Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 160: Diệt môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Thế Huân đang trên đường trở về Cồ Việt phái, nàng đi cả ngày trời vẫn chưa rời khỏi lãnh thổ Đại Yêu. Mắt thấy trời sắp tối, nàng buộc phải nghỉ chân để đảm bảo an toàn, rời khỏi Đại Yêu nguy hiểm trùng trùng, mà nàng thì phải đảm bảo linh lực luôn có sẵn để tự vệ.

Bởi vì hướng đi khác nhau nên giữa chừng Cố Nghiên Hi và nàng đã chia tay. Kiến Nguyệt đề nghị dẫn thêm người đi cùng cho an toàn nhưng nàng đã từ chối.

Mục đích của Yến Thế Huân không đơn giản là mời chưởng môn Cồ Việt phái tới đây, nàng còn có chuyện muốn hỏi riêng.

Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau trời còn chưa sáng Yến Thế Huân đã tiếp tục lên đường.

Nàng phải bay ròng rã suốt ba ngày hơn mới có thể thoát khỏi lãnh thổ Đại Yêu. Bây giờ nàng đã hình dung ra mảnh đất này có bao nhiêu rộng lớn, công lao của Yêu Đế có bao nhiêu vĩ đại.

Vừa rời khỏi đất Đại Yêu, Yến Thế Huân đã cảm giác được nguy hiểm đang rình quanh đây, nàng thấy trời sắp tối, nhất định yêu ma sẽ nhân cơ hội đó mà tấn công. Dù sao nàng đã bay cả ngày rồi, linh lực bị tổn hao phần nào, nghĩ xong Yến Thế Huân liền đáp kiếm xuống đại một nơi.

Xung quanh đây không có làng mạc nào cả, đêm nay nàng phải ở trong hang động. Yến Thế Huân tìm một hang động khô ráo rồi dọn dẹp đống lá và củi khô sạch sẽ trước khi trời tối.

Màn đêm buông xuống, tiếng sói tru vang lên ở đâu đó, Yến Thế Huân cũng bắt đầu nhóm lửa để xua tan bớt khí sương ban đêm đi. Sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh, nhắm mắt tĩnh dưỡng, thế nhưng khi nhắm mắt lại khuôn mặt giận dữ của Khương Húc Nguyệt lại hiện ra.

"Dù ta làm ma ta cũng không tha cho ngươi. Một ngày nào đó ta sẽ đến tìm ngươi, và giết chết ngươi, đâm chết ngươi hàng vạn lần như ngươi từng làm!" Dứt lời, nàng rút kiếm ra tự vẫn.

"Húc Nguyệt!!!" Yến Thế Huân gào lên, muốn ngăn cản đối phương lại, thế nhưng khi nàng chớp mắt, cảnh vật tối tăm đột nhiên có sắc màu. Đó là một nơi bầu trời có màu đỏ máu, lửa bốc cháy nghi ngút, mọi thứ hỗn độn, xác chết rải rác khắp nơi, tiếng hét thảm thiết quanh quẩn bên tai không ngừng. Trước mắt nàng là Khương Húc Nguyệt bị lưỡi kiếm xuyên thủng ngực, và Khánh Vy bị mũi giáo đâm trúng tim đang gục cạnh đối phương.

"Vy Vy, Húc Nguyệt, các ngươi làm sao thế? Này, mau tỉnh lại đi!" Nàng vội vàng chạy đến lay cả hai dậy, lại phát hiện hai tay mình dính đầy máu. Nàng run rẩy nhìn tay mình, giọng nói dần nức nở, "Tỉnh lại đi, chuyện gì thế này, ta, ta vừa làm gì thế này?"

Bốp, bốp. Tiếng vỗ tay vang lên từ sau lưng.

"Làm tốt lắm, không hổ là sủng vật của ta. Ép Bạch Phượng vào cảnh nhà tan cửa nát, khiến cho nó phải tự sát. Đặc sắc, đặc sắc lắm."

Yến Thế Huân vội quay đầu lại, nàng thấy một đám đông sau lưng mình, nhưng nàng chưa kịp nhìn mặt chúng thì đã giật mình bừng tỉnh. Khi tỉnh lại Yến Thế Huân thấy tim mình đập rất mạnh, như muốn phá hỏng xương ức của nàng vậy, cảm giác này rất đau đớn, khác hẳn lần đầu được hôn môi Cố Nghiên Hi. Ngồi ngẩn người một lúc, cuối cùng nàng chỉ buông một tiếng thở dài.

Rạng sáng hôm sau, nàng thổi tắt lửa rồi ra ngoài, tiếp tục hành trình.

Yến Thế Huân đi tổng cộng mất sáu ngày mới có thể đặt chân đến núi Cồ Việt. Ngọn núi lửng lơ giữa không trung chìm trong sương, có vẻ trông nó đã lớn hơn so với trước đây rồi. Nàng nghe thấy tiếng trống, đó là âm thanh báo cho môn phái biết có người ngoài đến, tiếng trống không nhanh và dồn dập để báo hiệu rằng người đến không phải là kẻ thù.

Xuyên qua màn sương dày đặc là quang cảnh non nước hữu tình, như chốn thần tiên giữa nhân gian. Cò hạc bay lượn khắp núi rừng, hoa cỏ rực rỡ, cây xanh xum xuê, thác nước đổ ào ào, cầu vồng bắc ngang qua như cây cầu, nước sông trong veo mát mẻ, phản chiếu lại cả mây trời. Đã lâu ngày không trở lại đây, Yến Thế Huân cảm thấy bồi hồi, lần đầu tiên nàng đến mang đầy tâm sự và nỗi buồn khi rời xa Cố Nghiên Hi. Lần này nàng trở lại đây cũng vì nỗi khổ riêng, nhưng có vẻ tháng năm đã giúp nàng biết tạm gác qua lo âu để tận hưởng nhiều điều mà mình từng bỏ lỡ hơn.

