Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8- đi ăn

Gia Tuệ Mẫn gửi một tin nhắn nhắc nhở Bạch Doanh biết kiềm chế một chút, từ nhỏ đến giờ nàng từng chứng kiến qua Bạch Doanh từng làm ra không ít chuyện khiến người khác sợ hãi. Lần này cũng e là không ngoại lệ.

Lúc còn ở nhà trẻ, Bạch Doanh rất thích thầy giáo thanh nhạc nhưng sau đó thầy nói cậu ấy rất nhỏ, Bạch Doanh liền lôi kéo nàng đòi lấy rượu tiêu sầu. May mắn lúc ấy quá nhỏ không phân biệt được rượu hay nước, vậy nên cả ngày hôm đó các nàng không nổi cơm bởi vì no căng một bụng nước.

Lúc lên cấp hai, cậu ấy từng thích một học muội cấp một, đối phương bị thái độ của Bạch Doanh dọa sợ, và sau đó chuyển nhà sàn khu khác. Lần này Bạch Doanh dẫn nàng đi khám sức khỏe tổng quát. Nàng ấy muốn kiểm tra bản thân có điểm gì không tốt mà bị học muội từ chối.

Lên năm ba cấp hai, cậu ấy nói với nàng, cậu ấy tương tư giáo viên thể dục, chưa đầy một tuần cậu ấy nói bản thân đã tử tâm. Và sau đó nàng bồi Bạch Doanh chạy bốn vòng sân trường để quên đi chuyện ấy.

...

Giờ nghĩ đến Gia Tuệ Mẫn không tự chủ được mà rùng mình, Dung Nhã đi cạnh nàng thì hiếu kì hỏi "Có chuyện gì sao ?".

Gia Tuệ Mẫn ghét bỏ liếc nàng mà không trả lời, lại nhìn đám người đi xung quanh không ngừng nhìn các nàng các nàng gần gũi dưới ô thì thấp giọng trách mắng Dung Nhã "Cậu dẹp cái ô này đi có được hay không ?".

Dung Nhã vẫn tự nhiên huơ huơ cán ô trong tay, bên ngoài ánh nắng nhạt nhòa quả thật giống một đôi uyên ương. Nàng ôn nhu cười "Không phải cậu sợ nắng sao, tôi che cho cậu", ngữ khí lẫn thần thái rất giống với một cái tình nhân chu đáo.

Gia Tuệ Mẫn nét mặt vẫn tĩnh lặng như băng nhưng lời thốt ra lại cắn răng nghiến lợi nói "Nhưng cậu cũng không cần chọn mua cái ô bảy màu như vậy chứ ?".

Dung Nhã vô tội chớp mắt "Lúc nãy tôi bảo cậu vào mua chung, cậu từ chối làm gì ? Ai biết đần như cậu sẽ thích màu nào chứ ?" nói rồi còn nhún nhún vai, tán ô đủ sắc trên tay dưới nắng càng thêm một phần chói chang, người đi đường xung quanh liền nâng tay che mắt đi, quả thật đâm đau mắt người nhìn.

Gia Tuệ Mẫn cúi thấp đầu để người khác không nhìn ra mặt mình, nàng không nói gì nhưng bước chân lại cứ nhắm ngay đôi giày tinh khiết của Dung Nhã mà hạ cước, nhanh chóng mặt Dung Nhã tái xanh lên, còn xanh hơn màu xanh trên ô.

Dung Nhã nhìn Gia Tuệ Mẫn dẫn mình vào trong một quán ăn ven đường bình dân thì mày đẹp nhẽ nhíu "Cậu không muốn đến nhà hàng là vì đến đây sao ?".

Gia Tuệ Mẫn dáng vẻ tùy ý, nàng nhàn nhạt nói "Cậu mời tôi ăn thì để tôi quyết định, đừng nhiều lời".

Dung Nhã cũng sủng nịch nở nụ cười, nàng không gấp ô cứ để vậy mà tiến vào trong, lập tức tứ phía đều đổ dồn ánh mắt vào các nàng. Một alpha tiêu soái ngọc thụ lâm phong, một omega mềm mại cao lãnh... cùng một cái ô bảy màu lấp lánh đau cả mắt.

