Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2- Cứu Tế Vệ Quy Phủ 2.

Sau khi Phất Tính đi vào phòng, Lưu Phi ở lại trơ mắt nhìn nha sai đưa sát Văn Tắc Chính đi, sau khi nha sai cùng tri phủ đã rời đi, Lưu Phi vội đi vào phòng của Phất Tính, vừa vào tới hắn đã thấy Nhu Ức khóc đến sưng mắt, Phất Tính lại ngồi một bên an ủi.

Thấy cảnh này hắn lại nhìn Phất Tính bằng con mắt khác, bởi vì ai đời vợ lớn lại đi an ủi vợ nhỏ của chồng khi chồng mất cơ chứ, đáng lý lúc này đại phu nhân nên đau đớn khổ sở vì chồng chết chứ nhỉ? Sao lại...

-Sư gia!.
Nhu Ức thấy Lưu Phi vào phòng thì lão đảo đi tới, nàng nắm lấy tay áo Lưu Phi hỏi dồn.
-Sư gia! Thi thể của tướng công tôi đâu?.

Lưu Phi nhìn Nhu Ức tiều tụy chỉ có thể lắc đầu, hắn không nỡ nói ra.

Phất Tính một bên thấy vậy trả lời thay hắn.
-Có lẽ bị nha sai mang đi rồi.

-Cái gì?.

-Nhu Ức.... nàng bình tĩnh một chút.
Nhu Ức nghe xong lảo đảo ngã xuống, phất Tính nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, dìu nàng đi tới giường, cô nhẹ giọng khuyên bảo.
-Nhu Ức! Hiện tại nàng quá kích động, ta hiểu cảm giác của nàng hiện giờ, ta cũng như nàng thôi, bây giờ nàng nên bình tĩnh lại, im lặng một chút, phải xem thử sư gia đang có tính toán gì, nếu nàng cứ kích động như vậy, làm sao chúng ta giải quyết vấn đề được đây.

-Tỷ còn muốn giải quyết vấn đề gì? Tên Lộ Vương đó giết tuần án đã là tội ác tày trời, chúng ta nên bẩm báo với hoàng thượng để ngài trừng trị hắn, trả thù cho tướng công.

-Không! Không thể để tin tuần án đã chết lọt ra bên ngoài được.
Lưu Phi nãy giờ im lặng, ngh Nhu Ức nói ra câu này hắn mới như người say tỉnh mộng mà phản bát.

-Vì sao chứ? Chẳng lẽ ông muốn tướng công ta chết oan uổng như vậy sao?.
Mạnh Nhu Ức hỏi Lưu Phi trong nước mắt.

Phất Tính ngồi một bên thở dài, cô cầm quạt gõ gõ lên bàn như đang suy nghĩ, mặc kệ sự tranh cải của hai người kia.

-Nhị phu nhân, bà có biết bên ngoài có bao nhiêu nạn dân cần cứu tế không?.

-Nạn dân thì có liên quan gì đến ta, Lưu sư gia ông đừng quên, tướng công tôi cũng vì cứu tế cho họ mà chết đó, bây giờ ông kêu tôi phải vì họ bỏ qua chuyện tướng công tôi bị sát hại sao?.

-Tôi không có ý đó, nhưng một khi Lộ Vương biết tuần án đại nhân bị giết rồi, ai sẽ là người mở kho đây? Chắc chắn lúc đó sẽ có rất nhiều bá tánh chết đói đó.

Nhu Ức lúc này dường như cũng nhận ra mình quá kích động, nàng nhẹ giọng lại.
-Nhưng mà triều đình có thể phái tuần án khác tới đây mà!.

Lưu Phi thấy Nhu Ức đã hạ giọng, hắn cũng không muốn không khí thêm ngột ngạt nữa, hắn thở dài, nhắm hai mắt lại đầy mệt mỏi.
-Cho dù có tuần án đại nhân khác tới đây cũng mất rất nhiều thời gian, ít nhất cũng phải hai tháng, bá tánh sẽ chết đói hết, với lại. Lộ Vương sẽ bỏ qua cho tuần án mới sao? Đại phu nhân, nhị phu nhân, tánh mạng bá tánh trong thành này, nhà hết vào hai vị hết đó.

Phất Tính đang suy nghĩ, nghe Lưu Phi nói câu này cô cũng thôi gõ quạt, cô đưa mắt nhìn hắn, hỏi.
-Ý sư gia như thế nào? Xin nói rõ.

Lưu Phi nhìn Phất Tính mỉm cười.
-Tôi nghĩ đại phu nhân đã đoán ra ý của tôi từ lâu, phải, giống như phu nhân nghĩ, tôi, Lưu Phi, cầu xin phu nhân giả làm tuần án đại nhân.

-Ồ...
Phất Tính ồ lên một tiếng rồi im lặng, Nhu Ức thì phản đối.

