủ gan dạ đi dụ dỗ kẻ khác đâu ?".

Dung Nhã vốn còn định trêu đùa thêm gì đó nhưng sắc mặt nàng tức khắc xanh mét, nàng chậm rãi nhìn xuống bên dưới nhìn đôi chân nhỏ xinh của Gia Tuệ Mẫn đang không ngừng chà đạp giày thể thao của mình mà khóc không ra nước mắt.

Giày của nàng, chân của nàng...

Gia Tuệ Mẫn xô Dung Nhã ra, lạnh lùng thốt "Đi lau nhà, cậu đừng có lười biếng với tôi". Nói rồi thì quay đi tiếp tục việc đang dở bỏ lại Dung Nhã mặt mày bí xị như bánh bao chiều ở phía sau.

Dung Nhã cũng thành thật nghe theo lời của Gia Tuệ Mẫn, có điểm vụng về mà lau sàn nhà, nàng vô tình liếc qua chỗ Gia Tuệ Mẫn đang lau bàn ghế, bờ mông căng tròn như ẩn như hiện, quả thật chọc người ngứa ngáy. Sờ một cái chắc chắn sẽ rất thư sướng... Dung Nhã xấu xa nghĩ.

Gia Tuệ Mẫn nhanh chóng cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn mình, lập tức nhấc mắt, thấy Dung Nhã đứng đó ngây ngốc thì ném thẳng giẻ lau vào mặt đối phương. Dung nhan mỹ lệ nào đó liền được giẻ lau che đi, ân, bớt chói mắt hơn rồi.

"Đã bảo cậu nhanh tay nhanh chân rồi mà !!"

Dung Nhã khóc không ra nước mắt mà lôi cái giẻ lau kia xuống, thầm nói trong lòng 'là tại cậu mê người quá chứ bộ'. Nói rồi còn xem giẻ lau thành Gia Tuệ Mẫn mà ra sức giẫm đạp, trẻ con hết sức...

Gia Tuệ Mẫn nhìn cái kẻ như có thù với sàn nhà mà cứ lau đi lau lại thì buồn cười, nàng ngồi ở một góc sáng sủa, nhìn Dung Nhã chật vật với cây lau nhà mà thầm cười trộm, nàng ta lau đi lau lại có một chỗ mà cũng không xong, đầu quay như cái chong chóng. Nếu để đám người hâm mộ nàng ta trông thấy cảnh này đoán chừng sẽ bể nát tâm hồn cho coi.

"Đần à, hình như cây lau nhà này hỏng rồi, lau hoài mà không sạch" Dung Nhã ủy khuất nói.

Gia Tuệ Mẫn cũng không nể tình cười nhạo "Là do nó không muốn làm việc với người điên thôi".

Dung Nhã xù lông ngay tức khắc "Tôi không điên !!!".

Gia Tuệ Mẫn cũng buồn cười chiều theo "Cậu vẫn nên đi tìm thuốc uống đi, còn chỗ này để tôi".

Cuối cùng sau mấy cuộc nháo loạn của cả hai thì công việc cũng xong hết. Dung Nhã đi sát theo Gia Tuệ Mẫn trên phố, như một cái đuôi nhỏ, lúc Gia Tuệ Mẫn quay ra sau liền thấy đồ điên nào đó tò tò đi theo mình. Nàng không vui nói "Cậu không định về nhà sao ?".

Dung Nhã như đùa như thật nói "Thì đang về nhà đây".

Đôi đồng tử thuần đen của Gia Tuệ Mẫn có điểm nghi hoặc "Nhà cậu hướng này sao ?".

Liền thấy Dung Nhã đỏ mặt, thẹn thùng nắm lấy tay nàng, mười phần liễu yếu đào tơ nói "Người ta là theo mẹ về mà, không phải mẹ hứa sẽ lo cho tương lai của người ta hay sao, mẹ nỡ nuốt lời hả ?". Giọng điệu ai oán thê lương đến tận cùng.

Lập tức người xung quanh đều quay đầu nhìn về phía các nàng, nhìn Dung Nhã rồi lại nhìn sang Gia Tuệ Mẫn. Cuối cùng thở dài, giới trẻ ngày nay thật là... aiz...

