Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 137: Ám sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt lên ngôi cũng đã được hơn mười năm, nhưng thấy quốc gia có mấy khi yên ổn, luôn có những kẻ làm phản có dã tâm cướp ngôi, hoặc là nước ngoài không chịu yên, cứ phải đến chọc phá mấy lần. Nàng tự hỏi có phải các quân vương đều gặp phải vấn đề giống nàng không, hay mỗi mình nàng như thế.

"Triều đại nào cũng có kẻ làm phản, cho dù đó là vị vua như thế nào, vua quá tốt, quá nhân từ, đôi khi sẽ trở thành con rối của quần thần. Huống chi, những năm này em đưa ra những chính sách hà khắc, ảnh hưởng đến quyền lợi và mạng sống của bọn gian quan, nên chúng đương nhiên là sẽ giãy nảy lên rồi. Làm kẻ đứng đầu là như thế đó, muốn vì dân chúng thì sẽ đắc tội với bọn quý tộc, muốn vừa lòng bọn quan thì sẽ làm dân chúng bất mãn." Bạch Tinh vừa tắm cho Yêu Thái Cảnh vừa giải thích cho nàng, nước ở trong bồn tắm đều tung toé ra ngoài.

Kiến Nguyệt mím môi suy nghĩ, "Không có cách nào chấm dứt triệt để sao?"

Bạch Tinh liếc nàng, lại nhìn Yêu Thái Cảnh đang phấn khích nghịch nước còn cười khanh khách, "Cách tốt nhất là không nên quá tin tưởng kẻ nào, đa nghi là không tốt, nhưng dễ tin người còn nguy hiểm hơn, và đừng cho kẻ đó quá nhiều quyền cầm binh cũng như đất đai. Trung thần không được, hoàng thất càng không được."

"Vì sao trung thần cũng không được?" Kiến Nguyệt nghi hoặc.

"Trung thần, là những kẻ nắm rõ tâm tư của Hoàng đế mà đưa ra những kiến nghị hợp lòng vương, làm việc gì cũng thận trọng, không kiêu ngạo không khoe khoang, nhìn thì là một quan thần tốt, nhưng lại âm thầm câu kết đảng phái của riêng mình. Ai cũng thế thôi, lòng tham là vô đáy, khi có cơm ăn sẽ muốn một mái ấm, có nhà rồi thì sẽ muốn ngôi nhà lớn hơn, ngôi nhà lớn hơn lại muốn một biệt phủ, con người không bao giờ biết đủ, nên vì thế chúng không thể hạnh phúc. Cho dù không có dã tâm, thì cũng phải tính đường cho hậu duệ." Bạch Tinh nói, "Trung thần thực chất phải là những kẻ thành thật trước mặt Hoàng đế, đó mới là trung thần chân chính, chứ không phải là bọn biết nhìn sắc đoán ý, chỉ chăm chăm nói đúng ý bề trên. Nhưng tâm tư quá đơn thuần, tính tình thẳng thắn thì không sống nổi trong giới quan trường lẫn thương trường. Quan trọng hơn hết, nếu lũ còn lại thấy ai được bề trên sủng ái sẽ sinh lòng ghen tị, tìm cách hãm hại. Vậy nên à, muốn làm trung thần thì phải gian hơn gian thần, nhưng liệu có mấy ai hiểu cái tính gian mà sống không gian."

Kiến Nguyệt xoa cằm, "Lẽ nào mọi người đều muốn trở thành vua sao?"

Bạch Tinh nhướn mày, "Em nên hỏi những người không muốn làm vua là bởi vì thật sự không muốn, hay là bởi vì cảm thấy mình không có thiên cơ, không có cơ hội để trở thành." Nàng dứt lời, bàn tay mập mạp của Yêu Thái Cảnh liền bẹo má nàng.

"Bởi thế nên cho dù Hoàng đế có yêu thương thật lòng với một ai đó, cũng không dám thực sự biểu lộ ra. Tình yêu của Hoàng đế là con dao hai lưỡi, mà lưỡi nào cũng nhọn. Ai ai cũng muốn có được sự sủng ái của Hoàng đế để lợi dụng, mà tự mình Hoàng đế cũng sẽ dùng nó như công cụ để mua lòng quần thần."

Kiến Nguyệt chu môi, đi đến đằng sau lưng Bạch Tinh, cúi thấp xuống thơm lên má nàng, "Nhưng Yêu Đế yêu người là thật."

Yêu Thái Cảnh phấn khích bật cười, vỗ tay, "Mẫu hoàng hôn mẫu hậu."

Bạch Tinh phì cười, liếc xéo nàng, nói, "Em thử nói là giả xem?"

"Không phải là giả, vì sao em phải nói." Kiến Nguyệt cười đáp.

"Được rồi." Bạch Tinh mỉm cười hài lòng, bế Yêu Thái Cảnh từ trong bồn tắm ra, "Tắm thế thôi, nếu không cảm lạnh."

"Không được mút tay, bỏ ra."