Gia Tuệ Mẫn không tiếng động tránh xa Dung Nhã ra một chút, giả vờ nâng tay lau mồ hôi thật ra là lãng tránh mấy ánh nhìn kia. Nàng thật sự sai rồi có được không, nàng tuyệt sẽ không đi ăn cùng nữ nhân điên này thêm một lần nào nữa.

Cuối cùng cả hai cũng tìm được một góc khuất sáng sủa trong quán, Dung Nhã đều là luyến tiếc mà gấp cái ô lại, nhìn Gia Tuệ Mẫn sắc mặt có mấy đường hắc tuyến thì phi thường hài lòng. Chọc đồ đần này xé rách dáng vẻ băng lãnh quả thật rất vui.

Gia Tuệ Mẫn gọi hai bát mì hải sản, Dung Nhã nhíu mày "Ăn mấy thứ này sẽ có hại", nàng rất không khách khí đáp lại "Chỉ mỗi cái ô của đồ điên cậu, tôi đã đủ ốm một tuần".

Dung Nhã nhún vai, vì đi bộ dưới nắng nên sắc mặt có chút ửng hồng, nàng nâng cốc nước lạnh lên uống. Gia Tuệ Mẫn vô tình lướt qua cái cổ kiêu ngạo trắng mịn của đối phương, sắc mặt cũng có điểm ửng hồng, nàng giả vờ nâng tay sửa gọng kính để che đi bối rối của mình.

Một nữ phục vụ cũng nhanh chóng mang hai bát mì của các nàng lên, nàng ấy là một cái beta có vẻ là người quen của Gia Tuệ Mẫn, tự nhiên chào hỏi "Mẫn nha đầu lại đến ăn mì nữa sao ?"

Gia Tuệ Mẫn nhu thuận đáp "Đã để Cẩm tỷ chê cười rồi", Cẩm Cẩm xua tay nói "Em đến chị còn vui, ai da, đây là bạn gái của em sao ?".

Dung Nhã rất hưởng thụ danh hiệu này, nàng cười cười chào hỏi với Cẩm Cẩm.

Cẩm Cẩm lại lớn tiếng hét "Mẫn nha đầu thật có phúc đâu, có mấy cái alpha phi phàm như thế này tồn tại ? Kiểu gì tiểu di em cũng vui vẻ lắm đây !! A, đúng rồi em nhớ phải để bạn gái về ra mắt tiểu di đó, nàng còn trông chờ em dẫn bạn..." vừa nói Cẩm Cẩm vừa lui đi phục vụ mấy bàn khác, lời nói cũng theo đó nhỏ dần rồi biến mất.

Dung Nhã "!!!" kiểu vừa nói vừa biến mất này là thế nào.

Gia Tuệ Mẫn ngược lại bình tĩnh dị thường, thấy Dung Nhã đang nghệch mặt ra thì nói "Nàng là hàng xóm nhà tôi, tính tình là như vậy".

Dung Nhã đại khái là lần đầu tiên thấy có người lựa chọn cách biến mất ấn tượng như vậy. Nhưng cũng nhanh chóng hồi tỉnh, quay lại chuyện chính của mình. Nàng có điểm khó tin mà nhìn Gia Tuệ Mẫn xúc ớt bột từ hộp bỏ vào bát mì, nàng nuốt ngụm nước bọt hỏi "Cậu là omega, làm sao lại ăn cay như vậy ?".

Gia Tuệ Mẫn cảm thấy đồ điên này quả thật đủ nhàm chán, nàng lạnh nhạt liếc đối phương, không cần nói trong mắt đã hiện lên mấy tự "Ai nói omega không thể ăn cay".

Dung Nhã nhìn Gia Tuệ Mẫn đã xúc được hai thìa ớt bột vào bát, còn bát mình lại tinh khiết đến... chướng mắt. Nàng diện vô biểu tình xúc những bốn thìa bỏ vào bát của mình. Phượng mâu có điểm đắc ý mà nhìn Gia Tuệ Mẫn.

Lần này đến Gia Tuệ Mẫn khó tin nói "Cậu ăn cay thế sao ?".

Dung Nhã ưu nhã trộn mì, sau đó gấp một đũa ăn, nhún nhún vai với Gia Tuệ Mẫn kiểu "Cậu nói gì cơ ?".

