Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 189: Cán cân và lễ tế (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(!) Truyện có tình tiết bạo lực, ngôn từ nhạy cảm, gây khó chịu.

Chiếp chiếp.

Ánh dương của buổi bình minh rọi vào căn phòng thơm mùi gỗ trầm, bàn tay đang đặt trên lồng ngực gầy khẽ động đậy. Kiến Nguyệt mở bừng mắt, vội vàng bật dậy, nhíu mày nhìn xung quanh.

"Sao thế? Gặp ác mộng?" Giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía bên cạnh.

Nàng nhìn sang bên, sửng sốt khi thấy Bạch Tinh đang mỉm cười hiền dịu với mình, trông đối phương thật đầy sức sống.

Bạch Tinh nắm lấy tay nàng, kéo nàng gối lên mình, vỗ lưng nàng dỗ dành, "Vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm một chút nữa đi, đêm qua đã ngủ muộn rồi."

Kiến Nguyệt ngơ ngác hồi lâu, lại ngồi dậy, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn đối phương.

"Ừm?" Bạch Tinh nhướn mày với nàng.

"Thái nhi?" Nàng chần chừ.

"Ta đây."

"Người không phải đang bị bệnh sao?"

Bạch Tinh chớp mắt, lại phì cười, "Bệnh? Ta làm sao sẽ bị bệnh? Em đã ngủ mơ thấy cái gì thế?"

"Nhưng, nhưng mà..." Nàng ấp úng, cứ cảm thấy kỳ lạ vô cùng mà không biết lạ ở điểm nào, "Bây giờ là năm nào?"

"Năm Thuận Thiên bốn mươi ba, chuẩn bị tới lễ Lập Thu rồi, em đã chuẩn bị y phục xong chưa."

"Năm Thuận Thiên bốn mươi ba? Vậy còn cuộc chiến với Thiên Kiếp thì sao?"

Đôi mắt bạc của Bạch Tinh dịu xuống, ôm nhẹ lấy nàng, "Ta biết em vẫn ám ảnh khi đó, là ta không tốt, để cho em phải lo lắng, nhưng ta hứa, Nguyệt nhi, sau này ta sẽ không để em dấn thân vào nguy hiểm nữa, ta sẽ bảo vệ em thật tốt."

"Chúng ta thắng rồi?"

"Ừ, chúng ta thắng rồi, hắn đã bị chôn vùi dưới vực thẳm không ngày trở lại."

"Thật sao?" Nàng mở to mắt, nhưng không hề cảm thấy vui sướng.

"Sắp đến giờ rồi, em nằm thêm một lúc đi, ta đi làm bữa sáng." Nàng hôn nhẹ lên trán Kiến Nguyệt rồi xuống giường, mọi thứ vẫn giống như mọi ngày, Kiến Nguyệt tìm không ra điểm bất thường.

Ăn sáng xong, Kiến Nguyệt thượng triều, sau đó lại cùng Khương Húc Nguyệt đi dạo, nàng hỏi về cuộc chiến với Thiên Kiếp.

"Bệ hạ không nhớ gì sao?" Khương Húc Nguyệt nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Ừm, không nhớ rõ lắm..."

"Hẳn là bệ hạ đã bị cuộc chiến đó ám ảnh, cũng phải, khi đó chúng ta đều cửu tử nhất sinh, may nhờ Yêu Hậu đã tỉnh lại kịp thời, sau đó cục diện được thay đổi, bệ hạ có chút ký ức nào không?"

"..." Nàng im lặng.

"Thằng tạp chủng này! Mi chỉ là hạng nô lệ xách dép cho ta mà thôi!" Đột nhiên có tiếng chửi mắng giữa ngự hoa viên xinh đẹp, thu hút sự chú ý của nàng. Kiến Nguyệt khẽ nhíu mày, song cũng lại gần.

Trước mắt nàng là một vị Yêu tôn nào đó đang liên tục đạp lên lưng một gã nô tài, hành động này khiến nàng có chút bực bội, nhất là khi đối phương cứ văng ra những lời thô bỉ.

"Ngươi làm gì thế hả?" Nàng bước lại gần, nhìn rõ mặt đối phương, đây là nhi tử út của Lục công chúa, so với Yêu Thái Cảnh còn nhỏ tuổi hơn.

"Bệ, bệ hạ." Đối phương thấy nàng thì hốt hoảng, vội quỳ xuống.

"Giữa ban ngày ban mặt, trong hoàng cung mà ngươi nói tục chửi bậy thế sao? Có biết phép tắc là gì không hả?"

"Bệ hạ tha tội, tại tên nô tài đần độn làm bẩn y phục của tôn nhi, tôn nhi còn định tới thỉnh an bệ hạ và Yêu Hậu mà..." Hắn oan ức chỉ vào chỗ phân bón bị dính ở ống quần.

"Yêu tôn đại nhân, là do nô tài hậu đậu, không cố ý, xin đại nhân tha mạng."

Kiến Nguyệt nhìn gã nô tài đang run lẩy bẩy, thở dài một hơi, "Bỏ đi, chỉ là y phục thôi mà, mau đi đi."

"Tạ ơn bệ hạ!" Tên nô tài mừng quýt, xong cũng vội vàng bỏ chạy.

"Bệ hạ, đây là y phục do mẫu thân đích thân thêu cho thần, bệ, bệ hạ cứ thế bỏ qua cho hắn sao?"

"Được rồi, ngươi trở về cho người giặt thật sạch là được, đừng chỉ vì chuyện này mà nóng nảy, nhưng trở về thì nên tự kiểm điểm cho trẫm."

"Vì sao ạ?"

"Còn phải hỏi vì sao ư?"

"Bệ hạ lúc nào cũng bênh vực chúng, còn với chúng ta thì chưa từng để tâm tới." Hắn phụng phịu rời đi, Kiến Nguyệt ngạc nhiên nhìn bóng lưng hắn.

"Có nhiều kẻ không nên cầm quá nhiều quyền lực, nếu không sẽ gây ra hỗn loạn."

"Ý ngươi là sao?" Nàng quay sang nhìn Khương Húc Nguyệt bằng ánh mắt khó hiểu, "Ngươi muốn nói việc trẫm tha tội cho tên nô tài kia là sai?"

"Húc Nguyệt không có nói việc bệ hạ làm sai hay đúng, chỉ là hắn có lỗi với Yêu tôn, bệ hạ nên phân xử công minh cho thoả đáng lòng người."

"Dù gì cũng là bộ y phục mà thôi, không nên ép người quá đáng, cho qua được thì cứ cho qua đi."