Ôm theo tâm sự, Yến Thế Huân nghĩ đây là ngôi nhà thứ ba của mình.

Đứng từ trên cao, nàng đã thấy thấp thoáng bóng dáng của chưởng môn đang đứng dưới sân đợi nàng. Đó là một người có mái tóc đen dài, hai bên tóc mai có màu trắng, cặp lông mày rậm rạp và đôi môi mỏng. Trông ông vẫn còn rất trẻ dù sở hữu khuôn mặt nghiêm túc, thực chất ông lớn tuổi hơn bề ngoài nhiều, và ông không hề nghiêm khắc như nhiều người nghĩ, ông luôn đem lại cảm giác ôn hoà và bao dung làm người ta liên tưởng đến người cha già đang ở nhà đợi mình.

Chưởng môn của Cồ Việt phái, Cổ Thời Nam Hà, đó không phải tên thật của ông, chính bản thân ông cũng không nhớ tên của mình là gì nữa.

Cổ Thời Nam Hà nhìn Yến Thế Huân đang đáp xuống thì nở nụ cười điềm đạm, ông đợi nàng xuống dưới đây rồi mới chắp tay lại, "Được tiếp đón Ám Quỷ tướng quân đến từ Đại Yêu quốc quả là vinh dự của bần đạo."

"Sư phụ người nói gì thế? Xin người đừng nói thế." Yến Thế Huân vội từ chối cái cúi chào này, nàng không thể gửi thư báo trước cho ông được vì người ngoài không thể bước chân vào núi Cồ Việt, nhưng xem ra Cổ Thời Nam Hà sớm đã nhìn trước được việc nàng sẽ đến rồi.

"Ha ha, tướng quân đừng ngại, trước đây chúng ta là sư đồ, nhưng giờ đây danh tiếng của tướng quân vang khắp bốn phương, ai cũng biết là bậc tinh anh xuất chúng. Bần đạo không dám phân hơn thấp, chi bằng đôi bên bình đẳng là được rồi."

"Sư phụ, ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ của sư phụ Thế Huân ngàn lần không dám quên, xin sư phụ đừng trêu chọc nữa để Thế Huân khó xử. Thế Huân có đi trăm vạn dặm thì cũng không quên lời sư phụ dạy, và các đồng môn ở Cồ Việt phái đây."

Cổ Thời Nam Hà chỉ cười mỉm, ông vuốt tóc mai mình như thói quen, "Thời gian chỉ có hạn, mà lời muốn nói thì nhiều vô kể, căn bản không đủ. Tướng quân cùng vào trong uống chén trà nơi tệ xá này rồi tóm gọn những điều cần nói."

Yến Thế Huân cùng ông đi vào trong, mặc dù nàng muốn nói nhưng Cổ Thời Nam Hà có một thói quen, mời nước khách trước đã rồi chuyện gì nói sau. Vì thế nàng đành phải nhẫn nhịn cho đến khi chén trà bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt.

"Tướng quân mời nói."

"Thế Huân đến đây là vì có hai chuyện muốn nói, đầu tiên là chuyện Yêu Đế cử Thế Huân tới đây để mời sư phụ tới Đại Yêu để cùng Yêu Đế bàn chuyện yêu ma hung hăng gần đây."

"Lời của Yêu Đế nặng như ngàn vàng, bần đạo không dám từ chối lời của người, huống chi, đây là chuyện hệ trọng của cả nhân gian."

Lời này xem như đồng ý đến kinh thành Vạn An, nên Yến Thế Huân không nói chủ đề này nữa, "Việc thứ hai Thế Huân muốn hỏi là về ngoại tổ mẫu của Thế Huân."

Cổ Thời Nam Hà nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống bàn, ông im lặng hồi lâu rồi buông ra một tiếng thở dài, "Quả nhiên, một ngày nào đó tướng quân sẽ biết đến việc này."

"Sư phụ, thế có nghĩa là gì?" Nàng thấp thỏm.

"Tướng quân đã biết rồi thì đâu cần phải hỏi."

Nàng lặng người, cả người ngây ra như pho tượng, chỉ có đôi mắt nàng là ngày càng mở to ra. Yến Thế Huân mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng âm thanh đã bị nghẹn lại trong thanh quản, phải mất một lúc nàng mới thốt lên được vài từ, "Sao, sao cơ?"

"Ý của sư phụ là tin đồn đó đúng? Ngoại tổ mẫu của đồ nhi mới chính là mẫu thân của đồ nhi!?"

"Phải." Cổ Thời Nam Hà bật ra câu này như thể đó là tuyên án tử với một kẻ vô tội.

"Nếu như thế, vì sao bà phải giấu ta?"

"Bởi vì Phượng Nghi đã từng không chấp nhận tướng quân, cho đến ngày tướng quân chào đời thì tình mẫu tử nảy nở trong nàng. Phượng Nghi vẫn còn con đường tu hành của mình, nàng không nỡ bỏ rơi tướng quân vào cảnh không cha không mẹ nên mới để tôn nữ nhận tướng quân làm nữ nhi, cũng như không muốn tướng quân day dứt rằng bản thân đã cản trở tu đạo của nàng. Phượng Nghi muốn tướng quân có một tuổi thơ trọn vẹn."

