Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Cái chết của Chung Thi Uyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Du Mặc?" Nửa ngạc nhiên nửa bối rối, âm lượng vừa đủ độ vang tỏ sự bất an len lỏi. Chung Thi Uyển cho một tay vào ống tay áo, cùng hành động tiến về phía hắn.

Du Mặc cũng là phi cước, thanh kiếm sắc bén bóng loáng dịch chuyển chớp nhoáng.

Chung Thi Uyển bên này vẫn cứ ung dung bước chân, hết lắc đầu lại tới tặc lưỡi, thậm chí là chua giọng buông vài câu trách móc: "Ngươi tới trễ, hại ta chờ rất lâu nga."

Du Mặc thu kiếm, hớn hở cười trừ một cái, hắn hơi cúi mặt: "Thật có lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Du Mặc cùng Chung Thi Uyển thống nhất, vừa đi vừa sôi nổi bàn luận. Đám gia đinh bên này đều trì ngốc, ngóng cổ theo dõi cuộc trò chuyện hăng say của hai người họ thì bất thình lình phát lên một tiếng gào, mà chủ nhân của chất giọng cay xé kia không ai khác ngoài Thạch Đầu.

"Ngươi còn chần chờ cái gì! Mau kết liễu hắn!"

Thấy Du Mặc chẳng có lấy bất kì một tia phản ứng nào, nộ khí trong Thạch Đầu ngày một dâng cao. Hắn quát: "Du Mặc! Ngươi chán sống rồi hay sao? Hả!?"

Thạch Đầu bóp méo túi vải trên tay, hắn nghiến răng, dùng lực liên tiếp chưởng mạnh vào lồng sắt.

Chứng kiến một cảnh này, Chung Thi Uyển chỉ biết đè nén hơi thở nặng nề trực lan tràn. Nhìn hắn xem, một Thạch Đầu khờ khạo chất phác, một Thạch đại ca không màng tư lợi nhân phẩm đáng học hỏi, hay chỉ là kẻ sát nhân máu lạnh, coi mạng sống con người không bằng rác rưởi. Hắn là ai?

Đợi hắn phát tiết cho thỏa dạ, Chung Thi Uyển lúc này mới chậm nói: "Thứ ngươi có đơn giản là ít đan dược bồi bổ khí huyết. Thuốc giải ta đã đánh tráo từ lâu."

Ngày hôm đó trên nóc tiểu viện của Quách Nhược Y, Chung Thi Uyển tháo chạy khỏi cảnh xuân là vô tình, va vào Thạch Đầu mới là cố ý. Lần đó khi nhìn thấy sơ đồ Quách gia được Thạch Đầu chỉ ra tường tận mọi ngóc ngách, Chung Thi Uyển đã cảm thấy không được hợp lí cho lắm, thừa nhận  Thạch Đầu sống ở Quách gia khá lâu nhưng hắn cùng lắm chỉ là phận gia nhân phụ trách nội phủ, thế kiểu nào lại rành rẽ kho chứa hàng ở ngoại thành? Còn có tất cả các Lâu quan trọng của Quách gia?

Suy cho cùng Chung Thi Uyển đâu phải đại ngốc tử, không phải không nhận ra khoảng thời gian gần đây mọi rắc rối của mình đều có kẻ động tay sắp xếp, là do cơ hội chưa chín muồi nên không vội vạch trần hắn mà thôi. Sinh tồn trong cái thời đại nhân quyền còn chưa tỏ tường định nghĩa, chính quyền quan phủ...bỏ qua đi, đôi khi đầu óc phải biết linh hoạt một chút.

Nếu không tận mắt chứng kiến, Chung Thi Uyển chắc chắn sẽ không bao giờ tin rằng Thạch Đầu chính là kẻ đứng ở phía sau thao túng mọi chuyện. Rốt cuộc hắn lao tâm khổ trí nhiều như vậy bởi vì thứ gì?

Vỡ kịch hạ màn dù không như mong muốn, Thạch Đầu không ở đó mà tiếp tục diễn xuất để làm gì, hắn như loài thú hoang gầm gừ giận dữ, hận ý trùng trùng. Môi hắn nhếch một đường thỏa chí, nụ cười hắn nghe quá chướng tai, dự báo chẳng mấy tốt lành.

Đôi tay Thạch Đầu  đánh quyền thoăn thoắt, những người có mặt ở đó không cách nào bì kịp tốc độ, tới khi "Ầm" tia sáng tỏa từ hai phía, tuy chưa thể xác định thứ vệt sáng kia gọi là gì nhưng tất cả đều chia thành hai hướng truy đuổi.

