Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96: Hồng nhan phù trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội thành một đêm sáng đèn.

Sâu trong lối nhỏ có chiếc bóng đen phì nhiêu lấp ló, một bước tiến bốn bước lùi, đắn đo nghĩ ngợi, vận hết tốc độ chạy ngược vào ngôi nhà lá.

Mới chạy có bây nhiêu đã làm nàng mệt muốn chết, vậy thì muốn trốn thoát quan binh ngoài kia thì nàng có chạy đằng trời.

Thập Hồng thở dài cởi khăn che mặt, điên tiết đá rương gỗ nhỏ, rương gỗ chứa đầy bạc chẳng chút ảnh hưởng, đổ lại làm mũi chân Thập Hồng đau điếng. Ả đau đớn ôm chân khóc lóc, bạc vàng bây giờ có ích lợi gì? Nếu biết trước cái giá phải trả thê thảm như vậy, chẳng thà ả phản bội Từ Tĩnh Lôi ngay từ lúc đầu.

"Rầm"

Thấy được người quen, Thập Hồng hoảng sợ đến độ rơi đầy nước mắt. A Lỗi hắn từ đâu ôm cổ bay vào, toàn thân đều máu là máu, hắn một câu cũng không nói, ra dấu cho nàng hãy nhìn ra phía cửa.

Đầu Thập Hồng giống như mặt trống, rung liên hồi, nàng bò về phía trước, quỳ dưới chân Chung Thi Uyển, bám lấy bàn tay lạnh ngắt, nức nở van xin: "Chung quản sự tha mạng! Nô tì nhất thời ngu muội nghe theo Từ Tĩnh Lôi sai khiến. Nô tì... nô tì hoàn toàn không biết gì cả... thỉnh Chung quản sự tha mạng!"

Chung Thi Uyển hạ thấp người, nâng tay quẹt đi dòng nước mắt trên má Thập Hồng. Hòa nhã cười mỉm môi: "Nàng đang ở đâu?"

Thập Hồng nấc lên từng hồi, ra sức lắc đầu: "Ta thật tình không biết... không biết Từ Tĩnh Lôi đã đưa Đại tiểu thư đi đâu." Ví dụ nàng nói ra chắc chắn sẽ không qua khỏi, chi bằng đổ hết mọi chuyện lên đầu Từ Tĩnh Lôi, cơ may mới có thể sống sót.

Chung Thi Uyển tặc lưỡi lắc đầu, dịu dàng dìu Thập Hồng đứng dậy, còn tự tay phủi bụi trên người ả rồi chậm lắc đầu : "Dưới đất lạnh lắm. Nào, đứng lên đi."

Đỡ Thập Hồng yên vị ngồi vào bàn trà, mới nhìn ả thở dài, vẻ như trong lòng  đang muộn phiền lắm vậy.  Chung Thi Uyển một tay nắm lấy bàn tay Thập Hồng mà ve vuốt, tay còn lại thong thả rút ra thanh chùy thủ nhỏ bên thắt lưng, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, thời điểm lưỡi dao đâm xuyên bàn tay Thập Hồng chưa quá ba giây.

Thập Hồng ngơ ngác nhìn thanh chùy thủy nọ ghim xuyên bàn tay mình cấm sâu trên mặt bàn gỗ. Mới đầu còn chưa cảm nhận được đau đớn nhưng không quá lâu ả bắt đầu thất thanh la hét, tiếng kêu la mới thảm thiết làm sao.

Mọi người có mặt ở đó trừ những quan binh đã quá quen với cảnh tượng tàn sát ra thì chẳng ai dám nhìn trực tiếp.

Máu đỏ tung tóe, bắt đầu từ cổ chạy dần lên má, đôi mắt đọng nước đỏ ngầu. Chung Thi Uyển lau dòng máu tanh trên mặt Thập Hồng, phẫn nộ quát: "Ta hỏi nàng ở đâu!"

"Thanh Loan Viện!!!" Thập Hồng ba hồn bảy vía còn chưa ổn định, ả gần như phát điên, bỗng dưng đừ người rồi từ từ ngất xỉu.