Gia Tuệ Mẫn vừa chậm rãi ăn mì vừa quan sát Dung Nhã, đối phương vẫn như trước ăn uống vân đạm phong khinh, thi thoảng còn khen rất ngon.

Không tiếng động xúc thêm một thìa ớt bột vào bát Dung Nhã, Gia Tuệ Mẫn tiếp tục chăm chú nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Dung Nhã làm sao không nhận ra hàng động của Gia Tuệ Mẫn, nhưng nàng là alpha không thể thiếu phong độ mà cản đối phương được. Nàng vẫn như trước không chấp nhất mà ung dung tiếp tục ăn.

Gia Tuệ Mẫn ăn thêm ngụm mì, thấy Dung Nhã vẫ bất động thanh sắc thì nhíu mày, nữ nhân điên này quả thật là ăn cay rất hảo. Nàng thử dò hỏi Dung Nhã "Sao rồi ? Cậu không thấy... cay sao ?".

Dung Nhã nâng mắt nhìn Gia Tuệ Mẫn, không trả lời mà ăn thêm mấy đũa mì, hành động đã chứng tỏ rõ ràng, hơn nữa còn rất kiêu ngạo như một cái khổng tước xòe đuôi.

Nhưng cũng chỉ có Dung Nhã mới biết nàng có bao nhiêu khó chịu lúc này, áo sơ mi sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, còn da thịt thì đỏ bừng, cả đầu lưỡi cũng sắp mất đi tri giác rồi. Nhìn cái tay đang không ngừng gấp mì của mình mà có xúc động không cần tới nó nữa.

Gia Tuệ Mẫn dường như là lần đầu tiên thấy một người có khả năng kì lạ như vậy, rất hiếu kì mà nhìn ngó tới lui, trực tiếp xem Dung Nhã như thú diễn xiếc.

Dung Nhã thấy sùng bái trong mắt Gia Tuệ Mẫn thì có nho nhỏ kiêu ngạo, được rồi, có được quan tâm của đồ đần chút chịu đựng này coi như xứng đáng.

Nhưng hành động tiếp theo của Gia Tuệ Mẫn làm Dung Nhã khóc không ra nước mắt, cậu ấy cư nhiên đổ cả hộp ớt vào bát mì của nàng. Đã thế thái độ còn hưng trí bừng bừng, kiểu như "Cậu ấy còn ăn được bao nhiêu".

Dung Nhã thật sự đã hiểu được một điều, đứng bao giờ dùng cách ấu trĩ thế này để thu hút omega, nếu kẻ nào nói có kết quả, nàng nhất định sẽ bắn chết kẻ đó !!

Dung Nhã mang tâm trạng như người sắp hi sinh mà tiếp tục ăn mì hải sản. Nhìn mấy con tôm trôi nổi trong bát mì, Dung Nhã chắc chắn một điều lưỡi nàng cũng như chúng rồi.

Gia Tuệ Mẫn nhìn Dung Nhã vẫn như trước thong thả ăn mì thì tròn mắt, quả thật nữ nhân thần kinh này...

Dung Nhã còn đang định nâng tay lấy cốc nước thì Gia Tuệ Mẫn đã nhanh hơn một bước lấy mất rồi, nhìn đối phương cứ thế uống hết cốc nước cuối cùng trên bàn. Dung Nhã có cảm giác như thế giới của nàng chỉ vì một cốc nước mà đã quay lưng lại với nàng.

Gia Tuệ Mẫn lại vô tội nhìn Dung Nhã "Sao vậy ? Tôi hơi khát, cậu có phiền không ?".

Dung Nhã cũng chỉ có thể cắn răng lắc đầu, không phải không muốn nói mà là không nói được nữa rồi, khoang miệng nàng hiện tại nóng như đổ lửa vậy. Cũng không thể gọi phục vụ mang thêm nước, làm vậy quá hèn nhát. Vậy nên suốt khoảng thời gian tiếp theo, Dung Nhã chỉ có thể ăn hết bát mì trong câm lặng.

Gia Tuệ Mẫn lại như có như không đắc ý vô cùng, áp bức đồ điên và vân vân hảo thú vị a.

