Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Học chữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hiên trăm tính vạn tính cũng không ngờ được sẽ đến nước đường này. Cô biết, thật ra, Mộ Dung Ngưng Yên không hứng thú việc cô có trở thành hoa nương hay không, căn bản hại nhiều hơn lợi. Với cái tiểu tư phẩn nam trang không biết yểu điệu thục nữ là gì, ngày ngày rửa chén, đi ngốc trong lâu thì có cơ may gì mà trở mình, vịt hóa thiên nga thành tiểu thư khuê các chứ đừng nói là đệ nhất hoa nương tài nghệ xuất chúng.

Điều mà nàng muốn chỉ đơn giản là xả giận cho sự việc đêm ở mộc trì. Mạc Hiên nghĩ cùng lắm là bắt cô mặc y phục nữ nhân, học mấy cái cầm kỳ thi họa này kia, cô cứ giả bộ bất lực không biết thì cùng lắm nàng chỉ bắt mình học cử chỉ để tiếp khách. Mạc Hiên đã hình dung một bộ giáo huấn ôn nhu diệu dàng, đoan trang lễ nghĩa như các mama hoàng cung chỉ dạy cho các phi tần tiến cung hồi xưa.

Nhưng Mạc Hiên không thể ngờ rằng "Mạc phi nương nương" lại được một cái "Dung Ma Ma" trong truyền thuyết giáo dục a.

Chát.

Mộ Dung Ngưng Yên cầm roi tre nhỏ quất vào tay Mạc Hiên.

"Sai"

Ngưng Yên là người học võ, nàng nắm rõ lực đạo mà ra tay, lực đạo không mạnh, không để lại tổn thương nhưng vẫn mang đến cảm giác đau đớn. Bằng chứng chính là không biết đây là lần thứ mấy trong ngày thanh tre đập lên tay Mạc Hiên mà không hề để lại vết đỏ nhưng cú nào là thốn cú đó.

Chát.

"Tay áo dính mực"

Chát.

"Lực đạo quá mạnh"

Chát.

"Nét này quá sâu"

Chát.

Mạc Hiên xoa xoa tay nhìn nhìn chữ trên giấy tuyên thành, nét chữ lần này rất chính xác, không quá xấu, cô không hiểu có chút chống đối mà hỏi "Lần này không tệ đi a?"

Mộ Dung Ngưng Yên thu tay, bình tĩnh nhìn chữ "Hiên" trên giấy. Nét chữ đường nét chính xác chỉ là mới luyện tập nên chưa hữu lực khí chất. Cũng có thể xem như là không quá tệ.

"Không tệ. Roi đó là thưởng" Mộ Dung Ngưng Yên lạnh nhạt trả lời.

"Ngươi sáng nay là ăn đồ ăn từ nhà bếp sao?" Mạc Hiên phát hỏa, đứng thẳng người chống nạnh nhìn Ngưng Yên.

Mộ Dung Ngưng Yên chỉ ân một tiếng, lãnh đạm trả lời

"Cũng không ăn bậy bạ cái gì, sao lại phát điên đây. Đánh người vô lý như vậy" Mạc Hiên chu môi, ủy khuất lẩm bẩm, không dám để Mộ Dưng Ngưng Yên nghe thấy.

Nhưng cô không biết nàng luyện võ, giác quan rất nhạy bén, tất cả những điều cô nói đều được nàng nghe thấy. Vì vậy, không ngoài dự đoán liền ăn thêm một roi.

Chát.

Mộ Dung Ngưng Yên vẫn như cũ băng lãnh không biểu cảm.

Từ ngày bị lôi đi làm hoa nương tập sự, Ngưng Yên cũng phát hiện Mạc Hiên không biết chữ, nói đúng hơn là không biết chữ Thanh Quốc, liền chỉ ưu tiên dạy cô học chữ, chưa hề có động thái để cô làm hoa nương. Mạc Hiên cũng rất hiểu chuyện, biết được ý tốt của nàng cũng ngoan ngoãn cho nàng xã giận, nói đúng hơn thì có đứng lên chống phá "cách mạng" cũng không được nên đành ủy khuất mà chịu đựng. Vì mục tiêu bám chân phú bà.