Mặt Gia Tuệ Mẫn lấy tốc độ nhanh nhất đen lại, nàng vẫy tay ra khỏi Dung Nhã. Trong ngữ khí đã mang theo một tia cắn răng nghiến lợi "Cậu thôi ngay cho tôi !!".

Dung Nhã lần này còn nặng ra được hai giọt nước mắt "Mẹ đừng bỏ Nhã nhi mà, Nhã nhi hứa sẽ nghe lời mẹ, rửa chén, lau nhà, giặt đồ cái gì Nhã nhi cũng không biết làm. Nhưng Nhã nhi làm ấm giường rất hiệu quả... Nhã nhi sẽ nghe lời mẹ chiều mẹ mọi lúc mà... mẹ đừng bỏ Nhã nhi...".

Cái này giống cái thể thống gì đây ?...

Xung quanh nhìn các nàng mà tròn mắt, đây... đây cũng có thể hay sao... Biểu cảm của mấy người xem náo nhiệt chỉ có thể dùng nuốt phải ruồi để hình dung... Câm lặng trong giây phút tan tành...

Gia Tuệ Mẫn triệt để câm nín, nàng vuốt vuốt tóc Dung Nhã, ra dáng một cái từ mẫu, nhưng lời thốt ra lại lạnh lùng như tuyết đông "Tôi sẽ không để cậu yên đâu !!".

Dung Nhã cúi đầu thấp giọng nói bên tai Gia Tuệ Mẫn "Tối nay có cần ấm giường hay không ?".

Gia Tuệ Mẫn tức khắc như có thù mà nhìn Dung Nhã, nhưng sau đó cũng bất đắc dĩ mà mang theo một cái đuôi về nhà. Dung Nhã ngược lại rất vui vẻ đi bên cạnh nàng. Thi thoảng còn hữu tiếu hữu thoại chỉ tiếc Gia Tuệ Mẫn không thèm đáp lại câu nào.

Dung Nhã cuối cùng cũng có thể làm đuôi nhỏ về đến tận nhà Gia Tuệ Mẫn, có chút nho nhỏ vui mừng, nàng ấy dẫn nàng về đến tận nhà có phải là đang ra mắt gia đình hay không. Nếu Gia Tuệ Mẫn biết được suy nghĩ hiện giờ của Dung Nhã sẽ rất lạnh lùng nói "Kẻ điên như cậu lại tái phát bệnh cũ sao ?".

Dung Nhã khẽ hỏi "Tôi đến nhà cậu ăn tối mà không mang gì đến có phải không hợp với lễ nghĩa" nhất là còn ra mắt nhà vợ đâu. Nửa câu sau Dung Nhã đã nuốt lại trong bụng, đùa à, nói ra để nàng ấy tức khắc tống nàng đi hay sao, nàng không có ngốc đâu.

Gia Tuệ Mẫn cảm thấy nữ nhân này đôi lúc đủ nhàm chán, tùy tiện nói "Không cần, nhà tôi cũng chỉ có tôi cùng tiểu di, phiền phức để làm gì".

Dung Nhã nghe vậy thì gật gật đầu, mờ ám hỏi "Nếu vậy tối nay tôi nghỉ lại qua đêm luôn được không ?".

Gia Tuệ Mẫn như trước lục tìm chìa khóa trong túi áo khoác, tùy tiện nói "Tiếc thật nhà tôi không có chuồng chó".

Tức khắc Dung Nhã xù lông, hung hăng nói "Đồ đáng ghét, cậu đối xử với khách đến nhà như vậy hay sao ?".

Gia Tuệ Mẫn nhún nhún vai, uốn nắn nói "Không phải khách, là kẻ không mời mà đến thôi".

Dung Nhã giận dỗi, nhưng cũng không bỏ đi, hiện tại nàng đã đến được nhà nữ nhân mình thích. Nhất định phải nhẫn nhịn vì đại cuộc, đến khi Gia Tuệ Mẫn đã là người của nàng, nàng nhất định có cách chỉnh cái đồ đần không đáng yêu này.

Gia Tuệ Mẫn tra chìa khóa rồi mở cửa, nhưng cảnh tượng bên trong lại suýt chút nữa thì dọa các nàng nhảy dựng. Quần áo rãi đầy trên sàn nhà, kéo dài từ cửa ra vào đến tận phòng khác, trong không khí như có như không cỗ tin tức tố giao hoan.

