Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 157: Yêu chủ chi nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mà cả nước Đại Yêu trông chờ đang đến, đó là sinh thần của Bạch Hạ yêu chủ. Mọi năm cứ đến tiết Đại tuyết là Yêu Đế sẽ hạ lệnh miễn một tháng thuế bao gồm thuế đất và thuế thương, lệnh bắt đầu từ tiết Đại tuyết đến tiết Đại hàn, vì thế ở Đại Yêu thu thuế hai lần, đợt một là từ tiết Lập xuân đến Hạ chí, đợt hai là từ Tiểu thử đến Tiểu tuyết, còn lại sẽ được miễn, thêm việc sẽ tổ chức lễ hội tưng bừng nên có ai là không mong ngóng.

Ngay từ sáng sớm phủ Khương đã mở cửa, người luyện võ người luyện chữ, nhưng hôm nay lại khác. Trong phủ không có tiếng kiếm thương giao nhau, không có tiếng hô hào, chỉ có bước chân đi vun vút trong gió lạnh, có điều chẳng ai thấy lạnh.

"Thế Huân, mau giúp ta đem đống này ra phơi đi." Giọng của Cố Nghiên Hi vang lên.

"Hả? Giờ phơi liệu có khô không? Hay là ngươi dùng tạm lửa đi."

"Hừ, lửa của ta sẽ thiêu mất đấy. Biết là khô lâu thì lẹ chân lên, sớm lúc nào thì nhanh lúc đấy."

"Biết rồi." Yến Thế Huân thầm bất mãn vì bị sai vặt nhưng không dám thể hiện ra. Nàng sắn hai tay áo mình lên, lộ ra bắp tay khoẻ khoắn cứng chắc, trên đó có không ít vết sẹo.

"Các ngươi đang làm lễ vật cho Yêu chủ sao?" Khánh Vy thấy nàng sáng sớm đã tất bận nên đến hỏi.

"Đúng thế, thế năm nay các ngươi tặng gì cho điện hạ?" Yến Thế Huân nhìn bộ dạng nhàn nhã của đối phương đâm ghen tị. Mấy ngày nay Cố Nghiên Hi bắt nàng làm đủ mọi thứ, làm nàng muốn lẻn đi cùng đồng bọn đi câu cá cũng khó.

"Đó là bí mật, lễ vật cho Yêu chủ thì chỉ mình nàng biết." Khánh Vy bày ra vẻ mặt khiêu khích.

"Hừ, dù sao cũng sẽ không bằng của chúng ta đâu." Nàng xoa chóp mũi mình.

"Ồ, không nói trước được điều gì đâu."

"Thế Huân, ngươi làm gì lâu thế?! Còn mẻ này nữa này." Cố Nghiên Hi ở trong phòng gọi lớn.

"Đây, đợi chút." Nàng đành phải ngừng đấu khẩu với Khánh Vy rồi vội vã chạy vào trong phòng.

Khánh Vy nhìn hai nàng chạy qua chạy lại thì thấy thích mắt, nàng vừa quan sát vừa suy nghĩ xem lát nữa nên ghẹo Yến Thế Huân thế nào. Liệu đối phương có lao đến đánh nhau với mình rồi bỏ quên việc, kết quả là bị Cố Nghiên Hi mắng không?

Bỗng khoé mắt nàng nhìn thấy tà áo trắng đung đưa qua mắt, Khánh Vy ngẩng lên thì thấy Khương Húc Nguyệt đi ngang qua mình, nàng đang cúi đầu đọc sách, "Húc Húc, ngươi đọc gì thế?"

Khương Húc Nguyệt ngoảnh đầu lại, nàng nhíu nhẹ mày rồi kéo Khánh Vy dậy, "Đừng ngồi dưới sàn lạnh, ngươi không có linh căn nên rất dễ bị cảm, đừng học Nghiên Hi mùa đông vẫn mặc áo mỏng."

"Tại ngồi thoải mái quá mà." Nàng cười toe toét, chỉ vào quyển sách trên tay đối phương, "Quyển sách này có gì hay lắm à?"

"Là quyển sách về thượng cổ thần thú do Phượng Hoàng Vương tặng ta."

"Ồ."

"Phượng Hoàng Vương nói ta được Bạch Phượng chiếu mệnh, nói chính xác hơn thì ta là kiếp sau của Bạch Phượng."

"Nghe tốt nhỉ, khoan đã, Bạch Phượng?" Nàng chớp chớp mắt, "Ta chưa nghe cái tên này bao giờ."

Khương Húc Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa quyển sách cho nàng, "Bạch Phượng là tổ tiên của Phượng Hoàng tộc, cùng thời với Đế, được biết với có lửa màu trắng như ánh trăng. Sau này cùng Lạc Long là thuỷ tổ của Long tộc kết đôi, sinh ra một cặp long phượng, hai huynh muội này tách ra chia làm hai tộc." Nàng nói xong thì thấy mặt Khánh Vy cau có.

"Lạc Long là ai?"

"Ngươi nghĩ gì thế, thân phận ta chỉ là suy đoán của Phượng Hoàng Vương mà thôi, hơn nữa đó dù sao cũng là chuyện kiếp trước, ngươi ghen sao?" Nàng phì cười.

"Ai mà biết được, nhỡ một ngày nào đó Lạc Long chuyển kiếp thương nhớ tình cũ đến đòi ngươi thì ta phải làm sao?"

"Không có chuyện đó đâu."

"Thế nhỡ người tình kiếp trước của ta đến tìm ta thì sẽ thế nào? Ngươi làm gì thế?"

"Ta mài kiếm mà thôi, ngươi vừa nói gì cơ, người tình kiếp trước của ngươi làm sao?" Khương Húc Nguyệt vừa nói vừa vuốt lưỡi kiếm, làm Khánh Vy ở bên cạnh bị giọng nói cùng điệu bộ cử chỉ của nàng làm cho rợn gáy tóc.

"Không sao hết, ta đùa thôi, ha, ha ha. Ta vẫn thương Húc Húc nhất mà."

Khương Húc Nguyệt cười mỉm, nàng thu kiếm lại, rướn người hôn lên môi Khánh Vy, còn liếm nhẹ, "Vậy thì ta cũng thế, mặc cho Lạc Long có đến đây, ta vẫn sẽ bên cạnh Khánh Vy."

