Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 40-kẻ bí ẩn

Sau chuyện của Đỗ Thi Thi cùng Lục Lâm, vốn nghĩ tâm trạng của Gia Tuệ Mẫn sẽ không nhiều thì ít có điểm ảnh hưởng, nhưng có lẽ Bạch Doanh lẫn Dung Nhã đều đã nghĩ nhiều. Gia Tuệ Mẫn không đặt mấy phần tâm tư trước chuyện này, thậm chí không nhắc đến, như trước lạnh lùng đối nhân xử thế.

Tỷ như hiện tại, mặc cho Dung Nhã cùng Bạch Doanh đang cãi nhau ồn ào bên cạnh, Gia Tuệ Mẫn vẫn dửng dưng như thường xem sách, dáng vẻ bàng quan cùng trần thế, cự nhân vạn dặm.

Bạch Doanh sau lần thứ n bại dưới công phu mồm mép của Dung Nhã liền nằm dài ra bàn cầu cứu Gia Tuệ Mẫn "Mẫn à, cậu còn không mau quản lại lão công nhà cậu !!".

Gia Tuệ Mẫn lật thêm trang sách, không buồn nhấc mắt nhìn Bạch Doanh, có lệ nói "Đừng nháo nữa".

Bạch Doanh phồng má giận dỗi, thật quá đáng, nàng cùng Gia Tuệ Mẫn thân thiết như vậy, thế mà đối phương lại chỉ quan tâm đến Dung Nhã, cả công đạo cũng không thèm đòi lại cho nàng. Mẫn là đồ trọng sắc khinh bạn !!!

Gia Tuệ Mẫn làm sao không cảm thấy tầm mắt ai oán của Bạch Doanh, bất đắc dĩ quay qua định có lệ vài lời với Dung Nhã, coi như để Bạch Doanh không xoắn xuýt nữa. Nhưng chỉ vừa quay qua, chưa kịp nói lời nào thì Dung Nhã đã nhanh hơn một bước, đút cho nàng khoai tây chiên, dụ dỗ nói "Bênh vực cô ta cậu sẽ không có khoai tây chiên ăn đâu, về phe tôi cậu liền là chủ nhà, thế nào ?".

Bạch Doanh trông thấy hành động hối lộ của Dung Nhã thì xù lông, xắn tay áo nghiến răng "Lão nương đây chưa từng ngán tên nào, ngươi dám mê hoặc Mẫn ta liền tế thiên hành đạo !!".

Gia Tuệ Mẫn lẫn Dung Nhã nghe xong mặt đều đen như nhọ nồi, càng lúc Bạch Doanh càng không thể nhìn thẳng. Cả hai không hẹn mà cũng nhau tránh xa Bạch Doanh mấy bước, tốt nhất đừng để kẻ khác biết các nàng quen biết với Bạch thần kinh này.

Bạch Doanh lập tức hắc tuyến đầy đầu, nàng hậm hực rời đi, càng ở đây nhìn đôi nữ nhân này ân ái, nàng càng mù mắt thôi. Lão nương đây không thèm !!

Nhìn bóng lưng mất hút của Bạch Doanh, Gia Tuệ Mẫn khẽ thở dài, phức tạp nói "Biết bao giờ cậu ấy mới chịu trưởng thành một điểm đây ?".

Ở một góc độ nào đó, nàng rất ngưỡng mộ Bạch Doanh, chỉ đơn giản đối phương có thể vô ưu vô lo, lạc quan hơn người. Bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng vất ra sau đầu, không để tâm đến, tiếp tục cười ấm áp đón nhận, dù trẻ con cũng có thể đối diện với bản thân. Còn nàng lại tự đặt ra quá nhiều quy tắc rồi cũng tự mình giam lỏng trong những quy tắc đó, nặng lòng nhiều thứ, nhưng lại không thành thật với bản thân.

