Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 141: Vi hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái lò đã nóng lên rồi thì củi tươi vào đây cũng phải cháy."*

Mỗi ngày Yêu Thái Cảnh đều bị Bạch Tinh lôi đi trồng rừng, nhưng trẻ con dễ giận cũng dễ nguôi, nên nàng sớm đã quên béng mất mình đã từng tuyên bố không thèm chơi với Bạch Tinh nữa, mà vui vẻ lon ton theo chân. Lúc trồng cây nàng còn nói nhiều với động thực vật như chim rừng hót líu lo.

Khương Húc Nguyệt nghỉ ngơi một đoạn thời gian cũng đã phấn chấn trở lại, chỉ là vẫn trông rất còn hốc hác, nhưng nàng không cho phép bản thân tiếp tục lười biếng nữa, còn rất nhiều quan trọng phải làm, dẫu sao từ lúc dẹp phá bè đảng của Quách Trung Hiếu đều là các quan thần nắm chức lớn, nên đến giờ triều đình vẫn phải dọn dẹp tồn dư tránh hoạ sau này. Chưa kể việc xử trảm Yêu Vương Thành khiến cho triều đình Kinh Bắc không quá hài lòng, dẫu sao hắn vẫn mang huyết thống của Đinh Hoàng đế, nếu không phải bởi vì hai nước lâu nay quan hệ thân thiết, Đại Yêu từng giúp đỡ Kinh Bắc thống nhất lại đất nước, mặc dù đã chiếm lấy một phần đất cũ, Hoàng đế Kinh Bắc vẫn phải lựa chọn bằng mặt không bằng lòng với Đại Yêu. Kiến Nguyệt sớm đã biết, liền cử sứ giả đến để xoa dịu tình trạng căng thẳng này, trách sau này giọt nước tràn ly, bọn họ viện cớ để kéo quân đánh.

Kiến Nguyệt nghe tin các vùng biên giới có chuyện lạ, dân di cư hay tụ tập ầm ĩ náo loạn. Nàng nghĩ chuyện này có ẩn khuất, hơn nữa còn cảm thấy các Tiết độ sứ, Thái thú, Thứ sử đang muốn che mắt nàng.

Cách tốt nhất là phải vi hành để kiểm chứng.

"Thái nhi, em cảm thấy em cần đi một chuyến đến vùng biên giới phía Tây Nam, để xem tình trạng dân tị nạn đang muốn nhập tịch vào Đại Yêu."

"Ta đi cùng em." Bạch Tinh gật đầu, nói.

"Thế còn Cảnh nhi thì sao? Chúng ta không thể mang nàng đi theo, dẫu sao nàng vẫn còn nhỏ."

"Để nàng cho Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi trông, Cảnh nhi thực ra rất ngoan, nàng bình thường thấy ta ở đây nên mới hay quậy phá thôi."

Kiến Nguyệt nén cười, hoá ra ai khi làm mẫu thân ít nhiều đều sẽ bênh vực hài tử của mình, cho dù mấy ngày trước nàng còn phá hỏng cả một ngọn núi đấy.

Trước khi đi, Kiến Nguyệt đương nhiên vẫn phải dặn dò chuyện mình đi vi hành cho một vài người, nhất là Khương Húc Nguyệt.

"Nước một ngày không thể không có vua, để hạ thần đi thay đi." Khương Húc Nguyệt nghe nàng nói xong, liền nói.

Kiến Nguyệt lắc đầu, "Ngươi mới khỏi bệnh chưa được bao lâu, ở lại đây giúp trẫm trông nước, trẫm chỉ đi vài ngày thôi."

Khương Húc Nguyệt cũng không nói nữa, ý nàng ấy đã quyết thì nàng không thể làm lung lay được, chuyển sang nói chuyện khác, "Vậy còn Yêu chủ?"

"Nàng tự lập đã quen rồi, ngươi nếu rảnh rỗi thì sang dạy nàng ấy học, đừng để nàng ấy lười biếng."

Khương Húc Nguyệt không nói gì nữa, nàng có nên đem chuyện Yêu Thái Cảnh vừa trồng cây chuối vừa trèo lên cổ nàng học không? Nàng ấy chưa từng chịu ngồi yên ở một chỗ, bất quá trời sinh thông minh, nàng chỉ giảng qua đối phương đã nghe hiểu.

Yêu Thái Cảnh nghe Bạch Tinh dặn dò, buồn bã ôm nàng, nói, "Cảnh nhi không thể đi cùng sao?"

"Đợi Cảnh nhi lớn hơn, chúng ta sẽ đưa Cảnh nhi đi khắp nơi, thấy thế nào?" Bạch Tinh an ủi.

"Cảnh nhi sắp năm tuổi rồi." Yêu Thái Cảnh nói.

"Ngoan." Nàng hôn nhẹ lên cái trán nhỏ. Cặp tai cáo của Yêu Thái Cảnh cụp xuống, rúc đầu vào cổ nàng.

Kiến Nguyệt và Bạch Tinh ăn mặc giống thường dân, chính xác là dân nghèo, cũng thay đổi diện mạo của mình. Các nàng dỗ dành Yêu Thái Cảnh suốt nửa buổi xong mới rời đi.

Lúc Khương Húc Nguyệt đến tìm Yêu chủ để dạy học lại không thấy người đâu, đồ chơi thì vứt bừa bãi dưới đất. Quái lạ, cung nữ nói còn ngồi xem nàng ấy chơi, đợi nàng đến rồi mới rời đi mà.

Khương Húc Nguyệt bỏ giày đi vào trong phòng, ngó nghiêng khắp nơi.

"Hí hí."

Khương Húc Nguyệt nghe thấy tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ ở đâu đó, theo bản năng ngẩng đầu lên nóc tủ, thấy đôi tai mềm mại đang vểnh lên, động đậy không ngừng, còn ló ra nhìn nàng.

"Điện hạ, học xong lại chơi." Nàng bất lực nói, thực không hiểu nàng ấy làm sao trèo được lên đó nữa.

"Cảnh nhi ốm rồi, không thể học được."

"Thế à, bài văn lần trước điện hạ đã viết chưa?"

"Bài tả mẫu hoàng ấy hả?"

"Làm gì có bài đấy, thần giao cho điện hạ bài viết về phong cảnh sông Hương cơ mà."

"Ồ."

"Thôi được, điện hạ đưa bài văn đó cho thần đi."

"Chưa viết thì sao có."

