Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 28- chia rẽ ?

Gia Tuệ Mẫn thấy sắc mặt như nuốt phải ruồi của Bạch Doanh cũng tự biết bản thân đã hỏi một câu rất thừa. Suy nghĩ một lúc mới nghiêm túc bồi thêm một câu "Tôi thật sự không biết thế nào là có tình cảm".

Bạch Doanh nghẹn họng trân trối nhìn Gia Tuệ Mẫn, cuối cùng cũng chỉ nhả ra được một lời đúng chất vô nghĩa "Cậu còn không biết hỏi tôi làm sao tôi biết được".

Gia Tuệ Mẫn có điểm khó tin nhíu mày, mười phần vô tội nói "Không phải cậu rất hay mèo mả gà đồng hay sao ? Thế nào lại không biết đâu ?" nói rồi còn biểu hiện chắc chắn bằng gật đầu một cái.

Bạch Doanh có xúc động cầm cái bàn đập thẳng vào đầu Gia Tuệ Mẫn, tiếc nàng là omega không phải alpha, làm sao có được bậc đó khí lực.

"Cậu đúng là đần hết chịu nổi ! Nói túm lại nếu cậu không muốn nhìn thấy Dung Nhã bị omega khác câu dẫn đi thì nhanh một chút túm chặt lấy đối phương mau lên, kéo lên giường luôn thì càng tốt" nói rồi phủi mông rời đi, dáng vẻ phi thường hờn dỗi.

Gia Tuệ Mẫn cảm thấy chuyện này đủ nhàm chán, vậy nên tiếp tục xem sách của mình, nhưng cuối cùng đã qua một giờ cũng không xem vào được một trang. Đầu nàng đều là mấy đoạn kí ức về Dung Nhã.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ ra một chuyện rất kì quái. Nàng nhìn thấy Dung Nhã đang ở cùng một cái omega khác, đã vậy còn thân mật ôm ấp. Nàng ấy mười phần ngọt ngào mà gọi nữ nhân kia là "đồ đần".

Gia Tuệ Mẫn sắc mặt mỗi lúc một trầm trọng, cuối cùng là vất thẳng quyển sách trên tay vào góc nào đó. Đáng ghét, đồ đần chỉ có nàng, omega kia tuyệt không được cướp của nàng...

Còn nữ nhân thần kinh đó nữa, nàng ta luôn miệng nói yêu thương nàng nhưng sau lưng lại một chân giẫm hai thuyền. Quả là làm người phẫn nộ mà !!

Lại nhìn mấy quyển sách trên bàn, càng nhìn càng thấy chướng mắt, trực tiếp thu dọn tất cả rồi ra về. Cũng không nói với Bạch Doanh một tiếng.

Gia Tuệ Mẫn chỉ vừa rời đi một lúc thì cũng có kẻ theo đuôi, nữ nhân đó nhìn bóng lưng của Gia Tuệ Mẫn mà trầm tư sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười nhạt.

Gia Tuệ Mẫn nhìn sắc trời xám xịt mà có điểm chán nản thở dài, đôi đồng tử thuần đen ẩn sau gọng kính một mảnh tĩnh lặng đến dị thường. Càng nghĩ đến chuyện của đồ điên kia nàng lại càng trở nên rối rắm. Nàng vẫn không thể hiểu được bản thân đang muốn gì nữa.

Chợt mây mù mỗi lúc một thêm tối tăm, mưa phùn bắt đầu lất phất trong không trung. Trong không khí hơi nước giăng đầy.

Gia Tuệ Mẫn cũng chỉ có thể thở dài chán nản thêm lần nữa, nàng định ngồi xe buýt quay về nhưng hiện tại có lẽ cũng chỉ có thể gọi cho tiểu di. Nhưng nhanh chóng ý nghĩ này cũng bị nàng dập tắt, tiểu di nàng lúc sáng có hẹn với Liễu Huyên, không chừng đến giờ vẫn chưa về nhà được.

Nhìn điện thoại không có tin báo nào từ đồ điên, nàng càng thêm một phần tức giận, cuối cùng vất thẳng điện thoại vào ba lô, dứt khoát không nhìn đến để không phải tâm phiền ý loạn nữa.

Gia Tuệ Mẫn đứng trong mái hiên, an tĩnh nhìn màn mưa phùn bên ngoài. Yên lặng như tượng, trầm lắng mà ưu mỹ. Làn tóc như hải tảo xõa tung sau gáy, vờn quanh vai gầy như thác ngọc. Cả người nàng như bị hơi nước từ màn mưa vây quanh, mờ mờ ảo ảo, bất phân thực hư... Nữ nhân đang đứng trong góc khuất nhìn nàng cũng vô thanh vô thức lộ diện.

