Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18.

Xuống núi, cả nhóm đi đến bãi đậu xe lấy xe đạp, trên đường về có đoạn đổ đèo, tuy độ dốc không quá thình lình nhưng lại có nhiều ngã rẽ, đoạn đường đó tương đối dài. Những người khác đều không đi xe đạp nữa mà xuống xe đẩy đi, Quyền Du Lợi thì vừa chạy vừa hãm phanh, cho xe lao thẳng xuống dưới. Tôn Cương Quân chở Lâm Nại ngồi phía sau, cậu chàng không hề nghĩ ngợi gì mà cứ thế cũng đạp xe lao thẳng xuống theo Quyền Du Lợi, kết quả là khi đến chỗ ngoặt, cả hai bị ngã văng ra khỏi xe. Tôn Cương Quân vội vàng đỡ Lâm Nại dậy, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã lái xe không cẩn thận làm cho Lâm Nại bị ngã thế này. Cậu liên tục bảo: "Tớ xin lỗi, cậu có sao không?"

Lâm Nại mỉm cười, trấn an Tôn Cương Quân, nói rằng mọi chuyện không sao cả.

Chiếc quần dài của hai người bị rách gối, nhìn gần còn thấy trên da thịt bị ứa máu, cánh tay của Lâm Nại cũng bị bầm tím.

Mọi người trong lớp chứng kiến cảnh hai người họ bị ngã như thế thì liền dừng xe lại, vây quanh họ, đổ nước khoáng vào vết thương để lau rửa. Quyền Du Lợi đang chạy xe thì nghe âm thanh rất to phát ra từ phía sau, quay đầu thấy Tôn Cương Quân và Lâm Nại như thế thì cô quay đầu xe chạy đến chỗ bọn họ xem thương tích thế nào. Gương mặt Du Lợi trở nên rất nghiêm túc, đôi mày cau lại.

May mắn thay, hai người họ bị ngã xuống mảng bùn đất bên cạnh nên vết trầy xước trên da cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần sơ cứu vết thương vài lần là sẽ cầm được máu. Nhưng vì Tôn Cương Quân bị thương ở đầu gối chảy máu nên không thể chở Lâm Nại được nữa. Quyền Du Lợi nói với Lâm Nại: "Tớ sẽ chở cậu."

Lâm Nại tự nhiên cảm giác là vì chính bản thân mình không biết chạy xe đạp nên mới gây ra tất cả những chuyện này, làm phiền Tôn Cương Quân phải vất vả đèo mình đi để rồi cả hai té ngã. Trong lòng Lâm Nại vô cùng áy náy, bây giờ lại nghe Du Lợi bảo sẽ chở mình về, Lâm Nại gật đầu đồng ý, mấy ngón tay thì lại vặn vẹo, bấu vào nhau.

Quyền Du Lợi nhìn thấy dáng vẻ đó của Lâm Nại, cô hiểu Lâm Nại đang tự trách bản thân nên cô vỗ vỗ vào bả vai Lâm Nại, cười nói: "Không phải lỗi do cậu, do Tôn Cương Quân chạy xe không giỏi mới để ngã như thế này."

Tôn Cương Quân nhìn Lâm Nại như đang chực chờ muốn khóc, cậu liền an ủi: "Đúng vậy, đúng vậy, do là kỹ thuật xe chạy xe của tớ không tốt, tại tớ cả."

Lâm Nại được hai người an ủi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, cô ngẩng đầu lên đáp: "Tớ cũng đâu phải như cái tên Lâm muội muội đâu, làm sao lại dễ khóc như vậy."

Tôn Cương Quân nói: "Đúng rồi, cậu không phải Lâm muội muội!"

Quyền Du Lợi nhớ tới sáng nay cô mới nói chuyện với Lâm Duẫn Nhi về cái tên Lâm muội muội đó, Du Lợi đưa ánh mắt về phía Lâm Duẫn Nhi, vừa hay Duẫn Nhi cũng đang nhìn cô.

Lâm Duẫn Nhi thấy Quyền Du Lợi đang nhìn mình. Trước kia nàng vẫn thường nghe có người gọi nàng là Lâm muội muội, lúc ấy Duẫn Nhi luôn cảm thấy cái danh xưng đó nghe rất giả dối nhưng nàng hồi tưởng lại lời nói sáng nay của Quyền Du Lợi, nàng chợt thay đổi suy nghĩ, nàng cho rằng cách gọi Lâm muội muội đó kỳ thật nghe cũng rất lọt tai, có vẻ như còn phải tuỳ thuộc xem người gọi nàng bằng cái tên đó là ai thì nàng sẽ tự động có những cảm xúc khác nhau.

