Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 138: Truy vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồng đen tự rút vẩy để lột xác, có băm thành trăm mảnh trái tim nó vẫn ở đó, Ngọn Lửa đã bị dập tắt vẫn sẽ có ngày bùng cháy trở lại, thiêu rụi những thứ đã dập tắt nó. Trải qua hàng vạn năm, Dòng Nước trở thành vô số hình thái rồi sẽ quay trở lại, Phượng Hoàng là loài bất diệt, dù rằng có bị phong ba bão táp, ngọn lửa của nó cũng sẽ không biến mất mà vẫn cháy âm ỉ, đợi ngày tái sinh. Cửu Vĩ là loài giả ngây thơ nhưng cái gì cũng rõ."

—— Trích "Địa Hải Sử Kí".

Rào. Xô nước đá tạt thẳng vào mặt.

"Khụ khụ." Bằng Lăng nhắm chặt mắt, nước lạnh đến thấu xương, khiến người trong mơ phải rét run, hắn ho khan liên tục.

"Nói, là ai ra lệnh cho ngươi!" Khúc Huy giận dữ quát lớn, tiếng quát vọng khắp nhà giam.

Bằng Lăng cười nhạt, hất cằm với hắn, "Các ngươi đã điều tra ra rồi, vì sao còn hỏi ta? Thế nào? Bất ngờ quá đến không thể chấp nhận sự thật sao?"

Khúc Huy chau chặt mày, bộ dạng khích tướng này quá lộ liễu rồi, bọn hắn rõ ràng đang muốn đổ tội lên Khương Húc Nguyệt. Chúng vốn không muốn lấy mạng Yêu Đế, mà chỉ khua chiêng gõ trống cho người khác chú ý đến thôi.

Vấn đề là mọi chứng cứ đều dồn lên người Khương Húc Nguyệt, thậm chí quan binh vào xông phá đám bè phái đang trộm binh của triều đình cũng đều phát hiện kẻ cầm đầu đều có quan hệ thân thiết với Đại học sĩ, người điều tra cũng thấy hành tung của nàng rất kỳ lạ. Hắn cho dù biết, nhưng không thể dùng linh cảm mà phủ nhận mọi chứng cớ.

Hắn chỉ có thể thầm mong Yêu Đế sẽ không bị lũ gian thần xúi giục mà hoài nghi nàng.

Khánh Vy đang ở trong phủ, nào ngờ thấy quan binh ập tới, lục soát toàn bộ phủ đệ, thông báo nàng bị tạm giam ở trong phủ, nơi nào cũng không được đi. Ngoài ra sẽ có người giám sát nàng ở khắp mọi nơi, nàng không được phép rời khỏi tầm mắt của lính canh, cũng không được ai được phép tới tìm nàng trừ khi được Yêu Đế phê chuẩn. Nàng phải giữ tình trạng thế này cho đến khi thẩm tra Khương Húc Nguyệt xong, sau đó sẽ đến lượt nàng bị điều tra.

"Ai chà, không ngờ Đại học sĩ lại có ngày này."

Khương Húc Nguyệt đang yên lặng ngồi thiền, nghe thấy có âm thanh quen thuộc đang châm chọc mình, nàng ngẩng đầu lên, thấy Quách Trung Hiếu đủng đỉnh bước đến đây. Bề ngoài Khương Húc Nguyệt không biểu hiện thái độ gì, nhưng bên trong đã biết rõ đây chính là kẻ đầu sỏ, dẫu sao nàng đã từng "đắc tội" với hắn rất nhiều lần, đảng phái của hắn bị nàng vạch mặt ra, chỉ là vẫn chưa tìm được chứng cớ chứng minh tên đầu sỏ này thôi.

Quách Trung Hiếu thấy nàng ung dung thong thả, có chút bực. Yêu Hậu hạ lệnh không được ngược đãi Đại học sĩ, vì thế nàng không phải chịu trói, hơn nữa cũng không cho phép bất kỳ ai được quyền xử án, đợi Yêu Đế tỉnh dậy lại quyết. Hắn tuy không muốn, nhưng không dám phản kháng, lời Yêu Hậu chính là lời của Yêu Đế. Cãi lời Yêu Đế có khi được khen là dũng cảm, nhưng dám cãi lời Yêu Hậu, vậy thì đồng nghĩa với xin Yêu Đế ban lụa tự sát.

"Bằng chứng đều có cả rồi, cho dù là bệ hạ không nỡ lòng, ngươi cũng không thể thoát tội đâu." Quách Trung Hiếu kiêu ngạo hất cằm.