"Hừ hừ." Nàng hơi thẹn vì hành động bất ngờ này, Khánh Vy vội quay mặt nhìn sách để che giấu đi sự xấu hổ, nhưng càng giấu thì càng lộ, Khương Húc Nguyệt thấy thế thì cong môi cười nhạt.

"Thế làm thế nào để biết ngươi là Bạch Phượng chuyển kiếp? Mà như thế thì sẽ sao? Có bị ảnh hưởng gì không? Ta chưa từng thấy ngươi hoá thành chim phượng bao giờ."

"Ta cũng không biết, từ nhỏ ta đã ở dạng nhân rồi. Khánh Vy ngươi biết không, Phượng Hoàng Vương nói với ta Bạch Phượng năm xưa từng phò tá Đế đấy, mà Đế sau này chính là Yêu Đế. Ngươi nghĩ xem có khi Ma Đế cố tình để bệ hạ và chúng ta gặp mặt không? Càng nghĩ ta càng cảm thấy tất cả đều nằm trong sự sắp đặt của Ma Đế."

"Ngươi nói ta mới để ý, đúng là mọi thứ trùng hợp đến kỳ lạ. Ta nhớ ban đầu là ngươi và bệ hạ gặp nhau trong rừng, mà trước đó bệ hạ định tới thành Trường An cơ mà, vậy vì sao Ma Đế lại đưa bệ hạ tới huyện Nam Hải?"

Khương Húc Nguyệt xoa cằm, việc này quả thực khó nói, nhưng nghĩ rồi nàng cảm thấy thật kỳ diệu. Quả nhiên Ma Đế có tài nhìn trước vị lai, bởi vì thế nên mới ở bên cạnh Kiến Nguyệt. Hay là còn gì ẩn khuất khác mà nàng may mắn được Ma Đế coi trọng? Bởi vì chính Ma Đế cũng không ngờ tới việc nàng là linh hồn ở thế giới khác chuyển sang đây.

"Ta nghĩ ta nên đi hỏi Ma Đế thì hơn. Nhưng mà gặp Ma Đế không dễ nên chắc phải đợi vào lễ sinh thần của Yêu chủ mới được diện kiến."

Khánh Vy gật gù, nàng lật dở mấy trang sách khác, trong đó còn có những thần thú mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ. Lạc Long là loài rồng thân bọc lớp vầng quang như ánh dương, vảy có màu vàng, móng bạc, sừng chắc xuyên thủng cả núi. Bạch Phượng được ví là mặt trăng thì Lạc Long chính là thái dương. Nàng đọc đến đây thì thầm nhổ một bãi nước bọt trong lòng.

"Í, cái gì đây?"

Khương Húc Nguyệt nghiêng người nhìn theo hướng nàng chỉ, "Hắc Long?"

"Đó là loài gì? Sao lắm rồng thế? Có khi nào có Hắc Phượng luôn không?"

Nàng cốc nhẹ đầu Khánh Vy, "Đừng ăn nói xàm ngôn, đây là cổ thần thú, là linh vật huyền thoại đấy, bất kính sẽ không hay đâu."

"Nhưng, nhưng mà trong này ghi nó chẳng phải là loài tốt đẹp gì, ngươi xem đi." Nàng đưa quyển sách cho đối phương.

Khương Húc Nguyệt đọc dòng chữ viết bằng mực trên trang giấy, Hắc Long là ác long, nó là thần thú của Tội Thần Thiên Cổ Thiên Kiếp. Hễ nơi nào có Hắc Long nơi đó có chết chóc, đó là con rồng tàn bạo luôn đem lại sự huỷ diệt, nó cũng chỉ trung thành với một chủ nhân. Không ai rõ nó sinh ra từ đâu, có lời đồn rằng Thiên Kiếp đã cắt nửa thân mình đã tạo ra Hắc Long. Tuy nhiên sau này cả nó lẫn chủ nhân đều phải chịu đòn của Ma Đế vì tội làm mất cân bằng thế gian, Hắc Long đã bị diệt còn Thiên Kiếp đã bị phong ấn.

"May mà nó đã bị tiêu diệt rồi." Nàng nói.

"Thế Tội Thần Thiên Cổ là ai?"

Nàng cắn môi, lắc nhẹ đầu.

"Hai ngươi xem gì mà chăm chú thế? Xuân cung đồ sao? Cho ta xem cùng nào."

Cả hai ngước lên nhìn Yến Thế Huân, Khánh Vy đạp thẳng vào đầu gối nàng, "Ăn nói dung tục, ngươi xem mình có giống lưu manh không?"

"Ta đùa thôi mà, làm gì mà nghiêm túc thế."

Khương Húc Nguyệt nhướn mày, "Hoá ra Yến cô nương phải tham khảo xuân cung đồ sao? Còn chúng ta chẳng cần xem cũng biết nên làm gì, thế nên lâu nay không biết trong xuân cung đồ vẽ những thứ gì nhiều, hay là cô nương đem ra đây cho chúng ta coi chung."

"Ấy, đây là lời của Đại học sĩ sao? Này, ngươi nghĩ ta là hạng người gì mà phải xem thứ ấy." Nàng bật nhảy nhẹ nhàng ra đằng sau hai người như con khỉ, thò đầu nhìn vào quyển sách, "Hắc Long? Hắc Long là gì mà ta chưa nghe bao giờ."

"Đọc đi thì biết." Khánh Vy đưa sách cho nàng.

"Một con rồng màu đen, chà, ta từng có cơ hội được thấy Long tộc, nhưng ta chưa từng thấy rồng nào có lớp da đen. Hẳn là trông oai lắm nhỉ, ta muốn đem về làm linh vật."

"Ngươi nên đọc tiếp đi, chớ nói nhảm." Khương Húc Nguyệt nhắc nhở.

Yến Thế Huân chăm chú đọc tiếp, càng đọc sắc mặt nàng càng biến sắc, "Thôi, vẫn là nên chọn đại con nào đó đi."

"Thế Huân, ngươi lại chạy đi đâu rồi?!"