"Có những kẻ không xứng đáng được cảm thông đâu bệ hạ. Thôi, thần xin phép trở về để còn sắp xếp hành lý cho ngày kia tới Nam Tiên xử lý sự vụ."

Kiến Nguyệt dõi theo sống lưng thẳng tắp của đối phương, trong lòng lại thấy kỳ lạ không thôi.

Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, lại khiến Kiến Nguyệt ngày càng thấp thỏm, tính khí của nàng trở nên kém đi, dễ nóng nảy, thậm chí có lúc nhìn thấy Bạch Tinh lại trở nên bực bội, nàng không biết bản thân bị làm sao nữa, vì thế quyết định tự mình đi dạo, tiện giải toả căng thẳng.

Lúc đi ngang qua nơi các nô tài trong cung ngủ nghỉ, Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng chó con kêu thảm thiết, vốn tưởng chú chó nào bất cẩn gặp nguy hiểm nên nàng đi tìm, phát hiện âm thanh ở sau cánh cửa gỗ cũ kỹ, nàng dòm vào trong, lại hãi hùng trước cảnh tượng trước mắt. Gã nô tài làm bẩn y phục Yêu tôn lần trước nàng gặp đang hung tàn đánh đập đàn chó con, còn dùng chân đạp mạnh vào bụng chúng, khuôn mặt vốn hiền lành giờ đây trở nên gớm guốc như một sát nhân điên rồ.

"Dừng lại ngay!" Không chịu đựng nổi cảnh tượng trước mặt, Kiến Nguyệt đạp bay cánh cửa để xông vào trong cứu đàn chó.

"Bệ hạ!" Gã nhìn thấy nàng thì mặt mày tái mét.

Nàng nhìn thấy mấy con chó con không may bị gã bạo hành đến tử vong, cơn giận bốc tận lên đầu, "Người đâu, lôi kẻ này ra đánh chục trượng!"

"Bệ hạ, đó chỉ là mấy con chó thôi mà. Nô tài sợ chúng sẽ làm bệ hạ và mọi người bị thương nên mới làm như thế. Bệ hạ, xin hãy rủ lòng thương, tha tội cho nô tài." Gã kêu la oai oái, nhưng Kiến Nguyệt không hề bị vẻ tỏ ra ngây thơ vô tội đó lừa.

"Chôn cất những chú chó này cho cẩn thận, cấm các ngươi đem đi ăn. Còn nữa, những con còn sống thì đưa cho ngự y xem qua xem có bị thương nặng không, rồi giữ chúng ở lại trong cung nuôi."

"Dạ."

Quân lính làm theo lệnh của nàng, nhưng khi đi khá xa rồi thì đột nhiên rì rầm với nhau, "Yêu Đế còn coi trọng mấy con chó này hơn cả mạng người, ý bảo chúng ta còn không bằng chúng."

Những lời này đều lọt vào tai Kiến Nguyệt, khiến nàng sửng sốt cực kỳ, nhưng nàng không gọi lại hỏi tội nữa mà rời đi. Lúc sắp trở về cung để nghỉ ngơi, tình cờ thấy Giang Hạo đang đứng ngắm chim vàng anh, nghĩ đến gần đây ai cũng biểu hiện kỳ lạ, vì thế nàng bước lại gần chỗ hắn.

"Hôm nay quả là một ngày đẹp trời nhỉ."

"Bệ hạ." Hắn nhìn thấy nàng liền hành lễ.

"Ừm." Nàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn con chim vàng anh kia đã bay đi mất.

"Bệ hạ."

"Ừm?"

"Có lẽ bệ hạ không nên để thường dân đi học."

Kiến Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, Giang Hạo vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, "Cho chúng hiểu quá nhiều, chúng sẽ chạm tới tri thức cấm, và khi đó lòng tham của chúng trở nên vô đáy, có voi đòi tiên, quyền lực của bệ hạ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Khi sự khiếp sợ không còn nữa, sẽ là sự phẫn nộ."

"Vớ vẩn, người có tri thức mới thấm hiểu được những đức tính." Nàng lắc đầu.

"Bệ hạ sẽ phải hối hận, Giang Hạo đã khuyên bệ hạ rồi, mong ngày sau bệ hạ đừng oán trách thần không cảnh báo trước."

"Ngươi..."

"Vi thần xin cáo lui." Hắn nói xong liền rời đi.

Kiến Nguyệt mang tâm trạng khó chịu trở về Cửu Thiên cung, đến cửa lại thấy Yêu Thái Cảnh và Lý Ngữ Tịch đang thân thiết cười nói.

"Mẫu hoàng."

Thấy gương mặt nữ nhi vẫn như mọi khi rạng rỡ, tâm trạng Kiến Nguyệt cũng được xoa dịu, nàng bước lại gần, Yêu Thái Cảnh ngoan ngoãn cúi xuống để nàng xoa đầu.

"Tìm mẫu hoàng có chuyện gì sao?"

"Mẫu hoàng." Nàng nắm lấy tay Lý Ngữ Tịch rồi kéo lại gần, "Cảnh nhi muốn cưới nàng."

Kiến Nguyệt nhướn mày, nhìn vào Lý Ngữ Tịch đang xấu hổ, "Nàng? Cảnh nhi muốn nạp nàng làm Yêu vương phi sao?"

"Đúng thế."

"Cảnh nhi đã chắc chưa? Cảnh nhi vẫn còn trẻ, mà hôn nhân là một trong những đại sự của đời người, Cảnh nhi đã chuẩn bị sẵn tâm lý chưa?"

"Cảnh nhi sẵn sàng rồi, Cảnh nhi sẽ chăm sóc nàng thật tốt, yêu thương Yêu vương tôn, và sau này sẽ trở thành Yêu Đế vĩ đại như mẫu hoàng."

Thấy được sự kiên định trong mắt Yêu Thái Cảnh, Kiến Nguyệt làm sao sẽ không tin tưởng nàng đây, vì thế gật đầu, "Yêu nhi của ta lớn rồi."

"Mẫu hoàng đồng ý nhé?"

"Ừ, nếu đã là người tâm duyệt của Cảnh nhi, mẫu hoàng đương nhiên phải ủng hộ rồi."

"Tốt quá rồi. Ngữ Tịch, chúng ta có thể thành thân rồi." Yêu Thái Cảnh reo lên, ôm chặt lấy Lý Ngữ Tịch, cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Một năm sau, hôn lễ của các nàng được diễn ra, Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh ngồi ở trên nhìn đôi thê thê nắm tay nhau, trao nhau những ánh mắt dịu dàng, người người đứng ở hai bên chúc phúc.