Chỉ thấy Dung Tử Diệp từng bức tiến đến, khí chất lẫn sắc mặt đều mười phần nho nhã, phá lệ ấm áp giữa màn mưa phùn lạnh lẽo. Nàng nhẹ nhàng cười chào hỏi "Gia học tỷ, lại gặp học tỷ lần nữa rồi...".

Gia Tuệ Mẫn có điểm giật mình mà quay sang nhìn người vừa đến, dù tâm tình nàng đang không vui nhưng cũng hữu lễ đáp lại "Dung học muội hảo...".

Dung Tử Diệp nhẹ nhàng dừng chân bên cạnh Gia Tuệ Mẫn, trong mắt nhu tình mà nhìn đối phương "Học tỷ là đang định ra về sao ?".

Gia Tuệ Mẫn nhàn nhạt đáp "Ân" nói xong liền định ly khai, dáng vẻ mười phần đều là thiếu kiên nhẫn với Dung Tử Diệp.

Không rõ từ bao giờ nàng lại bắt đầu muốn phân rõ giới hạn của mình cùng alpha khác, bất tri bất giác alpha được nàng chấp nhận ở bên cạnh cũng chỉ có Dung Nhã. Những kẻ khác lại chỉ là phù du lẳng lặng trôi qua đời nàng.

Nhưng Gia Tuệ Mẫn còn chưa bước được mấy bước tay nàng lại bị kẻ khác níu lại, mà ngoài Dung Tử Diệp đang đứng cạnh với nàng cũng không còn ai khác.

"Học tỷ là đang vội vã muốn tránh mặt tôi hay sao ? Vì sao chị lại phải sợ hãi như..." ngữ khí Dung Tử Diệp rất mềm nhẹ, nhất quán mang theo một cỗ ấm áp như ánh dương, dù nàng thất lễ đi nữa kẻ khác cũng không nỡ lên tiếng trách móc.

"Học muội đang nghĩ nhiều rồi, cảm phiền buông tay" Gia Tuệ Mẫn lạnh lùng đánh gãy lời Dung Tử Diệp, trong đôi đồng tử thuần đen đã mang theo mấy tia không vui.

Dung Tử Diệp vờ như không nghe thấy ý tứ phản kháng của Gia Tuệ Mẫn, trong mắt giảng đầy tình ý mà chăm chú nhìn đối phương, nàng cười khẽ "Gia Tuệ Mẫn, chị là đang sợ chị của tôi hiểu lầm nên cố tình tránh né đúng không ?".

Gia Tuệ Mẫn cũng hiểu rõ chuyện này càng dây dưa cũng chỉ càng thêm phiền phức. Nàng nghiêm túc nhìn Dung Tử Diệp "Tôi nghĩ học muội đã quá rõ ý tứ của tôi, cần gì phải cố chấp như vậy ?".

Dung Tử Diệp ôn nhu nhìn nữ nhân đang đứng trước mắt mình, chỉ là lời thốt ra lại đủ băng giá "Học tỷ có lẽ không biết, nhưng mà cha tôi đã sớm tìm được một cái omega thượng lưu phù hợp với chị, ông ấy hiện tại là đang thuyết phục chị làm lễ đính hôn".

Gia Tuệ Mẫn nghe thấy lời này thì tâm trùng đi phân nửa, nhưng bên ngoài lại cười nhạt, dáng vẻ chẳng có mấy phần tâm tư "Chuyện mà nữ nhân thần kinh đó đã không muốn ai cũng không ép được".

Dung Tử Diệp nhẹ nhàng buông bàn tay vốn đang giữ Gia Tuệ Mẫn ra, nàng vẫn như trước ấm áp nói "Học tỷ nói không sai nhưng mà học tỷ lại không biết rằng lời của nãi nãi trước giờ chị ấy chưa từng trái lại".

Gia Tuệ Mẫn lúc này mới ngộ ra một điều, Dung Tử Diệp này tuyệt không nói lời thừa, tất cả đều mang theo một tầng thâm ý hơn người. Ngữ khí nàng cũng vì đó mà lạnh đi mấy phần "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì ?".

Dung Tử Diệp dường như vẫn chưa có ý muốn nói hết cho Gia Tuệ Mẫn nghe, nàng quay sang nhìn màn mưa đang mù mịt, khóe môi câu lên thành nụ cười không rõ thâm sâu "Học tỷ, theo nãi nãi về Dung gia lần này còn có một omega mà chị ấy luôn xem trọng hơn mười năm, học tỷ vẫn nên có suy tính đâu".

Gia Tuệ Mẫn biết rõ Dung Tử Diệp tuyệt không nói đùa, dù không rõ vì sao đối phương muốn nói những lời này với mình, nhưng nàng biết rõ nàng ta chỉ là đang muốn nàng thấy khó mà rút lui.

