Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 33- kẻ cần để tâm

Náo loạn một buổi sáng Gia Tuệ Mẫn cùng Dung Nhã cũng chậm chạp rời giường, vì Gia Tuệ Mẫn qua đêm lại nhà Dung Nhã nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dùng quần áo của Dung Nhã để thay.

Chỉ là chiều cao giữa hai người có sai lệch, vậy nên áo sơ mi của Dung Nhã lại kéo đến tận giữa đùi Gia Tuệ Mẫn, rộng thùng thình mà ôm lấy vóc người kiểu mị, đường nét như ẩn như hiện chọc người ngứa ngáy.

Dung Nhã nhìn Gia Tuệ Mẫn đang bận rộn xếp lại chăn gối mà yết hầu nhấp nhô. Nàng ấy hơi cuối người để gấp chăn, vậy nên bờ mông tròn tròn liền đưa ngay trước mắt nàng. Thầm nhủ phi lễ chớ nhìn nhưng vẫn không chuyển được tầm mắt sang hướng khác. Quả thật muốn đè đồ đần ra đòi hỏi và vân vân.

Gia Tuệ Mẫn dù đang chuyên chú làm việc cũng bị tầm mắt nóng bỏng của Dung Nhã cắt đứt, nàng quay người lạnh, có điểm nhíu mày nói "Cậu đang nhìn gì ?".

Dung Nhã có cảm giác bản thân là một cái đồng học bị lão sư bắt quả tang làm bậy, ấp úng nói "Không, không có gì !".

Gia Tuệ Mẫn cũng thật nghi ngờ lời này của Dung Nhã nhưng quá không bận tâm, hẳn nàng ta lại phát bệnh nữa thôi. Sau đó tiếp tục động tác trên tay, gấp chăn gọn gàng thuần thục như một cái hiền thê. Xong việc nàng quay lại định bảo Dung Nhã xuống nhà dùng điểm tâm, lúc nãy quản gia đều đã lên phòng nhắc các nàng đâu.

Nhưng lần này vừa quay lại thì Gia Tuệ Mẫn lại trông thấy Dung Nhã đều đã nhỏ dãi ba thước mà nhìn nàng, nàng ta không phát bệnh mà là biến thái !!

Chỉ thấy dép lê con thỏ bay vèo một tiếng liền đáp thẳng vào mặt Dung Nhã, tốc độ lẫn khí lực muốn bao nhiên phẫn nộ liền có bấy nhiêu phẫn nộ. Khỏi nói đến người hạ thủ có bao nhiêu ngoan tuyệt.

May mắn Dung Nhã phản xạ nhanh hơn cả ý thức, chẳng thèm nhìn đến cũng dễ dàng bắt được dép lê con thỏ kia, sau đó lại nhẹ nhàng cong khóe môi, phượng mâu nhiễm đầy tiếu ý tà mị, như thể hút cạn linh hồn của người nhìn, thâm tình nói "Đần à, đây có phải là tín vật định tình sau đêm ước hẹn của chúng ta không ?".

Gia Tuệ Mẫn ngước mắt nhìn trần nhà, sau đó lại chậm rãi nhìn xuống dung nhan vô tội của Dung Nhã, rồi lại nhấc mắt nhìn trần nhà trắng xóa lần nữa, ân, vẫn là nhìn trần nhà thú vị hơn nữ nhân thần kinh này nhiều.

Dung Nhã thấy Gia Tuệ Mẫn không trả lời lại thầm cười trộm, trêu đồ đần vẫn là thú vị nhất, nhìn vẻ mặt không nói nổi của đần, hảo khả ái đâu.

...

Lúc Gia Tuệ Mẫn cùng Dung Nhã xuống nhà ăn sáng đã thấy Dung Mạch đang dùng cà phê nóng chờ các nàng, dáng vẻ đạm nhiên mà chuyên chú, sườn mặt một mảnh tịch liêu.

Bên cạnh là Dung Tử Diệp nhu thuận ngồi, nét mặt bình thản không gợn sóng mà chào hỏi Gia Tuệ Mẫn cùng Dung Nhã.

Lúc nãy Gia Tuệ Mẫn cũng đã hỏi qua Dung Nhã chuyện nàng ấy mang một cái omega xem trọng về, nét mặt Dung Nhã lúc đó chỉ có thể dùng thề chết để chứng minh trong sạch với nàng. Nàng tin Dung Nhã, đồng nghĩa lời Dung Tử Diệp nói khi trước là có ý muốn chia rẽ các nàng. Nhưng là để làm gì mới được.