Thế nhưng Kiến Nguyệt không thấy vui như bề ngoài, không phải vì nàng không nỡ hay không thích vị Yêu vương phi kia, mà là nàng cảm thấy cảnh tượng trước mắt không chân thực.

Ngay khi Yêu Thái Cảnh và Lý Ngữ Tịch chuẩn bị bái lạy các nàng, đột nhiên có Dương Phùng Vĩ thân đầy máu chạy vào phá bĩnh, như bức hoạ đẹp đẽ bị một vết mực lem nhem phá hỏng.

"Bệ hạ, dân chúng làm phản rồi! Tất cả những kẻ ở đây đều muốn phản bội bệ hạ!" Hắn hét lên, sau đó bị mũi tên xuyên thủng lồng ngực.

Dương Phùng Vĩ ngã xuống ngay trước mắt, tiếp đó là những quan thần tới dự hôn lễ đột nhiên trở mặt, thích khách từ khắp nơi lao ra vây quanh các nàng. Kiến Nguyệt vẫn ngơ ngác, bầu trời trong xanh trong nháy mắt trở nên tối sầm sì, dông bão đổ bộ, sấm chớp chiếu lên khuôn mặt đầy bàng hoàng của nàng. Bên ngoài có những tốp quân ăn mặc thô sơ đang la hét, bọn họ chính là thường dân làm phản.

"Bệ hạ mau chạy đi!" Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi chạy tới bảo vệ nàng, kết quả bị một gã mặc giáp bạc trong chớp mắt hạ gục, linh lực cả hai bị hút vào viên đá mà gã cầm trên tay, sau đó bị gã chém đầu.

Trong khoảnh khắc, những người bảo vệ nàng đã bị hạ gục, nằm trong vũng máu đỏ.

Kiến Nguyệt nhìn gã dẫn đầu dân chúng kia, đó chẳng phải là ai xa lạ, chính là gã nô tài trước đây làm bẩn y phục của Yêu tôn.

"Ngươi..." Nàng nghẹn họng.

"Mẫu hoàng, mẫu hậu, hai người mau đi, Cảnh nhi ở lại giữ chân chúng." Yêu Thái Cảnh nói xong liền cầm kiếm lao về phía hắn, nào ngờ cũng bị viên đá kỳ lạ đó hút cạn linh lực, nàng ngã xuống, bất tỉnh.

"Cảnh nhi." Kiến Nguyệt bật dậy, song thấy mắt mờ đi, người lảo đảo đứng không vững.

"Chúng sinh bình đẳng, vậy thì bất cứ ai cũng có cơ hội trở thành Yêu Đế chứ nhỉ. Yêu Đế đừng trách ta, chính ngươi đã dạy ta biết, chúng ta ngang hàng! Ha ha ha ha."

Đó là lời nói cuối cùng mà nàng nghe thấy trước khi ngất đi.

"Kể từ lên ngôi đến nay, Yêu Đế luôn tìm cách kìm hãm quyền lực của quý tộc chúng ta, trao nhiều ưu ái cho lũ thường dân."

"Tri thức là thứ thiêng liêng do thần linh ban cho, chữ viết là vật do quý tộc sáng tạo và giữ gìn, từ khi nào đám hạ đẳng cũng được chạm vào?"

"Dựa vào gì mà những kẻ mang dòng máu cao quý như chúng ta phải cúi đầu trước lũ thấp hèn? Dựa vào gì mà lũ tạp chủng được leo cao hơn ta?"

"Nếu Yêu Đế không thể bảo vệ quyền lợi của quý tộc, vậy thì đã đến lúc Yêu Đế phải bước xuống ngai vàng rồi, tự chúng ta sẽ bảo vệ chúng ta."

"Kẻ phản bội lại vương tộc chính là kẻ tạo phản, Yêu Đế đáng chết!"

Nàng mở bừng mắt, phát hiện mình đang bị nhốt giam ở ngục tù ẩm ướt, tay chân bị xích sắt trói lại. Kiến Nguyệt hoang mang nhìn xung quanh, thấy Bạch Tinh đang bị giam ở bên còn lại.

"Mẫu hoàng, người tỉnh rồi."

"Cảnh nhi." Nàng vội ngoái đầu tìm, phát hiện Yêu Thái Cảnh bị nhốt ở bên cạnh mình, "Cảnh nhi không sao chứ, đừng sợ, mẫu hoàng sẽ đưa Cảnh nhi thoát khỏi đây."

Nói rồi nàng thử dùng linh lực, lại phát hiện linh căn trống trơn.

"Mẫu hoàng, chúng đã cướp sạch linh lực của chúng ta rồi, bao gồm cả mẫu hậu, mẫu hoàng đừng cố kẻo tổn hại thân thể."

"Thế này là thế nào."

Đúng lúc này có tiếng bước chân, sau đó là tiếng cười khằng khặc, Kiến Nguyệt nhìn gã nô tài kia, trong mắt vằn máu, "Ngươi rốt cuộc đã bày trò gì?"

Gã lấy viên đá thất sắc ra, tung nó lên không trung, "Đều nhờ công Yêu Đế cho chúng ta biết chữ, được học hành, nên khi ngươi đuổi ta ra khỏi cung, ta đã đến Vực Không Đáy để tìm tòi, tình cờ phát ra viên đá có thể vô hiệu hoá linh lực của các ngươi, giờ đây các ngươi chỉ như con kiếm trong tay ta thôi."

Nàng nghiến răng, thầm triệu hồi Tiểu Bạc và Bạch Nguyệt Âm, nhưng tất cả vô ích.

"Đừng tốn sức nữa, giờ ngươi chỉ như nữ tử bình thường, tay yếu chân mềm mà thôi." Gã nhoẻn cười, "Ngươi thua rồi Yêu Kiến Nguyệt, từ nay vương vị sẽ thuộc về ta."

"Ngươi đáng sao?" Nàng nhếch mép cười.

"Hừ, ngươi không thức thời như ta nghĩ nhỉ, vẫn còn huênh hoang tưởng mình là Yêu Đế năm nào." Nói rồi gã mở cửa phòng giam Yêu Thái Cảnh.

"Đừng có động vào nàng!"

