Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 196: Mặt khác của một linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Khương Húc Nguyệt rời khỏi bế cảnh tu luyện, trời đã sáng. Tiếng gõ cửa bên ngoài của nữ nô nhắc nhở nàng nên rời phòng rồi.

"Tiểu thư, nô tì đem nước ấm và nước súc miệng tới rồi ạ. Tiểu thư muốn ăn sáng ở phòng hay ở đâu?"

"Cứ để đó đi, ta sẽ ra lấy bây giờ."

"Nô tì xin cáo lui."

Khương Húc Nguyệt rửa mặt, lại nhìn thấy hình phản chiếu của mình ở dưới nước. Ngón tay nàng định chạm vào nết nhăn ở dưới mắt rồi lại thôi, chỉ buông một tiếng thở dài.

"Cũng phải thôi, hoa đẹp đến mấy còn phải tàn mà."

Nàng rời khỏi phòng sau khi ăn một ít để các gia nhân đỡ buồn lòng. Khương Húc Nguyệt không rõ Lê Nam Vũ hiện đang ở đâu, nhưng linh cảm đang dẫn dắt giúp nàng tới nơi của đối phương. Quả nhiên, Lê Nam Vũ đang ngồi dưới mái đình ven hồ, miệng ngậm tẩu thuốc và xem sổ sách trong phủ.

Vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh đó, làn da mịn màng như chiếc gương, nàng không nỡ phá bĩnh ngay. Khương Húc Nguyệt chỉ đứng nhìn, càng ngắm nhìn lại càng thấy tự ti.

Nàng đã già thật rồi...

Bỗng lúc này, tầm mắt của Lê Nam Vũ lơ đễnh nhìn đi nơi khác, qua làn khói mà nàng vừa nhả ra, nàng thấy bóng dáng như tơ liễu đang cô quạch đứng ở dưới gốc cây. Lê Nam Vũ ngẩn người, cảm giác kỳ lạ ập tới, khiến nàng vừa thấy đau lòng lại vừa quen thuộc.

Môi nàng mấp máy, lồng ngực đập mạnh, như đang thúc giục nàng thốt cái tên kia ra.

"Ha ha ha, Lê Đại Lý đâu!?""

Đột nhiên có giọng nói ồm ồm khiến cả hai sực tỉnh. Nữ nô vội vàng chạy tới chỗ Lê Nam Vũ, "Đại nhân, Hắc Tổng Đại Lý tới thăm ạ."

"Hôm nay phủ ta đâu nhận tiếp khách nào?"

"Dạ, nhưng Hắc Tổng Đại Lý khăng khăng đòi vào, còn đánh ngã thị vệ canh gác ạ."

Nàng chau mày, choàng áo khoác lên vai, "Đừng để hắn nhìn thấy Khương cô nương."

"Dạ."

Lê Nam Vũ đi ra sân chính, thấy các gia nhân đang quỳ trước gã thô kệch kia, vẻ mặt bọn họ đều tỏ ra không cam chịu, vì trước đây các Đại Lý không phân cao thấp, vậy nên ngoại trừ gia chủ, bọn họ chưa từng phải quỳ trước khách nhân nào khác.

Hắc Tổng Đại Lý thấy nàng liền cười lớn, "Lê Đại Lý, thấy quan lớn thì phải hành lễ chứ nhỉ. À, hay là Đại Lý chưa biết tin gì nhỉ."

Nàng nhướn một bên mày, vẻ mặt khinh khỉnh, "Đã biết, nhưng là do nghe từ gia nhân truyền tới, chứ không nhận được chỉ dụ nào từ Thiên Lý."

"Ngươi... Hầy, ta mới nhậm chức quan lớn, không thể phạt ngươi được kẻo bị nói hống hách. Lê Đại Lý, có biết vì sao ta tới đây không?"

"Một câu hỏi khá hay, nhưng ta không muốn biết."

"Lần này ta tới đây là phụng lệnh Thiên Lý, đi kiểm tra tình hình của các Đại Lý có trung thực hay không. Làm phiền Lê Đại Lý rồi, người đâu, đi lục soát khắp nơi này cho ta."

"Không được." Các gia nhân phản đối.

"Có gì mà không được?"

"Nơi này là phủ của đại nhân, muốn lục soát hay không thì cũng phải hỏi ý kiến đại nhân trước."

"Ồ, hỏi ý kiến trước?" Hắc Tổng Đại Lý bước lại gần nữ nô lớn tiếng nhất, nắm lấy cằm cô trêu ghẹo, "Còn phải hỏi ý kiến trước thì lục soát làm cái gì? À, hay là trong phủ các ngươi, có vị khách nào đó vốn không nên có mặt nhỉ?"

"Làm, làm gì có."

