Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 116: Con cáo săn đại bàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chinh Bắc tướng quân của quân Ưng tộc là Lý Trác nghe tin báo, nổi giận mà đứng ngồi không yên.

"Tướng quân đừng lo, chúng cũng chỉ đi được dưới đất, không giống chúng ta tung hoành trên trời." Một người khuyên giải.

Tướng quân thấy hắn nói có lý, chưa kể mấy ngày trước còn giành lợi thế, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Ngày hôm sau, Ưng tộc hoá thành chim, chúng đông đến bầy chim như mây đen, che khuất cả bầu trời, phóng như tên lao về phía trước, mũi tên của Cửu Vĩ tộc tuy mạnh, nhưng địch không lại số lượng của chúng. Đàn ưng hất tung mũ của quân lính, điên cuồng dùng móng vuốt cào giáp, mỏ cứng mổ lên đầu, hoặc là xé da thịt, còn quắp người lên rồi thả từ trên trời xuống vách đá nhọn. Cửu Vĩ tộc không thể không rút lui, vội vàng chạy vào trong rừng sâu để tránh khỏi tầm truy đuổi của chúng. Quân Ưng tộc vì thế cho quân xông thẳng vào trong thành Yêu Hồ để chiếm lấy, may mà dân chúng đã kịp thời di chuyển sang nơi an toàn hơn.

Lý Trác thấy Cửu Vĩ tộc tán loạn mà chạy trốn, bật cười vui vẻ, khao thưởng lớn cho ba quân.

"Công chúa, số lượng chúng quả thật rất đông, cung tên và đại bác không thể chống lại số lượng ấy." Tiết Quảng bị thương chạy về bẩm báo.

Kiến Nguyệt nhíu mày, "Sau này ta cũng sẽ ra trận."

"Công chúa, việc này quá nguy hiểm." Tiết Quảng cùng Trương Viễn đồng loạt phản đối.

"Không sao, các ngươi trước nghe kế của chúng ta đã." Kiến Nguyệt lắc đầu.

Sáng ngày sau, đoàn quân Ưng tộc được ăn uống no nê, khí thế hừng hực kéo đến thành Quốc An, nơi quân Cửu Vĩ sau khi bị đánh lùi nên phải đến đây cố thủ. Nhưng chúng bay đến, chỉ thấy duy nhất một người đang đứng trên, chính là Cửu công chúa Cửu Vĩ tộc, cũng là đầu não của cuộc chiến này.

"Mau bắt lấy nàng." Một tên lính kích động nói.

Nhưng tướng quân của Ưng tộc lại híp mắt nhìn nàng cây ngay không sợ chết đứng mà đứng đó, vội cản lại, "Nhất định có bẫy, chúng ta tạm rút."

Quân Ưng tộc nghe lệnh, cũng quay đầu vội trở về. Kiến Nguyệt nhìn bọn hắn dính bẫy mà quay đi, bỗng nhiên lấy ra cung tên, kéo căng chĩa về phía trước, cung vừa bắn ra, tách thành hai, sau đó thành bốn, số lượng cứ thế mà nhân lên.

Quân Ưng tộc đang bay đi thì thấy một trận mưa tên đang bay qua đầu mình, ngoái đầu lại, ai dè cung vũ của Kiến Nguyệt bắn trúng vào mắt, mũi tên của nàng so với các mũi tên khác sắc bén, có thể xuyên thủng mọi sắt thép, lại như có suy nghĩ mà nhắm chuẩn đến từng kẻ. Cửu Vĩ tộc thấy đàn chim rụng như lá, tiếng trống vang lên, tiếng hò reo bốn phía, xông thẳng vào thành Yêu Hồ đang bị thiếu cảnh giác kia. Quân Ưng tộc trong thành không kịp chuẩn bị, hoảng loạn mà người bay người chạy như đàn ong vỡ tổ.

Vất vả mới lấy lại được đà thắng, Kiến Nguyệt liền nhân lúc quân địch chưa biết tin mất thành, mà quân khí thì đang hừng hực nên cho đến đánh thẳng vào thành Quảng Bình. Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi được giao nhiệm vụ làm loạn lòng quân, vì thế hai nàng lén lút đột nhập vào trong quân doanh của chúng, Yến Thế Huân nhờ chiều cao vượt trội, thành công giả làm quân hậu cần, nàng bỏ thuốc sổ vào đồ ăn, quân ăn sau khi ăn xong thì thi nhau ôm bụng, vội vã chạy ra ngoài rừng giải quyết. Cố Nghiên Hi nhân không ai để ý mà đổ dầu lạc ra khắp nơi, sau đó đạp đổ đèn than của chúng. Quân Ưng tộc giải quyết nỗi buồn nhiều quá bị mất nước, đâm hoa mắt chóng mặt, lúc trở lại thấy đám quân hỗn loạn dập lửa, cũng vội vàng xách xô ra sông lấy nước, nhưng càng đổ nước thì lửa càng cháy to hơn.

Khánh Vy để quân rình ở bờ sông, nhân lúc bọn chúng tay chỉ bận chạy ra sông lấy nước, bởi vì quá nóng nên không ai mặc áo giáp, đợi chúng chuẩn bị quay lại, nàng hạ lệnh tấn công. Sau đó thuận đà mà lao thẳng vào tận trong quân doanh đánh giết, khiến quân Ưng tộc vừa ôm bụng đau đớn vừa hoảng loạn chạy lấy mạng.

Lý Trác thấy thành vừa chiếm được còn chưa kịp ngồi nóng mông đã bị giành lại, đã thế lý do thua còn rất mất mặt, hắn tức giận đến muốn vỡ tim.

"Tướng quân trước bình tĩnh, chúng ta còn có kế khác." Quân sư ở bên cạnh nói, "Cửu Vĩ đã đánh ròng rã xuống hai ngày, chưa kể còn phải hành quân vội vàng đến thành Quảng Bình, nên hôm nay chiến thắng, nhất định sẽ được khao thưởng mà nghỉ ngơi lấy sức. Chúng ta nhân đêm nay đưa một vạn quân đến trại của chúng mà quyết đánh."

Lý Trác nghe hợp lý, gật đầu tán thành.

Tối hôm đó quân Ưng thấy lác đác vài kẻ đang trốn việc mà đứng ở trong rừng cười đùa, còn có kẻ đang đứng xả nỗi buồn, liền tức giận quát, "Chúng bây không đi canh gác cẩn thận mà trốn việc, ở đây làm loạn hết với nhau sao? Ăn mười roi còn nhẹ, có biết bọn Cửu Vĩ kéo tới đây thì sẽ thế nào không?"

Tên lính kia vội vàng nhét một ít tiền cho hắn, "Đại nhân, chúng ta lâu ngày đi mỏi, buồn chán nên cùng huynh đệ kể chút chuyện cho vui lòng quân. Đại nhân nhận ít quà, coi như chưa từng thấy việc này."

Tên lính canh gác thấy thế, lập tức nở nụ cười, nhanh tay giật tiền từ đối phương, nhét vào trong áo, vỗ vai hắn, "Nể ngươi nên ta mới tha, nếu có lần sau để ta bắt được thì đừng trách. Mau đi vào đi."

Những kẻ trốn việc từng người đưa hắn một ít tiền, cũng vâng dạ đi vào trong.

