Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 105: Gió cuốn tuyết hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Thi Uyển cao hứng ngắm nghía bức tranh duy nhất trong thư phòng, nói nốt nửa câu còn lại: "Ta vốn có một tiểu muội, nàng tên là Uyển Nhu, ở độ tuổi vị thành niên cũng như Nhị tiểu thư vô cùng nghịch ngợm, lúc nào cũng bày trò chọc ghẹo người ta. Chung quy đều là những đứa trẻ ngốc nghếch khả ái."

"Ta không còn là một tiểu hài tử!" Quách Hân Nghiên khựng lại một hồi, không hiểu vì cái gì nàng nổi giận, bất quá cũng lãng đi nơi khác, trực tiếp uống rượu trong bình. Một ngụm, hai ngụm rồi ba ngụm, loại cay đắng dồn dập không hồi kết, bức nàng êm ẩm lệ chứa chan.

Hớp rượu uống dở từ khóe môi ri rỉ tuôn thành dòng, đọng một ít giọt rượu nơi cằm, thấm ẩm cổ phục trắng tinh của nàng. Quách Hân Nghiên phẫn nộ hất đổ bình rượu trong tay Chung Thi Uyển, thạch ngọc rơi xuống vỡ tan, âm thanh nghe sao thê lương biết mấy.

Dung nhan tiều tụy, nụ cười mang theo vài phần chua xót: "Ngươi là cái gì? Lấy thân phận gì ngăn cấm ta?"

Âm thanh lớn nhất vào lúc này có lẽ là tiếng gió reo, bầy én xuân hốt hoảng đập cánh bay. Cảm giác bức bách nguy cấp, lại lan tràn tư vị tuyệt vọng.

"Đợi ngươi tỉnh táo, chừng đấy hãy tìm ta nói chuyện." Chung Thi Uyển không phải chán ghét Quách Hân Nghiên trong bộ dạng này, chỉ là cảm thấy trong người không tốt, hình như ban sáng chưa dùng qua dược, phải nhanh một chút đi khỏi đây.

Quách Hân Nghiên bi ai lau nước mắt, nàng nhẹ bước chân bám theo Chung Thi Uyển, tiện tay vơ lấy chiếc bình trang trí trên kệ gỗ. Giương đôi mắt vừa sắc bén lại vừa thâm thúy, lóe sáng như ánh đao, bình sứ hoa màu xanh lam đẹp mắt trong tay cứ giơ cao, rồi lại giơ cao.

"Đứng lại!"

Là giọng nói của ai?

Quách Hân Nghiên khó khăn lắc đầu, thẳng tay đập vỡ bình sứ. Nàng đáy mắt lộ rõ kinh hách, chao đảo lung lay như sắp ngã: "Ta không khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát."

"Giao nàng cho ta." Hoắc Cẩm Dương chẳng có chút nào thiện ý, bước tới gần Chung Thi Uyển, sau khi đoạt Quách Hân Nghiên về tay mới cứng nhắc thông báo, coi như giải thích về sự xuất hiện đột ngột của nàng: "Tống thúc thúc đang ở Chung gia đợi ngươi."

Chung Thi Uyển có nhìn qua Quách Hân Nghiên, thấy nàng không phản đối, cũng thuận theo ý nàng, để Hoắc Cẩm Dương dìu dắt.

-------------------------------

Ước chừng đoạn đường đủ xa, Quách Hân Nghiên dừng bước, từ từ thoát khỏi cánh tay Hoắc Cẩm Dương. Nàng hơi cúi mặt: "Đa tạ Hoắc tiểu thư, ta có thể tự mình di chuyển."

Từ ngày quen biết, Hoắc Cẩm Dương có cảm giác sức sống của nàng đang bị Quách Hân Nghiên hút cạn. Ai mà tin được một Hoắc Cẩm Dương phóng túng bất cần như nàng, lại có ngày trầm ngâm ít nói như một bà cụ đi? Ngay cả nữ nhân hoan ái cũng không còn hứng thú.

Hoắc Cẩm Dương nghe hiểu, chẳng muốn làm khó Quách Hân Nghiên. Nàng thanh thục chìa tay: "Ta đưa Quách tiểu thư một đoạn."