"Từ trước đến nay, kẻ yếu luôn phải hầu hạ kẻ mạnh, năm xưa ta cũng phải chịu nhục mà co ro trước mặt ngươi đó thôi. Bây giờ, mọi thứ trở về quỹ đạo, nữ tử luôn là kẻ yếu, nam tử là kẻ mạnh, kẻ yếu phải tuân theo kẻ mạnh là điều tất nhiên." Gã nắm lấy cằm Yêu Thái Cảnh, ánh mắt dâm dê nhìn chằm chằm gương mặt căm phẫn kia, liếm mép, "Nàng có biết những năm qua ta đã thèm khát nàng thế nào không? Mơ đến nàng hầu hạ ta, bầu vú thơm mùi sữa của nàng cọ lên người ta, khà khà, Yêu Thái Cảnh, ta thèm khát nàng từ rất lâu rồi."

"Buông nàng ra!" Kiến Nguyệt thét lên, cả người vùng vẫy cố kéo đứt xiềng xích.

"Suỵt, đừng lo, bản vương sẽ cho nàng sướng ngay thôi, nàng đâu cần phải tranh giành với nữ nhi mình. Hay là, cả ba mẫu tử cùng hầu hạ trẫm nhỉ." Gã liếc về phía Bạch Tinh.

"Câm miệng, tên bệnh hoạn!"

"Ha ha ha, cảm giác nữ nhi của mình bị một nô tài thấp kém hãm hiếp là như thế nào hả?"

Nàng nghiến răng, cả gương mặt biến dạng vì giận dữ, nếu như dây xích bây giờ bị đứt, nàng chắc chắn so với mãnh thú nào hung ác hơn, nghiền nát từng mẩu xương mẩu thịt của hắn.

"Ngươi không biết van xin ta để tha cho nữ nhi ngươi sao? Hay là ngươi sĩ diện đến máu mủ của mình cũng không cần?"

"Ta... Cầu xin ngươi, hãy tha cho nàng." Nàng gằn từng chữ một.

"Thế là chưa đủ đâu, ngươi phải bò lại đây và liếm đế giày ta, khóc lóc cầu xin ta chứ."

Kiến Nguyệt trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu, "Được, vậy ngươi thả trói cho ta."

"Ha ha, thả trói? Bây giờ thả ngươi ra có khi gì mở cửa chuồng cho con chó dại ra cắn ta?"

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Ngươi phải tự tìm cách đi chứ." Gã cười, "Nhanh lên, bản vương không có kiên nhẫn đâu."

"Ta nguyện thay thế nàng, ngươi thả nàng ra, ta sẽ thay nàng hầu hạ ngươi!" Nàng rống lên, khiến cho đối phương ngửa đầu cười lớn, "Ha ha ha, các ngươi nghe thấy gì chưa?"

Đám lính gác ngoài kia bật cười theo, tiếng cười bỉ ổi đó khiến Kiến Nguyệt tin mình đã rơi xuống đáy vực của thế gian, nơi không có nhân tính, không còn đức tin, chỉ có sự nhơm nhuốc. Nàng tuyệt vọng, nàng ghê sợ, nhưng vì người nhà, nàng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ. Lúc này đây nàng thấy cái chết là sự ban phước, cái chết thật đẹp đẽ.

"Thả nàng ta ra."

Kiến Nguyệt được thả trói, nàng ngã nhào xuống đất, nhìn đôi giày trước mắt mình, lại ngẩng lên nhìn khuôn mặt gớm guốc kia. Người Kiến Nguyệt run rẩy, chậm rãi bò lại gần hắn, "Ngươi đã hứa thì phải giữ lời, tha cho các nàng."

"Ta cho ngươi nói sao con điếm này." Gã đá vào mặt nàng, khiến nàng bay sang một bên.

"Mẫu hoàng, người không cần phải làm thế, Cảnh nhi chịu được."

"Mẫu hoàng không sao." Nàng lồm cồm bò dậy, mặc cho tiếng cười hả hê mà kiên định bò lại gần hắn, nhìn đôi giày dính đầy bùn bẩn, còn có mùi hôi.

"À, hôm nay ta không cẩn thận đạp phải phân chó, nhớ liếm sạch giúp ta nhé."

Cảm giác buồn nôn kéo đến tận cổ họng, làm mặt Kiến Nguyệt xanh xao, nàng cúi thấp đầu, trông hèn mọn vô cùng, đôi mắt nàng nhắm chặt lại, đầu lưỡi lề mề chạm nhẹ vào mũi giày, ngay sau đó nàng nôn hết mọi thứ trong dạ dày.

"Ngươi!" Gã nổi giận, co chân đạp mạnh vào người nàng, sau đó lại đánh vào bụng nàng khiến nàng phun máu, nàng nghĩ dạ dày mình đã xuất huyết.

"Mẫu hoàng, dừng lại, dừng lại! Ta nguyện hầu hạ các ngươi, tất cả ta đều nguyện liếm giày cho các ngươi, nhưng hãy tha cho mẫu hoàng."

"Ha ha, nàng nói rồi đấy nhé. Các ngươi còn chần chừ gì nữa, từ nay trở đi các nàng sẽ trở thành nô lệ của các ngươi, thích làm gì thì làm đi!"

"Yêu Đế anh minh!"

"Cảnh nhi..." Kiến Nguyệt thều thào, nàng nghe thấy tiếng xé rách y phục, tiếng khóc nấc của Yêu Thái Cảnh, âm thanh dơ bẩn của nhục dục. Bỗng Yêu Thái Cảnh gào lên, cướp được con dao rồi tự đâm vào tim mình tự sát, thế nhưng chúng không hề dừng lại mà tiếp tục hành hạ tử thi kia khiến Kiến Nguyệt chết sững. Lòng nàng như bị xé thành trăm mảnh, nàng thống hận, nhưng nàng bất lực, so với bị lửa địa ngục thiêu nàng thấy cảnh tượng đây càng đau đớn hơn, đau đến nàng không dám mở mắt. Đôi mắt trong veo của nàng nay chỉ còn thù hận, những giọt máu chảy ra từ mắt nàng, cả người nàng sôi sục trong cơn hận.

"Hừ, hừ." Nàng gầm gừ như con thú điên, cơn đau trong người biến mất, nàng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ lừ đang chảy máu nhìn lũ sắc lang đang vây quanh Yêu Thái Cảnh, doạ chúng khiếp sợ.

"Ngươi, ngươi định làm gì?"

"Đáng chết, các ngươi đều đáng chết. Các ngươi lẽ ra không nên xuất hiện trên đời này. Ta nguyền rủa xác thịt các ngươi trở nên hôi hám và đầy ruồi bọ, các ngươi sẽ không được chôn cất tử tế và linh hồn các ngươi sẽ mãi bị giam giữ trong địa ngục!" Nàng thét lớn, phóng ra một nguồn linh lực mạnh đến phá huỷ mọi thứ trên cõi đời.

