Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 156: Bảo vật về tay chủ, Yêu Đế đi du ngoạn chốn biển xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt sau một tháng tĩnh dưỡng cuối cùng cũng trở lại. Lúc lên triều, nàng nghe các quan ở Thái Bình Các bẩm báo chuyện Tây Mông xảy ra bạo loạn, nên có một làn sóng di cư đang đổ về Đại Yêu, những người mang gốc Tây Mông cũng đến giúp đỡ họ, đâm ra vùng biên giới bị quá tải.

Nếu là một nhóm nhỏ, Kiến Nguyệt sẽ không quan tâm, nhưng đây là một nhóm Tây Mông đã tập trung thành một huyện, nàng không thể không quan tâm, càng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Tây Mông lâu nay chưa từng làm chuyện gì tốt với Đại Yêu, nay lại tụ tập lại chẳng khác gì đang câu kết bè phái, chúng ta không nên coi thường. Cần phải có biện pháp để quản lý nhóm di dân này, tránh để họ tụ tập lại, tạo thành nhóm lớn rồi gây sức ảnh hưởng đến toàn quốc."

"Chưa kể người Tây Mông rất gian manh, buôn bán giỏi, chắc chắn sẽ mở ra những thương nghiệp lớn, trẫm không muốn để người Tây Mông chi phối kinh tế tài chính của Đại Yêu. Nếu như để họ nắm thóp được thì đến triều đình ta cũng phải nể sắc mặt đám dị tộc này tám chín phần." Nàng nói xong, các bá quan gật gù đồng tình.

"Bệ hạ, không bằng chúng ta đem tài sản bao gồm đất đai, công xưởng của các thương gia Tây Mông thành của triều đình, lại phân tán dân chúng ra, tránh để một nơi tập trung quá đông. Tìm một vài kẻ nhát gan một chút, đe doạ đôi câu rồi trao chức quan cho người này để người khác tị nạnh, chúng tự khắc nảy sinh mâu thuẫn." Khương Húc Nguyệt nói.

"Ý ái khanh là quốc hữu hoá tài sản?"

"Vâng, nếu như đó là cách gọi của bệ hạ."

Kiến Nguyệt gật đầu, nở nụ cười hài lòng.

Bãi triều xong, Kiến Nguyệt dự tính đi đến tìm Khương Húc Nguyệt để cùng bàn việc, đúng lúc gặp Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi trở về, các nàng đang đứng ở trước cổng.

Yến Thế Huân vừa thấy Khánh Vy liền chạy đến ôm nàng thật chặt, khiến mọi người đều ngỡ ngàng, "Vy Vy, thật tốt quá, ngươi không có chuyện gì."

Khánh Vy kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy buồn cười, "Ta thì có việc gì? Người ra chiến trường không phải là các ngươi sao?"

Cố Nghiên Hi và Khương Húc Nguyệt im lặng đứng ở một bên, Yến Thế Huân không nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Khương Húc Nguyệt, vì thế cứ nắm chặt hai tay Khánh Vy.

Kiến Nguyệt thấy có người ghen tuông rồi, có chút buồn cười, nhưng nghe lời của Yến Thế Huân, nàng lại nhớ tới chuyện mà nàng từng thấy ra phía Bắc. Nụ cười của Kiến Nguyệt nhạt đi, nàng không hiểu rốt cuộc chuyện kia có nghĩa gì, chẳng lẽ nào nó đã từng xảy ra...

Nhưng mà, việc lúc này nên làm là giải vây cho Yến Thế Huân ngốc nghếch kia, trước cứ tưởng nàng lạnh lùng ít nói, hoá ra bởi vì ngốc nên không biết nói gì, bây giờ lại nhìn không ra có người đang tối mặt, mà Khánh Vy thì đang cười ngượng. Thời gian quen biết nhau ngang một đời người, Kiến Nguyệt đã hiểu ra tính chiếm hữu của Khương Húc Nguyệt rất mạnh, đừng trông đối phương thường ngày ra vẻ bất cần, nhàn nhạt nhìn đời, thực ra thứ gì mà Khương Húc Nguyệt nhìn trúng thì sẽ cố lấy bằng được, mà đã vào tay mình rồi thì nắm chắc quyết không buông.

Còn Cố Nghiên Hi thì phóng khoáng và cởi mở hơn nhiều, cô không suốt ngày đi theo để giữ Yến Thế Huân. Cô giống như một ngôi nhà, mặc cho người ở trong có đi đâu đi chăng nữa, cô cũng biết người ấy sẽ trở lại đây.

"Thế Huân, Nghiên Hi, chuyện biên giới vất vả cho hai ngươi rồi." Kiến Nguyệt cố tình đề cao âm thanh.