"Bài miêu tả bệ hạ ấy." Nàng tự hỏi rốt cuộc đứa nhỏ này sẽ viết về Kiến Nguyệt như thế nào.

"Nè."

"Ừm..." Khương Húc Nguyệt xoa xoa cằm.

"Hay đến không thốt nên lời hả?"

"Vì sao điện hạ lại viết 'mẫu hậu là mụ phù thuỷ tóc trắng áo đen, còn mẫu hoàng là con quạ luôn luôn bám theo phù thuỷ'? Thần sẽ đưa bài văn này cho bệ hạ đánh giá."

"Đừng mà." Nàng trèo lên đùi Khương Húc Nguyệt ngồi, bắt đầu làm nũng.

...

Kiến Nguyệt ngồi ngắm đám mây trắng bồng bềnh, rừng cây xanh mơn mởn, thỉnh thoảng lại ngang qua các tiểu trấn, làng mạc ngổn ngang mái rơm, mái ngói, người trông nhỏ bé đến chỉ như cái chấm đen, không thể nhìn rõ.

"Rất lâu rồi mới được thấy lại bầu trời tự do thế này." Nàng vui vẻ nói, bao lâu nay toàn phải tự giam mình ở kinh thành, ngột ngạt chết đi được.

Bạch Tinh đáp xuống một thung lũng sâu, đất đá ở đây có màu đỏ, cái nóng khiến cho con sông đều bốc hơi, cây cối lác đác khô cằn, đối lập với nó là mảnh đất màu mỡ đang xanh dần về sâu. Đây chính là biên giới Đại Yêu, vùng đất trong mơ của dân tị nạn.

Kiến Nguyệt vừa đặt chân đến, đã cảm nhận được sự khác biệt hoàn toàn với kinh thành Vạn An, tất cả mọi thứ đều khác. Nếu ở kinh thành có những tiếng hò reo chào hàng, mùi thơm của hàng ăn đa dạng, những người mang gương mặt thanh thản dễ chịu, y phục đẹp đẽ, thì ở đây toàn tiếng hò hét chửi bởi, tiếng roi ngựa quất lên, những con lừa đang uể oải kéo xe hàng, dân du mục bụi bặm ì ạch xếp thành từng hàng. Nam tử ở đây đều cởi áo, chỉ mặc cái quần rách, thậm chí có người quấn khố, trên người đủ loại vết sẹo, thân hình nhẹ nhõm thấm đầy mồ hôi, da bị cháy nắng mà có màu đỏ đen. Nữ tử phải đội khăn trùm đầu, y phục kín đáo để tránh nắng, cũng có người là do ăn mặc theo tôn giáo.

Cái nắng gay gắt khiến cho mùi mồ hôi chua nồng bốc lên, của động vật lẫn cả của con người, mùi phân bò phân ngựa ở khắp nơi. Kiến Nguyệt nhìn người chen chúc nhau vào bóng râm chật chội để nghỉ trưa, bên cạnh họ là sạp hàng nhỏ bán đồ ăn, cách đó không xa là cống nước, ruồi bọ bay khắp nơi, có thể nghe rất rõ tiếng vỗ cánh của chúng. Kiến Nguyệt thấy cảnh này, không kìm được mà có chút bài xích, nàng không biết là bị ảnh hưởng bởi hơi nóng, hay bởi không khí ở đây khiến cho bản thân cũng bắt đầu mệt mỏi.

"Tránh, tránh đường!" Tiếng vó ngựa ầm ĩ từ đằng sau lưng nàng vang lên.

Nàng bị tiếng hô làm cho kinh động, Bạch Tinh nhanh tay kéo nàng lại, để thằng nhóc đang cưỡi con ngựa điên kia chạy qua, bụi mù bay vào mắt nàng, lại thấy thằng nhóc bị con ngựa nhảy cẫng lên, hất văng người trên lưng ngã xuống.

Đám đông lập tức xúm lại, Kiến Nguyệt cũng tò mò đi đến, ngã như thế nhất định là rất đau, thậm chí còn có thể gãy xương như chơi, may mà con ngựa chạy thẳng chứ không dẫm lên hắn.

"Này các ngươi làm gì thế? Định làm loạn sao? Mau tản ra." Lúc này quân Đại Yêu đi tới, tay cầm theo giáo xua đuổi đám đông đi.

Đám đông tản ra, dường như chẳng có ai có tâm trạng để tâm các nàng là ai, cứ đi thẳng va vào người nàng. Bạch Tinh ở đằng sau ôm lấy eo nàng, thay nàng che chắn.

Kiến Nguyệt thấy thiếu niên đang ngồi ở dưới đất, có vẻ rất đau mà cắn răng, cả người toát mồ hôi ra, mái tóc đều bết lại, hắn không ngừng gãi đầu.

"Ngươi không sao chứ?" Nàng lại gần hỏi.

Thiếu niên hiển nhiên không ngờ đến sẽ có người hỏi thăm mình, hơn nữa lại là nữ tử. Hắn thấy nàng ăn mặc có chút khác người ở đây, nhưng cũng giống ở điểm y phục rách rưới, có điều làn da này quá trắng rồi, không giống người tị nạn.

Thực ra Kiến Nguyệt và Bạch Tinh đã bôi phấn để cho da mình nâu đen đi, nhưng đối với những người phơi nắng lâu năm, đây vẫn là trắng.

"Đa, đa tạ, ta không sao." Hắn ngại ngùng nói, nữ tử ở đây không được phép bắt chuyện với người lạ, nhất là nam tử, nếu không sẽ bị người khác bàn tán là lẳng lơ.

Xem, bây giờ đã có mấy người liếc ngang liếc dọc chú ý đến bên này rồi.

Kiến Nguyệt thấy nam tử luống cuống đến nói năng không thành lời, còn một mực cho rằng hắn bị đau đến nỗi không thể nói. Nàng theo bản năng vươn tay giúp hắn đứng dậy, "Cả người không bị đau ở đâu chứ? Ngươi ngã mạnh như thế sợ là xương cốt cũng bị tổn thương rồi."

"Cô nương, ta không sao." Hắn vội vàng xua tay. Đám đông lại bắt đầu tụ lại đây rồi, người tốt thế này, hắn quả không nỡ để danh dự của nàng bị hủy hoại bởi đám người nhiều chuyện.