"Ngươi đang coi thường bệ hạ, muốn một tay che trời sao?" Khương Húc Nguyệt từ tốn nói, còn nhếch mép cười mỉa, "Nằm mơ."

"Một tay che trời? Ngươi đang nói gì thế?" Quách Trung Hiếu kênh kiệu đáp, "Ta đường đường là công thần của Cửu Vĩ, của Đại Yêu, còn ngươi là kẻ dị tộc, cả triều đình đều nghị kỵ ngươi. Ngươi ỷ lại sự sủng ái của bệ hạ mà làm càn, còn dám đổ tội lên ta?"

"Mặt cũng thật dày, dám nói những lời tự vả mặt mình." Khương Húc Nguyệt bật cười, tiếng cười nghe vô cùng mỉa mai và xúc phạm người nghe.

"Hừ." Hắn nghiến răng, khoé miệng giật giật, "Để xem Đại học sĩ cứ ra vẻ cao cao tại thượng đến lúc nào? Ngày hôm nay ta nhất định ép ngươi phải khai toàn bộ, người đâu!"

"Có."

"Đem kẹp sắt nung lên đây, kẹp ngón tay ả, cho đến khi ả thừa nhận thì thôi."

"Tuân lệnh."

Quân lính vào trong trói lấy hai tay của Khương Húc Nguyệt, ghì chặt nàng xuống, một tên thuộc hạ lấy ra kẹp ngón tay bằng sắt, còn nóng đến mức sắt có màu đỏ, khói trắng bay nghi ngút, nhìn thôi cũng thấy sợ. Quách Trung Hiếu thấy nàng đến lúc này vẫn giữ được bình tĩnh, hắn cả kinh đến thể hiện cả trên nét mặt.

"Hừ, rượu mời không uống lại uống rượu phạt."

"Dừng lại ngay, các ngươi làm gì thế?" Lúc này Khúc Huy đùng đùng đi tới. Từ lúc hắn nghe tin Quách Trung Hiếu muốn vào nhà giam gặp Khương Húc Nguyệt đã có dự cảm chẳng lành, lập tức chạy tới đây để xem, "Từ khi nào việc xử án đã chuyển sang tay Thiếu uý rồi?"

"Hạ quan là muốn đòi lại công đạo mà thôi, nói không chừng trước đây bao nhiêu trung thần đều bị nàng ta đổ oan, Ngự sử đại phu là người ngoài, làm sao hiểu được nỗi lo của ta? Không giết chết gian thần này, nhỡ bè phái của nàng ta nổi loạn xông vào trong ngục, Ngự sử có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Lời của Yêu Hậu Thiếu uý coi như gió thoảng bên tai sao? Thiếu uý có biết trái lời Yêu Hậu sẽ có hậu quả gì không?" Khúc Huy cả giận nói, chỉ vào quân lính, "Thả nàng ra, nếu không đừng trách ta."

"Hừ, một lũ dị tộc bênh vực nhau." Quách Trung Hiếu nổi giận đùng đùng, phất tay áo rời đi.

Khúc Huy đi tới đỡ Khương Húc Nguyệt lên, "Đại học sĩ không sao chứ? Hạ quan mới chỉ đi một lúc, không ngờ chúng coi thường phép tắc, cả gan xông vào đòi giết người."

"Đa tạ Ngự sử, ta không sao." Khương Húc Nguyệt lắc đầu, mời hắn ngồi xuống bên cạnh, "Hôm nay không thể mời Ngự sử uống trà, quả thực đáng tiếc."

Khúc Huy mím môi, một lúc sau mới nói, "Đại học sĩ yên tâm, hạ quan và các quan nhất định sẽ tìm lại được công đạo."

"Nàng ấy thế nào?"

"Nàng ấy?" Khúc Huy nghi hoặc, suy nghĩ một hồi mới nói, "Đô đốc? Nàng còn rất tốt, chỉ là đang bị liệt vào danh sách tình nghi nên phải chịu giám sát ở trong phủ mà thôi."

Khương Húc Nguyệt gật nhẹ đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cái bàn gỗ đã cũ ở trước mặt.

Yêu thân vương nghe tin Đại học sĩ vẫn chưa bị tiêu diệt, căn bản là sẽ không ai được động đến nàng, hắn đâm ra thấp thỏm, đứng ngồi không yên.

"Điện hạ chớ lo, việc của Đại học sĩ với chúng ta là vô can, sẽ không có chuyện gì đâu." Thái giám thân cận bên hắn nói.

