Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12.

Vào ngày cuối cùng của đại hội thể thao, buổi sáng hôm đó Lâm Duẫn Nhi đã tham gia thi chạy 1500 mét, buổi chiều thì thi chạy tiếp sức 8x100 cho nam và nữ. Có khoảng mười lăm cô gái thi chạy 1500 mét, do thời gian chạy lâu hơn các mục khác làm cho các bạn học sinh không hứng thú lắm nhưng vì lúc đó không có môn thi nào khác cả cho nên vẫn có rất nhiều học sinh đến xem và cổ vũ. Tôn Cương Quân, Tần Minh Lãng và Tống Trác Nhiên đều đứng chờ sẵn ở vạch xuất phát, Quyền Du Lợi thấy có quá nhiều người đứng ở vạch xuất phát, không có chỗ chen vào nhìn, vì vậy cô kéo Lâm Nại ngồi bên cạnh đường đua để ăn linh tinh.

Tất cả các thí sinh đang thực hiện bài khởi động trước vạch xuất phát. Lâm Duẫn Nhi buộc tóc đuôi ngựa cao, áo phông sặc sỡ, quần thể thao trắng tinh, dáng người cao gầy mang nét thuần khiết của một thiếu nữ và sự trong sáng của tuổi trẻ.

Một tiếng súng bắt đầu vang lên, mọi người đều chạy không nhanh lắm. Lâm Duẫn Nhi chạy ở giữa, Quyền Du Lợi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi chạy đến, cô ngồi dưới đất và giơ hai tay lên cổ vũ cho Lâm Duẫn Nhi. Sau hai vòng, một số người đã rút lui, hai bên trái phải của Lâm Duẫn Nhi còn khoảng năm sáu người chạy. Sau khi chạy đến vòng cuối cùng, khoảng cách giữa người chạy đầu tiên và người chạy cuối cùng đã xa nhau, các học sinh đứng cổ vũ ở một bên bắt đầu chạy theo các thí sinh. 200 mét cuối cùng thì bọn họ bắt đầu chạy nước rút. Ngay khi Lâm Duẫn Nhi bắt đầu tăng tốc, các học sinh xung quanh trở nên rất hào hứng, đặc biệt là các nam sinh hét rất to: "Lâm Duẫn Nhi! Lâm Duẫn Nhi!". Quyền Du Lợi và Lâm Nại đang ngồi bên cạnh đường đua ăn uống đến quên đi tất cả, mãi đến khi nghe tên Lâm Duẫn Nhi được hò reo thì Du Lợi mới nghĩ hẳn là Duẫn Nhi sắp hoàn thanh đường đua nên liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy về vạch đích. Ở vạch đích có rất nhiều người đứng đó, khi Quyền Du Lợi chen được vào trong đám người thì thấy đã chạy xong rồi, không biết ai mới là người về đích đầu tiên. Du Lợi liền kéo người bạn học đứng bên cạnh hỏi: "Ai thắng?"

"Lâm Duẫn Nhi."

Quyền Du Lợi nghe vậy rất vui mừng, cô muốn đi tìm Lâm Duẫn Nhi nhưng không thấy ở đâu cả, cô nhìn đến một đám đông người người vây quanh, cô đoán chắc là Lâm Duẫn Nhi ở trong đám người đó. Du Lợi lười biếng không muốn chen vào bên trong nên đi cùng Lâm Nại trở về khu vực lớp của mình.

Chạy tiếp sức 8x100 diễn ra vào buổi chiều, bốn nam và bốn nữ sẽ chạy đua hỗn hợp, ở vị trí 1 3 5 7 là nữ sinh, vị trí 2 4 6 8 là nam sinh, sáu lớp sẽ thi đấu với nhau. Cả Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi đều được chỉ định đứng ở vị trí thứ 7. Hai người cùng với các bạn học lớp khác đi đến chỗ của mình. Quyền Du Lợi vô cùng phấn khởi trước trận đấu, cứ nói lải nhải nói bên tai nàng nhưng Lâm Duẫn Nhi lại tỏ ra chán ghét, không thèm trả lời Du Lợi.

Quyền Du Lợi nói liên tục một hồi mới thấy Lâm Duẫn Nhi hôm nay có gì đó không đúng lắm, cô thấy gương mặt Duẫn Nhi không có chút biểu tình nào, cũng không nở nụ cười như bình thường thì liền kéo cánh tay Duẫn Nhi, hỏi: "Em sao vậy?"

Lâm Duẫn Nhi hất tay Quyền Du Lợi ra, hừ mạnh một tiếng, không nói gì.

