Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 : Nhớ Mà Không Thể Nói ////// Trở Về Trung Nguyên Dạo Chơi Kỹ Viện



Hoàng Dung ngất xỉu là chính Quách Tĩnh đã mang nàng về chăm sóc , hắn dường như cũng hiểu việc gì đó đang diễn ra . Hắn không thấy Tiểu Hi , Dung Nhi lại đau lòng khóc đến ngất đi như vậy đồng nghĩ với việc Tề Mạc Hi đã ly khai Đào Hoa Đảo . Hắn không nghĩ đến cảm tình của hai người lại thâm sâu như vậy . Nhưng cớ gì Tiểu Hi lại không từ mà biệt âm thầm ly khai  



Hoàng Dung tỉnh dậy thì cũng đã là ngày hôm sau , nàng ngồi trong phòng không cũng không uống , càng không muốn tiếp xúc với ai ngay cả Quách Phù và Quách Tĩnh nàng cũng không muốn gặp . Nàng ngồi trên giường từ trong một hộp nhỏ ở bàn trang điểm lấy ra một cây trâm cài tóc , được làm bằng gỗ nhìn rất đơn sơ giản dị . Cây trâm đó là sinh thần của nàng , Hi Nhi tự tay làm cho nàng , nàng nhớ các đầu ngón tay của Hi Nhi còn bị thương chi chít , khi ấy nàng còn trách Hi Nhi sao có thể bất cẩn làm thủ bị thương thành như vậy . Hi Nhi lúc ấy chỉ cười ngốc ngốc nhìn nàng , nàng cũng không trách người đó nữa , nàng đem trâm cài cất vào chiếc hộp trang sức cũng chưa từng lấy ra cài thử . 



Hoàng Dung ngồi trước gương đồng , trong gương phản chiếu nàng bộ dáng tiều tỵ hốc mắt do khóc quá nhiều mà đỏ . Nàng đem trâm cài tóc cài lên đầu , chỉ là trâm cài vừa cài lên thì đã bị gãy đoạn , rớt xuống đất . Trâm càu này là tình cảm Hi Nhi dành tặng cho nàng giờ trâm gãy tình đứt . Đây chính là điềm báo cho nàng biết dù sau này có chuyện gì nàng cũng không thể gặp lại Hi Nhi . Hoàng Dung che miệng nước mắt cứ thế trào ra , nàng ôm trâm cài trong lòng . Cả thế giới trước mặt nàng như sụp đổ .



Quách Tĩnh đau lòng Hoàng Dung , hắn lắc đầu dẫn Quách Phù ra ngoài ăn cơm , đêm nay có lẽ hắn nên ngủ ở một phòng khác cứ để cho Dung Nhi an tỉnh trở lại . Quách Tĩnh hắn có thể chịu được không có Hoàng Dung nhưng Quách Phù thì sao có thể chung quy nàng vẫn là tiểu hài tử , Tề Mạc Hi ly khai nàng rất buồn nhưng mẹ nàng cứ nhốt mình trong phòng nàng cũng là không chịu được . Liền đập cửa hô hoán " Mẹ ! Ngươi ra đây a ~~~~~ ! Phù Nhi rất muốn thấy ngươi ! Mẹ ! Ngươi có phải vì Tề tỷ tỷ không từ mat biệt ly khai nên sinh khí phải không ?! Ngươi đừng sinh tỷ ấy khí có lẽ tỷ ấy có chuyện đi ! Mẹ ! Ngươi ra đây Phù Nhi nhớ ngươi ! "



Hoàng Dung nhìn trâm cài thất thần liền bởi vì những lời nói của Quách Phù bên ngoài mà thức tỉnh . Phù Nhi nói không sai nàng vẫn còn nghĩa vụ của một mẫu thân , nàng không thể giữ được Hi Nhi cũng không thể bỏ quên đi Phù Nhi . Huống chi nàng vẫn còn danh chính ngôn thuận là thê tử của Quách Tĩnh . Nàng cùng Hi Nhi vĩnh viễn là không thể nào , nàng nhìn trâm cài lắc đầu lau đi nước mắt mang trâm cài bỏ vào hộp cất cẩn thận . Nàng nên chôn tình cảm này vùi lấp lại . 



Hoàng Dung mở cửa đem Quách Phù ôm vào ngực " Mẹ xin lỗi Phù Nhi ! Ta sau sẽ không như vậy chúng ta đi ra dùng cơm với cha cùng Kha gia gia của ngươi thôi ! "



Quách Phù cười gật đầu " dạ ! "



Hoàng Dung chỉ mĩm cười như có như không , môi nàng cười nhưng lòng không tài nào cười nổi . Nàng ngồi vào bàn ăn gắp thức ăn cho Quách Tĩnh cùng Quách Phù hành động vẫn như xưa nhưng lâu lâu nàng lại chuyển nhãn thần nhìn sang một góc trống , cười thê lương tiếp tục dùng cơm .