Yến Thế Huân thở dài, nàng đã cố gắng để không khiến mình quát lên, "Trọn vẹn kiểu gì khi nửa đời đồ nhi sống trong lừa dối?"

"Tướng quân đừng hiểu nhầm Phượng Nghi, khi đó nàng cũng chưa nghĩ được sâu xa, nàng vẫn còn non nớt. Điều mà bần đạo biết là Phượng Nghi đã rất áy náy với tướng quân, cũng như rất yêu thương ngài."

"Thôi, bây giờ nói gì thêm cũng đã muộn rồi. Nhưng mẫu thân đồ nhi có thật là vì độc xâm nhập vào trong người đến mất kiểm soát hay là còn vì lý do khác không?"

"Chuyện đó..." Khuôn mặt Cổ Thời Nam Hà lộ ra vẻ khó xử.

"Sư phụ cứ nói đi, Thế Huân chịu được, miễn đó là sự thật, Thế Huân không muốn sống trong sự mù quáng và giả dối."

Bỗng ông đứng bật dậy, chắp tay khom lưng với nàng, "Xin tướng quân thứ lỗi, bần đạo hiểu biết vẫn còn nông cạn, không thể đưa ra câu trả lời cho tướng quân. Bần đạo nghĩ sẽ có cao nhân trả lời được câu hỏi này giúp tướng quân."

Yến Thế Huân bối rối, nàng cũng đứng dậy theo, "Sư phụ, điều đó có nghĩa là sao, Thế Huân không hỏi. Xin sư phụ hãy nói cho Thế Huân biết, Thế Huân cầu xin người." Nói xong nàng còn quỳ xuống, còn định dập đầu thì Cổ Thời Nam Hà đỡ nàng dậy.

"Không phải là bần đạo không muốn trả lời, bần đạo quả thực không biết, bởi vì..."

"Bởi vì?"

Ông hít sâu một hơi, rồi thấp giọng nói, "Bởi vì điều bần đạo nói bị coi là cấm kỵ. Tướng quân có biết trên thế gian này có một nhân vật mà bị xoá tên ở khắp nơi để tránh sự vấy bẩn, nhắc đến kẻ đó là đang để tri thức bị dính bùn, vì thế không ai dám nhắc tới kẻ đó đâu."

Nàng chau mày, môi nàng tái lại, "Vậy việc đó liên quan gì tới việc mẫu thân đồ nhi tạ thế? Chẳng lẽ nào kẻ đó có liên quan?"

"Có thể nói là vậy."

"Là kẻ nào?"

Cổ Thời Nam Hà nhìn sự tức giận thoáng hiện trên gương mặt nàng thì vội khuyên nhủ, "Tướng quân, kẻ đó là ai bần đạo không biết, nhưng nếu đã là kẻ khiến cho Đức Thánh Thượng kiêng kị thì quả không tầm thường, chí ít, đó là kẻ mang tội ác nặng đến không thể hình dung."

"Thật vớ vẩn, nếu đã là kẻ xấu thì phải diệt, cho dù kẻ đó có mạnh đến mấy thì chúng ta hợp lực lại lẽ nào không thể làm được gì? Hay là... Người mà sư phụ muốn nhắc tới là Đức Ma Đế?"

"Không, không liên quan tới Đức Ma Đế. Hầy, bần đạo vẫn còn nông cạn, vẫn còn non nớt, không thể trả lời câu hỏi này giúp tướng quân đâu."

Yến Thế Huân cắn môi, nàng không dám chắc hiện tại Cổ Thời Nam Hà đang nói thật hay không, ông ấy đang sợ hãi điều gì và che giấu điều gì?

"Vậy, khi mẫu thân ta chết trong bộ dạng nào?"

Ông trợn trừng mắt với nàng vì không dám tin vào điều nàng vừa hỏi, nhưng gương mặt nghiêm túc của Yến Thế Huân đã nói lên việc nàng không đùa, việc này không phải để đùa. Cổ Thời Nam Hà do dự một lát rồi nhắm mắt lại, trán của ông hằn lên những vết nhăn, nói, "Phượng Nghi đã bị chặt đứt hai tay, khi chúng ta phát hiện thì cũng đã muộn rồi, kẻ làm điều đó đã bỏ chạy."

"Không còn tổn thất khác?"

"Có một vài vết thương, có lẽ trước đó Phượng Nghi đã kháng cự nhưng không làm lại chúng. Ngoài ra trên người còn có dấu vết của tử vong khí rất nồng, chắc chắn là một kẻ Ám hệ có liên hệ tới cái chết."

Yến Thế Huân ngẩn người.

Ám hệ là những người có thể điều khiển bóng tối, và hoạt động mạnh mẽ nhất khi xung quanh tối đen. Tuy nhiên không phải ai thuộc Ám hệ cũng có thể sử dụng tử vong khí, những người đó không thể chống lại sự xâm thực của tử vong khí như bao người khác, ngược lại, những người có thể sử dụng chúng được ví là liên hệ với cái chết, còn gọi là đứa con của Ma Đế, đồng minh của Ma Đế, mà Ma Đế thì đại diện cho điều không tốt lành.

Yến Thế Huân là một trong số hiếm hoi có thể sử dụng tử vong khí, nàng đã không biết điều này cho đến khi nàng được giải độc và có một lần vô tình hút phải tử vong khí. Những người biết chuyện này chỉ quanh quẩn nhóm người Kiến Nguyệt và các nàng có vẻ không bận tâm, bản thân nàng cũng không có ý định nói cho ai khác biết.