-Tôi không đồng ý.

Cả hai đưa mắt nhìn nàng.
-Vì sao vậy?
Phất Tính hỏi.

-Làm tuần án không phải chuyện đùa, là tội mất đầu đó.

Phất Tính nghe vậy thì đảo tròng mắt, nàng lí lắc nhìn Lưu Phi nhướn mày một cái.
-Phải nha, giả mạo mệnh quan triều đình là tội chết đó.

Lưu Phi thấy Phất Tính nhìn mình ra ám hiệu, hắn ta liền thong thả rót cho cô chén trà, rồi thủng thẳng hỏi Nhu Ức.
-Nhị phu nhân! Tôi hỏi bà, nếu Văn đại nhân ở trên trời linh thiên, ông ấy sẽ hy vọng hai bà trả thù cho ông ấy, hay là mở kho lương cứu tế đây?.

-Phải a!...
Phất Tính cũng phụ họa theo, sau đó cả hai nhìn về phía Nhu Ức, đợi câu trả lời từ nàng.

-Nhưng tướng công tôi chết rồi, chúng ta có thể làm gì cho bá tánh chứ?.

Nghe xong Lưu Phi nở nụ cười, còn Phất Tính thì gõ quạt vào lòng bàn tay, họ đợi chính là câu này a.

Lưu Phi ngồi xuống ghế nhìn Mạnh Nhu Ức, hắn thong dong nói.
-Không có ai biết, tuần án đại nhân văn Tắc Chính đã chết, trong tay ai có tam bảo vua ban, người đó chính là, tuần án đại nhân.

*****
-Hít sâu vô, sâu hơn nữa đi.

-Ư...ư....

-Ư.... nhẹ một chút.... nhẹ một chút.

-Ứm.... cuối cùng cũng xong rồi, thiếp mệt muốn chết.

-Nàng chỉ có mệt thôi, còn ta vừa mệt vừa đau nè...

Bên trong phòng vang lên những tiếng nói đứt quảng, làm người bên ngoài liên tưởng đến những chuyện, xấu hổ làm người ta mặt đỏ chân run.

Vậy bên trong phòng có phải là cảnh tượng mà người bên ngoài nghĩ hay không?.

Trong phòng, Mạnh Nhu Ức chỉ mặc váy dài, còn phần trên nàng chỉ mặc mỗi yếm, còn Văn Phất Tính chỉ mặc quần dài, phía trên để trần chỉ quấn mỗi một miếng vải, cảnh tượng này ai nhìn vào không suy nghĩ lệch lạc mới là chuyện lạ đó, nhưng mà, sự thật thì hai người họ chỉ đang nịt ngực của Phất Tính lại thôi.

-Trời ơi, muội mệt muốn chết, tỷ mau kêu nước cho muội tắm đi, cả người muội toàn là mồ hôi nè.

Người bên ngoài nghe xong câu này càng thêm chắc chắn người bên trong có mờ ám, lại nghe bên trong truyền tới giọng nói khác.

-Ờ được, nàng chờ ở đây, ta mặc đồ vào rồi đi gọi nước cho muội tắm, ha.

-Được được, tỷ đi đi, muội giờ chỉ muốn nằm thôi, người muội rã rời hết rồi.

Phất Tính mỉm cười mở cửa ra, cô ngỡ ngàng khi đứng trước cửa phòng mình có một đống người. Phất Tính ngơ ngác nhìn bọn họ, còn họ thì xấu hổ tản ra, cô khó hiểu gãi đầu, họ tụ lại trước cửa phòng cô làm gì chứ?.
-Hả, không lẽ họ nhìn trộm?.

Cô quay lại định đi vô phòng, thì nhớ lại lúc nãy có chốt cửa, nhớ vậy nên cô mới an tâm đi xuống dưới gọi nước tắm cho Nhu Ức.

Sau khi Như Ức tắm xong, Phất Tính cũng đã thay xong quang phục, cô nhìn cái gương đồng vàng chạch, soi không rõ ngủ quan mà bực mình, người cổ đại thật là giỏi, cái gương khó nhìn như vậy mà ngày nào cũng soi được.

-Tú Tú à! Tỷ xong chưa vậy?.
Nhu Ức vén màng từ bên trong đi ra, thấy Phất Tính quay lưng lại với mình nàng nhịn không được hỏi.

-Nàng thấy thế nào?.
Phất Tính quay người lại, xoạc một tiếng mở quạt ra, ra dáng công tử nho nhã hỏi Nhu Ức.

Nhu Ức bị Phất Tính thu hút làm cho đứng hình, nàng đứng yên nhìn Phất Tính lom lom, tim nàng đập rộn ràng, má nàng bắt đầu nóng lên.