Đã từng có người ở đây bị người ngoài gièm pha đến không ai chịu lấy nữ tử đó, để bà ấy cô độc đến già, ai ai cũng chê cười bà, trông có khác gì đang ném những viên đá vô hình vào bà ấy đâu.

"Mạn Niết Thác, ngươi ở đâu?" Lúc này có một nữ tử hô gọi ai đó.

"A chi, ta ở đây." Thiếu niên gọi đáp lại.

"Ôi trời, ngươi không sao chứ?" Cô chạy đến bên hắn, vội vàng kéo hắn dậy, thay hắn phủi bụi mới để ý bên cạnh hắn còn có hai người khác, "Hai vị là..."

"À, chúng ta thấy hắn ngã, nên đến hỏi thăm." Kiến Nguyệt cười nói, thấy hai người trước mặt tướng mạp tương đối giống nhau, đều có làn da ngăm đen, đôi mắt sâu có màu vàng, lông mày dày đậm, mũi tẹt hơi giống mũi sư tử. Nàng đoán đây có lẽ là hai tỷ đệ, bởi vì nam tử kia thấp hơn nữ tử kia một chút.

Nữ tử mở to mắt, hiển nhiên không tin điều nàng vừa nói, thiếu niên bên cạnh nói, "A chi, các nàng là người tốt, chúng ta mau đi."

"Đa tạ hai vị." Nữ tử kia nghe hắn nói, khom lưng chắp tay, sau đó cũng bỏ chạy.

Kiến Nguyệt ngơ ngác, làm sao thấy các nàng như thấy quỷ thế? Lẽ nào đối phương nhìn ra thân phận nàng rồi? Không thể nào, làm gì có ai thấy vua mà dám co chân bỏ chạy.

"Thái nhi, vì sao bọn họ lại hốt hoảng thế?"

Bạch Tinh xoa cằm, liếc qua đám người đang tản ra dần kia, "Có lẽ đó là hai người thuộc chủng tộc bị coi là thấp kém, sinh ra đã mang số phận nô lệ."

"Sao cơ?"

"Đối với một số tôn giáo, họ rất đề cao chủng tộc của mình mà coi những bộ tộc yếu ớt hơn là những kẻ hạ đẳng, so với trâu bò còn thấp hơn, nên việc nói chuyện với những người thuộc tộc đó chính là đang vấy bẩn sự trong sạch cao quý của dòng máu mình. Hơn nữa cũng có các quy tắc nghiêm ngặt như nữ tử không được nói chuyện với nam tử trừ người nhà, họ hàng, tuy nhiên khi nói đến phải có thái độ tôn kính. Nam tử cũng thế, không được tự ý bắt chuyện với nữ tử khác trừ khi có ý định cưới làm thê."

"Nếu nữ tử nói chuyện với nam tử không phải thuộc gia quyến, họ hàng thì sẽ bị đánh giá là có ý định dụ dỗ, quyến rũ nam tử đó, người đời sẽ coi nàng ta là nữ tử lẳng lơ, coi như đã mất đi trinh bạch."

Kiến Nguyệt vô ngôn, chẳng trách vì sao hắn né nàng như né tà, người xung quanh lại thích đổ dồn về đây.

"Loại tư tưởng này không thể vào trong Đại Yêu được." Nàng đột nhiên nghĩ đến việc cản trở dân tị nạn nhập tịch là có nguyên nhân.

"Chúng ta đi tiếp thôi, ở đây không phải chỉ có một chủng tộc." Bạch Tinh dắt tay nàng đi.

Các nàng đi sâu vào trong thung lũng, người người đều quay đầu lại nhìn các nàng, thậm chí còn đứng lại nhìn. Kiến Nguyệt bị nhìn đến cảm giác như mặt mình khắc chữ tội nên bị soi mói đến thế, nơi đây đâu đâu cũng là những người chủng tộc khác nhau, có người da màu đỏ, có người có mái tóc màu xanh dương, nàng cũng không nghĩ là bởi vì gương mặt các nàng, bởi vì cả hai đã hoá trang đến không thể nhận ra nhau. Có điều khác lạ là các nàng so với mọi người ở đây cao lớn hơn mà thôi.

Đại đa số người nhìn các nàng là nam nhân, còn nữ tử ở đây đều cúi thấp đầu nhìn xuống đất mà đi. Có một vài người thì không cần phải như thế, đều có đặc điểm chung là các nàng ấy ăn mặc tốt hơn những người ở đây, xung quanh còn có một vài người hầu.

"Đừng đùa chứ, ở thời đại cùng với các vị thần mà vẫn có chuyện trọng nam khinh nữ sao?"

Bạch Tinh nhướn mày, "Đến giờ em vẫn cho rằng những kẻ đó là kẻ thanh cao tử tế sao? Đôi khi chúng là kẻ đã đưa ra các giáo điều để áp bức con người, hàng năm phải tổ chức lễ linh đình cho chúng, cho dù nhà nghèo nhất không có đủ ăn đủ mặc cũng phải đi vay mà làm lễ, nếu không sẽ bị chửi rủa là bất kính, sẽ bị thần linh trừng phạt và không được bảo hộ. Việc đó thực sự đã từng xảy ra đó."

"Đôi khi một nhà tỏ thái độ bất kính, thì cho dù nơi đó có sống trung thành thế nào đi chăng nữa vẫn phải chịu liên luỵ, cả làng sẽ kéo đến treo cổ gia đình đó, vì thế mà phải cắn răng nai lưng ra mà vay."

Kiến Nguyệt mím môi, "Người và Thánh Thượng không thể ngăn chặn sao?"

Bạch Tinh mỉm cười, "Em bóc lột chúng ta quá đấy, có nghìn mắt nghìn tay cũng không thể giúp đỡ đến từng ngọn cỏ. Nàng ấy hai lần tạo ra các vị thần giúp mình chăm sóc, hai lần đều là vết xe đổ, nên thà rằng để mọi thứ tự vận hành còn hơn, ít nhiều còn không mọc thêm một rắc rối nữa."

"Hai vị Thánh đang theo phong trào bài thần sao?" Kiến Nguyệt cười nói.

Bạch Tinh không nói, chỉ gật đầu với nàng.

"Bản thân chúng ta cũng chẳng tốt đẹp là bao."

Các nàng càng đi càng rời xa biên giới Đại Yêu, người cũng bắt tụ tập đông hơn, thậm chí bắt đầu xuất hiện những cảnh tượng dã man nhất, các nô lệ đang phải cong lưng kéo thùng xe nặng trịch, trên đó có người đang cầm roi quật lên lưng bọn họ, miếng không ngừng thét chửi, trông bọn họ so với lừa ngựa còn thảm hơn.