"Bệ hạ cuối cùng đã khoẻ lại rồi." Yến Thế Huân nghe thấy giọng nàng thì mới chịu buông tay, chạy tới trước mặt Kiến Nguyệt.

"Ừm, hôm nay mới là ngày đầu trở lại thôi." Kiến Nguyệt quan sát cả hai một phen, "Xem ra các ngươi không bị thương, thế là tốt."

Cố Nghiên Hi nhìn thấy Kiến Nguyệt, lúc này mới nhớ ra mình có chuyện cần tìm nàng.

Đợi có cơ hội lại nói.

"Mọi người mau vào đi, đừng đứng đây quá lâu." Khương Húc Nguyệt lên tiếng nhắc nhở, mặc dù phủ Khương cùng các phủ khác của các trọng thần đại tướng đều ở trong Hoàng thành, dân chúng ít khi được vào đây, nhưng Kiến Nguyệt là bức tượng vàng biết di động, nàng đi tới đâu người chú ý đến đó.

"Bệ hạ có muốn thử chè Thái Nguyên không? Từ Đại Nam gửi đến đó." Khánh Vy hỏi, thấy Kiến Nguyệt gật đầu liền đi pha.

Đợi Kiến Nguyệt cùng Khương Húc Nguyệt bàn bạc xong, Cố Nghiên Hi thấy nàng sắp rời khỏi, mới chạy đến nói, "Bệ hạ, xin dừng bước."

Kiến Nguyệt lập tức dừng cước bộ lại, quay đầu nhìn cô, "Có chuyện gì sao?"

"Nghiên Hi có thứ này cần đưa cho người, không biết bệ hạ có thời gian không? Chúng ta tới nơi khác rồi nói tiếp."

Kiến Nguyệt thấy cô nghiêm túc, vì thế gật đầu đồng ý, cùng cô đi đến một nơi yên tĩnh, "Nghiên Hi, có chuyện gì quan trọng lắm sao?"

"Nghiên Hi trước đây đi nam phạt, gặp một ông lão kỳ lạ, nói rằng bản thân là học giả gì gì đó chuyên nghiên cứu về lịch sử và các vị thần. Ông ấy có vẻ biết bệ hạ nên có thứ muốn nhờ Nghiên Hi chuyển đến cho người, thiết nghĩ đây là báu vật, vì thế Nghiên Hi không tiện nói cho nhiều người." Cố Nghiên Hi vừa nói vừa lấy cái la bàn to như cái đĩa ra, cô tự thắc mắc vì sao cảm thấy nó càng ngày càng trông cũ nát.

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, "Học giả?"

Cố Nghiên Hi gãi đầu, "Nghiên Hi không nhớ rõ, hình như ông ấy tự giới thiệu mình là Phất Lí gì đó của Giáo viện Bà La Hạ Ma, rồi là bản thân tự phong ấn cho đến khi đệ tử phái Cổ Hoa tìm thấy, sau đó gia nhập, rồi lại tự đóng băng mình để đợi ngày Yêu Đế tái thế."

Kiến Nguyệt trầm tư một lúc, sau đó mới nhớ ra Giáo viện Bà La Hạ Ma thuộc núi Tu di. Lần trước nàng từng cùng Bạch Tinh tới đó, còn đụng phải Cổ thần.

"Nói chung, đây là thứ ông ấy muốn Nghiên Hi chuyển đến cho người." Cố Nghiên Hi đưa la bàn về phía nàng, Kiến Nguyệt tò mò nhận lấy nó. Nàng vừa chạm vào, la bàn liền rung lắc, sau đó thu nhỏ lại như những la bàn phổ thông khác.

Cố Nghiên Hi ngạc nhiên, "Xem ra vật về đúng chủ rồi."

Kiến Nguyệt bị nó làm cho giật mình, bất cẩn đánh rơi, sau đó lại nhặt lên, ngắm nghía một hồi mới nói, "Có lẽ nó còn thiếu thứ gì đó, như thế la bàn mới có hoạt động lại bình thường."

Cố Nghiên Hi gật đầu, cô cũng cảm thấy thế.

Kiến Nguyệt đập cái la bàn một cái cũng không thấy động tĩnh gì. Nàng nhét nó vào trong túi, thầm nghĩ đợi lúc trở về sẽ hỏi Bạch Tinh, lại nói với cô, "Nghiên Hi vất vả rồi, cảm ơn nhiều, ta sẽ trở về hỏi Thái nhi xem xem nó rốt cuộc là thứ gì."

Cố Nghiên Hi lắc đầu, "Việc nên làm, bệ hạ đừng khách sáo như thế."

"Vậy ta trở về đây."

"Bệ hạ đi thong thả."

Kiến Nguyệt vừa đi vừa nghĩ, nhận ra bản thân từ lúc nào đã trở về cung, nàng vào trong điện lại không thấy Bạch Tinh đâu, liền đoán được người đã đi đâu, vì thế lập tức chạy đi tìm.