Hai người trên sofa cũng bị sự xuất hiện của các nàng dọa sợ, lúng túng tách ra khỏi nhau, sắc mặt ửng hồng gượng gạo. May mắn đèn trong nhà đã tắt đi, vậy nên khó nhìn rõ thân thể trần trụi của các nàng.

Gia Tuệ Mẫn diện vô biểu tình quay ra đóng cửa lại, Dung Nhã cũng không nói lời nào. Cả hai đứng dưới hiên nhà nhìn tuyết bắt đầu lấy phất trong không trung. Bình tĩnh đến dị thường, không hề có một điểm kích động.

Dung Nhã ngữ khí như nói chuyện phiếm "Cái hàng xóm tại quán mì khi trước của cậu là ở đâu ?".

Gia Tuệ Mẫn chỉ tay về căn hộ màu lam bên phải "Bên kia, nàng đã có hai đứa trẻ rồi".

Dung Nhã cũng gật gù có lệ "À, vậy sao ?".

Hai người lần nữa yên lặng, một lúc sau vẫn là Dung Nhã lên tiếng "Không hiểu sao mặt cậu đần như vậy mà alpha theo đuổi cậu lại không ít nhỉ ?".

Gia Tuệ Mẫn cũng đồng tình nói "Đúng là kì lạ thật". Dung Nhã lại nói "Đám người đó ngu xuẩn thật", nói năng như thể nàng không phải một trong số đó. Gia Tuệ Mẫn cũng không quá để tâm đến chuyện này.

Lại yên lặng, nói chuyện phiếm mà cứ vào ngõ cục thế này, nói để làm gì.

Một lúc sau, lần này đến lượt Gia Tuệ Mẫn mở lời "Cậu bị bẩm sinh phải không ?".

Dung Nhã nhìn tuyết đang lượn lờ, tùy tiện hỏi lại "Làm sao ?".

Gia Tuệ Mẫn nói "Thì thần kinh bất bình thường, cậu bị bẩm sinh đúng không ?".

Dung Nhã cũng không xù lông như mọi khi, chỉ nhẹ giọng đáp "Điên vì cậu không đáng hay sao...".

Lại yên lặng, hai cái nữ nhân rảnh rỗi không vào nhà đứng chịu lạnh nói chuyện phiếm, quả thật rất giống bệnh thần kinh.

Thật ra trong suy nghĩ của cả hai người chính là hai kẻ kia làm gì mà lâu đến vậy chứ, các nàng sắp cóng chết rồi có được không.

May mắn cuối cùng cửa nhà cũng lần nữa mở ra, Gia An Khuê một thân chỉnh tề tiến ra, có điểm lãng tránh thẹn thùng nói "Mẫn nhi dẫn đồng học về nhà sao ?".

Dung Nhã còn đang định giả lễ nghĩa chào hỏi một tiếng, Gia Tuệ Mẫn đã cướp trước lời nàng "Là kẻ thần kinh theo đuôi con về thôi".

Gia An Khuê lập tức quên mất dáng vẻ thẹn thùng, xù lông nhìn Dung Nhã như kẻ thù. Cháu gái nàng vừa bị quấy rối !! Tuyệt không thể tha cho kẻ trước mắt.

Dung Nhã cũng coi như là người có nhãn lực, nàng thân thiết nắm tay Gia An Khuê, như một cái tiểu bối trong nhà mà rối rít nói "Ân, con là Dung Nhã, là đồng học của Mẫn nhi, nàng ấy luôn ghẹo con như vậy, tiểu di cũng phải đòi cho Nhã nhi một cái công đạo đâu".

Gia An Khuê nghe thấy cháu gái mình chịu thân thiết với alpha thì vui vẻ không thôi, đối với Dung Nhã từ dáng vẻ hung thần liền biến thành hiền lành, xem Dung Nhã như người trong nhà mà tự nhiên cười cười "Ân, ân đừng lo tiểu di nhất định sẽ nói một tiếng với Mẫn nhi, con bé này thật là...".

Gia Tuệ Mẫn thấy khả năng biến hóa từ một tên điên không thuốc chữa lại thành cháu gái đoan trang hiền thục của Dung Nhã thì sắc mặt có điểm cứng ngắc. Nàng không thèm để tâm đến hai cái nữ nhân kia, trực tiếp tiến vào trong nhà.