"Buông nàng ra, Hắc Tửu. Ngươi thích làm gì thì làm, nhưng đừng động vào người của ta." Nàng vươn tay, kéo nữ nô về phía mình.

Hắc Tửu cười nhếch mép, "Lục soát. Nếu tìm được kẻ nào khả nghi, túm đầu đem ra đây ngay cho ta."

"Tuân lệnh!"

Đám binh lính chuẩn bị chạy đi thì có tiếng hô, "Địa Linh giáng trần, gia chủ mau ra tiếp đón!"

Ngay lập tức dưới đất mọc ra những cây gai chặn đường chúng. Tất cả đồng loạt ngẩng lên, thấy giữa trời có những hạt sáng lấp lánh màu lục diệp, có một thiên quan thấp lùn với cái giọng the thé hét lên.

"Địa Linh, là Địa Linh đấy." Đám binh lính lập tức rối loạn, luống cuống quỳ lạy.

Từ trên trời, có một nữ nhân váy dài thướt tha đang bước trên không trung, mỗi bước chân lại có một đoá hoa nở rộ để nâng đỡ thay bậc thang. Nét mặt hài hoà, có phần dịu dàng, đôi mắt đỏ và con mắt giữa trán đang lướt nhìn từng người.

Khương Húc Nguyệt biết con mắt đó đang nhìn mình, song nàng không quan tâm. Nàng chỉ cảm thấy ngũ quan của đối phương quả thật trông rất giống Thiên Kiếp, và đừng quên y có tướng mạo của mỹ nhân khuấy đảo lòng người.

Hắc Tửu tức tối trong lòng không thôi, nhưng ngoài mặt phải tỏ ra khép nép, "Tham kiến Địa Linh, không biết cơn gió lành nào đã đưa mẫu tới đây."

"Ố, vì sao nơi này lại đông vui vậy? Chẳng lẽ nào hôm nay phủ Lê Đại Lý có tiệc lớn, nhưng lại không mời bản mẫu tới?"

"Không dám, Lê Nam Vũ trời sinh không thích ồn ào, trừ là lễ mừng thọ của dưỡng mẫu thì làm gì có tiệc lớn nào, Địa Linh hiểu nhầm rồi."

Địa Linh liếc về phía Hắc Tửu, hắn vội nói, "Dạ, tiểu nhân nhận lệnh của Thiên Lý, nay tới phủ Lê để kiểm tra xem Lê Đại Lý có lén làm gì trái với Thiên Lệnh không."

"Đi về đi, lần sau lại tới."

"Nhưng..." Hắn suýt nữa ngẩng đầu lên, nhớ ra nhìn thẳng Địa Linh là điều kỵ nên lại cúi xuống.

"Bản mẫu hôm nay tới là vì có chuyện cần nói riêng với Nam Vũ, các ngươi về đi, bản mẫu sẽ không nhắc lại lần nữa đâu."

Cả đám Hắc Tửu bối rối nhìn nhau, "Đại nhân, nên làm thế nào ạ?"

"Còn làm thế nào, rút lui. Xin phép mẫu, tiểu nhân cáo từ." Hắn tức tối đem quân rời đi.

Đợi người đi xa rồi, Địa Linh chậm rãi đi tới trước mặt nàng, "Ngươi nên tìm cơ hội lập công với Thiên Lý, như thế chàng mới có cớ bảo vệ ngươi, không để ngươi bị kẻ khác khinh nạt. Đừng suốt ngày ở nhà như thế, trong chính trường điều quan trọng nhất là được lòng bề trên, bề dưới kính mến."

Lê Nam Vũ cười nhạt, "Ta sẽ lưu ý, tạ lời khuyên của mẫu tôn."

"Khách nhân ở đâu, gọi nàng ra đây đi." Địa Linh tự nhiên đi tới phòng trà, xem ra đối phương là khách thường xuyên nơi này.

"Ta sẽ bảo gia nhân gọi nàng tới ngay."

Đám người Hắc Tửu đi được một đoạn xa rồi mới nói, "Đại nhân, vì sao Địa Linh lại bao che cho hắn? Hay là do tên Nam Vũ này số may, đúng lúc đó Địa Linh tới ghé thăm thật."

Hắc Tửu liếc xéo hắn, "Đương nhiên là bao che cho rồi, Lê Nam Vũ là nhi tử của Thống Nhất Hải Dương, có thể nói hắn chính là đích tôn của Thiên Lý và Địa Linh, có gà mái nào mà không bảo vệ tôn tử của mình? Hừ, xem như hắn gặp may, nhưng đừng tưởng ta hết cách, lần sau ta nhất định sẽ tóm được con ả đang trốn trong phủ hắn, đem đầu nó cho Thiên Lý xem, tới lúc đó, để xem Lê Nam Vũ còn nhận được sủng ái nữa không, Địa Linh sẽ làm thế nào để bảo vệ hắn."