Nàng cùng Dung Tử Diệp không tính là quá quen thuộc, thậm chí nói chuyện cũng mười phần khách khí, nếu là tranh đoạt tài sản trong một gia tộc, kéo kẻ vô dụng như nàng vào để làm gì đâu. Nghĩ đi nghĩ lại Gia Tuệ Mẫn vẫn cảm thấy Dung Nhã dù hay phát bệnh lung tung nhưng vẫn tốt hơn học muội trong ngoài không đồng nhất này.

Đợi Gia Tuệ Mẫn cùng Dung Nhã ngồi xuống, Dung Mạch mới chậm chạp bỏ tách cà phê trên tay xuống. Nhàn nhạt nói "Lúc nãy ta có gọi điện cho nhà thông gia, tiểu di của cháu dâu đều nói sẽ đi du lịch cùng tình nhân mấy hôm mới về, vậy nên ta cũng báo một tiếng để cháu dâu ở lại Dung gia sẽ an toàn hơn, tiểu di cháu cũng ưng thuận, cháu dâu nghĩ sao ?".

Gia Tuệ Mẫn cũng không ngờ động tác của Dung Mạch lại mau lẹ đến vậy, nếu nàng nói không muốn ở lại, không phải là phất qua mặt mũi Dung Mạch cùng không nghe theo tiểu di mình sao, chỉ là nàng cùng Dung Nhã đâu thân thiết đến mức như vậy. Nhưng thế nào Dung Mạch cũng đã đặt nàng vào chuyện đã rồi, phản kháng cũng vô dụng, vậy nên nhanh chóng nhu thuận gật đầu.

Dung Mạch thấy Gia Tuệ Mẫn hiểu chuyện như vậy thì rất hài lòng, người Dung gia không cần có bao nhiêu nổi bật, chỉ cần là kẻ có đầu óc để lo liệu trong ngoài Dung gia mới quan trọng. Mà Gia Tuệ Mẫn quả là một cái omega rất phù hợp đâu. Sau lại có một tia đắc ý trong lòng, tôn nữ nàng ánh mắt nhìn người đều sáng suốt giống nàng, hắc hắc...

Quản gia cũng nhanh chóng bày biện bữa sáng lên bàn, cử chỉ thuần thục mà gọn gàng.

Dung Tử Diệp thấy ba cái nữ nhân bên kia bắt đầu hữu tiếu hữu thoại dùng điểm tâm thì tromg mắt lóe qua một đạo hàn quang. Nếu như không có Dung Nhã, kẻ ngồi ở đó hiện tại là nàng mới phải. Chỉ hận xuất thân Phương Hoa quả hèn kém, hận Dung Nhã may mắn ra đời sớm hơn nàng một năm liền hưởng thụ được mọi loại truy phủng, còn nàng cùng đều một huyết mạch nhưng lại là kẻ thừa thải, kẻ bị săm soi đàm tiếu.

Càng nhìn cảnh ấy càng thêm tức giận, chỉ là sắc mặt Dung Tử Diệp vẫn tĩnh lặng như nước, thậm chí còn như đang chuyên chú nghe các nàng nói chuyện. Một lúc sau lựa lúc thích hợp mới uyển chuyển nói "Nãi nãi, Diệp nhi chút nữa xin phép ra ngoài được không ?" lời này nói ra phi thường nhu thuận.

Dung Mạch cũng không đặt quá nhiều tâm tư với cái tôn nữ này, nàng không phải kẻ cổ hủ, nhưng huyết thống trong nhà không sạch sẽ khó tránh gia môn bất hạnh, vậy nên ở một góc nào đó nàng vẫn khó tiếp nhận mẫu tử Dung Tử Diệp. Nhưng Dung Mạch vẫn luôn công tư phân minh, Phương Hoa khác còn Dung Tử Diệp khác, chỉ cần Dung Tử Diệp an phận thủ thường nàng cũng không khó dễ làm gì. Vậy nên vô tâm vô phế phất tay để Dung Tử Diệp ly khai.

Dung Nhã nhẹ nhàng rót sữa cho Gia Tuệ Mẫn ngồi cạnh mình, vờ lơ đãng hỏi "Nãi nãi, thế nào lại không thấy cái nữ nhân kia đâu ?", kẻ trong lời nàng còn ai ngoài Phương Hoa. Gia Tuệ Mẫn cũng đang thắc mắt chuyện này, nhưng ngại bản thân chỉ vừa bước vào Dung gia một hôm lại hỏi này hỏi nọ quả thật quá không phải phép, vậy nên không lên tiếng hỏi.

Dung Mạch không vui hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không đáp, quản gia đứng bên cạnh lại hiểu ý ôn hòa nói "Phương phu nhân đã được lão gia chủ mời ly khai thưa tiểu thư".

