Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11.

Trong ngày đầu tiên của buổi khai mạc đại hội thể thao, ánh nắng ngập tràn, các bạn học sinh xếp hàng theo từng lớp, chuẩn bị để bước vào sân. Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi mặc váy màu xanh giống nhau, đứng ở phía trước lớp mình.

Lớp đầu tiên vào sân là lớp số 1, Lâm Duẫn Nhi đi đầu dẫn các bạn cùng lớp của mình bước vào, lớp tiếp theo là lớp số 2 của Quyền Du Lợi rồi đến lớp của Âu Thi Đình, cứ như thế lần lượt từng lớp. Mọi người ở đó bắt đầu thầm đánh giá về sáu người đứng ở vị trí đại diện, họ thấy rằng so với bốn người kia đều mặc áo sơ mi và quần tây thì Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi với chiếc váy xanh càng trở nên nổi bật. Ở các lớp năm hai trung học cũng có vài người mặc váy đứng ở vị trí đại diện nhưng không có dáng vẻ cao ráo xinh đẹp như Du Lợi và Duẫn Nhi. Hôm nay hai người họ còn đứng cùng một chỗ như thế này lại càng tô điểm cho nhau trở nên rạng rỡ hơn.

Học sinh của lớp số 1 và số 2 đứng phía sau Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi, bọn họ đều thầm nghĩ không hổ danh là hoa khôi của lớp, đứng ở vị trí đại diện như thế này cũng coi như là giúp cho lớp có cơ hội nở mày nở mặt.

Bởi hai người ăn mặc giống nhau nên một số người tự động lại đem bọn họ đặt lên bàn cân mà so sánh. Hoa khôi học đường Lâm Duẫn Nhi luôn được công nhận là một cô nàng trắng trẻo xinh đẹp, lại có đôi chân dài, vô cùng thuần khiết. Còn Quyền Du Lợi trước đây vẫn thích mặc đồ thể thao rộng rãi, hôm nay lại mặc váy dài buộc tóc đuôi ngựa, dáng người cao ráo, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, lúc đó mới thấy Quyền Du Lợi cũng xinh đẹp không kém. Tôn Cương Quân đứng cuối lớp, từ phía xa nhìn thấy Quyền Du Lợi, mọi khi người khác đều nhận xét Quyền Du Lợi trông cũng bình thường thì cậu ấy lại cho rằng Quyền Du Lợi là người xinh đẹp nhất; thế nhưng hôm nay thì ngược lại, khi mọi người ai cũng trầm trồ bảo rằng Quyền Du Lợi có vẻ đẹp mê người thì Tôn Cương Quân lại cho rằng đây chỉ là ảo giác của bọn họ bởi vì Tôn Cương Quân tự nhiên nhớ lại cách mà Quyền Du Lợi mặc váy rồi nhét nó vào cái quần dài bên trong lúc còn nhỏ.

Quyền Du Lợi quay sang bên phải, nhìn những người đại diện ở các lớp khác, bọn họ đều diện áo sơ mi và quần tây trông rất nhàm chán. Cô quay lại nhìn Lâm Duẫn Nhi đứng ở bên trái mình, Duẫn Nhi mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc dài thẳng xõa ngang vai làm nổi bật lên dàn da nõn nà, trên cổ còn thấy được mấy sợi lông tơ mờ nhạt. Cũng giống như khi quan sát Lâm Duẫn Nhi dùng bữa, Quyền Du Lợi trong lòng lại sinh ra thứ cảm giác dễ chịu quen thuộc, cô mỉm cười nghĩ thầm: "Quả nhiên là Lâm Duẫn Nhi của chúng ta, thật xinh đẹp."