"Đại nhân, chi bằng cho người ở đây, con ả kia chắc chắn sẽ có lúc ra ngoài. Đợi tới khi chúng hớ hênh rồi, chúng ta quăng lưới một mẻ."

"Được, nhưng phải hết sức cẩn trọng, đừng để Lê Nam Vũ đánh hơi được các ngươi."

"Thuộc hạ sẽ không để đại nhân thất vọng."

Khương Húc Nguyệt trở về phòng nằm một lúc sau khi bọn Hắc Tửu rời đi, nàng nghe thấy tiếng gọi cửa của nữ nô, "Tiểu thư, gia chủ có chuyện muốn gặp tiểu thư ở phòng trà ạ."

"Chuyện gì thế?" Nàng biết còn hỏi.

"Dạ, cụ thể thì nô tì không rõ, nhưng tiểu thư đừng lo lắng. Địa Linh mẫu tôn rất thánh thiện, người coi tất cả con dân đều là con của người, chắc chắn sẽ không làm khó tiểu thư."

"Hừm."

Khương Húc Nguyệt thong dong theo sau nữ nô để tới phòng trà. Nữ nô tới trước cửa liền dừng, sau đó quỳ xuống và kéo cửa cho nàng, "Tiểu thư, mẫu tôn và đại nhân đang ở trong đợi."

Nàng bước vào, trong phòng yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng thở của gỗ, Lê Nam Vũ đang ngồi thiền, chén trà xanh phất phảng hơi ấm. Ở trung tâm phòng có đặt một tấm bình phong, nàng thấy thấp thoáng bóng người sau tấm bình phong đó.

"Ngươi là người mà Nam Vũ nói à?"

Nàng nhướn mày, nhún người hành lễ cho có lệ, "Có lẽ vậy đi, sao mà ta biết được hai ngươi từng nói cái gì?"

"Ngươi..."

"Không cần nóng giận, Nam Vũ. Ngồi đi, Khương tiểu thư, ngươi là khách quý của phủ Lê, mà ta cũng vậy, vì thế không cần câu nệ nhiều."

Khương Húc Nguyệt ngồi xuống, để Lê Nam Vũ rót trà cho mình, "Vậy các vị gọi ta tới đây làm gì? Chắc là để làm chuyện gian trá gì nhỉ."

"Không phải chuyện xấu xa gì, chỉ là ta thân là mẫu, không thể cứ khoanh tay đứng nhìn hài tử của ta buồn đau được. Nam Vũ nói với ta nàng chưa từng thấy ai có năng lực như ngươi, nàng tin ngươi sẽ là đồng minh tốt."

"Các ngươi muốn gây áp lực cho Thiên Lý, ép hắn phải sửa đổi lại Thiên Lệnh, đúng không?"

"Quả là người Nam Vũ nhìn trúng, rất sắc bén."

Nàng khẽ thở dài, tự hỏi vị Địa Linh có âm mưu xấu xa gì sau đó không, hay đối phương được sinh ra bởi cái tốt hiếm hoi của Thiên Kiếp đây.

"Ta có lựa chọn nào khác sao? Kể từ khi các ngươi lôi ta tới đây, ta chỉ còn hai lựa chọn, một là gia nhập với các ngươi, hai là đối đầu với Thiên Kiếp, lựa chọn nào đối với ta cũng tệ."

"Ngươi vì sao biết tên huý của chàng?"

"Dù sao ta cũng trở thành đồng minh ép buộc của các ngươi rồi, vậy giữa nhau cũng phải có sự tin tưởng nhất định chứ nhỉ, và lòng tin đến từ hiểu biết lẫn nhau. Ngươi có dám để nàng biết về cựu thế giới không Địa Linh?"

"Cựu thế giới?" Lê Nam Vũ tỏ ra khó hiểu.

"Ngươi... Chẳng lẽ nào?"

"Phải, ta đến từ cựu thế giới."

Địa Linh im lặng rất lâu, cho tới khi Khương Húc Nguyệt đếm được nhịp thở thứ một trăm sáu mươi của Lê Nam Vũ, đối phương mới nói, "Ta không biết gì nhiều về cựu thế giới, ta không có ký ức về nó. Có lẽ chàng đã phong ấn phần ký ức đó."

"Nói những gì ngươi biết đi."

"Thái độ của ngươi là gì thế hả?" Lê Nam Vũ nhíu mày, có chút phát bực.

"Lê đại nhân chớ nóng, kính trên nhường dưới chẳng phải là truyền thống tốt đẹp được Thiên Lệnh khuyến khích sao? Vậy thì theo lý mà nói, Địa Linh sinh sau ta, lại không hiểu sâu rộng bằng ta, điều đó có nghĩa ta chính là tiền bối."