Các nàng đi được một đoạn đường, Hoắc Cẩm Dương chủ động bắt chuyện: "Quách tiểu thư có điều chi cứ nói." Đi cạnh Quách Hân Nghiên bao lâu là chừng đấy thời gian nàng loay hoay đảo mắt mấp máy môi. Chi bằng để Hoắc Cẩm Dương nàng mở lời trước vậy.

Khẽ rũ xuống hàng mi, Quách Hân Nghiên hơi kéo ra một nụ cười khổ: "Nghe nói Tống tiểu thư quá cố... cùng Chung Vân diện mạo rất giống nhau?"

Ngây ra một lúc, Hoắc Cẩm Dương tròng mắt lưu động hướng lên trời, đón gió xuân mát mẻ mang mùi hương hoa cỏ quét qua nàng. Tạm gạt đi mất mát, nàng chỉ có thể ôn nhu trả lời: "Tống tỷ tỷ và Chung Vân tuy hai mà một, nếu ngươi từng gặp qua người, chắc chắn sẽ không bao giờ tin trên đời này còn có thể xảy ra chuyện ly kỳ như vậy."

Cái chết của Tống tiểu thư thực hư thế nào còn chưa rõ, Quách Hân Nghiên đi nhiều hiểu nhiều, nghe cũng nhiều câu chuyện kì dị bát quái. Nghe đâu thi thể Tống tiểu thư hằn đầy vết đen sậm, đậm nhất ở tứ chi, dòng cổ tự tụ về yết hầu là rõ nét nhất, nằm gần đó còn có một con rắn chết, bọn họ chuyền tai nhau rằng thi thể Tống tiểu thư có hình thù đáng sợ như vậy chính là do quỷ ám. Một số người lại cho rằng thi thể Tống tiểu thư xuất hiện vết nanh rắn trên cổ tay, sở dĩ trên da nổi nhiều huyết đông biến dị là do nọc độc ảnh hưởng mà thôi.

Quách Hân Nghiên thản nhiên bình ổn, tiếp tục phiếm luận: "Tống tiểu thư nữ nhi độc nhất của Tống đại nhân ta có thật từng nghe qua danh tiếng. Có người nói Tống tiểu thư thể chất yếu ớt, phần lớn đều ở chốn sương phòng tịnh dưỡng, bởi nên, những người được nhìn thấy dung mạo Tống tiểu thư hầu như là rất ít."

"Ngô~" Hoắc Cẩm Dương ung dung nhún vai, giúp Quách Hân Nghiên chỉ điểm: "Bắt Chung Vân vận nữ trang, thì Quách tiểu thư đây khỏi phải thắc mắc nữa."

Phản ứng của Quách Hân Nghiên hơi khó lường. Hoắc Cẩm Dương đang không hiểu Quách Hân Nghiên cớ gì tràn đầy sắc xuân, luôn miệng khen nhan sắc Tống tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần.

"Nếu ta không kịp thời có mặt, Quách tiểu thư chắc sẽ không đơn giản chỉ đập vỡ chiếc bình đó?" Hoắc Cẩm Dương đâu phải không biết ý định của Quách Hân Nghiên là gì, chỉ là nàng không muốn thẳng mặt vạch trần mà thôi.

Quách Hân Nghiên ý cười chợt tắt, tâm trạng không còn tươi tắn như vừa rồi, thái độ của nàng khiến Hoắc Cẩm Dương cực kỳ đau lòng.

Hoắc Cẩm Dương nhanh hơn một bước, chắn trước Quách Hân Nghiên. Dường như trong đôi mắt đen láy của nàng ẩn chứa loại tâm tình đang dân trào cuồn cuộn, thanh âm trầm thấp: "Nàng vẫn còn có ta. Hoắc Cẩm Dương ta tuyệt đối không cho phép nàng làm chuyện dại dột hại người hại mình như thế nữa."