Đến giờ Sửu, Lý Trác cũng cho người lén lút bay đến doanh trại của Cửu Vĩ, thấy đèn đuốc đã tắt, khắp nơi đều là rác, còn có nhiều bình nước bị đánh vỡ, hiển nhiên là vừa có đại tiệc, chúng chậm rãi bay xuống, thấy xung quanh không một bóng người, có chút nghi ngờ.

"Chúng đã bỏ trại sao?" Lý Trác nghi hoặc.

"Bẩm tướng quân, trong trại không có một bóng người." Quân lính lật từng lều trại ra nói.

Lý Trác đột nhiên đổ mồ hôi, thất kinh hô lớn, "Mau trở về doanh trại, chúng ta bị mắc bẫy rồi, là kế điệu hổ ly sơn."

Nhưng lệnh vừa ra, nhiều quân đột nhiên nhũn người ra, vừa mới giương cánh bay đã cắm đầu xuống đất, nhiều kẻ đột nhiên bất tỉnh.

"Tướng quân, bình vỡ kia không phải đựng nước, mà là —" Hắn chưa nói xong, lăn ra hôn mê.

Lý Trác thấy người mình cũng bắt đầu vô khí lực, tựa như bị ai đó rút mất xương, tay chân nhũn ra, hắn cố chống cự nhưng vẫn lăn ra bất tỉnh.

Hoá ra những tên lính kia là Khúc Huy cùng một số quân lính đóng giả mà được địch mời vào trong, cũng không thèm kiểm tra xem bọn hắn là ai. Bọn hắn đợi nửa quân đi rồi, lưỡi dao âm thầm lướt động mạch cổ của những tên gác đêm, sau đó ra lệnh cho cả đoàn quân lặng lẽ tiến vào.

Yến Thế Huân thấy chúng bất tỉnh, cười với Khương Húc Nguyệt, "Khói mê của ta ghê chứ?"

"Ghê, ngươi lẽ ra nên học cách làm từ trước đây, chúng ta đã nhàn hơn bao nhiêu rồi." Khương Húc Nguyệt gật đầu.

Đợi khói mê tan mất, quân Cửu Vĩ xông đến trói lấy địch. Lúc Lý Trác tỉnh dậy, đã thấy bản thân bị trói trên ghế gỗ, hắn đang ngồi trong nhà giam.

"Chinh Bắc tướng quân của Ưng tộc chỉ như thế này thôi sao?" Kiến Nguyệt đến gặp hắn, thấy đối phương đang trừng mình.

Lý Trác không thể nói, vì bọn họ sớm đã nhét vải vào miệng hắn, phòng trường hợp hắn tự cắn lưỡi tự tử, chỉ có thể rên rỉ, nhưng Kiến Nguyệt biết hắn là đang mắng nàng.

"Ưng Quốc trước đây thuộc lãnh thổ quốc gia khác, hay từ đầu đã là một vùng đất riêng?" Kiến Nguyệt quay đầu hỏi Tiết Quảng bên cạnh.

"Công chúa, trước đâu chúng chỉ là một bộ lạc bị các ma thần tộc khác đuổi tới đây, sau lấy đây là nơi sinh sống. Kinh Bắc và Đông Hải chưa từng đánh thắng chúng nên cũng phải công nhận đất vô chủ này là của Ưng tộc, vì vậy mới có Ưng Quốc."

"Vậy là không phải chư hầu của ai cả?"

"Kinh Bắc lẫn Đông Hải đều đang muốn tranh chúng, Ưng Vương biết thế nên vẫn giữ thái độ lấp lửng, chưa chịu thuần phục bên nào cả."

Kiến Nguyệt đột nhiên nở nụ cười xán lạn với Lý Trác, giờ phút này hắn không cảm thấy mỹ nhân động lòng người, mà là một con hồ ly có độc.

Quân Ưng tộc mất đi tướng chỉ huy như rắn mất đầu mà tan tác hết với nhau, ngay trong đêm chạy về lãnh thổ của Ưng tộc. Khúc Huy không dám làm liều, vội ngay đêm chạy về hỏi ý kiến của Kiến Nguyệt, "Công chúa, chúng đã tháo chạy trở về Ưng Quốc rồi."

Kiến Nguyệt liếc Lý Trác, sau đó lại nhìn hắn, "Ưng Vương ở đâu, chúng ta đánh đến tận nơi đó, cho hắn bớt cắn bậy đi."

Lý Trác nghe nàng cuồng ngôn liền kích động, cả người giãy giụa muốn lao đến tấn công, nhưng lại bị quân lính giữ lại, "Ngươi chớ mà đắc chí, các ngươi thắng là bởi vì đây là lãnh thổ của ngươi, chúng ta nể tình nên không đánh hết sức. Thủ thành thì dễ, công thành thì khó, ngươi nên biết điều rút quân, hồi kinh khuyên Hồ Vương sai sứ sang giảng hoà với Ưng Vương đi, nếu không đừng trách chúng ta tới đây biến các ngươi thành nô lệ."

"So xem miệng ai cứng hơn làm gì, phải xem lực ai mạnh hơn thì mới đáng sĩ diện."

Thư rất nhanh đã được gửi đến kinh thành, Hồ Vương đọc thư hỏi hắn có đồng ý cho quân đánh Ưng Quốc không, lại cùng các quan thần bàn bạc, tất cả đều tán đồng với Kiến Nguyệt. Hồ Vương suy nghĩ một chút, cũng thu gom quân rồi gửi thêm hai mươi vạn quân đến giúp Cửu Vĩ tộc đi chinh phạt lãnh thổ Ưng tộc.

Lý Trác và những tướng quan trọng khác bị đem làm con tin, khiến Ưng tộc do dự không dám đánh, cứ như thế mà bị quân Cửu Vĩ lấn mất vùng lãnh thổ.

"Mặc kệ bọn hắn, còn hơn là mất nước." Ưng Vương tức giận quát, hắn lúc này đang bước trong tình thế nước sôi lửa bỏng, vội gửi thư cầu cứu các nước lân cận, nhưng không ai hồi đáp, sứ giả ép hỏi thì viện cớ gặp thiên tai, người thì nói quân lực yếu không thể góp được sức gì, duy có Kinh Bắc trả lời ngay nhưng mà là từ chối lời cầu cứu của hắn.

Quân đội được lệnh chấp nhận mất con tin, đội quân tinh nhuệ nhất đều được gửi đến để diệt Cửu Vĩ.

"Ngươi xem, vua của ngươi không cần ngươi nữa rồi." Kiến Nguyệt đến gặp Lý Trác, cười nói.

Lý Trác trợn to mắt nhìn nàng.

"Hay là người hàng theo phe ta đi, biết đâu còn giữ được một cái mạng."

Lý Trác kinh ngạc, tức giận muốn dùng từ khó nghe nhất mắng chửi nàng, nhưng ngoài tiếng ưm ưm ra thì không ai nghe được gì.

"Ngươi suy nghĩ kĩ đi." Kiến Nguyệt chỉ cười.

Lý Trác cả đêm nằm suy nghĩ, đến mắt đều vằn cả mạch máu. Sáng hôm sau Kiến Nguyệt lại đến hỏi hắn, thấy đối phương gật đầu. Nàng liền cho quân cởi trói, cho ăn uống tử tế, lại trao trả kiếm.