--------------------------------------

Thanh Loan Viện.

"Khốn kiếp! Cút!" Từ Tĩnh Lôi như con chi báo bị bứt lông mao, tức giận rống ầm lên.

Nữ tử y phục xộc xệch quỳ dưới thân hắn ẩn nhẫn bất mãn bò xuống giường. Nàng là đệ nhất hoa khôi ở Thanh Loan Viện, qua đêm với nam nhân không nhiều như các tỷ muội cấp thấp, có thể qua đêm với nàng dĩ nhiên phải là thế gia đại tộc, những người có rất rất nhiều tiền, nhưng chưa gặp qua nam nhân nào tệ hại như Từ Tĩnh Lôi. Một canh giờ, nàng miệt mài hầu hạ hắn hẳn một canh giờ, vậy mà chẳng có dấu hiệu nào gọi là phản ứng, đúng là loại nam nhân bỏ đi!

"Còn không mau nhanh chân!" Từ Tĩnh Lôi tóm chiếc yếm lụa quăng tới chổ nàng. Miệng lầm bầm chửi rủa, vừa chỉnh đốn y phục trên người hắn.

Ngọn ngành đều bởi tai nạn lần đó ở Quách gia, bộ phận trọng yếu của hắn tổn hại vô cùng nặng nề, tuy không đến đỗi tàn phế, nhưng mỗi khi cần dùng đến, hắn nhất định phải uống qua thuốc. Dương Lực đan ở Từ phủ dự trữ một kho đầy, hắn muốn dùng khi nào mà chả có, tiếc mỗi vì xuất phủ gấp gáp hại hắn quên bẵng đi mất, nếu không, bây giờ Quách Nhược Y đã là nữ nhân của hắn rồi!

Đáng chết! Thanh Ly hành sự kiểu gì mà đến tận bây giờ vẫn lặn mất tăm hơi. Hắn thắt chặt đai lưng, cùng lúc ngoài kia vọng vào giọng nói, là giọng của Thanh Ly. Từ Tĩnh Lôi sắc mặt phấn chấn lên tám phần, hắn nóng lòng xòe tay: "Dược của ta đâu?"

"Ách... Từ công tử." Thanh Ly cười khổ đặt viên đan dược màu vàng nhạt lên tay Từ Tĩnh Lôi, Từ Tĩnh Lôi lập tức cho vào mồm nhai ngấu nghiến, mong dược tính phát huy càng sớm càng tốt. Hắn mặc kệ Thanh Ly muốn nói gì, một đường đâm đầu tới chổ Quách Nhược Y.

Năng lực của Thanh Ly không làm hắn thất vọng, vừa đến nơi cũng là lúc Quách Nhược Y chống thân thở dốc, gò má ửng hồng tự tay nới lỏng y phục, cổ áo chực chờ hở rộng, thân thể nàng chắc đang bốc hỏa, có lẽ xuân dược đã hoàn toàn phát tán.

Từ Tĩnh Lôi hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ được tận mắt chiêm ngưỡng qua nữ nhân nào yêu nghiệt như nàng, động lòng như nàng, nhiếp hồn đoạt phách như nàng, bảo sao hắn đem lòng say mê nàng ngần ấy năm. Biết thế không cần phí thời gian tìm mua đan dược, ở đây ngắm cơ thể vàng ngọc của nàng thôi cũng đủ hắn nổi lên dục vọng.

"Từ Tĩnh Lôi..."

Từ Tĩnh Lôi nhanh tay khóa chốt, được Quách Nhược Y gọi bằng âm điệu mềm mỏng, hắm cảm thấy luồng nhiệt khí dần dần dâng cao, toàn thân lâng lâng khoan khoái.

Hấp tấp cởi xuống từng món y phục, háo hức liếm môi như thèm thuồng đã từ lâu lắm. Hắn phấn khích tiếp cận thành giường, vừa đến thành giường thì Quách Nhược Y đã di chuyển qua bàn trà, nàng sức lực không còn bao nhiêu, để hắn xem nàng còn cầm cự được bao lâu.