"Mẫu hậu thối, mẫu hoàng thối." Yêu Thái Cảnh vùng vẫy để nước bắn ra khỏi người, nàng tựa như con cún con, đây là do bắt chước Bánh Bao mỗi khi nó bị dính nước.

Kiến Nguyệt tựa bên cột gỗ nhìn hai người bận rộn, Yêu Thái Cảnh vừa được đặt lên giường liền bò đi, lại bị Bạch Tinh túm chân lôi lại. Một người bận mặc y phục cho hài tử, người kia lại không chịu nằm yên. Quả thực Yêu Thái Cảnh rất nghịch, thích leo trèo như con khỉ con, nàng mới chỉ trông đối phương vài phút đã cảm thấy xương cột sống bất ổn, nên phải để cho năm bảo mẫu đến trông, nhưng Yêu Thái Cảnh vẫn có thể biến mất khỏi tầm mắt họ, chỉ có duy nhất Bạch Tinh là trông nổi con bé.

"Cảnh nhi muốn uống sữa." Nàng quẫy đạp.

Bạch Tinh mặc y phục cho nàng xong, liền đưa cho nàng một bình sữa, "Cảnh nhi uống xong nhớ súc miệng, sau đó đi ngủ, đã nhớ chưa?"

"Cảnh nhi không thể ngủ cùng hai người sao?" Yêu Thái Cảnh ôm lấy bình sữa, long lanh mắt nhìn nàng, như thể biết mình đáng yêu.

"Cảnh nhi đã lớn, một mình một cung điện, mẫu hậu thì không có nên ngưỡng mộ lắm đó. Vả lại nhỡ Cảnh nhi không ở, có kẻ xấu vào chiếm mất thì sao?" Bạch Tinh xoa đầu nàng, cười nói.

"Vậy thì mẫu hậu đánh kẻ xấu."

Bạch Tinh ôm hai tay, "Mẫu hậu sợ lắm."

Yêu Thái Cảnh bĩu môi. Nàng không ngốc, cũng sớm đã không ngây thơ như đứa trẻ khác, chẳng qua nàng ở trước mặt Bạch Tinh và Kiến Nguyệt lại muốn làm nũng, để các nàng dỗ dành mà thôi.

Bạch Tinh trông biểu cảm của nàng, bật cười nói, "Đã nhớ chưa?"

"Cảnh nhi biết rồi, mẫu hoàng và mẫu hậu trước trở về nghỉ ngơi đi." Nàng gật đầu.

"Nếu gặp nguy hiểm, Cảnh nhi nhớ tới chúng ta luôn ở đây bảo vệ Cảnh nhi." Bạch Tinh nhéo má nàng, cùng Kiến Nguyệt đi ra bên ngoài, trước khi thay nàng đóng cửa còn chúc nàng ngủ ngon.

"Hồi nhỏ người cũng giống Cảnh nhi hiếu động đến thế sao?" Kiến Nguyệt tò mò.

"Ta không có thời thơ ấu, lúc có trí tuệ đã trông như thế này rồi."

"Vậy tính cách của nàng là giống ai nhỉ?"

Bạch Tinh nhún vai, "Nàng biết mình được yêu chiều, đâm ra quậy mà thôi."

Yêu Thái Cảnh biết các nàng đã đi xa, mới đặt bình sữa xuống, bắt đầu ngồi đọc sách, trong sách đều là cổ ngữ, nhưng nàng lại có thể đọc hiểu. Những năm này Yêu Thái Cảnh đều tự học phép, vào lúc không ai biết, đôi khi nàng mơ thấy mẫu hậu, nhưng mẫu hậu không giống hiện tại hiền từ.

Mẫu hậu rất tàn ác, nhưng Yêu Thái Cảnh vẫn rất yêu quý mẫu hậu.

Nàng đọc đến đêm muộn. Nhớ tới lời dặn của Bạch Tinh mà ngoan ngoãn đi súc miệng, lại bò lên giường tự mình đắp chăn, vung ngón tay để cho đèn dầu tắt, xoay người nhắm mắt đi ngủ.

...

"Bệ hạ, hạ thần cho rằng..." Hôm sau khi thượng triều, Kiến Nguyệt tiếp tục xử lý vụ việc gần đây, như thường lệ, nàng sẽ hỏi ý của Khương Húc Nguyệt.

Các quần thần thấy mỗi khi có chuyện hệ trọng hoặc thượng triều, Yêu Đế đều hỏi ý Đại học sĩ, hơn nửa đều đồng ý với kiến nghị của nàng, có thể nhìn ra trọng lượng của Đại học sĩ có bao nhiêu nặng trong lòng Yêu Đế, vì thế nhiều người bắt đầu lo lắng, một số người vô cùng không hài lòng về việc này.

Đại học sĩ không phải là Cửu Vĩ, càng không có điều gì dính líu đến Cửu Vĩ tộc, điều này khiến cho bọn họ nghi ngại cũng là điều dễ hiểu.

