Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 193: Hãy tin rằng, chúng ta rồi sẽ gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lê đại nhân, tìm thấy chúng rồi!"

Đột nhiên có một đám người la hét còn chỉ trỏ, bọn họ thành công thu hút sự chú ý của ba người Kiến Nguyệt, "Có chuyện gì thế?"

"Có vẻ chúng ta vừa mới đến đây đã bị truy nã rồi." Bạch Tinh nhướn mày.

"Hả? Vì sao? Vì tiêu tiền giả sao? Nhưng mà đã ai kịp mua gì đâu."

"Không biết, nói chung là trông chúng không được thân thiện nhỉ."

Đám quân binh cầm theo thương đao hùng hổ chạy về phía các nàng, trong lúc Kiến Nguyệt đang suy nghĩ nên chạy hay ở lại chiến đấu thì có một người trùm áo choàng lao lên, sau đó tạo một bức tường lửa chia cách hai bên. Lửa nóng phả vào mặt các nàng, làm tóc mái Kiến Nguyệt bị rối tung. Đối phương xoay người, tung ra ba sợi dây quấn chặt người các nàng rồi kéo đi.

"Là lũ Phản Thiên Lý, mau gọi đại nhân đến!"

"Đứng lại, không được chạy!"

"Thái nhi, chúng ta nên làm gì đây?" Kiến Nguyệt ngoảnh lại, nhìn đám quân đứng sau tường lửa kia.

"Cứ quan sát trước đã."

"Còn giảng đạo thì sao?" Yêu Thái Cảnh hỏi.

"Nàng sẽ không sao đâu."

Đối phương kéo cả ba rời khỏi toà thành đang cháy rực, xuyên cả lùm cây để vào sâu trong núi rồi mới dừng lại. Sợi chỉ trên người các nàng vẫn chưa được gỡ, Kiến Nguyệt cũng không vội tháo ra, nàng quay lại nhìn người kia, "Đa tạ ân nhân đã cứu chúng ta."

"Các ngươi."

"Ừ?"

"Mẫu hoàng, giọng này nghe hơi quen."

"Các ngươi bị đần sao? Sao dám dùng linh lực trong lãnh địa của Thiên Lý!?" Đối phương đột nhiên kéo mũ xuống, chỉ vào mặt Kiến Nguyệt quát lớn.

Kiến Nguyệt bị mắng tới ngơ, nàng đột nhiên nở nụ cười, "Oa, là Nghiên Hi nè."

"Hả? Ngươi gọi ai cơ? Này, đừng có ôm ta!" Cô nương đó đập vào tay nàng, đẩy nàng ra.

"Ôi, thật bạo lực."

"Nguyệt nhi, đừng có hấp tấp. Chúng ta phải hỏi danh tính ân nhân này trước đã."

Kiến Nguyệt nghe nàng nói vậy, ngẩng lên nhìn đối phương rồi lùi lại, nét mặt hơi buồn, "Ồ, xin lỗi, do ta xúc động quá. Xin hỏi danh tính cô nương là?"

"Ta phải hỏi các ngươi là ai mới đúng."

"Chúng ta là ba kẻ ngốc, sinh ra từ hòn sỏi, uống nước suối để sống qua ngày, không hiểu thế sự. Mong được ân nhân chỉ dạy."

"Ngươi nghĩ ta ngốc à? Sinh ra từ hòn sỏi là gì?"

"Tuy không phải sinh ra từ hòn sỏi thật, nhưng đúng là không hiểu gì về thế sự cả."

Đối phương bán tính bán nghi nhìn các nàng.

"Các ngươi quá đáng nghi rồi, nhưng ta phát hiện pháp lực các ngươi không hề nhỏ, hiển nhiên thân phận không tầm thường. Các ngươi là Chấp Thiên Lệnh?"

"Là cái gì?"

"Cũng đúng, Chấp Thiên Lệnh thì sao lại truy đuổi lẫn nhau, hơn nữa các ngươi trông cũng không giống giả ngốc. Thế các ngươi rốt cuộc là ai?"

"Không biết." Cả ba đồng thanh.

Kiến Nguyệt tủm tỉm, "Chúng ta nói thật, chúng ta chỉ là những kẻ lang bạt không quê không nhà. Cô nương nếu như mủi lòng thương thì có thể cho chúng ta một nơi tạm trú không? Ngay sau sẽ báo đáp."

Đôi mắt hạnh của cô hơi nheo lại, cô suy tư hồi lâu, "Cũng được, đúng lúc chúng ta đang thiếu nhân lực mà các ngươi lại có linh lực. Có điều, ở với chúng ta là phải sống chui sống ẩn, không thể sống sung sướng được, các ngươi có chịu được không?"

Cả ba nhìn nhau, sau đó gật đầu.

"Ta họ Cố, cứ gọi ta là Linh Diễm là được rồi, mọi người đều gọi ta như vậy."

"Cố Tây Thành?"

