Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106: Tân nương đẹp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chập sáng, từng lượt người ra vào tấp nập, kẻ lụi hụi chỉnh trang, tên hớt hải bưng bê, dầu mệt đứt hơi mà ai ai cũng niềm nở tươi cười. Làm sao không vui cho được, hôm nay chính là ngày đại hôn chủ nhân của bọn họ đó mà.

-"Cha! Nhìn xem kiểu tóc của Nhã nhi có xinh đẹp hay không?"

Tiểu Ngưu nhăn răng chen vào giữa A Phúc và tiểu Nhã. Cười híp mắt: "Ngưu nhi cũng rất đẹp này."

A Phúc bận tối mắt lúc bầu trời còn đen như mực cho tới bây giờ, hai chân đã muốn tê liệt mới chịu bế đôi tiểu hài tử đi tìm chổ ngồi. Hắn ăn vội chiếc màn thầu, thương yêu xoa đầu tiểu Ngưu và tiểu Nhã. Thầm nghĩ, đợi hắn nuốt xuống màn thầu trong miệng, nhất định phải hôn hai tiểu tâm can bảo bối của hắn một cái mới thỏa lòng.

Từ ngày trùng tu Chung gia, A Phúc và Tiểu Cúc cũng đi cùng Chung Thi Uyển. Hắn hiện tại nắm giữ chức quản gia, mới thấu hiểu nỗi lo trăm bề mà Lưu quản gia phải chịu, đủ thứ chuyện phải làm.

Một gia đinh vẫn còn cầm trên tay tấm khăn trải bàn màu đỏ, hắn ghé qua cho hay, điệu bộ nghe như đang gấp lắm: "Quản gia, quản gia. Giờ lành tới rồi a~"

Nghe xong, A Phúc như con sóc đồ chơi được lên dây cót, vận hết tốc lực chạy như bay. Giờ lành đến rồi, đội ngũ rước dâu chắc đang chuẩn bị khởi hành, A Phúc hắn phải nhanh hơn nữa, có thế mới kịp chúc mừng tân lang.

Lão thiên a~ nếu A Phúc hắn không cầm chức quản gia thì còn lâu mới có thể an toàn đi xuyên biển người nghìn nghịt, có khi còn bị lũ hạ nhân đè bẹp dưới chân.

Đội ngũ rước dâu đều là màu đỏ thắm, mà nơi thu hút đông đảo quan tâm nhất là vị trí tân lang, dễ hiểu thôi, đó là vấn đề muôn thuở rồi. Một năm  không biết là bao nhiêu hỉ sự, dân chúng  cùng lắm tò mò mức độ khôi ngô của tân lang đạt tầm nào rồi, xong chuyện nhà ai nấy về... Vậy tân lang này có gì đặc biệt mà thu hút người ta đến thế?

Dù là gót chân hay đỉnh đầu, tướng hình mặt mũi, ở điểm nào cũng khiến chúng nhân hài lòng. Bách tính ở thành này vì hỉ sự giữa Quách gia và ông chủ Chung tốn không ít nước bọt, sẵn đây những người trước nay chỉ nghe danh chưa hề thấy mặt cũng muốn mở rộng tầm mắt, xem ông chủ Chung trong lời đồn tướng mạo ra sao.

Đương không hàng ngàn đôi mắt chăm chăm dòm ngó, Chung Thi Uyển không bối rối mới là lạ đó. Trùng hợp thấy một nữ hài ven đường ngồi trên tay mẫu thân hóng chuyện vui, nàng phấn khởi vẫy tay chào Chung Thi Uyển, nhe răng cười: "Chúc mừng ca ca."

Gánh nặng trong lòng vơi đi chút ít, Chung Thi Uyển cũng giơ tay chào lại nữ hài, cười với nàng một cái. Chả hiểu sao ngay lúc đó những người khác cũng bắt chước nữ hài vẫy vẫy tay, Chung Thi Uyển ở trên này hồi lâu vẫn không hiểu đây rốt cuộc là hỉ sự hay chào mừng ngày vinh quy bái tổ?

Thời gian trôi đi chưa được nửa canh giờ, Quách gia đang rành rành trước mắt, vậy mà sao Chung Thi Uyển vẫn thấy rất rất xa. Cố thả lỏng hai bàn tay từ lâu đã biến thành nắm đấm, căng thẳng hay nôn nóng? Ai da Chung Thi Uyển cái gì cũng không biết, mọi chuyện đều nghe theo bà mối an bày.