"Lát nữa Đại học sĩ ở lại nhé, trẫm có chuyện muốn cùng khanh bàn bạc."

"Vâng." Khương Húc Nguyệt khom lưng cúi đầu, sau về chỗ của mình, hoàn toàn ngó lơ mọi ánh mắt đang dòm về đây.

"Đại học sĩ tính tình cẩn trọng, lại đa mưu khó đoán, ở trên chiến trường chính là ác mộng của các tướng giặc, đó là điều tốt. Nhưng nàng ta quá kín đáo, bệ hạ lại ưu ái mà cho nàng đảm nhận thêm chức Thái uý, cùng Đô đốc nắm quyền cầm trọng binh và nhiều quyền khác, hiển nhiên đây không phải là chuyện tốt." Thái sĩ cùng các đại thần khác ra khỏi đại điện, lập tức cùng mọi người than thở.

Thái tông, Thái tể ở bên cạnh gật gù, "Liệu có nên nói với bệ hạ? Quyền lực của Đại học sĩ mà nói, còn hơn cả quan chép lời và quan truyền lời vua, việc binh lẫn việc nước đều ở trong tay nàng ta, thậm chí chỉ thua bệ hạ và Yêu Hậu một bậc."

Thái sĩ thở dài, lắc đầu, "E là bệ hạ sẽ chẳng quan tâm lời chúng ta nói đâu."

Còn Kiến Nguyệt gọi Khương Húc Nguyệt lại chẳng có lý do gì khác ngoài rủ nàng bồi mình đi dạo ngự hoa viên, "Sắp tới mùa hoa cẩm tú cầu rồi nhỉ."

"Vừa nãy bệ hạ ở trước mặt quan thần gọi thần ở lại, việc đó chẳng phải quá tuỳ hứng sao?"

"Vậy sao? Ta cũng không bận tâm lắm, nhưng ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi đây."

"Chuyện gì thế?"

"Gần đây ta mới được biếu mấy quyển sách quý, khi nào ta đem sang phủ ngươi cùng đọc nhé?"

Nghe thế, Khương Húc Nguyệt hơi giật mình, "Cứ ở đây đọc được rồi, bệ hạ đâu cần cực nhọc đến phủ của vi thần làm gì."

"Ở trong này cũng chán rồi. Hơn nữa để Cảnh nhi thấy thì nói không chừng sẽ đem ra vẽ bậy lên đó, nàng từng phá không ít sách cổ đâu."

"Vậy, vậy đi đâu mà điện hạ không biết là được rồi, chẳng hạn như lúc điện hạ đi học."

Kiến Nguyệt dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng, "Thế nào? Không muốn mời ta vào phủ?"

"Không có, chỉ là thấy không tiện."

"Có gì không tiện?"

"Ừm." Khương Húc Nguyệt ấp úng nửa ngày trời cũng không nghĩ ra lý do, liền nói, "Hạ thần có chuyện phải đi trước, xin cáo từ."

Kiến Nguyệt nhìn nàng vội vã rời đi, đầu tràn đầy nghi hoặc.

Vài ngày sau, Kiến Nguyệt đang ở trong đại điện một mình để xử lý chính vụ.

"Bệ hạ."

Nàng ngẩng đầu lên, thấy Yến Thế Huân đang khom lưng ở dưới, thái giám không báo cho nàng biết là đối phương muốn bệ kiến, bởi vì thái giám không biết chuyện nàng ấy đến đây. Ngoài Bạch Tinh, Yến Thế Huân là người duy nhất "không cần xin phép" để gặp nàng, lý do rất đơn giản, nàng không muốn người khác biết đến hành tung của Yến Thế Huân.

"Chuyện điều tra thế nào rồi?" Nàng gật đầu, nói.

"Hồi bẩm bệ hạ, quả thực đang có chuyện tuồn binh khí ra ngoài để một nhóm người mua bán, tích trữ."

Kiến Nguyệt nhíu mày, nàng đã ra lệnh thu hồi tất cả binh khí của thường dân, nghiêm cấm tích trữ, ngoài quân binh triều đình ra thì không ai được phép cầm theo binh khí lớn, nặng, bao gồm súng, đại đao, thương kiếm, ngoại trừ các thứ dùng hằng ngày như dao, cuốc, gậy gộc,... Từ khi lệnh cấm được đưa ra, tình trạng trộm cắp, tội phạm giết người giảm đi hẳn, đương nhiên, nàng đưa ra lệnh này một phần là vì ngăn chặn việc dân chúng bị dụ dỗ mà kích động dẫn đến nổi loạn. Nếu có người dám tích trữ một số lượng lớn, lại còn là binh khí của triều đình cấp, thì lý do chỉ có một.

"Bao gồm thuốc súng?"

"Bẩm bệ hạ, có thuốc súng lẫn súng."

"Ngươi đã điều tra ra manh mối nào chưa? Là kẻ nào dám tuồn binh khí ra ngoài, bắt tay đi đêm với chúng?"