Lãnh đạo nhà trường đứng phát biểu trên sân khấu. Trước kia, Quyền Du Lợi và các bạn cùng lớp vẫn có thể trò chuyện cùng nhau khi đứng trong hàng, bây giờ thì Du Lợi lại phải đứng một mình ở phía trước lớp, cách Lâm Duẫn Nhi và Âu Thi Đình một khoảng khá xa. Quyền Du Lợi ngán ngẩm nhìn cô hiệu phó đang phát biểu. Cô hiệu phó có kiểu tóc Địa Trung Hải, mái tóc xuề xoà được chải từ trái sang phải, Quyền Du Lợi thầm nghĩ nếu lúc này có gió mạnh thổi qua thì nhất định nó sẽ bay cả một mảng tóc của cô hiệu phó. Nghĩ đến đây, Quyền Du Lợi không khỏi bật cười. Lâm Duẫn Nhi đang đứng thư thả ở một bên, nghe thấy tiếng cười của Quyền Du Lợi thì liền quay đầu sang nhìn, nàng thấy Quyền Du Lợi đang cúi đầu cố nhịn cười. Lâm Duẫn Nhi cũng không kìm được mà cười tủm tỉm, nghĩ trong đầu: "Mọi người trong lớp số 2 vui thật đấy, không biết lúc này đang nói gì."

Khai giảng xong, mọi người giải tán trở về phòng học lấy đồ, ai nấy cũng chạy đi cho thật nhanh như đám ong vỡ tổ. Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi thì cầm bảng chậm rãi đi ở sau cùng. Quyền Du Lợi đổi tay cầm bảng sang tay trái, tay phải thì nắm lấy cánh tay Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi nhìn Quyền Du Lợi, nói: "Hôm nay chị trông không hề tệ, cũng có khí chất lắm. Váy dài đung đưa nhè nhẹ, y như tiểu tiên nữ."

Quyền Du Lợi hơi quay lưng về phía Lâm Duẫn Nhi để Duẫn Nhi thấy phía sau tóc mình, vì Du Lợi đang mang sợi dây buộc tóc mà Lâm Duẫn Nhi mua cho mình: "Em thấy sợi dây buộc tóc này của chị có xinh không?"

Lâm Duẫn Nhi rất hài lòng: "Xinh lắm, người mua thật sự có mắt thẩm mỹ."

Cả hai tay trong tay đi chậm rãi trên sân, nơi có ánh mặt trời chói chang, trời xanh mây trắng cùng tiếng ồn ào của các bạn học sinh và tiếng nhạc từ loa truyền đến. Mùa này đẹp nhất, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Mượn phòng ngủ của Lâm Nại để thay sang bộ quần áo thể thao, rồi họ đi tìm khu vực của lớp mình. Mọi người bắt đầu lấy đồ ăn vặt các thứ ra để cùng ăn và trao đổi với nhau.

Quyền Du Lợi chuẩn bị hai túi đồ ăn vặt rất to, cô đi đến chỗ Lâm Nại đang ngồi, lén nhét một túi vào tay Lâm Nại: "Cậu cầm cái này cùng với mọi người trao đổi đồ ăn đi."

"Không cần đâu, tớ không thích ăn vặt. Tớ đã mang theo rất nhiều trái cây." Lâm Nại cố ý mua rất nhiều hoa quả là để cho các bạn cùng lớp.

"Cậu thích ăn trái cây, không có nghĩa là người khác cũng thích. Chắc chắn hầu hết mọi người đều thích ăn quà vặt. Cậu cho tớ một quả chuối đi." Quyền Du Lợi thích ăn chuối nhất. Xem ra Lâm Nại cũng giống cô chỉ thích ăn trái cây chứ không thích ăn vặt.

Lâm Nại lấy một quả chuối ra khỏi túi và đưa cho Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi ăn xong rồi thì lấy một túi đồ ăn vặt đi đổi với người khác.

Lâm Nại nhìn túi đồ ăn to tướng trước mặt rồi nhìn Quyền Du Lợi đang đùa giỡn với các bạn cùng lớp, không hiểu sao lại buông một tiếng thở dài.

Buổi chiều, Du Lợi đăng ký tham dự vòng sơ loại và chung kết 100 mét. Các môn thi chạy có tính cạnh tranh cao và vì ở vòng sơ loại có rất nhiều thí sinh tham gia nên thu hút đông đảo các bạn học sinh khác đến xem.

Đầu tiên là vòng sơ loại của nam, Tôn Cương Quân và Tần Minh Lãng đều vào chung kết.