Một mảnh trắng xoá, mọi thứ đều biến mất trước mắt Kiến Nguyệt.

"Ngươi xem, nhân tâm chính là như thế, không phải kẻ nào cũng biết ơn ngươi. Ngược lại, sự nhân từ của ngươi chính là nỗi nhục nhã của chúng, chúng không coi đó là tình thương giữa đồng loại, mà coi đó là sự thương hại, và chúng không cần thương hại, điều đó chỉ khiến cái tôi chúng cảm thấy bản thân mình yếu ớt và thất bại. Yêu Đế, bấy lâu nay ngươi chỉ bênh vực cho lũ ác ma mà thôi, tự tay ngươi đã trao quyền lực cho chúng, mà một khi sinh vật có được quyền lực, không còn ai phán xét và trừng trị chúng, chúng sẽ làm những điều mà trước đây chúng chưa từng nghĩ tới. Cái ác sinh ra từ đâu? Chính là sinh ra từ cái thiện của lũ tự cho mình là cao thượng!"

"Bây giờ đây, lũ tạp chủng đó đang quỳ trước mặt ngươi, ngươi sẽ làm gì chúng?"

Kiến Nguyệt nhìn gã nô tài và những gã đã làm tổn hại Yêu Thái Cảnh đang khóc lóc chịu trói trước mặt mình, con mắt nàng đỏ ngầu, nàng đã bị thù hận lu mờ, nàng quên đi tính lương thiện trong mình, nàng để cái ác chiếm lấy cơ thể mình, nàng không còn lý do để nhân từ nữa.

"Ta nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn không được chuyển kiếp, mãi làm vong linh chìm trong biển lửa!"

"Yêu Đế, người không phải luôn luôn nhân từ sao, luôn thương xót cho con dân sao? Vì sao lại có thể nguyền rủa chúng ta tàn độc đến thế?"

"Hoá ra trước đây chỉ là lời nói dối sao?"

"Yêu Đế, chúng sinh bình đẳng, dựa vào gì mà ngài có quyền phán xử chúng ta?"

"Yêu Đế..." Tiếng xì xầm rên rỉ khiến nàng đau cả đầu, nàng gầm lên, "Câm miệng! Lời nguyền sẽ có hiệu nghiệm từ bây giờ!"

...

Chiếp chiếp.

Kiến Nguyệt mở to mắt, vội bật dậy, nhìn căn phòng quen thuộc thơm mùi gỗ trước mắt.

"Sao thế? Gặp ác mộng?"

Nàng quay sang nhìn Bạch Tinh, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, "Thái nhi?"

"Ừm?"

"Bây giờ là năm bao nhiêu?"

"Năm Thuận Thiên thứ bốn mươi ba, sao em lại hỏi thế? Em đã mơ thấy gì sao, kể ta nghe."

Kiến Nguyệt không trả lời mà vội rời khỏi giường, chạy ra bên ngoài, mặc cho Bạch Tinh gọi với. Nàng như điên chạy tới Đông Phong cung, bỏ qua ánh mắt kỳ quái của cung nhân mà xông vào thẳng phòng Yêu Thái Cảnh, "Cảnh nhi."

Yêu Thái Cảnh đang vẽ con heo cắn mông hồ ly, thấy nàng xông vào liền vội giấu tranh đi, "Mẫu hoàng? Sao sớm như thế mẫu hoàng đã tới đây?"

"Cảnh nhi, Cảnh nhi có đau không?" Nàng kéo Yêu Thái Cảnh đứng dậy, hốt hoảng nhìn quanh.

"Cảnh nhi không sao, mẫu hoàng sao chỉ mặc mỏng thế này mà chạy ra ngoài? Giày cũng không thèm đi, sắp tới tiết Lập Thu rồi, mẫu hoàng dù là Cửu Vĩ thì cũng không nên chủ quan chứ." Nói rồi nàng lấy áo khoác của mình đắp lên vai Kiến Nguyệt, nào ngờ cả người bị ôm chặt lấy.

"Cảnh nhi vẫn bình an, thật tốt quá rồi."

"Cảnh nhi đương nhiên là vẫn bình an rồi, ai có thể tổn thương được Cảnh nhi chứ, mẫu hậu chắc chắn càng không... Mẫu hoàng khóc sao?"

"Đừng chủ quan, nếu một ngày gặp nguy hiểm, Cảnh nhi đừng để tâm tới chúng ta mà hãy chạy đi, chạy càng xa càng tốt." Nàng ôm chặt đối phương đến như muốn hoà thành một với mình, sụt sịt nói.

"Làm sao có thể, Cảnh nhi sẽ không bao giờ bỏ mặc hai người. Đã nói khi Cảnh nhi lớn sẽ bảo vệ hai người mà, giờ Cảnh nhi lớn rồi."

"Đừng cãi mẫu hoàng, mẫu hoàng bảo vậy thì cứ làm đi." Nàng vùi mặt vào cổ Yêu Thái Cảnh.

Kiến Nguyệt tiếp tục thượng triều, sau đó cùng Khương Húc Nguyệt đi dạo.

"Hôm nay trông bệ hạ không khoẻ, lẽ nào do đêm qua bận việc đến thức muộn sao?"

Kiến Nguyệt lắc đầu, nhìn hai con đường trước mắt, thấy Khương Húc Nguyệt định đi con đường kia thì vội nói, "Đừng đi bên đó, đi bên này."

Khương Húc Nguyệt cũng không nói gì, đi theo con đường nàng chọn.

Lúc trở về lại thấy Yêu tôn đang nhăn mặt đứng đợi mình, hắn thấy nàng thì sắc mặt vội đổi, "Yêu tôn bái kiến bệ hạ."

"Ừm." Nàng liếc bộ trang phục của hắn, "Đây là y phục do mẫu thân ngươi may?"

"Không phải ạ, Yêu tôn đúng là hôm nay có mặc y phục do mẫu thân may để tới thỉnh an, nhưng trên đường bị một nô tài mắt mù hắt phân trúng, nên Yêu tôn phải trở về thay y phục."

"Vậy còn tên nô tài đó thì sao?" Nàng lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như thế.

"Bệ hạ yên tâm, Yêu tôn chỉ dạy dỗ hắn một chút, chưa làm gì quá phận."

"Ừm, vào trong đi."

