Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Rốt cuộc cũng gặp được em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng sân lấm tấm lá khô, dàn cây cảnh xơ xác tiêu điều lâu năm không ai chăm chút, dây leo đan chéo. Ánh Quỳnh chuyên tâm dõi mắt vào chiếc xe dẫn đầu, nàng cười, cười thật bi ai.

"Xin lỗi, nếu không vì tôi, em đã không phải liên lụy."

"Thương hại cũng được, vì em mà đau lòng một lần được không?"

Nói xem, đây là lần thứ bao nhiêu nàng đánh mất tự trọng, không màng danh dự mong trói buộc ái tình. Một Chung Thi Uyển dịu dàng chu đáo làm gì có chuyện sau một đêm biến thành con người khác, thờ ơ lạnh nhạt, xa lánh nàng thể như trốn tránh ôn dịch.

Kể từ ngày hồi phục sau sau tai nạn, đây là một trong những lần hiếm hoi Chung Thi Uyển ôn nhu đối đãi nàng, van xin nàng đừng cố chấp, van xin nàng rời xa. Câu van xin thật nhẹ nhàng nhưng mọc đầy gai nhọn tổn thương người.

-----------------------------------

Trợ lý Dung lôi chiếc máy ghi âm, xem xét đoạn ghi ban nãy xong xuôi, đắc chí dân lên thành quả.

Nàng mắt chữ A mồm chữ O chồm người ngóng theo chiếc máy ghi âm đắc tiền biến thành vật phế phẩm nằm dưới lốp bánh xe lưu thông tấp nập: "Sếp? cái đó bằng chứng aa."

-"Dung này."

"Vâng?" Trợ lý Dung hớt hải bốc nhiều tờ khăn giấy, một tay bợ cổ, một tay bưng mũi Chung Thi Uyển, nàng hô:" Văn! Sếp ngất rồi!"

Máu mũi lan đầy tấm khăn giấy trắng, bao nhiêu khăn là khăn trong tay trợ lý Dung vẫn chưa đủ, máu nhỏ giọt đóm nhỏ đóm to tích tụ thành mảng lớn đỏ tươi thấm đẫm màu áo.

Qua khung kính chiếu hậu Văn sợ đến mức hồn bay phách lạc, tức tốc nhấn ga, chiếc xe lao nhanh như gió tấp vào một bệnh viện gần nhất.

Văn bế Chung Thi Uyển chạy như điên, trợ lý Dung cũng là điên cuồng chạy theo cầm máu, bịch khăn giấy vơi gần cạn đáy còn mũi Chung Thi Uyển vẫn chảy máu không chịu ngừng.

Bác sĩ tích cực sơ cứu, năm phút sau Chung Thi Uyển bắt đầu có dấu hiệu lấy lại ý thức.

Chung Thi Uyển kiên quyết lắc tay ra hiệu bác sĩ dừng lại, cái mùi bệnh viện này thực sự mà nói Chung Thi Uyển ngửi không nổi. Chẳng qua quá kiệt sức ngất xỉu là chuyện thường tình, bác sĩ đề nghị làm một số kiểm tra cần thiết nhưng Chung Thi Uyển cho rằng không cần thiết lắm đâu.

Thời gian nói chuyện với bác sĩ tiêu mất nửa tiếng đồng hồ. Nương nhờ trợ lý Dung dìu dắt, bầu trời trên đỉnh đầu đã trở màu tối đen. Chung Thi Uyển thở dài thầm nghĩ, xem chừng nốt ngày hôm nay không thể nào viếng mộ Nguyệt Quế rồi.

Trợ lý Dung bộn bề chìm nổi trong thế giới riêng nàng. Vẫn biết người có tiền luôn sạch sẽ thơm tho, nàng không ngờ gần kề Chung Thi Uyển mới hiểu rõ, loại đẳng cấp không phải kẻ có tiền nào cũng sở hữu được nó, nàng càng hiểu hơn Ánh Quỳnh vì sao quyến luyến không rời, đề kháng cao đến mấy đều chung một kết cục, cam lòng tan chảy mà thôi.

--------------------------------------

Nửa chiếc bánh quy qua quá trình xử lý chuyên nghiệp chống nấm mốc chống hư hại, chẳng hạn lớp răng cưa khi bẻ đôi vẫn nguyện vẹn y như cũ, nằm trong khung thủy tinh mạ vàng cũng là chiếc khung duy nhất được Chung Thi Uyển treo trong căn phòng.