Dung Nhã cảm thấy bản thân hôm nay hảo tổn thương. Nhìn Gia Tuệ Mẫn vui vẻ ngồi đối diện ăn mì cùng mình cứ như một trời một vực, quá tổn thương. Đồ đần đáng ghét, phi thường đáng ghét !!

Nhìn Dung Nhã sau đó chỉ một mực yên lặng ra về, Gia Tuệ Mẫn nét mặt băng lãnh như thường nhưng trong mắt có bao nhiêu vui vẻ khỏi nói cũng biết, lắc lắc cán ô trong tay. Bỗng dưng nàng cảm thấy cái ô bảy màu này cũng không xấu xí đến nỗi nào.

*******

Dung Nhã khôi phục lại nét mặt lạnh lùng mà bước vào Dung gia, một đường đi đều tiêu soái như thường, hoàn toàn không nhận ra điểm dị thường nào.

Chỉ trùng hợp lúc Dung Tử Diệp bước xuống nhà dưới đụng phải Dung Nhã đang đi lên, nàng vô tình lướt qua Dung Nhã nhưng lại kiềm không được mà bật thốt "Chị... môi chị ?!".

Dung Nhã nhíu mày nhìn Dung Tử Diệp, giọng mạc danh kì diệu có điểm khàn khàn mê người "Làm sao ?".

Dung Tử Diệp nhìn đôi môi căng đỏ mê người của Dung Nhã, lại nghe giọng của đối phương, ngộ ra gì đó nhưng mà cũng thành thật đáp "Môi chị căng mọng hơn thường ngày...".

Dung Nhã vô hỉ vô nộ bỏ đi, chỉ để lại Dung Tử Diệp mặt mày có điểm xấu hổ ở phía sau. Alpha ở tuổi thành niên này xác thực có chút ham muốn cũng không có gì sai, chị về trễ như vậy hẳn là...

Dung Nhã vừa về phòng đã uống liền mấy cốc nước, xua đi bỏng rát trong khoang miệng lại nhìn bản thân trong gương, môi sưng tấy lên hồng nhuận, giọng lại có chút khàn khàn. Quả thật rất giống với người vừa bị chà đạp.

Phải Dung Nhã nàng chính là bị Gia Tuệ Mẫn chà đạp ra nông nỗi này, từ đầu rủ nàng ăn mì đã không tốt đẹp gì rồi mà, đồ đần không đáng yêu  !!

Dung Nhã hung hăng gửi hơn mười tin nhắn, nội dung thì chỉ có hai chữ "Đồ đần".

Lúc Gia Tuệ Mẫn nhìn mấy cái tin nhắn đó, nàng còn đang nấu ăn trong bếp, đoán chừng giờ này nữ nhân điên kia hẳn rất tức giận đâu. Gia Tuệ Mẫn không tiếng động cong cong khóe môi, giận thì cứ giận đã làm gì được nàng.

Vừa lúc Gia An Khuê về, trông thấy cái ô bảy sắc trên kệ thì tò mò hỏi "Mẫn nhi, cái ô này là sao vậy ?",

Gia Tuệ Mẫn diện vô biểu tình nói "Ô đó con mua dùng thôi".

Gia An Khuê xoay xoay cái ô chói mắt, quái lạ, Mẫn nhi thích loại đồ vật này từ bao giờ.

********

Sáng hôm sau, Gia Tuệ Mẫn còn đang vui vẻ ăn sáng cùng tiểu di thì nhận được tin nhắn của Dung Nhã "Đồ đần, xin nghỉ học hộ tôi, tôi bệnh rồi".

Gia Tuệ Mẫn nâng điện thoại lên hồi đáp "Bệnh ?".

Gia An Khuê lại không tiếng động liếc qua hành động vô thức của Gia Tuệ Mẫn, Mẫn nhi chưa từng để người khác làm phiền như vậy, cũng chưa từng xảy ra chuyện này. Nàng cười trộm, nghĩa là người mà con bé đang trả lời tin nhắn hẳn rất quan trọng.

Gia Tuệ Mẫn chờ Dung Nhã hồi đáp trong vô thức, có những thứ xuất hiện rất vô tình, ta từng nghĩ sẽ bài xích nó đến tận cùng. Nhưng ở một thời gian nào đó, ta lại vô tình tiếp nhận cùng xem trọng nó mà không hay không biết. Lý trí hay tình cảm đều không thể can ngăn sự lún sâu của bản thân. Đến khi nhìn lại mới hay nguyên lai bản thân đã luôn trầm luân, không vẫy vùng cũng không kháng cự. Đến trong vô thức nhưng nếu ly khai lại là một vết thương lòng đau xót, để lại một vết sẹo khắc cốt ghi tâm...