...

"Ngữ Tịch, mau lại đây."

Lý Ngữ Tịch từ khi giúp Yêu Thái Cảnh diệt trừ bè phái nghĩa phụ, liền được nàng đem về làm thị vệ bên người, tuy nhiên Kiến Nguyệt vẫn trừng phạt Lý Ngữ Tịch bằng cách làm không lương suốt ba năm.

Lý Ngữ Tịch ở cạnh Yêu Thái Cảnh một thời gian, nhận ra Yêu Thái Cảnh có tính cách kì lạ, nàng tuy nghịch ngợm lại hay cười, lại không dễ tiếp xúc. Tuy trông Yêu Thái Cảnh hay làm mấy trò trẻ con, nhưng nàng lại sống rất lý trí, cảm tưởng như xảy ra một chuyện nhỏ thôi nàng đã nghĩ ra vô số cách giải quyết và hậu quả. Có điều, khi nhắc đến mẫu hậu là trở nên kích động, thậm chí có thể ca ngợi Yêu Hậu suốt cả ngày không chán, đơn giản mà nói, Yêu chủ cuồng mẫu hậu của mình.

Còn với Yêu Hậu, Lý Ngữ Tịch mới cảm thấy nàng bình thường hơn chút, bởi vì tình cảm nàng dành cho Yêu Đế là sự tôn trọng và kính nể, lại không đến mức lải nhải nhiều bằng.

"Điện hạ có gì căn dặn ạ?"

"Ngươi đã ăn cơm chưa?"

"Dạ, thuộc hạ đã ăn no rồi."

Yêu Thái Cảnh lén lút liếc ra bên ngoài, "Mau, ăn giúp ta ăn cà rốt, mẫu hậu sắp tới rồi."

"..."

"Nhìn cái gì, mau lên." Yêu Thái Cảnh thấy Bạch Tinh thấp thoáng sau hàng cây, vội gắp mấy miếng cà rốt cho Lý Ngữ Tịch, thúc giục nàng.

Lý Ngữ Tịch bất lực, đành há miệng để nàng bón, quả thực Yêu Thái Cảnh không thích ăn thứ này, hình như Yêu Hậu biết nên đã cố tình dặn ngự trù làm nhiều món có cà rốt.

Đợi lúc Lý Ngữ Tịch nuốt xuống, Bạch Tinh mới thong dong đi vào, "Cảnh nhi đang ăn cơm sao?"

"Mẫu hậu, người ăn cùng Cảnh nhi đi."

Bạch Tinh gật nhẹ đầu, ngồi xuống bên cạnh, lại liếc về phía Lý Ngữ Tịch, nhận lấy bát đũa do cung nữ đưa, nói, "Cảnh nhi nên ăn nhiều chút, Cảnh nhi vẫn ở đang độ tuổi phát triển." Nàng vừa nói vừa gắp một miếng cà rốt vào bát Yêu Thái Cảnh, làm cả hai người đều mở to mắt. Yêu Thái Cảnh sững sờ, lẽ nào nàng còn bỏ sót miếng này? Không đúng, nàng nhớ đã tìm hết cà rốt trong đĩa rồi mà.

"Thế nào, cần mẫu hậu bón?" Bạch Tinh nhướn mày với nàng.

Yêu Thái Cảnh nở nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu, "Không, không sao, Cảnh nhi tự mình ăn."

Bạch Tinh mỉm cười, thở dài một tiếng, "Còn nhớ ngày Cảnh nhi mới cao gần bằng đầu gối mẫu hậu, lúc nào cũng chạy theo bi bô đòi bế, không bón cho Cảnh nhi ăn thì lại khóc làm nũng. Ài, thời gian trôi qua thật nhanh, hài tử mít ướt năm đó cũng lớn rồi."

Yêu Thái Cảnh lúng túng, có chút xấu hổ, làm sao tự dưng lại kể chuyện nàng hồi bé?

Nàng đâu có mít ướt, so với đứa trẻ khác thì ngoan ngoãn hơn nhiều mà, Yêu Thái Cảnh trong lòng kịch liệt phản đối.

Lý Ngữ Tịch có chút buồn cười, nàng từ nhỏ đã nghe về Yêu chủ, nói rằng nàng ấy rất hiếu động, khiến cho cả kinh thành lảo đảo, ai cũng không dám tự nguyện nhận trông nàng dù cho lương bổng cao tới đâu. Giờ nghe Yêu Hậu kể, nàng đột nhiên tò mò muốn biết đối phương lúc nhỏ có bao nhiêu đáng yêu, có lẽ không phiền phức đáng ghét như bây giờ.