Tin Lý Trác phản bội lại truyền đi khắp nơi, truyền đến tai Ưng Vương, hắn nổi giận mà quát ầm lên, "Ai dám giết tên phản tặc kia sẽ được trọng thưởng, phong tước ban đất." Tướng lĩnh vội vàng đến tranh lượt.

Cửu Vĩ tộc tiến sâu vào trong Ưng tộc lại có chút khó khăn, bởi vì địa hình xa lạ, lại đụng phải quân binh tinh nhuệ cùng các mãnh tướng, nên nhiều ngày vẫn chưa xê dịch.

Tiết Quảng đến tìm các nàng hỏi, "Chúng ta nhiều ngày không công phá được thành luỹ của chúng, có nên rút lui không?"

Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "Rút lui thì chẳng khác nào bảo công chúa chỉ nói suông, ngươi cố gắng cổ vũ lòng quân, đừng để họ nản chí."

Tiết Quảng thấy thái độ các nàng ung dung, nghi hoặc không thôi, cũng làm theo lệnh.

"Ưng tộc thường ngày ăn gì?"

"Bẩm công chúa, chúng ta thường ăn gà, chuột, thỏ, những loài động vật nhỏ." Lý Trác thành thật đáp.

Hắn không hiểu vì sao những ngày nay đối phương toàn hỏi hắn những câu vớ vẩn, nhưng cũng không dám bày tỏ thái độ gì mà thành thật trả lời, vì đến nay nàng vẫn chưa cho hắn ra quân, chứng tỏ vẫn chưa tín nhiệm hắn.

Kiến Nguyệt gật đầu, sau đó lại bảo hắn lui ra.

Hai bên không có động tĩnh gì nhiều ngày, lòng quân bắt đầu lười nhác, muốn xin về, nào ngờ Kiến Nguyệt đột nhiên nói, "Chúng ta đã lãng phí thời gian ở đây quá lâu rồi, ngày mai cho Lý Trác đem quân đi đánh."

"Công chúa, cho hắn đi chẳng khác nào thả hổ về rừng." Trương Viễn và Tiết Quảng vội phản đối.

"Không sao, ta tin Lý Trác."

Lý Trác nghe tin, mừng quýt cả lên, vội chạy đến trại của nàng mà lạy tạ.

Tướng Ưng tộc là Quách Hiếu nhận được thư chiến, lại nghe tin báo do Lý Trác dẫn quân, cả giận mà mắng chửi, "Quân phản bội, xem ta trừng trị ngươi như thế nào."

Lý Trác nghe Khương Húc Nguyệt bày kế, gọi dạ bảo vâng, đầu gật như gà mổ thóc. Hắn được Kiến Nguyệt giao nhiệm vụ mang theo năm trăm quân đi đường vòng để đánh vào kho thóc của quân địch, hơn nữa số quân hắn dẫn dắt đều là quân Ưng tộc đầu hàng, hoặc là bị bắt về.

Tiết Quảng nhìn hắn rời đi, thấp thỏm không yên, "Công chúa..."

"Đừng lo, ngươi không tin hắn là đúng, nhưng ngươi không tin ta là sai."

Tiết Quảng ngạc nhiên, nghe hiểu ra ý tứ của nàng liền mừng quýnh lên, biết là công chúa đã có diệu kế.

Quách Hiếu nhìn ra bẫy của đối phương, tuy gửi thư chiến để dụ bọn hắn ra khỏi thành để đánh, nhưng thực chất là kế nghi binh, lén lút cho quân đi đường vòng, mà tướng dẫn đầu sẽ là Lý Trác, nổi giận phừng phừng chửi mắng, "Bọn hồ ly khinh ta quá, cái kế nhảm này mà đòi ta mắc bẫy."

"Tướng quân, nhất định phải bắt tên phản loạn về, đồng thời dạy chúng một bài học."

Quách Hiếu ra lệnh, "Ngày mai ta dẫn hai nghìn quân đánh Lý Trác, còn Khương Duy và Tạ Thành dẫn năm nghìn quân ra đánh lũ hồ ly."

Khương Duy và Tạ Thành dẫn quân đến núi Thuỷ Sơn, thấy quân Cửu Vĩ mặc giáp bạc lấp lánh hò reo ầm ĩ, trong đó có Khương Phượng Uy đang ngồi xe lăn ra chỉ huy quân.

"Vì sao ta không biết Phượng Uy là một người mù còn bị què?" Tạ Thành nghi hoặc.

"Đừng để nàng ta lừa, nhất định là đang giả vờ, ta chỉ nghe nàng ta bị mù thôi." Khương Duy nói.

Khương Húc Nguyệt ngồi trên xe lăn, nhìn địch hùng hồn đi đến, cười nói, "Đã nghe danh thế của Khương tướng quân đã lâu, chúng ta lại cùng một họ, nói không chừng trước đây lại là tỷ đệ một nhà."

Khương Duy tức giận nói, "Ngươi bớt xàm xí, ai cùng một dòng với ngươi."

"Khương tướng quân đã vô tình thế, là muốn gà một nhà ác chiến?" Khương Húc Nguyệt cười nhẹ.

"Bớt nhiều lời, có giỏi thì ra đây tiếp đòn." Khương Duy cầm mâu hô lớn.

Khương Húc Nguyệt cho Nguyễn Phương ra đánh. Hai người đánh nhau mười hiệp, Nguyễn Phương bị Khương Duy chặt đứt tay, hắn tiếp tục quát, "Còn có kẻ nào dám ra đây."

Khương Húc Nguyệt bỏ xe, lên ngựa mà chạy mất. Khương Duy và Tạ Thành dẫn quân đuổi theo. Bọn hắn không dùng ngựa, nên chạy bộ đọ không lại, liền hoá thành chim ưng bay như gió đuổi theo.

"Phượng Uy đừng chạy nữa." Bọn hắn đuổi theo, hò reo ầm ĩ với nhau.

Quân Ưng chỉ bay tầm thấp để đuổi, nào ngờ bay đến vách đá thì đột nhiên thấy mưa tên phóng ra, đá lớn đá nhỏ bùn đất ném từ trên núi xuống, khiến chúng hoảng loạn định quay đầu, lại bị Yến Thế Huân dẫn quân chặn đánh. Đi về phía trước, lại gặp Cố Nghiên Hi cho quân dùng hỏa cung thiêu đốt. Đi sang ngã rẽ bên phải, Tiết Quảng đã kéo quân đứng chặn. Sang bên trái, lại đụng phải Trương Viễn. Muốn bay lên cao, nhưng quân Cửu Vĩ không ngừng ném đá vỡ đầu, lúc mới bay vút lên để đột phá vòng vây thì bị giăng lưới, cả lũ như cá mắc lưới, vùng vẫy hết với nhau. Tạ Thành bị tên bắn trúng mắt, lại bị đá ném vào đầu mà rơi xuống, cuối cùng thịt nát xương tan.

Khương Húc Nguyệt cho quân cởi lưới cho Khương Duy, "Ngươi đã phục chưa?"

Khương Duy gật đầu nhận thua.

Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "Chúng ta nói không chừng trước đây là cùng một tổ tiên, ta làm sao nỡ giết họ hàng của mình."

Khương Duy ngạc nhiên, "Ta là Ưng thần, ngươi làm phàm nhân, làm sao có thể cùng một gốc?"

