Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4 - Cứu Tế Vệ Quy Phủ(Phu nhân, dưa chưa này bà ăn không?)

CHƯƠNG 4 - Cứu Tế Vệ Quy Phủ(Phu nhân, dưa chưa này bà ăn không?)

Nghe nói cái gánh xiếc này đến từ kinh thành, bởi vậy gánh xiếc này không giống những gánh xiếc trước từng đi qua Quy Thành, gánh này có rất nhiều những trò mới lạ, tỷ như cái gọi là làm ảo thuật, chính là kiểu giống như có phép thuật, tay không biến ra đồ vật, lại tỷ như thiếu nữ thần bí bị nhốt trong lồng sắt, đến khi mở lồng lại biến mất không dấu vết, và vô số trò biểu diễn mới lạ, khiến cho dân chúng vây xem ngày một nhiều thêm, nhóm ba người Phất Tính cũng hòa cùng bầu không khí, cũng xem đến say sưa ngon lành.

Đột nhiên, trong đám người truyền đến một tiếng rít chói tai.
-Ngươi trộm tiền ta!.

Nhóm người vây xem nghe có kẻ trộm liền nổi lên máu bà tám, ngỏng cổ mà nhìn về tiếng rít lúc nãy, cùng lúc, gánh xiếc cũng đã biểu diễn xong, nghe có kẻ trộm, bọn họ cũng theo đó đi qua xem.

Chỉ thấy một thiếu nữ, một tay đang nắm ghì ống tay áo của một nam nhân, tay còn lại thì cầm lấy một cái túi tiền trống không.

Phất Tính quan sát hai người này, cô phát hiện, thiếu nữ này dáng vẻ bên ngoài tuy rằng đơn thuần đáng yêu, nhưng mà ánh mắt lại luôn láo liên, có phần gian xảo, vừa cầm được tiền trong tay lại vội vả muốn bỏ đi, trái lại nam tử bị gán cho tội ăn trộm kia lại khí định thần nhàn, từ đầu tới cuối chưa từng hé miệng nói một câu, giống như kẻ bị kéo vào chuyện này không phải là hắn.

-Công tử, trăm lượng bạc vụn này là tiền tiểu nữ cùng gánh xiếc cực khổ mới kiếm được, nếu công tử đồng ý trả lại, tiểu nữ cùng với gánh xiếc vô cùng cảm kích.

Thiếu nữ kia thấy nam tử không một chút để ý tới mình, vốn định nổi giận, thế nhưng người vây xem thực sự quá nhiều, nàng ta căm hận cắn nát một ngụm răng ngà, không nghĩ tới nam nhân này khó hạ như vậy, nếu biết sớm tên này khó hạ như vậy, lúc nãy nàng ta đã không chọn hắn để xuống tay, thế nhưng cũng khó trách nàng ta, quần áo trên người tên này toàn vải tốt, nhìn sơ cũng biết không phú cũng quý, vì thế cho nên nàng ta mới chọn hắn mà ra tay, nào đâu có ngờ, lần này ra tay nàng ta lại đá chân vào thiết bản.

-Nếu ta nói ta không có làm, ngươi tin ta sao?.
Giọng nói của nam tử này trầm ấm ngân vang, lại nhỏ nhẹ dịu dàng. Thiếu nữ nghe xong mặt không khỏi đỏ lên.

Thấy tiểu cô nương kia không trả lời, hắn nói tiếp.
-Cô nương, tại hạ vốn chỉ đi ngang qua mà thôi, tại hạ tin tưởng cô nương có nỗi khổ tâm, cho nên không có ý định tính toán, thỉnh cô nương tự trọng.
Nam tử nói xong, lập tức muốn rời đi.

-Không được, ngươi không thể đi.
Nếu đã diễn, đương nhiên muốn diễn đến cùng, nếu không moi được tiền, không biết chủ gánh sẽ dùng hình phạt nào để trừng phạt nàng đâu. Tiểu cô nương vừa nghĩ tới tình cảnh mình bị phạt lúc trước, làm tiểu cô nương sợ run cả người, nhanh chóng ngăn lại bước chân của nam tử kia.

Dân Quy Thành ghét nhất hai loại nam nhân, một là ăn bám, hai chính là thanh niên trai tráng lại không làm việc đàng hoàng.

Mọi người vừa nghe tiểu cô nương nói là bắt được người trộm tiền, mà cái người trộm tiền kia lại tuấn tú lịch sự, bất quá, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà đây là một trong hai loại nam nhân vô sỉ nhất, người dân Quy Thành sao có thể nhẫn? Rất nhanh liền có người xung phong nhận việc áp giải nam tử kia, đưa lên quan phủ.