"Giờ mẫu hậu bế Cảnh nhi vẫn được mà, Cảnh nhi sẽ không từ chối." Yêu Thái Cảnh lay tay Bạch Tinh.

Bạch Tinh bật cười, gật đầu với nàng, "Cũng đúng, mẫu hoàng đã hơn bảy mươi còn thích đòi bế, huống chi là Cảnh nhi."

"Hai người đang nói xấu gì về trẫm thế?"

Lý Ngữ Tịch giật mình, đây là giọng nói của Yêu Đế? Âm thanh so với nàng nghĩ dễ nghe hơn nhiều, ngữ khí nghe có vẻ nghiêm khắc nhưng thanh âm không lớn, lại nhẹ nhàng. Nàng tới đây mấy tháng nhưng chưa từng gặp qua Yêu Đế, lúc bệ hạ tới hay Yêu chủ đi thỉnh an nàng đều không được xuất hiện, vì thế không biết Yêu Đế ngoài đời trông thế nào.

Cho tới khi thấy Kiến Nguyệt bước vào, trên người nàng vẫn còn đang mặc triều phục, cùng với gương mặt yêu mị nghiêng nước nghiêng thành kia, càng làm nổi bật uy nghiêm của nàng. Lý Ngữ Tịch cảm thán không ngớt, người trước mặt đây quả thực xứng đáng là đế của Cửu Vĩ tộc.

Yêu Đế, Yêu Hậu hay Yêu chủ, mỗi người đều một vẻ, nàng không thể so sánh ai hơn ai, chỉ có thể dựa vào thẩm mỹ của người xem thiên về bên nào hơn. Từ ngày Lý Ngữ Tịch đặt chân vào trong kinh thành, mỗi ngày nàng đều bị choáng ngợp bởi sắc đẹp, nói Cửu Vĩ tộc là con của mỹ thần cũng không ngoa, ai cũng tựa như mỹ nhân trong hoạ, hay bức tượng được dụng tâm tạc đẽo tỉ mỉ.

Không chỉ ba người này, đến cả các trọng thần trong triều cũng có dung mạo khiến Lý Ngữ Tịch ấn tượng khó phai, gặp một lần nhớ nhiều năm.

"Tham kiến bệ hạ." Nàng vội quỳ xuống.

Kiến Nguyệt liếc về phía Lý Ngữ Tịch, gật nhẹ đầu qua loa, lại gạt tay của Bạch Tinh ra rồi ngồi vào trong lòng nàng, cố ý thơm khoé môi nàng đến phát ra cả tiếng. Lý Ngữ Tịch kinh ngạc, lại có chút ngại, Yêu Đế quả thực không để tâm đến ai.

"Cảnh nhi, mẫu hoàng có chuyện muốn nói, nhưng Cảnh nhi cứ ăn xong trước đi đã."

Yêu Thái Cảnh đang định bỏ miếng cà rốt vào miệng, nghe thấy nàng nói liền bỏ xuống, ngồi ngay ngắn lại nói, "Mẫu hoàng, Cảnh nhi ăn no rồi, mẫu hoàng cứ nói đi."

Kiến Nguyệt thấy nàng hí hửng liền cảm thấy buồn cười, chỉ vì trốn được việc ăn cà rốt mà mừng rỡ đến như thế sao?

"Mẫu hoàng muốn hỏi Cảnh nhi đã ưng ý ai để nạp Yêu phi hay Yêu sủng chưa?"

Yêu phi là chỉ nữ, Yêu sủng là chỉ nam.

Phụt.

Yêu Thái Cảnh suýt nữa bị sặc chết, nàng kinh ngạc nhìn Kiến Nguyệt, sau đó lại lắc đầu, "Cảnh nhi chưa có ai, cũng chưa muốn nạp phi."

Kiến Nguyệt cười nhạt, cũng không bất ngờ. Nếu như phải nói thật, nàng hy vọng Yêu Thái Cảnh sẽ để ý tới nữ nhi hoặc nhi tử nhà quyền thế, lại cầm trọng binh, như thế việc phản loạn càng dễ được khống chế. Nhưng khi nàng đứng trước Yêu Thái Cảnh thì vẫn lựa chọn bản thân làm một mẫu thân tốt, không nên đem nàng ấy làm quân cờ của riêng mình.

"Nếu Cảnh nhi đã không muốn, mẫu hoàng cũng không bắt ép, dẫu sao tuổi thọ của chúng ta rất cao, tìm người thừa kế chưa quá quan trọng, tuy nhiên mẫu hoàng có một hy vọng."

"Hy vọng gì ạ?"

"Hy vọng Cảnh nhi sẽ tìm được người yêu Cảnh nhi thật lòng, chứ không phải yêu ngôi vị sau này và vinh hoa phú quý của Cảnh nhi."