-"Ngươi âm mưu lật đổ Quách gia, sai khiến thổ phỉ tấn công Quách gia, mua chuộc quan lại để bọn hắn nhắm mắt làm ngơ, kéo bè kéo phái xâu xé tài sản của Quách gia rồi hả hê nhìn Quách gia của ta đau khổ! Cặn bã! Hèn hạ!"

"Ô!" Từ Tĩnh Lôi làm bộ bất ngờ. Có lòng vỗ tay khen ngợi Quách Nhược Y, thuận đà cở luôn trung y của mình, cười sằng sặc: "Nhược Y của ta thật đáng khen."

Từ Tĩnh Lôi đang lao về phía nàng, Quách Nhược Y thân thể ngày một yếu ớt, chẳng thể trụ vững được lâu liền đổ gục tấm thân xuống mặt sàn, cánh tay bất cẩn hất bay ngọn nến, căn phòng cũng theo đấy mà chìm vào bóng tối.

Quờ quạng trong bóng đêm, chưa mất năm giây Từ Tĩnh Lôi đã bắt gọn được nàng, nàng là đang cố tình lẩn trốn. Hắn cường bạo giữ nàng dưới thân, xé toạc y phục mỏng manh vướng víu, hung tàn hành hạ đôi tuyết lê vừa vặn một nắm tay, tai nghe người dưới thân rên đau run rẩy. Hắn kích động cười phá lên: "Ta làm thì đã sao? Nếu từ ban đầu nàng chịu gả cho Từ Tĩnh Lôi ta, thì đâu phải chịu dày vò đau đớn... hả? Haha."

Chơi đùa chán chê, ma trảo thuần thục dời xuống hạ thân, mạnh mẽ hôn môi nàng thật sâu, thật sâu, không cho nàng có cơ hội phản kháng. Giọng hắn vì động tình mà khàn đục vang: "Ta đây cũng rất gian nan, nàng biết không? Đám thổ phỉ và bọn quan lại kia ngốn của ta không ít ngân lượng đâu, bởi lẽ ta đoạt Quách gia về tay, coi như huề vốn."

Hắn tự phụ hất hàm, ngửa mặt cười ha hả, không chút suy nghĩ mà thẳng tay mở rộng đôi chân thon dài. Còn cao giọng hỏi: "Nàng thấy có đúng không?"

"Ngươi chết chắc!"

Một, hai, ba lại bốn góc phòng sáng rực, chớp mắt một cái, không gian tối om tức thì rõ ràng mồn một.

Mọi thứ diễn biến quá nhanh, Từ Tĩnh Lôi đầu óc không sao kịp thích ứng. Hắn giơ tay che mắt, chờ thị giác làm quen với ánh sáng, hắn lật đật ngẩng đầu, mất một lúc lâu mới nắm vững tình hình.

Nữ nhân được Chung Thi Uyển bế trên tay là Quách Nhược Y? Há nào có khả năng? Cho dù thần thông cách mấy cũng không thể nào tìm ra nàng chỉ trong một ngày được đâu? Còn nữa, Chung Thi Uyển tìm đâu ra đội binh thiết giáp này đây? Chậm đã... nếu Quách Nhược Y đang nằm trên tay Chung Thi Uyển, thế thì nữ nhân dưới thân hắn là ai?

"Aaa... khốn kiếp!" Từ Tĩnh Lôi nghiến răng ôm miết hạ bộ, đau đến chết đi sống lại.

Nữ nhân nọ nhận tấm áo choàng từ Hoắc Cẩm Dương, nàng hả dạ lồm cồm ngồi dậy. Từ Tĩnh Lôi bấy lâu nay  là nỗi ác mộng kinh hoàng của nữ tử thanh lâu chân chính như các nàng, một cú đá này coi như nàng thay tỷ muội ở đây trả thù.

Hoắc Cẩm Dương tự nãy giờ chính tai nghe được những gì hắn đã làm, tên cặn bã này cầm thú cũng không bằng, cả gan lớn mật hãm hại Quách Hân Nghiên tiểu mỹ nhân của nàng! Đáng chết gấp trăm lần!