Gia An Khuê cũng nhanh chóng nhớ ra chính sự, chân trước chân sau chạy vào theo. Dung Nhã ngược lại nhàm chán theo sau, như có như không thâm trầm nhìn cái nữ alpha đang đứng trong phòng khách.

Bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một điểm dấu vết nào. Cả tin tức tố trong không khí cũng được chua đáo xua đi, quả thật, phảng phất như chưa xảy ra chuyện gì.

Dung Nhã vỗ vỗ vai nữ alpha kia, tựa tiếu phi tiếu "Liễu Huyên, cậu đúng là làm tôi đại khai nhan giới".

Sắc mặt Liễu Huyên nháy mắt cứng đờ, nhìn thấy Gia Tuệ Mẫn mà bối rối không biết chào hỏi làm sao. Nếu là trước kia nàng không ngại gì mà chào một tiếng đồng học, nhưng hiện tại chuyện của nàng cũng Khuê nhi đã bị lộ gọi như thế thật sự không hợp với quy củ.

Gia Tuệ Mẫn tùy ý ngồi xuống sofa, đặt ba lô của mình bên cạnh. Gia An Khuê vội vã rót nước cho nàng, tri kỉ hỏi "Hôm nay con có chuyện gì vui sao ?".

Gia Tuệ Mẫn liền liếc nàng trắng mắt, chuyện vui ? Tiểu di nàng còn nói được hai tự đó. Nàng không trả lời Gia An Khuê mà quay sang nhìn Liễu Huyên, nhàn nhạt chào hỏi "Liễu đồng học hảo".

Liễu Huyên có điểm cứng ngắc đáp lại "Ân, Tuệ Mẫn...".

Gia Tuệ Mẫn nhẹ nhàng nhấp ngụm nước mà không nói gì, Dung Nhã tiến đến ngồi xuống cạnh Gia Tuệ Mẫn lại nhìn hai cái nữ nhân kia ngồi đối diện mà có điểm buồn cười. Hiện tại chuyện này đã biến thành bằng hữu nàng phải cầu chấp thuận đồng ý từ cháu của bạn gái. Quả là đặc sắc.

Gia An Khuê có điểm khẩn trương, chuyện này xác thực có chút không thể chấp nhận, nàng rất xem trọng Gia Tuệ Mẫn, nếu con bé không thích nàng cũng sẽ không làm phật ý. Chỉ là nàng cũng Liễu Huyên là chân tâm, bảo nàng bỏ nàng làm sao bỏ được đâu.

Không khí trầm mặc đến ngưng trọng, không ai nói gì. Liễu Huyên không tiếng động nắm tay Gia An Khuê trấn an ái nhân, còn bản thân cũng cứng ngắc không thôi.

Dung Nhã thì một vẻ lười biếng, bộ dáng xem kịch vui, quả thật không ngờ trái đất này thật tròn, bằng hữu nàng thế nhưng lại qua lại cùng tiểu di của đồ đần. Thật đáng để xem, hảo hiếm lạ.

Gia Tuệ Mẫn như có như không nhìn qua hành động nhỏ nhặt của hai người đối diện, một lúc sau mới nhẹ nhàng mở lời "Chuyện này đã bao lâu rồi ?".

Gia An Khuê mím môi yếu ớt nói "Đã... đã hơn hai tháng...".

Gia Tuệ Mẫn liễm liễm khóe mắt, không nặng không nhẹ lặp lại "Hai tháng ?" là câu hỏi nhưng mang theo là cỗ thâm sâu không rõ.

Tâm trạng của Gia An Khuê cùng Liễu Huyên cũng theo đó mà căng như dây đàn.

**********

Tiểu kịch trường =))

Mặc Mặc "Ách, sao lại rối loạn bối phận quá vậy, ngươi thế nào chơi trò sau màn vại ?"

Liễu Huyên "Đừng nói nữa..."

Mặc Mặc "Ta thật sự không thể ngờ... aiz..."

Liễu Huyên "Ta yêu nàng là định mệnh, bên nàng là trách nhiệm, ly xa nàng là thê lương... ngươi muốn ta sống sao ?!!"

Mặc Mặc "Haizzz"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top