Yến Thế Huân nghe đến đây, có chút ngập ngừng, Kiến Nguyệt nhíu nhẹ mày, "Sao thế?"

"Bệ hạ, hạ thần quả thực có tìm được manh mối, nhưng không dám chắc, hẳn là phải có ẩn tình gì đó." Yến Thế Huân cúi thấp đầu nói.

"Là thứ gì?"

Yến Thế Huân biến ra một thứ được vải bọc cẩn thận lại, nàng đặt lên bàn, cẩn thận mở ra. Kiến Nguyệt nhìn bên trong có một bức thư, và một cái hộp gỗ nhỏ được khắc tinh xảo, nàng nhớ mang máng đã từng thấy cái này ở đâu đó.

"Hạ thần tìm được một bức thư đã lâu của chúng, cùng với một cái hộp được cất giữ cẩn thận đến mạng nhện còn bám vào, chứng tỏ đây là hai thứ chúng ít khi động đến, nên sẽ phải mất rất lâu mới có thể phát hiện ra vật bị mất."

Kiến Nguyệt cầm bức thư lên, chất lượng giấy rất tốt, hiển nhiên là giấy cao cấp thường thấy trong kinh thành. Nàng mở bức thư ra đọc, thấy có dấu ấn màu đỏ vô cùng quen mắt.

"Đây chẳng phải là nét chữ cũng như ấn của Đại học sĩ hay sao?"

"Bệ hạ, đúng là như thế." Yến Thế Huân thấp thỏm gật đầu.

Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra, nàng liếc nhìn hộp gỗ được khắc hình Cửu Vĩ trên đó, đây chính là hộp gỗ do Tiên Vương khắc. Năm xưa nàng đã tặng lại cho Đại học sĩ như phần thưởng cho những công lao hộ quốc.

"Bệ hạ, hẳn là chúng định hắt nước bẩn lên người Đại học sĩ." Yến Thế Huân vội nói.

Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ đọc lại nội dung bức thư một lần nữa, văn phong rất giống Khương Húc Nguyệt. Nàng cất bức thư đi, dặn dò, "Chuyện này ngươi trước điều tra rõ, không được để người ngoài biết bao gồm nàng ấy."

"Tuân chỉ."

Kiến Nguyệt đợi nàng đi rồi, mới mở từng tấu được dâng lên, bên trong hồi báo chuyện điều tra những kẻ định lập đảng phái, tích trữ binh khí và luyện quân trái phép, đến cả Cố Nghiên Hi cũng được phái đi. Tất cả mọi manh mối đều hướng đến một người đứng đằng sau tất cả, là Đại học sĩ.

"Bệ hạ, có tin báo Đại học sĩ cùng Tổng đốc Ninh Bình lén lút gặp gỡ." Một hôm, Quách Trung Hiếu đến bẩm báo.

Kiến Nguyệt liếc nhìn người ở dưới, hắn càng ngày càng phát phì, đôi mắt đều híp lại, hai cái má đều phình to ra, che mắt gương mặt tuấn tú sáng dạ trước đây của hắn. Quách Trung Hiếu là đại thần ba triều đại, dưới thời phụ vương thì rất tận tâm dốc sức phò tá, được cả hai Tiên Vương gọi là trung thần, tổ tiên lại có công giữ thành hộ tộc, chính vì thế mà nàng vẫn giữ hắn lại, giữ chức Thiếu uý, kiêm chức vụ trong Nội các.

"Tổng đốc Ninh Bình? Không phải nàng xin đi Hà Giang hay sao?" Kiến Nguyệt nghi hoặc.

"Hạ thần cũng không rõ, là tình báo trên đường theo dõi Đại học sĩ." Quách Trung Hiếu khom lưng nói.

Kiến Nguyệt im lặng, không nói gì, nàng nhớ là mình đâu có phái hắn cho người đi điều tra, nhưng nếu bây giờ truy tội thì chẳng khác nào nàng mù quáng bênh vực Khương Húc Nguyệt, còn hắn được thế nhân tiếc nuối là mang ngọc mắc tội.

"Bệ hạ, Đại học sĩ là người tài giỏi, nhưng cổ nhân có câu, lắm tài nhiều tật, Đại học sĩ lại không phải là Cửu Vĩ, không hiểu tình đồng bào với chúng ta, mong bệ hạ suy xét." Quách Trung Hiếu đã lường trước việc nàng không truy hỏi, nên tiếp tục nói.

"Lui ra đi."

"Bệ hạ, hạ thần tuổi đã lớn, chỉ mong bệ hạ suy xét, đừng vì lâu nay nàng lập công mà vội tin tưởng, lịch sử lâu nay đều có những danh tướng cuối cùng lại trở mặt lật đổ ngôi vua. Bệ hạ trước nghỉ ngơi, hạ thần xin cáo lui." Quách Trung Hiếu nói xong, cũng lùi lại đi ra ngoài.