Kiến Nguyệt mấy lần định can ngăn, đều bị Bạch Tinh bắt lấy cổ tay giữ lại, lắc đầu với nàng, "Em không thể cứu tất cả bọn họ đâu, nếu em làm điều đó, chúng ta sẽ gặp rắc rối và toán quân lính sẽ đến làm khó chúng ta, đến lúc đó em phải để chúng biết em là ai, và đám người tị nạn ở đây sẽ trở nên kích động mà dẫm đạp lên nhau để quỳ lạy với em, hoặc là tấn công em, ta nghĩ thế."

Kiến Nguyệt đành nhịn xuống, đi ngang qua đoàn người đang chảy từng giọt mồ hôi và máu kia, hơi thở của bọn họ nặng nề, mặt đều đỏ lại. Ở đây mọi người đều chú ý đến sự hiện diện của các nàng, nhưng lại làm ngơ trước những người bị áp bức, như thể họ vô hình.

"Cũng đã gần giờ chiều rồi, chúng ta nên đi tìm nơi để nghỉ ngơi." Bạch Tinh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói mắt, chiếu những ánh sáng cháy bỏng chết người, nơi đây ngột ngạt đến Kiến Nguyệt sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt đi, nàng phải mau chóng tìm nơi trú mát cho nàng ấy.

Các nàng đi đến một trạm dừng chân do Đại Yêu xây, bên trong có bán sữa lạc đà và một vài thức ăn đơn giản khác cùng thức ăn cho súc vật cho những người phải đi lâu ngày.

"Nơi này liệu có nơi để ngủ không?" Kiến Nguyệt nghi ngờ nói, nàng đi đâu cũng thấy có người nằm ngổn ngang, còn lấy bọc y phục làm gối.

"E là khách trọ đều đã kín phòng rồi, chúng ta chỉ có thể vào trong thành tìm hoặc là giống như bọn họ ngủ ở ven đường thôi."

Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc, nói, "Dẫu sao chúng ta đến đây để xem rốt cuộc là có chuyện gì, em cảm thấy nên nhập gia tuỳ tục, giống những người ở đây sống bên vách đá hang động xem sao."

Kiến Nguyệt quanh quẩn một hồi, nàng vốn là muốn hỏi bọn họ về chuyện nhập tịch, bọn họ đã ở đây suốt bao lâu rồi, lý do tại sao bọn họ đổ xô đến Đại Yêu. Nhưng mọi người chỉ nhìn nàng, chứ không có ai có ý định nói chuyện với nàng, kể cả nữ tử, nàng thấy một người nhìn mình, nhưng vừa mới đi về phía người đó, người ta đã vội vàng tránh né.

Cả ngày cứ thế trôi qua, đến nỗi Kiến Nguyệt bắt đầu nản chí, Bạch Tinh một mực im lặng đi theo nàng cũng nhận ra đối phương đã mệt, "Nghỉ ngơi thôi, mai lại tiếp tục."

"Ừm." Kiến Nguyệt tán thành, cùng nàng kiếm đại một nơi để nghỉ qua đêm dài đằng đẵng.

Sáng sớm hôm sau, Kiến Nguyệt tỉnh dậy, là bị tiếng ồn làm tỉnh. Nàng mở hé mắt, thấy qua tấm vải lều mọi người đang kéo nhau chạy đến một phía, không biết là chuyện gì.

"Tỉnh?"

"Thái nhi, có chuyện gì sao?" Mắt nàng vẫn díu lại, giọng vẫn còn ngái ngủ.

"Hình như xảy ra cãi vã, sau đó đánh nhau." Bạch Tinh đỡ nàng dậy, còn lấy ra lá thơm và một bình nước để nàng súc miệng rửa mặt.

Kiến Nguyệt chỉnh sửa lại y phục cùng lớp trang điểm, sau đó cũng ra ngoài ngóng, thấy cách nàng không xa có đám đông túm tụm lại, nàng ra đúng lúc quan binh kéo đến dẹp loạn. Kiến Nguyệt nhân lúc bọn họ tản ra cũng tới xem, thấy dưới đất dính một vài vệt máu đã sẫm lại, mọi người cũng đang vừa đi vừa xì xầm chuyện gì đó, nàng dự cảm chẳng lành.

Ở giữa đám đông chính là một người già có mái tóc điểm bạc, râu ria xồm xoàm lẫn sợi trắng sợi đen, mà một bên mắt của người này đã sưng húp đến con mắt giống như một quả bóng với một đường kẻ, mũi và miệng đều chảy máu đến dính cả lên râu tóc. Kiến Nguyệt thấy quan binh đang xua đuổi một ai đó, nàng không nhìn rõ hắn ta, chỉ thấy mái tóc xoăn đen cùng với cái giọng ồm ồm đang cố với lại để chửi bới. Nàng theo lương tâm mà vội vàng chạy đến bên ông già kia, còn lấy ra thuốc và bông mà bản thân thường hay cầm theo.

Ông già mắt nhắm mắt mở, lờ mờ nhìn thấy một cô nương đang lại gần đây, ông theo bản năng lùi lại.

"Đừng lo, ta không hại ông." Kiến Nguyệt vội trấn tĩnh người đó.

Ông già kia tuy nghe nàng nói nhưng vẫn muốn bỏ chạy, có điều bản thân tuổi đã cao, lại bị thương mà không thể cử động mạnh, mới chỉ động đậy đã cảm thấy đau đớn đến hít một hơi.

Cảm giác lành lạnh chạm lên da mình, khiến ông giật nảy mình, ngơ ngác nhìn người trước mặt đang dùng vải chạm lên mặt. Tuy không rõ nàng đang làm gì, nhưng nhìn động tác nhẹ nhàng này cùng với ánh mắt ôn nhu kia đã thuần hoá ông, cũng không giãy giụa mà làm khó nàng nữa.

"A ba."

Kiến Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy có hai người đang chạy lại đây, nàng nhận ra, đây chính là hai tỷ đệ bỏ chạy ngày hôm qua.

Bọn họ hình như cũng nhận ra các nàng, có chút lúng túng mà nhìn trên mặt phụ thân mình có mấy miếng băng lớn. Mạn Niết Thác gãi đầu, huých nhẹ tỷ tỷ của hắn, cô mới hoàn hồn lại, cúi đầu nói, "Cô nương là người đã cứu a ba ta sao?"