Cặp mắt hơi ngả đỏ của đối phương trợn trừng như muốn nuốt chửng các nàng.

"Mẫu hoàng, hình như mẫu hoàng đoán đúng rồi. Sao mẫu hoàng biết?" Yêu Thái Cảnh thì thầm.

Kiến Nguyệt bật cười nhẹ, "Ta có người quen tên thế thôi, Linh Diễm cô nương chớ nóng."

"Ta nói xong rồi, đến lượt các ngươi đấy."

"Ừm, để ta trước. Ta họ Trần, tên Kiến Nguyệt."

Yêu Thái Cảnh liếc nàng.

"Đến lượt Cảnh nhi đó."

"Cảnh nhi mang họ gì?"

"Ngươi ngốc sao? Mình họ gì cũng không biết."

Bạch Tinh cười tủm tỉm, "Xin phép tự giới thiệu, ta, Trần Thái Huyền."

"Ồ, ồ, còn ta là Trần Thái Tinh."

"Cảnh nhi hư quá nha."

Cố Linh Diễm nhíu mày nhìn các nàng, "Các ngươi là tỷ muội sao? Nhìn chẳng giống gì cả, ngoại trừ hai ngươi, vì sao tóc các ngươi lại màu trắng?"

"Chúng ta đúng là tỷ muội, còn nàng thì không."

Kiến Nguyệt bĩu môi.

"Nàng là họ hàng xa."

"Hừm, các ngươi đi theo ta."

Rừng sâu hoang vu, trời tối om, Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, kết quả chỉ thấy đám mây dày nặng trịch.

"Không biết phía Húc Nguyệt thế nào rồi."

"Em cứ lo nhiều, nàng ta ít nhiều đã gần hàng Thực Thể, xử lý đám người kia chỉ là chuyện muỗi. Nói không chừng còn hiểu thế giới này hơn chúng ta."

"Lo cho bằng hữu không được sao? Hay là người ghen rồi chứ gì."

"Hứ, em và nàng ta lúc nào cũng quấn quýt."

"Trách người vô tâm thôi."

Nơi Cố Linh Diễm dẫn tới là một ngôi đền bỏ hoang ở trong rừng, nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản thế. Cô lại gần tượng rùa đá, truyền linh lực của mình vào, mắt rùa sáng như ngọc, miệng há ra, ngay lập tức vách núi phía sau rung nhẹ, một đường hầm xuất hiện trước mắt.

"Ồ, hay quá ha."

"Nói nhỏ thôi, bọn Chấp Thiên Lệnh thường hay lảng vảng quanh đây."

"Chấp Thiên Lệnh là đám người ban nãy à?"

Cố Linh Diễm gật đầu, "Ta tự hỏi các ngươi rốt cuộc đã trải qua cái gì mà không biết tới Thiên Lệnh. Từ thuở hoang sơ tới giờ, Thiên Lý đã xuất hiện, còn ban hành ra những điều luật khắc nghiệt, trong đó có nghiên cấm tu tập pháp thuật, nếu như ai sinh ra đã có linh căn thì buộc phải đầu quân cho Chấp Thiên Lệnh đến hết đời. Chấp Thiên Lệnh là quân binh dưới trướng Thiên Lý, thay Thiên Lý theo dõi sinh gian, giám sát bách tính, nếu có kẻ nào phạm Thiên Lệnh là sẽ bị chúng truy bắt, sau đó lôi ra treo cổ công khai."

"Ồ, ngươi chẳng phải cũng có linh lực đây sao?"

"Ta sinh ra đã có linh căn, nhưng phụ mẫu ta không muốn ta theo Thiên Lý nếu đã giấu ta đi, giả vờ đồn ta yểu mệnh, sinh ra đã chết. Sau đó họ tìm Phản Thiên Lệnh, nhờ giáo chủ nuôi dưỡng ta."

"Phản Thiên Lệnh? Xem ra Thiên Lệnh có rất nhiều điều luật hà khắc làm các ngươi không chịu nổi."

"Phải."

"Ngoài những điều ngươi vừa nói thì còn có những điều nào khó chấp nhận nữa?"

"Dân chúng không được sở hữu quá nhiều tài sản, không được sở hữu vàng bạc, tất cả đều phải giao nộp cho Chấp Thiên Lệnh, sau đó hiến tế cho Thiên Lý. Nhà không được chứa quá nhiều lương thực, ngoại trừ lò mổ thì không ai được phép có vật sắc nhọn. Tới giờ Tuất thì phải về nhà, đến giờ Hợi ngoại trừ lính đi tuần thì không có ai được phép còn thức. Dân chúng không được phép biết chữ, học y, không được bàn tán về Thiên Lý, phải có lòng trung thành tuyệt đối, sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào vì Thiên Lý. Hạn chế đi lại, muốn rời thành này đi thành khác phải xin phép đàng hoàng, quý tộc cũng chẳng hơn là bao. Kẻ nào có phụ mẫu là nô lệ thì mãi là nô lệ, không được tìm cách gian trá. Ta chỉ liệt kê qua loa như thế thôi."