"Làm việc gì cũng thận trọng, không kiêu ngạo không khoe khoang, nhìn thì là một quan thần tốt, nhưng lại âm thầm câu kết đảng phái của riêng mình. Ai cũng thế thôi, lòng tham vô đáy."

"Cách tốt nhất là không nên tin tưởng kẻ nào, và đừng cho kẻ đó quá nhiều quyền cầm binh cũng như đất đai. Trung thần không được, hoàng thất càng không được."

Kiến Nguyệt thở dài một tiếng.

Quách Trung Hiếu đi tới gặp Thân vương Yêu Vương Thành. Cùng với Giang Hạo, hắn là thầy dạy của các Thân vương, Công chúa và Quận công, Quận chúa, còn Yêu chủ thì là do đích thân Yêu Đế và Yêu Hậu, thỉnh thoảng có Đại học sĩ và các nữ tướng chỉ dạy.

"Không biết Yêu tôn vương đã suy nghĩ thế nào?" Quách Trung Hiếu vừa bước vào trong liền trực tiếp hỏi, không buồn hành lễ với Yêu Vương Thành.

"Bệ hạ sẽ mắc mưu sao? Ta thấy không thể nào, ai cũng biết trước đây bệ hạ và Đại học sĩ từng được khen là song nguyệt gặp nhau, đất trời đều phải phục, một trăng trên trời một trăng dưới nước, là hình với bóng của nhau, như thế đã đủ để thấy hai người đồng cam cộng khổ. Cứ cho là Đại học sĩ thực có ý xấu, e rằng bệ hạ sẽ không truy tội đến cùng." Yêu Vương Thành lắc đầu nói.

Quách Trung Hiếu cười khẩy, phẩy nhẹ quạt, "Đó là bởi vì tôn vương không biết, khi lên ngôi rồi thì Hoàng đế đều mắc bệnh đa nghi, cho dù là thanh mai trúc mã hay có là ân nhân đi chăng nữa, chỉ cần có hành động lạ đều sẽ bị để mắt đến."

"Đến cả hoàng thất bệ hạ còn có thể nghi ngờ, nói chi người ngoài."

Yêu Vương Thành liếm môi, rơi vào trầm tư. Lời này của gã quả thực không thể bàn cãi, không nói người ngoài, Yêu Đế so với trước đây càng ngày càng đa nghi, nhiều tướng lĩnh trước đây cùng nàng đi chinh chiến vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt nàng. Không ít kẻ trông thì là sủng thần, hoá ra Yêu Đế lại âm thầm cho người theo dõi, rồi một ngày, sủng thần bị tống vào ngục giam.

Quách Trung Hiếu liếc hắn, thấy đối phương bắt đầu do dự, liền ập đến, "Tôn vương vốn còn có thể làm vương, thậm chí trở thành đế, nhưng lại bị Cửu công chúa năm xưa cướp mất ngai, vi thần trông mà bất bình. Tôn vương là đang lấy lại những gì bị cướp mất, không phải là kẻ bán nước hại vua."

"Ngươi đừng hòng khích đểu chúng ta, cẩn thận lời nói của ngươi, đừng để ta tố cáo với bệ hạ." Yêu Vương Thành cau chặt mày, chỉ vào mặt gã quát.

Quách Trung Hiếu cười mỉa trong lòng, bề ngoài ra vẻ sốt sắng nói, "Vi thần đã phò tá hai triều, từ Thần Tông Tiên Vương cho đến Dực Tông Tiên Vương, lâu nay đều là cha truyền con nối, làm sao lại có chuyện anh truyền em nối, hạ thần thấy không hợp lý thường mà bất bình mà thôi. Xin tôn vương bớt giận."

Yêu Vương Thành không trả lời, quay lưng rời đi.

Quách Trung Hiếu khinh thường nhìn đối phương, hắn biết Yêu thân vương sẽ không dám nói, đúng hơn là không nỡ nói, bởi vì gã đã tiêm nhiễm suy nghĩ này từ lúc Yêu thân vương còn nhỏ rồi, nhưng không nói trực tiếp mà ám chỉ để Yêu Vương Thành tự suy ngẫm. Bây giờ Yêu thân vương đã chịu nghe gã nói, hiển nhiên là đã có suy nghĩ ấy, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.

Yêu Vương Thành tuổi còn trẻ, suy nghĩ non nớt, hắn đạt được mục đích chỉ là vấn đề thời gian.

Quách Trung Hiếu vuốt râu, hài lòng mỉm cười. Chờ một thời gian, gã sẽ nắm thóp cả Yêu thân vương lẫn Nội các, như thế sau này giả vờ cho Yêu Vương Thành đăng cơ, đem hắn làm con rối tuỳ ý điều khiển, rồi giết chết là xong.

Trở ngại lớn nhất bây giờ, Quách Trung Hiếu nghĩ tới đây thì tay nắm chặt thành quyền, chính là Đại học sĩ và Đô đốc, còn có Ngự sử đại phu. Ngự sử đại phu Khúc Huy tuổi đã lớn, chất phác đơn thuần, ít mưu lại không có dã tâm, nên không quá hiểu rõ nhân tâm, gã ngay từ đầu đã không lo ngại người này.