Chuỗi ngày yên bình cứ thế trôi qua, Kiến Nguyệt không đi đến nơi cung nhân ở, trong đầu nàng đầy mâu thuẫn. Cuối cùng tới một ngày, nàng đưa ra một chính sách ngầm, có rất nhiều tri thức bị cấm đoán, học giả du học đều phải có người đi theo giám sát, ăn ngủ nghỉ đúng giờ giấc, không làm việc riêng mà không được sự đồng ý của người giám sát, nếu vi phạm lập tức thu hồi học vị, đuổi học, chuyện giám sát binh khí trái phép ngày càng chặt chẽ, thường xuyên kiểm tra đột xuất, hôm nay khám nhà rồi ngày mai bỗng nhiên quay lại, hoặc có khi cả tháng trời rồi mới kiểm tra một lần, khiến cho giới quan lại vất vả đến đổ cả mồ hôi.

Rồi đến một ngày nọ, Yêu Thái Cảnh đến xin nàng cho cưới Lý Ngữ Tịch, nàng đồng ý. Ngày thành hôn, nàng cho Nội quân và quân binh canh gác từng góc thành, phải là quan thần nàng tin tưởng lắm mới được xem lễ, nếu không chỉ cần gửi lời chúc là được, hôn lễ thuận lợi diễn ra.

Một năm sau, Lý Ngữ Tịch hạ sinh Yêu vương tôn, là một nam hài khoẻ khoắn, thêm một năm nữa lại sinh thêm một hoàng tử. Năm năm sau, các nàng có ba hoàng tử và hai công chúa, Kiến Nguyệt thấy đã đến lúc, vì thế truyền ngôi cho Yêu Thái Cảnh, còn mình lui về ở ẩn cùng Bạch Tinh.

Một ngày nọ vào ban đêm, Bạch Tinh đột nhiên ngồi dậy, khiến Kiến Nguyệt ngủ không yên ở bên cạnh tỉnh theo, "Sao thế?"

"Nguyệt nhi, em sẽ ở lại với ta chứ?"

"Ý người là sao?"

"Em sẽ ở đây với ta, mãi không rời đi chứ? Hãy hứa với ta, ở lại đây, cùng ta trải qua ngày tháng an nhàn, đừng đi đâu cả, ta sẽ chăm sóc em, không để em phải bận tâm chuyện gì."

Kiến Nguyệt nhìn đối phương chằm chằm, nếu là bình thường nàng sẽ gật đầu ngay tức khắc, nhưng giờ đây nàng lại do dự, "Ở lại đây là ở trong Xích Quỷ sao?"

Bạch Tinh không trả lời nàng mà lại nói, "Hãy hứa với ta đi, hãy thề với ta đi." Nói rồi đẩy nhẹ Kiến Nguyệt xuống, hôn lên môi nàng rồi trượt xuống cổ, nỉ non, "Nguyệt nhi, hãy ở lại với ta, đừng rời đi, ở lại với ta mãi mãi, đó chẳng phải điều em muốn sao? Vì sao em lại do dự?"

"Thái nhi."

"Ừm?"

"Trên đời này chỉ có một Thái nhi mà thôi."

"Ý em là sao — Hự." Bạch Tinh trợn to mắt, sửng sốt nhìn nàng, lưỡi kiếm xuyên qua người Bạch Tinh, đâm thẳng vào giữa lồng ngực Kiến Nguyệt, nàng đang giết đối phương, cũng tự giết chính mình.

"Nguyệt nhi, em..."

"Thật kỳ lạ, dù chỉ là Thái nhi giả, thế mà em cũng không nỡ tổn thương người." Kiến Nguyệt dịu dàng nhìn nàng, vươn tay vuốt ve gương mặt diễm lệ như tượng đó, "Thái nhi, em mệt quá, chúng ta cùng đi, chúng ta cùng nhau bước xuống cửu tuyền nhé."

"Đó là lựa chọn của em?"

"Phải."

"Được, ta tôn trọng em." Nàng ôm lấy Kiến Nguyệt, "Chúng ta cùng chết thôi."

Khoé môi Kiến Nguyệt cong lên, nước mắt chảy dài bên má, ánh mắt mơ màng dần. Thế nhưng đợi hồi lâu, khi cái xác trên thân mình đã mất đi hơi thở, nàng vẫn chưa chết.

Vì sao lại thế? Nàng hoang mang tự hỏi.

"Dậy thôi Nguyệt nhi."

Dây chuyền trên cổ đột nhiên phát sáng trước sự ngỡ ngàng của nàng, những sợi dây xích mọc ra, nhẹ nhàng siết lấy cổ nàng.

"Hãy tỉnh lại đi Nguyệt nhi."

"Vì sao?" Nàng bật khóc.

"Sự thật thì luôn tàn khốc, còn giả dối thì lại rất đẹp đẽ. Nhưng đằng sau cái đẹp đẽ là sự thối rữa, còn cái tàn khốc của sự thật mới là chân lý giúp người ta đứng vững trong thế giới này. Mộng đẹp đến mấy cũng là mộng, rồi cũng đến lúc phải dậy, để tiếp tục hành trình của mình."

"Ta đã nói sẽ đợi em trở về mà."

...

Bầu trời xanh biếc đột nhiên tối sầm sì, mây ngũ sắc bị gió thổi bay đi, Thiên Kiếp ngơ ngác nhìn xung quanh, lại nhìn Yêu Đế đang bay lơ lửng kia, y sửng sốt, "Không thể nào."

"Không thể nào! Không thể nào! Ngươi điên rồi sao? Ngươi thà đối mặt với thế giới hỗn loạn này hơn là thế giới đẹp đẽ diễn ra theo ý ngươi sao?" Y kích động đến muốn hét lên, y đã bị tổn thương do làn sóng thần lực nàng phóng ra trong mộng cảnh, vì thế y cần phải tĩnh dưỡng, nào ngờ vết thương chưa khép được bao nhiêu nàng đã phá vỡ ảo ảnh. Thiên Kiếp cầm lấy cây thương dưới đất rồi lao về phía nàng, muốn giết chết nàng, nào ngờ lúc này người nàng được một vầng quang thuần khiết bao bọc, y vừa lại gần đã bị đánh bay ra xa.

Bầu trời chia làm hai nữa nay bị đám mây dày phủ kín, cung điện nguy nga của Thiên Kiếp lung lay.

"Mau nhìn kìa, trên trời!" Một người hô lên, thu hút sự chú ý của người khác, mọi người đồng loạt ngẩng lên. Trên cung điện lửng lơ kia có những con hồ ly chín đuôi đổ xô chạy tới, những Cửu Vĩ nhìn thấy thì hốt hoảng, lại vui mừng.