Nàng nghĩ mình vừa bỏ công vô ích rồi, lẽ ra nàng phải hỏi Bạch Tinh trước khi đến đây, nàng đã từng nghĩ đến phương án này nhưng do nỗi khiếp sợ làm cho nàng nhụt chí. Yến Thế Huân thà đi xa ngàn dặm hơn là đối mặt với Bạch Tinh, đơn giản mà nói trên người Bạch Tinh toả ra một loại áp lực khiến người ở cạnh không được thoải mái và muốn tránh xa nàng càng nhanh càng tốt, có trời mới biết vì sao Kiến Nguyệt không cảm giác được điều đó. Đôi khi nàng tò mò về chuyện tình của hai người này.

"Tướng quân, không có chuyện gì chứ?" Cổ Thời Nam Hà gọi nàng không được nên phải lấy tay khua khua trước mặt nàng.

"Đồ nhi không sao, vậy sư phụ, thời gian có hạn, chúng ta nên xuất phát ngay kẻo bệ hạ chờ lâu?"

Ông lắc nhẹ đầu, "Tạm thời chưa được, bần đạo cần một vài ngày để sắp xếp, căn dặn đồ đệ trông coi môn phái đã. Tướng quân đường xa mệt mỏi rồi, hay là ở lại nghỉ ngơi một thời gian, đợi bần đạo xong việc rồi cùng đi?"

"Không tốt đâu, vậy đồ nhi trở về báo tin cho bệ hạ biết rồi sư phụ tới sau nhé?" Hiện giờ Yến Thế Huân đang như đứng trên than nóng, nàng sốt ruột muốn trở về hỏi Bạch Tinh ngay nên nào có tâm trạng ở lại hoài niệm chuyện xưa.

"Vậy thì nghỉ ngơi một hôm rồi đi cũng chưa muộn, tướng quân đi đường xa sức lực bị hao mòn, trên đường lại có nhiều nguy hiểm. Bần đạo không thể để tướng quân đi được, đây là vì an nguy của tướng quân, nếu như tướng quân gặp chuyện gì bần đạo ăn nói thế nào với Yêu Đế đây."

Nàng thở dài một hơi, xem ra hôm nay nàng không thể không ở lại được rồi, "Làm phiền sư phụ rồi."

"Tướng quân chớ khách sáo." Cổ Thời Nam Hà dõi theo bóng lưng nàng, tầm mắt dần ảm đạm đi, cuối cùng ông buông tiếng thở dài.

"Yến tướng quân à, tiếng phụ thân này bần đạo không dám mong đợi được tướng quân gọi, càng không dám thừa nhận lầm lỡ giữa bần đạo và mẫu thân người. Bí mật này, có lẽ nên mãi mãi chết trong bần đạo thôi."

...

Yến Thế Huân sau một đêm nghỉ ngơi thì thể lực đã hồi phục, trời vừa mới bừng sáng nàng đã đi tìm Cổ Thời Nam Hà để xin cáo từ.

"Tướng quân đi đường cẩn thận, nhớ chú ý nghỉ ngơi điều độ. Sau vài ngày nữa bần đạo sẽ khởi hành tới Đại Yêu, tướng quân cứ yên tâm, xin thay bần đạo chuyển vài lời hỏi thăm đến Yêu Đế."

"Đường tới Đại Yêu có nhiều nguy hiểm, sư phụ khi đi đường nên cẩn thận."

"Ừm, bần đạo đã biết."

Lúc Yến Thế Huân chuẩn bị khởi hành, Cổ Thời Nam Hà đột nhiên giữ nàng lại, "Khoan đã, bần đạo có một câu hỏi muốn hỏi."

"Mời sư phụ hỏi."

"Tướng quân làm thế nào để giải độc cây oán linh?"

Nàng bặm môi, nói, "Là một thần y nói độc của cây này có thể giải bằng một loài hoa hiếm chỉ có một trên đời, sau đó thần y đã cho Thế Huân thuốc giải và cho cả muội muội. Nhưng đổi lại Thế Huân đã phải trả nhiều cái giá rất đắt."

"Vậy à." Đôi mắt ông mơ màng, "Quả nhiên thế gian rộng lớn, nhân tài nhiều vô kể, câu hỏi khó rồi cũng sẽ có người giải được."

"Nếu không còn gì nữa đồ nhi xin cáo từ."

"Hẹn gặp lại tướng quân ngày sau."

Cổ Thời Nam Hà nhìn nàng bay đi, cho đến khi thân ảnh nàng chìm vào trong sương mù và biến mất khỏi tầm mắt ông. Cổ Thời Nam Hà xoay người định vào trong nhà, nhưng bỗng ông đứng khựng lại.

"Chưởng môn, có chuyện gì ạ?" Một đệ tử đứng cạnh ông hỏi.

"Có vẻ chúng ta sẽ có khách, bảo các đệ tử chuẩn bị để tiếp đãi đi."

"Vâng."

Tùng tùng tùng. Tiếng trống vang lên, nhịp trống khác hẳn với tiếng trống lúc Yến Thế Huân đến, báo hiệu người đang tới đây là người lạ mặt.

...

Khi Yến Thế Huân trở về liền thay y phục mới rồi vội vã đi tìm Bạch Tinh. Quân lính nhìn thấy nàng cũng không dám cản, bởi vì ngoại trừ hoàng thất thì có bốn người được phép tự do ra vào cung, tuy Yêu Đế chưa từng nói rõ nhưng tất cả đều tự hiểu ngầm với nhau.

