Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thê tử của Bổn Quận chúa chỉ có Nam Cung Tuyết mà thôi. Tốt nhất ngươi nên ăn nói cẩn thận lại. Cô ta không xứng làm thê tử của Bổn Quận chúa.

Nghe những lời nói đó của cô, mọi người trong tiệm bắt đầu bàn tán to nhỏ với nhau. Thát Đáp Nhĩ A Lan thấy thế cũng hơi tự ái chút nhưng vẫn nói trực tiếp với cô:

- Quận chúa, sao ngài lại có thể nói như thế được chứ. Ta vốn được Hoàng thượng ngài ban hôn. Chẳng lẽ ngài tính làm trái với thánh chỉ sao.

Đúng vậy, nếu là người thường mà dám kháng chỉ chính là không tôn trọng hoàng gia, sẽ lập tức tru di tam tộc. Còn ngài ấy dù có là thành viên của gia đình hoàng gia đi nữa, nhưng nếu làm trái thánh chỉ cũng sẽ bị trách phạt. Để xem ngài chọn cái nào đây. Đó chính là những gì mà Thát Đáp Nhĩ A Lan suy nghĩ. Những cô ta đâu biết rằng cô chính là điều ngoại lệ của gia đình hoàng gia. Một ngoại lệ không ai có thể đụng vào được. Sở Huyết Nguyệt nghe cô ta nói như thế cùng với vẻ mặt đầy thách thức đó đúng thật khiến cho cô bật cười mà. Cô từ từ chậm rãi bước tới chỗ của Thát Đáp Nhĩ A Lan dồn cô ta vào cột nói:

- Ngươi nghĩ thánh chỉ đó có thể trói buộc được Bổn Quận chúa à. Hừ. Mà cho dù ngươi có gả vào phủ của ta thì đừng bao giờ hi vọng ta sẽ có tình cảm với ngươi. Ngươi đã hiểu chưa hả?

Vừa dứt lời, cô đã tay không đấm mạnh vào cái cột phía sau cô ta khiến cho cô ta hoảng sợ mà ngồi thẳng xuống đất. Nô tỳ đi theo cô ta thấy thế cũng chạy lại xem công chúa của mình có bị gì không. Sở Huyết Nguyệt sau khi đã hù dọa xong liền lại nắm tay Nam Cung Tuyết dịu dàng dẫn đi. Đi được vài bước cô dừng lại nói với Cung Tử Kỳ:

- Làm phiền Phường chủ đưa những món đồ mà ta đã mua với Phủ Huyết Thân Vương.

- Tại hạ đã biết. Cung tiễn Quận chúa.

Sau khi cô rời đi thì nhím người tụ lại hóng chuyện đó cũng tự động giải tán. Còn Thát Đáp Nhĩ A Lan đã được nô tỳ của mình dẫn đi. Chỉ còn Cung Tử Kỳ đứng đó mà nhìn vào cái cột đã bị cô đấm để lại dấu tích. Y cảm thấy hơi đầu: "Giáo chủ đúng thật là, nếu muốn xả giận thì cũng đừng xả giận vào mấy cái cây cột này chứ. Chúng đều là gỗ quý mà ta tốn mấy vạn lượng bạc để mua đấy."

Về phía bên cô, sau khi rời đi cô vẫn còn cảm thấy khó chịu. Cứ tưởng hôm nay sẽ được hẹn hò với nàng vui vẻ, ai ngờ lại bị phá đám như vậy chứ. Nàng thấy cô nhăn mày lại nên dùng tay xoa cho cô:

- A Nguyệt, người sao thế? Từ nãy đến giờ muội thấy người nhăn mày lại suốt, đừng nhăn nữa sẽ xấu đấy.

Nghe giọng nói của nàng, lại nhìn thấy hành động của nàng nữa làm cho cô cũng bớt khó chịu đi vài phần, cô cười trìu mến nắm tay nàng và kéo nàng ngồi trên đùi mình. Đồng thời cô cũng dùng tay ôm eo nàng lại để nàng không bị rớt. Nàng có hơi giật mình khi cô làm vậy. Dù cho cả hai cũng đã làm như thế nhiều lần rồi nhưng đang yên đang lành kéo lại như thế cũng không khỏi khiến nàng giật mình. Cô vùi đầu vào người nàng nhắm mắt lại nói:

- Ta không sao đâu nàng yên tâm. Chỉ là hơi bực khi của người xen vào chuyện của chúng ta thôi.

- Được rồi, người đừng để trong lòng nữa. Chỉ cần người không quan tâm đến thì cô ta sẽ không làm gì được người.

Nghe nàng nói vậy thì cô cũng đã yên tâm hơn chút. Nam Cung Tuyết nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cô.