Sau khi trở lại thành phố Tây Nguyên, bọn họ mỗi người tự quay trở về nhà mình, Quyền Du Lợi nói với Lâm Nại: "Dù sao Tôn Cương Quân cũng phải đến phòng khám của xưởng đóng tàu để chữa vết thương nên tớ sẽ dẫn cậu theo nhé! Buổi tối cậu ở nhà tớ ăn cơm rồi chúng ta cùng quay lại trường tham gia giờ tự học." Lâm Nại vẫn luôn làm theo mọi sự sắp xếp của Quyền Du Lợi.

Đến xưởng đóng tàu, Lâm Duẫn Nhi và Âu Thi Đình không thể cứ thế mà đi thẳng về nhà, như thế có chút không hay nên họ đã cùng với ba người đi đến phòng khám. Khi bác sĩ bôi thuốc cho Lâm Nại, Lâm Duẫn Nhi thấy biểu hiện trên mặt Quyền Du Lợi cũng tỏ ra đau đớn, tựa hồ người được bôi thuốc mới chính là Du Lợi.

Băng bó xong, từng người bọn họ tự đi về nhà. Trong thời gian này Lâm Nại thường dùng bữa ở nhà Quyền Du Lợi. Bố mẹ của Quyền Du Lợi đã nghe về hoàn cảnh gia đình của Lâm Nại, ông bà cảm thấy thật không dễ dàng gì cho một con bé còn tuổi ăn tuổi học lại phải sống xa gia đình như thế. Hơn nữa, Lâm Nại còn cư xử rất khôn khéo, mỗi khi đến nhà Quyền Du Lợi, Lâm Nại luôn vội vàng giúp đỡ việc nhà nhưng bố mẹ Quyền Du Lợi không cho phép, thế là Lâm Nại liền vào phòng Du Lợi, giúp Du Lợi thu dọn đồ đạc, sắp xếp mọi thứ thật ngăn nắp. Buổi tối, Quyền Cao Trọng không dùng cơm nhà, chỉ có mẹ của Quyền Du Lợi là Vương Điền Vân ở nhà, bà rất đau lòng khi trông thấy quần của Lâm Nại bị rách. Vì chuyện này nên Vương Điền Vân đã lấy một chiếc quần Quyền Du Lợi rồi bảo Lâm Nại thay nó. Đến bữa ăn tối, Vương Điền Vân xuống căn-tin còn cố ý lấy thật nhiều canh xương để Lâm Nại tẩm bổ.

Quyền Du Lợi làm nũng với mẹ: "Con không còn là con gái của mẹ nữa. Lúc trước con bị ngã vỡ đầu, sao mẹ không mua canh xương tẩm bổ cho con?"

Lâm Nại nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu đó của Quyền Du Lợi, cô thấy rất lạ, Lâm Nại mỉm cười tủm tỉm vừa uống canh vừa quan sát hai mẹ con họ.

Vương Điền Vân không thèm liếc mắt đến Quyền Du Lợi một cái mà chỉ chăm chú hướng về phía Lâm Nại, bảo Lâm Nại dùng thêm.

"Con trước đây cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh, ngã vỡ đầu còn nhảy dựng lên phá phách, không cần tẩm bổ. Càng tẩm bổ thì càng nghịch ngợm gây sự."

Lâm Nại hỏi Vương Điền Vân:  "Cô ơi, Quyền Du Lợi hồi nhỏ có nghịch ngợm lắm không?"

"Để nuôi được con bé này lớn lên khoẻ mạnh, cứng cáp thật không phải chuyện dễ. Từ nhỏ nó đã không biết sợ gì, suốt ngày hết trèo cây lại lội sông, còn đi chơi bóng rổ cho té ngã, để lại mấy vết sẹo ở đầu gối. Cứ cách vài ngày là nó lại có mặt ở phòng khám. "

"Cũng may là bây giờ cậu ấy đã thay đổi trở thành một cô gái xinh đẹp thuỳ mị." Lâm Nại toàn nói những điều tốt đẹp về Du Lợi.

"Thuỳ mị chỗ nào chứ? Ngày nào cũng thế, không khi nào có mặt ở nhà, suốt ngày ra ngoài đi đến chỗ này chỗ kia chơi."

Quyền Du Lợi nghe xong không vui: "Con với mẹ ai mới là người ít khi có mặt ở nhà?"

Thực tế thì Vương Điền Vân thường chơi bài ở bên ngoài, lúc nào cũng về muộn hơn Quyền Du Lợi. Nghe Quyền Du Lợi hỏi vậy, Vương Điền Vân chột dạ, vươn tay kéo Quyền Du Lợi đến rồi ôm cô vào lòng: "Con gái của mẹ đang ghen tị phải không?"

Quyền Du Lợi rất hưởng thụ cái ôm ấp áp của mẹ, cô nói: "Con không có ghen tị, mà con tức giận."