Không cố chấp khước từ, không thái quá bài xích, không lãnh cảm đuổi xua. Quách Hân Nghiên lần đầu đối Hoắc Cẩm Dương ôn hòa đến vậy, tôn trọng đến vậy. Nàng thành khẩn: "Lòng tốt Giang tiểu thư ta xin cảm tạ, ngoài ra những thứ khác, thứ lỗi Quách Hân Nghiên ta không thể đáp ứng ngươi."

"Coi như ta xin nàng! Hoắc Cẩm Dương hạ mình cầu xin nàng!" Hoắc Cẩm Dương chẳng màng danh dự, nàng bất chấp to giọng, chỉ mong níu giữ người trong lòng, nhưng không, Quách Hân Nghiên không hề dừng lại dù chỉ là nửa giây nghĩ ngợi.

____________________________

Ngồi trên xe ngựa đi một đường từ nội thành trở ra cũng sắp giữa trưa. Mã phu không dừng trước đại môn mà cho xe chạy thẳng vào nhà xe gần đó, hắn nhanh nhẹn kê bậc thang gỗ giúp Chung Thi Uyển đi xuống dễ dàng hơn: "Thiếu gia cẩn thận."

Chung Thi Uyển vỗ vai hắn thay câu cảm tạ. Hắn là một trong số ba mươi thuộc hạ được Tống đại nhân phái tới, bọn họ võ nghệ tệ nhất cũng thuộc hàng trung đẳng. Nhắc tới chuyện nhận Tống đại nhân làm nghĩa phụ, Chung Thi Uyển thật ra không còn lựa chọn nào khác.

Ngày đó Tống đại nhân có đưa theo một vị nữ nhân trạc trung niên đến tìm Chung Thi Uyển, hỏi ra mới biết người chính là thê tử của Tống đại nhân. Vị Tống phu nhân này vừa nhìn thấy Chung Thi Uyển bà liền ngất xỉu, đến khi tỉnh bà lại ôm Chung Thi Uyển vào lòng mà khóc, khóc phi thường thương tâm.

Chung Thi Uyển trước đó dù được Tống đại nhân giải thích, tâm lý đều đã chuẩn bị tốt cả, thế nhưng nhìn Tống phu nhân bi thương thống khổ, lại khiến kẻ xa lạ như Chung Thi Uyển não lòng bất lực. Biết được phu thê Tống đại nhân có một nhi nữ tuổi tác cùng Chung Thi Uyển xê dịch chẳng là bao, buồn thay Tống tiểu thư sức khỏe kém, bệnh tật triền miên, qua đời từ nhiều năm trước.

Tống phu nhân vì thương nhớ nhi nữ từ lâu đã hóa thành tâm bệnh, bà tin rằng sự tồn tại của Chung Thi Uyển giống như ân huệ mà ơn trên ban tặng. Mang danh nghĩa tử nhưng phu thê Tống đại nhân yêu thương Chung Thi Uyển chẳng khác chi thân ruột thịt, Chung Thi Uyển không chỉ vẻ ngoài giống thôi đâu, mà tánh khí tác phong y như hai giọt nước. Nói xem, có phải thần kỳ quá rồi không?

Cách ngày trọng đại không còn xa, thuyết phục Chung Thi Uyển dọn về phủ Thái úy bất thành, đúng lúc nhận được lời mời của Chung Thi Uyển, phu thê Tống đại nhân đây chẳng khách khí làm gì, dọn tới Chung gia một thời gian, nhân đây hưởng phúc tuổi già, ai lại không muốn chứ.

Tống phu nhân đi giữa trời nắng, cưng chiều nắm tay dìu Chung Thi Uyển vào bên trong, hạ nhân canh đúng thời gian dâng lên ly nước mát. Tống phu nhân vuốt nhẹ sống lưng, ôn tồn bảo Chung Thi Uyển cứ từ từ mà uống.

Tống phu nhân hôm nay mặc bộ áo bào bằng lụa màu ngà trắng, thêu họa tiết phù vân kim tuyến, đầu cài trâm phi yến, vấn gọn kiểu tóc đơn giản, vậy bà trông bà sang trọng biết bao, trẻ hơn nhiều so với tuổi thực. Ở điểm này mới thấy quen thuộc làm sao, cái cách "Lạt mềm buộc chặt" này giống với Chung mẹ vô cùng, cũng có thể trên đời này tất cả người mẹ đều giống y như nhau.