Yêu Thái Cảnh mím môi, nàng biết mẫu hoàng đang có ý định truyền ngôi cho nàng, đặc biệt là từ khi nàng vừa ăn sinh thần xong, Kiến Nguyệt liên tục dò thăm nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chưa.

Nhưng Yêu Thái Cảnh một chút không muốn lên ngôi, nàng muốn giúp đỡ mẫu hoàng mẫu hậu, gánh chịu trách trọng của mình, chỉ là nếu mẫu hoàng không làm Yêu Đế nữa, Yêu Thái Cảnh sợ các nàng sẽ lựa chọn rời khỏi Hoàng thành, thậm chí là Đại Yêu để trở về Xích Quỷ. Vì thế Yêu Thái Cảnh không dại mà thể hiện hết cái khôn ra, nàng vẫn hay giả ngơ để Kiến Nguyệt nghĩ rằng nàng chưa để chín chắn, suy nghĩ chưa chu đáo, vẫn cần phải kèm cặp một thời gian.

Nàng không muốn rời xa các nàng.

Yêu Thái Cảnh nghĩ đến đây, tâm trạng đang vui vẻ liền trùng hẳn xuống. Bạch Tinh im lặng quan sát nàng, sau đó mới nói, "Được rồi, Cảnh nhi tiếp tục ăn, chúng ta không quấy rầy nữa."

"Đâu có, mẫu hoàng mẫu hậu đến tìm Cảnh nhi đều thấy rất vui." Yêu Thái Cảnh lắc đầu.

Yêu Thái Cảnh tựa vào cửa, thẫn thờ nhìn hai người rời đi, bất giác thở dài một tiếng.

Mỗi lần mẫu hoàng đến đây đều là để dò hỏi ý nàng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đợi đi hẳn ra bên ngoài, Bạch Tinh nhìn Kiến Nguyệt đang ngắm những loài hoa lạ được đem từ Xích Quỷ tới đây, "Giục ép Cảnh nhi là không tốt đâu, chẳng phải năm xưa em đã nói sẽ không ép nàng sao?"

Nàng dẩu môi, "Nhưng Cảnh nhi đã đến tuổi thành thân rồi, em muốn tranh thủ thời gian hoà bình này mà giúp nàng yên bề gia thất, như thế em mới an tâm phần nào."

Bạch Tinh ghé sát người nàng, "Em đang lo lắng chuyện gì, với đội quân hùng hậu hiện tại của Đại Yêu thì khó mà có kẻ muốn gây sự nữa."

"Nhưng em vẫn lo." Nàng thở dài.

"Thôi nào, đừng suốt ngày rầu rĩ nữa." Bạch Tinh mỉm cười, đấm bóp vai cho nàng, "Hay là ta đưa em đi đâu đó giải khuây nhé?"

"Đi đâu?"

"Trước đây em bảo với ta em thích đi biển, bây giờ có thời gian ta đưa em đi nhé? Dù sao em đã nhiều năm không rời khỏi kinh thành rồi."

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, nghe nàng gợi ý mới nhớ ra những năm nay nàng đều quanh quẩn một nơi, không rời khỏi kinh thành quá trăm dặm, trừ khi có chuyện cần đi xa.

"Vậy chúng ta đi, gọi các nàng cùng đi."

Bạch Tinh nhướn mày, "Tất cả cùng đi thì xảy ra chuyện đột xuất rồi ai xử lý?"

"Cũng phải." Kiến Nguyệt gãi đầu, bây giờ ai cũng là nhân vật chủ chốt, quốc sự có Khương Húc Nguyệt, quốc phòng có Khánh Vy, Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân bề ngoài trông nhàn nhã, thực chất bất cứ chuyện gì xảy ra hai nàng cũng có mặt đầu tiên, quỷ không biết ma không hay.

"Chúng ta đi." Bạch Tinh bật dậy, nắm lấy cổ tay nàng kéo ra ngoài.

"Bây giờ?" Kiến Nguyệt luống cuống đi theo, nàng còn chưa chuẩn bị y phục mà.

Kiến Nguyệt nằm bò trên không, nàng cảm thấy đi cùng Bạch Tinh so với máy bay còn tốt hơn, rõ ràng là trời nắng chói chang, nhưng nàng lại không bị nắng, hơn nữa còn rất mát, cũng chẳng phải ngồi nơi chật hẹp rồi nghe tiếng ồn ào, tiếng khóc của trẻ con. Nàng chống cằm, ngắm đồi núi trập trùng, rừng một màu xanh lá, con sông như rồng lượn múa bay, những cánh ruộng được phân thành hình chữ nhật thẳng tắp. Kiến Nguyệt không ngờ khung cảnh đẹp đẽ đây lại nằm trong tay nàng.