Lê Nam Vũ bị nàng nói cho cứng họng, đuối lý quay mặt đi chỗ khác, "Hừ, không cãi lại được ngươi."

"Ngươi sẽ chẳng bao giờ cãi thắng ta đâu."

"Này, đừng ngạo mạn quá mức."

May thay, Khương Húc Nguyệt đã cược đúng ở điểm tính khí của Địa Linh rất tốt, hoặc là sức nhẫn nhịn và hạ thấp cái tôi rất giỏi. Vì thế nghe nàng nói như thế, đối phương không hề tỏ ra tự ái.

"Điều mà ta biết, ở cựu thế giới có rất nhiều sinh linh huyền bí với sức mạnh huỷ diệt cực kỳ đáng sợ, hơn nữa còn rất ham chiến và khó thuần phục. Chính vì vậy, Thiên Lý không thể tái phạm lỗi lầm ở cựu thế giới, để cho quá nhiều sinh vật mạnh mẽ tới mức chính thiên giới cũng mất kiểm soát."

Nàng nhếch khoé môi, "Ngươi muốn tìm chúng? Nếu ngươi thấy chúng đáng sợ như vậy, không sợ đánh thức chúng sẽ gặp rắc rối sao?"

"Ta biết, nhưng ta nghĩ những gì ta thấy chỉ là tấm màn che khuất sự thật đằng sau đó thôi, ta tin vẫn sẽ có những sinh linh thiện lành đồng ý giúp đỡ chúng ta. Và bởi vì sự xuất hiện của ngươi càng chứng tỏ, suy đoán của ta đã đúng."

"Chẳng đúng tí nào, ta bị ép cơ mà, nhưng chắc là tình cờ đúng ở chỗ ta chẳng ưa trượng phu của ngươi chút nào."

"Ngươi đồng ý gia nhập rồi?"

Bỗng Khương Húc Nguyệt nhìn về phía Lê Nam Vũ làm nàng khó hiểu.

"Ừm, nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện?"

"Các ngươi phải đảm bảo an toàn cho bằng hữu ta."

...

"Chúng ta đi được khá xa rồi, nghỉ ở đây thôi."

Mặt trời đã lên ba sào, ánh sáng sau tầng mây mù mịt đã chiếu xuống. Cố Linh Diễm sợ ba người kia đi đường mệt nên chủ động đề nghị.

"Sắp tới giờ trưa rồi, hay là chúng ta ăn luôn tiện thay bữa sáng." Yêu Thái Cảnh nói.

"Ừm, các ngươi đi chuẩn bị củi lửa và nước đi, để ta đi săn cho." Nói xong cô liền rời đi.

"Thái nhi, há miệng ra nào."

"Làm gì?" Bạch Tinh vừa dứt lời thì đã bị Kiến Nguyệt vạch miệng mình ra, "Cẩn thận đứt tay."

"Để em xem cái miệng hư nào cứ đòi ăn thịt người nào." Nàng nhìn chằm chằm hai hàm răng nhọn ẩn giấu sau hàm răng đầu tiên, đôi khi Kiến Nguyệt cũng tự hỏi sao nàng có thể phải lòng Bạch Tinh, đối phương dù đã cố nào nhặn hình dáng mình giống người thì vẫn có rất nhiều điểm dị thường.

Nàng muốn nhìn sâu vào con mắt xám phai màu máu, nhưng Yêu Thái Cảnh đột nhiên cầm lấy cổ tay nàng, "Mẫu hoàng, người đừng nên khơi gợi quá khứ của mẫu hậu đâu, như thế là xấu."

"Có chuyện gì sao?"

"Hơn nửa ký ức của mẫu hậu trước khi tới hành tinh đã bị phong ấn, vậy thì hẳn có lý do gì đó, đúng chứ? Tuy Cảnh nhi không rõ do chính mẫu hậu hay ai đó làm, nhưng tốt hơn là đừng để mẫu hậu chạm vào ký ức đó."

Bạch Tinh cười mỉm, xoa đầu nàng, "Chà, Cảnh nhi đã trưởng thành rồi, biết nghĩ chu đáo."

"Mẫu hậu, Cảnh nhi đủ tuổi để coi là già rồi."

"Nhưng không cần phải lo cho mẫu hậu đâu, mẫu hậu sẽ tự kiểm soát cảm xúc của mình. Này, hai mẫu tử nhìn ta bằng ánh mắt gì thế?"

"Có đúng là kiểm soát được không?"

"Đó là sự cố."

Kiến Nguyệt vẫn nhìn nàng bằng con mắt hoài nghi, "Kẻ mạnh chỉ được coi là mạnh khi có thể kiểm soát bản thân, Thái nhi đã biết chưa?"