Chung Thi Uyển rút khăn tay lau mồ hôi trên trán Tống phu nhân, ở điểm hay đổ mồ hôi này cũng thật giống Chung mẹ quá đi

-"Nghĩa phụ nghĩa mẫu, lần này tới chơi nán lại lâu một chút."

Tống đại nhân cao hứng vuốt râu, hạ xuống tách trà ô long thơm ngát: "E là không thể, đương thời bình, được thánh thượng đặc ân, nhưng việc triều chính vẫn là không nên lơ là tất trách." Ông cười "haha" một tiếng, song vui vẻ nói: "Vân nhi, lần sau nghĩa phụ hồi phủ, ngươi sớm một chút cho chúng ta một đứa nội tôn bế trên tay nga~"

Tống phu nhân che miệng cười mỉm chi, đồng tình cùng Tống đại nhân. Miệng nói "Phải phải."

"Ai da... hắn từ lâu đã bí mật có một nữ hài với nhi nữ nhà người ta a~. Tằng tôn của ta, nay cũng đã mười sáu tuổi." Vương bà bà được a hoàn cẩn trọng dìu từng bước, thấy Chung Thi Uyển chạy tới gần, bà ghẻ lạnh chưởng lên trán Chung Thi Uyển một cái: "Tiểu tử xấu xa nhà ngươi." Lời nói không lọt tai, nhưng lại nghe ra tia mềm mỏng.

A hoàn nhận được cái phất tay, không dám lề mề liền nhường chỗ cho Tống phu nhân rồi lui xuống. Tống phu nhân dìu Vương bà bà ổn định ngồi vào ghế đại, dịu giọng: "Vương di, chẳng phải vừa rồi người nói đau lưng, muốn nằm nghỉ một chút hay sao?"

Vương bà bà quơ tay, bụng định mắng Chung Thi Uyển thêm một câu bỗng nhiên từ phía Tống đại nhân phát ra tiếng nổ lớn.

Mặt bàn gỗ dưới tay Tống đại nhân rung lắc, trái ngược sắc mặt ông phi thường mừng rỡ. Ông tới gần Chung Thi Uyển, hãnh diện khoác tay: "Tiểu tử ngươi tuổi trẻ tài cao, quả nhiên chẳng làm nghĩa vụ thất vọng."

Tếu ý trên mặt Tống đại nhân tắt dần, ông bẽn lẽn thu liễm, yên phận quay về vị trí cũ, có điều vẫn còn giữ lại một ít uy nghiêm cười với Tống phu nhân, thầm thỉnh bà nhường ông chút mặt mũi.

Tống phu nhân hơi cau mày, bà nâng ấm trà rót đầy ly sứ thanh hoa, từ từ giải thích: "Là đứa nhỏ Tiêu Tiêu nghĩa nữ của Vân nhi, có ra mắt chúng ta ba hôm trước, phu quân khi đó bận rộn, chưa gì đã rời đi nên không biết cũng phải."

Người nói một đằng, kẻ lại bày một nẻo, Tống đại nhân thú thật không tin tưởng cho lắm. Ông nhướng mày, hỏi khẽ Chung Thi Uyển: "Tiểu tử ngươi mau thành thật cho ta, đứa nhỏ Tiêu Tiêu có chắc... là nghĩa nữ thật hay không?"

"Tống Trạch!" Tống phu nhân năng lực chịu đựng có hạn, bà rốt cuộc không nhịn nổi mà âm lãnh nêu đích danh Tống đại nhân.

Vương bà bà ở đằng này lòng dẫu muốn ủng hộ Tống đại nhân một vài câu nhưng cuối cùng cũng dẹp bỏ ý định. Cười hề hề ngoắc Chung Thi Uyển nhanh tay đỡ bà.

Hai người một già một trẻ, tuy nhanh mà chậm, tuy chậm mà nhanh, từ từ biến mất khỏi đại sảnh. Đi được một khoảng xa, cơ mà tiếng cầu xin thảm thiết của Tống đại nhân vẫn rành rẽ lọt vào tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top