Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 198: Kịch trong kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Nam Vũ tới tìm Khương Húc Nguyệt vào một buổi sáng sớm, không phải là gõ cửa hỏi ý, mà là đẩy mạnh cửa ầm ầm.

Khương Húc Nguyệt thấy nàng xông vào liền nhướn mày, "Ồ, ta tự hỏi ta đã làm gì khiến cho đại nhân nổi giận đùng đùng tới đây. Lẽ nào là vì tối qua? Nhưng tối qua người ta đã hôn mê trước, là do đại nhân cứu ta mà, chẳng lẽ đợi ta tỉnh rồi thì tiếp tục? Ừm, vậy thì Lê đại nhân cũng sung sức quá nhỉ."

Lê Nam Vũ hít sâu một hơi, cố gắng để không nổi điên, "Ngươi nói cho ta biết, bằng hữu của ngươi đã làm cái gì?"

"Làm cái gì?" Nàng chớp mắt.

"Ngươi còn hỏi, ngươi không biết tình hình bây giờ nghiêm trọng như thế nào sao?"

"Ta bị giam lỏng ở trong này suốt bao lâu Lê đại nhân là người rõ nhất, vậy mà bây giờ lại quay ra hỏi ta tình hình bên ngoài? Lê đại nhân có thể nói chuyện hợp lý hơn được không."

"Ngươi không biết thật?"

"Ừ."

Lê Nam Vũ ngồi xuống bên cạnh nàng, buông một tiếng thở dài, "Quân đoàn Lửa Ấm đã biến mất không chút tin tức, nhất là chỉ huy của bọn họ. Theo như điều tra, chúng ta cho rằng vụ mất tích này có dính líu tới Phản Thiên Lệnh. Ta nói cho ngươi biết, đụng vào con dân của Thiên Lý đã là chuyện lớn, đụng vào đứa con thực thi Thiên Lệnh thì càng là điều cấm kỵ hơn. Ta sẽ cho ngươi viết thư cho chúng, vì vậy ngươi nên khuyên chúng thả người ra trước khi Nhị Vệ Đại Lý làm ầm ĩ."

"Nhị Vệ Đại Lý là ai?"

Lê Nam Vũ tỏ ra hơi ngạc nhiên, nàng nói tiếp, "Ngươi chỉ cần biết, chỉ huy quân đoàn Lửa Ấm là nữ nhi của bọn họ."

"Hừm, vậy vì sao các ngươi cho rằng chúng mất tích là do Phản Thiên Lệnh?"

"Bởi vì ở đó có dấu vết nguyên tố hoả, khu rừng xung quanh đã bị đốt cháy. Trên thế gian này có lẽ chỉ có một kẻ dám khoa trương như vậy thôi, cũng chính là kẻ họ Cố kia."

Khương Húc Nguyệt im bặt, không có gì để cãi.

"Tuy không rõ làm thế nào các ngươi đánh bại chúng, vì quân đoàn Lửa Ấm đều là dị nhân, nhưng chỉ cần bọn họ vẫn còn an toàn, các ngươi sẽ ra đi nhẹ nhàng hơn đó."

"Đành nào cũng chết, sao chúng ta phải giao người?"

"Đừng quên, linh giới cũng nằm dưới sự kiểm soát của Thiên Kiếp, và có vài người trong chúng ta có thể xuống dưới đó, trong đó có Nhị Vệ Đại Lý. So với hành hạ thể xác, linh hồn bị hành hạ đau đớn hơn ngươi nghĩ nhiều. Một vài người các ngươi có thể sẽ cứng đầu nhịn được một thời gian, nhất là hoả nữ kia, nhưng hãy nghĩ cho những người khác."

"Chà, ngươi và Địa Linh đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho chúng ta."

"Nhưng không phải là trơ mắt để các ngươi làm láo. Ta và Địa Linh có thể giúp các ngươi che mắt Thiên Lý, nhưng nếu chuyện không thể che giấu nổi nữa, chúng ta buộc phải hy sinh các ngươi để bảo vệ cho chính mình."

Khương Húc Nguyệt cười mỉm, "Được thôi, ta sẽ hỏi bọn họ, nhưng ta muốn ngươi cho ta ra ngoài, ta muốn xem cảnh vật và phố xá nơi này."

"Cũng được."

"Ngươi không lo ta chạy à?"

"Chỉ có kẻ yếu mới nghĩ tới trốn tránh, kẻ mạnh lại thèm khát mạo hiểm. Nói vậy thôi, tất nhiên là ta sẽ phái người đi theo ngươi rồi."

"Ngươi không thể đi cùng ta sao?"

"Ta không thích dạo phố. Lát nữa sẽ có nữ nô tới dẫn ngươi đi, muốn mua gì thì cứ bảo với nàng ta."

"Giờ ngươi đi đâu?"

"Luyện võ."

Khương Húc Nguyệt đợi người rời đi, khoé môi cong cũng dần hạ xuống, chỉ còn nét mặt vô cảm. Nàng tự hỏi, đây có phải là nhân quả không? Trước đây khi người ta ra sức lấy lòng thì nàng lại ra vẻ thanh cao, giờ nàng muốn lấy lòng người ta, kết quả liên tục bị tạt nước lạnh.

Nàng cứ tưởng qua tối qua bản thân sẽ có tiến triển một chút, hoá ra chỉ có mình nàng nóng lòng.

"Tiểu thư, đại nhân nói để ta dẫn tiểu thư dạo phố."

"Ừm." Nàng không còn háo hức với chuyện dạo phố nữa, nhưng vì kế hoạc tương lai, giờ nàng buộc phải ra ngoài thăm dò để hiểu rõ thế giới này.

Khương Húc Nguyệt vừa bước chân ra khỏi cổng, cũng rời khỏi kết giới để che chắn bên trong, khiến cho những kẻ rình mò suốt thời gian qua được một phen mừng quýnh.

"Ả ra rồi, nên làm gì bây giờ?"

"Hay là xông ra tóm luôn, nhanh gọn lẹ."