"Chết tiệt!" Hỏa dược khắp Quách phủ đã không còn, thứ kia cùng lắm chỉ gây ra vụ nổ nhỏ, trúng kế rồi.

Chung Thi Uyển chỉ thị phân nửa gia nhân kiểm soát vụ nổ, nửa còn lại theo mình quay về xem hắn sắp bày trò quỷ gì tiếp theo, hy vọng là còn kịp.

Chiếc lồng nát bấy một bên góc, Thạch Đầu bất chấp thân thể châm ngòi hỏa được thì đã xác định bất cần thân xác nữa rồi.

Hơi khói tiêu tán dần, cạnh hắn xuất hiện thêm một nữ nhân, y phục này... Quách Nhược Y? Không thể, đáng lí nàng nên ở yên trong vòng bảo hộ an toàn tuyệt đối tại Du Xuân quán, yên ổn chờ đợi mình đi chứ?

Thạch Đầu nửa người nhuộm đầy máu, cánh tay phải lở loét rách nhiều mảng da to, ra sức khống chế Quách Nhược Y. Hắn dụi đầu mũi chôn nơi cổ nàng say sưa chìm đắm hít một hơi, mùi máu của hắn cùng hương thơm trên cơ thể nàng quyện lại làm một, mới mãn nguyện cười sâu.

"Ta nhập phủ khi vừa tròn mười tám, Quách phủ bao la rộng lớn, muôn nẻo ngỏ ngách không tài nào đếm xuể, kết cục ta mất định hướng và rồi gặp được nàng, ta luôn tự hỏi nàng có phải tiểu tiên tử lạc lối chốn phàm trần Không? Nàng bạch y thanh tao thoát tục, bất nhiễm khói bụi nhân gian, những đóa tuyết liên vây quanh nàng, khi đó... ta còn tưởng mình đang nằm mơ nữa chứ. Nhược Y, nàng không hiểu được nàng tốt đẹp đến nhường nào đâu, không ai trên đời này yêu nàng hơn ta!" Hắn căm hận chỉ thẳng mặt Chung Thi Uyển: "Cả tên Từ Tĩnh Lôi phế vật! Chỉ việc xử lý một đứa như ngươi mãi cũng không xong. Thất bại! Ngu ngốc! Ngu ngốc!"

"Câm miệng!"

Thạch Đầu sững sờ, ánh mắt sắc nhọn như muốn đem hắn phanh thây thành ngàn mảnh. Một Quách Nhược Y này không giống là nàng cho lắm.

Tựa mặt hồ không chút gợn sóng, mặc nhiên coi thường loại nghẹn uất do xúc giác truyền tới từ ma trảo của Thạch Đầu đang ngày một cắm sâu. Quách Nhược Y khẽ chớp đôi mắt sáng, hướng Chung Thi Uyển nàng nhẹ nhàng mỉm môi, âm giọng hơi yếu, nghe như khẩn thiết cầu xin: "Đừng như mẫu thân bỏ rơi ta, có được không?"

Chung Thi Uyển cuộc đời ám ảnh nhất hai loại đau đớn, một là cơn đau trước khi chết, hai là cơn đau đang hành hạ ngay lúc này, thiếu điều đang có đại móc câu vô hình ghim sâu nơi lồng ngực chực chờ kéo bay linh hồn mình bất kỳ lúc nào "Chết tiệt!" Chung Thi Uyển chưa từng thử toàn tâm toàn ý yêu thương một người cảm giác sẽ như thế nào? Phải chăng là cảm giác này, vì ai đó mà ngay cả mạng sống chính mình cũng không cần thiết tha?

Cảm thấy vô cùng nực cười, bèn cười to một tiếng: "Ta nói Đại tiểu thư cũng quá ngốc nghếch đi, nỡ từ bỏ một nam nhân yêu thương nàng nhiều như vậy." Chung Thi Uyển khéo đẩy hết trọng lượng cơ thể vào song sắt, cố trụ vững, tranh thủ thời gian suy tính một chút.

Lời Chung Thi Uyển quả là đòng suối mát chảy qua vùng đất khô khan nứt nẻ, khiến Thạch Đầu rũ bỏ lớp phòng ngự, tình nguyện hả hê trong mù quáng: "Hừ, ta biết ngươi không yêu nàng!"

Ngưng động mất nhiều giây, Chung Thi Uyển có chút buồn cười. Quách Nhược Y nàng chắc xem cái chết nhẹ tựa lông hồng đi, tình hình nguy cấp vẫn có thể ung dung ngọt ngào. Khỉ thật!