Từ nhỏ đến giờ, cả hai chưa từng cãi nhau, lúc nào cũng rất hoà hợp êm thấm, tính cách của hai người về cơ bản là rất tốt và vẫn thường xuyên chiều theo ý của nhau. Quyền Du Lợi lập tức tự kiểm điểm bản thân, cố nghĩ xem mình đã đắc tội gì với Lâm Duẫn Nhi. Khi bước đến vị trí của mình, Quyền Du Lợi vẫn không ngừng tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Quyền Du Lợi từ bé đã được dạy nếu có gì không biết, không hiểu thì phải hỏi ngay, thế là Du Lợi lại kéo tay Lâm Duẫn Nhi và hỏi với giọng điệu lo lắng: "Em giận chị phải không?"

Mọi người trong cuộc thi đang đứng xung quanh, không có ai nhìn họ cả nhưng Lâm Duẫn Nhi lại cảm giác như rằng mọi người đang vểnh tai lên lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai nên Duẫn Nhi mỉm cười với Quyền Du Lợi, trả lời: "Không phải, chắc vì sáng nay phải thi chạy nên em hơi mệt."

Quyền Du Lợi bây giờ mới có thể thư giãn, cô cười nói: "Không phải thì tốt rồi. Thật không ngờ cơ thể nhỏ nhắn của em mà lại về nhất trong cuộc thi chạy đường dài."

Lâm Duẫn Nhi cười không đáp, Quyền Du Lợi nhìn nụ cười của Lâm Duẫn Nhi, cô cảm nhận được rằng nụ cười đó có điểm lạnh nhạt.

Tiếng súng nổ lên, mọi người liền dồn sự tập trung của mình cho cuộc đua. Tốc độ chạy ở trí thứ nhất của sáu lớp đều không cách biệt nhau lắm, các bạn nữ ở vị trí thứ nhất này chạy với tốc độ khá đồng đều, kể từ người ở vị trí thứ hai thì dần dần nới rộng khoảng cách. Khi người ở vị trí thứ sau bắt đầu chạy, Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhih đã chuẩn bị sẵn tinh thần để giành lấy cây gậy. Lớp thứ năm chạy rất nhanh, là lớp đầu tiên có người đứng ở vị trí thứ bảy giành lấy gậy chạy đi, tiếp đến là Lâm Duẫn Nhi, thêm hai người nữa chạy đi thì mới đến lượt Quyền Du Lợi. Lâm Duẫn Nhi chạy nước rút rất nhanh, vượt qua cả lớp số 5, trở thành người đầu tiên trao gậy cho Tần Minh Lãng. Thời điểm mà Duẫn Nhi hoàn thành phần chạy đua của mình, toàn thảy học sinh lớp số 1 đều reo hò cổ vũ, âm thanh vui mừng vang lên như sấm, họ cảm thấy Lâm Duẫn Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn rất mạnh mẽ, hăng hái vào những thời điểm quan trọng. Quyền Du Lợi chạy rất nhanh, nhưng lại xuất phát quá muộn so với những người khác, cô là người thứ ba hoàn thành đường đua của mình rồi giao gậy cho Tôn Cương Quân. Tôn Cương Quân tăng tốc một cách phi thường, gió thổi tung chiếc áo phông, cậu ấy vượt qua hết người này đến người khác, vượt qua cả Tần Minh Lãng, cuối cùng chạy đến đích đầu tiên. Học sinh lớp số 2 hò reo, tám người tham gia cuộc chạy tiếp sức ôm nhau, sau đó thì cả lớp số 2 chạy đến ôm thành một vòng tròn.

Lâm Duẫn Nhi bước đến bên cạnh Tần Minh Lãng, vỗ vai cậu ấy: "Không sao, chỉ cần chúng ta chạy hết sức, thế là được rồi."

Tần Minh Lãng đang rất ủ rũ vì cậu là người đầu tiên nhận được gậy nhưng sau cùng lại bị người khác vượt mặt, đặc biệt là khi Lâm Duẫn Nhi đã phải cố gắng hết sức chạy nhanh đến vậy. Nhìn Lâm Duẫn Nhi nở nụ cười an ủi mình, đầu của Tần Minh Lãng tự nhiên lại nóng ran, cậu ôm lấy Lâm Duẫn Nhi rồi nhanh chóng buông ra.

Lâm Duẫn Nhi sững người, không có chút phản ứng. Nàng biết tâm ý của Tần Minh Lãng nhưng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ phải làm gì nếu như cậu ấy có hành động như thế này.

Xung quanh đó mọi người hò reo vang dội, giọng nói ồn ào của họ kéo Lâm Duẫn Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng quay người rời đi để tìm bạn học của mình.

Tần Minh Lãng nhìn bóng lưng của Lâm Duẫn Nhi, đầu óc trở nên vô cùng mông lung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top