Chỉ là Mộ Dung Ngưng Yên này, nàng ấy thật sự nhớ rất kỹ rất lâu đi, đã gần một tuần nàng ấy lôi Mạc Hiên ra ngày ngày hết bắt học nhớ chữ, luyện chữ, mài mực rồi ngày nào cũng cầm roi đánh cô cũng chưa hết giận sao. Vẫn duy trì thái độ lãnh đảm, còn có phần xa cách. Mạc Hiên có chút sinh khí, nhưng vẫn hèn hạ không dám lên tiếng, nghĩ thầm trong đầu.

Đúng là nữ nhân lãnh đạm.

Mạc Hiên đang xếp lại giấy tuyên thành, mài mực, rồi lại tiếp tục luyện chữ.

"Tại sao ngươi vẫn mặc đồ tiểu tư?" Mộ Dung Ngưng Yên đứng cạnh bàn ánh mắt vẫn duy trì trên nét chữ của Mạc Hiên, tay vẫn cầm roi tre.

Mạc Hiên cố gắng chỉnh chu hạ từng nét chữ, nghe thấy nàng hỏi, cũng dừng lại động tác. Nghiêng đầu nhìn qua Mộ Dung Ngưng Yên đứng bên cạnh. Mộ Dung Ngưng Yên thanh lãnh, ánh mắt chăm chú nhìn chữ trên giấy, thập phần chuyên tâm. Thanh ti như suối buông xõa, một phần được búi gọn lộ ra sườn mặt tinh xảo cùng đường nét dịu dàng. Hàng mi cong dài xinh đẹp theo tầm nhìn của nàng mà linh động, diễm mỹ tuyệt luân. Từng cơn gió cuối hạ nhẹ thổi, đưa mái tóc lay động, có phần rối bời lướt qua tai nhỏ với đường cong tinh tế, đáng yêu. Mạc Hiên vô thức đưa tay lên, muốn vuốt gọn những lọn tóc nghịch ngợm đang che đi mỹ cảnh kia.

Chỉ là cô si mê nhìn đến ngốc, quên mất bản thân chính là thuận tay phải, cầm bút luyện chữ là tay phải, đưa tay chỉnh tóc cũng là tay phải. Vì vậy lúc cô đưa tay về phía Mộ Dung Ngưng yên cũng cầm theo bút lông đang dính mực mà đưa tới. Một đường vuốt tóc, cũng là một nét họa trên mặt Mộ Dung Ngưng Yên từ má kéo tới bên tai.

Lan da trắng như tuyết của Mộ Dung Ngưng Yên càng làm nổi bật thêm màu đen tuyền của mực. Mạc Hiên cảm giác mực này cực độ chói rực mà đập vào mắt cô. Mạc Hiên trợn mắt nhìn nét mực mà bản thân vẽ ra, toàn thân đóng băng.

Mộ Dung Ngưng Yên hỏi thật lâu nhưng không thấy Mạc Hiên trả lời có chút thắc mắc định quay sang thì bất chợt cảm nhận đường nét mát lạnh trên sườn mặt chính mình. Ngạc nhiên quay sang, trước tầm mắt cô là hình ảnh bút lông phóng đại, phía sau là Mạc hiên biểu cảm trợn trừng nhìn chằm chằm nàng. Mộ Dung Ngưng Yên cũng là không hiểu vì sao bị họa lên mặt, thẩn thờ đứng yên để người trước mặt lau đi vết mực.

"Ta xin lỗi, ta không cố ý" Mạc Hiên lúc này hoảng loạn mà đặt bút xuống liền vội vàng lấy ống tay áo giúp Ngưng yên lâu đi vết mực trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô đúng ngốc mà, chuyện cũ nàng còn chưa nguôi giận đã gây thêm họa. Không mau lau sạch thì cô chỉ còn đường ra khỏi Như Ý Lâu a.