"Trải qua bao nhiêu đời, người phàm gặp gỡ với ma thần thì cũng sẽ sinh ra con là ma thần, có gì đâu mà lạ." Khương Húc Nguyệt phẩy quạt nói.

Khương Duy bị nàng nói lý, chịu thua.

Khương Húc Nguyệt đỡ hắn dậy, cẩn thận phủi bụi trên đầu gối cho hắn, khiến hắn kinh ngạc không thôi, "Chúng ta là địch, ngươi vì sao phải đối xử với ta tốt thế?"

"Địch nhân thì cũng từng là tỷ đệ, ta không nỡ lòng. Ngươi có chịu theo chúng ta không?"

Khương Duy đắn đo, không dám quyết định.

"Nói không chừng sau này chúng ta lại cùng một nước cũng nên."

Khương Duy ngạc nhiên, phát hiện người này giống hệt Cửu công chúa hay cuồng ngôn mà hắn hay được nghe đồn, nhưng không dám nói gì, suy nghĩ một hồi mới gật đầu, quỳ xuống, "Mong tỷ tỷ tha cho đệ một mạng."

Lý Trác bên này dẫn quân đi đường vòng, thấy tứ phía nổi tiếng hò reo, run rẩy không thôi.

"Lý Trác còn định chạy đi đâu?" Ngay từ xa đã nghe thấy tiếng quát lớn.

Lý Trác sợ hãi, vội xuống ngựa mà quỳ. Thấy Quách Hiếu đến, giọng nói đều run cầm cập, "Quách huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là giả vờ hàng, để kéo dài thời gian nghĩ cách trở lại với Ưng Vương mà thôi."

"Có thật không?" Hắn trợn trừng mắt, lưỡi kiếm chạm nhẹ vào cổ Lý Trác.

"Lý Trác có chết cũng không dám phản bội Ưng Vương và các huynh đệ, gia thất là người Ưng Quốc, Lý Trác dám đi đâu." Lý Trác nhắm tịt mắt lại.

Quách Hiếu thấy hắn rơi nước mắt, vội đỡ dậy, "Là ta trách nhầm Lý Trác rồi." Sau đó nhìn đám quân đang quỳ ở dưới, "Thả cho các huynh đệ được đoàn tụ, còn đám hồ ly bắt về xét xử sau."

Hắn cùng Lý Trác thân thiết vỗ vai quay trở về, nào ngờ từ xa đã thấy đám khói lớn mù mịt, dự cảm bất lành mà vội bay đến. Nhưng bay được một nửa, mũi tên thần đồng loạt xuất hiện, bắn trúng ngực của Quách Hiếu khiến hắn rơi xuống, còn đám quân hỗn loạn với nhau bay ngổn ngang, chợt có tiếng chuông, chuông vang ở đâu, nơi đó có người chết.

"Là Cửu Tuyền công chúa." Quân lính tá hoả với nhau, mỗi người bay một hướng.

Ở dưới đường bộ, Khúc Huy dẫn quân đến chặn đánh, giải cứu những Cửu Vĩ bị nhốt. Hai nơi giao tranh hỗn loạn, Ưng tộc lâu nay ỷ mình biết bay mà chểnh mảng bộ binh, ấy là còn chưa kể thủy quân.

Kiến Nguyệt nhân lúc chúng mải mê đi săn mồi, âm thầm dẫn quân lên trên núi, đợi chúng đều kéo quân ra khỏi thành mới cho quân kéo vũ khí nàng vẫn chưa dùng đến nhất, là máy bắn đá.

Thành có kiên cố bao nhiêu, gặp đại bác và máy bắn đá chính là gặp phải kình địch. Đạn vừa bắn, quân thủ thành hỗn loạn không biết bỏ chạy đi đâu mới đúng, lại không thấy quân địch đâu để mà đánh.

Lý Trác lần nữa lọt vào tay quân Cửu Vĩ. Hắn bị đem trói lôi đến trước mặt Kiến Nguyệt, nhìn thấy Khương Duy đứng cùng quân Cửu Vĩ mà kinh ngạc.

"Ngươi đã phục chưa?" Kiến Nguyệt hỏi.

Lý Trác thở dài, cúi thấp đầu nhục nhã, "Ta còn có lựa chọn nào khác sao?"

"Tên này phản bội chúng ta, không nên giữ lâu, nhất định phải chém." Khương Húc Nguyệt quát.

Khương Duy vội lên cản, "Mong tỷ tỷ rộng lương, Lý Trác là một tướng tài, lại vì chữ trung nên mới lựa chọn quay về thành. Nhưng nay hắn cũng đã phục, tất sẽ chịu."

Kiến Nguyệt chống cằm, "Nói cũng đúng, hắn dù sao cũng là kẻ trung thành với Ưng Vương, xét cho cùng không đáng trách. Quân sư vẫn nên tha cho hắn một con đường đi."

Khương Húc Nguyệt chỉ vào mặt hắn, "Nể công chúa cùng hiền đệ, ta tha cho ngươi một mạng, lần sau còn hai mang thì ta lấy đầu ngươi."

Lý Trác chỉ có thể cúi đầu tạ ơn.

"Các nàng thân là nữ nhân, nhưng lại như vua chúa ra trận, quả thực không thể coi thường." Đợi tiệc tàn, Lý Trác đến tìm Khương Duy.

Khương Duy gật đầu, không phủ nhận.

"Ngươi vì sao lại phản vương, đầu hàng cho bọn chúng?" Lý Trác tức giận nói.

"Ngươi cũng hai lần xin hàng, còn nói gì ta. Niệm tình trước đây ta mới xin cho ngươi một mạng, không có lần sau đâu, ta còn phải cứu ta trước." Khương Duy trợn mắt đáp trả.

"Hai ngươi thì thầm gì thế? Định làm phản sao?" Lúc này Khúc Huy đột nhiên đi đến.

Bọn hắn nghe thế, vội quỳ xuống cầu xin, "Xin đại tướng thương tình đừng kể lại với công chúa, chúng ta chỉ là kể chuyện tình xưa." Sau đó móc một ít tiền đưa cho hắn, lại bị gạt ra, "Ta không nhận hối lộ, nhưng không có lần sau."

"Xin hứa." Cả hai khom lưng nói.

Khúc Huy tuy nói thế, nhưng vẫn đến bẩm báo mọi chuyện với Kiến Nguyệt, nàng nghe xong chỉ gật nhẹ đầu, bảo hắn lui xuống.

"Cửu công chúa thật biết lợi dụng lòng người." Khương Húc Nguyệt cười nói.

"Phải khen Quân sư đột nhiên nhặt được một hiền đệ trở về." Kiến Nguyệt bật cười.

Ưng Vương nghe tin Cửu Vĩ tộc lấy mất một quận, lại sắp đánh đến quân doanh chính của hắn, vội vàng bỏ chạy. Hắn may mắn vừa chạy thoát, quân Cửu Vĩ đã ùa đến đánh thẳng doanh trại.

"Chúng ta để xổng con ưng kia rồi." Tiết Quảng nói.

Ưng Vương tiều tụy đến mất ăn mất ngủ, chống cằm thở dài, lại không có cách dập lửa giận, thì nhận tin báo Cửu Vĩ tộc sắp đánh đuổi đến, sợ hãi không thôi.

"Kẻ nào dám dẹp lũ hồ ly này?"