Thì ra a ba nghĩa là phụ thân, có lẽ a chi có nghĩa là tỷ tỷ đi.

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Chúng ta đi ngang qua, thấy việc bất nhân nên tiện ra tay thôi."

Cô đỡ phụ thân của mình dậy, ông già có vẻ rất đau nhưng vẫn cố nhịn, cũng khom lưng mấp máy môi với nàng, "Đa tạ." Sau đó xoay người rời đi.

"Đợi đã." Kiến Nguyệt vội hô, ba người bọn họ cũng tò mò quay đầu lại, nàng cười gượng, gãi đầu ra vẻ lúng túng nói, "Chúng ta mới đến đây, cái gì cũng không biết, các ngươi có thể cho chúng ta gia nhập cùng không?"

Ba người hiển nhiên bị lời của nàng làm cho kinh ngạc, cô nương kia bối rối thấp giọng nói, "Thì ra cô nương là người mới đến, vậy chúng ta khuyên người nên tìm người khác giúp sẽ tốt hơn."

Kiến Nguyệt bị từ chối thẳng thừng, nàng có lẽ đoán được nguyên nhân vì sao, bọn họ cũng là vì lo lắng cho các nàng, tuy nhiên vẫn cố gắng thuyết phục bọn họ, "Nhưng mọi người đều không thể chào đón ta, ở đây chúng ta chỉ biết các ngươi, có thể không?"

Ba người này mới là đối tượng nàng cần tiếp cận để làm rõ mọi chuyện.

Ba người nghe thế, lại nhìn nhau, cảm thấy khó xử không biết nên làm thế nào, phải nói, bọn họ là lần đầu tiên thấy người ở đây chịu lại gần bọn họ.

"Coi như ta giúp a ba của các ngươi trị thương, xem ông ấy có vẻ thương nặng hơn bên ngoài đấy."

Cô nương kia và Mạn Niết Thác nghe thế, hiển nhiên là có chút lay động. Cô quay lại, chắp tay cúi đầu với nàng, "Thực đa tạ."

Kiến Nguyệt thấy bọn họ không nói gì nữa, coi như là đã đồng ý, hai người cũng đi theo bọn họ đến một hang động cách đó không xa.

Kiến Nguyệt vì tránh để bọn họ khó xử, nên chỉ bắt chuyện với cô nương duy nhất kia, "Xin hỏi cô nương tên là gì? Đến từ đâu? Mọi người muốn đến Đại Yêu vì lý do gì?"

Cô nương kia bị nàng hỏi đến bối rối, rụt rè nói, "Ta là Lệ Sa, là dân du mục ở sa mạc Qua Bích."

"Ồ."

Bạch Tinh đứng bên cạnh nàng nói nhỏ, "Họ là tộc người Ai Tư, là dân vong quốc trên sa mạc đó. Nước của chúng bị nước mạnh hơn đánh chiếm, toàn bộ dân đều bị bắt làm nô lệ, đây có lẽ là may mắn trốn thoát được mà lẻn đến Đại Yêu."

"Vì thế bọn họ mới bị phân biệt đến thế sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Bạch Tinh gật đầu, "Đặc điểm chung của người gốc Ai Tư là mắt màu vàng sáng, có tục xăm mèo đen lên đùi hoặc lưng."

"Cô nương, mời ngồi." Lệ Sa giúp các nàng phủi bụi ở dưới đất, lại đem sữa lạc đà ra đãi khách.

Kiến Nguyệt kéo Bạch Tinh đi đến, thấy sữa đã hơi ngả vàng, có lẽ đã hỏng, nhưng nàng không dám nói, bởi nàng biết đây là thứ tốt nhất mà họ có rồi. Nàng thấy ông già kia đi tới một bên cầu nguyện, trên đó có hai bức tượng đồng, nàng nheo mắt lại nhìn, tò mò hỏi, "Các ngươi tôn thờ ai thế?"

Lệ Sa quay đầu nhìn bức tượng, lại nhìn nàng nói, "Đó là tượng của Thánh Thượng và Yêu Đế."

Kiến Nguyệt vô ngôn, chẳng trách vì sao bức tượng kia có thứ gì đó mọc trên đầu, thì ra là tai, nàng còn tưởng là sừng.

Nhưng mà thấy bản thân nằm trên bàn thờ của người ta, nàng nói không ra cảm giác gì.

Bạch Tinh phì cười, lại bị nàng nhéo mạnh vào đùi.

"Vì sao lại tôn thờ Yêu Đế?" Nàng không kìm được tò mò hỏi.

Lệ Sa mỉm cười, "Những người ở đây đều tôn thờ bà ấy là thần, hy vọng sớm có một ngày được Yêu Đế để mắt đến mà giúp đỡ chúng ta. Khắp sa mạc Qua Bích đều gọi Đại Yêu là nhân gian thiên đường, không có chợ nô lệ cũng không bắt ép ai làm nô lệ, nếu như làm những nghề hầu hạ người khác thì sẽ được trả lương đàng hoàng, vậy nên chúng ta thử tới đây xem có cơ hội đổi đời không."

"Khụ, Yêu Đế mới chỉ khoảng năm mươi mà thôi, chưa già lắm đâu." Kiến Nguyệt bị sặc, ho tới đỏ cả mặt.

"Thật sao? Chúng ta không biết điều đó, mọi người nói nàng là sứ giả được Thánh Thượng gửi xuống để cứu rỗi nhân gian, đến nay đã rất nhiều tuổi đến không thể đếm rồi." Lệ Sa ngạc nhiên nói.

Kiến Nguyệt liếc xéo Bạch Tinh đang quay mặt nhịn cười ở một bên, cười cái gì, mọi câu chuyện thần thoại đều như thế này. Nhưng mà nàng có chút tò mò, trong thân tâm họ nàng là tín ngưỡng mạnh mẽ đến thế nào, "Nếu một ngày Yêu Đế xuất hiện ở đây, các ngươi muốn nói gì với nàng ấy?"

Phản ứng của mọi người hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kiến Nguyệt, ba người đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt đều sáng lên.