Nghĩ đến tương lai sau này, những khu rừng này đều bị đốt phá, đồi núi bị san phẳng, cảnh đẹp biến mất.

Nàng nghĩ đến đây, cảm xúc liền trầm hẳn lại.

Cho đến khi các nàng ra tận biển, Kiến Nguyệt mới được tận mắt nhìn thấy hòn Ngọc Đông Phương, thấy đảo rộng lớn không nhìn thấy điểm cùng. Nàng có chút thắc mắc, nếu dựa đúng như bản đồ thì hòn đảo này rất lớn, có lẽ là đảo lớn nhất Thánh Toạ đại lục, vậy vì sao trong tương lai lại không có hòn đảo này? Lẽ nào nó đã chìm xuống?

Không chỉ thế, trong tương lai đại lục bị biển Hẹp cắt dọc từ bán cầu Bắc cho đến tận bán cầu Nam, vì thế mới chia thành hai châu lục. Tuy gọi là biển, nhưng nàng cảm thấy đó là sông thì hơn.

Kiến Nguyệt thấy qua khỏi hòn đảo rồi mà Bạch Tinh vẫn chưa dừng lại, các nàng đi vào trong Đại Đông Dương, đàn hải âu đang vỗ cánh hướng về mỏm đá để nghỉ chân.

"Chúng ta đi xa thế sao?" Nàng kinh ngạc.

"Ừm, xa một chút, sẽ không bị ai làm phiền, có rất nhiều Phong sư Thuỷ sư lợi dụng sức mạnh của mình mà ra những nơi đây."

"Họ ra đây để làm gì?"

"Hoặc là đến đây vì mục đích cá nhân, hoặc là giúp các phú gia xây dựng đảo riêng của mình để làm nơi trú đông tránh mát."

"Ồ, xem ra người ở đây cũng rất biết tận hưởng, còn biết đi nghỉ dưỡng."

Khoé môi Bạch Tinh cong lên, cũng không nói thêm gì nữa.

Kiến Nguyệt từ xa nhìn thấy một hòn đảo khổng lồ, tựa như toà lâu đài sừng sững giữa mặt biển, bên trong có quỷ dữ ngự trị, nàng sẽ làm nàng công chúa bị bắt cóc, còn Bạch Tinh là chúa quỷ độc ác.

"Này, vì sao ta không phải là hoàng tử?"

"Thời đại nào rồi còn đợi bạch mã hoàng tử? Chúa quỷ vừa giàu vừa đẹp thì phải tranh thủ chứ."

Bạch Tinh bế nàng xuống, Kiến Nguyệt ngước nhìn ngọn núi cao lớn kia, hẳn cũng đã hơn nghìn năm, "Đây là đảo gì thế?"

"Ta thấy người khác gọi là đảo Đầu Quỷ, bởi vì nhìn địa hình trông đáng sợ, hơn nữa trong này chứa rất nhiều kho báu quý hiếm, bao gồm cả sách quý lẫn sách luyện cấm thuật."

"Ồ." Kiến Nguyệt cảm thán.

"Có điều chìa khoá duy nhất để mở thì bị Cảnh nhi chôn dưới đất rồi, có lẽ bây giờ nàng ấy còn chẳng nhớ mình đã giấu ở đâu."

"Người có thấy người nuông chiều nàng quá mức rồi không?" Nàng cảm thấy bất lực.

"Nữ nhi của ta, ta không chiều thì chiều ai?"

"Nói như thế nơi này hẳn có rất nhiều thuỷ thủ, cướp biển tìm đến đi."

"Em lại đây." Bạch Tinh dẫn nàng ra vách núi, chỉ xuống dưới mặt biển rộng lớn kia, sóng biển dữ dội kêu ầm ầm bào mòn mỏm đá.

Kiến Nguyệt không hiểu chuyện gì, cảm thấy có thứ gì đó lướt qua mắt mình, khiến nàng nhìn thấy rõ đến tận đáy biển. Kiến Nguyệt mở to mắt, không giấu được sự kinh hãi, ngay ở dưới kia, hơn hàng trăm con tàu khổng lồ bị nhấn chìm, đổ ngang đổ dọc đè lên nhau, trông đáng sợ vô cùng.

"Đằng sau đám thuyền này có con thuỷ quái khổng lồ đang ẩn mình, hơn nữa nước ở đây rất dữ. Tàu thuyền mò đến đây đều phải đối mặt với sương mù, đá sắc, gió bão và sóng thần, chưa kể các ma thú, vong linh bảo vệ trên dưới hòn đảo này, vì thế ngoại trừ ta và nàng ấy ra, chưa ai đặt chân đến đây."

"Thế ai là người cất giữ kho báu?"