-Các vị, ý tốt của các vị tiểu nữ xin nhận, nhưng mà tiểu nữ tử mới tới nơi đây, chưa quen cuộc sống nơi đây, sao dám làm lớn chuyện đến chỗ Huyện lệnh đại nhân! Tiểu nữ chỉ cầu vị công tử này đem toàn bộ tiền của tiểu nữ trả lại cho tiểu nữ.
Thấy có nhiều người đứng về phía mình, thiếu nữ liền lật mặt như lật bánh tráng, bắt đầu bán đáng thương. Trong lúc nhất thời, giành được vô số thông cảm.

Phất Tính cẩn thận quan sát cả hai, rồi nhìn số tiền trong tay nam tử kia, sau đó lại nhìn túi tiền trống không trong tay tiểu cô nương, ngay lập tức cô liền hiểu rõ, tiểu cô nương này thật sự không có mắt, hay phải nói có mắt mà như không có, vị công tử trước mắt này, quần áo trên người mặc dù đơn giản, nhưng từng đường kim mũi chỉ lại tinh tế mười phần, đừng hỏi vì sao cô biết, đơn giản vì cô cũng đang mặc loại quần áo giống với vị công tử kia, đều được sản xuất từ Ngự Thủ Chi Cục, xem ra lai lịch của người này không đơn giản nha.

Cho dù thiếu nữ này có lý, có bằng chứng, nhưng đưa đến quan phủ cũng chưa chắc nàng có thể được chỗ tốt gì, huống chi nàng ta căn bản không hề có lý, nói trắng ra nàng ta muốn lừa tiền nam nhân này, vì thế cho nên, nếu đưa lên quan phủ, chỉ sợ thiếu nữ này muốn bắt gà, nhưng không bắt được gà lại còn mất nắm gạo.

Nghĩ tới đây, phất Tính lắc đầu, tiến lên phía trước nói.
-cô nương, có thể nghe ta nói một tiếng hay không?.

Mà Phất Tính vừa bước lên phía trước, liền có người nhận ra được cô.
-Tuần Án, là Tuần Án đại nhân!.

Mặc dù nhóm Phất Tính chỉ mới tới Quy Thành ngày hôm qua, nhưng mà chuyện cô không sợ quyền thế, tuyên chỉ ép Lộ Vương mở kho cứu tế đã sớm lan truyền khắp Quy Thành, Phất Tính bị nhận ra, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Thiếu nữ kia chưa từng nghĩ tới, đứng đầu đường cũng có thể gặp được tuần án đại nhân, lòng nàng ta vốn đang chột dạ, bây giờ thì hận mình không có phép tàng hình, để mà rời khỏi chỗ này Thần không biết quỷ không hay, nhưng mà đối phương lại là Tuần Án đại nhân a, nàng ta bất đắc dĩ, đành phải bước lên, vừa bước đến gần, Phất Tính đã ghé xát vào tai nàng ta nói thì thầm vài câu, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, vội vàng xoay người nói với những người đang vây xem.
-Các vị hương thân, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, là do tiểu nữ cùng vị công tử này có xích mích trước đó, bởi vậy tiểu nữ muốn trêu cợt một chút với hắn mà thôi, tiểu nữ ở đây chịu tội với các vị phụ lão hương thân.

Nghe Tiểu cô nương nói xong, có một ít người cảm thấy không đúng lắm, nhưng mà nó lại hợp lý, vậy cho nên không còn náo nhiệt để xem nữa, một đám liền tản ra.

Thiếu nữ thấy đám người vây xem đã tán đi, cũng lập tức tìm thời cơ thích hợp vụng trộm chạy đi, mà gánh xiếc ở cách không xa, từ lúc quan Tuần Án xuất hiện, bọn họ cũng đã vụng trộm thu thập xong đồ vật, cũng rút lui nhanh chóng.

-Từ lâu nghe danh trạng nguyên Văn Tắc Chính, hôm nay gặp mặt, quả thật danh bất hư truyền, bất quá, tại hạ rất hiếu kì, có câu muốn hỏi, Văn đại nhân cùng nữ tử kia đã nói cái gì? Để cho nàng ngay lập tức cải biên thái độ?.
Nam tử kia không kiêu ngạo, không xiểm nịnh lên tiếng hỏi, càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng Phất Tính.

-Tùy tiện tán gẫu vài câu mà thôi, coi như là giải vây cho ngươi, bản tuần án còn có chút chuyện quan trọng, cáo từ trước.