"Đại nhân chỉ nói ở đây quan sát, tới khi nào thấy ả xuất hiện thì báo tin, chứ có bảo chúng ta tấn công đâu. Ngộ nhỡ làm liều..."

"Vậy mau đi báo tin cho đại nhân thôi." Một kẻ hoá thành kền kền, vội vã bay lên trời.

Kền kền bay thẳng tới phủ mây đen của Hắc Tửu. Kể từ khi Hắc Tửu trở thành Tổng Đại Lý, phủ của hắn không còn ở dưới sinh gian nữa, mà đã sai thiên binh dựng một phủ đệ trên trời cho hắn nghỉ ngơi. Thiên Lý thấy hắn tự ý thế thì cũng chẳng nói gì, dù sao cũng không phải phạm thượng hay phạm Thiên Lệnh.

"Đại nhân, đại nhân!"

"Đi lại từ tốn, ăn nói khẽ khàng, ầm ĩ cái gì thế hả?"

"Đại nhân, ả nữ nhân kia cuối cùng cũng chịu bước ra ngoài rồi."

Hắc Tửu đang say rượu liền tỉnh ngay, "Có đúng là ả trong lệnh truy nã không?"

"Bẩm, phải ạ."

"Có ai đi cùng ả nữa không?"

"Chỉ có một nữ nô. Đại nhân, có cần huynh đệ tóm ả vào lưới, đem cho đại nhân xem không?"

Hắc Tửu suy nghĩ chốc lát, hắn bật cười ha hả, "Ta nhớ, gần đây quân đoàn Lửa Ấm biệt tăm không chút tin tức."

"Dạ."

"Mà chỉ huy của chúng lại là nữ nhi của Vệ Đông và Vệ Tây Đại Lý."

"Phải ạ."

"Hừm, có chuyện hay rồi đây." Hắn cười gian.

"Đại nhân, thế là như thế nào ạ? Có cần bắt người không ạ?"

"Đần, trước mắt đừng động tới ả. Bây giờ mau đi mời Nhị Vệ tới đây cùng ta uống rượu trò chuyện nào, đi nhanh lên."

"Dạ, dạ." Kền kền nhanh chóng vỗ cánh bay đi.

"Tiểu thư, chúng ta sắp tới nơi rồi."

Thành cách phủ Lê không xa lắm, đi qua rừng trúc là đến nơi. Lính gác nhận ra nữ nô nên chỉ kiểm tra cho có lệ rồi để cả hai đi.

"Thành này gọi là gì?"

"Bẩm, thành này gọi là thành Nam Vũ."

"Đó chẳng phải là tên nàng sao?"

"Vâng, tuy Thiên Lý chưa từng đặt tên thành nhưng thường có lệ, hễ có Đại Lý nào dựng phủ ở đây thì thành đó sẽ theo tên của Đại Lý đó. Còn những nơi khác thì cứ do quan cai thành đặt."

"Ta hiểu rồi, vậy là nàng không chỉ là Đại Lý, mà còn là lãnh chúa."

"Có thể hiểu vậy ạ."

Bên trong thành người đi lại nườm nượp, Khương Húc Nguyệt tinh tế nhận ra điều bất thường, "Lúc ta ở thành Bát Long, dù là ban ngày người cũng không đông thế này, vậy tại sao ở đây thì lại khác? Lẽ nào hôm nay là dịp lễ gì?"

Nữ nô mỉm cười, "Không phải đâu ạ, là đại nhân đã xin Thiên Lý, cho người của thành Nam Vũ được tự do đi lại, nhi đồng được chơi đùa vui vẻ."

"Nàng xin?"

"Đại nhân lập được rất nhiều công lớn, lại thêm là đích tôn của Thiên Lý, vậy nên ngài cũng rất ưu ái đại nhân, nhưng cũng vì thế nên đại nhân hay bị các Đại Lý khác ghét bỏ, còn ganh ghét đố kỵ, nhất là Hắc Đại Lý luôn kiếm cớ gây sự với đại nhân. May mà đại nhân trước giờ không để ý tới Hắc Đại Lý, lại thông minh giỏi giang, vậy nên chưa từng bị Hắc Đại Lý lừa gạt làm chuyện mất mặt." Nữ nô thấy nàng ở đây cũng được một thời gian, lại được chủ nhân chào đón, vậy nên cũng tin tưởng nàng để bắt đầu tâm sự nhiều chuyện.

Khương Húc Nguyệt nhếch mép, "Xem ra thị phi đâu cũng có nhỉ, nhưng ta không ngờ đại nhân ngươi trông cứng nhắc vậy mà lại là người dám làm những điều không tưởng."

"Đại nhân là người hiểu cao học rộng, tự nhiên biết cái gì hợp lý cái gì không. Hì, trông đại nhân lạnh lùng vậy thôi, thực ra ngài rất quan tâm người khác. Đại nhân không hay đi vào thành là bởi lo sợ dân chúng thấy ngài sẽ sợ, đâm ra không dám đi lại thoải mái nữa."

"Ta tưởng do nàng chê nơi này xô bồ chứ."

"Cũng là một lý do, nhưng nô tỳ thấy phần lớn là do ngài muốn mọi người thoải mái nên mới vậy."

"Xem như ngươi đã thành công giảo biện lý do nàng không chịu đi cùng ta nhỉ."

Nữ nô chỉ cười tít mắt.

Khương Húc Nguyệt quyết định sẽ tiêu tiền xả láng, xem như cách để trả thù ai đó. Nàng nơi nào cũng ghé qua, còn mua rất nhiều trang sức và y phục, có điều thẩm mỹ của nàng rất cao, từng nhìn qua những món đồ mỹ nghệ tinh xảo, làm sao sẽ hài lòng với mấy vật sơ sài này. Vậy là kế hoạch trả thù chỉ thành công một nửa.

"Bình thường chuyện nấu cơm là do dưỡng mẫu của nàng nấu sao?" Nàng chú ý tới bà cụ bán hàng rong.

"Tuỳ lúc ạ, nếu vào những dịp lớn và quan trọng thì chủ mẫu sẽ muốn vào bếp nấu cơm."

"Ngươi còn bao nhiêu tiền?"