"Ta và nàng ấy đem hòn đảo này làm nơi nghỉ dưỡng, lúc đến còn đem đồ tới đây, lại bị ma thú ma thần đem giấu đi, về sau có người mò được đến đây mà biết, những sinh vật tham lam cũng từ đó bị những thứ này thu hút mà tụ tập." Bạch Tinh giải thích.

"Người cùng Thánh Thượng đi nghỉ mát?" Kiến Nguyệt quay sang lườm nàng.

Bạch Tinh cạn lời, "Em nói chuyện có lý chút được không, chúng ta cũng quen biết được tỷ năm rồi đấy."

Kiến Nguyệt liếc xéo nàng, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.

"Vậy người định để em chơi ở nơi nguy hiểm thế này sao?"

"Đương nhiên là không, đi theo ta."

Bạch Tinh dẫn nàng đi qua một cái hang nhỏ, khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, mắt nàng đều sáng cả lên, vui vẻ nhìn tân thế giới ở trước mặt. Nơi đây hoàn toàn khác biệt với vùng bão biển khiến người rợn gáy tóc, ánh nắng lấp lánh trên nước biển trong suốt như thuỷ tinh, bãi cát trắng trải dài đến vô tận, trên đó là xác san hô, vỏ ốc, sò trắng tinh khiết. Con sóng lăn tăn vỗ vào bờ, trôi dạt cả những sinh vật nhỏ, lại bị cuốn đi, cơn gió ẩm mang mùi muối mặn.

"Oa, nước trong quá, còn có thể thấy rõ rạng san hô ở đằng xa, đúng là đông hải màu thanh thiên, trăng sinh giữa mặt biển, cùng chân trời gặp gỡ."

"Thích không?" Bạch Tinh khoác lên vai nàng, mỉm cười nhạt.

"Thích." Kiến Nguyệt vui vẻ gật đầu.

"Nơi đây hạt cát lớn, lại có nhiều vỏ ốc rất nhọn, em cẩn thận chút."

"Em biết rồi."

Bạch Tinh nhìn Kiến Nguyệt tung tăng chạy ra biển, tựa như đứa trẻ vô âu vô lo, nàng bất giác cong khoé môi lên, híp mắt hài lòng nhìn người kia đang nhặt vỏ sò lên xem.

"Này, em làm gì thế?"

Bạch Tinh thấy đối phương đột nhiên cởi áo ngoài, vội ngăn lại, nàng rốt cuộc đang nghĩ gì thế?

"Phải cởi ra mới tắm được chứ." Kiến Nguyệt khó hiểu lẩm bẩm, bị Bạch Tinh bắt mặc y phục lại thì càng khó hiểu hơn, người cổ đại không có đồ bơi thoáng mát, nàng chỉ có thể mặc nội y thôi.

Bạch Tinh liếc nàng, "Hay là em mặc như thế xuống biển đi."

"Thật là, ở thời đại em người ta mặc như bộ nội y em mặc cho người xem ấy, kín hơn một chút thôi."

"Thật sao?"

"Thật."

Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh như vừa được giác ngộ, kinh ngạc đều in hẳn lên mặt nàng, Kiến Nguyệt đột nhiên muốn cười, nàng lần đầu tiên thấy biểu cảm này của Bạch Tinh.

"Vậy em cũng mặc thế sao?"

"Đương nhiên, hầu hết ai cũng mặc thế, hơn nữa thân thể em rất đẹp, lại thích tắm nắng đến da rám nắng cả rồi." Kiến Nguyệt hồn nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến mặt đối phương đang đen lại.

"Nghĩa là ai cũng đã từng thấy hết cả rồi?"

"..."

"Cũng đâu phải loã thể, người nói gì thế?" Kiến Nguyệt không nhịn được bật cười, hết cách, các nàng sống trong thời đại khác nhau, tư tưởng cũng khác nhau hoàn toàn.

"Nói thế nghĩa là ta vẫn đặc biệt nhất?"

"Đúng, người đặc biệt nhất."

Bạch Tinh nghe nàng nói, mới vui vẻ hơn đôi chút, nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Thế em không mặc y phục cũng được, dù sao cũng không có ai."

"Cho dù như thế cũng quá xấu hổ rồi."

"Cứ cởi hết ra đi."

Kiến Nguyệt thả mình trong dòng nước mát, tận hưởng từng sóng nước đang ngấm vào da mình, nàng rất lâu rồi không được ra biển, có lẽ là đã gần năm mươi năm rồi.

Thoải mái quá.

Nàng cảm giác được có cỗ cơ thể đang dính lên người nàng, khiến cho nước biển càng trở nên lạnh, tay vòng qua ôm chặt lấy eo của nàng, Kiến Nguyệt lười biếng dựa lên người kia.