-Đại nhân đi thong thả.
Nam tử chấp tay cuối đầu tiễn ba người Phất Tính đi qua

-Văn Tắc Chính, thật là người này sao?.
Sau lưng, nam tử kia nhìn theo hướng ba người vừa đi, không khỏi rơi vào trầm tư.

-Sau khi phát lương cứu tế xong, chúng ta bắt buộc phải rời đi, bởi vậy, Đại nhân, thời gian của chúng ta, không nhiều lắm.
Lưu Phi đi phía sau Phất Tính nhỏ giọng nói, khuôn mặt cũng vì lo lắng mà nhăn nhúm lại.

-Nếu chúng ta rời khỏi nơi này, vậy chuyện trả thù cho tướng công....
Mạnh Nhu Ức nói một nửa, nghẹn lại một nửa, nàng sợ tai vách mạch rừng, cho nên không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh chờ câu trả lời của Phất Tính.

Hai hàng chân mày Phất Tính chau chặt, trong hai ngày qua, mặc dù cô cải trang thành Văn Tắc Chính, lo chuyện cứu tế, nhưng mà, chuyện tìm ra hung thủ báo thù cho Văn Tắc Chính cô chưa từng buông lỏng, thế nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu để điều tra, vì hiện giờ còn quá nhiều thứ để cô phải suy nghĩ, trước mắt phải đối phó với hai cái đầu gian xảo, là Lộ Vương và Tiền Quảng, thật nhiều thứ phải lo khiến cô rất mệt mỏi, cô thở dài.

-Hai người yên tâm, chuyện của Tắc Chính, ta nhất định dốc hết toàn lực để tra.
Phất Tính nhìn hai người nói ra lời bảo đảm.

-À, tướng công, sao lúc nãy chàng lại giúp nam nhân kia vậy?.
Mạnh Nhu Ức thấy không khí trùng xuống, liền nói sang chuyện khác.

-À.
Phất Tính mỉm cười, cô tiếp tục bước đi.
-Ta thấy công tử kia khí độ lạ thường, nhất định không phải nhân vật tầm thường, người ta giúp là vị tiểu cô nương cùng gánh xiếc kia, chứ nào có phải cứu hắn.

-Tuy nói là như vậy, nhưng mà đại nhân, hiện tại thân phận của ngài là Tuần Án, nếu là tuần án thật tôi không nói, đằng này ngài là hàng giả, cho nên cẩn thận vẫn hơn, lúc không cần ra tay, ngài đừng nên lộ diện, cẩn thận kiếm củi bà năm đốt một giờ. Lưu Phi nghiệm khắc nói.

Phất Tính nghe Lưu Phi nói xong cũng không hờn giận, cô biết Lưu Phi nói có lý của hắn, cũng là vì an toàn cho cả ba mà thôi.
-Ông nói phải, mấy ngày nay, nếu là không có chuyện gì, ta chỉ nên lo chuyện cứu tế thôi.

Mà ở chỗ gánh xiếc lúc nãy, sau khi nhóm người Phất Tính rời đi, một nam tử nhìn theo hướng của ba người sau đó bỏ đi, hắn đi một đoạn đường sau đó nhìn ngó xung quanh, xác nhận bốn phía không có người, liền thi triển khinh công, phóng lên đạp xuống vài cái đã phóng tới Lộ Vương phủ.

-Như thế nào?.
Bên trong thư phòng tối đen, Lộ Vương đã ngồi đợi sẵn, trong tay ông ta cầm một quyển sách, nhưng mà ánh mắt lại không đặt ở trên sách.

-Bẩm vương gia, thuộc hạ cải trang theo dõi tuần án cả ngày, nhưng không phát hiện ra điểm gì bất thường, hơn nữa...... Hơn nữa hắn cũng không làm ra chuyện gì khác thường, chỉ có hôm nay trên phố hắn có giải vây cho một nam tử, còn lại điều rất bình thường.

-A, là vậy sao?.
Lộ Vương gia khẽ cười một tiếng,
-Bản vương biết rồi, ngươi lui xuống đi, nhớ kỹ, phải theo dõi từng giờ từng phút, ngươi phải bám sát kỹ hắn, nghe rõ chưa?.

-Dạ ,vương gia, thuộc hạ nhớ kỹ. Người kia trả lời rồi lui ra.

Bây giờ, màn đêm đã lặng yên buông xuống, Lộ Vương ngồi một mình trong căn phòng tối suy ngẫm, dường như ông ta cũng nhận căn phòng quá tối, ông ta đứng dậy, tự mình thắp đèn, ánh đèn chiếu lên trên mặt ông ta, khuôn mặt của người này, thế nhưng lại là, khuôn mặt của nam tử được Văn Phất Tính giúp lúc trên phố.