"Tiểu thư muốn mua gì thì cứ mua đi ạ, đại nhân đã dặn nô tỳ rồi, nhưng tiểu thư không nên quá lãng phí kẻo hỏng đồ tốt."

"Vậy ngươi mua sạch gánh rau của bà cụ kia đi."

Nữ nô chớp mắt, tỏ ra khó hiểu, "Tiểu thư, rau đó bị thối nát hết rồi, đến quả cà chua cũng không nguyên vẹn, vì sao lại mua?"

"Phải, nhưng có để đó thì cũng vẫn phải đem vứt thôi, không bằng mua giúp người ta để còn về nhà nghỉ ngơi sớm."

"Nếu tiểu thư muốn vậy thì ta đưa tiền cho bà cụ đó được rồi."

"Không được, thế là thiếu tôn trọng người ta, nếu bà cụ đó trông chờ được cho tiền thì đã chẳng vất vả gánh theo hàng rong làm gì, cứ tìm đại một cái nón rồi ra ăn xin còn nhẹ nhàng hơn. Ngươi cứ làm theo lời ta đi, đừng thắc mắc nhiều."

Nữ nô ngạc nhiên, song cũng đi làm ngay. Bà cụ thấy có người mua hàng của mình, còn nói muốn mua hết thì sửng sốt không thôi, không ngừng chắp tay cảm tạ trời đất, sau đó cũng không bán hết mà cố tình lựa những bó trông tử tế nhất, nữ nô có nói như thế nào cũng nhất quyết không bán mớ xấu, cho tiền cũng không nhận.

"Tiểu thư, nô tỳ nói mỏi miệng mà bà cụ vẫn không chịu bán, làm thế nào ạ?"

"Người ta nói vậy thì đành làm vậy thôi."

"Vậy mấy mớ rau này làm thế nào ạ? Vứt đi thì tiếc, nhưng mà đâu thể đem về phủ."

Khương Húc Nguyệt liếc nữ nô, "Cứ đem cho mấy nhà nghèo lại đông con đi, trước mắt có cái ăn là mừng lắm rồi, cùng lắm thì đem cho mấy con chó mèo hoang."

Nữ nô lại lần nữa bị nàng gây bất ngờ, cô háo hức chạy đi làm theo những gì nàng bảo, sau đó vui vẻ trở lại, "Tiểu thư không chỉ có khí chất phi phàm, đến cả tâm cũng nhân hậu, chẳng trách vì sao đại nhân lại quý tiểu thư tới vậy."

"Tiền của phủ các ngươi, ta có bỏ ra cái gì đâu mà nịnh nọt ta."

"Đại nhân mà biết được chắc chắn sẽ rất vui."

Khương Húc Nguyệt không trả lời, tiếp tục dạo phố. Nàng đi qua một ngôi chùa, vào trong xem thử thì thấy rất đông người đang quỳ lạy trước tượng của Thiên Kiếp.

"Vị Thiên Lý này đáng để các ngươi tôn thờ vậy sao?" Nàng nói.

Nữ nô chớp mắt vài cái, không hiểu lời của nàng.

"Ngươi đã bao giờ nghĩ nếu Thiên Lý không còn nữa thì sẽ như nào không?"

Vẻ mặt của nữ nô lộ ra biểu cảm sợ hãi, nhưng không trả lời nàng.

"Thử nghĩ đi, không còn Thiên Lệnh nữa, ngươi sẽ tự do như thế nào? Lúc đó ngươi không cần phải làm nô lệ nữa, được làm ăn tự do, có ruộng thì cày, không có thì đi buôn, ít ra không còn phải cung phụng người khác như phụ mẫu mình."

Nữ nô vội vã lắc đầu, Khương Húc Nguyệt nghĩ do cô sợ sẽ bị trời phạt nên không dám nói gì, "Bỏ đi, xem như ta nói nhảm."

"Điều tiểu thư vừa nói..." Nữ nô rụt rè lên tiếng, "Là điều vô cùng đáng sợ đó ạ."

"Vậy sao?"

"Nếu như Thiên Lý không còn nữa, vậy không còn trời và sinh gian nữa, nô tì không muốn trở thành cô hồn cứ lởn vởn ở linh giới đâu."

"Thiên Lý không sinh ra trời, phải là trời sinh ra Thiên Lý mới đúng. Vậy nên Thiên Lý không còn nữa thì trời đang ở đâu vẫn ở đó."

"Kể cả như vậy, chúng ta đều là hài tử của Thiên Lý mà, ngài luôn bảo vệ chúng ta, cho chúng ta nơi để ở, hô mưa gọi gió cho nông dân trồng lúa. Thiên Lệnh đúng là nghiêm ngặt, nhưng Thiên Lý làm vậy để bảo vệ chúng ta thôi. Nếu như không có Thiên Lý, ác ma và Phản Thiên Lệnh sẽ giết chúng ta mất."

"Ngươi nghĩ như vậy à?"

"Thứ lỗi cho nô tì ít chữ, nghĩ gì nói đó."

"Không, ta cũng không bảo ngươi sai." Nàng ngẩng lên nhìn trời, "Về thôi, cũng muộn rồi."

Khương Húc Nguyệt cùng nữ nô trở về phủ Lê, nàng ngửi thấy mùi tanh hôi đặc trưng của động vật, "Có lẽ trong phủ đang có khách, ngươi vào xem trước đi kẻo thành ra thất lễ."

"Để nô tỳ đi xem ạ." Nữ nô vừa vào trong liền bị hai nam tử mặc giáp chắn đường, "Các ngươi làm gì thế? Mà các ngươi là ai?"

"Nữ nhân đi cùng ngươi đâu?"

"Ngươi nói ai?"

"Đừng có giả vờ giả vịt, chúng ta là quân của Nhị Vị Đại Lý, đại nhân sai chúng ta ở đây đợi các ngươi trở về, sau đó dẫn người ra cho đại nhân, nếu như đúng là bọn Phản Thiên Lệnh thì sẽ áp giải lên cho Thiên Lý ngay. Phủ Lê các ngươi làm chuyện tày trời còn đòi che mắt trời, đúng là mặt dày."

