Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, các quan viên đều tới chỗ của Doãn Nghiên mà ra sức nịnh bợ, có nhiều tên lại lộ liễu tính giới thiệu nữ nhi họ cho Doãn Nghiên nhưng cô một mực chỉ im lặng, khuôn mặt vẫn không quan tâm với những gì mà bọn họ nói. Có lẽ được một khắc sau, quan viên thấy Doãn Đại tướng quân đứng lên đi về chỗ của Huyết Thân vương thì cũng rất tò mò xem giữa Huyết Thân vương với Phiêu Kỵ Đại tướng quân có quan hệ gì thì tất cả bọn họ đều bất ngờ với các xưng hô của họ.

- Doãn Nghiên tham kiến Hàn thúc thúc, Tô thẩm.

- Không ngờ có mấy năm không gặp nhìn ngươi trưởng thành không ít.

- Vâng.... Hàn thúc thúc, đứa trẻ này là....

    Nghe được Doãn Nghiên tò mò về con gái của mình thì vẻ mặt của Sở Thiên Hàn bắt đầu tự hào mà nói:

- Đây là con gái của chúng ta, tên là Sở Huyết Nguyệt cũng chính là Mạn Sa quận chúa mà ngươi biết đấy. (Nói rồi ông quay qua nói với cô) Nguyệt nhi, mau chào biểu ca con đi.

    Nghe phụ vương nói vậy cô cũng nhìn ông gật đầu rồi mới đứng lên đi ra khỏi bàn mà chào Doãn Nghiên:

- Muội tên là Huyết Nguyệt, ra mắt Nghiên biểu ca.

    Lúc này Doãn Nghiên hơi bị đứng hình vì nhan sắc quá mức chết người này của Sở Huyết Nguyệt. Trong đầu Doãn Nghiên lúc này: "Đúng là con của Hàn thúc với Tô thẩm, nhan sắc không phải dạng vừa. Nếu đến khi trưởng thành thì chắc chắn sẽ rất khuynh thành hoặc có thể trở thành yêu cơ cũng được nữa. Nhưng dù có là yêu cơ thì mình cũng phải bảo vệ con bé khỏi bọn nam nhân xấu xa". Sau khi suy nghĩ được một lát rồi Doãn Nghiên cũng nói:

- Được rồi, muội không cần đa lễ vậy đâu. Dù gì cấp bậc muội cũng cao hơn ta mà. Vậy nên sau này muội không cần phải chào theo quy củ đâu. Cứ tự nhiên là được.

- Vâng, muội biết rồi biểu ca.

    Cô vừa nói xong liền tặng cho Doãn Nghiên một nụ cười, khiến cho Doãn Nghiên phải đỏ mặt quay qua chỗ khác. Còn những người khác cảm thấy bất ngờ với vẻ mặt này của Đại tướng quân, bởi vì Doãn Nghiên được biết là một vị tướng quân luôn giữ cho mình một khuôn mặt lạnh. Ấy thế mà chỉ với một nụ cười của Mạn Sa quận chúa lại có thể làm cho tản băng di động ấy đỏ mặt. Quận chúa đúng là cao tay. Ánh mắt của họ tuy khâm phục nhưng cũng có một số người lại không thích cô, ánh mắt đầy sự ghen ghét. Sở Huyết Nguyệt cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt ấy. Rồi có một vị cô nương không biết là nữ nhi nhà nào lại đứng lên ra giữa sảnh nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, tiểu nữ có điều muốn nói.

    Nghe thế Sở Hằng nhìn xuống thấy có một cô nương mặc một bộ thanh y nói. Ông cũng thấy tò mò hỏi lại:

- Ồ, ngươi muốn nói gì thì cứ nói.

- Khởi bẩm bệ hạ, tiểu nữ là nữ nhi của Khương Thái phó, tên là Khương Lộ Vi. Nay muốn vì mọi người mà hiến tặng một điệu múa. Khẩn xin bệ hạ ân chuẩn.

- Hahaha. Được, trẫm ân chuẩn cho ngươi.

    Được sự đồng ý của hoàng thượng, Khương Lộ Vi bắt đầu biểu diễn điệu múa của mình. Điệu múa của Khương Lộ Vi dù uyển chuyển nhưng lại có phần hơi quyến rũ. Nhi tử của các quan viên cùng với những tên háo sắc thì không thể nào rời mắt được, còn đối với Doãn Nghiên thì cô còn không thèm nhìn. Một lát sau điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay của mọi người đều vang lên. Hoàng thượng cũng lên tiếng nói cho có lệ chứ cái điệu múa đó đối với ông còn không bằng một phần của Hoàng Hậu nữa.

- Hahaha, hay lắm. Điệu múa rất đẹp. Quách công công lát nữa ban thưởng cho Khương tiểu thư đi.

- Vâng, hoàng thượng. (Quách công công cũng biết hoàng thượng dù khen như vậy nhưng thực ra là không thích cái điệu múa ấy. Dù không thích nhưng ngài ấy vẫn giữ thể diện cho vị Khương tiểu thư đó)

- Bệ ha, tiểu nữ còn có một chuyện muốn xin bệ hạ cho phép.

- Trẫm cho phép nói. 

- Bệ hạ, tiểu nữ muốn thách đấu với Mạn Sa quận chúa.

    Lời vừa nói ra mọi người đều ngạc nhiên kể cả hoàng thượng. Sở Thiên Hàn thì bắt đầu khó chịu đen mặt, muốn đứng lên nói nhưng bị Tô Nguyệt Ánh cản lại nói:

- A Hàn, chàng bình tĩnh lại. Chàng cứ để cho Nguyệt nhi giải quyết đi.