"Được rồi, được rồi, ngày mai mẹ sẽ nấu canh xương cho con, nấu thêm thịt kho tàu nữa."

"Con không có thích ăn thịt kho tàu, đó là món mà Lâm Duẫn Nhi thích."

Lâm Nại không có mẹ từ nhỏ, nhìn thấy Quyền Du Lợi và mẹ tình cảm như vậy, trong lòng Lâm Nại cũng cảm thấy ấm áp và rất ghen tị. Ở nhà Lâm Nại chỉ có bố mà bố lại thường vắng mặt nên Lâm Nại chỉ có thể ở nhà một mình. Mặc dù Quyền Du Lợi cũng rất thường xuyên ở nhà một mình như thế nhưng cảm giác của hai người là không giống nhau.

Buổi tối phải đến trường tham gia giờ tự học, vẫn như bao ngày, Lâm Duẫn Nhi đứng dưới gốc cây ngô đồng đợi Quyền Du Lợi. Duẫn Nhi thấy Lâm Nại mặc quần của Quyền Du Lợi, còn thấy Lâm Nại đặt tay lên eo Du Lợi, nàng lại nghĩ tới việc tìm một cơ hội nào đó để bắt Du Lợi chở mình đến trường.

Từ cái hôm cùng nhau đến chùa Tây Lai, Hoàng Quần Liệt luôn thích tìm gặp Lâm Duẫn Nhi, cậu ấy rất hay mượn tập sách của Lâm Duẫn Nhi với lý do là mình quên mang, lúc thì lại bảo do ngồi trong lớp không tập trung nghe giảng, không chép bài kịp. Có mấy lần Lâm Duẫn Nhi và Quyền Du Lợi đứng xem Tôn Cương Quân chơi bóng rổ. Hoàng Quần Liệt cũng thường chơi bóng rổ ở đó, mỗi khi ghi bàn xong sẽ hay cố ý làm mấy động tác ẩn ý với Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi đã thường xuyên gặp phải những cậu nam sinh như vậy từ khi còn học trung học cơ sở, nàng sớm đã quen với việc bị mấy nam sinh huýt sáo mỗi khi nàng đi ngang qua. Duẫn Nhi đối xử với Hoàng Quần Liệt rất lãnh đạm, muốn mượn gì thì cứ mượn nhưng Duẫn Nhi không nói gì nhiều với cậu ta, khi nào được hỏi mới lịch sự trả lời vài câu.

Tần Minh Lãng biết gần đây Hoàng Quần Liệt đang theo đuổi Lâm Duẫn Nhi, cậu ta rất buồn nhưng không biết có thể làm gì khác. Tần Minh Lãng vẫn thường xuyên trò chuyện với Lâm Duẫn Nhi, trong giờ học còn truyền mấy tờ giấy nhỏ, ở trong lớp cười nói vui vẻ đến tận lúc tan học về nhà. Tần Minh Lãng rất muốn tìm Tôn Cương Quân tâm sự, cốt là để xem cậu ấy có biết được suy nghĩ của Lâm Duẫn Nhi hay không nhưng cậu cũng thấy rằng Tôn Cương Quân và Hoàng Quần Liệt học cùng lớp, chơi thân với nhau, mối quan hệ của họ dĩ nhiên là tốt hơn cậu với Tôn Cương Quân. Thế là cậu chuyển sang muốn tìm Du Lợi để hỏi chuyện nhưng lại hơi ngại ngùng. Thời điểm đó, cậu bị Hoàng Quần Liệt khiêu khích nên phát cáu, cuối cùng quyết định trực tiếp đến gặp Quyền Du Lợi dò la tin tức. Bình thường thời gian lên lớp cũng không dài, xung quanh thì toàn bạn học nên có chút bất tiện, tan học thì Du Lợi đi cùng với Lâm Duẫn Nhi về nhà. Những điều này làm cho Tần Minh Lãng khổ não một thời gian vì mãi cũng không tìm được lúc thích hợp.

Một ngày nọ, Tần Minh Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học thì thấy Quyền Du Lợi học thể dục. Quyền Du Lợi cùng với một vài nữ sinh khác đang chơi cầu lông. Tần Minh Lãng nghĩ đây là thời điểm tốt nên cậu giơ tay bảo mình đau bụng, xin giáo viên đi vệ sinh. Vừa ra khỏi lớp thì cậu đi thẳng xuống sân chơi, gọi Quyền Du Lợi ra một góc.

Quyền Du Lợi đang chơi cao hứng, 15 điểm nữa là có thể giành chiến thắng nên Du Lợi hơi khó chịu khi đột nhiên bị gọi đi như thế, cô nghĩ thầm rằng mình với Tần Minh Lãng có gì để nói với nhau đâu chứ.