"Chà, nghe rất hợp tư tưởng của Thiên Kiếp."

"Là ai?"

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Ta có thắc mắc, nếu như Thiên Lệnh đã chặt chẽ tới vậy, vậy sao vẫn có Phản Thiên Lệnh? Là bởi các ngươi tự nhận thức ra đó là sai trái, hay chỉ bởi mâu thuẫn quyền lực? Con chim chưa từng được bay lượn tự do, làm sao hiểu được sự ngột ngạt của lồng chim."

Cố Linh Diễm dừng lại, quay đầu nhìn nàng, "Hình như ngươi không ngốc như đã nói."

"À, làm gì có ai thông minh hay ngu ngốc hoàn toàn."

Dứt lời, lưỡi kiếm lửa dí gần cổ họng nàng. Mắt Cố Linh Diễm loé lên tia sáng của kiếm, "Nói, các ngươi rốt cuộc là ai? Bọn Chấp Thiên Lệnh đã bắt đầu giở trò cài nội gián này rồi sao?"

Ba người liếc mắt nhìn nhau, Kiến Nguyệt gượng cười, "Linh Diễm nóng tính thật, chuyện gì từ từ nói. Nếu chúng ta là Chấp Thiên Lệnh, hơn nữa nghe đoàn quân đó nhiều quyền lại mạnh mẽ như vậy, vậy thì bây giờ quân binh phải kéo tới nườm nượp rồi. Chính cô nương là người tin chúng ta trước mà."

"Bây giờ trừ khử các ngươi vẫn chưa muộn đâu."

"Linh Diễm, đợi đã."

Từ sâu trong hang động có giọng nói vọng ra, ngay sau đó có một cô nương nét mặt dịu dàng, đôi mắt lá liễu long lanh, dáng người thanh thoát chạy tới.

"Người này vừa nhìn đã biết là hiền nhân." Kiến Nguyệt thì thầm.

Cố Linh Diễm trừng mắt với nàng, sau đó quay sang nói, "Hà Tiên, có chuyện gì sao?"

"Giáo chủ nói muốn mời ba vị khách quan này vào trong động gặp gỡ."

"Giáo chủ đã nói vậy à, hừm, vậy thì được. Xem ra mạng của ba người này rất dai." Cô suy tư một lúc rồi đứng sang một bên nhường đường.

"Lời không dễ nghe lắm nhỉ."

Cô nương kia mỉm cười, "Ba vị, mời."

Kiến Nguyệt bước lên, nắm nhẹ tay cô nương kia, cười nói, "Nhờ có cô nương mà ba tỷ muội ta thoát khỏi ngọn lửa kia trong ganh tấc, mạn phép hỏi quý danh của cô nương là?"

"Sao ngươi gặp ai cũng phải sờ mó vậy?" Cố Linh Diễm chau mày.

"Ta họ Trịnh, tên mẹ đặt là Lai Yên, nhưng ở đây mọi người đều gọi ta là Hà Tiên."

"Ngươi cũng đừng có thật thà như vậy chứ."

Cảm nhận được sự man mát của dòng nước suối dịu dàng trong đối phương, Kiến Nguyệt cười tít mắt, "Trịnh Lai Yên, Lai Yên là nổi khói, đặt cạnh Hà Tiên có thể hiểu là dòng sông tiên nổi sương. Tên của cô nương thật có ý thơ, hẳn là cô nương có xuất xứ liên quan tới sông nước."

Trịnh Hà Tiên ngạc nhiên, "Ta chưa từng nghĩ sâu xa như vậy, cô nương là người có học thức uyên thâm, chẳng trách vì sao giáo chủ lại mong gặp."

"Nào có, vậy Lai Yên cô nương đã có ý trung nhân chưa? Trông cô nương duyên dáng, dịu dàng, ta rất là thuận mắt."

"Này!" Cố Linh Diễm hô.

Trịnh Hà Tiên ngại ngùng né tránh ánh mắt nàng, "Xin lỗi, ta sớm đã có người bên gối. Cảm tạ thành ý của Trần cô nương, chúng ta không có duyên sâu tới vậy đâu, mong cô nương sẽ gặp được người tốt."

"Ồ, là ai? Là ai thế?"

"Lát nữa cô nương gặp sẽ biết thôi."

"Là nữ tử à?"

"Sao cô nương biết?" Nàng sửng sốt.

"Quan trọng là bạn đời cô nương là nữ mà chẳng ai nói gì sao?"

"Có gì để nói?" Đối phương hỏi ngược lại.

"À, xem ra ái tình giữa người đồng giới đã được người thời này chấp nhận, hoặc là chưa đến lúc bị ngăn cản. Tự cổ chí kim đều vậy, đồng tính luyến xuất hiện song song với các nền văn hoá, nhưng do ảnh hưởng bởi nhiều tư tưởng, nhất là khi ở thời chiến cần gia tăng dân số, đồng tính luyến trở thành đối tượng bị công kích. Đợi tới khi đời sống ổn định lại, chiến tranh ít đi, thái độ của dân sẽ cởi mở hơn."