'Mời ly khai' nói cũng thật dễ nghe, Dung Nhã làm sao không hiểu ý tứ trong lời của quản gia, nãi nãi nàng khi nào lại có thể phong độ như vậy, đoán chừng nữ nhân kia đã chọc giận nàng. Lại nghĩ đến Dung Tử Diệp vừa rời đi, phượng mâu của Dung Nhã cũng tối đi mất phần, không chừng cô ta là đi tìm Phương Hoa.

Biết mẹ đẻ mình bị đuổi đi nhưng vẫn điềm nhiên như không, là tâm tư quá sâu hay đơn thuần nhu nhược, cô ta còn có ý muốn chia rẽ nàng cùng đồ đần, nữ nhân này thật sự vẫn nên để tâm chút ít thì hơn.

Ngược lại Gia Tuệ Mẫn vô thố không tin được Phương Hoa chỉ một đêm liền mạc danh kì diệu bị tống đi. Nhưng cũng không lên tiếng bênh vực, Dung Mạch không phải là trẻ con mà tùy hứng, hẳn còn có uẩn khúc, nàng vẫn không nên làm khó dễ hay xen vào chuyện nhà người ta.

Dung Mạch gọi quản gia đến dặn dò trong ngoài một lúc mới quay sang nói với Dung Nhã "Hôm nay là ngày nghỉ, con cứ ở nhà bồi cháu dâu, ta ra ngoài thăm lại bằng hữu, có lẽ về hơi muộn, không cần chờ ta".

Đi thăm bằng hữu, đúng hơn là lánh mặt để cho các nàng không gian, Dung Mạch thầm cảm khái lúc trẻ khi vừa đặt chân vào hắc đạo, cái alpha nào mà không phong lưu, chỉ tiếc nàng chẳng có được bản tính đó, vậy nên nàng cũng mong Dung Nhã giống nàng, lưu luyến cố nhân.

Dung Nhã như hiểu rồi như không hiểu dụng tâm của Dung Mạch, chỉ cười cười nghe theo. Thật ra tại một góc không dễ thấy lại hơi nheo mắt với Dung Mạch "Nãi nãi, làm vậy có sớm quá không ?". Để một cái alpha đơn độc cùng omega, loại chuyện gì sẽ xảy ra sau đó đâu.

Dung Mạch bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khiêu mi ý tứ đáp lại Dung Nhã "Con không sợ bị hoành đao đoạt ái ?".

Dung Nhã quay sang ôn nhu rót thêm cho Gia Tuệ Mẫn một chút sữa, như có như không gật gật đầu, dùng ám ngữ trả lời "Nãi nãi chí phải".

Dung Mạch lập tức mở lớn hai mắt "Còn phải nói ?".

...

Gia Tuệ Mẫn có điểm lạnh người, như thể đang bị kẻ khác tính kế, vô thức nhìn Dung Mạch cùng Dung Nhã vẫn bình thản thì tự cười nhạo bản thân tự lúc nào lại đa nghi đa phiền như vậy. Tiếp tục thản nhiên dùng điểm tâm.

Chỉ là Gia bạch thỏ vẫn không hay không biết bản thân đã bị hai cái hôi lang đưa vào tròng trong yên lặng, chỉ chờ bị ăn. Thật đáng thương...

Đúng như lời Dung Mạch nói, sau khi dùng xong điểm tâm nàng liền nhanh chân rời khỏi Dung gia, trả lại không gian cho Dung Nhã cùng Gia Tuệ Mẫn.

Gia Tuệ Mẫn hiện tại cũng không có chuyện gì làm vậy nên định quay về tìm chút bài tập ôn lại. Nhưng Dung Nhã đã nhanh hơn một bước kéo nàng đi hướng khác.

"Cậu kéo tôi đi đâu ?" Gia Tuệ Mẫn có điểm vùng vằng muốn thoát khỏi tay Dung Nhã, chỉ là vô dụng.

Dung Nhã quay lại hôn một cái lên má Gia Tuệ Mẫn, dụ dỗ nói "Đừng làm loạn nữa, theo tôi một lúc".

Gia Tuệ Mẫn ghét bỏ mà xoa xoa bên má vừa bị hôn của mình, nàng đều cùng tuổi với nàng ta, thế nào lại dùng ngữ khí dụ dỗ hài tử đó với nàng, đúng là nữ nhân có bệnh.

Cuối cùng cũng thấy Dung Nhã rẽ phải ở đoạn cuối hành lang, kéo nàng vào một gian phòng trong góc khuất. Thoạt nhìn bên ngoài gian phòng này cũng không khác mấy gian phòng xung quanh là mấy nhưng tiến vào bên trong lại làm Gia Tuệ Mẫn sửng sốt.

Bên trong gian phòng bài trí thanh nhã mà mỹ lệ, bên cửa sổ lại đặt một cái dương cầm, còn lại tất cả đều một sắc lam thuần khiết, từ rèm cửa, giường, thảm lông, mềm mại như lạc vào đáy đại dương. Trên trần nhà là đèn chùm pha lê, ánh sáng yếu ớt mà ấm áp phủ xuống sắc lam óng ánh như mặt biển buổi hoàng hôn, quả thật làm người kinh diễm.