"Này, ngươi đừng có nói năng liên thiên, mau xin lỗi đại nhân ta đi." Nữ nô tức tới đỏ mặt.

"Hừ, xin lỗi? Đại nhân của ngươi sắp chết tới nơi rồi ngươi còn cứng miệng." Bọn hắn không để ý tới nữ nô nữa, đi thẳng ra ngoài bắt người, kết quả lại thấy một nam tử mặt mày nhẵn nhụi, nét mặt hài hoà.

"Thằng nhãi ẻo lả này là ai?" Bọn hắn nhìn nhau.

"Các vị tìm tại hạ sao?" Công tử cười nói, vai bị bọn hắn đẩy mạnh.

"Tránh ra, ả nữ nhân kia trốn đâu rồi? Các ngươi giấu người ở đâu hả?"

Nữ nô luống cuống chạy ra, kết quả không thấy cô nương khí chất thanh nhã kia đâu, lại thấy một công tử bảnh bao sáng sủa. Nữ nô bị vẻ đẹp đó làm đỏ mặt, nhưng nhìn kỹ thì thấy rất quen.

"Tiểu thư?"

"Suỵt."

Hai gã lính nổi giận đùng đùng quay trở lại, mặt đỏ lừ, "Người ở đâu hả?"

Nữ nô kia sáng dạ, nhanh nhảu đáp, "Thì ra các ngươi muốn tìm khách quý phủ ta sao? Người đứng ở đây từ đâu, các ngươi bị mù à?"

"Nói láo, rõ ràng là nữ nhân!"

"Các ngươi trốn trong gầm giường chúng ta hay sao mà nói khách phủ ta là nam hay nữ?"

"Ngươi!"

Khương Húc Nguyệt cười nhẹ, tay phẩy quạt, "Tuy không rõ chuyện gì, nhưng chúng ta vào trong rồi nói, cứ đứng ngoài này cãi vã sẽ ảnh hưởng tới tiếng tăm Lê đại nhân đấy. Hai vị, mời."

"Hừ."

Bốn người cùng đi tới phòng tiếp khách, hai tên lính kia trông có vẻ thấp thỏm. Lúc nữ nô mở cửa, nàng thấy nét mặt của Lê Nam Vũ căng như dây đàn, còn có một kẻ có hai đầu, một cái đầu nam một cái đầu nữ, đó là Vệ Đông Miêu và Vệ Tây Miêu.

Lê Nam Vũ ngẩng lên, thấy là một công tử thì tỏ ra ngạc nhiên, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, nàng lại không thắc mắc gì nữa.

"Thế này là thế nào? Đây là ai?" Nhị Vị Miêu chau mày, chất vấn thuộc hạ mình.

"Đại nhân, chuyện này... Thuộc hạ cũng chịu."

Nhị Vị Miêu tức giận quay sang nhìn Lê Nam Vũ, "Ngươi đã bày trò gì hả?"

"Bày trò gì là sao? Hai ngươi khăng khăng đòi gặp khách nhân của ta, giờ người đã về rồi, muốn nói gì thì cứ nói đi."

Nhị Vị Miêu nghiến răng, lập tức đứng dậy đi về phía Khương Húc Nguyệt, móng vuốt của Vệ Tây Miêu chĩa về phía mặt nàng, "Để ta thử lột lớp da này ra là biết các ngươi đang giả vờ cái gì." Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào nàng, cổ tay đã bị siết chặt.

"Ngươi làm gì thế hả? Mau bỏ tay nàng ra." Vệ Đông Miêu quát lớn.

"Đừng vô lễ với khách của ta, phủ Lê không phải là nơi để các ngươi làm loạn. Các ngươi rốt cuộc muốn gây sự cái gì?" Lê Nam Vũ trừng mắt cảnh cáo.

Nhị Vị Miêu nhìn nhau, tuy chúng không mở miệng nhưng có thể tâm linh tương thông, chắc là đang hoang mang với nhau, vô thức lẩm bẩm, "Lẽ nào tên họ Hắc kia đùa cợt chúng ta?"

"Hắc Tửu? Vậy là các ngươi tin vào lời nói bừa bãi của hắn, chưa xác thực thật giả đã chạy tới đây."

Vệ Đông Miêu che miệng, Vệ Tây Miêu vẫn chưa chịu thua, nắm cổ tay Khương Húc Nguyệt, "Chỉ là kẻ tầm thường thì các ngươi phải ra vẻ thần thần bí bí cái gì? Ta không tin, chúng ta đi gặp Thiên Lý."

"Vì chuyện này mà ngươi đòi đi gặp Thiên Lý, không sợ ngài đánh chết ngươi sao?"

Cô ả nghẹn lời, lại nói tiếp, "Vậy thì đi gặp Địa Linh xem thực giả ra sao."

Vậy là Khương Húc Nguyệt bị chúng kéo lên trời, Lê Nam Vũ cũng đi cùng. Thiên phủ của Địa Linh nằm ở quanh năm nổi dông bão, dưới chân còn có núi lửa, chẳng trách nàng ta hay kêu đau đầu.

Thấy một đám người lũ lượt kéo tới, Địa Linh cũng không nổi giận, ngồi nghe Nhị Vị Miêu nói hết.

"Vậy Nam Vũ, người này rốt cuộc là ai?"

Lê Nam Vũ đã nghĩ xong từ lúc trên đường, nên nàng lập tức phát huy diễn xuất của mình, còn ra vẻ xấu hổ, "Bẩm mẫu tôn, người này là một thương nhân đi đường gặp nạn, chẳng may đi vào lãnh thổ của thú hoang nên bị tấn công, cả đoàn đều bị thú dữ giết, có riêng mình hắn chạy thoát nhưng bị thương nặng. Khi đó Nam Vũ đang đi tuần thì có đi ngang qua, đưa hắn về trị thương, sau thấy hắn đẹp đẽ như nữ tử, nên là..."

"Ngươi ái mộ hắn rồi?"

"Vâng." Nàng ngượng ngùng cúi thấp đầu, khiến Nhị Vị Miêu trợn trừng mắt.