Đêm đó Quách Tĩnh đối với nàng cầu hoan lòng nàng gào thét không đồng ý nhưng mà đó lại là nàng bổn phận , nàng không thể từ chối . Quách Tĩnh hôn lên nàng thần , nàng liền cảm giác nó thật thô không có ngọt ngào , mềm mại như Hi Nhi môi . Nàng nhìn Quách Tĩnh dung mạo thật sự so không bằng Tề Mạc Hi dung mạo dù rằng cả hai đều ngốc như nhau . Đêm đó đối với nàng dài như là hàng canh giờ liền không chút nào cảm giác . Nhưng nàng vẫn cố gắng thích ứng với thế giới không Tề Mạc Hi , là thế giới chỉ có nàng , có phu quân , có hài tử . 



Đây chính là thứ tình cảm nhớ người đó nhưng lại không thể nói ra được ! Chỉ chôn tận trong lòng .



Trở lại với Tề Mạc Hi , nàng ngất đi thuyền theo sóng đánh mà trôi dạt thật nhanh vào Trung Nguyên . Đợi nàng tỉnh lại thì đã đến đất liền , nàng khuôn mặt trắng bệch , đi vào một thị trấn gần đó bốc vài thang thuốc , tìm một nhà trọ nghỉ ngơi qua đêm . Nàng không nghĩ quay lại Thiên Sơn , bởi nếu nàng về đó dựa vào Nhị vị sư phụ ánh mắt nhất định sẽ nhận ra , nếu để Nhị vị sư phụ biết nhất định sẽ đi hỏi tội Dung Nhi tỷ tỷ nàng là không muốn việc đó xảy ra .



Tề Mạc Hi ngồi trên giường trên người nàng mặc một bộ trung y trước cổ đeo một sợi dây chuyền , nói dây chuyền cũng là không phải đó là chiếc nhẫn Chưởng Môn của phái Tiêu Dao , nhưng do chiếc nhẫn quá bự và nàng sợ đánh rơi nó cho nên đã xâu thành một sợi dây chuyền đeo vào cổ . Nàng nhìn chưởng môn tín vật hảo nghĩ muốn đi tìm Linh Khứu Cung gì đó , an phận làm Chưởng Môn , cũng coi như là cho bản thân thư giãn du ngoạn .



---------------------------------------------- ta là đường phân cách ------------------------------------------------



Sáng hôm sau ,



Tề Mạc Hi thức dậy , sắc mặt nàng đã chuyển biến tốt hơn , dù sao cũng là một vết thương nhỏ dùng một thang thuốc là đủ nhưng là có một vết thương thật lớn trong tim không có thứ thuốc nào có thể chửa trị được . Tề Mạc Hi mặc hồng sắc tố y , trên mặt nàng dùng một chiếc khăn lụa mỏng che lại có lẽ nàng cũng hiểu là dung mạo của nàng có thể làm cho nhiều người bu lại , nàng không thích người khác quấy rầy nàng cho nên lựa chọn che mặt lại . Nhưng là khăn lụa không che dấu được hết dung mạo nàng mà càng khiến nó trong mắt người khác trở nên bí ẩn .



Tề Mạc Hi xuống lầu dùng Lăng Ba Vi Bộ rời khỏi trấn nhỏ , mất vài canh giờ thì đến được một thành trì lớn dựa theo chỉ dẫn trước đây của Nhị Sư Phụ mà tìm đến phân đà của Linh Khứu Cung dù sao Linh Khứu Cung người trải dài khắp đại giang tây bắc , nhân sĩ võ lâm rất ít người biết sự tồn tại của họ . Phân đà của Linh Khứu Cung có thể là một quán trọ , tửu lâu , tiệm thuốc kể cả thanh lâu cũng có , mà phân đà của bọn họ không chỉ có một mà đến trăm cái . Lần này Tề Mạc Hi nơi đến là một thanh lâu ( kỹ viện ) đây là phân đà ẩn dấu của Linh Khứu Cung làm việc thu thập tin tức trong giang hồ cho nên dù là Hư Trúc luôn ở Thiên Sơn nhưng là vẫn biết sự việc diễn ra bên ngoài là vậy . 