"Bệ hạ, Tổng chỉ huy nói muốn được bệ kiến." A Thuý vào trong bẩm báo.

Kiến Nguyệt đang ngồi trong lòng Bạch Tinh chơi xích đu, nghe thấy Yến Thế Huân mắt nàng hơi mở to. Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, "Có nên cho nàng biết chuyện Cồ Việt phái bị thảm sát không rõ nguyên nhân, chưởng môn bị móc mắt không?"

Bạch Tinh lắc đầu, "Không, tạm thời đừng, nếu không nàng ta khi biết tin sẽ trở nên kích động, chẳng may làm chuyện gì hồ đồ. Vốn dĩ để mọi người biết Thế Huân vừa đặt chân tới đó đã đủ để chĩa mọi mũi giáo nghi ngờ lên người nàng rồi. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, hoặc chí ít nàng ta kiểm soát được hành động của mình thì có thể."

Kiến Nguyệt thở dài, "Ài, không ngờ sẽ xảy ra chuyện tàn nhẫn thế này. A Thuý, ngươi bảo nàng có thể vào đây rồi."

"Vâng."

Yến Thế Huân đi vào trong, nhìn thấy các nàng thì khom lưng cúi chào, "Tham kiến Ma Đế, bệ hạ."

"Câu nệ làm gì, ở đây cũng đâu có ai. Ngươi đi đường xa vất vả có mệt không? Mau ngồi đi."

"Thế Huân còn rất khoẻ, Thế Huân tới đây là vì có chuyện muốn hỏi Ma Đế."

Bạch Tinh và Kiến Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, Kiến Nguyệt cười cười rồi nhổm dậy, "Vậy hai người cứ nói chuyện, ta ra ngoài đợi."

"Em ngồi ở đây để cùng nghe, em không ở đây chỉ khiến nàng ta căng thẳng hơn thôi." Bạch Tinh lại kéo nàng ngồi vào trong lòng.

"Thế nào? Thế Huân có thoải mái khi ta ở đây không? Cứ nói thật đừng ngại."

"Thế Huân không sao, nhưng thần nghĩ nếu bệ hạ ở đây thì sẽ tốt hơn."

"Vậy Thế Huân muốn hỏi nàng chuyện gì?"

Nàng ngước nhìn Bạch Tinh, rồi lại vội dời tầm mắt, "Thế Huân đã hỏi sư phụ về chuyện lúc nhỏ của mình. Sư phụ nói việc mẫu thân bị sát hại có liên quan tới một kẻ không được phép nhắc đến, Thế Huân không hiểu đó là người nào và sư phụ nói rằng người cũng không được phép nhắc đến kẻ đó, Thế Huân nghĩ Ma Đế có thể trả lời được câu hỏi này, Thế Huân muốn hỏi, kẻ đó là ai?"

Bạch Tinh cười nhạt, "Nói về kẻ bị thế nhân kiêng kị có rất nhiều, và ta thì cũng phải biết hết mọi chuyện, ta ở trong Xích Quỷ hơn vạn năm này thì làm sao mà giải đáp ngay cho ngươi."

"Chuyện này..."

"Là do Nguyệt nhi đến nên Thái nhi mới được ra ngoài đó." Kiến Nguyệt reo lên.

"Ừ, nhờ ơn Nguyệt nhi cả." Nàng thơm lên má đối phương, cười cười.

"Thế em hỏi người nè, vậy ai là người đã hãm hại mẫu thân của Thế Huân?"

Bạch Tinh nhướn mày, nàng nở nụ cười kỳ lạ, "Chắc chắn không phải là Thiên Kiếp, bởi vì hắn bị giam giữ đến gần đây mới có thể phá được phong ấn."

"Thiên Kiếp là ai ạ?" Yến Thế Huân nghi hoặc.

"Thế là không liên quan tới hắn?"

"Ta bảo không phải là hắn, chứ đâu có phủ nhận sẽ không liên quan tới hắn. Thiên Kiếp vẫn có những tay sai và đồng bọn trung thành đi theo mình suốt nhiều năm. Nổi bật trong số đó là con quỷ vương từng đồng hành cùng hắn trong chiến tranh với Ma Chủ và chúng giành được chiến thắng, từ đó chiếm lấy vùng đất đó và đổi thành Quỷ Thanh Kiếp."

"Bọn chúng làm sao quen biết nhau? Sao nó có thể trung thành được nhiều năm đến vậy?"

"Điều đó khó nói, nói thật là ta cũng không biết."

"Đợi đã, Thế Huân không hiểu hai người đang nói gì. Ý của Ma Đế là lũ quỷ có liên quan tới vụ đó, nhưng vì sao?"

"Chà, ta không dám khẳng định là chúng sẽ liên quan đâu, nhưng nghe sư phụ ngươi nói đó là kẻ không được nhắc tới thì ta nghĩ tới chúng thôi. Ngươi phải kể rõ mọi chuyện cho chúng ta biết thì ta mới nói được."

Vì thế Yến Thế Huân kể lại từ đầu câu chuyện cho hai nàng cùng nghe, bắt đầu từ việc mẫu thân nàng là ai cho đến việc bà bị sát hại.

"Chặt đứt hai tay và có tử vong khí à, ừm hừm." Bạch Tinh xoa cằm.

"Em chẳng hiểu gì cả."