"Vậy sao phải giấu giếm như vậy?" Địa Linh cười.

"Sợ người đời dị nghị, bởi vì chỉ có nữ tử mới được chọn phu hoặc thê, còn nam tử chúng ta với nhau hay bị chỉ trỏ."

Địa Linh bật cười lớn, "Nam Vũ à Nam Vũ, ngươi lập được nhiều công, được chúng ta tin yêu hết mức, nếu ngươi phải lòng ai dù nam hay nữ thì chúng ta cũng sẽ gật đầu đồng ý thôi, cùng lắm là nhắm mắt làm ngơ, sao phải thần bí tới vậy."

Vành tai của Lê Nam Vũ đỏ lên, Khương Húc Nguyệt nghĩ nếu nàng không phải nhân vật chính trong vở kịch này thì cũng sẽ bị lừa mất.

"Chuyện như này sao dám làm phiền Thiên Lý và Địa Linh đây."

"Được rồi, còn Vệ Đông, Vệ Tây, các ngươi rốt cuộc là làm sao? Bản tôn nghe nói nữ nhi của các ngươi mất tích, các ngươi không đi tìm người sao vẫn còn ở đây gây rắc rối?"

"Tiểu nhân đang làm ạ."

"Ta hy vọng đứa bé vẫn còn bình an, nàng không chỉ là con hai ngươi mà cũng là máu mủ của ta."

"Tạ mẫu đã quan tâm Chỉ nhi."

"Lui hết xuống đi, ta mệt rồi."

Lê Nam Vũ và Khương Húc Nguyệt trở về phủ, "Không ngờ ngươi cũng có thể giả nam, hay thật ra bấy lâu nay ngươi giả vờ làm nữ tử mới đúng."

"Thay vì hỏi câu vô nghĩa này, Lê đại nhân sao không thử nghĩ vì sao chúng lại biết trong phủ chứa phạm nhân để sai người ở đây theo dõi. Ta đã để ý từ lâu rồi, từ lúc Hắc Tổng Đại Lý tới đây đã bất thường."

Lê Nam Vũ rơi vào trầm tư, nàng nói, "Hắc Tửu có khi nào là không kiếm chuyện với ta, khi nào hắn rảnh rỗi là sẽ đi gây sự vậy thôi, chừng nào ngươi còn ở đây, hắn cứ vô tình nói bừa cũng thành chó ngáp phải ruồi."

"Ồ, vậy vì sao hắn lại chỉ gây sự với ngươi?"

Nàng thở dài, "Hắc Tửu trở thành Đại Lý trước ta, hắn ta là kiểu sĩ diện nhưng không có năng lực. Lúc ta mới nhậm chức là định ra vẻ tiền bối chăm sóc hậu bối, mà có nhiều nhiệm vụ hắn không hoàn thành nổi phải để cho ta làm, vì thế hắn tự cho rằng ta đang sỉ nhục hắn, vậy thôi."

"Giận cá chém thớt nhỉ."

"Dù sao ta đã quen rồi, kệ hắn đi. Ngươi đi dạo phố đã mua cái gì thế?"

"Hỏi làm gì? Quan tâm ta hay tiếc tiền?"

"Vậy ta không hỏi nữa là được."

"Hừ." Khương Húc Nguyệt xoay người về phòng.

Lê Nam Vũ đợi nàng đi, vẫy tay gọi nữ nô lại, "Nàng ta đi dạo phố thế nào? Có vui không?"

"Ừm, Khương tiểu thư mua rất nhiều đồ nhưng mà nói để chia cho các gia nhân, nên nô tỳ muốn hỏi ý kiến đại nhân trước ạ."

"Nàng đã nói vậy thì làm vậy đi, ta hỏi ngươi lúc nàng đi dạo phố trông thế nào mà."

"Tiểu thư không biểu lộ gì ạ, tiểu thư còn cho nô tỳ mua rau của một bà cụ rồi chia cho người khác."

Thấy nữ nô hấp tấp kể chuyện, Lê Nam Vũ thấy hơi buồn cười, "Ta biết rồi, giờ ngươi đem những thứ mà nàng mua chia cho mọi người đi, sau đó đem giấy bút để nàng viết thư, đã nhớ chưa?"

"Dạ."

Nàng đi ra sân luyện võ, nhưng bị lời nói của Khương Húc Nguyệt làm mất tập trung.

Lẽ nào phủ Lê có nội gián thật?

Gia nhân trong phủ không nhiều, tổng cộng có sáu lính gác hay luân phiên nhau, và năm nữ nô lo việc nhà, còn lại chẳng có thêm ai. Sáu lính gác là sáu người lúc nàng đi huấn luyện Chấp Thiên Lệnh chọn ra, bọn hắn tính thật thà, hơn nữa trừ canh cửa thì sẽ không vào trong phủ, còn nữ nô đều là tỷ muội với nhau do nàng qua chợ nô lệ mua về. Lê Nam Vũ nghĩ họ sẽ không dại dột làm những chuyện mạo hiểm thế này đâu, bởi một khi một người phản bội sẽ liên luỵ những người khác.

Nhưng lòng người thâm sâu, nàng cũng không dám chắc gia nhân sẽ trung thành với mình mãi.

Lê Nam Vũ thở dài, từ sân quay trở lại tiểu viện, trên đường nghe thấy tiếng hét phấn khích của các nữ nô vì có xiêm y và trang sức mới. Nàng hơi tò mò ngó vào, thấy mặt năm tỷ muội rạng rỡ, khen ngợi người này đến người khác.

"Đường đường là nam nhân lại đi xem trộm cô nương khác thay y phục, nghe mất mặt quá nhỉ."

Nàng ho nhẹ, quay mặt đi, "Vớ vẩn, các nàng đều biết ta là nữ tử."

Khương Húc Nguyệt khoanh tay, dựa vào khung cửa nhìn năm cô nương đang vui vẻ chơi đùa kia, "Ta trời sinh thích những nơi vắng lặng, như thế mới nghỉ ngơi được, nhưng mà thường ngày cũng rất thích cảnh trong phủ ồn ào một chút. Thích nhìn các nàng chạy nhảy khắp nơi, cãi nhau cũng được, nghe rất vui tai."