Trịnh Hà Tiên chớp mắt, không hiểu nàng đang tự mình lẩm bẩm cái gì.

Đường trong hang động rất sâu và tối, đã thế còn chẳng ai thèm thắp đèn. Cứ đi được một đoạn, Kiến Nguyệt lại phát hiện có những cặp mắt ẩn trong bóng tối đang nhìn mình chằm chằm.

"Đây gọi là động gì?"

"Cửa động này gọi là Sơn Hà Động của núi Kẻ Bàng, nằm trong Phong Nha Lâm. Ngoài ra còn có những cửa động khác nằm ở những phía khác nhau."

"Ồ, chẳng trách vì sao lại to tới vậy."

Ở phía cuối đường hầm, các nàng cuối cùng đã thấy ánh sáng nhỏ bé. Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn hang động rộng lớn, bên trong có những các lâu được xây trên vách động, và quả nhiên là địa điểm tụ tập của những kẻ có linh căn làm phản, ở đây có rất nhiều người đang bay lượn qua lại, từ vách đá này sang vách đá khác. Tiếng hò reo ầm ĩ ở bên dưới vọng lên tận đây, nàng tạm thời không thấy đáy động, nhưng có thể nhìn ra, nơi này là một xã hội tách biệt với thế giới bên ngoài, có phần tự do cởi mở hơn.

"Ở trên kia, đó là Công Đạo Các, nơi giáo chủ tiếp đón khách quý." Cố Linh Diễm chỉ vào lâu các hoa lệ dính liền với vách núi kia. Nói xong, cô lại dùng phép, dùng tơ lửa trói ba người các nàng.

"Ngươi đa nghi quá đó."

"Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót." Cố Linh Diễm đạp nhẹ một bước, dẫn các nàng cưỡi gió về bay phía Công Đạo Các có bầy chim cò trắng bay quanh. Trịnh Hà Tiên đứng ở dưới vẫy tay với các nàng.

Yêu Thái Cảnh háo hức ngắm xung quanh, tính nàng vốn thích náo nhiệt, mà lại phải chịu cảnh đìu hiu suốt bấy lâu. Nay thấy bên dưới ồn ào hò reo, hiển nhiên là có trò vui, vì thế hứng thú trong lòng khơi dậy, cũng muốn xuống đó gia nhập.

"Đợi xong việc rồi Cảnh nhi có thể xuống đó." Bạch Tinh đã quá hiểu rõ nàng.

"Hì, mẫu hoàng gặp ai cũng thân thiết thế, mẫu hậu không ghen à?"

Bạch Tinh mỉm cười, ngẩng lên nhìn Kiến Nguyệt ở phía trước, "Gặp lại bạn hữu, có ai mà không vui? Nàng không giống mẫu hậu, không quen cảnh một mình, thời gian qua chắc chắn đã rất cô độc."

"Vậy nên khi mẫu hoàng muốn trở lại, mẫu hậu cũng không ngăn cản?"

"Người sinh ra ở quê nào tất sẽ quen thói quê đó, dù xa hương bao lâu thì vẫn sẽ nhớ nơi chôn rau cắt rốn của mình thôi. Thế giới này vốn là nhà của nàng và Cảnh nhi, hai ngươi trở về quê nhà, mẫu hậu làm sao có thể ngăn cấm."

Lâu các trong này chủ yếu được xây bằng gỗ và đá vôi. Bốn người vừa đặt chân xuống thềm đá, cánh cổng gỗ nặng trịch lập tức mở ra, bên trong có ánh nến yếu ớt, sảnh không quá sáng.

"Oa, đáng yêu quá." Kiến Nguyệt chú ý tới một đứa bé ngồi ở giữa sảnh, làm nàng liên tưởng tới Yêu Thái Cảnh hồi bé, tình mẫu tử nổi dậy, nàng muốn chạy tới bế đứa bé kia lên.

"Này, ngươi định làm gì giáo chủ thế hả?" Cố Linh Diễm lập tức kéo nàng lại.

"Đó là giáo chủ à?"

Đứa bé kia ngẩng lên, đôi mắt to màu xanh diệp lục lấp lánh làm trái tim Kiến Nguyệt muốn tan chảy.

"Mẫu hoàng, Cảnh nhi đáng yêu hơn mà."

"Giờ thì không thế nữa."

"Chào mừng, ba vị." Đứa bé cất tiếng, giọng nói non nớt làm nàng muốn hét lên. Bỗng dưới mặt đất rung chuyển, có mầm cây đang chồi lên khỏi mặt đất, Kiến Nguyệt không hoảng không sợ, nàng chỉ lùi lại vài bước, thấy cây non uốn éo, tạo thành một chiếc ghế.