Gã phải tìm cách lật đổ Đại học sĩ, thì Đô đốc có quan hệ khăng khít với nàng cũng sẽ bị kéo theo. Nếu không, những năm nay Đại học sĩ đã để mắt với gã, sớm muộn sẽ phát hiện gã nhận hối lộ, hay đút lót quan thần, nàng ta nhất định sẽ dâng tấu kiến nghị phế truất hắn khỏi triều đình, thậm chí gã còn phải đối mặt với tru di tam tộc. Mà Yêu Đế yêu chiều, tin tưởng Đại học sĩ đến thế, chỉ cần một lời nói của nàng ta thôi là đã đủ để phán tội gã rồi.

Nhưng mà có thể khiến Yêu Đế hoài nghi Đại học sĩ, lại là một hành trình gian khó.

Quách Trung Hiếu chờ đợi vài ngày, để Yêu Vương Thành tự tới tìm mình. Hắn đợi khoảng một tuần, quả nhiên Yêu Vương Thành đã đến.

"Tôn vương là có chuyện gì muốn nói?"

"Tổng thái giám Hoàng Đức cũng là người của ngươi?" Yêu Vương Thành đầu tiên đã truy hỏi.

Quách Trung Hiếu từ tốn nói, "Tôn vương nói gì thế? Vi thần không hiểu."

"Ngươi..." Yêu Vương Thành trợn mắt với hắn.

Quách Trung Hiếu thở dài, nói, "Tôn vương mau trở về nghỉ ngơi, đừng ở đây quá lâu, kẻo bệ hạ nghi ngờ, lại oan uổng vi thần." Nói xong còn ra vẻ không muốn tiếp khách nữa.

"Ngươi ra vẻ thanh cao gì ở đây? Ngươi thực cho rằng ta không dám đến gặp bệ hạ?" Yêu Vương Thành tức giận nói.

Quách Trung Hiếu nhếch mép cười, quay người lại, ra vẻ hiền lành chân thành đi đến bên hắn, nhẹ giọng nói, "Tôn vương bớt nóng, vi thần không còn trẻ nữa, mong điện hạ thương cái thân già này, giờ phải đi chốn tù lao lạnh lẽo thì hạ thần chết mất. Tôn vương muốn điều gì, vi thần sẽ dốc sức giúp người, đến chết mới thôi, hệt như Dương Thượng tướng năm xưa."

Yêu Vương Thành nghe đến đây, có chút do dự. Liếc mắt qua đánh giá gã ta một phen, dù gì cũng là giảng đạo của hắn, bản thân nếu làm thế chẳng phải quá mực tuyệt tình rồi sao.

Quách Trung Hiếu đè thấp âm thanh, nói nhỏ bên tai hắn, "Bao gồm cả chuyện người muốn đòi lại ngôi vương của mình."

Yêu Vương Thành kinh ngạc nhìn gã, không nói nên lời.

"Vi thần chỉ muốn một cuộc sống bình an, con cháu có của ăn của mặc tử tế mà thôi, tôn vương nên suy nghĩ kỹ, ai mới là người có lợi trong việc này."

Mấy ngày sau, kinh thành Vạn An có lễ thả cá cầu bình an, Yêu Đế có đích thân đến để làm lễ tế thuỷ thần sông Hương. Đề đốc Kinh thành là Lý Vũ Phương có mời Yêu Đế đến phủ đệ của mình để tham gia yến tiếc. Kiến Nguyệt cũng chẳng nghĩ nhiều mà đồng ý, vì mọi năm mỗi lần tới lễ này nàng đều tới đây dự tiệc.

Yêu Đế ngoài trừ lễ lớn, tiếp đón sứ nước ngoài, thì vẫn như thường ngày ăn mặc giản dị, đặc biệt là lúc tham dự lễ tế thần. Giang Hạo từng nói khi hắn còn ở thiên đình, đa số các vị thần đều không thích quá màu mè lằng nhằng nên tối giản là tốt nhất, mà nàng không cần hỏi Bạch Tinh, nhìn bản thân nàng ấy suốt ngày ngồi ngắm cá bơi với cho vịt ăn là biết.

Kiến Nguyệt chỉ ăn qua loa vài món, dạo gần đây nàng không có tâm trạng để ăn, trong lòng toàn là suy tính và suy tính, nên chỉ gắp vài món rau.

"Hạ thần kính bệ hạ một chén rượu." Lúc này, Lý Vũ Phương đi đến, cười nói.

Kiến Nguyệt lại cùng các đại thần uống một ít rượu, thấy không còn sớm nữa, nên trở về. Yêu Đế một khi đã buông đũa đứng dậy, các đại thần cũng phải vội bỏ đũa xuống, tiễn nàng ra tận đại môn.