Hai hàng nhạc công tấu một khúc hỉ vui tai. Tân lan hỉ bào đỏ rực rạng rỡ đón tân nương, bà mối hân hoan "Tân nương tới." Tân nương yểu điệu phán vọng quân.

Pháo nổ ì đùng, đám tiểu hài tử cũng náo nức đùa nghịch tung tăng, ngân nga theo điệu khúc.

Mắt nhắm mắt mở xoa ấn đôi tai, đợi một chút mới có thể hồi phục thính giác. Chung Thi Uyển giữa lúc mơ mơ màng màng đã gặp Ngọc Hoa thu ô đứng cạnh kiệu hoa, tấm mành vừa vặn buông xuống, chỉ kịp lướt ngang đôi hài thêu đồng sắc đỏ.

Là tiếng hắng giọng của Giang Nguyệt Dung.

Chung Thi Uyển hơi xấu hổ bình định tinh thần, trôi chảy hạ người hướng phu thê Giang lão gia dập đầu.

Giang lão gia thấy thế mới vừa lòng gật đầu, một tay vuốt râu, một tay đỡ lấy Chung Thi Uyển. Vết chân chim ở đuôi mắt càng đậm, phu thê Giang lão gia nhìn nhau như thấu hiểu, nhẹ nhõm mỉm cười.

Giang phu nhân mang danh nghĩa là đại tỷ Quách lão gia, thân cô của Quách Nhược Y nhưng chẳng lần nào bà đỡ đần điệt nữ một cách đúng nghĩa. Quách gia cùng Giang gia muôn trùng trắc trở, ngăn sông cách núi, sau tang sự Quách lão gia, năm đó tai ương, Giang gia gặp phải không ít biến cố, bà buộc lòng cùng phu quân hồi phủ, giao phó Giang Nguyệt Dung trông nom giúp đỡ, đã là hạ sách cuối cùng.

Nay thay mặt Quách lão giao làm chủ hôn, Giang phu nhân trong lòng vui mừng trăm ngàn mối, mừng cho điệt nữ có được đức lang quân như ý. Bà nén lệ: "Vân nhi, nửa đời còn lại của Y nhi ta giao lại cho ngươi. Nhất định phải toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng, có biết không?"

Chung Thi Uyển chân thành chấp tay, hơi cúi đầu, vững vàng đáp ứng Giang phu nhân: "Xin đường cô cứ yên tâm."

-"Sau này nếu để ta biết được ngươi dám để người ủy khuất. Quách Hân Nghiên ta thề sẽ không tha cho ngươi."

Quách Hân Nghiên trên người vận một bộ y phục màu vàng nhạt, kim sa đính trên cổ áo nổi bật không thôi, khí sắc so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, âm giọng không còn u uất mà có gì đó xán lạn nhẹ tênh. Chung Thi Uyển có hơi giật mình, quả nhiên Quách Hân Nghiên nàng bây giờ đã là một đại mỹ nhân.

Chung Thi Uyển ở thời điểm bấy giờ lại sinh ra loại ảo giác, thấy được trước mắt là đứa trẻ Quách Hân Nghiên bốc đồng bá đạo của khi ấy, đang mỉm cười với mình.

Nâng tay che lên đôi môi đỏ, khẽ phì cười một tiếng. Chung Thi Uyển  khom người, kính cẩn thưa: "Tiểu nhân không dám."

Nhìn một cảnh này, Quách Hân Nghiên thực sự không thể lường trước, lần gần nhất cùng Chung Thi Uyển phối hợp tung hứng như thế này là khi nào nàng thật không nhớ nổi.

Hoa dung lại rực rỡ xán lạn, Quách Hân Nghiên vẫy tay ra hiệu: "Mau khởi hành, không khéo chậm trễ giờ lành."

"Nhị tiểu thư, hẹn gặp lại."

Chung Thi Uyển cũng đáp lại cái vẫy tay của sàng, song, gấp gáp nhấc tà hỉ phục như sợ không kịp rước lấy tân nương vậy. Quách Hân Nghiên không nhịn nổi liền mắng thầm: "Đồ đại ngốc."

_____________________________

Một trận tiếng pháo vang, đội ngũ đón dâu đã về tới Chung gia, hạ nhân nhốn nháo tập trung trước cửa, rẽ thành hai hàng tạo một lối đi, bọn họ không mặc đồng phục như mọi hôm, mà được Chung Thi Uyển may cho mỗi người một bộ y phục mới. Trước vui, sau lại càng vui.