Dung Nhã thấy Gia Tuệ Mẫn ngẩn người thì phi thường hài lòng, nhẹ nhàng cười nói "Đẹp không ?".

Gia Tuệ Mẫn vô thức đáp lại "Hảo mỹ..." liền nghe thấy Dung Nhã ngữ khí mềm nhẹ "Đây chính là phòng mẹ tôi lúc bà còn ở lại Dung gia".

Gia Tuệ Mẫn nghe thấy lời này cũng sửng sốt không thôi, dù tính tình Dung Nhã có điểm vô tâm vô phế nhưng mà Gia Tuệ Mẫn biết, đối phương rất xem trọng mẹ mình. Hẳn nàng ấy luôn xem gian phòng này là thứ cuối cùng mẹ mình để lại trước khi ra đi.

Dung Nhã nhẹ nhàng buông tay Gia Tuệ Mẫn, tiến đến một giá sách, cầm lấy khung ảnh đặt trên đó mà khẽ nói "Mẹ tôi không thích chụp ảnh, từ nhỏ đến giờ tôi cũng chỉ giữ lại được bức ảnh này của bà".

Gia Tuệ Mẫn đón lấy khung ảnh từ tay Dung Nhã, trong ảnh là hai cái nữ nhân, một lớn một nhỏ.

Nữ nhân trong ảnh lớn nhất còn chưa đến ba mươi, nhan sắc mềm mại mà mỹ lệ, ấm áp vô cùng, đáy mắt một mảnh thăm thẳm như đáy đại dương phẳng lặng. Nàng ấy đang đặt một cái nữ hài trong lòng mà dạy đánh dương cầm, quanh thân rạng rỡ mẫu tính. Nữ hài trong lòng nàng độ năm sáu tuổi, hẳn là Dung Nhã. Khóe môi luôn đọng lại một cố thiên chân vô tà, đang nâng tay nhỏ, hiếu kì nghịch nghịch phím đàn. Hai cái nữ nhân, một lớn một nhỏ, hài hòa ấm áp.

Lúc nhỏ hẳn Dung Nhã là một cá tiểu alpha nghịch ngợm, nhưng có quá nhiều chuyện xảy ra, thơ ngây ngày nào của con người rồi cũng sẽ lụi tàn, lặng lẽ đến tàn nhẫn...

Gia Tuệ Mẫn cũng không biết dùng lời nào để an ủi Dung Nhã, càng cho nàng ấy thêm động lực tìm kiếm cùng chờ đợi cũng chính là bức nàng ấy nhận rõ sự thật bản thân là kẻ bị bỏ rơi. Nàng lẳng lặng nhìn Dung Nhã đang xuất thần, tâm có điểm rung động.

Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, nhưng càng ttưởng thành mới càng đa sầu đa cảm, muốn tìm lại chút ngây thơ ban đầu để xa rời thực tại khắc nghiệt... cũng khó...

"Mẹ cậu... hảo mỹ..." Gia Tuệ Mẫn cố để nói ra một lời mềm nhẹ, coi như là dời suy nghĩ thương tâm của Dung Nhã qua một bên. Nhưng đối phương thế nhưng buồn bực đáp lại nàng "Nhìn tôi cũng đã đủ biết rồi".

Gia Tuệ Mẫn có xúc động đập luôn cái khung ảnh lên đầu Dung Nhã, nàng ta có cần phải tự kỉ đến thế không thật làm người khác hao tâm tổn khí vì nàng ta ưu buồn.

Thấy Gia Tuệ Mẫn sắc mặt tối tăm, Dung Nhã còn tưởng bản thân đã nói sai cái gì, nhẹ giọng hỏi lại "Không lẽ tôi không đẹp sao ?".

Nói rồi còn nghiêm túc lục trong ngăn kéo ra chiếc gương nhỏ, săm soi tỉ mỉ, mắt này, mũi này, tất cả đều hoàn hảo giống mẹ nàng mà.

Gia Tuệ Mẫn "..."

***********

Tiểu kịch trường =))

Gia Tuệ Mẫn "Thật không ngờ hai người các ngươi lại hùa nhau lừa gạt ta !!"

Dung Mạch "Cháu dâu, ta bị lãng tai, nghe không rõ"

Dung Nhã (chớp mắt liên tục) "#&$-$+*-#;!!!"

Dung Mạch (liếc mắt qua trái qua phải) "%$-$;$+%+!!;;-#"

Gia Tuệ Mẫn (chọi dép) "Đừng hòng dùng cách này qua mặt ta !!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top