"Bụng trẫm có chút đầy, đi bộ một chút để xuôi bụng trước đã." Kiến Nguyệt nói với tướng quân Trần Cung hộ tống mình đi, y liền nói dạ.

Đoàn quân đi theo sau, nhân dân đã quen thấy Yêu Đế nên cũng không làm lạ mà túm tụm nữa, chỉ là nàng đi qua đâu người ở đó đều phải dừng lại hành lễ, nhường đường cho nàng đi. Kiến Nguyệt đi bên sông, thấy gió thổi mát cũng dừng lại ngắm cảnh, tiện giải toả cảm xúc.

Không biết có phải tác dụng của rượu hay không, nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng, bắt đầu đổ mồ hôi hột, mắt mờ đi dần. Kiến Nguyệt còn chưa kịp nhận thức bản thân làm sao, nghe thấy đằng sau có tiếng hò hét, sau đó có ai đẩy mạnh nàng ra khỏi lan can cầu, rơi thẳng xuống sông.

"Bệ hạ." Tiếng hét ầm ĩ trên cầu ngày càng xa dần vang lên, trước khi nàng nhận ra mình đang rơi xuống sông.

Tùm. Tiếng nước vang lên.

Người Kiến Nguyệt vừa chạm vào mặt nước đã cảm thấy đau đớn vô cùng, da thịt bỏng rát, tựa như ngũ tạng lục phủ đã vỡ nát cả ra, nước tràn vào trong khoang mũi, vào tận trong phổi nàng. Kiến Nguyệt lúc này mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không thể cử động, nàng muốn vùng vẫy, nhưng nước bắt đầu từ miệng vào đến tận bụng, khiến người nàng nặng dần. Cảm giác ngột thở khó chịu này không ngừng giày vò, mà nàng thì cứ chìm dần, đến nhận thức trở nên mơ hồ.

Ký ức buổi đêm năm đó trong Xích Quỷ ùa về, ngày nàng bị đám giặc phản mổ bụng sống.

Nàng sẽ chết sao?

Hình ảnh cuối cùng hiện ra, nhắc nhở nàng, nàng ấy sẽ không để cho nàng chết.

Thái nhi, cứu em.

Trước khi nàng mất đi nhận thức, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đến bơi về hướng nàng. Kiến Nguyệt khẽ mỉm cười, cũng ngất lịm đi.

Ùng ục. Bọt nước nổi lên.

Trần Cung thấy nàng rơi xuống nước, vội vàng hạ lệnh cho quân nhảy xuống cứu nàng, còn mình lao đến bắt Bằng Lăng, bẻ hàm hắn ra để đối phương không thể cắn thuốc độc tự sát.

Bằng Lăng vốn còn cho rằng cứu Yêu Đế không kịp nữa, nào ngờ Yêu Hậu không biết từ đâu ra từ bờ sông lao thẳng xuống sông, để Yêu chủ đứng khóc trên bờ, mắt hắn lập tức sáng lên.

"Cơ hội đến rồi."

Trần Cung nhìn thấy Bạch Hạ Yêu chủ, định cho lệnh quân đến hộ giá, đâu ngờ một vài kẻ đột nhiên rút kiếm lao đến hướng nàng, khiến y hốt hoảng, quân của y thế nào lại xuất hiện kẻ phản bội rồi.

"Hộ giá, mau chặn chúng lại." Y hét lớn, đoàn thị vệ vội vàng đuổi chúng.

Đám thích khách nhảy vọt về phía Yêu Thái Cảnh, đến khi bóng của chúng đều in lên người nàng, lưỡi kiếm sắp chạm đến rồi, Yêu Thái Cảnh đột nhiên dừng khóc, quay đầu sang nhìn hắn, đôi mắt đỏ sẫm đến hắn giật mình. Sau đó như có thứ gì từ đằng sau túm lấy hắn, bẻ ngược cổ hắn lại, vật ngã hắn xuống đất, tới mức hắn còn nghe được tiếng xương cốt trong người vỡ nát.

Đám thích khách thấy thủ lĩnh của chúng đột nhiên ngã lăn quay ra, đầu đập xuống đất, máu thịt chảy ra thành vùng, nhãn cầu rơi khỏi sọ, lăn về phía sông. Cảnh tượng kinh dị khiến bọn hắn hoảng hốt, tiếp đó đã bị quân binh áp chế.

Trần Cung đứng từ xa đã thấy Yêu Hậu cứu Yêu Đế lên bờ. Y vội vàng chạy đến bờ sông, quỳ xuống, "Hạ thần vô dụng, xin được xét tội."

Bằng Lăng bị áp chế ở một bên, hắn không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, người của hắn đột nhiên bị vặn cổ, sau đó đập đầu xuống mà chết, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của những người ở đây. Hắn nhìn về phía Yêu Hậu, lập tức sống lưng ớn lạnh, không kìm được mà run lên.