Dù trong lòng đã trăm ngàn ngổn ngang nhưng bên ngoài Gia Tuệ Mẫn vẫn bất động thanh sắc, phảng phất không để tâm đến chuyện mà đối phương vừa nói, nàng nhìn Dung Tử Diệp "Cô là điều tra nàng, có đúng không ?".

Dung Tử Diệp cũng không phủ nhận ngược lại còn sảng khoái thừa nhận "Ân, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Học tỷ nói có đúng không ?".

Lúc nói ra những lời lãnh huyết với thủ túc này, Dung Tử Diệp vẫn ấm áp đến mỹ lệ, tình ý không rõ mà nhìn Gia Tuệ Mẫn, điều này lại khiến Gia Tuệ Mẫn tâm đều rét lạnh. Dung Nhã dù không có mấy phần nhiệt tình gì với muội muội đồng phụ dị mẫu,  nhưng nàng biết nàng ấy chưa từng có ý định khó dễ đối phương. Ngàn vạn không ngờ được một điều, ta muốn tĩnh nhưng kẻ muốn động.

"Nàng ấy dù thế nào vẫn là chị của cô" Gia Tuệ Mẫn nhẹ giọng nói, trong lời đã mang theo một tia lạnh đến kết băng.

Dung Tử Diệp dường như nghe thấy thấy một chuyện cười mà bật cười thanh thúy, chỉ là trong mắt lại không có mấy phần tiếu ý "Phải, chị ấy là chị của tôi, về điều này tôi rất rõ ràng, học tỷ không cần phải nói lời vô nghĩa".

Mưa bên ngoài không rõ từ lúc nào đã trở nên lạnh lùng cùng dày đặc, phảng phất thiên địa đều chỉ còn một mảnh mờ nhạt, u ám đến tĩnh mịch. Dưới mái hiên một mảnh trầm mặc, hai bóng người đơn độc ở đó, thấp thoáng trong màn mưa lạnh.

Gia Tuệ Mẫn lẳng lặng nhìn Dung Tử Diệp, ngữ khí nhàn nhạt vô hỉ vô nộ, mà sắc mặt trước sau vẫn không có mấy phần biến hóa "Dung Tử Diệp, tôi thật sự không ngờ có ngày sẽ nghe thấy những lời này từ cô".

Dung Tử Diệp nâng tay sửa lại cổ tay áo, tùy ý mà ưu nhã, như thể đang nói chuyện phiếm cùng độc học "Gia Tuệ Mẫn, có những thứ không thể ngồi yên mà có, ngoài tranh đoạt thì sẽ khó mà chạm đến, tôi lại chính là người như vậy".

Gia Tuệ Mẫn nghe xong cũng không muốn nói thêm lời nào với nữ nhân này nữa, rõ ràng nàng từng thấy một cái học muội nho nhã ấm áp, hiện tại cũng như vậy, chỉ tiếc thâm tâm đối phương đã không còn như ngày nào. Nàng nhẹ nhàng quay đi, dứt khoát đến tuyệt tình.

Dung Tử Diệp có thể để nàng đi dễ dàng đến vậy sao, nàng tiến bước theo Gia Tuệ Mẫn, như thể chưa có chuyện gì mà tri kỉ nói "Tôi đưa học tỷ về được không ?".

Gia Tuệ Mẫn không nhìn đến nàng ta cũng không đáp lại cứ vậy rời đi, chỉ tiếc một lời tiếp theo của Dung Tử Diệp lại dễ dàng khiến nàng dừng chân "Học tỷ nghĩ chuyện này có thể từ chối hay sao ?".

Chỉ thấy phía trước mắt Gia Tuệ Mẫn đột nhiên xuất hiện hai cái nam nhân vest đen, sắc mặt cứng ngắc mà cản lối nàng. Dáng vẻ đều là không khoan nhượng.

Nàng dừng chân nâng mắt nhìn nụ cười ấm áp của Dung Tử Diệp, trong mắt một mảnh lạnh băng "Nếu vậy phải phiền học muội rồi".

Dung Tử Diệp lại cố tình xem nhẹ tối tăm của Gia Tuệ Mẫn, cười cười "Học tỷ không cần khách khí như vậy".

...

"Nơi cũng đã đến cô còn muốn thế nào đây ?" ngữ khí Gia Tuệ Mẫn vang lên trong xe phá lệ lạnh băng, lãnh nhan của nàng như ẩn như hiện qua kính chiếu hậu trên nóc xe.

Dung Tử Diệp ngồi ngay bên cạnh nàng, nhìn căn hộ có dải tử đằng không xa, nửa đùa nửa thật nói "Xem ra tôi vẫn nhớ rất chuẩn nhà của học tỷ, có phải nên mời tôi vào nhà coi như cảm ơn tôi đưa học tỷ về không ?"