"Bình thường các nàng có cãi nhau đâu?"

"Ta không nói nơi này."

Lê Nam Vũ quay sang, nhìn nét mặt kia, nàng cảm giác Khương Húc Nguyệt rất cô đơn, không phải là kiểu người thích một mình, mà là bất đắc dĩ chịu đựng cảnh cô độc.

"Hoá ra ngươi cũng là tiểu thư nhà nào à, vậy vì sao lại chọn theo bọn Phản Thiên Lệnh?"

"Chẳng phải các ngươi cũng vậy sao?"

"Ta..."

Nàng mỉm cười, "Ta không phải tiểu thư nhà nào, ừm, đúng là phụ thân ta sinh ra trong một vương tộc giàu có, nhưng ông lựa chọn cuộc sống bình dị với một nữ nô, vậy nên ta sinh ra trong gia cảnh thiếu thốn. Phụ thân ta tuy khoẻ nhưng hậu đậu, làm cái gì cũng vụng về, toàn phải để mẫu thân ta làm thay."

"Vậy ngươi có ghét phụ thân ngươi vì đã từ bỏ cuộc sống sung túc đó không?"

"Nếu phụ thân ta không làm vậy, ta còn sinh ra trên đời này sao?"

"Cũng phải."

"Sau này làng ta có bao che cho một tên muốn làm phản triều đình, có thể hiểu như Phản Thiên Lệnh vậy, vì thế triều đình đã phái quân thiêu cả làng ta. Phụ mẫu vì để ta chạy thoát nên đã bỏ mạng, còn ta thì bị mù, may mà sau này có người nhận nuôi ta, cũng nhận ta làm đồ đệ."

"Ngươi từng bị mù?" Nàng ngạc nhiên.

Khương Húc Nguyệt không trả lời, mà nhắm mắt kể tiếp, "Khi đó chẳng có ai chịu chơi với một đứa trẻ vừa ngốc vừa bẩn như ta, nên ta cứ quen thói chơi một mình từ ngày này qua ngày khác, cho tới khi có một hài tử thấy ta chơi một mình nên chạy lại hỏi, rồi còn dắt ta đi chơi. Đứa bé đó đối xử ta rất tốt, luôn dắt tay ta mỗi khi đi đường, tự làm gậy chỉ đường cho ta, thường đem đồ chơi cho ta. Nàng biết ta mù chữ, vậy nên luôn đọc truyện cho ta nghe, có lúc cầm tay ta dạy ta viết chữ. Nàng không chê ta bẩn, còn hay mời ta tới phủ của nàng chơi, vì để đáp lại nàng, ta đã xin sư phụ dạy ta học võ, như thế sau này ta có thể bảo vệ nàng, ai cười thì ta cũng mặc kệ, cả ngày lẫn đêm, cố gắng nhớ lại những gì sư phụ dạy rồi làm lại."

"Ngươi đã gặp được tri kỷ đấy, không phải ai cũng may mắn như vậy."

"Phải, ta đã quá may mắn để gặp nàng, nhưng nàng thì không may mắn như ta."

"Vì sao lại nói vậy?"

"Nàng làm nhiều thứ cho ta như vậy, giúp ta tìm lại ánh sáng, ta lại chưa từng làm gì nổi cho nàng, hết lần này đến lần khác không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể trông chờ vào người khác. Nàng cho ta một nơi ấm áp, ta lại chẳng thể ủ ấm cho nàng, tất cả luôn là do nàng một phía làm trước."

Lê Nam Vũ mím môi, không rõ trong lòng có cảm xúc gì, "Vậy, chẳng lẽ nào nàng đã..."

"Nàng đã chết trước mắt ta hai lần."

"Hai, hai lần?"

"Và ta không muốn lần thứ ba nữa."

...

Đoàn người đã quay trở lại Sơn Hà Động, trên đường đi Kiến Nguyệt đã chủ động bàn về tên gọi của Hổ thần, mặc dù nó cứ ầm ĩ bản thân là Xích Hổ nhưng các nàng đều làm ngơ, bởi nếu cái tên này lọt vào tai Thiên Kiếp, y không nổi khùng mới là chuyện lạ. Sau bao lâu bàn bạc, Cố Linh Diễm đặt tên nó là Cố Hồng, Hổ thần tuy ra vẻ chê bai nhưng không phản đối.

"Đi một đường dài, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì." Cô mệt mỏi thở dài.

"Có ta gia nhập là vinh hạnh của các ngươi."

"Ngươi chẳng có ích gì cả, đã thế còn ăn thùng uống vại, chỉ phí tiền."

Cố Hồng bĩu môi, "Trước đây ta cứ ngủ suốt có cần ăn đâu, nhưng mà từ khi vào trong cơ thế bẩn thỉu này thì đói dã man."

Kiến Nguyệt ngáp dài một cái, quay sang nhìn Yến, "Ngươi sẽ ở lại với chúng ta chứ?"

"Hừ." Nàng lập tức bỏ chạy.

"Nàng ghét chúng ta lắm sao? Em thấy nàng chẳng bao giờ kiên nhẫn nói chuyện với chúng ta."

"Mũi của nàng rất thính, chúng ta trải qua rất nhiều trận chiến, tay dính mùi máu đến không thể rửa sạch rồi, nàng không muốn lại gần cũng phải. Chẳng có loài thú săn mồi nào thích ở cạnh loài săn mồi khác."

"Nhưng nàng rốt cuộc là ai chứ? Tự nhiên xuất hiện ở đây, rồi lại là được sói nuôi lớn."

Bạch Tinh nhướn mày, "Đợi tới khi chúng ta gặp nghĩa phụ của nàng, tự khắc biết nàng hiện là ai."

"Mẫu hoàng, giờ chúng ta làm gì?"

"Có lẽ kiếm việc làm, tích góp đủ tiền thì thuê nhà, trước mắt phải làm phiền Linh Diễm cho chúng ta tạm trú một thời gian rồi."

"Chỉ cần các ngươi không phá hoại thì ở bao lâu mà chẳng được."