"Mời ba vị ngồi. Thật không ngờ ba vị có thể giữ được bình tĩnh ở nơi lạ lẫm thế này, không biết là do có bản lĩnh hay do quá ngốc nữa."

"Hi hi, Thái nhi, trông vẻ mặt của em bé khi nói khích chúng ta kìa. Mình sinh thêm một đứa đi."

"Không."

"Giáo chủ, hình như ba cô nương này ngốc quá mức, vì sao người lại muốn gặp họ?"

"Họ ít nhiều cũng có linh lực, có thêm đồng minh thì càng có lợi hơn chúng ta hơn."

"Ồ."

"Ngươi đi pha trà mời khách đi."

Cố Linh Diễm liếc xéo cả ba, xoay người rời đi.

"Thật ngại quá, để ba vị ấn tượng không tốt về chúng ta. Ta là giáo chủ của Phản Thiên Lệnh, các vị có thể gọi ta là Mầm Cây. Thân xác này của ta chỉ có năm tuổi đời mà thôi, nhưng ta đã sống được gần nghìn năm rồi, ba vị đừng thấy ta nhỏ mà coi nhẹ ta."

"Ồ, giáo chủ đại nhân hoán xác sao?"

"Đúng vậy, mọi chuyện không xấu xa như nghĩ đâu. Ta vốn là một đại thụ có linh trí, sau có cơ hội hoá thành người, nhưng thể xác con người nhanh khô, làm gì cũng khó khăn, buộc ta phải hoán đổi sang cơ thể khác liên tục, vì thế ta đành phải đổi xác với cây. Những thể xác mà ta hoán đổi đều là cây gỗ, ta rất sợ lửa, vì thế không thể thắp nhiều đèn, mong các ngươi lượng thứ."

"Nhưng Cố cô nương hệ hoả đó, giáo chủ nên cẩn thận." Nàng cười tít mắt.

"Không sao, Linh Diễm có thể kiểm soát linh lực của mình rất tốt, hơn nữa nếu cơ thể này cháy cũng không sao, miễn trái tim ta vẫn còn nguyên vẹn."

"Dù sao cũng phải đa tạ giáo chủ đại nhân đã phái người cứu chúng tôi."

Mầm Cây lắc đầu, "Là do các ngươi may mắn mà thôi. Nếu lúc đó Lê Đại Lý có mặt, e là Linh Diễm sẽ không dám chạy ra cứu các ngươi đâu."

"Lê Đại Lý?"

"Ngươi không biết ư?"

"Không."

"Lê Đại Lý là một trong mười ba Đại Lý thay Thiên Lý dẫn dắt Chấp Thiên Lệnh đi khắp thế gian. Hôm nay hắn vừa mới đặt chân tới thành Bát Long, vì thế Linh Diễm đã nhận nhiệm vụ đi theo dõi hắn, tình cờ thế nào lại thấy bốn người các ngươi ngốc nghếch đứng giữa phố làm phép."

Mắt Kiến Nguyệt sáng lên.

"Đó cũng là lý do ta muốn gặp các ngươi, bởi vì ta nghe một trong số các ngươi có thể sống sót khỏi Lê Đại Lý."

"Vậy giáo chủ đại nhân có biết nàng hiện đang ở đâu không? Nàng là người quan trọng với chúng ta."

"Nàng thân thủ quá nhanh, chúng ta lại không dám đuổi theo vì sợ bị phát hiện. Ta nghĩ nàng hẳn là sư phụ của các ngươi nhỉ?"

Ba mẫu tử liếc nhau, lập tức gật đầu.

"Vậy phải làm sao?"

"Ta nghĩ nàng sẽ có cách tìm được đồ đệ của mình thôi. Được rồi, ta đã thành thật nói hết mọi thứ rồi, đến lượt các ngươi nói cho chúng ta biết, các ngươi là người ở đâu, môn phái nào? Vì sao có người pháp lực cao như vậy mà không biết tới Thiên Lệnh?"

Kiến Nguyệt nhìn Yêu Thái Cảnh, rồi lại nhìn Bạch Tinh, "Em đầu óc phong phú, nói đi."

"Ừm, e hèm. Chẳng giấu gì giáo chủ đại nhân, ba người chúng ta đầu óc bất ổn, trí nhớ kém, xuất thân ở đâu cũng không nhớ, chỉ nhớ một hôm lang thang thì bị thú dữ tấn công, may nhờ Khương sư phụ cứu giúp, sau đó dạy chúng ta tu tập. Chúng ta thuộc môn phái nào cũng không biết."

"Vậy à..."

"Giáo chủ, có khi sư phụ của chúng thuộc Hòn Sỏi Giáo. Dù sao ban đầu chúng nói chúng sinh ra từ hòn sỏi, có thể do từng nghe sư phụ nói nhưng do bị nghễnh nên nghe lầm."

"Ừm, cũng có khả năng."

"Hòn Sỏi Giáo?"