"Đây, ta tới đây." Nàng trả lại quyển sách rồi chạy đi mất, cứ như chậm một chút thôi sẽ chết người vậy.

...

Lễ sinh thần của Yêu Thái Cảnh chỉ còn cách một ngày, nhưng Kiến Nguyệt muốn đón sinh nhật nàng vào lúc giao ngày nên đêm nay sẽ có yến tiệc. Nàng phải tỉnh dậy từ rất sớm do bị cung nữ gọi dậy.

"Điện hạ, bệ hạ phái nô tì đến gọi điện hạ cùng dùng ngự thiện."

"Ừ, bản vương biết rồi, ngươi ra ngoài đi."

"Nô tì xin cáo lui."

Yêu Thái Cảnh sửa soạn xong liền thong dong tới cung Cửu Thiên, cũng là dưỡng tâm điện của Kiến Nguyệt và Bạch Tinh. Từ xa nàng đã thấy các nàng đang ngồi đợi mình.

"Mẫu hoàng, mẫu hậu."

"Cảnh nhi mau lại ăn đi." Kiến Nguyệt nhìn thấy nàng liền nở nụ cười, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, "Cảnh nhi sắp tròn mười tám rồi nha, trông kiều diễm mỹ lệ hơn hẳn. Quả nhiên so với mẫu hoàng mẫu hậu còn xinh đẹp hơn."

"Mẫu hoàng, Cảnh nhi mới không gặp người một đêm thôi mà, làm sao sẽ có chuyện đó." Hôm qua nàng ở đây chơi cờ vây đến tối muộn mới về nên làm gì có chuyện biến đổi nhanh thế.

"Mau ăn sáng đi kẻo nguội." Bạch Tinh nhắc nhở.

Trên bàn không có nhiều món, tương đối đơn giản, đổi lại các nàng chẳng phải ăn kiêng dè như không quá ba thìa một món để tránh bị đầu độc, bởi vì đây đều là đồ ăn do Bạch Tinh nấu. Yêu Thái Cảnh ăn một loáng là sạch bong.

"Cảnh nhi đã chuẩn bị cho buổi tối chưa?" Kiến Nguyệt thấy nàng ăn ngon miệng làm tâm tình mình cũng tốt theo.

"Cảnh nhi chuẩn bị xong rồi."

"Đầu giờ Tý là phải có mặt, nhớ đấy."

"Mẫu hoàng yên tâm, Cảnh nhi sẽ không quên đâu. Không biết đây là sinh thần ai nữa."

Kiến Nguyệt bật cười, "Nếu vậy mẫu hoàng phải thượng triều rồi, Cảnh nhi đừng ham chơi lười học."

"Có mẫu hậu mà mẫu hoàng cũng không yên tâm nữa." Nàng dẩu môi.

"Được rồi, mẫu hoàng đi đây kẻo Cảnh nhi chê mẫu hoàng nói nhiều."

Yêu Thái Cảnh nhìn Kiến Nguyệt rời đi, lúc này cung nữ đến trước cửa lạy một cái rồi vào trong dọn dẹp. Nàng nhìn đối phương cúi gằm mặt không dám nhìn các nàng dù chỉ là một cái liếc, mặc dù trong cung không có luật lệ nghiêm khắc thế nhưng Yêu Thái Cảnh hiểu vì sao họ lại làm vậy, nàng tự biết dung mạo của mình và hai mẫu còn lại quá mức kinh diễm. Trong cung truyền nhau một câu mà cung nữ thân cận mách lẻo cho nàng biết, các cung nhân nói với nhau rằng rung động trước Yêu Đế đã là sai lầm, động lòng trước Yêu Hậu còn tai hoạ hơn, đã tương tư Yêu Hậu mà để Yêu Đế biết thì chỉ có đường chết.

Khi nàng nghe câu này thì chỉ thở dài một hơi, nàng biết mẫu hoàng rất muốn độc chiếm mẫu hậu, chuyện không chạm tới giới hạn thì mẫu hoàng vẫn có thể bao dung, nhưng mẫu hậu chính là giới hạn của mẫu hoàng. Yêu Thái Cảnh biết lời truyền tai này mà cũng giả điếc, nàng không nói lại với ai, nàng đoán mẫu hoàng sớm đã biết chuyện này rồi, có khi đây là lời do mẫu hoàng sai cung nhân truyền ra để cảnh cáo, tránh chuyện không nên có sau này.

Đợi cung nữ đi, Bạch Tinh ngồi thiền nãy giờ mới mở mắt, nàng đứng dậy đi tới bên cạnh Yêu Thái Cảnh, "Đến giờ học rồi, hôm nay Cảnh nhi thích học văn hay học võ?"

"Học văn đi, tối nay Cảnh nhi còn phải dự yến mà, nếu bị mẫu hậu đánh cho không đứng dậy nổi thì làm thế nào?"

Bạch Tinh cười mỉm, "Mẫu hậu nhớ mình chưa từng đánh Cảnh nhi mạnh thế."

...

Trong lúc Yêu Thái Cảnh đang đi học thì giờ này Lý Ngữ Tịch mới tỉnh, khi nàng đi tìm thì mới biết tin đối phương đã ở Cửu Thiên cung rồi. Lý Ngữ Tịch thấy chức vụ thị vệ của mình rất thừa thãi, Yêu Thái Cảnh trông giống người cần nàng bảo vệ sao? Có khi lúc nguy cấp nàng cứu lại mình cũng nên.

Một ngày của nàng tương đối nhàn, chỉ có tập võ và lâu lâu sang chơi cờ với Yêu chủ, cơm nước thì đầy đủ mỗi tội chưa có lương vì đang bị Yêu Đế phạt, về cơ bản thì sống rất vô tư vô lo. Nhưng hôm nay Lý Ngữ Tịch có một phiền não, đã được nửa tháng rồi nhưng nàng vẫn nghĩ ra nên tặng lễ vật gì cho Yêu Thái Cảnh.

"Sáng sớm ngươi thở dài thườn thượt cái gì thế? Có biết nếu để Yêu Đế nhìn thấy ngươi vào ngày thọ đản của Yêu chủ dám trưng ra vẻ mặt rầu rĩ thì chính là tội chết không?"