Lúc này, Khương Phượng Giai và Yêu Yến Uyển đã tới gần Hoàng thành. Yêu Yến Uyển ngẩng đầu, con mắt long lanh phản chiếu lại cả tầng mây.

"Phụ vương, hiền đệ..."

"Kia chính là mẫu thân ta!"

"Gia gia!"

Dương Phùng Vĩ đang bận rộn đánh chém với mấy con quái cũng nhìn lên, hắn sững sờ đến đánh rơi thanh đao, tay run rẩy, mắt ầng ậng lệ, "Phụ thân, là người thật sao..."

"Tiên Vương kìa! Tiên Vương trở lại rồi!"

Yêu Nhã Trí được dẫn ra khỏi kinh thành để đến nơi an toàn nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài nên cũng bước ra xem, bà nhìn lên trời, tay bụp miệng, nước mắt lập tức tuôn ra.

"Thiếp biết chàng sẽ không cứ thế rời đi mà."

Yêu Kiến Phúc đứng trước mặt bà tươi cười, ông không nói gì, nhưng lại như đang nói: "Nàng yên tâm, có ta bảo vệ nữ nhi nhỏ nhắn của mình."

Bùi Yêu bà vươn tay chạm vào linh hồn mỏng manh của Yêu Thế Huệ, trong khoảnh khắc đó, linh hồn của bà đã chạm được vào nàng. Nàng đứng đó, dịu dàng nhìn bà, ánh mắt thay vạn ngôn từ biểu đạt, Bùi Quý phi nghẹn ngào, ngắm nhìn nữ nhi của mình từ đầu đến chân, bà mỉm cười.

"Nữ nhi vẫn bình an là mẫu thân vui rồi, những năm nay Yêu Đế chăm sóc mẫu thân rất tốt, mẫu thân cũng rất khoẻ, nữ nhi cứ yên tâm đi. Bây giờ nữ nhi mau đi giúp bệ hạ thôi, hãy giúp nàng bảo hộ Cửu Vĩ tộc, bảo hộ chúng sinh."

Yêu Thế Huệ cười với bà, chậm rãi xoay người rồi bay lên trời.

Cảnh tượng kỳ diệu này khiến cho cả đoạ thần bối rối, Sáo Âm Quỷ nhìn rồi chỉ thở dài, "Phù Sinh tiên sinh, lời của tiên sinh quả là điều đáng để ta học. Phán xét những gì mình thấy, cuối cùng sẽ trở thành lồng giam của chính mình, và thứ còn lại chỉ có nước mắt."

Trên trời, Thiên Kiếp căm phẫn nhìn Yêu Đế được vô số sinh linh nâng đỡ lên cao, để tiếp nhận chúc phúc của ánh dương rực rỡ.

Yêu Đế dù nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay ai đó đang lên ngực mình, nàng nhìn thấy quãng thời gian ở Xích Quỷ cùng Bạch Tinh luyện kiếm, từng câu chữ vang trong đầu nàng, thấm đẫm vào trái tim nàng.

"Tại sao lại nói là để cho chúng sinh tự sinh tự diệt, đó không phải là trốn tránh trách nhiệm, mà là chìa khoá cởi trói khỏi xiềng xích do thần linh buộc vào cổ chúng sinh. Chúng sinh từ trước đến nay, và mãi mãi không cần tới lời chúc phúc của thần linh mới có thể sống, vì thế cũng không cần thần linh phán xét và trừng phạt. Hãy để chúng sinh tự do, tự chứng kiến cái đẹp và tội lỗi của mình, trở thành quan phán xử và đưa bản án cho chính mình, trở thành anh hùng cứu rỗi chính mình. Vị thần duy nhất mà chúng sinh nên tôn thờ, không ai khác ngoài chính bản thân mình."

Làn gió lành đi khắp nhân gian, mây đen che khuất vẻ đẹp giả dối, sau lại để ánh dương xuyên qua tầng mây để chiếu sáng, Yêu Thần thức tỉnh. Khi đôi mắt sáng ngời của nàng mở, chúng ma quỷ khiếp sợ, yêu quái quỳ lạy, và vạn vật vui sướng. Nàng to lớn và hùng vĩ ngồi trên bầu trời vô tận, chính cái đuôi rộng mở, tám cái đuôi hướng về tám hướng, cái đuôi còn lại chỉ về trái tim nàng. Xung quanh là những con người đã từng sống, và chiến đấu hết mình vì niềm tin bản thân, họ chưa từng gục ngã, họ chỉ thay đổi hình dạng mà thôi.

"Các vị, ta chỉ xin quấy rầy các vị một lần thôi." Nàng nói, thấy Yêu Thế Huệ xoa nhẹ đầu mình.

Cán cân do con quỷ khổng lồ cõng bắt đầu mất đi cân bằng, lệch sang một bên.

Thiên Kiếp rống lên, khuôn mặt đẹp đẽ của y nứt thành từng mảnh, y hoá thành một con thú đầu dê, cánh ưng đuôi rắn, đôi cánh xoè rộng, che phủ cả một góc trời. Y thét lớn, phun ra ngọn lửa đen về phía Yêu Đế, nhưng lại không thể lấn át nổi ánh sáng rực rỡ kia, y vẫn cố chấp, như con thiêu thân lao vào tấn công.

"Chết đi." Y ré lên, móng vuốt nhắm đến tim nàng, thế nhưng khi chạm vào nàng, người nàng lại hoá thành thuỷ tinh, nứt thành từng mảnh rồi vỡ choang. Y ngẩng đầu, kinh hãi nhìn hồ ly với chín cái đuôi như mây xoáy ánh vàng, bụi lành lấp lánh cả bầu trời đen tối, sinh linh vây quanh nàng, bao bọc nàng, kề bên nàng. Gương mặt nàng thư thái, mắt nàng nhắm nghiền, khoé môi nàng cong lên, nàng như đang nhảy một điệu múa của muôn loài, nàng có vẻ cao thượng hơn sinh vật điên cuồng tranh giành sự sống như y.

Thật đẹp đẽ làm sao. Y thốt lên, thẫn thờ nhìn tia sáng chói loá làm mờ mắt y.