Dung Nhã đứng bên cạnh cũng bị lo âu của Gia Tuệ Mẫn làm trầm tư, cuối cùng lại nghiêm túc mười phần thốt ra được một câu "Có thể tương lai để cậu ấy học chung với hài tử chúng ta thì sẽ trưởng thành được đâu" nói rồi còn biểu hiện chắc chắn bằng cách gật gù liên tục.

Gia Tuệ Mẫn lại liếc nàng trắng mắt, cái gì là hài tử của chúng ta, nữ nhân này bệnh hoang tưởng không phải là nhẹ. Nàng trực tiếp không thèm nhìn đến Dung Nhã, quay lại chỗ ngồi tiếp tục xem sách của mình. Chẳng có mấy phần để tâm với lời nói của Dung Nhã.

Dung Nhã bị bỏ quên nhiều cũng đã quen, ba bước thành hai bước đuổi theo ngồi cạnh Gia Tuệ Mẫn, sau đó lại xoa vai đối phương lấy lòng nói "Cuối tuần này cậu đi với tôi được không ?".

Gia Tuệ Mẫn không khách khí  hỏi lại "Làm gì ? Lấy thuốc cho cậu sao ?".

Dung Nhã bỉu môi bất mãn, nhưng cũng không làm phật ý Gia Tuệ Mẫn. Tiếp tục lấy lòng, ôn nhu dụ dỗ "Chỉ đi với tôi một buổi tối, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy".

Nghe xong lời này muốn Gia Tuệ Mẫn không nghĩ nhiều cũng khó, cái gì mà đi cùng một buổi tối, nàng nghiêm túc nhìn Dung Nhã, thẳng thắn hỏi "Cậu lại phát bệnh nữa sao ?".

Dung Nhã liền xù lông "Tôi không có phát bệnh, cậu, cái đồ đần này !!" nói rồi chỉ hận không thể một đòn gõ tỉnh Gia Tuệ Mẫn, không thấy nàng đã đáng thương thế nào sao, nữ nhân này một điểm cũng không thương tình, quá đáng ghét !!

Gia Tuệ Mẫn nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhắc đến nữa, một cái omega được một cái alpha hẹn đi đêm như vậy quá không quy củ cũng không an toàn. Nàng chẳng có lý do gì để đáp ứng. Vậy nên ung dung đọc sách tiếp, không đặt quá nhiều tâm tư với Dung Nhã nữa.

Dung Nhã bị bỏ quên lại thật thương tâm, đáng thương nắm lấy tay Gia Tuệ Mẫn lắc lắc "Đi mà, chỉ một lúc là được rồi !".

Gia Tuệ Mẫn cảm thấy lời của Dung Nhã càng lúc càng làm người khác thẹn thùng, có điểm không vui đánh gãy "Tôi sẽ không đi, cậu đừng phí lời nữa" nói rồi còn dùng ánh mắt 'cậu đủ biến thái' nhìn Dung Nhã.

Dung Nhã trì độn, nàng khó hiểu nhìn Gia Tuệ Mẫn, mất một lúc mới bừng tỉnh đại ngộ, kiềm không được mà bật cười trêu chọc "Cậu đang nghĩ đi đâu vậy, tôi là đang muốn cùng cậu ăn bữa tối sinh nhật của tôi thôi".

Gia Tuệ Mẫn nghe xong thì sửng sốt không thôi, nhưng nét mặt vẫn phẳn lặng như thường, không bị lời của Dung Nhã làm thẹn, lạnh nhạt nói "Nếu vậy... mấy giờ thì đi".

Dung Nhã yêu chết thái độ này của Gia Tuệ Mẫn, chọc người từng trận rung động mà. Kiềm không được mà nâng tay ngắc nhéo má Gia Tuệ Mẫn, nghịch nghịch đến tận hứng.