Chỉ là cô cũng quên mức bản thân hôm nay luyện tập mà bị vây mực trên cổ tay áo, cùng với mực nước cực khó lau. Vì vội vàng mà lau, vết mực không giảm đi mà còn loang rộng. Ban đầu, chỉ là một nét thanh mãnh kéo dài, bây giờ thì là một mảng loang lỗ màu đen bao phủ khắp mặt Mộ Dung Ngưng Yên. Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ chỉ còn là một màu đen. Cùng với đôi mắt vì sinh khí mà có phần sắc lạnh.

Mạc Hiên sau khi phát hiện tình hình thì ngẫn người. Ban đầu là hoảng sợ nhưng càng nhìn Mộ Dung Ngưng Yên mặt đen trước mặt thì càng thấy buồn cười. Không kiểm soát mà cười thành tiếng nói "Ngươi thật đúng là mặt than nha"

Mộ Dung Dung Ngưng Yên sinh khí liền cầm roi tre đánh lên người Mạc Hiên, mắng "Ngươi mới mặt than".

Mộ Dung Mặt Than có thù tất báo, liền cầm lấy bút lông quét mực tức giật mà hướng Mạc Hiên động thủ. Mạc Hiên bị đánh thành đau, nhưng vẫn không thôi buồn cười, thấy Mộ Dung Mặc Than hướng mình họa mực cũng không chịu yếu thế liền cầm thêm cọ lông phản công.

Hai người các nàng, một cao một thấp, một tiểu tư y phục nâu thô xơ, một tiểu thư lục y tươi mát, cầm bút lông mà nháo. Nháo một lúc cả hai bình tĩnh dừng lại, quan sát thảm cảnh, cả hai thành hai cái mặt than,y phục rối bời, mực đen dính khắp người. Mạc Hiên khuôn mặt xinh đẹp anh khí bị bôi đen, tóc có chút tán loạn, trên môi nụ cười càng vui vẻ. Mộ Dung Ngưng Yên thấy cảnh này có chút ngốc nghếch cũng cười thành tiếng. Hai người đứng đó nhìn nhau cười.

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?" Mộ Dung Ngưng Yên điều chỉnh hơi thở sau đoạn đùa giỡn vừa rồi.

"Ta cảm thấy y phục nữ tử không thoải mái, rất bất tiện. Bình thường đều mặc đồ tiểu tư quen rồi" với thật ra cô ngoài đồ tiểu tư ra thì chỉ có bộ y phục bố y lúc trước Lục Anh Vũ ném cho cô a.

"Ta từng tặng ngươi bộ y phục tốt đi"

"A, chỉ là y phục đẹp như vậy nếu ngày nào cung mặc thì rất phí". Mạc Hiên là tiểu tư a, không thể ngày nào cũng mặc đồ đẹp đi.

"Từ lần sau, mỗi lần cùng ta không cần mặc y phục tiểu tư nữa, cứ mặc y phục kia đi" Mộ Dung Ngưng Yên mi mắt rũ xuống, không biểu hiện gì.

Mạc Hiên đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Ngưng Yên, ánh mắt linh quang. "Ta chỉ có một bộ y phục đó, cũng không thể ngày nào cũng mặc được." Mùi lắm người ơi. Với ta cũng muốn mỗi ngày cùng một chỗ với phú bà xinh đẹp như vậy ạ. Người mua thêm cho ta đi.

"Ngày mai ta đưa ngươi đi mua y phục vài bộ"

"Thật sao?" Mạc Hiên mắt sáng rực nhìn về phía Mộ Dung Ngưng Yên. Mong ước thành hiện thực , cô đúng là trời phú khả năng bám chân phú bà đi.

"Ân. Ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo, không cần luyện chữ nữa" Mộ Dung Ngưng Yên nói xong cũng chỉnh loại y phục, quay người rời đi.

"Hôm nay đến đây thôi, ta cần tắm rửa"

"Được, đa tạ. Hẹn người ngay mai" Mạc Hiên cực độ vui vẻ, mặt đen chân sáo nhảy nhót rời đi.