"Nếu Yêu Đế có thể tới đây thì quá tốt rồi, chúng ta sẽ có hy vọng đến Đại Yêu, bởi vì chúng ta chưa từng phạm phải tội gì, mọi người đều nói Yêu Đế không quan tâm xuất thân của bản thân người ấy là ai, là nô lệ hay quý tộc, miễn là xuất thân trong sạch." Lệ Sa vui vẻ nói, còn chắp tay lại, đôi mắt lấp lánh như Yêu Đế đang đứng trước mặt nàng.

Kiến Nguyệt không ngờ nàng mới chỉ làm được vỏn vẹn khoảng mười chín năm, trong mắt người khác nàng đã trở nên vĩ đại đến mức này rồi. Bất quá vẫn có điều làm nàng kinh ngạc hơn, vội nói, "Vậy điều gì khiến các ngươi không được vào Đại Yêu để nhập tịch? Lẽ nào chứng minh tài sản còn thiếu sót sao?"

Yêu cầu chứng minh tài sản của nàng không cao, nhưng có lẽ vẫn quá sức với nhiều người.

Lệ Sa thở hắt ra, "Chúng ta vừa đủ, nên một đồng cũng không dám tiêu."

"Vậy vì sao?"

Lệ Sa liếc Mạn Niết Thác, nói, "Cô nương mới đến có lẽ không biết, bởi vì người đông nên đến lượt chúng ta còn rất lâu, phải nộp một ít tiền cho Huyện thừa để gửi đến Tri huyện, cuối cùng là Tri phủ để xét duyệt, nếu không có tiền cho quan thì phải đợi tiếp."

"Một ít tiền? Đại Yêu đúng là có thu phí làm thủ tục, khoảng năm mươi đồng mà thôi."

Lệ Sa lắc đầu, "Đó là chuyện khác, còn đưa cho Huyện thừa thì khoảng năm trăm đến một nghìn đồng, vì thế chúng ta phải cố gắng đi nô cho các vương gia, đại gia để tích góp đủ."

Kiến Nguyệt nhíu mày, "Các ngươi một ngày có thể kiếm được bao nhiêu?"

Lệ Sa ngạc nhiên, "Một ngày? Phải một tháng mới có thể kiếm được năm đồng."

"Vậy thì đến bao giờ?" Kiến Nguyệt kinh hô.

Lệ Sa thở dài, "Có còn hơn không, nếu không chúng ta sẽ phải nhịn đói hoặc tiêu tiền dùng để chứng minh tài sản mất."

Kiến Nguyệt không ngờ chuyện này vẫn có hai mặt, nhưng nàng hết cách, chứng minh tài sản không phải là để nộp cho Đại Yêu hay ai khác, mà là lúc bọn họ được vào Đại Yêu vẫn phải chờ đợi để được xét duyệt, trong thời gian đợi đó có thể kiếm tạm một công việc, đồng thời có tiền nuôi sống mình trong khoảng thời gian đó. Vì thế chứng minh tài sản là để chứng minh họ có đủ năng lực chăm sóc chính mình không, hay là tới đây để trở thành đạo tặc. Nàng cố tình làm mọi chuyện phức tạp là để hạn chế việc dân khắp nơi đổ xô về, dân đông thì khó kiểm soát.

"Các ngươi khi biết cho dù được vào trong Đại Yêu rồi thì vẫn chưa chính thức là công dân ở đó mà vẫn phải chịu giám sát chứ?"

"Biết, nhưng vào Đại Yêu chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta, dẫu sao cuộc sống hiện tại so với trước đây dễ chịu hơn nhiều rồi." Lệ Sa nói.

Kiến Nguyệt thở dài, xem ra nàng có nhiều chuyện cần phải làm rồi.

"Chúng ta không nên tin vội, vẫn là đi kiểm chứng sự thật trước." Bạch Tinh ở bên cạnh đề nghị.

Kiến Nguyệt tán đồng, vì thế nói, "Các ngươi trước nghỉ ngơi, chúng ta đi quanh đây một vòng."

Ba người nhìn các nàng rời đi, Mạn Niết Thác mới lên tiếng, "Nhỡ như các nàng đến tranh việc với chúng ta thì sao?"

"A trai, không được nói bậy, các nàng đã giúp chúng ta đấy." A ba một mực cầu nguyện nói.

Mạn Niết Thác uể oải, nói, "A ba, người đã cầu nguyện suốt cả đường đi đến bây giờ rồi, nhưng đến hồn ma của Yêu Đế cũng không thấy, nói gì đến Thánh Thượng."

"A trai, đừng nói bậy." Lệ Sa che miệng hắn lại, hốt hoảng nói, "Ôi trời ơi, mong trời cao lượng thứ, a trai tuổi còn nhỏ. Mau đi tạ lỗi với người đi." Cô thúc giục hắn đến quỳ trước tượng.

Mạn Niết Thác không phục, cong lưng chán nản đến trước bức tường, cũng chắp tay lại cho có, hắn ban đầu còn tin, dần dần cho rằng Yêu Đế sẽ chẳng bao giờ để ý đến bọn họ, biết đâu lại cùng một giuộc với bọn tham quan kia?

"Ta cũng muốn mua tượng Yêu Đế."

Kiến Nguyệt quay sang nhìn nàng, trừng nàng một cái, "Người cứ chăm sóc tốt cho em đi."

Các nàng đi tìm sở nhập tịch để thăm dò, trên đường gặp một người hát rong, Kiến Nguyệt thấy người này hát không quá hay, nhưng lại có cố gắng để kiếm tiền, chứ không phải ngồi đợi ai cho. Nàng lấy một ít tiền lẻ đặt vào cái mũ của hắn, đối phương thấy thế mắt liền sáng lên, khom lưng mỉm cười với nàng.

"Đa tạ cô nương, chúc một ngày tốt lành."

Kiến Nguyệt nhìn hắn có mắt màu xanh dương, tóc màu vàng, liền đoán ra hắn là người ở đâu.

Kiến Nguyệt thấy sở nhập tịch có tường màu trắng, mái có màu vàng kim, ở si vẫn và ngói đầu đao có chạm tượng đầu hồ ly. Sở có chút nhỏ, tổng cộng có ba cửa, một cửa chính và hai cửa phụ, cả ba cửa đều chật ních người đang xếp hàng.

Bạch Tinh đưa cho nàng một tờ giấy, Kiến Nguyệt ngơ ngác nhận lấy, ngẩng đầu nhìn nàng, Bạch Tinh mới nói, "Giả vờ là dân di cư đến xin nhập tịch xem bên trong có gì."