-Văn Tắc Chính a Văn Tắc Chính, rốt cuộc trong hồ lô của ngươi, đến tột cùng đang bán thuốc gì vậy?.
*************

Sau một hồi loạn thất bát tao, ba người cũng đến được vương phủ, bên trong vương phủ đã dọn rượu thịt đầy đủ, chỉ chờ ba người tới là có thể khai tiệc.

-Hôm nay bản vương thiết yến để tẩy trần cho tuần án đại nhân, nhân đây, bản vương mời tuần án một ly.
Lộ Vương đứng lên cầm ly rượu đưa về phía Phất Tính, Phất Tính nhìn ly rượu rồi nhìn Lộ Vương, cô nghĩ uống 1 ly chắc là không sao, nghĩ vậy cô liền cạn ly với ông ta.

Hai người cạn ly xong thì ngồi xuống, Lộ Vương vỗ tay hai cái, liền có một nhóm vũ cơ xiêm y lộng lẫy đi ra, ai cũng quần áo mỏng tang, khiêu gợi lả lơi uốn éo theo điệu múa, bữa tiệc hôm nay Lộ Vương mời rất nhiều người, từ quan tri phủ cho đến các thương nhân giàu có, kẻ nào cũng dán ánh mắt thèm khát vào thân hình nóng bỏng của các vũ cơ, sau một màn vũ đạo, một vũ cơ xinh đẹp nhất được Lộ Vương nắm tay dắt tới trước mặt Phất Tính.

-Văn đại nhân, ngài thấy cô nương này có xinh đẹp không? Nếu ông thích ta tặng nàng ấy cho ông, ông thấy thế nào?.

Phất Tính nghe xong thì mỉm cười, nắm tay vũ cơ kia kéo lên đùi mình, ra vẻ cô rất thích.

Mạnh Nhu Ức ngồi một bên thấy cảnh này thì kinh ngạc đến ngoác mồm, nàng bật thốt không kịp suy nghĩ.
-Tướng công chàng thích phụ nữ hả?.

Phất Tính giả vờ như không nghe thấy câu hỏi, cô đánh mắt cho Lưu Phi, Lưu Phi hiểu ý, hắn bưng một đĩa dưa chua đưa cho Nhu Ức, hắn hỏi.
-Phu nhân, dưa chua này bà có ăn không?.

Nhu Ức là người thông minh, vừa nghe Lưu Phi hỏi đầu nàng liền nhảy số, nàng hùng hổ đứng dậy, đẩy vũ cơ kia qua một bên chen lên ngồi lên đùi Phất Tính nũng nịu nói.
-Trời ơi tướng công, có thiếp ở đây mà chàng còn dám ôm ấp nữ nhân khác, chàng gan thiệt đó.

Nói rồi nàng còn giả vờ nhéo vào eo Phất Tính làm cô kêu đau oai oái, tất cả mọi người trong bữa tiệc bị hành động của hai người mà bật cười, lấy đà làm tiến, cô nói với Lộ Vương.

-Vương gia hay là thôi đi, có nội tử ở đây hạ quan không dám làm liều, kẻo tới nay tôi phải quỳ gối cả đêm.

Mọi người nghe xong không biết hiểu theo kiểu nào mà lại cười rần lên, Phất Tính cuối đầu nói nhỏ vào tai Nhu Ức.

-Nàng làm vợ kiểu gì vậy? Chồng mình ôm người khác mà đợi nhắc mới biết ghen là sao?.

Nhu Ức cũng nhỏ giọng phụng phịu trả lời.
-Muội quên chứ bộ.

Phất Tính thở dài, cô thật không biết nên nói thêm gì nữa.

Thấy mỹ nhân kế không thành, Lộ Vương liền triển khai kế hoạch thứ hai, chỉ thấy ông ta ra hiệu cho Tiền Quảng, Tiền Quảng hiểu ý cũng liền ra hiệu cho những người khác, khi tất cả điều nhận được tính hiệu, ông ta mới cầm ly rượu đứng lên hướng Phất Tính nói.
-Tuần Án đại nhân, học trò Tiền Quảng nghe danh ngài đã lâu, nay gặp mặt hữu hạnh vô cùng, nay xin kính ngài một ly.

Phất Tính nghe lại được mời cũng không từ chối, cô cạn ly với Tiền Quảng.

-Tuần Án đại nhân, thắp nhang thì thắp ba cây, quỳ lạy thì lạy ba cái, không ai thắp nhang hai cay quỳ lạy hai cái, cho nên học trò muốn mời ngài ba ly.