Mây đen xung quanh tụ lại thành hình, cùng nhau, ước nguyện của mọi sinh linh biến ra một thanh kiếm khổng lồ, mũi kiếm như thiên thạch lao xuống, đâm trúng đầu Tội Thần Thiên Cổ, đôi cánh to lớn của y ngừng vỗ, y rơi thẳng xuống biển sâu, tạo thành sóng thần cao như dãy núi Phượng Hoàng chọc thủng mây.

Mọi người thấy thế, vội vàng tạo kết giới, ngăn con sóng sấp sửa nuốt chửng cả lục địa.

Quỷ Kiêu Ngạo bị Yêu Thái Cảnh tát cho lệch mặt, nó ngã lăn sang một bên, "Ta làm sao lại thua một con nhãi như ngươi!"

"Trước đây ngươi thắng là bởi vì ngươi chơi bẩn, một lũ xúm lại bắt nạt ta mà thôi! Ngươi vẫn hoang tưởng mình sẽ đánh lại ta sao?" Nàng nhặt quyền trượng của nó lên, đây là quyền trượng đẹp nhất mà nàng từng thấy, nhưng nàng không ham, "Hãy để sự ngạo mạn của ngươi giết chết ngươi đi." Nói rồi giơ quyền trượng lên, dùng chân gậy đâm chết nó, quyền trượng cũng thế mà tan biến.

Cục diện thay đổi, thắng thua đã rõ, đoạ thần cúi đầu chịu thua. Khương Húc Nguyệt hoá thành người thường, bước đến trước mặt Sáo Âm Quỷ, "Ngươi đã thua rồi."

Sáo Âm Quỷ im lặng.

"Quay đầu là bờ, ngươi thông minh, cũng không giống lũ Quỷ tướng khác khát máu, chỉ là ngươi chọn sai bên. Ta tin chỉ cần ngươi cải tà quy chính, thế gian rộng lớn này vẫn có nơi cần tới tài năng của ngươi."

"Tiên sinh không hận ta sao?"

Nàng lắc đầu, "Thù hận khiến ta mù quáng, dùng chết chóc để đáp trả thù hận thì chỉ tạo ra vòng lặp vô hạn mà thôi."

Sáo Âm Quỷ phì cười, "Giá như năm đó, người vươn tay đỡ ta dậy là Yêu Đế hoặc tiên sinh, ta cũng sẽ không bước đến ngày hôm nay. Lòng tốt của tiên sinh ta hiểu, nhưng ta không dám nhận, ta đã nhuốm bùn đến kết dính vào da thịt rồi, có tẩy rửa thế nào cũng không sạch."

Nàng không đáp, nó quỳ xuống trước mặt nàng rồi dập đầu một cái, "Ta luôn coi tiên sinh là bậc tiền bối của ta. Ta thua rồi, vậy nên sẽ nói với tiên sinh một điều mà ta biết."

"Ngươi nói xem."

"Tiên sinh có biết, lý do mà tiền nhân gọi số phận là bánh xe vận mệnh là bởi vì, vận mệnh thật sự có thể xoay chuyển được. Chúng sinh đều đứng về phe Yêu Đế, vì thế ta đã nghĩ mãi, chúng ta làm sao thắng đây. Cho tới khi ta tới sông Cốt Vong, chiến trận năm xưa giữa Cửu Vĩ Quốc và các nước còn lại, ta thấy Thánh Tổ đã đổ lệ khi gặp chúng ta."

"Ý ngươi là sao?"

"Tiên sinh có hiểu ý nghĩa của Thánh Tổ và Ma Tổ không? Ta cũng phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu, Thánh Tổ đại diện cho sinh, còn Ma Tổ đại diện cho diệt, cả hai không đến từ thế giới này mà từ đâu đó ngoài kia, và nhiệm vụ của họ là giữ gìn cho Đại cân bằng của Tinh Hà. Vạn năm trước, Hoà Bình Đế Quân bởi làm mất cân bằng, thiện nhiều hơn tà, nên Ma Tổ mới xuất thế để diệt người đã làm mất sự cân bằng đó. Và vạn năm sau, Yêu Đế đã trở thành tội nhân trong mắt Ma Tổ mất rồi."

Khương Húc Nguyệt trợn to mắt sửng sốt, lúc này mới nhận ra Sáo Âm Quỷ luôn nhiền về phía cán cân khổng lồ kia, nàng nhớ khi nó xuất hiện vẫn còn cân bằng, nay lại bị lệch sang một bên rồi.

"Đó là lý do năm đó Ma Đế không giết hắn?"

Sáo Âm Quỷ chậm rãi gật đầu, "Bệ hạ sớm đã biết điều đó, nhưng vẫn chấp nhận làm liều, để xoá sạch cựu thế giới, lập ra tân thế giới thì cần phải mượn sức mạnh của Ma Tổ. Nhưng Ma Tổ không đời nào chấp thuận chuyện này, vì thế còn một cách duy nhất, đó là làm Ma Tổ hoá điên vì nghiệp chướng. Để làm thế này, chúng ta đã lợi dụng trấn Giám Hồn, ta sửa lại nó một chút, để nó thành vật chứa nghiệp chướng, tới thời điểm lễ tế bắt đầu, mọi trấn sẽ giải phóng toàn bộ nghiệp chướng."

"Thì ra, chẳng trách vì sao ta luôn cảm thấy các ngươi không dùng hết sức. Các ngươi muốn lợi dụng Yêu Đế, dù là nàng hay chủ nhân của các ngươi chết đều khiến cán cân mất cân bằng, như thế Ma Tổ cũng sẽ tỉnh lại. Các ngươi đã điên thế rồi sao? Thậm chí là sẵn sàng bỏ mạng, nếu chủ nhân các ngươi chết rồi thì còn ai để lập ra tân thế giới?"

Sáo Âm Quỷ ngửa đầu nhìn trời, mắt nhắm lại, "Mọi câu hỏi của tiên sinh cứ để thời gian trả lời đi. Còn bây giờ, vật tế lễ cuối cùng đã có, đó chính là dòng máu bẩn của Đoạ Thần."

Gió lành đột nhiên thổi mạnh, hoá thành cơn lốc, sóng biển yên ả trở nên dữ dội như trong bão, mây trắng nhuốm đen, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề khiến người ngột ngạt, bầu trời sáng sủa chuyển sang màu đỏ máu, cán cân ngày càng lệch sang một bên. Cơn ác mộng năm đó của Khương Húc Nguyệt đang kéo tới, nàng loạng choạng lùi về sau.

Run rẩy. Sợ hãi. Khóc lóc. Gào thét. Tháo chạy. Bất lực. Tuyệt vọng.

Ma Tổ đã thức giấc sau vạn năm phong ấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top