Chung Thi Uyển lắc lư móc khóa, nhắm một mắt ghép hai nửa mảnh bánh thành một cái hoàn chỉnh.

Tóm đại vài viên thuốc trên bàn uống vội, nằm yên đợi cơn buồn ngủ bảo bọc lấy mình.

Thời khắc này không phải là một Chung Thi Uyển trưởng thành cứng rắn, mà là tiểu Thi Uyển mong manh ưa khóc nhè, tiểu Thi Uyển hay trốn sau trường mủi lòng rưng rức nước mắt nước mũi, nhớ nhung người bạn thân.

Có bao nhiêu bóng đèn trần, tất cả đều được bật sáng nhưng cớ sao trông vẫn thật tối tắm. Dáng hình co ro nằm giữa mặt đệm trắng thênh thang, với chiếc móc khóa bé nhỏ đặt trong lồng ngực, coi như tự mình ôm lấy mình, từ từ mà nhắm mắt.

*

*

*

Báo thức reo inh ỏi.

Mi mắt hơi nheo, tập làm quen với ánh sáng mặt trời, lồm cồm rót nước. Cổ họng khô rát, ngực cũng rất đau.

Lùi vài bước dừng trước tấm gương soi, sờ khóe môi đông cứng máu khô, bàn tay cũng vướng một ít.

Tai nạn nghiêm trọng tổn thương phức tạp gần như toàn bộ nửa ngực và bụng trái, Chung Thi Uyển sao tránh khỏi di chứng về sau, đặc biệt phổi là tổn thương trầm trọng, khó mà phục hồi như xưa. Cơn đau tuy không mạnh nhưng nhè nhẹ kéo dài xuyên tận đêm thâu, mọi giấc ngủ  đều nhờ thuốc an thần trợ giúp.

Chung ba ngó xuống đồng hồ lại ngước nhìn cầu thang (Tinn) Chung Thi Uyển chậm chạp xuất hiện từ thang máy, khí sắc hôm nay vô cùng kém, khiến ông thật lo lắng: "Con không khỏe?"

Chung Thi Uyển cười nhạt lắc đầu, cùng ông bước ra cửa lớn:" Hôm nay con có hẹn, ba tới nhà cô Kim một mình được không?"

Chung ba nếp nhăn giữa đôi lông mày càng đậm: "Hôm nay con không phải đi làm, vào xe rồi nói."

Chung Thi Uyển nhìn đồng hồ, tranh thủ vẫn còn kịp. Không kéo dài thời gian, quyết định ngồi xuống cùng ông.

Xe lăn bánh tầm hai mươi phút, Chung ba đóng màn hình laptop của Chung Thi Uyển, ông hỏi:" Con còn nhớ bạn Nguyệt Quế chung lớp mầm non không?"

Nhịp tim đập gia tốc trước cái tên "Nguyệt Quế" Chung Thi Uyển ngờ vực đáp:" Con nhớ."

"Nguyệt Quế là con gái nuôi của cô Kim." Ông ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Con bé qua đời hồi năm trước."

Cô Kim ư? Thì ra cô Kim hay tới lui trường mầm non không phải coi sóc mình, mà là vì Nguyệt Quế?

Không lâu cũng đã đến nơi, Chung Thi Uyển bước chân ra khỏi xe, quan sát bốn phía, khu vực này không sai, địa chỉ in trên thiệp cưới.

Người phụ nữ độ khoảng năm mươi tuổi đứng trước cổng chào đón Chung ba, dấu chân chim nơi đuôi mắt bà sâu hơn khi nhận ra Chung Thi Uyển.

Chung Thi Uyển nhịp tim không lúc nào là ổn định, cái cảnh Nguyệt Quế bé nhỏ thoi thóp mặt mày lấm lem bất giác xâm nhập tâm trí một lần nữa.

Chung ba nhìn con gái khí sắc ngày một tệ, ông thấu hiểu vỗ vai Chung Thi Uyển: "Thắp cho con bé nén nhang cuối, cô Kim dự định chuyển hẳn về Singapore."

Cô Kim mời Chung ba và Chung Thi Uyển trước là dùng chén trà, sau là hàn huyên sau ngần ấy năm xa cách.