"Dạ, biết rồi."

"Mau đi nhặt củi thôi, kẻo nàng đi săn về thấy chúng ta đứng hàn huyên lại mắng cho xem. Yến đâu nhỉ?"

"Hình như nàng đi hái quả rồi."

Cố Linh Diễm quay trở lại với một con lợn rừng đực.

"Oa, Linh Diễm quả là thợ săn giỏi nha, con lợn to như thế này mà cũng săn được."

Cô gãi đầu, "Thực ra từ lâu ta đã bẫy được một con rồi, nhưng phát hiện ra nó còn đàn con nên ta thả nó ra, đi săn con khác."

"Lại còn thiện lương nữa."

"Đừng có nịnh nọt nữa, mau châm lửa đi."

"Yến vẫn chưa trở lại sao?"

"Ban nãy ta thấy nàng cứ lởn vởn ở chỗ ta, chắc lúc bị ta đuổi thì mới chịu đi hái quả. Thật là, chẳng biết cứ bám theo ta làm gì."

"Nàng đi theo để bảo vệ ngươi đấy." Yêu Thái Cảnh nhoẻn cười.

"Ngoài trừ việc sống dai thì bảo vệ ta chỗ nào chứ." Cô lẩm bẩm.

"Này."

Yến đột nhiên thò đầu ra từ lùm cây làm Cố Linh Diễm giật bắn mình, "Á!"

"Ngươi trở lại rồi, vì sao hái nhiều nấm thế?"

"Ở đây có gì khác ngoài nấm à?"

"Cũng đúng nhỉ." Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, bởi vì thế gian quanh năm âm u, vậy nên những loại cây ưa bóng phát triển rất mạnh mẽ, nhất là nấm. Có nhiều cây nấm mọc cao đến thay thế cây ăn quả rồi.

"Các ngươi để lương thực ở đây đi, việc chế biến cứ để cho chúng ta." Kiến Nguyệt cầm dao thành thạo mổ bụng con lợn rừng ra, thẳng tay ném nội tạng của nó đi, chỉ lấy thịt.

"Ngươi phí phạm quá." Cố Linh Diễm nói.

"Ta không thích ăn nội tạng, các ngươi thích sao?"

Cô ngồi xuống, nhặt nội tạng bị nàng vứt bừa bãi rồi phủi nhẹ, sau đó lấy một tấm vải bọc lại, "Thức ăn không dễ kiếm, chỉ cần không có độc thì đừng nên vứt bỏ. Các ngươi hẳn sinh ra từ gia tộc giàu có nào đó, vậy nên không hiểu được cũng phải."

"Vậy ngươi đưa ta đi, ta đem rửa rồi chúng ta nướng lên là được."

"Ừm."

Tiệc thịt nướng đơn sơ cùng một ít rau rừng và nấm nhanh chóng hoàn thành. Kiến Nguyệt tự thấy trước đây mình sống sung sướng ra sao, bởi bây giờ nàng không chịu nổi vị tanh và nhạt của thịt dù cho nàng đã cố gắng xử lý sạch, nhưng nếu nàng không ăn thì Cố Linh Diễm lại nói nàng lãng phí.

"Yến, ngươi đừng dùng tay bốc đồ ăn như thế, chúng ta đang cùng ăn mà."

"Không dùng tay thì dùng gì?"

"Chí ít thì đừng thò tay bốc nhiều như vậy, người khác nhìn mất ngon."

"Kệ ta." Nàng mặc kệ lời của cô, tiếp tục chọc mạnh vào đĩa thức ăn rồi bốc lên.

"Ài, các ngươi người thì lãng phí, người thì ăn như bị bỏ đói, tổ hợp gì thế không biết."

"Linh Diễm gia nhập Phản Thiên Lệnh từ nhỏ sao?" Kiến Nguyệt lên tiếng.

"Ừ, ta đã nói rồi mà, phụ mẫu ta vì không để ta phải rời nhà từ nhỏ để vào Chấp Thiên Lệnh, vậy nên bọn họ buộc phải gia nhập Phản Thiên Lệnh để tìm một chỗ trú."

"Vậy gia phụ gia mẫu ngươi đâu?"

"Mất rồi, lúc ta lên bảy, phụ thân đi săn thì bị bò rừng húc chết, mẫu thân ta thì bị bệnh chết."

"Ta rất tiếc..."

"Sinh tử bệnh lão là chuyện thường tình, ta sớm đã hết đau buồn rồi, không cần áy náy."

Yến nghiêng đầu nhìn cô, "Khóc đấy à?"

"Đã bảo không phải mà."

"Còn mẫu thân mất từ lúc ta lên bảy."