- Nhưng mà...

- Yên tâm, Nguyệt nhi của chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa. Chàng không tin con gái mình à.

- Không, ta tin. Vậy ta cùng nàng ngồi xem vậy.

- Vâng.

    Còn bên Sở Hằng nhìn qua chỗ đệ đệ của mình thấy được cái gật đầu thì ông cũng cho phép:

- Được rồi. Vậy Nguyệt nhi con đồng ý không nhận lời thách đấu không?

    Sở Huyết Nguyệt lúc này đang nhàn nhạ ngồi ăn bánh, đến khi nghe có người muốn thách đấu với cô thì xém tí nữa là mắc nghẹn rồi. Cô nhìn qua thì thấy vị tỷ tỷ mặc thanh đó đang nhìn mình một các kiêu ngạo thì cô cũng đoán ra được rồi. Cô lúc này vẫn bình tĩnh chậm rãi mà đứng lên nói:

- Dạ được, Hoàng bá bá. Dù sao con cũng đang chán không có việc gì làm đây.

    Sở Hằng nghe vậy cũng liền mừng thầm trong lòng: "Nguyệt nhi thông minh như vậy chắc là có thể ứng phó được"

- Vậy Khương Lộ Vi ngươi muốn thi cái gì?

- Tiểu nữ muốn thi về cầm 

- Được. Vậy trẫm sẽ làm người chấm cho các ngươi.

- Tạ ơn bệ hạ.

    Sở Huyết Nguyệt từ nãy đến giờ đứng nghe nhưng khi quay qua đã thấy ánh mắt chán ghét cùng địch ý không thể nào che giấu của Khương Lộ Vi. Cô thắc mắc: "Mình có làm gì đắc tội cô ta đâu mà lại nhìn mình như vậy. Ngồi không mà cũng bị dính đạn nữa là sao". Dù có nhiều thắc mắc nhưng cô không thể hiện ra mặt nhiều. Đầu tiên chính là thi về cầm gồm hai vòng: vòng một là đánh đơn, vòng hai chính là hợp tấu. Nghe tới đây, Khương Lộ Vi mừng thầm: "Đánh chính là cơ hội tốt để làm xấu mặt con bé đó. Cho dù là con của Huyết Thân vương, là quận chúa thì ta nhất định sẽ không tha vì con bé đó dám nói quyến rũ Phiêu Kỵ Đại tướng quân".  Còn bên Sở Huyết Nguyệt bề ngoài vẫn rất bình tĩnh, bên trong thì đang cố gắng nhớ những bài hát ở thời hiện đại mà cô hay nghe. Lúc này các vị trong bữa tiệc đang rất háo hức để nghe Khương Lộ Vi đánh đàn, vì trong kinh thành nàng được coi là một trong những đệ nhất tài nữ chuyên về cầm. Một số người thì muốn xem vị quận chúa mười tuổi này có thể đánh như thế nào. Lúc này thái giám đang đưa đàn ra sảnh. Sở Huyết Nguyệt bước lại nhìn đàn mà cảm thán: " Cây đàn tranh này đẹp thật đấy nhưng mà bài của mình ở vòng một này lại không dùng nó. Thôi thì để ở vòng sau vậy". Mọi người thấy cô nhìn sơ qua cây đàn r thở dài tưởng cô không biết đánh có nhiều ánh mắt tiếc nuối. Khương Lộ Vi thấy vậy đành ra mặt nói:

- Quận chúa chẳng lẽ người không biết đánh đàn thập lục này sao? Vậy hay là người nhận thua đi, người chỉ thua có một vòng thôi nên không sao đâu.

    Nói xong thì Khương Lộ Vi lại làm bộ tiến tới định an ủi thì Sở Huyết Nguyệt đã né ra và nói:

- Đa tạ Khương tiểu thư đã quan tâm. Nhưng bổn quận chúa không sao chỉ là....(rồi cô quay qua nói với Sở Hằng) Chỉ là Hoàng bá bá, người có thể đổi cây đàn khác cho Nguyệt nhi không. Vì bài của Nguyệt nhi không sử dụng loại đàn này

    Mọi người đều rất ngạc nhiên, đến cả vương gia cùng vương phi cũng rất bất ngờ. Sở Hằng nghe vậy cũng vui vẻ nói:

- Vậy Nguyệt nhi con muốn cây đàn nào, để Hoàng bá bá đem ra cho con.

    Sở Huyết Nguyệt không suy nghĩ gì nhiều liền ngước lên chỗ hoàng thượng ngồi rồi nói:

- Vậy Hoàng bá bá có thể cho con mượn Băng Luân cầm của bá mẫu được không?

    Nghe cháu của mình nhắc tới cây đàn cầm của mình thì Hạ Tĩnh hoàng hậu liền nói:

- Nguyệt nhi, con thực sự muốn mượn Băng Luân cầm à. Cây đàn cầm đó của ta rất khó đánh hay là con chọn cây khác đi.

- Đúng vậy Nguyệt nhi, Hoàng bá bá nghĩ con nên chọn cây khác vì nó đúng thật là rất khó đánh.

- Không sao đâu ạ, bá bá với bá mẫu cũng yên tâm đi.

    Thái hậu ngồi ở một bên nghe liền lên tiếng nói:

- Hằng nhi, con cứ làm theo những gì con bé nói đi. Ai gia cho phép.

- Nếu mẫu hậu đã nói vậy thì.... (nhìn qua chỗ của Hạ Tĩnh, thấy nàng ấy gật đầu liền ra lệnh) Người đâu, đem Băng Luân cầm của Hoàng hậu đến đây cho trẫm.

- Vâng (một thái giám nhận lệnh liền đi liền).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top