Yêu Vương Thành sốt ruột đến nổi nóng, quay đầu nhìn hắn nói, "Đại học sĩ một khi qua được kiếp nạn này, ngươi nghĩ nàng ta sẽ bỏ qua sao? Một khi tìm ra được giảng đạo có ý làm phản, ta chắc chắn cũng sẽ bị liên luỵ, thậm chí hắn còn kéo ta chết cùng."

"Tiên Vương là huynh trưởng của bệ hạ, người lại mang máu mủ của người và triều đình Kinh Bắc, bệ hạ sẽ không truy xét đến cùng." Thái giám an ủi.

Yêu Vương Thành tuy nghe thế, nhưng chẳng an tâm hơn chút nào, bởi vì Yêu Đế đã có lần trừng phạt hoàng thân quốc thích, xem như cũng là đang nhắc nhở hoàng thất nên an phận. Vậy nên hắn không dám đảm bảo nếu như vụ việc này bị bại lộ, Yêu Đế sẽ làm gì hắn.

Thái giám thấy hắn vẫn lo lắng, khẽ tặc lưỡi, lúc này trông hắn một chút bản lĩnh cũng không có, làm sao gánh vác nổi việc lớn. Tuy là nghĩ thế, nhưng vẫn lại gần hắn, thấp giọng nói, "Điện hạ, nô tài có kế này, nếu như Thiếu uý có thất bại, chúng ta vẫn còn đường lui."

Yêu Vương Thành nghe hắn nói xong, lại nghe tin Yêu Đế đã tỉnh lại, liền đi tới thỉnh an.

"Vương Thành tham kiến bệ hạ thánh an."

"Không cần đa lễ." Kiến Nguyệt mỉm cười nói.

Yêu Vương Thành đứng dậy, thấy Yêu Thái Cảnh đang nằm bên cạnh Yêu Đế, đôi mắt xám bạc tròn xoe nhìn hắn, làm hắn có chút mất tự nhiên. Yêu Vương Thành rất ít khi tiếp xúc với nàng, trừ những lúc có đại tiệc mới thấy nàng, vì thế với tôn nữ của mình cũng cảm thấy xa lạ. Hắn rất không thích cặp mắt mang màu xám kia, cả của Yêu Hậu lẫn Yêu chủ, bởi hắn không thấy đó là mắt hồ ly mà là mắt rắn.

Mà hồ ly và rắn vốn không phải hai loài có thể chung sống hoà bình được với nhau, hắn cứ cảm thấy đôi mắt kia luôn mang theo sự thèm khát nuốt chửng hắn vào bụng.

"Bệ hạ trong người cảm thấy thế nào? Không biết Vương Thành có thể giúp bệ hạ làm chuyện gì không." Hắn ân cần hỏi han.

"Không sao, trẫm cảm thấy rất tốt, Thành nhi không cần lo lắng."

Yêu Vương Thành hỏi han nàng một hồi, mới hỏi, "Không biết bệ hạ định xử Đại học sĩ thế nào?"

Kiến Nguyệt nhướn mày, thầm nghĩ quả nhiên đây mới là mục đích tìm đến đây của hắn, không nóng không lạnh nói, "Trẫm sẽ đích thân xử án, Thành nhi không cần lo lắng chuyện này."

Yêu Vương Thành thấy nàng nói thế, cũng không dám hỏi nữa, sợ làm nàng nghi ngờ, miễn cưỡng nói thêm vài câu cũng xin cáo lui.

Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt đích thân tới nhà giam, thấy Khương Húc Nguyệt đang mặc y phục của phạm nhân, so với trước đây xơ xác hơn, nhưng vẫn giữ được khí chất thanh cao bất phàm của nàng ấy. Khương Húc Nguyệt dù trong hoàn cảnh nào vẫn trông giống như tiên tử giáng thế.

Khương Húc Nguyệt thấy nàng đến, vội vàng đứng dậy tiếp đón, lại bị thị vệ rút kiếm chĩa thẳng vào, nàng tin, chỉ cần nàng có thêm một hành động nữa, những người này sẽ tấn công nàng.

"Mau lui xuống đi." Kiến Nguyệt liếc qua bọn họ, từ tốn nói.

Đợi người đã đi, Khương Húc Nguyệt mới tiếp tục làm chuyện dở dang, "Tham kiến vĩnh hằng."

"Húc Nguyệt những ngày này thế nào?" Kiến Nguyệt đi đến, đỡ nàng dậy.

"Hồi bẩm bệ hạ, hạ thần vẫn khoẻ, tất cả đều nhờ ân sủng của bệ hạ và Yêu Hậu."