"Mẫu thân? Ý ngươi là chó sói cái à?"

"Ừ, mẫu thân một mình nuôi cả nhà ta, sau này do bước vào lãnh thổ của bầy sói khác nên bị cắn chết, chỉ có ta là được nghĩa phụ đến cứu."

"Sói không phải thường đi theo đàn sao? Tại sao mẫu thân ngươi phải một mình nuôi con?"

"Ta không biết."

"Rất có thể do con sói đầu đàn đã bị chết vì lý do nào đó, và sói đầu đàn mới vì để thị uy nên đã đuổi mẫu thân của Yến đi. Ta nghe nói trong một đàn sói, chỉ có sói đầu đàn mới có đặc quyền được giao phối, vậy nên mẫu thân Yến có lẽ từng là vương hậu đó."

"Ngươi hiểu biết nhiều vậy? Ta nghi ngờ ngươi không hề ngốc như ngươi đã nói đó Kiến Nguyệt."

"Ta đãng trí nhưng đổi lại hay đi nhiều, lại hay nghe sư phụ giảng mà."

"Hừm, các ngươi ăn xong thì dọn dẹp đi, kẻo bọn Lửa Ấm phát hiện từng có người ở đây, sau đó chúng ta tiếp tục lên đường."

Năm người tiếp tục hành trình cho tới khi tìm thấy hang động để nghỉ qua đêm. Kiến Nguyệt để Cố Linh Diễm nghỉ ngơi trước, còn nàng ra bên ngoài lấy nhành cây vẽ vời lung tung.

"Em đang nghĩ gì thế?" Bạch Tinh ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Em đang nghĩ, sao đến kiếp này rồi các nàng vẫn phải chịu cảnh mồ côi, lẽ nào lời nguyền này không thể chấm dứt được sao?"

"Các nàng sinh trong hoàn cảnh khốn khổ, vậy nên không phải số phận đang trù ẻo mỗi các nàng đâu. Bệnh tật, đói khát, thú dữ, thiên tai, chiến tranh, ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, phụ mẫu có thể kịp nhìn hài tử của mình trưởng thành là cảnh rất hiếm và may mắn."

Kiến Nguyệt chống cằm, "Em cảm thấy bất lực, em nên làm thế nào để giúp họ đây. Kiếp trước các nàng đã khổ rồi, kiếp này, em muốn thấy các nàng được hạnh phúc, được tự do."

"Em đã làm được rồi đây, em đã lập ra một đế quốc phồn vinh hơn bao giờ hết. Em đã giúp bao nhiêu ngôi nhà sum vầy và ấm áp, kể từ khi ta tới đây, hoặc trong ký ức ta, ta chưa từng thấy ai có thể làm được nhiều như em."

Kiến Nguyệt dựa vào người Bạch Tinh, nhìn vào ánh trăng lờ mờ sau tầng mây, "Là nhiều người cùng làm, không có họ thì cũng sẽ không có Đại Yêu như truyện cổ tích đâu, họ đã đổ xương máu để đổi lấy những điều đó mà. Thái nhi, người biết không, từ khi người bị đi đày, em đã thay đổi, em trở thành bạo chúa, em cấm túc rất nhiều điều, em trừng phạt quá mạnh, em đi trái với bản thân trước đây, ai ai cũng sợ em. Khi đó thật may em còn giữ được lý trí cuối, em đã chuyển giao phần lớn quyền lực cho Cảnh nhi trước khi mất kiểm soát, và nàng còn làm tốt hơn em. Đáng tiếc là Cảnh nhi không thể yêu, không biết rung động, vậy nên hậu duệ đoạn tuyệt rồi, không biết đến bao giờ mới có vị quân vương sáng suốt như nàng."

"Vậy em và nàng cứ thế bỏ bê tất cả để đi tìm ta sao? Ta biết, chỉ cần em hoặc Cảnh nhi còn, Đại Yêu sẽ không rơi vào cảnh mạt."

"Người đã đi quá lâu để biết rằng, Đại Yêu đã không còn vị vua nào nữa, không còn duy trì huyết thống hoàng gia, vua là dân mà dân cũng là vua, họ có quyền chọn ra người đứng đầu tiếp theo."

"Có thể sao?" Nàng ngạc nhiên.

Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, "Cảnh nhi cũng sẽ đến lúc biết mệt, nàng cần nghỉ ngơi. Vì thế chúng em đã cùng các học giả trong Vạn Thư Vạn Lộ lập ra thể chế mới, tất cả có thể làm Yêu Đế, miễn là người đó khiến con dân tin tưởng."

"Nguyệt nhi luôn làm điều mà ta không tưởng."