Đặng tướng quân tiến lên xung phong, "Đại vương, hạ thần chỉ cần năm nghìn bộ binh, bảy nghìn không quân là diệt được chúng."

Ưng Vương gật đầu, cho Vương Bản, Lữ Cường, Doanh Chiêu Vinh đến giúp hắn.

Tiết Quảng và Trương Viễn đánh thắng đến bắt đầu có chút kiêu, nghe đối phương là Đặng Chiến tiên phong đến đánh, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hùng hổ kéo quân nghênh chiến. Hai bên giao tranh, quân Đặng Chiến bất ngờ đổi hướng bỏ chạy, Tiết Quảng liền dẫn quân đuổi theo.

Nào ngờ quân đuổi đến thung lũng, người ngựa dẫm phải thứ gì đó phát nổ đến xương thịt không còn. Tiết Quảng thấy thế, hoảng quá mà cho quay đầu bỏ chạy thì bị Lữ Cường chặn bên tả, Vương Bản ở bên hữu, phía trước là Doanh Chiêu Vinh, còn đằng sau quân Đặng Chiến hoá thành chim ưng chặn hậu. Tiết Quảng đánh không lại, hy sinh trên chiến trường, quân Cửu Vĩ mất hơn bảy nghìn quân. Đặng Chiến thừa thắng xông thẳng vào quân doanh mà đánh, nhưng lúc qua sông bị Khánh Vy đứng đợi sẵn, đánh đuổi hắn phải quay trở về.

Kiến Nguyệt thấy mất đi tướng tốt, lại mất hơn vạn quân, đau đầu không thôi.

"Công chúa, hạ thần nguyện đi lấy đầu Đặng Chiến đem về trả thù cho Tiết tướng quân." Trương Viễn tức giận đến lồng ngực phập phồng, nói.

"Trước không được vội, chúng ta bắt buộc phải đi qua thung lũng kia mới vào được trong, nhưng chúng đều chôn mìn ở dưới đấy, chúng ta không được lãng phí nhân lực."

Nàng triệu Khương Duy đến hỏi kế. Khương Duy đáp, "Dọc theo bờ sông này sẽ đi qua khỏi thung lũng, có một vùng đồng bằng để tiến vào."

Kiến Nguyệt chau mày, đồng bằng cũng là chiến địa của chim ưng, nhưng còn hơn là đi qua thung lũng, liền cho quân đóng thuyền mà đi.

"Công chúa, có thể tin hắn sao?" Trương Viễn nghi hoặc hỏi.

"Ngươi đừng coi thường sức mạnh tình thân của Khương Quân sư." Kiến Nguyệt cười nói.

Đặng Chiến nghe tin đối phương đóng thuyền, bật cười lớn, "Chúng muốn đi đường vòng để đánh, giả vờ đi đường sông sau đó nửa đường bỏ thuyền, đi vào đồng bằng, nhưng lại không biết đó mới là chiến địa của chúng ta, xem ra trận này đã thắng." Đặng Chiến cho quân đổ dồn về đồng bằng mà lập trại, nhưng qua nhiều ngày cũng không thấy tin tức gì.

"Tướng quân, quân Cửu Vĩ đã tiến sâu vào, sắp sửa đánh đến kinh thành."

"Cái gì?" Đặng Chiến thất kinh, mồ hôi tuôn ra như mưa, vội cho quân đi đánh đuổi.

Hoá ra Kiến Nguyệt đi được nửa sông, sau khi xem bản đồ do Khương Duy đưa liền cho quân hệ dung nham, hệ thổ đào hầm xuyên núi bất kể ngày đêm, đoàn quân cứ thế ung dung đi qua.

Đặng Chiến nhận ra mình bị lừa, tức tối đuổi giữa đường, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng hò reo, đợi hắn tung cánh bay thì đã bị tung lưới bắt lấy. Trương Viễn thẳng tay giết bọn Lữ Cường, Vương Bản, Doanh Chiêu Vinh, nhưng đến lượt Đặng Chiến, Yến Thế Huân vội cản, "Quân sư nói không được giết hiền tài."

Trương Viễn nghe thế, tuy tức nhưng đành nhịn xuống. Yến Thế Huân cho hắn uống rượu để hoàn hồn, lại mời hắn ăn uống nghỉ ngơi.

"Ta mới không chịu mỹ nhân kế đâu." Đặng Chiến tức giận nói.

"Chúng ta nào cần mỹ nhân kế, Quân sư là vì thấy ngươi tài giỏi nên không nỡ. Ưng Vương sớm muộn sẽ bị chúng ta bắt sống, tướng quân chắc cũng nhìn ra." Nàng cười nói.

Đặng Chiến trợn mắt với nàng, im lặng không nói.

Ưng Vương hết lần này đến lần khác phải trốn chạy, mệt mỏi vô cùng, "Lẽ nào không có kẻ nào dám đánh chúng sao?"

Cao Hiền tiến lên nói, "Lý Trác vẫn một lòng trung thành với đại vương, chỉ là không có cơ hội để trở về, chúng ta dùng hắn như kẻ trung gian, để làm tình báo, đồng thời dẫn quân đến quân doanh chúng mà lấy đầu Cửu công chúa và Phượng Uy quân sư."

"Ngươi nói hợp ý ta." Ưng Vương gật đầu đồng ý.

Lý Trác nhận được ám hiệu do nội gián lén đưa, chưa đọc mà mồ hôi đã nhễ nhại như tắm, run rẩy cầm mảnh gỗ. Hắn những tháng qua đã được nếm qua bản lĩnh của Cửu công chúa, tận mắt nhìn nàng tìm ra được nội gián hay kẻ phản bội, sau đó lôi chúng ra xử phạt, đâm ra sợ, nay đọc mật thư liền giật mình thon thót, thấy mình cứ như cá trên thớt, bên nào cũng không từ chối được.

Hắn không dám đến tìm Khương Duy, vì đối phương quả thực đã phục, thậm chí còn được các nàng giúp cứu vợ con đến đây ở chung.

Lý Trác nuốt nước bọt, nhìn quanh quan sát, cố gắng trấn tĩnh bản thân để không bị nghi ngờ.

"Lý Trác tiên sinh."

Hắn giật bắn mình, quay đầu lại thấy Cố Nghiên Hi gọi, vội vàng nói, "Tiểu thư có gì căn dặn."

"Cửu công chúa cho gọi."

Lý Trác thất thần, tự nhủ lần này mình chết chắc rồi, chậm chạp đi đến. Hắn vào trong trại, thấy bên tả có Khương Húc Nguyệt, Khánh Vy ngồi đợi, bên hữu có Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi, đằng sau có Khúc Huy và một con chó con, nhưng Lý Trác từng thấy nó hoá chó ba đầu để gác đêm cho Cửu công chúa yên giấc, thậm chí còn cắn nát mặt nội gián. Mà người ngồi ở giữa kia, chính là Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt đang híp mắt cười với hắn, khiến hắn sợ đến bụng quặn lại, căng thẳng tới muốn nôn.

"Bái, bái kiến công chúa." Lý Trác lắp bắp, vội quỳ xuống hành lễ.

Hắn không dám nói, giờ phút này nàng có bao nhiêu giống bậc đế vương đang nắm thóp hắn.