----------

Tiểu Bảo bên này cũng không khác biệt.

Từ ngày Lão đại Mạc Hiên trở thành hoa nương tập sự, huynh muội họ Trương cũng được Lam Tịch Lạc sắp xếp lại công việc. Lão đại không thoát được trở thành hoa nương tập sự của Lam Lão Bản. Đại ca và nhị ca được vào đội hộ vệ trực tiếp dưới quyền quản lý A Sâm trưởng quỹ. Còn Tiểu Bảo thì trở thành phụ tá cho Lam Tịch Lạc.

Sao càng nghĩ càng thấy cả băng đảng của cô đều bị Lam lão bản kiểm soát vậy.

Nhớ lại ngày đầu tiên đến chỗ trưởng sự Lam Tịch Lạc để nhận việc.

Tiểu bảo một thân y phục bố y, nhìn qua có phần cũ kỹ, đơn giản.

Lam Tịch Lạc nhìn nàng, thở dài một hơi.

"Ta dự định để ngươi làm phụ tá cho ta, ghi chép sổ sách, hỗ trợ vài việc vặt. Ngươi ăn mặt như vậy cũng không chỉnh chu. Ta đưa ngươi đi lấy y phục"

"Nhưng mà"

"Theo ta, hôm nay có rất nhiều việc"

Sau khi đổi y phục, Tiểu Bảo tay cầm giấy bút ngơ ngác đi phía sau Lam Tịch Lạc. Lam Tịch Lạc bước chân nhanh chóng, lướt đi trên sàng di chuyển đến từng nơi quan trọng trong lâu để nắm tình hình. Từ chính viện đến nhà bếp, từ hoa khôi đến từng nhân sự nhỏ nhoi, thông tin sổ sách đến từng món đồ nhỏ trong lâu,... Không thiếu thứ gì.

Lam Tịch Lạc đóng lại sổ ghi chép cầm danh sách các hoa nương, hướng về phía Tiểu Bảo: "Ngươi đã ghi chép hết thông tin rồi đúng không? Đưa ta sổ sách"

"Ghi chép" Tiểu Bảo ánh mắt ngơ ngác nhìn Lam Tịch Lạc.

"Tất cả nhưng thông tin mà ta đã đọc là để ngươi ghi chép lại cho ta, nguyên cả một buổi sáng hôm nay" Lam Tịch Lạc nghi hoặc nhìn Tiểu Bảo.

"Ta...chưa chép" Tiểu Bảo tay ôm chặt số ghi chép, mi mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói.

Tiểu Bảo chỉ mười sáu tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn đứng một chỗ ủy khất ôm sách. Còn Lam Tịch Lạc có phần trạc tuổi với Mạc Hiên, đường nét trưởng thành, khí tức tức giận lan tràn. Hình ảnh như giáo viên chủ nhiệm trách phạt bạn học không làm bài tập.

"Vì sao lại không ghi chép?"

"Vì...vì ta không biết chữ" Tiểu Bảo anh mắt duy trì một điểm, tay siết chặt, cảm giác uất thẹn dâng lên trong lòng.

Lam Tịch Lạc lặng lẻ thở dài. Nàng cũng thật vô ý, với xuất thân của Tiểu Bảo cùng người của nàng là một nhóm lưu mạnh thì đúng là không biết chữ, lại để cho nàng đi làm việc giấy mực.

Lão Đại của nàng còn không biết chữ thì trách nàng ấy thế nào đây.

"Được rồi. Không sao. Ngươi về..."

"Nhưng ta nhớ rất rõ. Ta có thể đọc lại cho ngươi" Tiểu Bảo nhanh chóng lên tiếng.