Cho hạ kiệu, người vén rèm, người khòm lưng chuẩn bị cõng tân nương. Chung Thi Uyển nửa chừng tiến tới, ra hiệu nữ tì nọ tránh mặt, đích thân mình sẽ bế Quách Nhược Y xuống kiệu.

Quách Nhược Y trong lòng cả kinh, hồi sau thở nhẹ ra tiếng: "Là ngươi?"

Tuy thanh âm Quách Nhược Y không lớn, nhưng Chung Thi Uyển nghe thấy rõ nàng có chút run. Ngón trỏ đặt trên người nàng gõ gõ hai cái, nghiêm giọng nhắc nhở: "Tiểu ngốc tử nàng phải gọi bằng tướng công."

Phía sau hỉ khăn sắc mặt nàng cũng nhiễm hồng tương tự, đôi môi không dứt nổi nụ cười. Làm sao bây giờ? Môi nàng hôm nay làm sao vậy? Nàng không kìm lại được.

Chung Thi Uyển hết thảy đều như vậy dịu dàng. Cách ống tay áo, nàng cảm được cái nắm tay, Chung Thi Uyển là đang trao nàng tấm lụa.

Bên kia tấm lụa đỏ truyền đến trận dao động khẽ, Quách Nhược Y động tâm tự hỏi "Chung Thi Uyển cũng như nàng hồi hộp hay sao?"

Đùng một cái người làm lễ xướng "Tiến nhập động phòng." Tựa vừa chợp mắt một cái liền bừng tỉnh, bái đường ra sao trong ký ức nàng không hề có ấn tượng. Diễn biến nhanh đến chóng mặt, Ngọc Hoa và một số tỳ nữ khác đưa nàng đi vào hậu đường, bước vào một căn phòng dìu dịu hương thơm, trong đó một nữ tì nói: " Thiếu phu nhân, mời người ngồi, chúng nô tì xin phép lui xuống."

Lẫn lộn tiếng bước chân rồi rất nhanh lặn mất, nhưng bên cạnh nàng vẫn còn một bóng người, còn ai khác ngoài Ngọc Hoa đâu. Nàng đập tay vào chổ trống bên cạnh, gọi: "Ngồi xuống cùng ta một lát rồi hẵng đi."

Đôi hài bên dưới di chuyển đối diện nàng, vọng bên tai tiếng nói của Ngọc Hoa: "Giường cưới chỉ có tân lang và tân nương mới được phép ngồi. Hiện tại nô tì sẽ ra bên ngoài canh giữ, tiểu thư nếu cần chi cứ việc sai bảo." Ngọc Hoa nói xong chưa bỏ đi ngay mà còn đứng yên tại chỗ, thấy lạ, Quách Nhược Y mơ hồ hỏi thêm: "Ngươi còn gì muốn nói ư?"

Ngọc Hoa lặng đi một hồi, từ tận đáy lòng nàng ấp úng nói ra: "Chúc tiểu thư cùng nàng bách niên giai lão."

Quách Nhược Y hơi ngẩng đầu, sống mũi nàng tê tê nghèn nghẹn, xúc động hít vào một hơi. Nàng tươi tắn gật đầu rồi nói nhỏ: "Đa tạ."

Yên ổn ngồi như vậy, chưa quá mười lăm phút sau, bà mối hoan hỷ hô "Tân lang tới, tân lang tới."

Quách Nhược Y cổ hơi chuyển động, hướng ra trước cửa, bà mối đến bên cạnh Quách Nhược Y trước tiên. Theo mỗi bước Chung Thi Uyển đi về phía nàng, nhịp tim Quách Nhược Y liền nhảy lên một cái, càng đi càng gần, trong lòng sớm đã bát nháo đến hỏng rồi.

"Tân lang đừng ngắm nữa, thừa dịp lành vén hỉ khăn đi." Bà mối trêu ghẹo nhắc nhở.

Quách Nhược Y thẹn thùng cúi mặt, nhiệt khí lan rộng đến tận mang tai.

Khi hỉ khăn hoàn toàn được xốc lên, tầm nhìn vướng víu đã không còn trở ngại, cả hai yên lặng đối diện, đáy mắt đều ánh lên tia kinh diễm cùng ngượng ngùng nhàn nhạt.