"Linh Diễm đã đủ bận rồi, chúng ta không dám làm phiền nhiều." Nàng mỉm cười.

Cố Linh Diễm dẩu môi, không nói gì nữa.

Một ngày sau khi các nàng nghỉ ngơi, có người tới nói giáo chủ muốn gặp tất cả các nàng, bao gồm cả Cố Hồng.

"Đúng lúc cũng có chuyện cần hỏi."

"Mẫu hoàng muốn hỏi gì vậy?"

Kiến Nguyệt mỉm cười, ngẩng lên nhìn Bạch Tinh, "Thái nhi, vì sao khả năng ngoại cảm của nàng lại tốt như vậy? Có thể dự đoán đúng rất nhiều lần."

"Nàng là nữ nhi của Thiên Kiếp, em nhớ chứ?"

"Có."

"Thiên Kiếp đã trở thành Thần, một vị Thần chưa từng rời khỏi cái giếng. Hắn ban đầu đúng là không phải Thần nhưng có Thần Lực, vậy nên chỉ cần một đòn bẩy nữa thôi, và trong lúc hắn làm Đế Quân đã có cơ hội được giác ngộ và nâng cao năng lực, từ đó có Thần Cách, vậy nên hắn mới có năng lực sinh nở dù không sở hữu phần âm. Em nghĩ con cái do một vị Thần sinh ra thì sẽ như thế nào?"

"Trí Huệ cũng là Thần?"

"Chính xác hơn là Á Thần, Địa Linh không được Thần công nhận, vậy nên những đứa con của hắn đều chỉ là Á Thần mà thôi, vì thế Thiên Kiếp lo ngại chúng lật đổ mình cũng hợp lý."

"Thần mà lại sợ Á Thần ư?"

"Em đừng coi nhẹ Á Thần, có đôi khi Á Thần rất đáng sợ, vì chúng sẽ hung ác hơn cả Ác Thần, dù gì nếu không sinh ra đã là Thần ngay thì phải dựa vào việc giác ngộ để có Thần Cách, Thần Cách sẽ đem lại trí tuệ, khi có trí tuệ thì sẽ biết chừng mực. Á Thần thì khác, chúng là con cái của Thần Linh và một thứ gì đó ở Sinh Giới, chúng được ban sức mạnh mạnh mẽ mà không phải chịu rằng buộc của Thần Cách, vậy nên chúng có thể sẽ rất điên cuồng."

"Hai người đang nói Trí Huệ sao?" Yêu Thái Cảnh nghe cũng hiểu ra dần.

"Ừm."

"Sao mẫu hoàng tự dưng nhắc tới nàng?"

"Lát nữa mẫu hoàng sẽ nói cho Cảnh nhi biết."

Yêu Thái Cảnh hờn dỗi dẩu môi, "Sao giờ mẫu hoàng cũng thích thần bí như mẫu hậu rồi."

Năm người bay lên Công Đạo Các, Mầm Cây đã ở đó đợi sẵn, vừa thấy các nàng nó liền nhảy xuống ghế, đôi chân nhỏ bé chạy về phía trước, "Các ngươi đã trở lại rồi, còn dẫn thêm một khách mời khác."

"Chuyện dài lắm." Cố Linh Diễm đáp.

"Không sao, kể ta nghe nào."

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Thật ra cũng không cần phải kể, nhưng nếu như muốn nghe kể, sao ngươi không bước ra đây cùng chúng ta đàm đạo?"

Mầm Cây ngẩng đầu.

Cố Linh Diễm chớp mắt, mặt ngơ ngác, "Ngươi đang nói chuyện với ai thế?"

"Người thật sự lập ra Phản Thiên Lệnh, Trí Huệ đại nhân, ta biết ngài đang ở sau tấm rèm mà."

Yêu Thái Cảnh trợn to mắt ngạc nhiên, đừng nói là nàng, đến Cố Linh Diễm cũng có biểu cảm như vậy. Từ sau tấm rèm đỏ kia, Trí Huệ và Trịnh Hà Tiên bước ra, cả hai mỉm cười.

"Huệ mẫu." Mầm Cây reo lên.

"Trí Huệ, thế này là sao?" Cô ngẩn người.

Tay Trí Huệ kéo nhẹ, sau lưng Mầm Cây xuất hiện những rễ cây giống như dây rối, "Rất tinh tế, không hổ là khách từ phương xa. Ngươi làm thế nào nhận ra ta nhanh như vậy?"

"Thực ra cũng không có gì, chỉ là sau khi biết tới năng lực của ngươi, ta bắt đầu hoài nghi chúng ta và Linh Diễm gặp nhau không phải ngẫu nhiên. Lần đầu tới đây ta đã cảm giác có một cặp mắt đang dõi theo mình, mà cảm giác đó rất giống với ngươi, lúc ngươi thi triển trận pháp cũng vậy."

Trí Huệ quay sang nhìn Trịnh Hà Tiên, nàng bật cười nhỏ nhẹ, "Ta đã nói rồi mà, các nàng sẽ sớm phát hiện ra ngươi thôi."

Trí Huệ mỉm cười, "Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, vậy chúng ta ngồi xuống uống trà thôi nhỉ, cả ngươi nữa khách nhân chưa rõ tên."

Dứt lời, bên ngoài xuất hiện bóng người, Yến đứng ở trước cửa, "Các ngươi ai cũng khả nghi."

Cố Linh Diễm cảm giác mình bị xoay mòng mòng, sống ở đây được nửa đời, kết quả so với kẻ mới đến còn mù mịt hơn. Cô nhìn Yến hồi lâu, bỗng nhiên nổi cáu, "Này, hôm qua ta đã bảo ngươi đi tắm, sao trông ngươi vẫn bẩn thỉu thế hả?"

"Gần đây ta đã đi tắm rồi mà."

"Gần đây tắm của ngươi là mười ngày trước ra bờ sông rửa tay chân sao?"

"Chê ta bẩn vậy ta đi tắm rồi quay lại sau."

"Không sao, ngươi cứ vào đây đi." Trí Huệ nói.