Kiến Nguyệt mở tờ giấy ra, thấy trên đó ghi tên giả, ngày tháng năm sinh cũng giả, đến cả tên quê hương nàng chưa nghe đến bao giờ, e là cũng giả nốt, bức hoạ chân dung là gương mặt hiện tại của nàng. Trong đó có một con dấu màu đỏ để chứng minh người này đã đến kinh thành xin giấy thân phận đàng hoàng, có thể xuất quốc, đây là con ấn xuất phát từ Đại Yêu, do nàng học từ thế giới hiện đại, muốn có con dấu này thì phải đến chính quyền địa phương nơi mình ở để xin, sau đó lại lên kinh thành mới được đóng dấu, mục đích là để xem người định xuất quốc có phải tội phạm truy nã trốn ra ngoài, hay trước đây có mắc phải tội gì không để còn suy xét, các nước cũng học theo Đại Yêu để tiện bề quản lý. Nếu một người không có dấu của quốc gia cũ thì sẽ bị loại thẳng, nếu là dân vong quốc thì phải có giấy tờ thân phận của nước cũ để chứng minh nước này từng tồn tại, có thể là của bản thân hoặc phụ mẫu, ông bà, không có thứ này thì phải có giấy sở hữu nô lệ của chủ nô, trong đó thường sẽ ghi tên tuổi, nơi làm việc.

Có thể nói điều này vô cùng lằng nhằng, vì một số người trải qua chiến tranh không tài nào giữ được giấy tờ cũ nữa, hoặc có những nơi chưa hề phát triển đến mức cần phải báo hộ tịch. Hơn nữa có chủ gia nào cho nô lệ của mình đi nước ngoài sinh sống đổi đời? Hẳn phải là một chủ tốt và tử tế lắm, nếu không phải đi trộm giấy tờ.

Nhưng Kiến Nguyệt không lo được nhiều đến thế, việc nàng nên lo là Đại Yêu, nàng vốn không hy vọng dân chúng đều đổ xô về Đại Yêu. Vậy nên cách dễ dàng nhất để trở thành con dân của Đại Yêu là chịu quy thuận nàng, bán đất tổ cho Đại Yêu.

"Giấy tờ này trông thật quá, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào là giả." Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, Bạch Tinh chuyện gì cũng có thể làm được.

Bạch Tinh nháy mắt với nàng, hai người cũng thử đi vào xếp hàng.

Bởi vì người đông, nên phải thành hai hàng, vất vả lắm mới sắp đến lượt các nàng, Kiến Nguyệt vô tình liếc vào giấy thân phận của người xếp hàng bên cạnh, trên nàng một người. May nhờ mắt nàng tinh, có thể thấy trong đó có ghi người này từng có tội đánh chết nô lệ. Nàng hiếu kỳ, lẽ nào hắn ta không tìm hiểu trước luật nhập tịch của Đại Yêu hay sao, nàng đã quy định mắc một tội cũng không được.

Ánh mắt của nàng đều rơi vào người hắn, đến lúc đến lượt hắn ta, Kiến Nguyệt lúc hắn đưa giấy còn kẹp thêm tiền ở dưới, là mười nghìn đồng, tên thu nhận giấy tờ liếc thấy tiền của hắn, nhưng vẫn không nhận mà đưa tay làm hiệu, mấp máy môi nói, "Tội của ngươi nặng, quá ít rồi."

Thế là hắn ta lấy ra một thỏi bạc, hai tên quan cấp thấp liền sáng mắt lên, nhận lấy giấy thân phận của hắn để vào một bên.

"Này."

Đám đông đều bị tiếng hô của nàng làm cho chú ý, ba tên bày trò kia đều khó chịu nhìn nàng, Kiến Nguyệt bước ra khỏi hàng, tức giận chỉ vào mặt tên hối lộ kia, "Đại Yêu có luật pháp về việc nhập tịch đàng hoàng, phàm là tội nhân hoặc từng có tội đều sẽ không được chấp nhận. Ta thấy rõ ràng hắn ta mắc tội giết người, các ngươi vì sao lại bao che cho hắn? Các ngươi có biết bản thân đang phạm trọng tội không?"

Ba gã bị nàng làm hỏng đại sự mà bực tức, đám đông nghe nàng nói cũng ầm ầm phản đối. Tên tiểu quan nhận hối lộ hằn học với nàng, liếc ra lệnh cho tên lính gác, "Nàng ta nói láo, gây rối loạn trật tự, mau lôi ra ngoài, cấm đặt chân vào đây lần nào nữa."

Lính lệ nghe thế, cũng đi đến phía Kiến Nguyệt, lại bị nàng quát, "Kẻ nào dám động vào ta, kẻ đó phải tội đồng loã, các ngươi có biết những năm nay Yêu Đế đang điều tra quan tham không?"

Bọn lính nghe thế, lại bắt đầu do dự mà liếc cấp trên, đợi lệnh tiếp của hắn. Đám đông ở xung quanh đều hô, "Đúng, đúng."

Tên tiểu quan bị nàng nói đến có chút ngẩn người, sau đó lại tức giận, "Bề trên là để cho tiểu nhân như ngươi tự tiện nói sao? Người đâu, bắt nàng ta tội phỉ báng, đánh cho trăm trượng."

"Ấy, đợi đã." Bạch Tinh đi đến, tên lính lần đầu gặp nữ tử cao thế này, lại do dự lần nữa. Bạch Tinh mỉm cười với tên tiểu quan kia, "Nàng ấy có phỉ báng hay không ta không biết, nhưng ta quả thực thấy nàng ấy nói đúng, ta thấy tên kia rõ ràng từng phạm tội giết người, trong giấy tờ đều ghi rõ, lẽ nào các ngươi mù sao? Các ngươi vẫn chưa cho chúng ta một đáp án về việc này đấy, nếu muốn chứng minh bản thân trong sạch thì đưa tờ giấy đây cho chúng ta xem nào."

Đám đông lại hò reo hưởng ứng, nhao nhao lên, "Công đạo ở đâu?"

"Ta còn chưa phạm phải tội gì đây, dựa vào gì mà hắn lại được?"

Bọn hắn lúng túng, đành nhét lại tiền cho tên kia cùng với giấy tờ, xua tay đuổi hắn đi, "Trật tự, mau xếp hàng đi, có còn muốn nộp giấy không?"

Kiến Nguyệt thấy bọn hắn vẫn không phục, nhưng ít ra vẫn biết cách xử lý chứ không phải giả ngơ, nàng ngược lại muốn biết bọn hắn sẽ làm gì nàng.