Bạch Tinh nâng cằm nàng lên, cúi thấp đầu dán lên cánh môi hoa đào mềm mại kia, mút nhẹ lấy nó, cảm nhận được vị ngọt thơm của dâu tây nàng vừa ăn cùng vị mặn của nước biển.

"Ừm." Kiến Nguyệt thoải mái rên lên một tiếng, mắt từ từ nhắm lại, xoay người chủ động ôm lấy cổ đối phương, vươn đầu lưỡi ra cùng nàng dây dưa, tay vuốt ve lồng ngực kia.

...

Nàng ngẩn ngơ nhìn hoàng hôn đang lặn xuống biển, đem cả vùng trời sắc đỏ cam rực rỡ như phượng hoàng sải cánh, bầu trời xanh dần chuyển sang màu tía, trăng khuyết mờ cùng ngôi sao sáng rực lấp lánh. Mùi tanh từ những con sò chết cùng mùi thơm của cá nướng đồng thời hoà vào lẫn nhau, tựa như cảm xúc ngổn ngang của Kiến Nguyệt.

Nàng muốn tận hưởng, nhưng tâm trí lại không buông tha cho nàng, Kiến Nguyệt nhận ra, cho dù nàng không muốn, sự trưởng thành cũng sẽ cướp đi mất sự vô tư vô lo của nàng.

"Được rồi, mau ăn thôi." Bạch Tinh thấy hai mặt cá đều đã chín vàng, lớp thịt sau vết cắt cũng có màu trắng săn chắc lại như thịt gà.

Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh cẩn thận gỡ xương cá cho nàng, cảm xúc xúc động lại dâng lên, vành mắt có chút cay, nàng không biết đi đâu để có thể tìm được một người như nàng ấy. Nếu đời này nàng bỏ lỡ Bạch Tinh, Kiến Nguyệt cảm thấy mình so với bất kỳ ai còn đần độn hơn.

"Em không vui sao?" Lúc này Bạch Tinh ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn nàng.

Kiến Nguyệt vội lắc đầu, cười mỉm, "Không, phải là ngược lại."

"Thái nhi."

"Ừm?"

"Chúng ta đã bên nhau được năm mươi năm rồi đấy." Kiến Nguyệt dựa vào vai nàng, cười nói.

Bạch Tinh gật nhẹ đầu, "Ta nhớ."

"Người sẽ yêu em đến khi nào?"

Bạch Tinh nghe nàng hỏi, trầm mặc một lúc, lại quay đầu nhìn nàng. Kiến Nguyệt thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, có chút lúng túng, có lẽ câu hỏi của nàng làm đối phương khó xử đi, dẫu sao làm gì có ai lường được trước tương lai.

"Ta không biết, ta chỉ biết ta muốn ở bên cạnh em suốt hôm nay và ngày mai, rồi ngày mai ta lại tham lam muốn bên em thêm một ngày nữa."

Kiến Nguyệt ngơ ngác, sau đó lại cong khoé môi lên, híp mắt cười vui vẻ, đôi mắt long lanh như chứa cả mặt biển óng ánh ánh sao kia.

"Vậy thì hôm nay và ngày mai, em cũng sẽ ở bên cạnh người. Chỉ cần Thái nhi muốn em, bất cứ lúc nào em cũng sẽ ở bên người."

Bạch Tinh nghe nàng nói, trong lòng ngọt lịm, bỗng thấy Kiến Nguyệt động đậy, đột nhiên trèo lên đùi mình ngồi. Bạch Tinh còn nghĩ nàng đòi hôn, nào ngờ Kiến Nguyệt vén áo của mình ra, dâng ngực của mình lên trước mặt Bạch Tinh, viên đậu tròn căng lên, trông như đang mời Bạch Tinh thưởng thức.

Bạch Tinh ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy mặt Kiến Nguyệt hơi ửng hồng, "Em ướt rồi..."

Bạch Tinh phì cười, cẩn thận ôm lấy nàng vào trong lòng, Kiến Nguyệt lại tưởng là đối phương không muốn, nghi hoặc nhìn Bạch Tinh, nào ngờ giây phút sau giật bắn mình, luống cuống nói, "Từ từ, phải có màn dạo đầu chứ... A..."

"Đã ướt đến ta vừa đặt vào nó đã trượt vào trong, còn cần màn dạo đầu sao?" Bạch Tinh nở nụ cười, nhìn nàng với ánh mắt thách thức.

"Đó là do nước biển."

"Ừ."

"Thái nhi."

"Ừ?"

"Trừng phạt em đi." Giọng của nàng dần trở nên khàn đặc, ánh mắt mê man như tan ra thành nước, má ửng đỏ, xem ra là động tình rồi.

Khoé môi Bạch Tinh cong lên, nở một nụ cười gian tà, "Là em gây sự trước nhé, ta không nhẹ tay đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top