Bên chỗ của Thát Đáp Nhĩ A Lan thì cô ta hiện tại vẫn còn hơi hoảng sợ, đây là lần đầu cô ta thấy cô tức giận đến thế.

- Công chúa, người uống chút nước đi.

A Lan cầm ly nước mà Mục Linh đưa tới, tay vẫn còn rung không thể dừng được. Mục Linh thấy tình trạng của công chúa như vậy cũng bắt đầu khuyên nhủ:

- Công chúa, hay là chúng ta dừng lại đi. Nô tỳ thấy việc này không an toàn đâu ạ.

- Không được.

A Lan để cái ly mạnh xuống bàn phản đối. Chuyện này đối với ả rất quan trọng, dù cho có bị ghét nhưng bắt buộc phải hoàn thành. Mục Linh thấy công chúa mình như vậy cũng lập tức quỳ xuống:

- Nô tỳ đáng chết. Xin công chúa trách phạt.

- Được rồi. Đứng lên đi. Ở đây không còn việc gì nữa, ngươi cũng nên đi ra ngoài đi.

- Vâng, nô tỳ cáo lui.

Mục Linh lui ra ngoài sẵn tiện đóng cửa cho công chúa được yên tĩnh. Mục Linh vừa đi vừa nghĩ: "Mạn Sa Quận chúa vốn không thích công chúa mình nhưng sao công chúa cứ một mực muốn ở bên cạnh ngài ấy chứ? Đúng thật không thể hiểu nổi người mà". Bên trong, Thát Đáp Nhĩ A Lan ngồi thẩn thờ nghĩ: "Không ngờ Quận chúa lại làm vậy với mình, đứng trước mặt bao nhiêu người lại tuyên bố không thừa nhận mình là thê tử. Nếu người đã làm vậy thì đừng sao ta lại hủy hoại Sở quốc của người Mạn Sa Quận chúa - Sở Huyết Nguyệt". Nói rồi ả ta cười một cách điên dại giống như một con thú đã bị xiềng xích lại quá lâu nay đã được giải thoát vậy.

- A Hắc

- Có thuộc hạ.

A Hắc chính là cận vệ trong bóng tối của Thát Đáp Nhĩ A Lan, rất trung thành với ả. Cho nên khi nghe chủ nhân gọi mình, hắn sẽ liền xuất hiện.

- A Hắc ngươi đi điều tra xem các hoàng tử công chúa ở đây, có ai muốn đối nghịch với Quận chúa không?

A Hắc hắn cảm thấy khó hiểu, sao công chúa lại muốn biết kẻ nào muốn đối nghịch với người đã sỉ nhục công chúa trước mặt người dân vậy chứ.

- Công chúa, thuộc hạ không rõ. Sao người lại muốn thuộc hạ điều tra những người đó vậy?

- Nếu Quận chúa ngài ấy không chấp nhận ta thì ta sẽ làm cho Sở quốc gà bay chó sủa một chút.

Điên rồi. Công chúa mà hắn kính trọng vậy mà lại có suy nghĩ như thế. Nhưng dù thế thì đã làm sao, công chúa đã cứu mạng ta, cho ta thân phận mới thì chính là thần của ta. Nếu người muốn thì ta có thể làm tất cả vì người. Đó chính là suy nghĩ của A Hắc. Đúng thật là một tên trung thành mù quáng. Hắn ta lập tức quỳ xuống thể hiện sự trung thành của mình:

- Cho dù nước sôi lửa bỏng thuộc hạ cũng quyết không từ. Xin người cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ đi làm liền.

Nói rồi hắn dùng khinh công đi mất. Thát Đáp Nhĩ A Lan đứng bên cửa sổ mà cười thầm: "Quả là con chó trung thành của ta".

Nhưng bọn họ không biết tất cả những chuyện vừa rồi đã có người âm thầm nhìn thấy tất cả. Đứng ở đó một lúc thì tên mặc áo choàng đó cũng rời đi và chay ngay đến chỗ của Sở Huyết Nguyệt.

- Ngươi nói là Thát Đáp Nhĩ A Lan đang có mưu đồ gây bất lợi cho Sở quốc sao?

- Vâng. Chính thuộc hạ đã nghe được cuộc hội thoại đó.

Đúng vậy, người mặc áo choàng đen đó chính là một trong tứ hung thú của Huyền Dạ giáo, Đào Ngột chi trụ - Nữu Hỗ Lộc Hoàng Dạ

- Người tiếp tục theo dõi bọn họ, ta phải thu thập đầy đủ bằng chứng mới có thể khiến cho cô ta trở tay không kịp. Được rồi, lui ra đi.

- Rõ, thưa giáo chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top