Tiểu Bảo từ lúc thể ghi nhớ, chỉ biết có hai ca ca, chưa từng một lần thấy mặt cha mẹ. Ba huynh đệ muội tự chăm lo cho nhau, cùng hai ca ca lưu lạc khắp nơi. Từ một tiểu hài nhi mô côi băng đảng rồi trở thành cái bang lưu lạc khắp nơi. Đến bữa ăn hàng ngày còn không đủ đừng nói đến việc đi học biết chữ. Nhưng nàng tự biết rõ khả năng ghi nhớ bản thân rất tốt, những điều nàng đã để tâm có thể ghi nhớt rất kỹ, rất lâu.

Lam Tịch Lạc ánh mắt sâu sắc nhìn nàng.

Tiểu Bảo tập trung kể lại lần lượt các nội dung từ sáng đến giờ Lam Tịch Lạc đã trao đổi và lạc việc. Các nội dung đều chi tiết và chính xác. Không những không thiếu sót đặc biệt còn bổ sung thêm vài ý kiến của mình.

Ánh mắt nàng như tinh tú, rạng ngời tỏa sáng. Đôi chân nhỏ chậm rãi đi qua đi lại, một tay nắm thành quyền nhịp nhàng vỗ vào lòng bàn tay còn lại theo từng nội dung.

"...Toàn bộ Như Ý Lâu cần nhanh chóng chuẩn bị cho lễ hội mùa Thu vào cuối tháng sau".

Tiểu Bảo vừa nói hết câu, tay cũng vỗ bốp một tiếng. Liền hít một nơi lấy lại nhịp thở. Sau đó liền chăm chú nhìn Lam Tịch Lạc chờ nàng lên tiếng.

"Thật đáng ngạc nhiên. Trí nhớ ngươi rất tốt a" Lam Tịch Lạc thật tâm cảm thán, không quên nở một nụ cười.

Lam Lão Sư rất hài lòng với bạn học Tiểu Bảo nha

"Vậy từ nay ngươi đi theo phụ ta"

Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn Lam Tịch Lạc, có chút không phản ứng kịp.

"Nhưng không thể không biết chữ, khi rãnh ta sẽ chỉ thêm cho ngươi" Lam Tịch Lạc ôn nhu mỉm cười nhìn nàng

"Đa..đa tạ" Tiểu Bảo vui vẻ, vội vàng trả lời.

Ước mơ từ nhỏ đến lớn của nàng là được biết chữ, được học các loại văn thư. Có cơ hội như vậy, sao lại không vui mừng chứ.

Quay về hiện tại, tiểu Bảo một tay cầm mảnh giấy ghi chú các mặt chữ cơ bản mà Lam Tịch Lam đã chỉ cho nàng, một tay cầm que nhỏ ngồi chồm hổm trên nền đất đi lại các nét chữ.

Dù Lam trưởng sự có nói sẽ dạy nàng biết chữ, nhưng vì nàng ấy quá bận rộn cũng chỉ có thể chỉ cho tiểu Bảo vài chữ trong ngày để nàng tự học, khi có chút rảnh rỗi sẽ kiểm tra và hướng nàng chỉ dẫn thêm. Phần lớn thời gian sau khi cùng Lam Tịch Lạc hỗ trợ làm việc, tiểu Bảo vì không có đủ giấy mực sẽ ngồi luyện chữ bằng que gậy.

Tiểu Bảo nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng cao đầu lên liền nhìn thấy. Mạc Hiên quàn áo xốc xếch dính đầy mực. Khuôn mặt cũng đen thui, lộ ra hàm răng trắng cùng nụ cười rực rỡ đến chói lóa tung tang đi.

Ngốc tử mặt đen nhảy chân sáo.

Tiểu Bảo trên đầu ba cái hắc tuyến, không hiểu nhìn theo bóng dáng lão đại của mình.

Đây là Lão Đại đáng kính của cô sao. Cần xem xét lại.

Tiểu Bảo âm thầm đánh giá Lão Đại của mình, nhưng nàng không hề biết con người trông ngốc nghếch. Dù giống như nàng cùng luyện chữ. Nhưng người được cầm tay chỉ mực, người phải tự luyện. Lão đại của nàng còn được phú bà hứa hẹn dắt đi shopping nữa đây.

Đây là đẳng cấp khác biệt a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top