Cô Kim nói nhiều lắm, kể về hành trình lập nghiệp của cô nơi xứ người, cô Kim hạnh phúc khi nhắc về con gái của cô, Nguyệt Quế thể chất suy nhược bẩm sinh, nhưng bù lại nàng rất xinh xắn thông minh. Cô Kim cứ nhắc đi nhắc lại chuyên Nguyệt Quế không bao giờ thôi hỏi về Chung Thi Uyển, luôn luôn quan tâm mọi tin tức liên quan Chung Thi Uyển, nàng ngày đêm xem đi xem lại phân đoạn có mặt Chung Thi Uyển trên một show truyền hình, nôn nóng sắp xếp công việc chờ ngày hồi hương.

Cô Kim nói xong, không giấu nỗi đượm buồn.

-"Cháu muốn thắp cho cậu ấy một nén nhang."

Cô Kim cười trừ trách mình vô ý, thiếu chút quên mất chuyện này. Bà dẫn đường đưa hai người tới căn phòng sáng trưng, lư hương bay lượn khói trắng, che mờ di ảnh Nguyệt Quế.

Mắt Chung Thi Uyển vốn yếu nay gặp khói lại càng tệ hơn, bàn tay hết dụi rồi che, nhận nén nhang từ cô Kim. Lồng ngực lại lên cơn quặn thắt, tuy nhiên vẫn cố gắng kiểm soát, hoàn tất cho xong một nén nhang.

Vừa chuyển nén nhang vào tay cô Kim, Chung Thi Uyển vẫn bình tĩnh bước chân ra khỏi cửa, sức chịu đựng giỏi là vậy nhưng đến thế là cùng. Đi còn chưa được xa bước liền lao đao che miệng, tăng tốc vẫn không kịp, nửa đường kịch liệt ho, chất lỏng đỏ sắc rỉ qua kẽ tay chảy dài thấm ống tay áo một màu đỏ rực, vài giọt nhiễu xuống tấm thảm nhung xanh thẫm.

Vài ba khung hình trên kệ do Chung Thi Uyển va quẹt rơi xuống mặt sàn.

Bất đắc dĩ quay đầu đặt nó ở yên vị trí cũ. Bé gái mặt lạnh miệng hút sữa tươi, qua loa đẩy cô bé sún răng không cho nàng quá gần mình. Nhớ không lầm bức ảnh này chính tay cô Kim chụp, khi đó Chung Thi Uyển cứ ngỡ Chung ba phái cô Kim tới trường đón mình tan học.

Cô bé trung học váy vàng tay cầm hoa hướng dương lại là nhe răng rạng rỡ, có điều hàm răng lần này đều tăm tấp không còn xấu xí như xưa.

Thiếu nữ với mái tóc ngang vai xoăn lơi màu nâu nhạt, nàng mặc bộ áo dài trắng thanh khiết ôm cổ cô Kim, nụ cười chói chang quen thuộc, Quách Nhược Y đây mà, tiểu thư của mình đây mà?

Không dám tin vào mắt mình, Chung Thi Uyển lau khung ảnh nghuếch ngoác máu tươi, lần theo vách tường mới có thể di chuyển đôi chân.

Chung ba phát hoảng đánh rơi ly trà, nước trà nóng hổi vấy đầy bàn tay ông, ông cũng không còn cảm giác, bằng mọi giá phải đỡ con gái của ông cho bằng được.

Chung Thi Uyển lúc này chẳng khác chi quỷ đòi mạng người, mép môi đầy máu, mắt đỏ hoe đọng nước, một lòng tiến về phía trước.

Cô Kim tay chân bủn rủn ngồi bệt xuống sofa tìm kiếm điện thoại, ấn rồi xóa, xóa rồi ấn, mất nhiều lần mới ấn chính xác số điện thoại cứu thương. 

Thứ này là di ảnh của em... đây là cảm giác chết lặng sao? Khá khen tạo hóa khéo trêu ngươi, tướt đoạt em rời khỏi cuộc đời tôi một lần nữa, cho tôi tất cả rồi hả hê xóa bỏ vậy sao?

"Quách Nhược Y là nàng, Nguyệt Quế cũng là nàng"

Bỏ mặc sức nặng cơ thể, Chung Thi Uyển đổ gục trong tư thế quỳ gối. Không đơn giản là ho, mà chính là nôn ra máu, dây thần kinh căng cứng, cố gắng cách mấy cũng không thể thốt thành câu.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top