"Em biết tử vong khí là gì chứ? Đó là một thứ giống như sương độc vậy, nó gây ra cái chết, một người bình thường, hay là thần tiên thì gặp phải chúng vẫn không thể kháng cự lại được, tử vong khí đơn giản là hơi thở của cái chết, thứ nó mang theo là chết chóc. Và một thứ bất lành và nguy hiểm như thế thì không phải ai cũng có năng lực chống lại và điều khiển nó, đó là năng lực bẩm sinh hoặc thông qua cách tu tập cấm thuật. Nhìn chung thì đó là sức mạnh mà ai cũng khiếp hãi."

"Ồ, thế có nghĩa là kẻ sát hại mẫu thân Thế Huân có năng lực điều khiển tử vong khí?"

"Không sai."

"Vậy đó là ai?"

"Tạm thời chưa thể đưa ra kết luận được."

Yến Thế Huân cụp mi vì thất vọng, Kiến Nguyệt nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ của nàng thì lay cánh tay Bạch Tinh, "Thế nhưng mà em muốn biết, Thái nhi nhất định sẽ có cách mà."

Nàng búng trán Kiến Nguyệt một cái, "Muốn biết sự thật thì phải điều tra, bắt đầu từ việc Tương Phượng Nghi có kẻ thù nào không, dễ hơn nữa là kẻ đó có thể điều khiển tử vong khi hoặc nghiên cứu cấm thuật, điều thứ hai là kẻ đó có trình độ trên cơ, nếu không để tấn công Tương Phượng Nghi là điều rất khó, nếu là kẻ yếu hơn thì bắt buộc phải đi đông. Cuối cùng là cần phải xem tử thi và xung quanh lúc vụ án xảy ra để xem có dấu vết gì tiết lộ thân phận của hung thủ không."

"Phức tạp vậy sao?" Kiến Nguyệt thở dài, "Em không thích lằng nhằng như thế."

"Đó là cách để tìm ra sự thật, chỉ là đã nhiều năm trôi qua rồi, khó mà tìm được dấu vết ban đầu nữa, việc này e là bất khả thi."

Yến Thế Huân nghe lời này thốt ra từ trong miệng Bạch Tinh thì như muốn sụp đổ, nàng thẫn thờ, "Vậy là hết cách rồi sao..."

"Thái nhi."

Bạch Tinh thở dài, "Được rồi, ta sẽ thử điều tra xem, nhưng không chắc là sẽ thành công đâu."

"Hi hi, Thái nhi là tốt nhất, nhưng Thái nhi cũng phải chú ý an toàn đó."

"Ai là người bắt ta làm việc này nhỉ."

"Hì hì." Nàng cười toe toét.

"Việc này được chứ ạ?" Yến Thế Huân lúng túng, chỉ bởi vì việc riêng của nàng mà phải để Bạch Tinh phải ra tay, nàng thật sự không ngờ đến, mặc dù là do Kiến Nguyệt thay nàng cầu xin nhưng nàng vẫn có một cảm xúc khó tả.

"Không sao, dù sao đi nữa ta cũng có một số việc cần làm." Bạch Tinh bế Kiến Nguyệt ngồi sang bên cạnh rồi đứng dậy, đôi mắt nàng trông hơi lạnh lùng.

"Thái nhi đi luôn bây giờ sao? Em muốn đi cùng."

"Đừng lo, ta đi nhanh rồi về. Em rảnh rỗi quá thì đi xem nữ nhi chúng ta đang bày trò xấu gì đi."

Nàng dứt lời liền hoá thành tia sáng rồi bay đi mất, Kiến Nguyệt phồng má, "Hứ." Sau đó quay sang nói với Yến Thế Huân, "Ngươi đừng lo, có Thái nhi đi rồi thì còn phải lo chuyện gì."

"Thế Huân nợ bệ hạ và Ma Đế nhiều quá..."

"Thay vì gọi nàng là Ma Đế, ta thích nghe ngươi gọi là Yêu Hậu của ta, hoặc nương tử của ta hơn. Ngươi khách sáo cái gì chứ? Năm xưa ta và ngươi là bằng hữu, đến bây giờ vẫn vậy, mặc dù trước mặt nhiều người khác không được thể hiện rõ sự thân thiết quá để tránh việc ghen tị, nhưng ta thì vẫn là ta, vẫn là bằng hữu năm đó cùng ngươi đến Vực Không Đáy năm đó thôi."

Yến Thế Huân nở nụ cười nhạt, "Nếu vậy sau này Thế Huân sẽ gọi Ma Đế là Yêu Hậu."

Kiến Nguyệt cười mỉm, nàng đứng dậy, vươn vai một cái rồi nhìn bầu trời, "Có lẽ Nghiên Hi và Y chưởng môn sắp đến rồi, đi chuẩn bị một chút thôi."

...

Bạch Tinh sau khi hoá thành một tia sáng thì bay về phía Nam, nhưng nàng không đáp xuống nơi năm xưa Tương Phượng Nghi bị giết hại, mà là hướng về phía núi Cồ Việt. Bên ngoài núi Cồ Việt có một lớp kết giới dày để không cho người ngoài hay yêu ma tự ý xâm nhập, thế nhưng nàng thản nhiên bay ngang qua mà chẳng cần đả động tới nó. Trên thực tế, lớp kết giới này đang trở nên mỏng đi.