Phất Tính nghe xong thì thầm nghĩ.
-Rõ ràng mỹ nhân kế không thành giờ muốn chuốt rượu mình đây mà.
Nghĩ là vậy nhưng cô vẫn uống nốt hai ly còn lại.

-Học....

-Tiền sư gia, tuần án đại nhân tửu lượng không cao, hay là tôi uống với ông đi, nào nào tới.

Lưu Phi chặn họng Tiền Quảng muốn mời rượu Phất Tính nữa, mời kiểu này cô không gục mới là chuyện lạ.

-À được được, vậy tôi với ông cùng uống.
Tiền Quảng ngồi xuống, ông ta đánh mắt ra hiệu cho tri phủ.

Tri phủ nhận tín hiệu liền đứng lên, ông ta bước ra khỏi bàn hướng Phất Tính mời rượu.
-Tuần Án đại nhân, chúng tôi cũng kính ngài.

Phất Tính thấy có mình tri phủ thì cũng vui vẻ chấp nhận, cô nhìn ly rượu đã hết bèn ra hiệu cho tỳ nữ rót rượu, lúc đợi tỳ nữ rót rượu, Nhu Ức đột nhiên lắc tay cô làm rượu đổ lên ống tay áo, cô ngước mắt nhìn nàng muốn nói hai câu lại bị ánh mắt nàng ngăn lại, nàng ra hiệu cho cô nhìn về phía tri phủ, cô cũng theo ý nhìn theo, vừa nhìn cô kinh ngạc suýt nhảy khỏi ghế, Lưu Phi bị hành động của hai người thu hút cũng nhìn theo, hắn cũng suýt rớt khỏi ghế khi nhìn tới.

Vì sao cả ba người họ lại ngạc nhiên như thế? Bởi vì người mời rượu phất Tính xếp hàng kéo dài từ trong bàn tiệc tới tận cửa vương phủ.

Phất Tính nhìn thấy tràng cảnh này thì thầm nghĩ.
-Con mẹ nó, mời rượu cái kiểu này, Võ Tòng sống lại uống cũng không nổi chứ đừng nói là cô.

Đang nghĩ thì cô thấy Nhu Ức đứng lên, nàng kéo nữ tỳ rót rượu đi theo mình.
-Các vị đại nhân, Tướng công tửu lượng không tốt, hay để tuần án phu nhân là tôi đây bồi các vị vài ly.

Nói rồi nàng uống trước, những người kia cũng uống theo, nhưng nàng uống được tới người thứ hai mươi đã loạng choạng, Phất Tính ngay lập tức chạy tới đỡ nàng về chỗ ngồi.

Nhìn Nhu Ức say cô tức đến bậm môi, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một kế, cô nhếch miệng cười, cầm bình rượu lên, đi xuống hàng người mời rượu.
-Các vị, ta cảm ơn hảo ý của mọi người, cho dù tửu lượng của ta không cao, nhưng cũng không thể phụ ý tốt của mọi người được, nào ta uống với các vị.
Nói rồi cô rót rượu uống trước những người kia cũng uống theo, cả một đám người bao quanh Phất Tính chuốt rượu, thế nhưng hết bình này tới bình rượu khác được đem lên, những người khác điều say đến lăn lê bò lếch, còn Phất Tính chỉ mới ngà ngà , cuối cùng tất cả điều đổ gục, thôi lôi một mình Phất Tính cầm bình rượu nấc cục từng hồi.

-Sao dạ? Hong uống nữa hả? Ức.... ức...
Phất Tính vừa nấc cục vừa đá đá những kẻ say đến gục xuống đất.

Lưu Phi chớp lấy cơ hội, hắn chấp tay hướng Lộ Vương cáo từ, Nhu Ức cũng không say bao nhiêu, thấy đã đến lúc cũng đứng lên phụ dìu Phất Tính ra về.

Phất Tính say không ngừng làm loạn.
-Uống, ta muốn uống rượu nữa... ức...

-Được được, về phòng thiếp lấy thêm rượu cho chàng nha.
Nhu Ức ôn nhu dỗ dành con sâu rượu Phất Tính.

-Thật không... ức.... ức.

-Thật....

Tiếng nói của cả hai đi xa, Lộ Vương lúc này tức tới dựt ria mép, ông ta đập bàn quát.
-Tiền Quảng.....

-A, dạ.... có học trò.

Lộ Vương nhìn ông ta bằng hai con mắt hình viên đạn.
-Ba ly đã say của ông đây sao? Bản vương thấy hắn ta uống ba bình cũng chưa say đó.

Tiền Quảng lắp bắp, ông ta thật sự không ngờ tên Văn Tắc Chính này tửu lượng lại khá như vậy, lần này xem như ông ta thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top