Nàng nhìn Chung Thi Uyển một thân hỉ phục đỏ tươi, Quách Nhược Y nàng còn không biết Chung Thi Uyển thích hợp vận sắc đỏ đến lạ lùng, khí chất nhẹ nhàng, thanh tú bất phàm. Chung Thi Uyển của nàng hôm nay sao lại nhiếp hồn người ta quá vậy? Tốt, về sau không cho phép đụng tới loại màu sắc này nữa.

Bà mối dâng lên hai ly rượu, để Chung Thi Uyển ngồi bên Quách Nhược Y xong xuôi, tốt đẹp hoàn thiện lễ hợp cẩn.

"Nguyện tân lang cùng tân nương vĩnh kết đồng tâm, con cháu đời đời hưng thịnh." Trong lúc tân lang và tân nương uống rượu giao bôi, bà mối lại nói ít lời tốt đẹp, song chẳng còn phận sự, liền lui ra ngoài.

Rất nhanh bầu không khí sôi nổi trở nên trống vắng.

Chung Thi Uyển giúp Quách Nhược Y tháo bớt mũ phượng nặng nề rồi nắm tay nàng tiến đến một bàn thức ăn, ôn giọng nói: "Ủy khuất nàng, có đói lắm không?"

Quách Nhược Y hé môi ăn hết các món được Chung Thi Uyển đút cho. Nàng lắc đầu: "Không ủy khuất, người ta còn chưa kịp đói mà."

Chung Thi Uyển nếu không gắp thức ăn cho nàng thì cũng là si ngốc ngắm nhìn, biểu Quách Nhược Y sao tự nhiên cho được. Nàng buông đũa, vén tóc: "Trên mặt ta dính bẩn hay sao?"

Chung Thi Uyển thực kì lạ, không nói năng cũng không làm ra biểu tình khác lạ, cứ thế mà đinh ninh ánh mắt,  rồi nắm tay nàng áp bên ngực trái. Quách Nhược Y có hơi bất ngờ, bất quá ngầm hiểu ra ý tứ, nhịp tim Chung Thi Uyển nhanh quá, kéo theo lồng tay nàng tê tê ngưa ngứa.

-"Trong cuộc đời của Chung Thi Uyển ta, chưa từng gặp qua tân nương nào xinh đẹp như nàng."

Quách Nhược Y đầu tiên ngẩng đầu đỏ mặt, ít giây sau ngọc thủ chuyển thành nấm đấm. Nàng cắn môi thu về: "Ba hoa."

Chung Thi Uyển còn muốn nói thêm, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.  Rõ là không muốn, đành lưu luyến hôn lên trán nàng: "Nàng cứ nghỉ ngơi trước, ta đi một chút có được không?"

Quách Nhược Y ban đầu vốn định không đồng ý, lúc sau nhận ra giọng của Tống phu nhân đang ở bên ngoài kia thì nàng cũng đổi ý rồi. Nàng nắm chặt cổ áo Chung Thi Uyển, mạnh mẽ kéo sát vào người, không biết động lực nào thúc đẩy nàng chủ động hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy, chỉ là đơn thuần môi chạm môi vậy mà trong lòng thực vui vẻ.

"Ưhm..."

Quách Nhược Y còn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra đã bị Chung Thi Uyển bế lên đùi ngồi mất rồi. Mỗi lần được Chung Thi Uyển hôn vào cổ, là bấy nhiêu lần thân thể nàng mềm như tấm lụa, mặc sức Chung Thi Uyển có đem nàng uốn nắn thành loại hình gì đi nữa cũng khiến nàng thỏa mãn.  Thật đáng xấu hổ.

Giữa lúc trầm mê, tà váy nàng cư nhiên xáo trộn, tới khi phát hiện thì bàn tay mềm mại kia đã chạm tới đùi non, buộc đôi chân nàng hé rộng. Chẳng hiểu dòng thủy dịch nóng bức kia từ đâu mà khởi, hại hoa tâm căng cứng đến tê tái. Dồn dập cứ dồn dập, nàng xấu hổ chết mất thôi, nào còn dũng khí để nhìn tiếp, đôi chân thon liền nỗ lực khép chặt.

Quách Nhược Y lắc đầu, nói bằng hơi thở: "Không được... ưhm..." cơ thể nàng đột ngột co thắt, chỉ biết ôm lấy Chung Thi Uyển. Đợi bụng dưới bình ổn, đem gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng chôn xuống hỏm cổ thơm mịn, giọng điệu nghe như giận dỗi lại có chút chẳng đành: "Tống phu nhân đang đợi kia."