Quách Nhược Y từ đầu chí cuối ánh mắt luôn đặt mỗi một nơi, Chung Thi Uyển lại một lần nữa hướng nàng nháy mắt. Cảnh tượng coi bộ rất quen thì phải, và diễn biến tiếp theo là...

"Aaa...Khốn kiếp!"
Thạch Đầu thất thanh kêu la, hắn gồng mình hét toáng như con heo vô lực bị thọc huyết.

Mười ngón tay trắng ghim sâu phần da thịt đỏ au bết bát, máu tươi thành dòng lao xuống đất, một số bắn tóe vướng trên mặt. Chung Thi Uyển da mặt vốn trắng tương phản màu đỏ tươi càng gia tăng phần đáng sợ.

Đúng như Quách Nhược Y đã nghĩ, Chung Thi Uyển đang tạo cơ hội đưa nàng thoát thân nhưng... lần này thì khác.

Chung Thi Uyển còn đang không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Cố gượng người nhìn về phía Thạch Đầu và cả Quách Nhược Y, nàng té quỵ dưới mặt đất cách mình không xa.

Đừng nói là nàng đẩy mình bay tới tận đây? Nàng lấy đâu ra sức lực lớn như vậy đi?

Ngọc Hoa và Du Mặc kịp thời phối hợp, kẻ trước người sau, một đòn chí mạng kết thúc trong đẹp mắt.

Thạch Đầu khóe miệng ồ ạt máu tanh, quỳ rạp dưới mặt đất.

Kết thúc rồi? Kết thúc thật rồi sao? 

Ngọc Hoa giơ ngón tay trước mũi hắn, nàng thở phào ra hiệu với Du Mặc rằng hắn đã chết.

"Cái xác" máu me của Thạch Đầu đột ngột phi nhanh như gió. Chớp mắt một cái liền gieo loại bột trắng vào thẳng mắt Ngọc Hoa, Du Mặc.

Bụi trắng bay ngập trời.

Hắn tức giận bóp cổ Quách Nhược Y, muốn nàng cùng hắn đâm đầu vào song sắt. Một cái, hai cái, ba cái, thanh sắt lạnh lẽo được chất lỏng đỏ sệt nhuộm ướt.

Ngọc Hoa, Du Mặc y như nhau choáng váng. Những người còn lại rút đao xông trận nhưng có vẻ mọi chuyện đã kết thúc, Thạch Đầu mất sức lăn đùng ra đó, còn tay vẫn nắm chặt Quách Nhược Y không buông, chết không nhắm mắt. Cho dù có chết, nàng cũng phải làm ma của hắn, thuộc về hắn.

Chung Thi Uyển là ở gần Quách Nhược Y nhất, vậy... tại sao không ngăn cản? Bởi vì đôi tay này không chạm vào nàng được nữa, cận kề bên nàng, trơ mắt chứng kiến từng cái dập đầu bạo tàn, chứng kiến nàng đau đớn.

Chung Thi Uyển gần như phát điên, cuồng dại nắm bắt nàng, nhưng hết lần này tới lần khác xuyên qua cơ thể nàng.

Nàng nằm đó, hơi thở yếu ớt, đôi mắt vô tri khép hờ, máu từ vần trán lan tràn ở khắp nơi.

"Nhìn tôi đi, nhìn tôi đi!"

Nước mắt Chung Thi Uyển là thật, tuôn rơi hòa loãng dòng máu của nàng nhưng cớ sao không thể chạm vào nàng chứ?

"Nhược Y, nhìn tôi! Xin em nhìn vào tôi! Xin em đừng nhắm mắt!"

Gào khóc, khóc đến lạc giọng mà chẳng ai nghe hay ngó ngàng đến mình, họ đi xuyên qua, họ bế Quách Nhược Y đi mất, đi mất.

Ông trời rất biết cách chơi đùa, con người bằng xương bằng thịt, đạo lý nào muốn biến mất thì biến mất?
Nếu Chung Thi Uyển tôi thời hạn cạn kiệt, thân xác này chí ít phải chết lần chết mòn đi chứ?

"Thượng đế nếu người thực sự tồn tại, xin người cứu vớt lấy nàng, đánh đổi bằng mạng sống của tôi có được không? Nếu không đủ, hãy lấy cả kiếp sau của tôi nữa?"

Lực kéo kinh khủng quá, chiều không gian mà Chung Thi Uyển có thể thấy được là muôn ngàn tia sáng lóa mắt.

Đây là...nhà tang lễ?