Nàng nhìn theo hướng cánh tay trái của mình, thấy Cố Nghiên Hi đang thong dong tới đây, một tay cô để sau lưng, tay còn lại để lên chuôi kiếm. Lý Ngữ Tịch khom lưng chào hỏi, "Phó chỉ huy."

Cố Nghiên Hi đi đến bên cạnh nàng, "Nãy giờ ngươi thở dài cái gì?"

"Chuyện không có gì to tát đâu, chỉ là hạ quan không biết nên tặng gì cho điện hạ mà thôi."

"Í, giờ ngươi vẫn chưa chuẩn bị sao? Bây giờ mới nghĩ thì e là không kịp rồi, ngươi chỉ có nước ra ngoài kia mua gì đó thôi."

Nàng nặng nhọc gật đầu, "Hạ quan biết, nhưng điện hạ thì sẽ thiếu thứ gì chứ?"

"Ha ha, nếu ngươi cứ nghĩ như thế thì sẽ chẳng được gì đâu. Điện hạ từ nhỏ sống trong nhung lụa, sách cổ đem là giấy vẽ, vàng bạc đem làm đồ chơi, lụa hiếm làm khăn lau miệng, người sớm đã nhàm chán những thứ này rồi. Vì thế ngươi có bỏ tiền ra mua thứ đắt đỏ để làm loá mắt điện hạ thì vô ích thôi, tốt hơn ngươi nên làm cho điện hạ cảm thấy ngươi thành tâm."

"Cảm thấy thành tâm sao..." Nàng lẩm bẩm.

"Cứ suy nghĩ đi, miễn là trước tối, ta đi đây."

Cố Nghiên Hi nói xong liền rời đi, còn Lý Ngữ Tịch vẫn đứng ngây bên bờ hồ. Nàng không để ý việc cung nhân đang bàn tán về đoàn ngoại sứ nước ngoài đang tới đây để cầu hôn Yêu chủ.

Kiến Nguyệt nhìn đoàn người ăn mặc lộng lẫy khoa trương, còn mang theo vô số lễ vật lạ mắt thì thấy mệt mỏi, nàng thầm thở dài, nhưng nàng vì thể diện quốc gia mà chẳng thể hiện thái độ gì hơn.

"Tham kiến Yêu Đế, chúc Yêu Đế vĩnh hằng, non sông Đại Yêu trường tồn." Bọn họ vừa vào trong đại điện liền quỳ rạp xuống.

"Miễn lễ." Nàng nhìn nam tử đứng đầu trông có bộ dạng phong trần, trên đoạn tóc mai một chút có vết sẹo dài, mặc dù đối phương không mặc giáp nhưng nàng vừa nhìn đã biết đây là tướng quân nước Thái Dương, họ tự gọi đó là vùng đất của những con người khoẻ mạnh. Mà đúng là người dân ở đó đúng là khoẻ mạnh thật, người Thái Dương có vóc dáng to cao dù là nam hay nữ, hơn nữa còn rất hiếu chiến. Nhưng chính vì thế mà Kiến Nguyệt không quá ưng để liên thông với quốc gia này, nàng quá mệt mỏi với chiến tranh và kẻ hiếu chiến thì sẽ không bao giờ chịu ngồi yên, bọn họ nhất định phải đi gây sự với nước khác và rắc rối sẽ đến với Đại Yêu. Kiến Nguyệt hy vọng mình sẽ liên thông với quốc gia phồn thịnh, có nhiều nhân tài và chính trị ổn định để giao thương hơn.

"Ngươi là đại tướng quân nước Thái Dương, Châu Bắc Niệm?"

"Kính thưa bề trên cao quý, là thần. Thần có gia tổ là người Đại Yêu mang họ Châu, gia tổ bởi vì nhung nhớ quê hương nên mới đặt tên thần là Bắc Niệm."

Kiến Nguyệt nhướn mày, còn chưa vào chuyện mà đã khai là máu mủ của Cửu Vĩ tộc rồi sao, rõ ràng là muốn bắt ép nàng nể tình đồng bào, "Nhưng ngươi có vẻ không phải Cửu Vĩ."

"Vâng, đáng tiếc thay, thần không được thừa hưởng giọt máu thiêng của Cửu Vĩ, đó cũng là nuối tiếc của đời thần. Nhưng thần sẽ không vì thế mà lãng quên đất tổ, đối với thần, Cửu Vĩ tộc chính là tổ tiên của mình." Hắn thở dài, khuôn mặt phong trần ra vẻ đau đớn tiếc nuối.

"Hừm." Nàng hừ một tiếng, "Trẫm đã đọc qua thư muốn mượn binh của Thái Dương Vương rồi, biết được các ngươi đang trải qua chiến tranh với ma thú, vì thế trẫm không ngờ trong thời kỳ hoạn nạn mà đích thân đại tướng quân của Thái Dương sẽ hộ tống Vĩnh An công chúa tới tận đây."

"Thưa bề trên, trong hoàng thất có một công chúa và năm hoàng tử, Vĩnh An công chúa là Đại công chúa của Thái Dương, cũng là nữ nhi mà đức vương yêu thương chiều chuộng nhất. Khi thấy công chúa phải đi đường xa, đức vương thương xót như bị cắt ruột gan nên đã phái thần đi theo. Ngoài ra, vì để tỏ lòng chân thành, đức vương đã lựa chọn những lễ vật thượng hạng và trân quý nhất của Thái Dương, bao gồm năm trăm lụa tơ tằm, một trăm lụa gấm, bốn trăm thỏi vàng, một nghìn thỏi bạc, hồng ngọc bảy mươi viên, ngọc lục bảo một trăm hai mươi viên, ngọc hải lam hai trăm viên, ngà Hoả Tượng năm mươi cái, răng nanh Hồng Lang sáu mươi cái, mười hũ mật ong Ong Lôi,..."

"Ồ, liệu đưa công chúa tới đây Thái Dương Vương có tiếc nữ nhi hay không?" Kiến Nguyệt không bận tâm đến những thứ kia, gọi là lễ vật, nhưng nàng biết thừa là sính lễ đến dặm hỏi nữ nhi mình.