"Khi em tìm thấy người ở hoang mạc, em đã mơ tưởng việc chúng ta sẽ trở về đây, cùng nhau hưởng thế thịnh thái bình. Ba người chúng ta về Xích Quỷ, ngươi chăn rau nuôi vịt, em đan áo đông, nàng vui vẻ chơi đùa. Nhưng khi Húc Nguyệt tới tìm, em mới nhận ra đúng là chẳng có điều gì là mãi mãi, và giấc mơ có đẹp tới đâu cũng mãi là mơ."

Bạch Tinh khẽ cử động, hàng mi trắng cụp xuống. Nếu như hôm nay Kiến Nguyệt không nói, nàng cũng quên mất rằng Đại Yêu trong Kiến Nguyệt có ý nghĩa lớn lao thế nào, đó có thể coi là đứa con của nàng ấy, nay nhìn tất cả hư không, làm sao sẽ không đau lòng.

Nàng ôm lấy Kiến Nguyệt, hôn nhẹ lên trán, "Không sao, chúng ta sẽ xây lại nó lần nữa."

"Hi hi."

Yêu Thái Cảnh tự nhiên bật cười làm cả hai ngoái đầu lại, "Cảnh nhi, trật tự cho các nàng ngủ đi."

"Hai người nhìn nè."

Kiến Nguyệt bước vào, thấy Yến đang rúc vào trong lồng ngực Cố Linh Diễm như con mèo con, ngoài ra còn có mấy con thú nhỏ cũng nằm cạnh cô ngủ.

"Có lẽ trời lạnh quá mà người nàng ta ấm, vậy nên chúng theo bản năng rúc vào."

"Nàng lúc nào cũng được động vật yêu quý nhỉ, cũng phải thôi, tâm tính nàng tốt vậy mà."

"Cảnh nhi muốn ôm nàng ngủ."

"Trước đây thì được, nhưng bây giờ Cảnh nhi ôm, ngày mai có bị đánh thì đừng tìm mẫu hoàng."

Đoàn người đi liên tục bất kể ngày đêm, Cố Linh Diễm bắt đầu nghi ngờ, "Này, ngươi có chắc là ngươi biết các nàng ở đâu không đấy? Sao chúng ta đi mãi mà chẳng thấy gì."

"Các ngươi đòi ta đưa đi mà."

"Đừng nói là ngươi không biết mà đi bừa đấy nhé."

Yến im lặng, liếc cô một cái rồi nhìn đi chỗ khác.

"Sao ngươi không nói sớm hả?" Dứt lời, một cú đấm vào thẳng đầu Yến khiến nàng xoay mòng mòng.

"Ngươi đừng giận, dù sao đi cũng vui mà." Kiến Nguyệt muốn ra can ngăn mà sợ bị đánh theo.

"Vui cái con khỉ, ta còn bận nhiều việc."

"Nóng quá." Yến nói.

"Đừng có nói một câu như thể ngươi vô tội!"

"Thôi mà."

"Nhưng đúng là trời tự dưng nóng thật đấy." Yêu Thái Cảnh kéo lỏng vạt áo ra.

"Cũng đúng, sao nóng vậy." Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, chờ đợi câu trả lời.

"Cây cối xung quanh ở đây bị cháy đen cả rồi." Bạch Tinh đáp có lệ.

"Thì sao?"

"Vậy là bị cái gì đó đốt cháy."

"Người nói điều mới mẻ quá nhỉ, nhưng lửa đã tắt từ lâu rồi mà."

"Chẳng lẽ từng có người ở đây? Bọn Lửa Ấm?"

"Ừ."

"Nếu vậy chúng ta phải rời khỏi đây nhanh thôi, kẻo chúng phát hiện."

Vành tai Kiến Nguyệt động đậy, nàng quay đầu nhìn về một phía, "Cách đây trăm dặm có tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng có thể thấy chúng đi đông người, có khả năng cao là chúng thật."

"Cách trăm dặm mà ngươi vẫn nghe được?"

"Có lẽ chúng đã tới đây từ trước để chặn đầu, vì để tránh chúng ta đánh hơi được nên đã đốt cây quanh đây để xua bớt mùi, chẳng trách vì sao ta không ngửi thấy gì. Mau đi thôi." Dứt lời, nàng nắm tay Bạch Tinh chạy về phía khác.

"Đợi, đợi đã."

"Đi thôi nào, chúng di chuyển rất nhanh, chắc chắn có kẻ là hệ gió." Yêu Thái Cảnh định bế cô thì bị Yến đẩy mạnh ra, sau đó cướp cô đi mất ngay trước mắt, "Người yêu nhau khó hiểu thật."

Càng ngày, chiếc mũi thính của Yến càng ngửi thấy mùi người, "Chúng chạy nhanh thật."

"Dù sao cũng là bọn Lửa Ấm mà."