"Đó là nơi tụ tập rất nhiều sát thủ, lính đánh thuê, chúng không phân thiện ác, chỉ cần có tiền là sẽ làm hết. Có bao nhiêu người trong Hòn Sỏi Giáo thì ta không rõ, chỉ biết trong số đó có những kẻ rất mạnh. Chúng ta rất muốn rủ rê chúng gia nhập, nhưng nguyên tắc của Hòn Sỏi Giáo là không liên quan tới Thiên Lý và Chấp Thiên Lệnh."

"Chà, đặt tên là hòn sỏi, có nghĩa là khiêm tốn thu mình, lại không bắt mắt thu hút ai, đó nghĩa là sát thủ tốt. Hơn nữa sỏi đá ở đâu mà chẳng có, ý nói mạng lưới của chúng rất rộng chăng?"

"Ngươi xem ra thông minh nhất so với hai người còn lại." Mầm Cây nói với Kiến Nguyệt.

"Giáo chủ quá khen rồi."

"Cho ta hỏi, các ngươi đã ngộ lĩnh được phép gì?"

"Muốn chúng ta gia nhập, giáo chủ phải chứng minh năng lực trước mới đúng." Nàng cười đáp lại.

Mầm Cây mỉm cười, lắc đầu, "Ta chỉ là đại thụ biến thành, ngoại trừ có chút linh lực để trồng rừng thì chẳng thế đánh đấm được đâu."

"Nơi này là do giáo chủ xây nên sao?"

"Phải."

"Vậy có thể coi giáo chủ là thiện thần nhỉ."

"Nếu các ngươi vẫn muốn khăng khăng thể hiện sức mạnh, vậy Linh Diễm có thể thay ta —"

"Không cần đâu, giáo chủ có thể xây một thành trì to lớn, lại được nhiều nhân tài chịu ở dưới trướng, vậy đủ chứng minh giáo chủ là một linh hồn thiện lành. Với chúng ta thế là đủ rồi."

Mầm Cây hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu.

"Nhưng ta cần giáo chủ giúp ta tìm sư phụ, khi nàng tới đây rồi ta sẽ mời nàng gia nhập."

"Làm thế nào tìm được nàng?"

"Nàng có lẽ vẫn ở trong thành thôi, giáo chủ cứ phái Linh Diễm đi, nàng tự khắc sẽ đi theo." Nàng quay đầu, nhìn chằm chằm Cố Linh Diễm.

Cố Linh Diễm chỉ vào mặt mình, "Vì sao là ta?"

"Trận ẩu đả tối qua có lẽ đã thu hút sự chú ý của sư phụ, nàng sẽ biết chúng ta đang ở chỗ ngươi."

Thế là Cố Linh Diễm lại phải trùm áo choàng quay trở lại thành Bát Long.

"Ta chưa từng nhìn thấy mặt nàng ta, làm sao mà tìm được cơ chứ..." Cô lẩm bẩm, thấy ảnh truy nã của bốn người Kiến Nguyệt đã treo khắp thành, quân binh canh gác khắp nơi. Cô nấp một bên, dùng loại thuốc có thể thay đổi dung mạo của hội rồi tự tin bước vào trong thành.

Lễ hội đã qua, vậy nên giờ trong thành rất đìu hiu, dân chúng bị hạn chế đi lại, đi cày ruộng thì cũng phải làm đủ giờ quy định thì mới được về. Cố Linh Diễm biết bản thân không thể lang thang được, chắc chắn sẽ bị chú ý, cô đành vào tạm một trà quán, tìm chỗ ngồi ở cửa sổ rồi quan sát bên dưới.

"Đại nhân, chúng ta đã lục soát cả đêm rồi vẫn không tìm thấy chúng đâu."

"Đã tìm ra kẻ nào giúp chúng đêm qua chưa?"

"Dạ, vẫn chưa ạ."

Cô quay đầu, trợn to mắt sửng sốt khi thấy Lê Đại Lý cùng quân binh xách kiếm bước vào, có lẽ cũng chỉ để uống chén trà nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn lo. Nếu như Lê Đại Lý chú ý tới cô, nói không chừng sẽ phát hiện chuyện cô có năng lực, mà cô thì đọ không lại đối phương.

"Đáng ghét, vì sao ban ngày ban mặt lại đi đụng mặt với hắn cơ chứ." Cô nghiến răng.

Ngón tay của cô muốn xoắn cả lại với nhau, thấp thỏm quay đi chỗ khác.

Linh cảm của Cố Linh Diễm không sai, Lê Đại Lý vừa mới cầm chén trà lên đã dừng lại, mắt nhìn về phía cô.

Quân binh thấy nàng nhìn đi đâu thì cũng nhìn theo, cười nói, "Đại nhân cũng đã đến tuổi gả đi rồi nhỉ, đại nhân tuấn tú giỏi giang, các cô nương chắc chắn sẽ chọn đại nhân làm phu thôi."