Chung ba giữ chặt Chung mẹ, ngăn bà ngã quỵ, ông cứng rắn nén đau thương đôi mắt đỏ hoe xưng bụp không khỏi rưng rưng khi vô tình lướt qua di ảnh ái nữ. Chung Uyển Nhu cúi đầu hầu nhang, khí sắc nhợt nhạt xanh xao, khách viếng trông thấy cũng chạnh lòng, vỗ vai an ủi nàng đôi câu.

Đó là tang lễ của mình? Chung Thi Uyển đứng giữa đoàn người, đi xuyên họ, gia đình thân thương của tôi ơi... đã lâu không gặp.

Ngắm bức di ảnh chính mình, cũng không tệ nhỉ. Bước chân dừng tại cỗ quan tài đen bóng điêu khắc rườm rà chợt nhíu mày, mình thích phong cách tối giản hơn.

Chung Thi Uyển nghiêng đầu, nhắm một mắt, ngập ngừng nửa muốn nhìn nửa lại không. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng quyết định nhìn vào bên trong.

Cỗ quan tài trống rỗng?

Thế cục xung quanh bắt đầu xoay chuyển, Chung Thi Uyển thấy mình đứng ngoài ban công, gió mạnh thổi tấm màn che bay lượn, bên kia khung cửa dưới ánh đèn vàng nhạt Chung ba Chung mẹ đang ôm hôn một đứa trẻ năm tuổi, kia... đứa trẻ đó không phải là mình hay sao?

Và nhiều hơn thế nữa hình ảnh cuộc sống của Chung Thi Uyển thi nhau nhấp nháy, công chiếu như một bộ phim tài liệu về miền ký ức.

Đau quá, Chung Thi Uyển toàn thân đau quá, như đang nằm dưới hàng ngàn con dao vô hình hành quyết. Giữa lúc hô hấp suy yếu chập chờn, có ai đó nhấn chìm mình dưới lòng đại dương sâu thẳm, oxy trong phổi rút cạn, thở không nổi nữa rồi.

Chung Thi Uyển nhìn thấy quanh mình có mười, một trăm, một nghìn và hơn thế nữa. Muôn ngàn chiếc bóng trắng không rõ nhân dạng cũng giống như mình, bất lực chờ đợi lòng đại dương nuốt chửng.

Không thể, không thể được! Bản năng khát khao sự sống của con người tự nhiên trỗi dậy. Chung Thi Uyển nổ lực nhắm thẳng phía ánh sáng dù rất nhỏ nhoi kia mà bơi, bơi loạn xạ. Mình không thể chết dễ dàng như vậy được, Quách Nhược Y vẫn còn đang đợi mình kia mà!

Khổn khổ biết mấy mới có thể ngoi lên mặt nước mặn, cũng là lúc kinh hách tột độ. Chung Thi Uyển mồm há to ra sức hô hấp, thứ mình nhìn thấy là một mảnh trắng tinh.

"Nạn nhân tử vong ba giờ hai mươi phút sáng."

Giọng nam trầm thấp mệt mỏi cất lên, nhiều tiếng bước chân chồng chất xa dần, lâu sau đồng thanh la ố "Cấp cứu!" , "Tôi cần ba chiếc băng-ca!"

"Lộc...cộc" tiếng giày tây va chạm sàn gỗ. Chung Thi Uyển tay chân không còn cảm giác, muốn hỏi "Là ai đó?" Nhưng cổ họng ức nghẹn nói bất thành câu.

"Mày chết là đáng lắm."
Tiếng lộc cộc ngày một nhỏ trả lại bốn bề u tịch âm lãnh.

Chung Thi Uyển hít sâu luồng hàn khí, chóp mũi cũng đã nghẹt cứng từ lâu. Cơ hồ rất lâu cảnh tượng này chưa thay đổi "Mày chết là đáng lắm." Qua cách nói đủ biết người kia chứa bao nhiêu căm phẫn.

Thân mình chợt rung lắc bồng bềnh trôi...không đúng, giống lực kéo tác động từ bên ngoài thì đúng hơn, còn có âm thanh mở cửa, tiếng bánh xe lăn, mình không nghe lầm đâu.

Rít hơi cổ khàn đặc, áp chế cuống họng khô khốc rát buốt thều thào "Ai?" Chiếc băng-ca thôi rung chuyển, mảnh trắng xóa trước mắt  bắt đầu phản hồi, nhấp nhô nhăn nhúm, chậm chạp hé lộ.

Áo quần kèm nón đội đầu rất giống đồng phục y tá. Cô gái nọ biểu tình như gặp quỷ, nàng khụy chân ngồi bệt dưới sàn gạch men, ôm đầu la hét.

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Những người ở đây nói tiếng Việt. Đó là ý thức cuối của Chung Thi Uyển trước khi lại hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top