"Đức vương chỉ thương con đi đường xa vất vả như bao phụ mẫu khác, cũng như lo sợ công chúa không thể tới Đại Yêu bình an thì sợ sẽ thất hứa với bệ hạ nên mới phái thần theo để hộ tống."

Kiến Nguyệt gật gù, thầm nghĩ tên tướng quân này mồm mép nhanh lẹ, nói năng khéo léo thấu đạt tình nghĩa, khác hẳn nhiều quan võ nói chuyện thẳng như ruột ngựa. Hắn nói nghe thì chẳng liên quan đến câu hỏi của nàng, thực chất là đang phủ nhận gián tiếp việc Thái Dương Vương tiếc con mà chỉ đơn giản là lo lắng mà thôi.

"Ngoài ra đức vương còn gửi thêm một phong thư cho bệ hạ, nói rằng người rất tự hào khi nữ nhi của mình có thể đặt chân tới mảnh đất vàng, nếu như công chúa có gì làm cho bệ hạ không hài lòng thì mong bệ hạ lượng tình đánh nhẹ." Nói xong hắn dùng hai tay dâng bức thư qua đầu mình, thái giám của Kiến Nguyệt đem phong thư lên cho nàng.

Nàng đọc qua rồi gấp bức thư lại, "Vậy công chúa đâu? Trẫm muốn xem mặt."

"Công chúa đang ở bên ngoài đợi bệ hạ triệu kiến."

"Cho vào đi."

Rất nhanh, Kiến Nguyệt nhìn thấy một nữ tử đeo diện sa ăn mặc lộng lẫy bước vào trong, đó là Vĩnh An công chúa La Hoan Hoan, đối phương rất cao so với người thường, nên trông có vẻ phù hợp với Yêu Thái Cảnh thừa hưởng chiều cao của Bạch Tinh. Vốn dĩ mà nói các nước nên đưa hoàng tử của mình đi mới hợp thời đại, nhưng bởi vì mối hôn của nàng nên nhiều quốc gia đã đưa cả công chúa theo vì nghĩ rằng Yêu Thái Cảnh cũng sẽ thích nữ sắc, Kiến Nguyệt không chắc họ có tư tưởng cởi mở không hay chỉ vì muốn được thông hôn với Đại Yêu, bởi vì tình yêu đồng giới trong dân gian không thiếu, nhưng để có lễ hôn lớn như thế này thì nàng là người đầu tiên.

"Tham kiến Yêu Đế vĩnh hằng." Vị công chúa kia vừa vào trong liền quỳ xuống.

"Mau đứng dậy đi. Không biết vì sao công chúa lại đeo diện sa? Chẳng lẽ là có nguyên nhân nào chăng? Hay là công chúa bỏ diện sa ra cho trẫm và những người ở đây cùng xem."

Công chúa hơi chần chờ, cô liếc xung quanh rồi mới gỡ tấm che mặt xuống, sau đó tỏ ra bẽn lẽn.

"Ồ, công chúa quả nhiên là mỹ nhân của nước Thái Dương, vậy vì sao lại phải che mặt?"

"Bẩm bệ hạ, nước Thái Dương có một tục, nữ tử ra ngoài phải che mặt, trừ khi là người trong gia đình hoặc gia đình bên nội thì mới được nhìn."

Nàng nhướn mày, quay đầu nhìn Khương Húc Nguyệt thì thấy đối phương gật đầu, xem ra việc này là có thật. Kiến Nguyệt thấy bọn họ không nói từ trước thì đoán đây là muốn ép mình, nàng cười nhạt, "Trẫm không biết điều đó đấy, quả là mở mang tầm mắt. Nhưng công chúa không cần lo, dân gian có câu nhập gia tuỳ tục, ở Đại Yêu ta không có tục ấy, công chúa tới đây rồi không che mặt cũng không sợ, chúng ta vẫn sẽ coi như bình thường và sự trong sạch của công chúa vẫn sẽ được giữ, nếu chưa an tâm, để trẫm viết thư cho Thái Dương Vương ghi rõ mọi chuyện để khỏi hiểu lầm."

La Hoan Hoan cùng đoàn ngoại sứ nhất thời ngẩn người, Kiến Nguyệt tiếp tục nói, "Các vị đã tới đây rồi, chi bằng tối nay dự lễ thọ đản của nữ nhi ta cho vui. Đường xa vất vả, cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Yêu Đế giờ là vua của mọi đế vương, nên cho dù những người ở đây không hài lòng về thái độ lấp lửng của nàng nhưng cũng chẳng dám thể hiện gì. Nàng đã nói thế thì chỉ đành rút lui.

Đợi người đi rồi, Khương Húc Nguyệt mới hỏi, "Bệ hạ không muốn cho nước Thái Dương mượn quân? Thái Dương Vương đã gửi cả nữ nhi lẫn đại tướng của mình làm con tin thì chắc hẳn sau sẽ không có chuyện giở mặt vô ơn."

Kiến Nguyệt thở dài, "Hiện giờ cho mượn quân là chuyện khó, bởi vì vùng biên giới nước ta cũng đang bị ma vật và giặc ngoại xâm quấy phá. Nước còn chưa yên sao giúp được nước khác? Vậy có khác gì ôm rơm rặm bụng. Hơn nữa đường đến Thái Dương xa xôi, quân lính không quen thổ nhưỡng sẽ sinh bệnh mà chết trước khi kịp đến chiến trường. Quân Đại Yêu thì vẫn có sinh mệnh, họ có sẵn sàng hiến mạng thì cũng chỉ là hiến mạng cho non nước Đại Yêu. Thử hỏi bách tính xem có ai đồng ý cho con em mình chôn thân ở chốn xa lạ không?"

Quan thần nghe thế thì cảm thán, cũng không có ai ý kiến gì nữa.

Đoàn ngoại sứ của Thái Dương được sắp xếp nơi ở tử tế trong Hoàng thành ngoại cung, nhưng riêng La Hoan Hoan được xếp trong nội cung để có thể ngắm nghía ngự uyển bất cứ lúc nào, hành động này tạm thời xua nguôi cơn giận của họ. Xem như Đại Yêu cũng coi trọng và đón tiếp Đại công chúa của bọn họ đàng hoàng.