Gia Tuệ Mẫn đều phiền chết, gạt tay đối phương ra, thấp giọng trách mắng "Cậu đừng như vậy nữa được không ?", ngữ khí là không vui nhưng trong lời vẫn mang theo một tia dung túng.

Dung Nhã vẫn phi thường vui vẻ trêu chọc nàng, mờ ám nói "Khi nãy, cậu đã nghĩ gì vậy ? Cậu là đang nghĩ đến chuyện..." nói đến đây lại cố tình lấp lửng, chỉ mười phần ám muội mò mẫn bên eo Gia Tuệ Mẫn.

Gia Tuệ Mẫn không nặng không nhẹ đánh cái tay hư hỏng kia, liễm liễm khóe mắt "Cậu đừng suy diễn lung tung nữa" lời là trách mắng Dung Nhã nhưng lại không có ý tứ phủ nhận bản thân đã nghĩ chuyện không phải.

Dung Nhã làm sao không nhận ra, nhưng cũng không trêu chọc Gia Tuệ Mẫn nữa, thế nào nữ nhân này da mặt cũng quá mỏng, không nên trêu đối phương thì hơn. Nàng cười cười mờ ám mà không nói gì nữa, yên ắng nhìn Gia Tuệ Mẫn, hưởng thụ chút bình yên còn sót lại trước khi phong ba kéo đến.

**********

Gia Tuệ Mẫn đã đồng ý sẽ đi cùng với Dung Nhã thì sẽ không nuốt lời, tối cuối tuần, đơn giản sửa soạn một chút thì chờ Dung Nhã đến đón. Gia An Khuê còn đang bận rộn trong bếp, thấy Gia Tuệ Mẫn hiếm khi ăn vận chu đáo như vậy thì hiếu kì hỏi "Con là định ra ngoài sao ?".

Gia Tuệ Mẫn cũng không phủ nhận, nhẹ giọng đáp lại "Ân, tối nay con ăn bên ngoài, tiểu di không cần phần cơm cho con" ngữ khí mềm mỏng nhưng mang theo một cỗ tiếu ý khó nhận ra.

Gia An Khuê tiến tới bên cạnh cháu gái mình, mờ ám vờn quanh nói "Là đi cùng Dung Nhã ?" nói rồi còn nhìn Gia Tuệ Mẫn từ trên xuống dưới, mang theo một cố tiếu ý thâm sâu khó lường.

Tầm mắt của Gia An Khuê làm da đầu Gia Tuệ Mẫn đều run lên, hơi nhíu mày nói "Tiểu di là làm sao vậy ?".

Gia An Khuê làm sao không biết cháu gái mình có bao nhiêu không hiểu được phong tình, không vòng vo nữa mà thay Gia Tuệ Mẫn chỉnh chỉnh lại quần áo trên người, tiếc hận nói "Đều không chịu mua sắm quần áo mới, con xem mấy bộ này đều là của năm trước, đi cùng bạn gái đâu thể đơn thuần đến vậy đâu ?".

Gia Tuệ Mẫn chỉ có thể thầm thở dài, lần nữa nhấn mạnh "Hảo, hảo con là đi cùng Dung Nhã không phải bạn gái có được không ?".

Gia An Khuê bỉu môi, nói sang chuyện khác "Cỡ quần áo của tiểu di cùng con đều như nhau, hay con lấy mấy bộ tiểu di vừa mới mua được không ?".

Gia Tuệ Mẫn thật chẳng thể nói ra lời gì được, uyển chuyển từ chối với Gia An Khuê liền rời nhà. Nghĩ đến mấy lời dặn dò khi nãy của tiểu di mà có điểm thẹn thùng, các nàng chỉ định ăn tối tiểu di thế nào lại nghĩ không đâu như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy không đâu, vậy nên Gia Tuệ Mẫn dứt khoát không nghĩ đến nữa. Lẳng lặng đứng dưới bóng đèn đường mờ nhạt chờ Dung Nhã. Chỉ năm phút sau đã trông thấy một chiếc xe xa xỉ đỗ lại bên cạnh nàng, Dung Nhã một thân vest đen nội liễm câu nhân bước xuống, khóe môi đọng lại một cỗ ôn nhu tình ý triền miên, ba ngàn tóc đen buộc gọn lại sau đầu tựa như thác ngọc, nghiêng nghiêng đổ xuống bên vai. Ngọt ngào nhìn Gia Tuệ Mẫn, mỹ lệ tựa làn sương mỏng đáp bên ôn tuyền.