Khi Bạch Tinh tới đỉnh núi Cồ Việt, nơi đại điện của môn phái được đặt tại đó. Nàng nhìn thấy xác người ngổn ngang khắp quảng trường, máu chảy đến bây giờ đã khô và đen kịt lại, có một cuộc chiến tàn khốc vừa xảy ra.

Mấy ngày trước sau khi Yến Thế Huân rời đi, Cồ Việt phái phải tiếp đón một nhóm người lạ mặt, không biết cả hai đã nói gì mà xảy ra chiến tranh. Theo lời của con chim tiên vô tình bay ngang qua đó thì Cồ Việt phái đã làm nhóm người đó nổi giận vì họ từ chối tiếp khách, nhưng Bạch Tinh đoán đó không phải là nguyên nhân chính, chúng chỉ muốn kiếm cớ để gây sự mà thôi. Ngay từ ban đầu chúng đã có ý định riêng của mình rồi, huống chi nếu đã bị từ chối thì sao có thể vào trong núi Cồ Việt được, rõ ràng là cố ý xâm nhập vào.

Đến bây giờ vẫn chưa có môn phái nào phát hiện ra việc Cồ Việt phái đã bị diệt môn.

Bạch Tinh đi ngang qua đống xác người ngổn ngang chất thành núi, ruồi bọ bay vo ve khắp nơi. Nàng ngẩng đầu, nhìn xác của Cổ Thời Nam Hà đang bị treo ngược như biểu tượng của việc báng bổ thần linh và chế giễu người đã khuất, gương mặt hốc hác bị hoại tử gần nữa khiến người ta không tài nào nhận ra ông nữa. Hai con mắt ông bị khoét đến chỉ còn khoảng hốc mắt trống rỗng, máu chảy vệt dài như nước mắt. Gió khẽ thổi, xác người đung đưa, tạo nên bầu không khí quỷ dị và thê lương.

Bạch Tinh đặt ông xuống đất, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện đống bùn đen nhầy nhụa mọc lên từ dưới đất. Chúng dần biến thành hình dạng người và nở nụ cười đắc chí khi thấy Bạch Tinh bận rộn chỉnh lại tư thế của Cổ Thời Nam Hà.

Bầy quỷ rón rén lại gần nàng, móng vuốt sắc bén của chúng luôn sẵn sàng để đâm thủng lồng ngực nàng. Đôi mắt luôn mang theo ý xấu xa nhìn chằm chằm lưng Bạch Tinh như con thú săn mồi, chúng lặng lẽ tiếp cận con mồi của mình.

Từng bước, lại từng bước. Mái tóc trắng màu sương dần lớn hơn trong mắt chúng. Rồi chúng nhấc chân lên để bước lại gần nàng hơn, và khi chúng đặt bàn chân xuống đất, một hàng rào bằng dây xích đâm thủng chân chúng.

"A." Chúng thét lên vì đau đớn, muốn rụt bàn chân lại nhưng bị dây xích mọc vươn lên cao lôi cả chúng lên theo, đâm ra chúng bị treo ngược lơ lửng giữa không trung.

Bạch Tinh vẫn ngồi đó mặc cho tiếng la hét thảm thiết của bầy tiểu quỷ, nàng sau khi để tư thế của Cổ Thời Nam Hà bớt bị sỉ nhục và nhìn thanh thản hơn thì mới đứng dậy. Nàng xoay người, mắt nhìn thẳng vào lũ quỷ ở phía đối diện, vẻ quyền uy của nàng làm chúng bị áp đảo.

"Vừa hay, ta không phải đi đâu xa nữa."

"Ngươi là ai? Thả bọn ta ra, ngươi có biết ta là ai không hả? Nếu ngươi dám đắc tội với Ma Chủ thì ngươi có chết rồi cũng bị cắt thành trăm mảnh."

"Ma Chủ? Các ngươi là tay sai của chúng?"

Nhìn vẻ thong dong cũng như nhận ra Ma Chủ là ai, lũ quỷ trở nên nao núng, chúng có dự cảm xấu rằng bản thân vừa buộc nói điều không nên nói. Dẫu sao thì người ở trước mặt chúng quá kỳ lạ rồi, rõ ràng chẳng làm gì mấy, lại khiến chúng cảm giác được đó là kẻ mạnh.

"Thế nào? Sao lại im lặng rồi?"

"Hừm." Chúng không trả lời nàng, chỉ gầm gừ đe doạ như con mèo con xù lông do sợ hãi.

Bầy tiểu quỷ nhìn nàng đứng cách xa mình một đoạn, nhưng ngay khi mí mắt chúng cụp xuống do chớp mắt, Bạch Tinh xuất hiện bất thình lình trước mặt chúng làm cả đám kinh hãi. Nàng không cười, ngữ điệu lại tràn đầy mỉa mai, "Không nói cũng không sao, bởi vì ta có thể ép một xác chết biết nói chuyện." Dứt lời, chúng thấy nóng rát, sau đó đột nhiên ngã xuống, không phải là ngã xuống, mà là đầu đã lìa thân rơi xuống đất.

Chưa đầy nháy mắt, toàn bộ tiểu quỷ đã bị giết sạch.

"Giờ thì ngươi đã biết ai giết ngươi chưa?" Nàng cất tiếng như đang nói chuyện với hư không.

"Thì ra là vậy, bần đạo hiểu rồi." Cổ Thời Nam Hà đứng sau lưng nàng, ông chắp tay lại, "Thế nhưng bần đạo còn có câu hỏi."

"Nói."