Gia Tuệ Mẫn bật cười nhưng khóe mắt lại không có lấy một tia độ ấm "Dung Tử Diệp, cô nên biết giữa cưỡng ép cùng giúp đỡ rất khác nhau".

Dung Tử Diệp cũng không khó chịu trước thái độ của Gia Tuệ Mẫn, nàng cười cười "Đúng là vậy thật, nhưng đã có thể đưa học tỷ đến đây, tôi cũng không ngại đưa học tỷ vào nhà".

Nói là làm Dung Tử Diệp thật sự bung ô đưa Gia Tuệ Mẫn vào tận trong nhà, dáng vẻ mười phần tri kỉ, thà bản thân bị ướt cũng không muốn Gia Tuệ Mẫn bị dính một điểm nước mưa.

Cuối cùng nhìn Gia Tuệ Mẫn vào trong nhà rồi Dung Tử Diệp mới rời đi. Lúc lên xe lại vô tâm hữu tâm nhìn về phía góc đường đối diện, chỉ thấy Dung Nhã cũng đã cầm ô đứng đó từ khi nào. Vóc người cao ngất phá lệ đơn độc trong màn mưa.

Khóe môi Dung Tử Diệp không tiếng động câu lên thành nụ cười thâm trầm. Tán ô ướt mưa che đi bảy phần dung nhan nên không rõ nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy tiếu ý thâm trầm đến buốt giá.

...

Dung Nhã lẳng lặng đứng đó, nhìn bóng xe mất hút mà thất thần, nàng chậm rãi thu tầm mắt nhìn về phía căn hộ đối diện, dung nhan vẫn tĩnh lặng như nước.

Màn mưa chậm rãi yếu dần rồi tắt hẳn, Dung Nhã vẫn bất vi sở động đứng đó. Đều đã hơn một giờ nàng vẫn chưa nhúc nhích dù chỉ một chút, nhưng không rõ bản thân nàng chờ đợi điều gì.

Mãi đến khi mưa đã tạnh chỉ còn lại một vùng trời xám xịt mới thấy túi áo khoác của Dung Nhã run nhẹ. Nàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi là Gia Tuệ Mẫn lại không tự chủ muốn tắt đi.

Nhưng nàng cũng không tắt, cứ như vậy mà nghe máy, với nữ nhân này nàng sớm không thể từ chối điều gì, dù là một chuyện nhỏ nhất. Rõ ràng tâm nàng đã rét buốt như màn mưa nhưng lời thốt ra vẫn đùa cợt như hằng ngày "Cậu là đang nhớ tôi nên gọi sao ?".

Gia Tuệ Mẫn đều đã lấy hết dũng khí mới dám gọi nữ nhân nào đó, nghe thấy ngữ khí vô tâm vô phế của đối phương liền tức giận "Cậu đừng phát bệnh giùm tôi !".

Dung Nhã nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ô trên tay, nước mưa đọng lại trên ô vì thế mà khẽ tuôn như chuỗi ngọc "Hảo, tôi không đùa nữa, cậu làm sao mà gọi cho tôi ?".

Đầu bên kia yên ắng một lúc, Dung Nhã cũng kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng chỉ nghe thấy Gia Tuệ Mẫn thâm sâu không rõ nói một câu "Cậu nên đề phòng Dung Tử Diệp, cô ta không đơn giản"

Dung Nhã cúi thấp đầu cười khẽ, vô tâm vô phế nói "Tôi biết rồi..." một lúc sau lại bồi thêm một câu "Vừa rồi... cậu nhìn thấy tôi ở bên đường sao ?".

Là một lời nhưng lại mang theo rất nhiều nghi vấn, cũng là một điểm bất an trong lòng Dung Nhã.

Rõ ràng là một lời nhu tình nhưng khi Gia Tuệ Mẫn nghe thấy lại chỉ hận không bay ngay qua đường để bóp chết cái nữ nhân nào đó. Nàng gằn từng chữ "Kẻ mà có gan ôm ô bảy màu đứng trong mưa cũng chỉ có đồ điên cậu !!!"

Dung Nhã "Hắc... hắc..."

*********

Tiểu kịch trường =))

Mặc Mặc "Ngươi có óc thẩm mỹ gì vậy hả, lúc nào cũng ôm ô bảy màu là sao ?"

Dung Nhã "Ngươi đúng là ngu lợn, cái đó gọi là đỉnh cao cho người mình yêu tìm hiểu !"

Mặc Mặc "WTF ?"

Dung Nhã "Nếu ngươi thích màu này hay màu khác người ngươi yêu sẽ rất khó tìm hiểu, đằng này ta thích bảy màu đồ đần nói bừa màu nào cũng trúng !"

Mặc Mặc "!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top