Nhưng La Hoan Hoan chỉ được đưa một cung nữ thân cận duy nhất để hầu hạ, còn lại đều là người của Đại Yêu. Khi vào đây sẽ bị tịch thu mọi thứ sắc nhọn chứ không chỉ riêng vũ khí, ngay cả thuốc làm đẹp da của cô cũng bị đưa đi kiểm định xem có gây độc gây hại không rồi mới đem trả.

"Hừ, bọn họ rõ ràng không coi chúng ta ra gì. Công chúa vất vả đi ngàn dặm tới đây chỉ để bị đối xử lạnh nhạt, đây thì có khác gì giam lỏng chứ?" Nô tì của La Hoan Hoan cằn nhằn.

"Được rồi, đừng nói năng lung tung kẻo mọi người hiểu nhầm. Ta muốn đi dạo."

"Vâng, công chúa mặc thêm áo khoác kẻo nhiễm lạnh." Nô tì nói xong còn khoác chiếc áo lông màu trắng lên vai cô.

La Hoan Hoan đi dạo loanh quanh cung, thầm cảm thán khu vườn ở đây thật lớn, đi hoài không hết, hơn nữa còn có vô số loài hoa cỏ lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ. Bỗng cô phát hiện đại thụ cao ở phía trước, lá cây còn toả sáng, trên đó có loại quả màu vàng có mùi thơm làm cô nổi cơn thèm.

"Công chúa, nơi đây là Đại Yêu, không phải ở cung chúng ta đâu, công chúa đừng trèo." Nô tì đoán ra ý định của cô liền can ngăn, Thái Dương là tộc hiếu chiến, bất kể nam hay nữ thì đều thích trò bạo lực như nhau, La Hoan Hoan không phải ngoại lệ, cô rất nghịch ngợm, phải biết cô tới đây đã phải tỏ ra đoan trang hết cỡ rồi.

"Nhưng ở đây làm gì có ai, hơn nữa đây là vườn hoa trong cung của ta mà, chắc sẽ không có ai để ý đâu."

"Công chúa, làm thế thì cũng kỳ cục quá rồi, nhỡ bị bắt gặp thì..."

"Ngươi ở đây canh chừng, ta chỉ leo lên để xem rõ cảnh vật thôi." Nói xong còn đưa áo khoác cho nô tì, tự mình xắn tay áo rồi bắt đầu trèo lên.

"Công chúa à, đừng trèo quá cao thế chứ."

La Hoan Hoan không để tâm lời nô tì nói mà trèo hẳn lên cành cây gần nhất, cô tò mò nhìn chiếc lá lấp lánh kia, thầm nghĩ nếu vào ban đêm thứ này nhất định rất đẹp. Sau đó cô ngẩng lên nhìn, thấy thứ quả màu vàng có mùi thơm ở trên cao hơn nên La Hoan Hoan tiếp tục leo lên tiếp.

Nô tì thấy cô biến mất sau bụi cây thì sốt ruột, hô lớn, "Công chúa đừng ăn gì bậy bạ kẻo có độc."

Làm gì sẽ có chuyện có độc cơ chứ, nếu có độc ai lại đi trồng trong cung nên La Hoan Hoan mặc kệ lời đối phương mà vặt một quả ra ăn thử, nào ngờ quả chua hơn tưởng tượng nên cô ném đi, làm nô tì ở dưới giật bắn mình.

Sau đó cô lại tiếp tục trèo cao hơn vì muốn nhìn rõ cảnh vật bên dưới. Hì hục một lúc thì La Hoan Hoan đã trèo lên đến ngọn, phong cảnh Hoàng thành cùng núi sông Đại Yêu lộ ra trước mắt làm cô trầm trồ, nơi này trông đẹp hơn quê nhà cô nhiều.

"Công chúa, người có ổn không? Người mau xuống đi kẻo ngã."

"Trên này đẹp quá! Ta chưa từng thấy nơi nào đẹp như thế này." Cô thốt lên.

"Công chúa."

La Hoan Hoan thích thú ngắm nghía xung quanh, trông cô giống như một con khỉ đang ôm cành cây, bỗng cô nhìn xuống dưới, phát hiện ở phía trước có một nữ tử đang tưới cây, người đó có tóc trắng, vóc dáng gầy yếu mà lại rất cao, tuy ở xa nhưng cô nghĩ đây là một mỹ nữ.

Rắc. Bỗng cành cây bị bẻ cong.

La Hoan Hoan chết sững, khi cô nghe thấy âm thanh đó thì nhịp tim chững lại, còn không đợi cô kịp phản ứng thì cành cây đã gãy. Cô hét toáng lên.

"Áaaa."

"Công chúa!" Nô tì đứng ở bên dưới luống cuống, muốn đỡ cô mà vẫn chưa thấy cô đâu. Đợi đến khi thấy cô xuyên qua hàng cây thì quá muộn rồi.

"Aaa." La Hoan Hoan nhắm tịt mắt, miệng không ngừng hét. Nhưng bỗng cô ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng, lại thấy lưng mình lành lạnh, tiếp sau đó chân cô chạm xuống đất.

"Công chúa, người không sao chứ?" Nô tì hốt hoảng chạy đến.

"Ừm." Cô mở hé mắt, nhìn thấy gương mặt có ngũ quan tinh xảo, đôi mắt xám bạc phản chiếu lại khuôn mặt mình. La Hoan Hoan ngẩn người, cô thấy người trước rất đẹp, hơn nữa còn rất quen.

"Lần sau đừng leo trèo, đây là ngự uyển hoàng gia chứ không phải nơi rừng hoang đâu." Giọng nói lạnh lùng vang lên, làm cho La Hoan Hoan hơi rùng mình. Không đợi cô kịp phản ứng thì đã bị đặt xuống, đối phương cũng xoay người rời đi.

"Công chúa có bị thương đâu không? Trời ạ, nô tì tí nữa thì vỡ tim vì người đó." Nô tì chạy đến ríu rít nói, còn không ngừng dùng tay phủi bụi cho cô. Lúc ngước lên thì thấy công chúa nhà mình cứ ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

"Công chúa?"