"Vậy sao." Chung Thi Uyển thở dài nhìn về hướng cửa, dù muốn hay không vẫn phải  bế Quách Nhược Y yên vị trên ghế. Có chút không nỡ, nhẹ vuốt đầu nàng: "Ta ra ngoài một chút, sẽ về ngay thôi."

Nàng chỉ cúi mặt gật đầu "Sẽ về ngay thôi." Một câu nói đó Quách Nhược Y nàng lại nghe thành ý tứ gì rồi? Thật xấu hổ mà.

Vừa mới hé cửa đã gặp Tống phu nhân. Bà lén nhìn vào bên trong, thấy tân nương mặt hoa khả ái lại ửng hồng, bà liền giơ tay nựng má Chung Thi Uyển một cái: "Thân hữu của nghĩa phụ ngươi rất chi là nóng lòng biết mặt ngươi nga~" Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, biết tiệc vui không thể thiếu tân lang, nói với bà sẽ nhanh chóng trở lại, không ngờ nửa ngày trời mặt mũi còn chưa thấy đâu, hóa ra là quyến luyến hiền thê.

Coi Chung Thi Uyển khoa tay múa chân chỉ về Quách Nhược Y, bà lập tức hiểu rõ, bèn che miệng cười: "Phục sức, trang sức của Y nhi cứ giao ta lo liệu."

"Kia... Tống phu nhân." Quách Nhược Y lật đật đứng dậy, vẻ mặt còn chưa hết bất ngờ. Chốc sau lại yên vị trên ghế, là Tống phu nhân dìu nàng ngồi xuống.

Bà ưng ý gật gật đầu, nhớ thuở xưa cũng muốn có thêm một nhi tử chỉ để thú nữ nhân tài sắc vẹn toàn như nàng về làm dâu. Àii... xem ra hai chữ duyên phận chỉ phụ thuộc một phần, tất cả còn lại đều nhờ vào thiên ý. Bệnh trạng của nàng Chung Thi Uyển từng nhắc qua, tuy trí nhớ đã mất nhưng cốt cách  là do trời phú, không thể mất đi. Bà hỏi: "Sao lại là Tống phu nhân? Đã gả cho Vân nhi, sau này đều thành người một nhà, nên gọi ta một tiếng nghĩa mẫu đi."

Quách Nhược Y dừng một chút, nhu thuận thưa: "Vâng, nghĩa mẫu."

Tống phu nhân tâm lý đối với Quách Nhược Y càng nhìn càng tán thưởng, liền cầm tay nàng đặt lên tay mình, cho vào tay nàng chiếc hộp gấm. Bà mỉm cười hòa ái: "Đôi khuyên tai bên trong là vật gia truyền, nay giao lại cho Y nhi." Tống phu nhân  giống như nhìn thấu, bà đè xuống cánh tay Quách Nhược Y, ngăn nàng từ chối: " Đây là quà cưới của nghĩa mẫu, miễn khước từ."

Quách Nhược Y sắc mặt khẽ biến, nàng cẩn trọng thu về tay, nàng không giỏi trong lĩnh vực đánh giá chất ngọc, chỉ biết đôi khuyên tai màu hổ phách tuyệt đẹp biết là bao: "Y nhi sẽ bảo quản chúng thật tốt."

Tống phu nhân đứng dậy vuốt đầu nàng, đôi tay khéo léo tháo từng món trang sức lấp lánh trên người Quách Nhược Y, giúp nàng hoàn hảo rửa mặt mới yên tâm: "Được rồi, sáng ngày mai không cần dâng trà, hôm nay đã nhiều mệt nhọc, nên cùng Vân nhi nghỉ ngơi cho thật tốt."

"Vâng, nghĩa mẫu đi thong thả." Quách Nhược Y mềm mỏng đáp ứng, bước đi song song cùng Tống phu nhân, tiễn bà ra phía cửa.

Kỳ thực nếu không nói, chắc sẽ chẳng nhìn ra Tống phu nhân không chỉ đơn thuần dưới danh nghĩa mẹ nuôi. Ngay từ lần đầu tiên ra mắt, Quách Nhược Y nàng nhận thấy bọn họ thật sự có nhiều điểm tương đồng, không khác chi một gia đình thực thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top