Kiến Nguyệt mỉm cười, ngồi xuống một bên, "Trẫm đã đến đây rồi, Húc Nguyệt nếu có điều gì oan uổng, những gì là giả, cứ nói ra. Trẫm tin ái khanh."

Khương Húc Nguyệt mím môi, do dự nhìn nàng.

Kiến Nguyệt lấy ra một cái hộp gỗ, "Thứ này có phải là thứ trẫm tặng cho ái khanh hai năm trước?"

"Bẩm bệ hạ, đúng là như thế."

Nàng lại lấy ra một bức thư đã bị nhoè chữ, không còn rõ nội dung trên đó nữa, "Đây có phải ấn của ái khanh? Là ái khanh đã từng gửi thư đến Tổng đốc Ninh Bình?"

Khương Húc Nguyệt nhìn bức thư đã nhàu, Đại Yêu là nơi duy nhất mà các đại thần trong Nhất phẩm có ấn tín như Yêu Đế, tuy nhiên mỗi người một kiểu, hoàn toàn không thể lẫn lộn. Nàng gật đầu, "Bệ hạ, đây chính là bức thư hạ thần gửi đến Tổng đốc, để báo tin cho nàng ấy biết hạ thần sẽ đến Ninh Bình một chuyến."

"Trẫm nhớ, ái khanh nói là muốn đến Hà Giang, nhưng Tổng đốc Hà Giang nói rằng ái khanh không hề đến đó, mà vì sao lại đổi ý sang Ninh Bình?"

"Bệ hạ, hạ thần đều là vì người."

Kiến Nguyệt cười nhạt, "Nói là vì trẫm, vì sao lại lừa gạt trẫm? Húc Nguyệt theo trẫm bấy lâu nay, hiểu rõ tính trẫm đa nghi, không ưa kẻ lừa dối."

"Trẫm nghe nói, ở Ninh Bình có một loại ngọc đặc biệt, mà chỉ nơi đó có, lại có tin báo rằng Húc Nguyệt đến đó để đúc một miếng ngọc giống hệt với miếng ngọc bội của trẫm tặng, là cớ vì sao?"

Khương Húc Nguyệt nghe đến đây, mặt có chút nhợt, vội quỳ xuống, "Bệ hạ, hạ thần trên đường không biết ngọc bội đã mất ở đâu, cũng đến xưởng ngọc để làm trang sức, nhưng thực không biết đến chuyện này."

Kiến Nguyệt gật đầu, "Không sao, trẫm đã tìm lại giúp ái khanh rồi." Nàng nói xong, liền đặt miếng ngọc bội lên bàn, ngọc có bị sứt ở phần góc.

Khương Húc Nguyệt ngơ ngác nhìn ngọc bội, lại nhìn nàng.

"Thứ này kiếm được ở trong phủ Đề đốc Lý Vũ Phương, trẫm lâu nay nghe nói ái khanh cùng nàng quan hệ rất tốt, đến mức đem miếng ngọc trẫm tặng cho nàng, quả thực để trẫm chạnh lòng đấy." Kiến Nguyệt cười nói.

Khương Húc Nguyệt tái mặt, nàng thông qua Khúc Huy biết tin Yêu Đế bị ám sát, là do thức ăn của phủ Đề đốc Lý có độc, khi lục soát phủ có phát hiện ra loại độc đó. Lý Vũ Phương nổi tiếng là trung thần, nàng không tin đối phương sẽ làm chuyện này, vội nói, "Bệ hạ, hạ thần thực đánh mất ngọc bội, nhưng chưa từng đem nó cho ai thấy, cũng chưa từng tặng nó cho ai."

"Vì thế trẫm đang đợi Húc Nguyệt kêu oan đây, vì sao lại không nói?" Kiến Nguyệt cười nói.

"Húc Nguyệt cho rằng Đề đốc sẽ không dám hạ độc người, bởi vì chẳng ai lại đi giết người ngay tại nhà mình, ngoại trừ tính khí bộc phát dẫn đến mất lý trí, hơn nữa khi gây án xong sẽ tìm cách tiêu huỷ công cụ. Người thường đã thế, huống chi là gian thần có ý làm phản, Húc Nguyệt tin nàng trong sạch."

"Nói như thế, Húc Nguyệt muốn nói, là có người muốn hắt nước bẩn lên nàng?"

Khương Húc Nguyệt gật đầu.