Lê Đại Lý mỉm cười, đặt chén trà xuống, "Muốn được các cô nương để mắt, vậy thì bản thân phải chủ động tìm tới mới phải nhỉ."

Thấy đối phương đang đi về phía mình, Cố Linh Diễm căng thẳng tới toát mồ hôi hột. Mắt cô đảo liên tục, suy nghĩ tìm đường trốn chạy.

"Cô nương này, xin hỏi — "

"Xin thứ lỗi." Bỗng có bàn tay nắm lấy cổ tay mình, Lê Đại Lý ngẩng đầu, nhìn cô nương kia.

"Cô nương này là thê của ta, xin hỏi Lê Đại Lý đại nhân có chuyện gì sao?"

Nàng nhướn mày, "À, hoá ra đây là thê của cô nương sao, thất lễ rồi."

Cố Linh Diễm chậm rãi quay đầu, cô thề là cô không biết người này, nhưng đối phương đã cứu cô một mạng thì cô phải cảm tạ gần chết, "Ngươi đã đi đâu thế hả? Để người ta đợi nãy giờ."

"Xin lỗi, nàng đừng giận mà. Ta đã mua điểm tâm cho nàng đây."

"Hứ, không thèm."

Lê Đại Lý đứng một bên mỉm cười, đôi mắt đang hơi híp lại loé một tia sáng xanh, "Nhị vị cô nương, có thể xuất trình thẻ đồng cho ta xem không?"

"Ngươi, ngươi muốn xem thẻ đồng làm gì?"

"Việc ta vốn nên làm mà."

"Ta quên đem theo rồi."

"Ồ, vậy cô nương này thì sao? Cũng quên đem à?"

"Ôi, phải làm sao đây." Đối phương cười đáp.

"Thiên Lệnh quy định, thẻ đồng đại diện cho tên tuổi các ngươi, vì thế các ngươi phải luôn dắt theo mình, kẻ nào ra đường mà không đem theo sẽ bị coi là có ý đồ xấu, phải chịu năm mươi trượng."

"Lê Đại Lý là người rộng lượng, không thể bỏ qua chúng ta lần này sao?"

Lê Đại Lý cười mỉm, "Hai vị nên ngoan ngoãn đi theo ta, đừng giở trò kẻo tội nặng thêm."

Dứt lời, ngoài cửa sổ có dòng nước như con thuồng luồng lao về phía các nàng, may nhờ người đối diện đẩy ngã Cố Linh Diễm, cô tạm thời né kịp.

"Ta biết là ngươi mà." Lê Đại Lý trở mặt, nụ cười biến mất, nét mặt nghiêm túc.

Khương Húc Nguyệt cong khoé môi, "Lê Đại Lý, ta mới biết hoá ra ở đây nữ tử có quyền chọn phu, thật may đại nhân vẫn còn độc thân. Ta mong đại nhân sẽ chờ được ngày ta chọn ngươi làm phu của ta."

"Ngươi."

"Hôm nay có người ngoài, không tiện nói lời tình tứ, hẹn đại nhân ngày sau." Nàng trao một nụ hôn gió rồi lập tức kéo Cố Linh Diễm rời đi.

"Mau đuổi theo, còn nhìn cái gì?"

"Dạ."

Lê Đại Lý nhảy lên dòng nước ban nãy để đuổi theo, phát hiện Khương Húc Nguyệt sớm đã mọc cánh bay xa. Nàng chuẩn bị đuổi theo, ai dè có một người nhảy vọt tới trước mắt nàng, chắn mất tầm nhìn.

"Nam Vũ, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Lần này ngươi phải đấu với ta."

"Mau tránh ra." Lê Đại Lý thẳng tay hất đối phương ra, nhưng cuối cùng vẫn mất dấu. Nàng dùng ánh mắt muốn nuốt chửng người với thiếu nữ kia.

"Ta đến không đúng lúc à?"

"Chậc, chúng chạy mất rồi."

"Ai thế? Ai mà thoát khỏi tay của Lê đại nhân, làm cho đại nhân phải não nề vậy?"

"Còn không phải do ngươi sao?"

"Ai biết đâu, ai bảo ngươi cứ từ chối ta làm gì. Nào, mau đánh ta để hả giận đi."

Lê Đại Lý không thèm để tâm, mắt nhìn về phía rừng sâu. Bỗng nàng xoay người, cười với đối phương, "Yến, ta cần ngươi giúp đỡ."

"Ồ."

"Nếu ngươi làm được, ta sẽ thưởng cho ngươi năm mươi đồng bạc."

"Ừm."

"Và đánh nhau với ngươi."

Mắt của Yến sáng lên, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn ngươi vào trong khu rừng kia, tìm chỗ ẩn nấp của bọn tội nhân đang bị truy nã, sau đó báo lại cho ta biết. Đừng có làm gì manh động."

"Ngươi định đi đâu?"

"Thiên Lý triệu tập rồi, ta phải lên trời."