"Mạo phép cho bần đạo hỏi, cô nương là cao nhân nào? Vì sao bần đạo chết rồi mà lại xuất hiện ở đây? Bần đạo nhìn thủ pháp của cô nương là có thể đoán pháp lực của cô nương vượt bậc hơn bần đạo rất nhiều. Bần đạo chưa kịp nhìn rõ thì đầu của lũ tiểu quỷ đã rơi rồi, cô nương tu cấm thuật sao?"

"Ngươi hỏi nhiều quá rồi đó. Ngươi tổng cộng hỏi ba câu, nhưng ta chỉ trả lời một trong ba câu duy nhất thôi. Lý do ngươi ở đây bởi vì ta đã triệu hồn của ngươi lên đây, đã rõ chưa?"

Cổ Thời Nam Hà há hốc miệng vì ngạc nhiên, rồi ông thở dài, lắc lắc đầu, "Bần đạo hiểu rồi. Vậy cô nương có chuyện gì cần tìm một linh hồn này đây?"

"Nói cho ta biết, kẻ khi đó giết ngươi có phải trông như thế này?" Bạch Tinh vẫy nhẹ tay, một luồng sương bỗng xuất hiện, Cổ Thời Nam Hà quay đầu nhìn vào đó, gương mặt ông lộ vẻ kinh hoàng, "Là hắn, chính là hắn!"

"Bình tĩnh đi, đó là ảo ảnh mà thôi. Khi các ngươi gặp nhau các ngươi đã nói những gì?"

Ông nghiến răng, "Bần đạo không biết hắn ta là ai, và không biết bằng cách nào hắn vào trong núi Cồ Việt mà không động tới kết giới. Mặc dù thế nhưng bần đạo vẫn phải tiếp đón hắn, chỉ là khi thấy hắn ta dẫn theo một quân đoàn quỷ thì bần đạo đã thay đổi ý định. Nào ngờ hắn không để tâm đến lời tiễn khách mà còn hét lên: 'Sủng vật của ta, đôi mắt của ta'."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó." Cổ Thời Nam Hà nhìn ảo ảnh trong sương kia, ông chau mày, "Hắn hỏi về đồ đệ của bần đạo, Yến Thế Huân đang ở đâu, hắn nói rằng hắn đã nhận được tin nàng đang ở đây, rồi còn nói là sẽ giúp hai thầy trò đoàn tụ nơi chín suối. Bần đạo khi nghe những lời ấy thì đã nổi giận."

"Hắn vì sao biết nàng ta ở đây?"

"Bần đạo không rõ."

"Một câu hỏi nữa, ai là kẻ đã giết Tương Phượng Nghi, vì sao lại chặt đôi tay của bà ta?"

"Thông qua những gì bần đạo biết thì kẻ đó chính là Ma Chủ, con quỷ vương bị coi là kẻ địch của toàn bộ thế gian, cũng chính là cái tên bị cấm. Tương Phượng Nghi cũng giống như bần đạo bị chúng treo ngược, còn vì sao lại cắt hai tay, bần đạo không rõ."

"Hừm." Bạch Tinh chỉ nhướn một bên mày, "Khi đó vì sao không báo cho Thiên giới biết?"

"Không nói cho ai biết là mong muốn của Tương Phượng Nghi, nàng không muốn Huân nhi phải mang theo nỗi thù. Thế nhưng vì không thể giấu giếm về cái chết của nàng, chúng ta buộc phải mượn chuyện Tương Phượng Nghi bị dính phải độc của cây vong linh trong lúc điều chế độc dược để nói rằng nàng đã bị mất trí."

"Không mang theo nỗi thù? Hừ, Yến Thế Huân bởi vì chuyện này nên mới lặn lội tới môn phái các ngươi, mục đích chỉ là để tìm ra hung thủ đầu độc Tương Phượng Nghi và thay bà ta trả thù. Cay đắng làm sao khi sự thù hận của nàng ta là đang dành cho một kẻ không có thực."

"Chuyện này... Chúng ta không ngờ tới."

"Bỏ đi, ta tới đây không phải để trách móc các ngươi, đành nào cũng đã xảy ra rồi."

"Nếu vậy, bần đạo xin phép rời đi."

"Tất cả những gì ngươi nói điều là sự thật? Có uẩn khuất gì ở phía sau không?"

Cổ Thời Nam Hà dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, yết hầu ông động đậy nhưng cái miệng há ra kia chẳng thốt lên được lời nào.

"Nói cho ta biết tất cả đi." Bạch Tinh xoay người, đôi mắt xám nhìn thẳng vào mắt ông.

...

Bạch Tinh gật gù sau khi nghe những gì Cổ Thời Nam Hà vừa kể, khuôn mặt nàng cứ trong trạng thái bình thản nên ông không thể biết nàng đang nghĩ gì, "Được rồi, ngươi có thể đi."

"Cô nương là người đã giải độc cho Huân nhi sao?"

Bạch Tinh im lặng không trả lời mà đi thẳng về phía đại điện của Cồ Việt phái, Cổ Thời Nam Hà dõi theo bóng lưng nàng, ông chắp tay, khom lưng cúi chào, "Quả nhiên phương trời nào cũng có cao nhân." Dứt lời, bóng hình ông dần phai mờ và tan biến.

Nàng vào trong đại điện, lấy quả cầu pha lê được đính trên bức tường rồi bóp nát nó, quả cầu bị phá vỡ lập tức bắn một luồng sáng thẳng lên trên, phá tung trần nhà và rọi lên trời.

Từ nay, tất cả các môn phái sẽ biết chuyện Cồ Việt phái đã bị diệt môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top