Đến phần thi dành cho nữ, Lâm Duẫn Nhi và Lâm Nại đứng cạnh nhau ở vạch đích. Tôn Cương Quân và Lâm Nại học lớp số 2 nên đương nhiên đứng ở đó là để chuẩn bị cổ vũ cho Quyền Du Lợi, còn Tần Minh Lãng và Lâm Duẫn Nhi thì cổ vũ cho bạn cùng lớp. Vòng sơ loại của nữ được chia thành bốn bảng, Quyền Du Lợi dễ dàng lọt vào vòng chung kết.

Tôn Cương Quân đã giành chiến thắng trong trận chung kết nam. Sau khi vượt qua vạch đích, Tôn Cương Quân nhìn Quyền Du Lợi, mỉm cười hạnh phúc.

Quyền Du Lợi thì giành chiến thắng trong trận chung kết của nữ. Sau khi vượt qua vạch đích, Quyền Du Lợi ôm Lâm Nại, nhảy thành một vòng tròn.

Tôn Cương Quân bước đến chỗ Quyền Du Lợi và nói: "Cậu luôn giành được chức vô địch trong các cuộc thi thể thao từ hồi còn học trung học cơ sở. Tiếc là hồi đó chúng ta không học cùng lớp nhưng bây giờ tớ cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

"Tớ cũng thế." Quyền Du Lợi nói.

Tần Minh Lãng đứng ở một bên hét lên: "Hai người các cậu tâng bốc nhau mà không biết xấu hổ à?"

Quyền Du Lợi hất mặt tự tin nói: "Chúng tớ đều là người có thực lực, cậu không phục thì im đi."

Lâm Nại buổi chiều tham gia nhảy cao, thật ra Lâm Nại không biết nhảy nhưng chỉ vì cô có chiều cao nên bị lớp phó văn thể mỹ ép tham gia, mấy ngày trước cô mới đi học môn này cùng với giáo viên dạy thể dục. May mắn thay, các bạn nữ sinh khác cũng không nhảy giỏi lắm và cuối cùng Lâm Nại giành được giải nhì, đây là điều mà chính bản thân Lâm Nại cũng cảm thấy thật khó tin.

Sáng hôm sau, Quyền Du Lợi và Lâm Nại tham gia thi chung kết chạy 400 mét. Quyền Du Lợi tính tình vui vẻ, phóng khoáng và cũng rất nổi tiếng trong lớp, hôm qua, Du Lợi còn giành được chức vô địch ở nội dung 100 mét và lại là người cầm bảng đại diện lớp, thế nên hôm nay gần như toàn bộ học sinh lớp số 2, trừ những người phải tham gia thi đấu thì đều đến để cổ vũ cho Du Lợi. Nhiều bạn học từ lớp số 1 cũng đến, Lâm Duẫn Nhi, Tần Minh Lãng, Tống Trác Nhiên và Trương Bổn Long đứng trò chuyện với nhau. Quyền Du Lợi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang bận tán gẫu, không thèm nhìn lấy cô một cái chứ đừng nói chi đến việc cổ vũ, điều này khiến cho Du Lợi nhất thời bị phân tâm, chỉ khi tiếng súng của trọng tài vang lên, Du Lợi mới lấy lại tinh thần. Cô bắt đầu chậm hơn những người khác nhưng may mắn vì là đường đua 400 mét nên có thể lật lại tình huống. Khi mọi người chạy được 300 mét thì bắt đầu rẽ vào đường chạy thẳng, mọi người liền chạy nước rút. Quyền Du Lợi lúc đó đang xếp ở vị trí thứ hai. Học sinh ở lớp số 2 đến rất đông nên toàn nghe thấy mọi người hò reo tên cô: "Quyền Du Lợi! Quyền Du Lợi!"

Cuối cùng không phụ lòng mong đợi của mọi người, Quyền Du Lợi chạy băng băng về đích đầu tiên và giành chức vô địch 400 mét nữ. Lâm Nại giành vị trí thứ sáu.

Tôn Cương Quân đã giành chức vô địch 400 mét và 800 mét nam, điều này không mấy bất ngờ.

Khi cùng nhau đạp xe về nhà sau giờ học, Tôn Cương Quân vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích, cậu ấy nói với Quyền Du Lợi: "Ngày mai thi chạy tiếp sức nam nữ, chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng."