Nhu Ức lấy tay che tim, lại nữa, lại là cái cảm giác này, rõ ràng biết rõ người kia là nữ, nhưng ngươi vẫn rung động là sao hả Nhu Ức? Mạnh Nhu Ức ơi Mạnh Nhu Ức! Có phải ngươi điên rồi không? Khi ở cạnh tướng công của ngươi, ngươi chưa từng rung động, vậy mà mới gặp người ta tim ngươi lại không nghe lời mà đập loạn xạ, rõ ràng người ta là nữ, còn là vợ lớn của chồng ngươi, vì sao ngươi có thể chứ?.

-Nhu Ức! Nhu Ức à....
Phất Tính thấy nàng nhìn mình mà ngây người, không khỏi lo lắng tiến lên xem xét.

-À, muội không sao, chúng ta nên bàn bạc kỹ về chuyện này, tuy rằng tỷ cải trang rất giống đàn ông, nhưng đàn ông lại có rất nhiều loại, ví dụ như tướng công chúng ta, cữ chỉ lời nói điều lịch sự tao nhã, phong thái ung dung, tỷ tuy rằng là vợ lớn của chàng ấy, nhưng thời gian tỷ ở cạnh chàng ấy không nhiều, tỷ hiểu chàng ấy được bao nhiêu chứ?.

-Ài, ta cũng đang nghĩ về điều này, thật sự ta cũng cảm thấy không đúng lắm, ta thấy.....

-Đại phu nhân.
Phất Tính chưa nói xong, Lưu Phi đã từ bên ngoài đi vào, hắn cuối thấp người, hành đại lễ với Phất Tính, nói.
-Đại phu nhân, Lưu Phi cầu xin bà, hãy vì bá tánh Vệ châu, hãy vì hương linh của Văn đại nhân mà đồng ý làm tuần án đi.

Phất Tính vội đứng lên đỡ Lưu Phi đứng dậy.
-Lưu sư gia! Tôi chưa nói là tôi không làm, nhưng mà, đây là chuyện hệ trọng, liên quan tới mạng sống của chính tôi, ông và cả Nhu Ức, không phải cứ nói tôi làm thì sẽ làm được, ông nói có phải hay không?.

Lưu Phi nghĩ thấy rất đúng, hắn ta hỏi thêm.
-Vậy bây giờ phu nhân định làm thế nào?.

Phất Tính nhìn hai người Lưu Phi cùng Nhu Ức, cô cười khổ.
-Thật ra, từ lúc Tắc Chính đỡ cho tôi một đao kia, tôi đã có quyết định cho mình, cũng đã nghĩ thấu hết rồi, tôi cũng nghĩ như ông, tôi giả tuần án có hai lý do, một là mở kho lương cứu bá tánh, hai là có thể dùng danh tuần án mà tiếp cận tên Lộ Vương kia, tôi muốn tìm ra hung thủ, trả thù cho Tắc Chính cũng Tiểu Bảo.

-Phu nhân nói rất phải, vậy thì bà còn chần chừ gì mà không chịu tiến hành?.

Phất Tính cười khổ.
-Tôi giả trang làm đàn ông thật sự rất giống, nhưng đó là giống đàn ông thôi, còn có giống tắc Chính hay không lại là chuyện khác.

-Vậy, bây giờ phu nhân muốn thế nào? Phu nhân cần học thứ nào, ăn uống ngủ nghỉ, dáng đứng dáng ngồi, tôi điều có thể dạy cho bà.

Phất Tính chống trán thở dài.
-Được được được, tôi cần suy nghĩ, cho tôi thời gian suy nghĩ có được không?.

-Phu nhân cứ việc suy nghĩ, nhưng mà phu nhân, bà thông minh, bà Văn võ song toàn, lại là vợ cả của Văn đại nhân, dáng đi dáng đứng của đại nhân thế nào bà rõ nhất, những chuyện này chắc bà không cần tôi dạy đâu đúng không?.

Phất Tính đang chống trán nhắm mắt, nghe hắn nói cô mở mắt ra nhìn hắn, cô nói.
-Được rồi, thế này đi, ngoài tôi ra còn có Nhu Ức là kề cận chồng tôi nhất, tôi sẽ suy nghĩ một đêm, sáng mai nếu cử chỉ hành động của tôi có thể làm Nhu Ức hài lòng, lúc đó tôi sẽ là Bác Phủ Tuần Án Văn Tắc Chính.

Lưu Phi nhận được câu trả lời thỏa đáng liền cáo lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nhu Ức cùng Phất Tính, Nhu Ức ngồi xuống cạnh Phất Tính buồn thiu hỏi.
-Tỷ quyết định rồi sao?.

Phất Tính nhìn nàng thở dài.
-Ừ...

-Nhưng giả làm tuần án không phải chuyện dễ, tỷ không suy nghĩ lại sao?.
Nhu Ức vẫn chưa chết tâm cố gắng khuyên nhủ, không hiểu sao nàng không muốn người này dấn thân vào nguy hiểm.