Yêu Hậu đang lườm hắn, không chỉ là lườm, mà đôi mắt kia như muốn xé xác hắn thành nghìn mảnh, tựa như trong đó có một thanh kiếm sắc, đâm thủng mắt hắn. Hắn run rẩy, như thể nhìn thấy được cảnh tượng trong tương lai, hắn sẽ chết rất đau đớn.

Bạch Tinh một tay ôm Kiến Nguyệt, tay còn lại bế Yêu Thái Cảnh lên, "Hồi cung." Nàng nói xong, lập tức biến mất, đến những người xung quanh còn cho rằng mình hoa mắt.

"Áp giải hắn về nhà lao để tra xét, không được đánh chết!" Trần Cung quát lớn.

...

Kiến Nguyệt chậm rãi mở mắt, chớp chớp vài cái, bỗng thấy cả người thoải mái đến chưa từng tốt như thế, nàng mơ màng nhìn lên tấm màn.

"Mẫu hoàng tỉnh rồi, hoan hô." Một giọng nói non nớt vui vẻ vang lên.

Kiến Nguyệt mỉm cười, quay sang thấy Yêu Thái Cảnh đang híp mắt cười với nàng. Kiến Nguyệt duỗi tay, đối phương cũng phối hợp nghiêng đầu cho nàng xoa.

"Mẫu hoàng đợi chút, mẫu hậu đang đi sắc thuốc cho người." Yêu Thái Cảnh vẫy đuôi, nói.

"Ừm." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu.

Rất nhanh, Bạch Tinh đã bưng một chén thuốc đến, mùi thơm dịu toả ra, Kiến Nguyệt đột nhiên cảm nhận được sự đối đãi khác biệt của Bạch Tinh. Lúc trước còn cho nàng uống loại thuốc đắng đến không thể đắng hơn, nhưng từ khi thành đôi, cho đến bây giờ nàng chưa từng phải nếm loại thuốc đắng nào nữa.

Bạch Tinh thấy nàng tỉnh, liền mỉm cười, "Nào, thuốc này để giải độc."

"Độc?" Kiến Nguyệt nghi hoặc.

"Em bị trúng một loại độc, dùng kim châm thử độc cũng không ra, loại này sẽ bỏ vào lúc trồng rau, nếu ăn bình thường sẽ không phát tác, nhưng nếu uống cùng với rượu sẽ có độc tính. Lẽ ra người thường có thể chỉ bị đau bụng, nhưng tỳ vị của em trong những năm nay trở nên kém, ăn uống phải đồ hơi không tốt là sẽ bị đau, thế nên một khi gặp loại độc nhẹ thế này cũng khiến cho đau đớn không thôi."

Kiến Nguyệt ngơ ngác, lúc này mới nhớ ra, nàng ở trong yến tiệc bị hạ độc, liền cau mày lại.

"Tạm thời mọi chuyện đang điều tra, nên trước mắt đã bắt giam Đề đốc để hỏi cung rồi." Bạch Tinh nói tiếp, đưa muỗng gần miệng nàng, "Còn lũ bè phái định ám sát em cùng Cảnh nhi đều đã bị bắt."

"Đã tìm ra kẻ đứng sau chưa?" Kiến Nguyệt nếm thử thuốc, quả thực rất ngọt, Yêu Thái Cảnh thèm thuồng nhìn vào canh thuốc.

Bạch Tinh nhướn mày, "Trước chưa có thể kết luận, chỉ là khám xét nhà tên thủ lĩnh thì có tìm thấy một manh mối."

"Manh mối gì?" Kiến Nguyệt vội hỏi.

"Tìm được kẻ thông đồng là Phủ doãn, mà trong phủ của hắn ta, có miếng ngọc bội của Khương Húc Nguyệt." Bạch Tinh chậm rãi nói.

Kiến Nguyệt mở to mắt, không dám tin điều vừa nghe, tay có chút run.

...

Khương Húc Nguyệt đang trên đường trở về kinh thành, đột nhiên thấy xe ngựa dừng gấp, khiến cả khoang xe rung lắc. Nàng còn chưa kịp hỏi chuyện gì, đã thấy bên ngoài có tiếng hô, "Mời Đại học sĩ thành thực phối hợp với triều đình, mau xuống xe."

Khương Húc Nguyệt vén màn che lên, thấy quan binh vây quanh khắp phía chĩa kiếm về phía mình, nàng vừa xuống, đã bị người vây lại áp chế, lục soát cả người, sau đó tay bị trói lại. Khương Húc Nguyệt không nóng không vội, từ tốn nói, "Xin hỏi các vị, hạ quan đã phạm phải tội gì?"

"Hừ, còn giả vờ giả vịt." Thượng thư Hình bộ Tư Đức Chung đích thân tới bắt giam nàng, "Ngươi câu kết phản loạn, ám sát bệ hạ cùng Yêu chủ, chứng cứ rõ ràng, người làm trời thấy. Còn có gì muốn cãi, thì trở về ngục lao rồi nói tiếp."

Khương Húc Nguyệt giật mình, cũng không nói gì nữa, im lặng chịu trói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top