Gia Tuệ Mẫn hôm nay vận váy ngắn liền thân cao cổ màu lam nhạt, chân váy thêu ren lượn quanh gối, dập dờn như cánh bướm, đính vào hạt cườm nhỏ, lấp lánh như nước mắt giao nhân. Thắt lưng tinh tế kết thành đóa hoa hồng yêu diễm, mềm mại dụ hoặc. Thanh thoát hơn người, nét mặt thản nhiên mềm mại. So với Dung Nhã một thân vest đen quả thật là một đôi bích nhân trời sinh, phi thường tương xứng.

Dung Nhã nâng tay chỉnh lại cổ tay áo, động tác chậm rãi mà ưu nhã, bộ bộ kinh tâm tiến đến bên cạnh Gia Tuệ Mẫn, tự nhiên như chốn không người ôm lấy đối phương, mị hoặc nói "Cậu thật đẹp đó đần à". Phượng mâu còn mười phần ám muội nhìn Gia Tuệ Mẫn từ trên xuống dưới.

Gia Tuệ Mẫn không vui, khẽ cử động định tránh né động chạm của Dung Nhã, nhưng cũng không có ý định thật sự tránh né, trông qua càng giống như đang nũng.

Dung Nhã cũng biết đây đang là bên ngoài, chọc Gia Tuệ Mẫn xù lông thế nào cũng không chịu đi cùng nàng cho xem, vậy nên cũng thu hồi bản tính lưu manh của mình lại, ôn nhu nắm lấy ngọc thủ của Gia Tuệ Mẫn dẫn nàng lên xe, từng cử chỉ đều mang theo vô hạn nhu tình cùng trân quý. Quấn quýt như một đôi tình nhân đang hẹn hò.

Gia An Khuê yên lắng đứng trong nhà, chu đáo chờ Gia Tuệ Mẫn an toàn ra ngoài mới đóng cửa lại, tâm tình phi thường cao hứng, cháu gái nàng hiện tại đã lớn rồi, có thể gả đi được rồi, lại còn gả vào Dung gia quyền cao thế rộng, hảo mỹ mãn.

Gọi điện nói vài lời với Liễu Huyên mới tiếp tục nấu bữa tối, dáng vẻ ung dung tự tại. Nhưng chỉ một lúc sau điện thoại Gia An Khuê lại lần nữa rung lên. Gia An Khuê còn đang bận rộn nên không kịp nhận ra, nhưng người kia cũng thật kiên nhẫn, hết lần này đến lần khác gọi cho Gia An Khuê, cứ như vậy mấy lần.

Cuối cùng Gia An Khuê cũng kịp nhận ra, nhìn dãy số lạ lẫm mà có điểm nhíu mày, nàng còn chưa quen biết rộng đến thế đâu. Chần chừ một lúc cũng nghe máy.

Nhưng đầu bên kia lại không nói một lời, yên ắng đến đáng sợ, Gia An Khuê dự cảm có điểm bất an, nàng khẽ hỏi "Cảm phiền ai đang ở đầu bên kia vậy ?".

Mất một lúc sau Gia An Khuê mới nghe thấy có người đáp, là tiếu ý thanh thúy của một cái nữ nhân, ngạo nghễ mị hoặc, tựa như tiếng chuông đồng trầm đục nhưng rõ ràng, là cười nhưng lại khiến kẻ khác không tự chủ được run sợ "Cô nghĩ là ai đâu... Gia An Khuê ?".