-Nhu Ức! Ta biết nàng lo lắng điều gì, nhưng, ta không làm không được, nếu chúng ta cứ vậy buông tay, hàng ngàn bá tánh đang đợi tiếp tế phải làm sao? Cái chết của Tiểu Bảo cùng Tắc Chính phải làm sao? Chúng ta buông tay khác nào để cho tên Lộ Vương đó chính thắng?.

-Muội hiểu rồi.
Nhu Ức như ngộ ra khi nghe Phất Tính giải thích.

-Nàng hiểu là được, giờ nàng đi gọi cơm giúp ta nhé, ta cần suy nghĩ.

-Được, tỷ từ từ nghĩ, muội đi đây.

******

Sau một đêm suy nghĩ, Phất Tính đã ngẩm ra được kế hoạch cùng mục tiêu bọn cô cần làm, chuyện này liên quan tới tánh mạng cho nên phải suy nghĩ cho kỹ lưỡng, nếu không, sai một ly là mạng các cô đi một dặm xuống cửu tuyền ngay.

-Đại phu nhân.

-Tú Tú.

Nhu Ức cùng Lưu Phi cùng lúc vào cửa, thấy cô ngồi chầm ngâm cả hai đành lên tiếng gọi.

-À, hai người trở lại rồi à? Có cơm chưa? Tôi đói lắm rồi.

-Muội vừa gọi món, chắc lát nữa mới xong, sao rồi? Tỷ nghĩ tới đâu rồi?.
Nhu Ức tay vừa rót trà cho cả ba vừa hỏi Phất Tính.

-Phải đó đại phu nhân, bà suy nghĩ tới đâu rồi?.
Lưu Phi nhận chén trà từ tay Nhu Ức, miệng vẫn không quên hỏi Phất Tính.

Phất Tính nhìn hai người, sau đó nhìn Lưu Phi nói.
-Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, Lưu sư gia, muốn tôi giả tuần án cũng được, nhưng ông phải đồng ý với tôi 5 điều kiện.

-Năm điều kiện?
Lưu Phi ngạc nhiên hỏi lại.

-Phải.

-Được được, chỉ cần phu nhân chịu làm, điều kiện gì Lưu Phi cũng chấp nhận.

Phất Tính mỉm cười nhìn Lưu Phi, cô đưa tay lên nói điều kiện đầu tiên.
-Thứ nhất, từ đây về sau ông không được gọi tôi là đại phu nhân.

-Vì sao chứ?.
Lưu Phi khó hiểu hỏi lại.

-Bởi vì tai vách mạch vừng, ông nghĩ xem, tôi là tuần án, ông lại gọi tôi là đại phu nhân, nếu có người hữu tâm muốn nghe, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao?.

-Phu nhân nói phải, là Lưu Phi suy nghĩ không thấu đáo, mời phu nhân nói tiếp.

-Điều kiện thứ hai, chính là, từ giờ về sau khi nói chuyện với tôi ông cần phải nghe tôi nói hết, tôi không thích ở cạnh mình có người thích nói leo.

-Lưu Phi hiểu rõ.

-Điều thứ ba, mọi chuyện sau này tôi và ông phải cùng bàn bạc với nhau, tôi không thích kẻ ỷ tài rồi muốn làm gì thì làm.

-Lưu Phi đã rõ.

-Điều thứ tư, sau này Nhu Ức không còn là nhị phu nhân, phải gọi nàng ấy là phu nhân.

-Điều cuối cùng, là dành cho Nhu Ức.

-Cho muội?.

-Phải, để tránh hiềm nghi, từ giờ nàng phải gọi ta là tướng công.

-Được, tuân lệnh tướng công.

-Được rồi, điều kiện cũng đã nói hết rồi, giờ đến lượt ông thử thách tôi đó Lưu Phi à.

-À phải, Phu nhân mời ngồi.
Lưu Phi kéo ghế mời Phất Tính ngồi, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy cô ngồi xuống, hắn ngước mắt nhìn, thấy Phất Tính đứng chấp tay sau lưng nhìn hắn.

-Phu nhân....

-Phu nhân? Lưu sư gia, ông nhanh quên thật.
Phất Tính gợi ý cho Lưu Phi nhớ.

-À... trời ơi, tôi quên mất, mời đại nhân ngồi.

-Được.
Phất Tính vén vạt áo ngồi xuống, cử chỉ tao nhã, thong dong tự tại, thật sự quá xuất sắc không chê vào đâu được.

Lưu Phi rót một ly trà, đưa cho Phất Tính.
-Đại nhân uống trà.

Tác giả.

Xem phim tôi ghét nhất là thằng cha Lưu Phi này, cho nên viết truyện cho hắn hèn một chút mới vừa cái nư tui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top