Kiến Nguyệt bật cười, "Hất nước bẩn thực ra cũng không dễ, chí ít cũng phải mua chuộc được bọn gia bộc, hoặc cho người giả dạng vào, số tiền này chắc chắn không hề ít ỏi mà dân thường hoặc quan có phẩm thấp có thể trả nổi. Không những có hiểu biết về các loại độc, mà còn phải hiểu trẫm, biết trẫm sẽ đồng ý dự tiệc, biết trẫm ỷ lại Yêu Hậu mà coi nhẹ mọi mối nguy hiểm, biết trẫm có bệnh về tỳ vị mà chọn đúng loại độc, biết trẫm lúc đó sẽ lựa chọn đi dạo, ái khanh nghĩ xem, ai có thể hiểu trẫm đến thế?"

Khương Húc Nguyệt lập tức đáp, "Là hạ thần."

Nụ cười của Kiến Nguyệt ngày càng đậm, nhưng Khương Húc Nguyệt lần này thực không biết nàng cười cái gì. Yêu Đế khi cười mới là lúc đáng sợ, lúc nàng tức giận còn có thể cứu vãn, nhưng những lúc như này, nghĩa là nàng đã nắm bắt được thứ gì đó, cũng sớm đã có quyết định.

Kiến Nguyệt đứng dậy, ra đến bên cửa mới quay lại nói, "Trẫm tin, ái khanh sẽ tìm được kẻ nào gây ra những chuyện này."

Khương Húc Nguyệt quỳ xuống, "Húc Nguyệt sẽ không phụ lòng mong đợi của Yêu Đế."

Việc Yêu Đế đích thân đến nhà giam hỏi cung Đại học sĩ rất nhanh đã lan truyền khắp nơi, có nơi lo lắng, lại có người hả hê, có người hồi hộp, có người ai cũng tưởng hắn sẽ đắc ý, nào ngờ lại rất bất mãn.

Nếu như Khúc Huy là đang sốt ruột đến đứng ngồi không yên, thì cảm xúc của Quách Trung Hiếu nằm ngoài ý muốn, hắn vô cùng không hài lòng về chuyện này, vốn còn nghĩ Yêu Đế sẽ đem chuyện này cho Ngự sử xử lý, để hắn tìm bằng chứng minh oan cho Đại học sĩ, như thế gã mới gây trở ngại được. Bây giờ để Đại học sĩ gặp được Yêu Đế, có khác gì đang cho nàng một cơ hội được kêu oan.

Nào ngờ Đại học sĩ không kêu oan, mà Yêu Đế cũng không thả nàng ra. Cai ngục ở bên trong báo tin cho hắn, Yêu Đế hạ lệnh ngoài trừ đưa nước và cháo loãng, ngoài ra không được đưa thức ăn nào nữa.

Khúc Huy cũng biết tin này, sắc mặt ngày càng khó coi, lẽ nào bệ hạ lâu nay bề ngoài sủng ái nàng, nhưng thực chất đã suy nghĩ cách hạ bệ nàng?

Quách Trung Hiếu và Yêu Vương Thành nghe tin này, híp mắt cười vui vẻ, xem ra Yêu Đế vẫn không thực sự tin tưởng nàng.

Khương Phượng Giai nghe tin xong, trong lòng sốt ruột mà muốn vào trong điện tìm nàng, nhưng lại không được phép, đành chạy tới tìm Yêu Yến Uyển, nói, "Nàng sẽ không phản bội triều đình, nàng mang huyết mạch của Phượng Hoàng, chúng ta đều là những kẻ cố chấp kiêu ngạo, thà chết ở gầm cầu nhưng trong sạch còn hơn làm vua bị phỉ nhổ. Ta xin ngươi, hãy giúp ta khuyên giải Yêu Đế đi."

Yêu Yến Uyển lúng túng, vỗ về nàng, "Ta lâu nay đâu được can dự vào chuyện triều chính, ngươi đừng nghĩ nhiều, bệ hạ nhất định đã có chủ trương. Bây giờ mà chạy đi cầu tình, e là còn khiến chuyện phức tạp hơn, bởi vì bệ hạ rất ghét cái thói đó."

Tuy nhiên vào tai của Khương Phượng Giai lại thành ý khác, nàng nổi giận nói, "Tôn nữ của ta có công khai quốc, các ngươi hết lần này đến lần khác ép nàng đi đến bước đường cùng, đây là việc Cửu Vĩ các ngươi nên làm sao? Hoá ra Yêu Đế cũng chỉ là kẻ chỉ nghe người khác nịnh bợ?" Nói xong, giận đùng đùng rời đi.

"Phượng, Phượng Giai." Yêu Yến Uyển ngơ ngác, thấy nàng đã vỗ cánh bay đi mất.

Nàng thở dài, tiếp tục niệm kinh, cầu cho Đại Yêu bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top