Hoắc Cẩm Dương nóng giận, điên cuồng đạp vào mông của hắn. Miệng uất ức quát: "Tống thúc thúc a~ còn chờ đợi cái gì nữa."

Nam nhân trạc tuổi trung niên gật đầu, ông vuốt râu bước tới vỗ đầu Hoắc Cẩm Dương. Hiếm khi đứa nhỏ Hoắc Cẩm Dương chủ động gõ cửa thỉnh cầu, bậc làm trưởng bối như ông còn hoan nghênh không kịp nữa là. Đường đường là đấng trượng phu, Tống Trạch nơi sa trường quên mình chinh chiến ông không sợ, cái đáng sợ nhất chính là lòng người, tai nghe mắt thấy mới dám tin, tiểu tử tên Từ Tĩnh Lôi này quả là nỗi ô nhục của gia môn. Ông đạm mạc hắng giọng.

Nam nhân mặc quan phục nghiêm trang tư thế như pho tượng đá nghe được một tiếng hắng giọng của Thái úy đại nhân Tống Trạch, không dám chậm trễ khom người tiến về trước. Ông quyết đoán phất tay: "Áp giải phạm nhân hồi nha môn quy án!"

"Đại nhân! Bọn chúng bày trò vu oan giá họa cho thảo dân, thảo dân không làm chuyện xấu! Oan uổng quá mà đại nhân!" Từ Tĩnh Lôi xô đẩy đám sai nha, bò về phía Thứ sử đại nhân, muốn ôm đùi ông ấy, chỉ là vừa mới bò được vài bước, đã bị người đè lại. Từ Tĩnh Lôi hắn đây thì thua Chung Thi Uyển ở điểm nào? Nhi nữ của Tể tướng đại nhân, Thái úy đại nhân Tống Trạch đích thân ra mặt, cuối cùng là Thứ sử đại nhân. Khốn kiếp! Hằng năm hắn đều dâng lên bọn họ nào là kỳ trân dị bảo, chỉ cầu bọn họ chú ý tới Từ gia của hắn một chút... Hắn tốn nhiều tâm như vậy, vì sao không một ai đứng về phía hắn hả?

Từ Tĩnh Lôi hét sảng, tự vò đầu chính mình rối thành một cục. Cố bường tới gần Chung Thi Uyển, bằng tất cả hận thù, hắn rống to tên Chung Thi Uyển: "Chung Vân! Tên khốn kiếp! Ta nguyền rủa ngươi..."

"Viên đan dược ngươi uống là thuốc xổ. Trên đường tới nha môn, chúc ngươi thượng lộ bình an." Chung Thi Uyển động đậy đôi chân, tỏ ý không mấy quan tâm cướp lời của hắn. Nhanh bước bế Quách Nhược Y thoát khỏi địa phương nặng nề này, lúc đi ngang hành lang có lướt qua Thanh Ly,  Thanh Ly cũng không nói gì mà lặng lẽ theo sau xuống tận cửa chính.

Chung Thi Uyển không có ngoái đầu nhìn nàng, nhưng thấu triệt tâm ý nàng từ lâu, may mắn cho nàng Quách Nhược Y hết thảy đều tốt đẹp, nếu không kết cục của nàng cam đoan sẽ không khả quan hơn Từ Tĩnh Lôi là mấy.

Nhìn người trong lòng mày liễu nhíu chặt, môi cũng bị nàng cắn sắp bật máu. Chung Thi Uyển mất kiểm soát tuông rơi hàng lệ dài, nước mắt rơi trên má nàng trượt dài xuống cổ. Giọng run run: "Tội trạng của ngươi, ta sẽ không truy cứu."

Thanh Ly cảm thấy cổ chân nàng cứng đờ, có nổ lực cách mấy vẫn y thinh dậm chân tại chỗ. Thể như một ngàn lượng vàng chẳng còn chút giá trị so với câu nói hời hợt của người ta. Nàng không ân hận, mà nói đúng hơn nàng là đang mất mát.... thân phận của nàng là gì hả? Nữ tử thanh lâu không hơn không kém, đem thân so bì với Đại tiểu thư Quách gia ư? Nàng thực ngu xuẩn mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top