"Hình như đó là, Yêu chủ?" La Hoan Hoan ngơ ngác, "Mái tóc như tuyết, mi như sương phủ, mắt như kiếm bạc, ngũ quan sắc sảo. Người đó giống như trong miêu tả mà ta từng nghe."

Nô tì chớp chớp mắt, "Nô tì chưa từng thấy diện mạo của Yêu chủ bao giờ. Nhưng nếu là Yêu chủ thì tốt quá rồi, công chúa nên nhân cơ hội này mà kết giao để quan hệ hai người thân thiết hơn, dù gì sau này cũng là đôi thê thê."

Nghe thế vành tai La Hoan Hoan ửng đỏ, thẹn đến lấy tay che mặt, nô tì thấy thế thì biết công chúa trúng tiếng sét ái tình rồi.

Không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.

...

Tối đến, Yêu Thái Cảnh đang cho cung nhân giúp mình mặc lễ phục, nàng làu bàu, "Ăn mặc diêm dúa thế này ta làm sao chạy nhảy?"

"Bộ trang phục này là bệ hạ cố ý cho người thiết kế riêng cho điện hạ. Điện hạ cũng không còn là hài tử nữa, qua đêm nay đã là người trưởng thành rồi, nên thu liễm lại thôi."

"Hừ, ai khiến ngươi dạy đời ta." Nàng cốc đầu nô tì ở sau lưng rồi xoay người một vòng, "Đẹp không?"

"Điện hạ thừa hưởng nét tinh tuý nhất của bệ hạ và Yêu Hậu thì làm sao sẽ không đẹp."

"Chậc chậc." Yêu Thái Cảnh phất tay áo rồi ra ngoài cửa, thấy Lý Ngữ Tịch đang đứng canh, "Đi thôi."

"Vâng."

Lúc Yêu Thái Cảnh đến nơi thì các quan thần đã đến đông đủ chờ ngoài điện, năm nay còn có thêm một vài ngoại sứ đến cùng nàng dự yến sinh thần, nàng lẩm bẩm với Lý Ngữ Tịch bên cạnh, "Năm nào cũng tặng vàng bạc hay tơ lụa, tranh vẽ, ta nhìn mà phát chán, không biết năm nay sẽ có ai tặng ta thứ gì đó trông đặc biệt hơn xíu không nhỉ."

"Bệ hạ thích được tặng gì?"

"Một thứ gì đó mà ta không ngờ đến chẳng hạn."

Lý Ngữ Tịch im lặng không đáp, các quan thần nhìn thấy Yêu Thái Cảnh đều khom lưng xuống, đồng thanh hô, "Tham kiến điện hạ cao minh, chúc điện hạ vạn sự như ý, buồm xuôi thuận gió, luôn được Đức Thánh Thượng phù hộ."

"Miễn lễ. Đa tạ các vị rồi."

La Hoan Hoan ở trong đám đông lén liếc gương mặt của Yêu Thái Cảnh, trái tim đập thình thịch của cô đột nhiên hụt hẫng. Người kia có gương mặt giống thật, nhưng vẫn có nét khác so với người sáng nay cô gặp, chẳng lẽ do trang điểm nên trông khác? Nhưng đến cả giọng nói cũng không giống, bởi vì giọng nói sáng nay mà cô nghe có vẻ lạnh nhạt và trầm hơn.

Đợi Yêu Thái Cảnh vào trong điện thì mọi người mới được vào theo. Bên trong đã có Yêu Đế và Yêu Hậu ngồi chờ sẵn, Yêu Thái Cảnh vừa nhìn thấy các nàng liền quỳ xuống, "Nữ nhi tham kiến mẫu hoàng mẫu hậu."

"Cảnh nhi mau đứng dậy đi." Kiến Nguyệt gật đầu hài lòng, nhìn nàng đang bước về phía mình, chỗ ngồi của Yêu Thái Cảnh chỉ dưới các nàng một bậc.

Lúc này mọi người cũng mới vào, vào quỳ lạy xong thì ai nấy trở về chỗ ngồi của mình. La Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện người ngồi cạnh Yêu Đế mới chính là người sáng nay cô gặp, gương mặt tinh xảo mà lạnh lùng đó khiến trái tim cô lập tức bấm loạn.

"Công chúa, công chúa." Châu Bắc Niệm thấy cô cứ đứng ngẩn ra thì gọi nhẹ nhắc nhở.

"Thái Dương công chúa, vị trí của công chúa là ở đây." Bỗng có người đứng bên cạnh cô nói, La Hoan Hoan quay sang thì thấy một nữ tử vóc dáng cao ráo thanh mảnh, trên mặt quấn lụa che mắt.

"A, đa tạ."

Khương Húc Nguyệt nhìn đối phương ngồi xuống rồi cũng trở về chỗ ngồi của mình, Khánh Vy nghiêng đầu về phía nàng, "Đó là Đại công chúa của nước Thái Dương?"

"Phải."

"Khó mà sánh với điện hạ chúng ta."

"Đừng nói vớ vẩn ở đây."

"Vậy về nhà thì nói được?" Nàng cười cười, thấy Khương Húc Nguyệt quay sang nhìn mình thì ngậm miệng lại.

Yến tiệc diễn ra theo tuần tự, đầu tiên là lễ vật do Kiến Nguyệt và Bạch Tinh tặng, bởi vì Yêu Thái Cảnh vẫn chưa có Yêu vương phi nên sẽ chuyển sang quà của các quan thần rồi mới đến đoàn ngoại sứ. Quà của Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy là tranh Cửu Vĩ được truyền linh lực nên sống động như thật, còn của Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân là một loại đèn lồng có thể đem làm trái bóng để chơi, vào lúc ban đêm thì trông rất đẹp.

Tiếp sau đó là vàng bạc quý hiếm, tơ lụa từ các xứ, cây cảnh hoa lạ, da thịt của ma vật, đặc sản địa phương, Yêu Thái Cảnh thấy những thứ này đã nhàm, nhưng nàng vẫn phải tươi cười nhận lễ.

Lúc La Hoan Hoan đến dâng lễ vật của mình, ánh mắt cô lại nhìn về phía Bạch Tinh làm nhiều người vốn đã nhạy bén chú ý tới. Kiến Nguyệt thấy cô cứ nhìn Yêu Hậu của mình thì thắc mắc trong lòng không thôi.