"Lý Trác vì sao cả người lại ướt đẫm như vừa tắm mưa thế?" Giọng nói tuy lạnh nhưng vẫn mang theo ý cười, khiến hắn đoán không ra tâm tư đối phương, càng trở nên sợ hãi.

"Có lẽ là do nóng." Lý Trác thấp thỏm đáp.

"Vậy sao?" Kiến Nguyệt bật cười, khiến hắn giật bắn mình, "Giữa trời đại tuyết mà cảm thấy nóng, Lý Trác đã vất vả rồi."

Lý Trác run cầm cập, hắn cảm giác toàn bộ ánh mắt đều đang đổ dồn về, so với lưỡi đao còn nặng nề hơn, mấp máy nói, giọng nói nhỏ đến không thành âm, "Công chúa có gì muốn căn dặn Lý Trác?"

"Lý Trác đã đi cùng chúng ta lâu thế, hẳn đã có quyết định rồi?"

Lý Trác muốn sụp đổ, oà khóc rống lên, bò đến trước mặt nàng, "Công chúa, Lý Trác không có ý định làm phản, chỉ là, chỉ là..."

"Lý Trác là người tài, hẳn đã nhìn rõ thời cuộc. Nghĩ xem bên nào mới là có lợi cho mình." Kiến Nguyệt chống cằm cười nói.

"Công chúa, là bọn hắn bắt vợ con của Lý Trác, nếu Lý Trác không làm theo, phụ mẫu già ở quê cùng vợ con sẽ bị giết." Hắn mếu máo nói, nước mắt rơi lã chã, dùng ánh mắt cầu xin nàng.

Kiến Nguyệt thở dài, "Quả là bất nhân."

"Xin công chúa cứu giúp gia đình Lý Trác một mạng, Lý Trác có chết cũng tình nguyện." Lý Trác mặt đẫm nước mắt nói.

"Nhưng nhỡ ngươi bán đứng chúng ta thì sao?"

"Lý Trác không dám, Lý Trác hứa với trời xanh đất tổ sẽ không hai mang với công chúa nữa."

Kiến Nguyệt bật cười, đột nhiên đứng dậy rút kiếm lao về phía hắn, thấy hắn nhắm chặt mắt mà run rẩy, gật đầu hài lòng, "Ngươi đã hứa với đất tổ, thì đừng quên lời này." Nói xong tra kiếm rời đi.

Lý Trác nghe tiếng bước chân đi xa mới dám chậm rãi mở mắt ra, nhưng vẫn chưa hết run. Khúc Huy lại gần đỡ hắn dậy, thay hắn phủi bụi, "Công chúa là người nhân đạo, chỉ cần Lý tiên sinh không nuốt lời, người nhất định sẽ giúp ngươi đưa vợ con cùng phụ mẫu tới đây an toàn."

"Lý Trác sẽ không. Xin tiên sinh thay Lý Trác cầu xin công chúa." Lý Trác nắm chặt hai tay hắn, định quỳ xuống lại bị cản lại.

Cao Hiền nhận được thư của Lý Trác, vui vẻ không thôi, "Đêm mai hắn nhân lúc công chúa khao thưởng ba quân mà ăn tiệc lớn, sẽ bỏ độc vào thức ăn để khiến chúng hôn mê, lúc đó chúng ta có thể dẫn quân tiến công."

Ưng Vương nghe thế, mừng rỡ không kể xiết.

Đêm hôm sau, đúng như giờ hẹn, Cao Hiền nhìn thấy Lý Trác một mình đi về đây, liền vẫy gọi. Lý Trác ngó nghiêng xung quanh, cũng vội vàng đi đến, thấp giọng nói, "Ta đã hạ thuốc rồi."

"Ngươi làm sao để bọn chúng tin ngươi?" Cao Hiền vội hỏi.

"Ta dùng ít nước mắt, lại đóng giả sợ sệt bọn chúng, kể lể mấy chuyện người thân gặp nạn để chúng cảm động." Lý Trác nói.

Cao Hiền nghe thế, mừng rỡ mà cười lớn.

"Như đã hứa, phụ mẫu và vợ con ta đâu?"

Cao Hiền ngừng cười, vỗ vai hắn, "Lát nữa ngươi sẽ được gặp, vội cái gì."

Lý Trác tức giận gạt tay hắn ra, "Ngươi đã nói chúng ta gặp nhau ở đây, cũng sẽ giao người, để ta trở về quê, làm sao bây giờ lại thất hứa rồi?"

"Ta sợ ngươi gạt chúng ta thì sao." Cao Hiền trở mặt, lạnh lùng nhìn hắn.

"Ta không quan tâm, ngươi đã thất tín thì nên chịu quân pháp."

"Ngươi nói vớ vẩn gì —" Cao Hiền còn chưa dứt lời, đã bị một con dao găm đâm trúng ngực, hắn chỉ kịp sửng sốt nhìn Lý Trác, sau đó linh căn nổ tung. Quân lính đang ẩn nấp thấy cảnh này, nhất thời rơi vào hoảng loạn, lúc này xung quanh nổi trống, tiếng hò reo dậy từ bốn phía, khắp nơi sáng trưng như ban ngày, khiến chúng sợ hãi bỏ chạy.

Ưng Vương còn đang đắc ý, đột nhiên thấy tướng lĩnh ở trước mặt mình ôm bụng bất tỉnh, ngay sau đó có tiếng bước chân rầm rập kéo đến.

"Đại vương, chúng ta bị phản bội rồi, người mau chạy đi." Tên lính vội chạy vào cấp báo.

Ưng Vương hoảng sợ, lật hầm ở dưới thảm mà chui xuống, lại để quân lính lấp thảm đi, thật là:

"Ưng giương cánh tung hoành bầu trời,
Nay lại trốn lủi dưới đất, thấy nhục thay."

Kiến Nguyệt đi đến đâu, quân dẹp sang hai bên đến đấy, hoàn toàn không có kẻ nào động tới nàng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ung dung đi giữa chiến trường, lũ Ưng bị khí chất ngời ngời của nàng doạ tới run cầm cập.

"Yêu Đế lôi đầu Ưng Vương,
Quân vội dẹp loạn nhường đường vua đi.
Khói đen mắt dồn trợn to,
Lửa cháy không hết, uy nghiêm trăm đời."

Kiến Nguyệt đi vào trại của Ưng Vương, nhàn nhã như vào nhà của mình, nàng liếc nhìn xung quanh, thấy một thanh đao treo trên tường, chỉ vào nói, "Ta trao cho nó cho ngươi, thấy thế nào."

Khương Duy vội quỳ tạ ơn.

"Lui ra đi." Kiến Nguyệt mỉm cười, tiếp tục đi dạo xung quanh, vuốt qua những quyển sách ngổn ngang, nhìn đến mực vừa mới được mài còn chưa khô lại, bút được gác cẩn thận, nàng cầm bút viết gì đó lên giấy. Bỗng đôi mắt anh đào liếc về tấm thảm trải ở trước bàn, chậm rãi bước lại gần.

"Lật tấm thảm này lên."

Khúc Huy nhanh chóng lật thảm lên, thấy dưới đất không có thứ gì, vốn định bỏ qua, nào ngờ Kiến Nguyệt mỉm cười, "Bắt đại một kẻ vào đây." Khúc Huy liền ra ngoài túm một tên tướng về.