Tâm của Gia An Khuê kêu xoảng lên một tiếng, tựa như thủy tinh vỡ vụn, từng mảnh đâm vào tâm nàng đau điếng. Tiếu ý này, giọng điệu này, dù có chết nàng cũng không thể quên được, dù chỉ còn là một đống tro tàn cũng khó mà biến mất.

Tay cầm điện thoại của Gia An Khuê không rõ vì sợ hay gì khác mà run rẩy liên tục, sắc mặt nàng cũng theo đó mà kém đi trông thấy. Mấp máy môi nhưng lại không phát ra được một điểm âm thanh nào.

Nữ nhân ở đầu bên kia cũng không vội, cứ vậy chờ Gia An Khuê lên tiếng, nếu không phải điện thoại chưa vang lên tiếng tút còn tưởng nàng đã tắt máy.

Gian phòng yên ắng đến đè nén, rõ ràng lúc nãy còn bừng bừng hỉ nhạc ấm cúng, bữa tối cũng đã bày biện ra nhưng chỉ có thể dần mất đi nhiệt khí, một sự lẳng lặng vô hình, nhưng lại muốn bóp nát tâm kẻ khác.

Gia An Khuê điều tiết lại hô hấp của mình, mất mấy lần mới khẽ nói, giọng nàng lạc hẳn đi "Tỷ...". Chỉ một tự đơn giản nhưng lại mang theo rất nhiều thứ nhớ nhung, lo lắng, bàng hoành, quan tâm nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi. Lời phức tạp tâm cũng rối ren.

Nữ nhân ở đầu bên kia có vẻ khá tùy ý, không đặt quá nhiều tình cảm với Gia An Khuê, ngữ khí nhiễm đầy tiếu ý nhưng không khó để nhận ra một tia hàn băng, nửa đùa nửa thật nói "Tôi còn tưởng gần hai mươi năm bên ngoài cô liền sớm quên tôi đâu ?".

Gia An Khuê nghe thấy lời này thì càng thêmhỗn độn, từ lần cuối cùng nàng gặp tỷ cũng là khi nàng ôm theo con của tỷ bỏ trốn, các nàng đã sớm đoạn tuyệt từ lâu. Không phải nàng chưa từng nghĩ đến tìm lại tỷ nhưng không thể cũng không dám. Nàng là người đã vong ân phụ bạc tỷ tỷ, không còn mặt mũi nào để đối diện được với nàng ấy nữa.

Một lúc sau Gia An Khuê mới máy móc nói "Tôi chưa từng quên tỷ, càng không quên được mọi chuyện... Vô luận thế nào địa vị của tôi vẫn đứng phía sau tỷ, nghe tỷ dạy bảo phân phó, tuyệt không được phản kháng. Tôi luôn thấp kém hơn tỷ, cả tư cách để được so sánh cũng không được nghĩ đến..." Gia An Khuê gần như lời đến miệng liền bật ra, không hề có một điểm suy tư, sau lại cười khổ, những lời này chính tỷ đã bắt nàng phải khắc cốt ghi tâm, khó mà phủ bỏ. Dù đã rất nhiều năm không nhớ đến nhưng cũng chẳng thể quên.

Nữ nhân bí ẩn có vẻ rất hài lòng, cười cười nói "Rất tốt, xem ra cô vẫn chưa quên..." ngừng một chút lại thâm sâu không lường nói bồi thêm một câu "Nếu vậy, đứa nhỏ đáng chết kia cô vẫn giữ lại nuôi nấng hay sao ?".

Gia An Khuê nghe xong lời này nửa đau lòng nửa chua xót... có người mẹ nào lại nói con mình như vậy...

********

Mặc Mặc : ta đã hiểu được cảm giác xa tận chân trời gần ngay trước mắt là thế nào rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top