Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Thẩm Ly ở đây vài ngày cảm nhận được vô cùng nhàm chán, nàng rõ được tu vi của bản thân trúc cơ hậu kì.

Nữ tử kia vẫn còn lưu lại trong thần thức của nàng. Nàng ta chỉ là có chút phiền phức, việc gì cũng quản nàng.

Vết thương đã kết vảy nhưng cử động vẫn còn đau. Thẩm Ly đưa mắt nhìn sang phía bên kia đình viện khói trắng bóc lên lờ mờ thấy được thân ảnh nữ nhân.

Nàng đứng dậy bước ra sân, phía bên kia cách nàng một con đường vốn dĩ phải bay qua. Thẩm Ly khởi linh lực triệu ra nàng bản mệnh kiếm pháp, nhìn thanh kiếm lơ lửng. Thẩm Ly suy nghĩ chốc lát, hình ảnh ngự kiếm phi hành xuất hiện trong đầu.

Thẩm Ly hai chân đạp lên thanh kiếm tập tễnh như em bé mới biết đi. Kiếm này y hệt nó chủ nhân đều không chịu quy phục nàng.

Thẩm Ly khó khăn mới bay qua được bên kia đình viện, đến nơi quần áo cũng là rách vài chỗ.

Nàng chỉ là tò mò mà đến, tình cảnh khói trắng lượn lờ xung quanh, phía trước có tiếng nước chảy hình như đây là một hồ nước, Thẩm Ly tiến gần khung cảnh ngày một rõ hơn, nàng nhìn đến một thân tuyết trắng lưng, tóc đen dài xõa một bên.

Thẩm Ly nấp sau hòn giả sơn nhìn, hai mắt chăm chú. Đối phương đột ngột quay lại Thẩm Ly giật mình vội cúi xuống.

"Là ai!" thanh âm nữ nhân lớn tiếng quát.

Thẩm Ly nghe thấy, nàng đứng dậy.

"Mỹ nữ ta nhìn nàng một chút có mất mát cái gì chứ"

"Ngươi"

Lăng Y Tuyết vốn tưởng là cái háo sắc nam tử rình rập, rốt cuộc lại là  nữ tử, nhìn đối phương ánh mắt phóng đến trên nàng  thân thể.

Lăng Y Tuyết mặt nháy mắt đỏ lên, nàng hạ thấp người, đem thân mình bao phủ trong nước.

Thẩm Ly nhìn cũng không được nhiều lắm, cùng lắm là xương quai xanh nên có chút tiếc nuối.

"A, xấu hổ thật khả ái"

"Ngươi vô sỉ!" Lăng Y Tuyết nhìn nàng tại y phục tảng đá ý định muốn  đi qua lấy.

Thẩm Ly nhanh tay cầm lên y phục, mũi ngửi vài lần.

"Thật thơm"

"Ngươi trả ta y phục!" Lăng Y Tuyết hô lớn, nàng tức giận nhưng cũng không động thân thể. Đời nàng chưa từng chịu như vậy sỉ nhục.

"Nàng muốn sao? Vậy mau đến lấy đi" Thẩm Ly cười gian tà, cầm y phục.

"Ngươi" Lăng Y Tuyết triệt để tức giận nàng linh lực như sóng biển dâng trào đẩy một chưởng về phía đối phương.

Thẩm Ly không ngờ người sẽ động thủ nàng không kịp phòng ngừa, đột ngột thân thể bị ôm lấy, Thẩm Ly cảm giác mình bay, nàng hai mắt mở ra nhìn bên cạnh nhiều thêm một người.

Âm thanh rung động một vùng trời, hòn giả sơn đã sớm nổ tung không còn ra hình dạng.

"Lăng gia chủ" Mạc Ngôn chấp tay thi lễ.

"Hừ! Người Thanh Sơn Môn các ngươi giáo thật tốt" Lăng Y Tuyết hừ lạnh.

"Tiểu Ly" Mạc Ngôn xoay người nhìn Thẩm Ly sau đó ánh mắt đặt tại nàng trên tay y phục.

"Ra là Lăng gia chủ" Thẩm Ly như cũ đặt lại y phục, xoay người muốn rời đi.

"Tiểu Ly" Mạc Ngôn gọi nàng lại muốn nói rõ ràng sự tình, nhưng trước mắt tình hình Lăng Y Tuyết không ổn Mạc Ngôn chỉ có thể đem Thẩm Ly rời đi.

Đứng trước đình viện, Mạc Ngôn hỏi nàng.

"Tiểu Ly, chuyện thế nào?"

Thẩm Ly nhìn Mạc Ngôn im lặng một lúc mới lên tiếng "ta chỉ là trêu chọc một chút hoàn toàn không biết người đó là Lăng gia chủ"

"Ngươi trêu chọc nàng cái gì?" Mạc Ngôn khó hiểu, nàng biết tính cách của Lăng Y Tuyết đôi bên nhiều năm giao tình, không thể chỉ vì một chút trêu đùa mà nàng ấy tức giận đến mức xuất thủ.

Thẩm Ly ngay từ đầu biết không thể qua mặt Mạc Ngôn nên nói sự thật, nhưng chỉ nói một nửa.

"Ta xem nàng tắm rửa một chút không tính là quá phận đi"

"......"Mạc Ngôn sững sờ.

Hiện tại ba người ngồi bên trong viện, Mạc Ngôn biết được sự tình là nàng đồ đệ làm sai, trước lên tiếng.

"Lăng gia chủ là ta quản không tốt đồ đệ để nàng đối ngươi vô lễ"

Lăng Y Tuyết mặt lạnh không nói xen ra là thật sự tức giận, đưa mắt nhìn nàng đệ tử thật không biết đối phương làm ra cái gì sự tình.

"Đưa nàng đi Vân Phong Cảnh lĩnh phạt" Lăng Y Tuyết biết là Mạc Ngôn vốn dĩ bao che đồ đệ, chưa để đối phương đưa ra hình phạt nàng liền nói.

Vân Phong Cảnh là nơi chịu phạt chỉ có tu sĩ kim đan kì tu vi mới có thể bước vào, người này đây là muốn đệ tử nàng tìm đường chết.

"Thế nào, ngươi không muốn?" Lăng Y Tuyết nhướn mày hỏi.

"Ngươi không phải không biết nàng tu vi nơi đó nàng không thể đi" Mạc Ngôn nói.

"Nếu chưởng môn không muốn vậy việc hợp tác giữa Lăng gia cùng Thanh Sơn Môn không cần tiếp tục nữa"

Mạc Ngôn biết đối phương rõ ràng là làm khó mình, nhưng nàng đồ đệ không thể mạo hiểm.

"Đi thì đi, các ngươi lằng nhằng quá" Thẩm Ly một mực im lặng lúc này đột ngột lên tiếng.

"Tiểu ly không được ăn nói hàm hồ!" Mạc Ngôn khẽ quát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top