Tề Mạc Hi là cô nương cho nên kỹ viện là không thể vào , nàng liền mua một bộ sam y của nam nhân mặc vào , đai lưng chính giữa có một viên bảo thạch màu đỏ , đầu cũng chỉ búi đơn giản dùng vải trắng cột vào mang theo cây phiến của Tam Sư Phụ tiêu sái bước vào kỹ viện khiến không ít cô nương phải đỏ mắt nhìn theo . Tề Mạc Hi mặc nam trang chính là một cái mặt trắng thỏ , nhưng là trên người vô cùng xa hoa , tay phải đeo chiếc nhẫn bằng bảo thạch chỉ cần người của Linh Khứu Cung nhìn thấy tự biết nàng chính là chưởng môn đời tiếp theo của phái Tiêu Dao .



Tú bà thấy Tề Mạc Hi ăn mặc xa hoa lộng lẫy liền biết là công tử nào đó của viên ngoại hay quan viên nhất nhị tam phẩm của triều đình , liền niềm nở đón tiếp , mùi hương trên người của tú bà khiến Tề Mạc Hi mũi khó chịu , thêm vào nàng không thích người lạ đụng chạm nàng dù là trước đây Hoàng Dung cũng là mất một khoảng thời gian Tề Mạc Hi mới là thích ứng được .



Tú bà cho người dẫn Tề Mạc Hi vào một phòng sang trọng còn ngỏ ý muốn hỏi nàng chọn cô nương nào ra tiếp . Tề Mạc Hi nghe nói liền trợn to mắt , nàng đều là nữ nhân có gì để tiếp nhưng là vì đại sự cho nên Tề Mạc Hi phe phẩy quạt miễn cưỡng cười " Kia ngươi gọi cô nương nổi tiếng nhất ở đây đến cho bổn đại gia ! Hoa khôi thì càng tốt ! "



" này ! Đại gia ngài không biết hoa khôi của chúng tui bán nghệ không bán thân ! Cho nên hay là tiểu nhân bảo cô nương khác đến hầu hạ đại gia . "



" Bổn đại gia thích ! Các ngươi gọi lên bao nhiêu ta cũng trả ! " Tề Mạc Hi bá đạo nói nhưng thật ra lòng bàn tay nàng đều xuất đầy mồ hôi , diễn thì cũng phải diễn cho hết chứ .



" Dạ ! Dạ ! " tên người hầu khom người cáo lui ra ngoài . Tên người hầu vừa đóng cửa lại Tề Mạc Hi trong này liền thở phào một hơi , lau đi trên trán mồ hôi chuẩn bị thật kỹ tiếp đón người của Linh Khứu Cung .



Quả nhiên không bao lâu tên người hầu đẩy cửa vào theo sau hắn là một vị cô nương tuổi chừng nhị thập dung mạo chim xa cá lặn , nàng ta ăn mặc tử y nhìn phong trần , thướt tha . Tề Mạc Hi dù sao cũng chưa phải lần đầu nhìn thấy mỹ nữ , vị cô nương trước mặt nàng dung mạo có thể sánh ngang với Hoàng Dung . Nàng chỉ nhìn qua một chút rồi chuyển đầu sang nơi khác . Nàng như vậy khiến cho cô nương kia ngạc nhiên không thôi !



" Công tử ngươi cho gọi Mị Nhi đến là muốn ta hầu hạ ngài sao ? " Cô nương kia danh xưng Mị Nhi là kỹ viện này đề bảng hàng đầu mỹ nhân , có bao nhiêu nam nhân muốn nàng nhưng là nàng chưa từng cùng ai . Chỉ bán nghệ mà không bán thân .



" Hầu hạ thì không cần ! " Tề Mạc Hi phe phẩy quạt cười lắc đầu



" Vậy công tử là muốn gì ! " Mị Nhi kinh ngạc đánh giá thần sắc cùng dung mạo của Tề Mạc Hi , dựa vào nàng nhãn thần liền biết rõ Tề Mạc Hi là nữ cải nam trang , chỉ là đoán không ra người này đến đây tìm nàng làm gì . 



" Tỷ tỷ ngươi ngồi đi đứng làm gì ! " Tề Mạc Hi nhìn đang cảnh giác với nàng Mị Nhi liền trưng bộ dáng ngốc ra . Nàng cũng đâu phải người xấu đâu !



" Không cần ! Công tử ngài là muốn gì nói thẳng ! " Mị Nhi cự tuyệt



" Vậy ta không dài dòng . Mị Nhi tỷ tỷ ngươi hẳn nhận ra vật này chứ ! " Tề Mạc Hi nâng thủ lên , hiện rõ trước mắt Mị Nhi là chưởng môn tín vật . Liền hơi chút kinh sợ , nhìn chầm chầm Tề Mạc Hi . Bởi nàng biết rõ đây là vật trên tay chưởng môn ngoài đệ tử được chân truyền thừa kế thì không còn ai nữa biết sự tồn tại của Linh Khứu Cung .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top