"Ngươi cứ như con chó săn Thiên Lý nuôi ấy nhỉ. Nếu ta mà là ngươi, ta sẽ theo lũ Phản Thiên Lệnh."

"Đừng ỷ việc ta dung túng cho ngươi mà thích nói gì thì nói, chuyện gì cũng có giới hạn."

"Biết rồi."

...

"A a a, mau thả ta xuống, con chim trĩ chết tiệt!"

Đằng này, ba mẫu tử Kiến Nguyệt sau khi gặp giáo chủ xong thì xuống dưới thăm quan, các nàng phát hiện hang động này rất lớn, lớn tới mức toàn bộ nhân loại vào trong này sống thì vẫn dư chỗ. Người ở đây trông không ủ dột và mệt mỏi như người trên mặt đất, họ có sức sống hơn, nhiều hy vọng hơn, dù là người có linh lực hay không thì đều trông tươi tắn.

"Tiếng gì thế?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy một đôi cánh to lớn che phủ cả cửa động, sau đó có một người rơi xuống trước mặt nàng.

"Linh Diễm?"

"Bệ hạ, Yêu Hậu và điện hạ, mọi người có sao không?" Khương Húc Nguyệt thu đôi cánh của mình lại, vội vàng đi tới chỗ các nàng.

"Oa, Linh Diễm, ngươi tìm được sư phụ ta rồi."

"Sư phụ?"

Cố Linh Diễm bò dậy, nghiến răng tức giận, "Con chim đáng chết kia, sao ngươi dám ném ta như thế?"

"Không phải ngươi cứ la hét đòi ta thả ngươi sao?"

"Không thể thả nhẹ nhàng hơn sao?"

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Húc Nguyệt, hôm qua ngươi đã đi đâu thế?"

"Hôm qua Húc Nguyệt bất cẩn để quan binh chú ý tới, chúng muốn truy bắt Húc Nguyệt nên Húc Nguyệt phải trốn đi, tạm thời không thể ra chỗ bệ hạ. Tới khi Húc Nguyệt tìm bệ hạ thì mọi người đã biến mất rồi, Húc Nguyệt phải dựa vào mùi hương để tìm, nhưng khi đến một ngôi đền cổ thì không thể tìm cách vào trong, vậy nên đứng ngoài đợi."

"Cái gì? Nghĩa là ngươi đã bám theo ta nãy giờ à?"

"Đúng thế."

"Nếu thế sao ngươi không ra ngay từ đầu, như thế ta đã không đụng phải Lê Đại Lý!"

"Sao ta biết ngươi đang tìm ta hay làm gì."

"Lê Đại Lý?" Yêu Thái Cảnh nói, "Có phải người mà ban nãy đứa bé kia nói không?"

"Sao ngươi dám gọi giáo chủ là đứa bé?"

"Này, đừng có động tay động chân với chủ của ta. Mặc kệ chủ của ngươi có lớn tới đâu, đứng trước chúa thì chỉ là lũ trẻ con mà thôi."

"Ai dạy ngươi ăn nói vô phép thế hả!?"

"Thôi, thôi, hai người cứ gặp là cãi nhau là sao. Bình tĩnh nào, hít thở sâu."

"Là do các ngươi sai trước."

"Ừ, chúng ta xin lỗi nhiều, do nàng hư nên nói sai, giờ ngươi bình tĩnh lại đi."

Cố Linh Diễm tức giận lườm các nàng, may mà cô vẫn nhịn được.

"Vậy trước mắt là chúng ta nên trao đổi thông tin. Đi tìm nơi nghỉ chân nào." Bạch Tinh lên tiếng.

"Ừ, đúng đó."

Cố Linh Diễm dẫn bốn người về nhà mình, bởi vì nơi này không có khách trọ nên chẳng còn cách khác, "Ta chỉ còn một phòng trống, vậy nên sẽ có hai người phải ngủ phòng khách."

"Bệ hạ, để Húc Nguyệt ngủ ngoài cho."

"Nữ tử ở phòng khách chẳng phải bất tiện lắm sao? Cảnh nhi ở cùng Linh Diễm đi."

"Này, này, nhà ta hay nhà các ngươi thế?"

"Không được sao?"

"Tất nhiên là không."

"Vậy chia thế này đi, ba người chúng ta chen chúc một phòng, còn Húc Nguyệt ở với ngươi."

Mắt Cố Linh Diễm trợn to như cái miệng sắp sửa nuốt chưởng các nàng.

"Ha, ta đùa thôi."

"Các ngươi phân thế nào thì phân, chê bai nhiều thì ra đường mà ở!" Nói xong cô quay về phòng mình.

"Em cứ trêu nàng ta quá, nàng ta đâu còn là Cố Nghiên Hi mà em biết đâu."

"Buồn nhỉ." Nàng mỉm cười nhẹ, đôi mắt lại như có ưu phiền mà dán lên cánh cửa đóng kín kia, hàng mi dài khẽ chớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top