Quả nhiên đến lượt Kiến Nguyệt, mặt bọn hắn liền sầm xuống, lườm nàng như muốn nhảy lên đánh người. Kiến Nguyệt giả vờ không thấy gì, liền đem giấy tờ đã chuẩn bị sẵn ra trước, hắn giật mạnh tờ giấy của nàng đến rách, "Rách rồi, đi làm tờ khác."

Kiến Nguyệt ngơ ngác, mở to mắt nhìn hắn, "Không phải ngươi làm rách sao? Ta dán lại là được, vẫn nhìn thấy chữ ở trên rõ ràng."

Gương mặt của hắn lầm lì, trừng nàng, "Do ngươi đưa không đưa, cứ cầm trên tay làm gì? Mau tránh ra, đi làm lại, chúng ta còn nhiều việc."

"Cũng đâu phải nhoè chữ? Chúng ta lặn lội đến đây, ngươi nói muốn làm lại là làm lại?"

"Bây giờ đem tờ giấy rách nát lên trên, Tri phủ lại trách mắng chúng ta, ngươi chịu trách nhiệm không? Đi ra ngoài!" Hắn lớn tiếng quát nàng.

"Do ngươi tự nhiên xé rách nó, ta vì sao phải chịu trách nhiệm?" Kiến Nguyệt bất lực cười khinh.

"Người đâu." Hắn quay sang tên lính lớn tiếng gọi.

Bạch Tinh vỗ vai nàng, "Em đợi ở một bên đi, đừng cản trở người ở đây, họ đều đang vội."

Kiến Nguyệt nghe thế, hậm hực đứng ở một bên, xem Bạch Tinh định làm gì hắn.

"Có thế thôi cũng lề mề." Hắn lẩm bẩm, định làm giống ban nãy làm hỏng giấy của Bạch Tinh, nào ngờ bị nàng nhanh hơn né tránh, đặt lên bàn giúp hắn.

"Giấy của thảo dân đây, đại nhân cứ kiểm tra thoải mái." Bạch Tinh cười nói.

Kiến Nguyệt tò mò muốn biết hắn làm gì, thấy đối phương giả vờ cầm tờ giấy lên, nhưng lại cố tình vứt xuống đất, sau đó giả vờ vô tình làm rơi, hắn lấy giày dẫm lên, còn di di lên để làm nó bẩn, sau đó mới nhặt lên, cười khẩy một tiếng, nói, "Giấy bẩn rồi, không thể nhìn rõ chữ."

"Hửm." Bạch Tinh nghiêng người lại gần, "Vậy để thảo dân chỉ cho đại nhân trên đó viết gì nhé, chứ thảo dân vẫn có thể nhìn thấy rất rõ đấy."

Hắn tặc lưỡi, khó chịu nói, "Không phải chúng ta, mà là Tri phủ nhiều việc, chỉ cần chữ mờ, nhạt hoặc quá xấu đều bị loại thẳng, ta khuyên ngươi nên đi làm lại, mà ngươi tránh xa ta ra."

"Không sao, thảo dân mang thêm tờ khác." Bạch Tinh lấy ra từ tay áo, đưa cho hắn.

Đối phương tức giận, cầm lấy tờ giấy khác, lại trả nàng, "Dấu quá mờ."

"Vậy còn tờ này?"

"Bị nhăn rồi, không thể lấy."

"Tờ này thì sao?"

Cứ thế đủ mọi lý do để từ chối, đến giấy bắt đầu chất đống ở một bên, tên tiểu quan không chịu nổi nữa, bắt đầu tức giận vứt cả tờ giấy nàng mới đưa, "Ngươi vì sao lại làm nhiều đến thế? Đây là giả sao?"

Bạch Tinh nhướn mày, khoanh tay lại, nói, "Thảo dân biết đại nhân hay bảo người khác trở về làm tờ mới nên chuẩn bị nhiều, sao nào?"

Hắn tức đến đỏ bừng mặt, Kiến Nguyệt xem đều thấy buồn cười.

"Đây, tờ mới, chữ nghĩa rõ ràng, mực in đậm, dấu đỏ tròn xoe."

"Các ngươi đang làm gì thế?"

Lúc này Tri sư đi đến, hai tên tiểu quan vội đứng dậy, "Thượng quan."

Tri sư liếc hàng người dài đằng đẵng, "Người đông như thế này các ngươi đang lề mà lề mề cái gì?"

"Thượng quan, nàng ta..." Đối phương liếc về phía Bạch Tinh, nói.

"Nàng ta làm sao?" Tri sư nhìn Bạch Tinh, cũng tiến đến, "Đưa giấy của ngươi đây, ta kiểm tra."

Hắn ta nhìn tờ giấy của nàng, gật đầu nói, "Được, thông qua." Sau đó quay sang nhìn hai tên tiểu quan kia, "Có thế thôi cũng chậm chạp."

Bạch Tinh thấy bọn hắn không thể phản kháng nữa, để giấy nàng vào chồng giấy kia, nhân lúc không ai để ý tờ giấy liền biến mất. Nàng khoác vai Kiến Nguyệt ra bên ngoài, "Thế nào, giờ thì em đã biết vì sao các vùng biên giới bị ứ đọng rồi chứ?"

Kiến Nguyệt hờn giận nói, "Bọn chúng quá vô lý rồi, nhưng chúng ta làm sao có thể quản được hết từng kẻ cấp thấp thế nào."

Bạch Tinh mỉm cười, "Nơi đâu cũng có chuyện đút lót, chúng ta xử lớn trước, để giết gà doạ khỉ, như thế bọn ở dưới sẽ không dám làm bừa nữa."

Kiến Nguyệt gật đầu, "Vậy chúng ta phải có nhân chứng cho việc hối lộ này."

"Chẳng phải mỗi người ở đây đều là nhân chứng sao? Em cho bọn họ một cơ hội sửa sai, kẻ nào có bằng chứng, dám nói lên sự thật thì sẽ được xoá tội, được nộp giấy xin nhập tịch, kẻ nào có lý lịch trong sạch thì sẽ được ưu tiên xét duyệt trước."

"Hợp lý." Kiến Nguyệt vui vẻ trở về bên gia đình kia, nào ngờ lại thấy đám đông đang túm tụm lại, hình như đang bị chuyện gì đó gây kích động.

*Trích phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top