Tại sân bay ồn ào, Dung Nhã tùy tiện mà ưu nhã ngồi trên ghế chờ, nhìn thấy hồi đáp của Gia Tuệ Mẫn thì cười khẽ, đồ đần này quả không một chút đáng yêu. Ngón tay như ngọc lướt trên màn hình điện thoại, đáp lại "Ân, bị cậu làm cho đổ bệnh rồi".

Rất nhanh Gia Tuệ Mẫn hồi đáp lại nàng ngay sau đó "Ngậm máu phun người".

Dung Nhã bật cười, nàng nhắn lại ngay "Tôi là bị cậu dọa cho chạy mấy được chưa, vừa đần vừa ngốc".

Rõ ràng chỉ là một lời nói đùa, nhưng người kia lại yên lặng rất lâu mới trả lời "Tôi sẽ xin nghỉ cho cậu hôm nay".

Dung Nhã cũng biết đối phương còn cầu nàng sớm rời đi, đã quá quen với dáng vẻ cự nhân vạn dặm của Gia Tuệ Mẫn nên nàng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mà Dung Nhã lại không nhạy bén nhận ra ẩn ý trong tin nhắn.

"Tôi sẽ xin nghỉ cho cậu hôm nay", xin nghỉ cho hôm nay, nghĩa là chỉ một hôm, ngày mai cậu phải nhanh chóng trở lại đi học, hoặc ở cạnh bên tôi.

Dung Nhã nhắn lại cho Gia Tuệ Mẫn "Vắng tôi một ngày đừng có mà đần ra thêm đó".

Gia Tuệ Mẫn cũng không khách khí trả lời "Nhớ uống thuốc đều đặn, điên có thể di truyền".

Gia Tuệ Mẫn nhìn thấy tin nhắn của Dung Nhã đáp trả mặt không tự chủ có điểm hồng hồng "Cậu đang lo cho con mình sao ?".

Đồ điên này, hoang tưởng... nàng, nàng khi nào thì có con với cậu ta chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đáp lại thì cứng rắn như thường "Cậu quên uống thuốc đúng không ?".

Dung Nhã còn đang định trả lời thêm nhưng sân bay đã thông báo đến giờ khởi hành. Nàng bất đắc dĩ để lại một lời rồi tắt máy, nhanh chóng chuẩn bị rời đi, nàng vừa nhận được tin của nãi nãi, bà nói có tung tích của mẹ rồi. Vậy nên nàng mới gấp gáp xuất ngoại để tìm nàng ấy, hi vọng vẫn còn kịp.

Gia Tuệ Mẫn có điểm ngẩn người nhìn tin nhắn cuối cùng của Dung Nhã, mạc danh kì diệu có chút thất lạc, tựa như đã đánh mất một thứ rất quan trọng với lòng.

Gia An Khuê ngồi bên cạnh lại mập mờ không rõ nói "Con đang yêu đúng không ?".

Gia Tuệ Mẫn lập tức phản bác theo bản năng "Làm gì có, con muộn rồi, con đi trước đây".

Nói rồi nàng qua loa ăn hết phần sáng của mình rồi rời đi, cả chờ cũng không chờ để Gia An Khuê để nói thêm một lời nào.

Gia An Khuê lại ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng vội vã của Gia Tuệ Mẫn thì trong mắt lòe lòe sáng, nàng vui vẻ nói "Ai, cháu mình gả đi được rồi".

********

Tiểu kịch trường =))

Mặc Mặc "Ta đã khám phá ra được một sự thật..."

Bạch Doanh "Hả ?!!"

Mặc Mặc "Ngươi có tiền sử thật đáng sợ, làm sao mà lọt vô được lớp của thanh niên nghiêm túc vại ?"

Bạch Doanh "Cái đó ngươi sai rồi, ngươi phải hiểu rằng : tột đỉnh của sự thông minh là giả thần kinh trong một vài trường hợp"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top