Quyền Du Lợi thật sự rất thích tính cách tự tin này của Tôn Cương Quân, cô cười nói: "Lớp số 5 thi đấu cũng rất lợi hại đó, lớp số 8 cũng thế. Có hai chúng ta cũng không ích gì. Cậu thấy đấy, không ai khác trong lớp chúng ta chạy tốt cả."

Tần Minh Lãng nghe vậy cảm thấy không vui: "Bọn cậu coi lớp chúng tớ là vô hình à? Ngày mai cho các cậu biết tay, phải không Duẫn Nhi?."

Quyền Du Lợi nhớ ra Lâm Duẫn Nhi chỉ báo tên mình thi chạy 1500 mét, cô hỏi Lâm Duẫn Nhi: "Em có định thi chạy tiếp sức không?"

Lâm Duẫn Nhi gật đầu: "Vì có một bạn trong lớp bảo không thể chạy nên em đành phải thi thế cho cậu ấy."

Tần Minh Lãng vui vẻ: "Lúc ghi tên đăng ký, tớ đã nói với Duẫn Nhi là đừng nên thi chạy 1500 mét, sẽ mệt chết đi được mà cũng không có nhiều người thích xem. Thi chạy ở cự li ngắn thì có thể chạy vài cái là xong, vả lại Duẫn Nhi chạy cự li ngắn cũng không hề tệ."

Quyền Du Lợi nghe xong gật gù đồng tình, cho rằng Tần Minh Lãng nói rất đúng.

Tôn Cương Quân phản bác: "Tư tưởng tiêu cực của cậu sẽ làm cho Lâm Duẫn Nhi cũng có suy nghĩ như vậy thì làm sao chạy lại Quyền Du Lợi."

Quyền Du Lợi lại tiếp tục gật gù, cũng cho rằng Tôn Cương Quân nói chí phải.

Lâm Duẫn Nhi đang chạy xe bên cạnh Quyền Du Lợi, nàng quay sang thấy Quyền Du Lợi nghe ai nói gì cũng gật đầu, trên mặt còn biểu lộ chút đăm chiêu, bộ dạng ngơ ngác đáng yêu đó làm cho Lâm Duẫn Nhi không khỏi mỉm cười, lại quay về nhìn con đường phía trước.

Tần Minh Lãng nhìn nụ cười của Lâm Duẫn Nhi, cậu cảm thấy như làn gió mùa xuân đang sưởi ấm mình. Vì vậy cậu ấy đã chạy xe đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi và nói: "Ngày mai cậu sẽ chạy cuối cùng trong lượt chạy của các bạn nữ, đứng ở vị trí thứ bảy."

Lâm Duẫn Nhi biết Tần Minh Lãng chạy nước rút giỏi nhất lớp mình, cậu ấy đứng ở vị trí thứ tám là vị trí cuối cùng, nàng hiểu được suy nghĩ của cậu ta: "Tớ sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu."

Tôn Cương Quân nói với Quyền Du Lợi: "Du Lợi, ngày mai cậu cũng chạy ở vị trí thứ bảy nhé!"

Quyền Du Lợi không hiểu, ngoại trừ vị trí đầu tiên và cuối cùng là quan trọng thì các vị trí khác trong lần thi chạy tiếp sức có vấn đề gì khác biệt đâu?

"Tớ chạy ở vị trí nào cũng được."

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy những lời của Tôn Cương Quân nói và nghĩ đến việc Tần Minh Lãng theo đuổi mình, nàng đột nhiên nhận ra rằng Tôn Cương Quân cũng có sự rung động đối với Quyền Du Lợi. Từ khi còn nhỏ đến giờ, Tôn Cương Quân chưa bao giờ giấu giếm lời khen của mình dành cho Quyền Du Lợi, lúc thì khen Quyền Du Lợi xinh đẹp rồi lại khen Quyền Du Lợi chạy nhanh, Quyền Du Lợi thông minh. Cậu thỉnh thoảng vẫn khen Quyền Du Lợi chỉ là bây giờ khi vào năm nhất trung học, dường như sự thật tâm của những lời khen ngợi đã bị giấu đi trong những câu nói đùa. Lâm Duẫn Nhi đang nghĩ: "Bây giờ đang học cấp ba, ai cũng thực sự trưởng thành rồi phải không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top