Tần Minh Lãng sắp xếp lại mấy ý muốn nói, có chút lo lắng hỏi Quyền Du Lợi: "Cậu và Lâm Duẫn Nhi là bạn thân của nhau, chắc hẳn là cậu hiểu ý của Duẫn Nhi hơn ai khác. Tớ muốn theo đuổi Lâm Duẫn Nhi, cậu nghĩ thế nào?"

Quyền Du Lợi có chút khó hiểu: "Chứ không phải cậu đang theo đuổi Duẫn Nhi rồi đấy sao?"

"Ý tớ là, nếu tớ thổ lộ tình cảm của mình với Lâm Duẫn Nhi, cậu có nghĩ là Duẫn Nhi sẽ chấp nhận lời tỏ tình không?"

Quyền Du Lợi nhìn chàng trai trẻ với bộ dạng lo lắng đứng trước mặt mình, háo hức chờ đợi câu trả lời từ cô như thể câu trả lời của cô sẽ quyết định hướng đi cho cuộc đời cậu ta.

"Tớ không biết em ấy có chấp nhận lời tỏ tình của cậu hay không, tớ chỉ biết nếu cậu không bày tỏ thì cậu đến cơ hội biết được Duẫn Nhi nghĩ thế nào cũng không có." Cô thấy đôi mày của Tần Minh Lãng nhướng lên vui vẻ, cô vội nói thêm: "Tớ không có khuyến khích cậu đi tỏ tình, tớ chỉ nói vậy thôi. Ngộ nhỡ Lâm Duẫn Nhi từ chối cậu, cậu cũng đừng nói ra đấy là chủ kiến của tớ."

"Nếu cậu ấy thực sự từ chối tớ thì phải làm sao?"

"Cậu bảo thế này, 'cậu không được phép từ chối tớ, nếu cậu từ chối thì tớ sẽ lại tiếp tục tỏ tình', thế đấy. Từ chối rồi thì đợi một thời gian lại tỏ tình tiếp. Theo đuổi con gái dễ thế mà, không phải sao?"

Tần Minh Lãng cảm thấy Quyền Du Lợi nói rất đúng, ít nhất cậu ta sẽ có cơ hội nếu mạnh dạn đi tỏ tình, nếu không nói ra thì làm sao cơ hội tìm đến với mình. Nam nhân đại trượng phu, không việc gì phải sợ!

Tần Minh Lãng như gà chiến, cậu gạt đi sự sốt ruột và tinh thần chán chường của mình, hào hứng vỗ vai Quyền Du Lợi:  "Chờ tớ tỏ tình thành công, tớ mời cậu đi ăn."

Quyền Du Lợi xoa xoa vai mình:  "Ừ rồi tớ chờ tin cậu từ cậu đấy. Còn việc gì không? Nếu không có thì tớ trở lại sân thi đấu đây."

Tần Minh Lãng cười nói: "Không còn gì nữa, cậu đi đi. Cảm ơn!"

Tan học về, Tần Minh Lãng vẫn còn đang trong trạng thái vô cùng phấn khích. Quyền Du Lợi vốn định sẽ nói chuyện này với Lâm Duẫn Nhi khi về đến xưởng đóng tàu nhưng sau khi nghĩ lại thì Du Lợi quyết định giữ im lặng, tránh việc Lâm Duẫn Nhi lúc được tỏ tình lại không còn cảm giác ngạc nhiên vui vẻ gì nữa.

Tần Minh Lãng đang cân nhắc xem nên tỏ tình lúc nào thì tốt nhất, mà dù sao cũng sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, cậu không biết mình có nên tỏ tình trước kỳ nghỉ không? Hay đợi lúc được nghỉ hè rồi nói luôn? Tần Minh Lãng lại muốn lần nữa tìm Quyền Du Lợi bàn bạc chuyện này.

Một ngày nọ khi đang đạp xe trên đường đi học về, Tần Minh Lãng đã bí mật kéo Quyền Du Lợi ra phía sau, vừa đạp xe vừa thì thầm: "Cậu nghĩ khi nào thì tớ nên tỏ tình? Lúc còn đang học hay đợi đến kỳ nghỉ hè?"

"Tốt hơn hết vẫn là nên đợi đến khi nghỉ hè, để không làm ảnh hưởng đến kết quả thi của Lâm Duẫn Nhi. Nếu chuyện đi theo chiều hướng không như cậu mong thì Duẫn Nhi nhất định sẽ trách cậu làm tâm lý em ấy bị ảnh hưởng."

Tần Minh Lãng nghĩ cũng có lý. Về đến nhà, cậu cân nhắc nên thổ lộ thế nào, cậu quyết tâm biến việc tỏ tình của mình trở thành một sự kiện thật lãng mạn và đáng nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top