"Ngươi nếu như giúp ta giải trận pháp, mở được cửa hầm, ta sẽ trọng thưởng, thả ngươi cùng vợ con trở về quê."

"Ngươi bị điên sao? Dưới đất làm gì có thứ gì." Hắn quát lớn, lại bị Khúc Huy đấm vào mặt.

"Ngươi nói thế thì là có." Kiến Nguyệt liếc hắn, đôi mắt mang theo sát ý cùng phấn khích.

Hắn sửng sốt trợn mắt với nàng, ngập ngừng không dám mở lời, định cắn lưỡi tự tử, lại bị Khúc Huy bóp miệng ngăn lại.

"Lâu nay mọi thứ đều lấy trời đất mà dung hoà lẫn nhau, ta tình cờ lại có cả hai. Ta cho ngươi một cơ hội cuối, là ngươi làm, hay là ta tự làm?"

Hắn căm phẫn nhìn nữ nhân ở trước mặt, nào ngờ nàng đột nhiên nói, "Một."

Cái quái gì? Nàng ta nói gì thế?

"Hai."

Hắn ta căng thẳng, nhưng bị Khúc Huy khống chế đến không thể cử động. Mắt thấy nàng sắp đếm đến ba, vội quỳ xuống, "Ta làm, nhưng ngươi phải tha cho nương tử ta."

Kiến Nguyệt cười nhạt, "Ta còn định đếm đến mười cơ, không ngờ lại nhanh thế."

Hắn chần chờ một lúc, bị Khúc Huy quát, "Mau!"

Đối phương thở dài, quỳ xuống lẩm bẩm gì đó, đột nhiên thấy mặt đất rung nhẹ, sau đó dưới đất xuất hiện những đường cắt có hình vuông.

Lúc này Khương Húc Nguyệt cùng Khánh Vy bước vào, thấy dưới đất có đường hầm thì ngạc nhiên. Kiến Nguyệt nhìn tên tướng quân kia, "Ngươi lôi hắn lên đây, ta tha cho ngươi về."

Tướng quân trợn to mắt nhìn nàng, hắn vốn đã phản bội lại Ưng Vương, giờ lại túm đầu vua của hắn lên thì còn gì nhục nhã hơn.

"Thôi, gọi Lý Trác đến đây."

Lý Trác rất nhanh đã xuất hiện, tên tướng quân thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, tức giận định chửi, nhưng bị Khúc Huy nhét khăn vào miệng.

"Công chúa có gì căn dặn?" Lý Trác thấp thỏm nói.

"Nếu Lý Trác làm được, từ nay ngôi Ưng Vương sẽ thuộc về ngươi." Kiến Nguyệt cười nói.

Lý Trác kinh ngạc, do dự không quyết, liếc nhìn hầm ẩn kia.

"Nếu ngươi không làm ta cũng không ép, cho gọi Khương —"

"Thuộc hạ làm." Lý Trác vội la lớn.

Kiến Nguyệt nhướn mày, "Ta cũng không ép ngươi, ngươi không cần miễn cưỡng."

"Thuộc hạ làm, nếu đây có thể chứng minh được với công chúa." Lý Trác quỳ xuống, cẩn thận gỡ tảng đá ra, đá rất chắc và nặng, làm cho móng tay hắn bị bật ra, thế nhưng hắn lại không rên rỉ dù là một câu.

Ưng Vương thấy ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, vốn còn tưởng quân đến cứu viện, vui mừng ngẩng đầu, đột nhiên có bàn tay túm lấy tóc của hắn, còn kéo mạnh làm hắn kêu la oai oái. Ưng Vương thảng thốt, lúc lên không thấy quân cứu viện đâu, mà là Cửu công chúa đang ngồi trên ngai vua của hắn.

"Ngươi —" Hắn giận dữ nhìn Lý Trác.

"Ngươi gì mà ngươi, thấy Cửu công chúa còn không mau hành lễ." Lý Trác quát lớn.

Ưng Vương bị tiếng quát làm cho ngây người, hắn tức giận chỉ vào mặt Kiến Nguyệt, "Ngươi dựa vào gì mà để ta phải kính sợ ngươi."

"Dựa vào việc ta đã đánh cho đám nhàn rỗi thích đi gây sự thua tan tác."

Ưng Vương lúng túng, ngậm ngùi nhìn nàng, hắn suy nghĩ một hồi, cười ngượng nói, "Cửu công chúa, trước đây là hiểu lầm, công chúa có thể nể tình tha cho Ưng tộc một mạng không?"

"Hiểu lầm mà giết chết hơn một nghìn dân Cửu Vĩ, ba làng mạc bị đốt phá. Đấy là còn chưa kể quân thương vong phải xa nhà đến dạy các ngươi một bài học. Chúng ta cũng là đi lạc đến đây, Ưng Vương thấy hợp lý không?" Kiến Nguyệt chống cằm, nói.

Ưng Vương á khẩu, cúi đầu không dám trực diện với nàng, "Ta hy vọng Cửu công chúa có thể nể tình chúng ta mà tha thứ cho Ưng tộc."

"Nếu không?"

Hắn đổ mồ hôi, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, hoàn toàn không có một chút chí khí của bậc quân vương, "Thì sẽ bị trời tru đất diệt."

Kiến Nguyệt bật cười, những người khác cũng che miệng cười, Khúc Huy túm đầu hắn ngẩng lên, để hắn đối diện với nàng.

"Ngươi tự nhiên đánh chúng ta thì không bị trời tru đất diệt, chúng ta đến tận cửa tìm các ngươi cũng không tiếp mà trốn lủi thủi ở dưới đất, để quân lính ở ngoài kia hy sinh cho vị vương ngu xuẩn này. Ta thực thay họ đau lòng, cũng nhục thay cho họ."

Ưng Vương bị nàng móc mỉa đến muốn tìm hố chôn, lại không thể cúi thấp đầu né tránh, cứ phải đối diện với mấy cặp mắt kia, "Ta, ta..."

"Như này đi, nếu ngươi từ bỏ chức Ưng Vương này, ta không lấy đầu ngươi nữa."

"Để nhường cho Cửu Vĩ các ngươi sao? Mơ đi." Hắn cau chặt mày nhìn nàng.

"Không, mà là cho hai bọn hắn." Kiến Nguyệt chỉ về Khương Duy và Lý Trác, khiến cả hai ngỡ ngàng.

"Chúng? Một lũ phản bội mà thôi."

"Phải khen đó là hai người thức thời, không giống ngươi hèn nhát." Kiến Nguyệt sửa lại.

Ưng Vương bị nói đến thẹn, "Một nước làm sao có hai vương?"

"Ta phòng các ngươi còn làm loạn, sẽ chia ra Nam Ưng và Bắc Ưng. Bắc do Khương Duy quản, Nam do Lý Trác quản, các ngươi thấy thế nào?"

Không ai phản đối, gật đầu đồng tình, lúc này còn ai dám chống lại nàng sao?

"Ngươi — Bỉ ổi, đám hồ ly các ngươi đều là bỉ ổi." Hắn hét lớn, bị nàng liếc lại một cái thì im bặt.

Khương Duy và Lý Trác nhận ơn của nàng mà lạy ta. Ở đây không ai dám nói, nhưng việc của Kiến Nguyệt chính là đang tuyên bố Ưng Quốc trở thành chư hầu của Cửu Vĩ tộc, còn có thâm ý hơn rằng, nàng đã thâu tóm được chúng, điều này chẳng khác nào lãnh thổ của Ưng Quốc đã trở thành một phần của Cửu Vĩ Quốc.