Yến nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt cảnh giác, sau đó nấp sau lưng Cố Linh Diễm, "Nói cái gì?"

"Nghĩa phụ của ngươi thế nào rồi?"

"Ông vẫn khoẻ."

"Nếu có dịp ta mong sẽ được gặp nghĩa phụ ngươi."

"Ngươi muốn tìm ông làm gì?" Cặp mắt của Yến lộ ra vẻ cảnh cáo, nhưng Kiến Nguyệt biết đằng sau cái vẻ đó chính là bất an.

"Tất nhiên là để bàn chuyện hợp tác với Hòn Sỏi Giáo rồi." Nàng mỉm cười.

"Chúng ta không có gì cần nói với các ngươi."

"Sao thế? Ngươi không muốn thay nghĩa phụ mình trả thù Minh Đại Lý sao?"

Yến mím môi, đắn đo một hồi rồi nói, "Không phải là chuyện của ngươi."

"Minh Đại Lý là nhân vật lớn nào thế?" Kiến Nguyệt lên tiếng, tuy nàng không quá hiểu rõ tình hình, song có thể hiểu hiện giờ hai bên chung mục tiêu.

Trí Huệ giơ bàn tay bị cụt ngón út của mình lên, "Có thể nói nàng ta là ta, hoặc con của ta."

"Nàng ta là ngón út của ngươi?"

"Phải."

"Thế là thế nào?"

"Năm xưa Thiên Lý vì để cảnh cáo chúng ta không đi theo lối mòn của các huynh đệ tỷ muội câu kết làm phản lật đổ ngai của người, Thiên Lý đã ép chúng ta dùng máu thề hoặc là chết, vì thế trong mỗi chúng ta sẽ bị mất một bộ phận, ta may mắn chỉ mất một ngón út, còn có người bị móc mắt, cắt tai hoặc tay chân. Tuy không rõ vì sao ngón út của ta hoá thành người, nhưng nó sở hữu một phần sức mạnh của ta, có con mắt tinh tường nhìn thấu nhiều chuyện."

"Lấy cơ thể các ngươi thì có ích gì? Có khiến các ngươi trở nên ngốc đi đâu." Yêu Thái Cảnh hỏi.

Trịnh Hà Tiên nói, "Là để lưu hương của người đó, vậy nên Trí Huệ không thể rời khỏi nơi này, bởi một khi nàng ra khỏi đất liền, những con chó săn của Thiên Lý nuôi sẽ đánh hơi thấy nàng."

Trí Huệ gật đầu, "Năm xưa khi chạy trốn khỏi Hằng Cổ Bất Biến, ta suýt nữa thì bị chúng bắt được, may khi đó Lai Yên đã bất chấp nguy hiểm kéo ta xuống sông của nàng để che giấu mùi của ta, nhờ đó mà ta mới thoát được. Ta ở Hà Tiên một thời gian thì chúng ta cảm thấy nơi này không còn an toàn nữa, Lai Yên đã phải đi cầu xin phụ mẫu mình giúp đỡ, ngài đã hoá thành ngọn núi này để chúng ta có nơi cư ngụ, còn mẫu thân nàng thì biến thành Phong Nha Lâm bảo vệ chúng ta."

"Nơi này thì ra lại mang câu chuyện cảm động như vậy." Nàng nói, "Hòn Sỏi Giáo thì sao?"

"Ta không biết gì hết, đừng hỏi ta." Yến gắt gỏng.

"Sao ngươi lại mắng nàng?" Cố Linh Diễm tò mò hỏi, cô cảm thấy mình là người mù mờ nhất ở đây.

"Xin lỗi."

"Trước đây Linh Diễm từng nói với các ngươi, Hòn Sỏi Giáo là một tổ chức chuyên đi ám sát theo yêu cầu của chủ thuê, nhưng ta nghe đồn rằng thủ lĩnh của Hòn Sỏi Giáo lại từng có quan hệ sâu sắc với Chấp Thiên Lệnh. Chuyện kể ông ta từng là một Chấp Thiên Lệnh trung thành của Tiếu Đại Lý, lại vô tình đắc tội với Minh Đại Lý nên bị sỉ nhục, cả hai đã đánh nhau và kết quả ông ta bị trọng thương, Tiếu Đại Lý không có tiếng nói như Minh Đại Lý nên nhịn nhục, còn đuổi ông ta khỏi Chấp Thiên Lệnh. Các ngươi phải biết, được làm Chấp Thiên Lệnh là điều vô cùng vinh dự làm rạng rỡ tổ tông, sau khi bị đuổi, người nhà của vị thủ lĩnh đó đã từ mặt ông, người cha già còn vì thế mà đổ bệnh, bắt ông ta đi xin lỗi Minh Đại Lý mà vị thủ lĩnh có cái tôi rất lớn, không đời nào chịu đi."

"Vậy nên ông ta đã lập ra Hòn Sỏi Giáo, định một ngày nào đó trả thù?"

"Chính xác hơn thì ông ta lập ra Hòn Sỏi Giáo để có nơi kiếm cơm thôi, mối thù của hai bên trở nên sâu đậm cũng từ đó. Minh Đại Lý đã lợi dụng người của Hòn Sỏi ám sát người không nên động vào, sau đó lại trở mặt tố cáo những tên sát thủ đó để lập công, Hòn Sỏi Giáo vì thế phải chịu cảnh bị các thế lực của Thiên Lý truy nã."

"Thì ra là vậy."

Yến xoay người, "Đó là chuyện của chúng ta, tự chúng ta giải quyết, không cần các ngươi phải chõ mũi vào." Nàng nói xong liền chạy đi.

"Đợi đi." Cố Linh Diễm đuổi theo nàng, Cố Hồng đương nhiên thấy cô đi đâu sẽ đi theo nấy, trong bỗng chốc chỉ còn năm người ở lại.

"Các nàng đều đi rồi, vậy chúng ta gác qua chuyện Hòn Sỏi Giáo, nói chuyện trọng tâm thôi nhỉ."

Trí Huệ mỉm cười, "Đứng lâu cũng mỏi rồi, các ngươi cùng chúng ta vào đây, chúng ta nói tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top