"Này, vì sao công chúa nước Thái Dương cứ liếc Ma Đế thế? Lẽ nào mắt bị tật?" Yến Thế Huân thì thầm với Cố Nghiên Hi.

"Hình như không phải đâu, trước đó ta thấy mắt nàng ta bình thường mà."

"Vậy không lẽ là, hí hí."

"Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi nói xem, có khi nào vị công chúa đó thương nhớ Ma Đế rồi không?"

Cố Nghiên Hi trợn to mắt nhìn nàng, "Không thể nào đâu, vậy thì sẽ có rắc rối to lắm, ai mà chẳng biết đụng tới Ma Đế thì bệ hạ sẽ nổi giận cỡ nào mà."

"Ài, đúng thế đấy. Nhưng người ta là người ngoại quốc, không rõ chuyện trong cung thì làm sao hiểu."

"Chậc chậc." Cô tặc lưỡi, nhìn Khương Húc Nguyệt đang chau mày ở phía đối diện, xem ra nàng cũng nhìn ra gì rồi, chỉ có Khánh Vy là đang mải ăn. Cố Nghiên Hi liếc nhìn lên trên, thấy sắc mặt Kiến Nguyệt không tốt lắm, còn Bạch Tinh thì đang cụp mi như giả mù.

Tặng quà xong là lúc ca hát nhảy múa, bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt, rồi còn có người phấn khởi mà biểu diễn võ thuật, kiếm nghệ, trông rất thích mắt.

Đợi lúc tiệc tàn là gần giờ Sửu, mọi người cùng ra ngoài để xem pháo hoa, đó cũng là lúc yến tiệc kết thúc. Kiến Nguyệt nắm lấy tay Yêu Thái Cảnh, "Nữ nhi của ta đã tròn mười tám rồi."

"Hì hì, nhưng Cảnh nhi chưa muốn nạp phi đâu."

"Thật là."

"Tham kiến Yêu Hậu cao quý."

Bởi vì bản tính không thích sự ồn ào nên Bạch Tinh xem pháo hoa ở một góc riêng thì thấy có người ở sau lưng mình, nàng ngoảnh lại thấy La Hoan Hoan đang khom lưng cúi chào, "Vĩnh An công chúa có chuyện gì muốn nói cùng ta?"

"Là chuyện chiều nay, thần muốn cảm tạ Yêu Hậu về ơn cứu mạng."

"Chuyện nhỏ, không cần để tâm."

"Thần, thần thiếp muốn tặng Yêu Hậu thứ này coi như làm lễ vật tạ ơn, mong Yêu Hậu sẽ không chê bai." Nói xong cô dâng chiếc khăn thêu ra cho nàng, "Đây là khăn do mẫu hậu thần thiếp thêu, thần thiếp luôn coi đây là vật quý giá luôn đem theo mình. Nay bởi vì nhờ ơn cứu mạng của Yêu Hậu mà thần thiếp mới có buổi tối này."

"Công chúa khách sáo rồi, ta không thể nhận đâu." Nàng thẳng thừng từ chối.

"Có chuyện gì ở đây thế?"

La Hoan Hoan ngẩng đầu, quay sang bên cạnh thì thấy Yêu Đế đang chắp tay sau lưng đi tới, "Tham kiến vĩnh hằng."

Kiến Nguyệt đi về phía các nàng, híp mắt cười, "Vĩnh An công chúa muốn tặng lễ vật cho Yêu Hậu của trẫm sao? Quả là có lòng đó."

"Thần thiếp là muốn tạ ơn cứu mạng của Yêu Hậu." La Hoan Hoan thấp thỏm đáp, cô đột nhiên có cảm giác nặng nề như lưỡi đao tử thần đang treo ngay cổ mình vậy.

"Ồ." Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, "Công chúa đã có ý thế rồi thì nàng nhận đi, bị mang ơn mà không được trả thì sẽ là áy náy lắm đó."

Bạch Tinh thở dài một hơi, "Chắc chắn?"

"Ừm hứm."

"Nếu vậy ta nhận, giờ không còn sớm nữa, công chúa nên về nghỉ."

La Hoan Hoan thấy nàng nhận thì mừng rỡ, nhưng vì sợ Yêu Đế nên cô không dám ở lâu, chỉ khom lưng xin cáo từ rồi chạy đi mất.

Đợi người đi rồi, Kiến Nguyệt đẩy Bạch Tinh vào cột đình bên cạnh, nghiêng người cọ lên người nàng, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc trắng của nàng, "Ai dô, xem ra Yêu Hậu của trẫm bị ai đó dòm ngó rồi, Yêu Hậu cũng đào hoa quá nha, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở."

Bạch Tinh cười nhạt, cúi người bế nàng lên, "Ghen rồi? Ghen rồi sao vẫn bảo ta nhận?"

"Ai thèm mà ghen chứ." Nàng cọ ngực mình lên ngực đối phương, nghiêng đầu để môi mình lướt qua vành tai nàng, thổi nhẹ một hơi, "Thái nhi phải giải thích đàng hoàng cho em đấy."

"Về phòng rồi giải thích." Nàng nói xong liền bế Kiến Nguyệt đi về hướng Cửu Thiên cung.

...

Lý Ngữ Tịch theo Yêu Thái Cảnh về phòng, nàng định về nghỉ thì bị đối phương giữ lại.

"Ở đây đợi ta."

"Điện hạ định làm gì thế?"

"Đã bảo là cứ đợi đi mà." Nói xong liền đóng cửa lại, rất nhanh đã thay sang trang phục giản dị rồi trở ra, "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đi dạo phố, tầm này đi mới vui, lẹ lên."

Lý Ngữ Tịch bất lực, đành phải cùng nàng trèo tường lẻn ra ngoài. Đang đi được nửa đường thì gặp Bánh Bao, nó hét inh ỏi, "Các ngươi định đi đâu?"

"Suỵt, ngươi đi cùng ta đi." Yêu Thái Cảnh bế Bánh Bao lên rồi chạy ra khỏi Hoàng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top