Nhưng Kiến Nguyệt không vội vàng sát nhập ngay, ngược lại cho người thuộc Ưng tộc lên làm vương, nghĩa là muốn xoa dịu lòng dân chúng, đợi tới một thời điểm thích hợp sẽ biến vùng đất này chân chính thuộc về Cửu Vĩ Quốc.

Các nàng đột nhiên nhớ đến lần đi Bắc Hải.

Khương Húc Nguyệt liếc tờ giấy ở trước mặt Kiến Nguyệt, trên đó viết:

"Kiến Nguyệt đã đến đây."

Nàng chỉ hơi mỉm cười, không nói gì thêm.

Lại trôi qua hai năm nàng đi chinh chiến, Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng.

Đã bao nhiêu năm rồi.

Cựu Vương Tiêu Quan Thành không thể không nhường ngôi Ưng Vương lại cho Lý Trác và Khương Duy, phong một vương cai quản phía nam, một vương cai trị phía bắc. Kiến Nguyệt mượn tay Lý Trác bãi chức các quan cũ, đích thân chọn người mới để phong trọng chức, dân chúng thì không biết tộc mình đã bị ngoại tộc điều khiển, cứ đinh ninh là do tự Ưng tộc tan đàn xẻ nghé với nhau.

Nàng nhìn thoáng qua gia thất của Tiêu Quan Thành, bỗng tầm mắt đặt lên Lục hoàng tử, "Ngươi."

Lục hoàng tử hốt hoảng, ngơ ngác nhìn nàng.

"Ta phong cho ngươi chức Tể tướng, có ưng không?" Kiến Nguyệt cười nói.

Cả hoàng gia kinh ngạc, Lý Trác vội can ngăn, "Hắn lâu nay yếu ớt nhiều bệnh, chỉ thích làm nghề trồng vườn tỉa hoa, một chút võ cũng không biết."

Kiến Nguyệt cười nhạt, "Ý ta đã quyết, không ai được can ngăn nữa." Lý Trác nghe thế, ngậm ngùi lùi xuống, hắn thực không hiểu tên tiểu tử này vì sao lại lọt vào mắt nàng ấy.

Lục hoàng tử ngập ngừng, bỗng bị một người quát, "Còn không mau quỳ xuống tạ ơn?" Hắn nghe thấy thế, luống cuống dập đầu với nàng.

"Công chúa vì sao lại chọn hắn làm tướng? Ta thấy hắn một chút cũng không hợp làm Tể tướng." Khánh Vy đợi toàn bộ rút lui mới thắc mắc.

"Nay chúng ta đến đây tự chia cắt đất nước của chúng, e là lòng dân sẽ không phục, nhất định sẽ nghĩ cách phản loạn. Tướng quá giỏi quá tài ngược lại khiến ta đau đầu, chi bằng lựa một kẻ nhu nhược lên để nắm thóp, chí ít hắn có nổi dậy thì cũng không quá đáng sợ." Kiến Nguyệt cười nói.

"Vậy vì sao không đưa quân đến chiếm đóng?"

"Giờ đưa quân đến thì lại tốn một khoản lớn, quân đi xa xứ thì phải thưởng nhiều hơn để dỗ dành, chưa kể phải thường xuyên gửi quân nhu đến, đường xa phức tạp, nhất định sẽ gặp đám thổ phỉ cường hào, như vậy ta chẳng phải tự lấy đá đập chân mình, mất công còn tạo nhiều việc đau đầu hơn sao?" Nàng đáp.

Khánh Vy mím môi, "Nếu thế đánh chúng cho nhớ đòn là được rồi."

Kiến Nguyệt lắc đầu, "Làm đồng minh không được, thì phải khiến chúng phục tùng, hôm nay chúng đánh ta, ngày mai, ngày kia chúng vẫn sẽ tiếp tục đánh, ta không muốn phí tâm tư nhiều như thế."

"Công chúa hẳn là đã nghĩ cách để an lòng dân?" Yến Thế Huân ở bên cạnh hỏi.

"Lấy nhu khắc cương, đối xử dân chúng tử tế, không áp bức không đối đãi bất công, nhà yên ổn lòng tự khắc yên."

Các cựu quan thần và quan hiện tại định bùng lên chống lại, nào ngờ có kẻ quân còn chưa tập hợp, người cùng các bè phái đã bị phát giác đem chém đầu, người thì bị lưu đày đến bọn hắn kinh hãi hết với nhau, đến nỗi phải chạy trốn sang nước ngoài cầu nơi nương tựa, đợi ngày quay lại. Kiến Nguyệt thậm chí ra lệnh tịch thu binh khí của dân chúng, chém giết những thuật sĩ dám phỉ báng vương triều, đồng thời ban thưởng cho dân chúng có công phát hiện và tố giác những kẻ có ý định làm phản. Nàng cho tổ chức thi trạng nguyên để tìm hiền tài, lại cho Hàn lâm viện biên lại sách vở, khuyến khích dân chúng có tư tưởng hoà bình, quan thần trung thành với tân Ưng Vương, sửa lại luật pháp, lệnh cấm, đề cao dân quyền, "hạn điền, hạn nô" với các quý tộc, giảm thuế má cho dân chúng, lại tăng lương cho các công nhân, thả tự do cho nhiều nô lệ, ban lệnh cấm buôn bán trẻ em, xử lại các án oan, ân xá cho các tù nhân, tạo điều kiện cho họ sửa chữa lỗi lầm. Mà tất cả những điều này, Kiến Nguyệt đều dùng dưới danh nghĩa Nam Ưng Vương Ưng Trác.

Danh thế của Cửu công chúa vì thế bị cựu quan thần cùng dân Ưng tộc còn thù oán phỉ nhổ là kẻ khát máu độc tài, lại được quan thần mới tôn sùng là Yêu Thần hiển thế. Đất nước vì thế chia cắt làm hai hệ tư tưởng, một bên thì muốn phục triều, giải cứu Tiêu Quan Thành cựu vương, một bên chỉ đành chấp nhận cảnh nước mất nhà tan, vua bù nhìn.

"Công chúa, Khúc Huy tìm được thư của Đông Hải gửi cho Ưng tộc." Khúc Huy sau nhiều ngày bận rộn lục lọi toàn bộ thư tịch của Tiêu Quan Thành, hắn cuối cùng cũng tìm thấy thứ Kiến Nguyệt nói.

Kiến Nguyệt mở thư ra đọc, thư là do Đô đốc Đông Hải Quan Thuỷ viết, xúi giục Ưng tộc chiếm đánh Cửu Vĩ tộc kẻo có ngày bị nuốt ngược, còn nói sẽ viện trợ binh khí và lương thực. Nếu Ưng tộc thành công, Đông Hải sẽ gửi vàng bạc cùng những hải vật quý hiếm sang.

Nàng đọc xong thư thì cúi đầu im lặng hồi lâu, rồi nói, "Đông Hải đã giết vô số đồng bào ta, còn để các chiến sĩ Cửu Vĩ chết cũng không yên thân, thù máu này sẽ có ngày ta ép chúng trả tất."

"Công chúa anh minh!" Các tướng Cửu Vĩ reo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top