"Cứ như thế này xem ra ta và ngươi sẽ bị bắt, hay ngươi đi với chúng đi, ta ở lại giữ chân."

"Ngươi ra vẻ anh hùng cái gì chứ, đánh thì cùng đánh, sợ gì."

"Sao ngươi cứng đầu thế hả?"

"Ngươi cứng đầu là ngươi mới phải, đánh mãi cũng không chết."

Kiến Nguyệt cố tình không chạy quá nhanh để các nàng đuổi kịp, nhưng mà khoảng cách giữa hai bên ngày càng bị kéo gần, "Thái nhi, thứ đuổi chúng ta có phải người không vậy? Một bước chân của chúng có thể bằng hai mươi bước của em."

"Do bây giờ em lùn quá đấy."

"Nhưng là người thì cũng không thể to như vậy."

"Thắc mắc nhiều như thế thì ở lại đánh nhau với chúng là biết ngay."

"Vấn đề là nếu động tới bọn chúng có thể kinh động Thiên Kiếp, hoặc là Linh Diễm sẽ gặp rắc rối, nếu như nàng đánh lại chúng thì sớm đã làm rồi."

Bạch Tinh cười nhạt, ngón tay đặt lên thái dương Kiến Nguyệt, "Vậy để ta cho em nhìn rõ."

Một luồng linh lực từ thái dương chạy dọc mạch máu, mắt Kiến Nguyệt mở to, nàng chưa từng thấy thị lực của mình tốt thế này. Xuyên qua hàng cây rậm rạp, nàng nhìn thấy những kẻ có nửa thân người, nửa thân động vật, chúng có thể là ngựa, hoặc là báo, linh dương.

"Chính là những tên lần trước, nhưng khi đó chúng là con người cơ mà."

"Dù sao Thiên Kiếp vẫn phải xây dựng một đội quân dị biệt, như thế mới cai trị được chứ. Linh Diễm sợ chúng là có nguyên nhân, xem ra lúc đối mặt với Chấp Thiên Lệnh, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, Thần Lực của ta mới hồi được một tí thôi."

"Một tí là bao nhiêu?"

"Thiên Kiếp dư sức đè bẹp ta."

Kiến Nguyệt rùng mình, đột nhiên quay lại túm cổ áo Yến, "Chạy, chạy nhanh lên!"

"Sao tự dưng mẫu hoàng hoảng hốt vậy?"

Thế nhưng khoảng cách đã gần tới Cố Linh Diễm cũng phát hiện ra chúng rồi, tên chỉ huy còn thông minh chạy đường vòng để chặn đường các nàng. Trong nháy mắt, các nàng đã bị bao vây.

"Cũng khá lắm, chúng ta ở xa như vậy mà cũng đánh hơi thấy." Tên chỉ huy hoá trở lại thành người, giọng nói qua lớp mặt nạ nghe ồm ồm.

"Các vị quan nhân tìm chúng ta làm gì thế? Chúng ta chỉ muốn chuyển nhà, tìm nơi buôn bán sầm uất hơn thôi mà."

"Câm miệng, đưa ta lệnh rời thành và thẻ đồng đây, nếu đúng là như vậy thì ta sẽ tha các ngươi đi."

Kiến Nguyệt im lặng, các nàng có thể đưa, nhưng Cố Linh Diễm từ lâu đã bị quan binh để ý tới, vậy thì đưa với không đưa khác nhau ở điểm nào. Thà rằng bị tội làm mất thẻ đồng, còn hơn là làm liên luỵ tới cả nhóm.

"Còn đứng đó làm gì? Mau đưa đây."

Yêu Thái Cảnh đột nhiên ôm mặt, bật khóc nức nở, "Quan nhân thương xót, chúng tôi sống khổ quá, ở quê nhà còn chẳng đủ thóc để ăn nên đành phải làm liều, tự ý rời thành đi nơi khác kiếm sống. Chứ giờ mà đi xin lệnh, quan lớn lại làm khó này nọ, chúng ta làm gì có tiền trả."

"Bớt luyên thuyên, không có là không có. Người đâu, tóm chúng giao cho Chấp Thiên Lệnh." Tên chỉ huy bước lại gần các nàng, tay chuẩn bị vươn ra thì thấy trời tối sầm. Đối phương ngẩng lên, phát hiện có một con mắt mọc giữa trời.

"Lùi lại, là trận pháp của Trí Huệ! Chúng là bọn Phản —" Đối phương chưa nói hết thì biến mất cùng con mắt đó.

"Chỉ huy?" Cả đám quân bối rối.

"Trí Huệ cứu chúng ta rồi, mau chạy." Cố Linh Diễm hét lớn, kéo các nàng bỏ chạy.

"Đuổi theo chúng, mau trả chỉ huy chúng ta đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top